Chương 8:
Gần đây công việc của Tôn Triết Bình cũng không bận, phía công ty coi như là xong xuôi, đang trong thời gian tu chỉnh, mỗi ngày đến chỗ làm điểm danh, hết giờ thì về, về đến nhà thích làm gì thì làm.
Hắn với Trương Giai Lạc trông thì như đang thảo luận chuyện của Vương Kiệt Hi, thực tế vào mắt fan thì đều là show ân ái.
Nói xong cũng không có việc gì làm, vì thế dưới sự yêu cầu của fan Trương Giai Lạc, hay fan của hắn chạy đến xem ké hắn trong phòng phát sóng của Trương Giai Lạc, cùng với fan chung của hai người, hắn mở máy bắt đầu phát sóng.
Tiện tay mở luôn phòng PK với Trương Giai Lạc.
Tôn Triết Bình chơi không nói chuyện, cũng không hay phát sóng, không có thói quen vừa đọc bình luận vừa tám, sau khi đi làm thì lại càng thêm nghiêm túc, chơi game mà như ông chủ đang nghiên cứu cổ phiếu của công ty vậy.
Trương Giai Lạc thì ngược lại, vô cùng hứng khởi.
Toàn bộ quá trình đại khái là như này ----
"Hôm nay anh đây biểu diễn cho mọi người xem Chuyên gia đạn dược đánh Cuồng kiếm sĩ như nào ha."
"Má má má, Đại Tôn giơ cao đánh khẽ thôi."
"Đến đến, mở phòng khác."
"Mấy người nhìn kỹ năng này, dùng như này có phải cực ngầu không?"
"Tay dài đánh cận chiến, không cần rén, cứ thế xiên!"
"Mấy người đều không thấy Đại Tôn ở đâu đúng không, hắn đã bị kỹ năng của tôi chôn vùi rồi, đến tôi còn chẳng thấy đâu nữa là."
"Thắng thắng, vị trí ban nãy của Đại Tôn, chậc chậc chậc, kỹ năng này, anh đây thắng chắc!"
Tôn Triết Bình cảm thấy Trương Giai Lạc càng ngày càng giống Hoàng Thiếu Thiên.
Tổng cộng đánh mười trận, trận đầu Tôn Triết Bình thắng, trận thứ ba và thứ năm cũng là hắn thắng, còn lại đều là Trương Giai Lạc giành thắng lợi.
Đánh xong trận thứ mười, Trương Giai Lạc ấn từ chối, buông chuột, vươn tay sang bàn Tôn Triết Bình, dáng vẻ như muốn lấy đồ gì.
Tôn Triết Bình liếc nhìn cậu, lại nhấn chuột gửi lời mời, lần này Trương Giai Lạc không từ chối cũng không đồng ý, ngược lại còn ngoắc ngoắc ngón tay, ý là nhanh lên chút.
Trên màn hình một loạt "Lạc ca lại tính đâm đầu hố lửa hở", "định PK người thật luôn à", "sao tui cảm thấy PK người thật thì Lạc ca đánh không lại Bình ca nhỉ".
Tôn Triết Bình ngó màn hình của Trương Giai Lạc, lại nhìn một chuỗi "Bình ca V5" trên màn hình của mình, đâu đó còn lẫn vào mấy tên "dị giáo" nhắn "đánh không lại ta gặp nhau trên giường".
Hắn đặt tay trái của mình lên tay Trương Giai Lạc, tay phải buông chuột, chống cằm.
"Có đau không?"
Trương Giai Lạc kéo tay của Tôn Triết Bình qua, cúi đầu xem xét, bàn tay khá dày, ít được bảo dưỡng nên hơi thô ráp, cậu dùng ngón cái ấn mạnh vào lòng bàn tay hắn, cơ tay đau nhức theo bản năng làm ra phản ứng.
Người hâm mộ mới sực hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trước đây khi Tôn Triết Bình còn đánh giải, để tránh thao tác quá sức, vẫn luôn quấn băng vải, về sau đi làm rồi không chơi game mấy, giảm thành cách ngày quấn một lần, hôm nay vừa đúng là ngày không quấn.
Khán giả xem hai streamer PK, xem kỹ năng hoa lệ, hoặc là ngắm streamer, hoặc là nghe streamer nói chuyện phiếm, đôi lúc cảm thấy như đang nghe tướng thanh*, đặc biệt thú vị.
*tướng thanh: một loại hình nghệ thuật của Trung Quốc. Hình thức chủ yếu là hát nói, dùng những câu bông đùa, vấn đáp hài hước,... để chọc cười khán giả. Có thể dùng trào phúng, hoặc ca tụng người, sự vật sự việc mới.
Đừng nhìn ban nãy Trương Giai Lạc rất high, nhưng thực tế từ lúc Tôn Triết Bình bắt đầu thua, cậu đã liếc sang bên đó mấy lần, im lặng mà thu hết mấy động tác nhỏ của Tôn Triết Bình mỗi lần kết thúc vào mắt.
Dù sao trước đây ở Bách Hoa cậu cũng thường giúp Tôn Triết Bình xoa bóp tay, độ thông thạo tương đương với tập bài thể dục theo đài hồi học trung học.
Phòng phát sóng của Trương Giai Lạc đột nhiên bắt đầu tặng quà, quà trung cấp nhưng trông rất đẹp, là một hộp quà màu hồng nhạt.
Tôn Triết Bình nghiêng đầu nhìn Trương Giai Lạc đang cúi đầu nghiên cứu tay của mình, tóc mái hơi dài rủ xuống tạo thành một mảng bóng hắt trên mặt. Cảm giác tay đã đỡ nhiều, đau nhức trước đó cũng giảm bớt không ít, lòng bàn tay ấm áp của Trương Giai Lạc đặt trong tay hắn, động tác không nặng không nhẹ, vừa đủ.
Ừ, vừa đủ.
Đêm đó có fan Song Hoa trực tiếp chụp màn hình đăng lên Weibo, còn gắn thêm khung ảnh trái tim.
Cứ như thế mười phút, Trương Giai Lạc mới thả tay Tôn Triết Bình ra, xoay xoay cổ tay mình, nói: "Có đỡ hơn tí nào không?"
"Không sao rồi."
Tôn Triết Bình thử nắm tay lại, không đau không ngứa, lại là một đôi tay có thể chơi game được.
"Đánh thêm trận nữa?" Hắn hỏi Trương Giai Lạc.
"Đánh cái gì mà đánh, đi tắm đi, xong thì gọi tôi, tôi rủ Hoàng Thiếu Thiên đánh mấy trận."
Trương Giai Lạc vỗ vỗ tay Tôn Triết Bình, mở QQ nhắn tin cho Hoàng Thiếu Thiên.
Thực ra tối nay vốn đã hẹn Hoàng Thiếu Thiên PK rồi, sau lại có vụ Trương Tiểu Hắc sống chết lôi kéo cậu đi mớm pate mèo, Tôn Triết Bình thì rặt một bộ bá đạo tổng tài có vợ dắt díu vợ của một vị tổng tài khác chạy mất, Hoàng Thiếu Thiên gửi cho Trương Giai Lạc một tin nhắn nói mình đi xem phim rồi thức thời biến mất.
Lúc Tôn Triết Bình tắm xong Trương Giai Lạc vẫn đang chống cằm tán gẫu với fan, hai mắt chăm chú đọc bình luận trên màn hình, vừa xem vừa cười, trông hài lòng cực.
Cổ hắn vắt chiếc khăn lông trắng, tóc còn nhỏ nước, tóc ngắn nên lười sấy, chỉ cần nước không thấm vào quần áo là được.
"Ấy, Đại Tôn, qua đây, giúp tôi nhận cái nghiệp vụ tán gẫu này với, họ bảo nói đến lúc đi ngủ sẽ tặng tôi 50 phần quà đắt nhất kia, nếu mà có anh thì tặng 100 phần."
Trương Giai Lạc thấy Tôn Triết Bình ra, phấn chấn vẫy tay với hắn.
"Trông cậu kìa." Tôn Triết Bình khinh bỉ. "Che camera lại đi."
"Hả?"
Trương Giai Lạc nhất thời không hiểu gì, nhìn mặt Tôn Triết Bình, liếc khăn tắm trên cổ hắn, xuống thêm chút nữa, à, không mặc áo, lại xuống...
Thôi, không có mặt mũi đâu mà nhìn.
Trương Giai Lạc giơ tay trái che mặt, tay phải che camera.
Fan hết sức phấn khởi spam bình luận, spam gì?
Body của Bình ca.jpg
Tràn ngập màn hình.
Hai phút sau Tôn Triết Bình ra khỏi phòng ngủ, mặc một chiếc áo thun trắng ngắn tay cùng với quần đùi hoa.
Hắn gọi Trương Giai Lạc: "Cậu đi tắm đi, quần áo thay ra thì ném vào máy giặt chung với tôi là được."
"Ờ ờ ờ."
Trương Giai Lạc vội vàng đáp lại, cũng ngại không dám nhìn mấy thứ loạn lạc trên màn hình, nhấc chân xông vào phòng tắm khóa cửa.
Trương Tiểu Hắc nhảy từ trên sô pha xuống, hớn hở chạy đến cửa phòng tắm meo meo.
"Được rồi, đều bớt bớt đi, Trương Giai Lạc đang nói với mọi người cái gì?"
Tôn Triết Bình ngồi trên ghế, vốn dĩ cho rằng bình luận sẽ trở nên nghiêm chỉnh hơn, không ngờ fan của Trương Giai Lạc càng táo bạo bán đứng thần tượng.
Thời đại này có một câu nói rất hay, phương thức biểu đạt tình yêu với chàng trai mà mình thích chính là tìm một chàng trai khác 'thịt' hắn.
Tôn Triết Bình đọc bình luận bay khắp màn hình "Lạc ca nói dáng người của Bình ca cực ngon", "Lạc ca nói rất thích Bình ca', "Lạc ca nói nhà của Bình ca chính là nhà của ảnh", nhức đầu.
Cũng chỉ có Trương Giai Lạc mới có thể tiếp chuyện cái đám - theo một phương diện nào đó - 'fan giả' này.
Thực ra hắn không hề biết Trương Giai Lạc quả thật đã nói mấy lời kiểu thế.
Tuy không phải ý fan kể, mà là lén bôi đen hắn.
Thời gian Trương Giai Lạc tắm rửa, Tôn Triết Bình với fan của cậu ở chung vô cùng hòa thuận, phòng stream Vinh Quang "Xã hội của Lạc ca" biến thành kênh thảo luận tình cảm của Tôn Triết Bình.
"Thích người như thế nào à," Tôn Triết Bình đọc câu hỏi của fan. "Thích người mà khi ở chung sẽ thấy thoải mái."
Bình ca cảm thấy Lạc ca thế nào?
"Khá tốt, mấy người đừng có luôn bắt nạt cậu ta, lúc nữa một trăm phần quà không được thiếu." Hắn vừa nói vừa lôi điện thoại ra. "Ở đây có fan của tôi không?"
Có có có.
"Chút nữa mấy người tặng quà cho Trương Giai Lạc, nhắn vào trong nhóm cho tôi, tôi phát lì xì cho mọi người."
Đù, Bình ca đối tốt với Lạc ca vậy!
Ngay lúc bình luận toàn là "ta muốn hét lớn", "mau kiếm má họa sĩ hồi trước, nên bắt tay vào vẽ Song Hoa 18+ rồi", "má tác giả ngày trước đâu rồi, nên viết phúc lợi rồi", "tôi đã não bổ được Song Hoa 100 tư thế", "Bình ca mau cùng Lạc ca kết hôn đi", khóa phòng tắm xoạch một tiếng.
"Mấy người đừng nói với cậu ta."
Tôn Triết Bình căn dặn.
Sau đó liền thấy Trương Giai Lạc run cầm cập thò đầu ra, tóc ướt nhẹp dán sát đầu cổ, khá buồn cười. Trương Tiểu Hắc lách qua khe cửa vào, nhiệt tình quấn lấy chân Trương Giai Lạc.
"Đại Tôn, có thể giúp tôi lấy quần áo không, ban nãy quên cầm vào." Trương Giai Lạc đáng thương nói.
Tôn Triết Bình mặt "người người nhà nhà có trách nhiệm quan tâm trẻ thiểu năng" quay về phòng ngủ, lục trong ngăn kéo ra một chiếc quần lót của Trương Giai Lạc, lại lấy trong tủ treo đồ một bộ giống với hắn đang mặc, cũng giống với hai bộ đã bị ném vào trong máy giặt kia, đưa cho Trương Giai Lạc.
Mới thấy có người không mang quần áo đi tắm, chưa thấy có ai không cầm theo đồ lót đã tắm.
Trương Tiểu Hắc có ổ riêng, đêm đi ngủ không cùng Trương Giai Lạc chen chúc trong chăn nữa, sung sướng mà nằm nhoài trong ổ ngủ khì.
Tôn Triết Bình ngủ quay lưng về phía Trương Giai Lạc, đối diện với Trương Tiểu Hắc, một người một mèo nhắm mắt ngủ.
Trương Giai Lạc cầm điện thoại quay lưng về phía Tôn Triết Bình, ánh sáng trắng hắt lên mặt, đáng sợ không khác gì ai kia bò từ ti vi ra. Cậu lướt Weibo, lưu lại tấm ảnh fan chụp màn hình kia, còn bấm thích.
Được hai phút đột nhiên lướt ngược lại, bỏ nút thích vừa rồi đi.
Hồi sau Weibo chả còn gì đặc sắc, mí mắt Trương Giai Lạc cũng bắt đầu đánh nhau, mỗi lần mở mắt đều đơ mất mấy giây, trực tiếp tắt điện thoại nhét xuống dưới gối, mặt dán gáy Tôn Triết Bình, nhắm mắt thiếp đi.