Ongoing [CMSN Dụ Văn Châu 2022][Dụ Hoàng - Ngụy] Long Vương Dạ Yến

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#1
Sản phẩm thuộc [Project] [Mừng Sinh Nhật Dụ Văn Châu 2022] Dĩ Dụ Vi Miện

LONG VƯƠNG DẠ YẾN

Tác Giả:
Converter: Ná Ná
Editor: Fuuka


Đây là câu chuyện của năm 2002​

Vì sao Hoàng Thiếu Thiên vẫn nhớ về năm này ư? Ngoại trừ bởi vì năm đó có cuộc thi tư pháp đầu tiên của nước ta, Hoàng Thiếu Thiên đi thi, nhưng không qua được; mà còn vì chính năm đó, Hoàng Thiếu Thiên gặp được một chuyện kỳ lạ. Chuyện kỳ lạ này thật sự quá sức kỳ quái lạ lùng, mỗi khi Hoàng Thiếu Thiên nghĩ đến nó, vẫn cứ ngờ ngợ rằng đó chẳng qua là một giấc mộng đẹp của tuổi trẻ mà thôi.​

Nói tới chuyện kỳ lạ này, phải kể từ buổi dạ yến của long vương.​

Nằm giữa dãy Bất Lục và núi Hưng Hân có một dòng sông lớn, dân bản xứ gọi nó là sông Ngộ Long. Ở giữa sông Ngộ Long có một hòn đảo nhỏ biệt lập, trên đảo có một gốc cổ thụ tán cây rậm rạp, cỏ xanh mơn mởn phủ khắp. Nơi cao nhất trên đảo có một ngôi đình, tên là đình Xuân Thu. Mấy ông lão ở vùng này đều nói, cứ cách bốn năm một lần, vào đêm mưa tầm tã, long vương của sông Ngộ Long sẽ mở tiệc ở trong đình Xuân Thu, chiêu đãi khách bốn phương. Năm đó có vài thương gia và tiều phu đi ngang vào buổi đêm, may mắn có thể nhìn thấy đèn đuốc rực rỡ từ đỉnh hòn đảo biệt lập kia, còn loáng thoáng nghe được tiếng ăn uống linh đình lẫn trong âm thanh sáo trúc du dương.​

Hoàng Thiếu Thiên đối với chuyện quỷ thần đương nhiên có tin tưởng, nên muốn đến xem buổi long vương dạ yến trong truyền thuyết kia, muốn gặp gỡ vị long vương thần thông quảng đại kia một lần.​

Cậu mua một tấm vé xe đến huyện Vinh Quang, chuyển xe thêm mấy lần, sau đó còn phải đi nhờ xe chở heo. Sắc trời gần tối, Hoàng Thiếu Thiên mới đến được bờ sông Ngộ Long ở thị trấn Lam Vũ. Ngộ Long tuy chỉ là sông, nhưng mặt nước mênh mông, khói sóng mịt mù ngàn dặm, ấn chứa thế trấn áp giang sơn. Dù rằng Hoàng Thiếu Thiên có kiến thức phong phú, nhưng nhìn sông Ngộ Long cũng không khỏi tấm tắc gật gù. Cậu đi mấy dặm đường dọc theo bờ sông, đến khi bầu trời tối đen, mới mơ hồ thấy được hòn đảo biệt lập kia. Trông hòn đảo hệt như đầu của một con dã thú nằm trên mặt sông u tối, nhìn Hoàng Thiếu Thiên như hổ đói rình mồi.​

Mưa đêm bắt đầu rơi.​

Hoàng Thiếu Thiên đưa mắt nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy núi non và sông nước. Hắn đi vòng quanh cọc gỗ bên bờ sông, thầm nghĩ, làm sao qua sông bây giờ? Cũng không thể bơi qua được. Nếu có chiếc thuyền nhỏ thì thật tốt.​

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến. Chợt thấy mặt sông đột nhiên dấy lên mấy đốm sáng rực, hệt như là đom đóm. Hoàng Thiếu Thiên chăm chú nhìn kỹ, thứ phát ra tia sáng kia chính là một chiếc thuyền nhỏ. Tiếng động cơ vừa vang vọng thoáng qua thuyền nhỏ đã đến trước mắt Hoàng Thiếu Thiên, người lái đò nọ đứng trong bóng tối nhìn không rõ khuôn mặt, giọng nói lại rất quen thuộc: "Cậu trai có lên thuyền ra đảo không? Chỉ 5 đồng mà thôi. Này là chuyến sau cùng rồi, tôi đi là không còn thuyền nào nữa đâu."​

Hoàng Thiếu Thiên thấy cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, nhìn trong thuyền mơ hồ còn có mấy bóng người, thầm nghĩ không cần sợ, bèn lên thuyền.​

Chỉ trong chốc lát, thuyền đã đến bờ hòn đảo biệt lập. Vừa mới xuống thuyền, Hoàng Thiếu Thiên ngoái đầu nhìn lại, mặt sông mênh mông, sao chẳng thấy thuyền nhỏ và người lái đò kia đâu cả? Mà ba người cùng xuống thuyền với Hoàng Thiếu Thiên, sắc mặt họ cũng rất bình thường, dường như không hề để tâm đế chiếc thuyền kia. Hoàng Thiếu Thiên âm thầm quan sát ba người họ, một người trong số đó mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên rất cao, gương mặt người này tuấn tú, ngoan ngoãn biết điều, trên lưng vác một balo lớn đựng giấy bút, trông như một vị họa sĩ đến để vẽ tranh sưu tầm; còn một người lại mặt quần camo, vác balo việt dã, trên mặt râu ria xồm xoàm, ánh mắt lại sáng quắc, giống một tên lính lưu manh, tự xưng họ Ngụy; người còn lại mang theo một chiếc ô lớn tự chế, vành mắt hắn thâm quầng, thuốc lá không rời tay, ít khi phí lời, có vẻ rất thân quen với tên lính kia.​

"Cậu trai trẻ, chú em cũng đến xem thứ kia à?" Tên lính kia nhìn Hoàng Thiếu Thiên cười một tiếng, nói: "Cùng đi đi."​

Hoàng Thiếu Thiên biết anh ta nói thứ kia chính là "Long Vương Dạ Yến", lập tức cùng ba người họ nhắm hướng ngôi đình trên đảo mà đi. Anh lính và người trẻ tuổi kia đi phía trước, Hoàng Thiếu Thiên và người mặc áo sơ mi trắng theo sau.​

Hoàng Thiếu Thiên nhìn người bên cạnh, cảm thấy đường nét trên gương mặt của hắn có chút quen quen, nhịn không được mở miệng bắt chuyện: "Anh cũng là lần đầu tiên tới đây à? Đến đây vẽ tranh hở? Chỗ này khó tìm lắm á, tui đổi mấy chuyến xe mới tới được, còn anh từ đâu đến đây?"​

Người mặc áo sơ mi trắng cười đáp: "Tôi ở gần đây thôi, lên đảo cũng xem như thuận tiện. Đúng là tôi đến để vẽ tranh sưu tầm tư liệu sống."​

Hoàng Thiếu Thiên thầm nghĩ, khó trách thanh niên này trông có vẻ không mấy kinh ngạc với hòn đảo và dòng sông ở đây, chắc hẳn là thường xuyên đến vẽ tranh, lại thêm người nọ bình dị gần gũi, trong lòng cậu cũng thêm mấy phần thân thiết, bèn đùa giỡn nói: "Anh đã quen thuộc nơi này như vậy, thế tui sẽ đi theo anh nha. Ừm, tui tên Hoàng Thiếu Thiên, anh bạn tên là gì?​

"Dụ Văn Châu." Người trẻ tuổi gật đầu nói: "Cậu gọi tôi Văn Châu là được." Nói xong Dụ Văn Châu làm trò ảo thuật lấy ra cây dù nhỏ màu xanh làm từ trong balo, che chắn cho cả hai người. Lúc này Hoàng Thiếu Thiên mới phát hiện tiếng sấm rền rĩ mưa đêm tầm tã, trên người đã ướt hơn một nữa, mà chiếc ô của Dụ Văn Châu nhẹ nhàng che nghiêng phía bên Hoàng Thiếu Thiên. Đáy lòng Hoàng Thiếu Thiên ấm áp, cậu vốn là người nói nhiều, nhưng lúc này không muốn không khí tĩnh tại giữa hai người.​

Hòn đảo này tuy không lớn, nhưng đường núi cũng được tu sửa chỉnh tề, thỉnh thoảng còn có thể thấy được cột mốc dẫn đường, hẳn là dân bản xứ cũng xem hòn đảo như một điểm du lịch. Thế nhưng con đường vẫn gồ ghề, quanh co khúc khuỷu, cây cỏ rậm rạp, có lúc con đường như dốc xuống, tiếp tục đi tiếp, Hoàng Thiếu Thiên lại nhìn thấy trụ điện trên núi Hưng Hân; đôi khi con đường như thể lên cao, Hoàng Thiếu Thiên lại nhìn thấy dòng Ngộ Long thăm thẳm tối đen cách đó chỉ vài mét. Cứ ngơ ngác đi hồi lâu như thế, Hoàng Thiếu Thiên chợt thấy cảnh vật trước mắt trống trải, xa xa thấp thoáng mái ngói cong cong và đỉnh ngọn của đình Xuân Thu.​

"Đến rồi." Dụ Văn Châu nói.​

Bốn người cùng xua đi cơn mệt mỏi của việc leo núi, vội vã tiến vào trong đình tìm chỗ thoải mái ngồi xuống.​

Trên đình Xuân Thu có bộ đèn nhá nham treo lơ lửng, thu hút đám côn trùng vây quanh. Bàn ghế đá bên trong đình cũng rất sạch sẽ. Gió lớn cùng với cơn mưa đêm rả rít nặng hạt, như tấm màn che trong suốt, bao phủ cả ngôi đình Xuân Thu. Đám cổ thụ nấp trong màn mưa, núi non trùng điệp cũng hòa vào bóng đêm thăm thẳm.​

Bốn người ngồi được một lúc, nhìn nhau một cái. Anh lính là người đầu tiên cất tiếng cười haha, mở miệng nói: "Mọi người gặp nhau là có duyên với nhau rồi, đến đây đến đây, làm quen nhau đi. Anh đây tên gọi Ngụy Sâm, các chú có thể gọi anh là lão Ngụy." Nói xong hắn mời thuốc lá Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên, còn tiện tay muốn châm lửa cho hai người. Dụ Văn Châu phất phất tay, cảm ơn ý tốt của Ngụy Sâm.​

Thanh niên đeo ô nhả điếu thuốc, nói: "Diệp Tu." Dứt lời hắn gật đầu vớ Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên, xem như chào hỏi.​

Tiếp đó là Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu thay nhau giới thiệu bản thân. Ngụy Sâm sợ bốn người chờ buổi dạ yến của long vương buồn chán, bèn lấy ra một bộ bài Tây, rủ rê mọi người đánh bài. Bốn người họ tuổi không hơn kém là bao, đều là chạy đến xem long vương dạ yến, nên dần dần cũng tán gẫu hàn huyên với nhau.​

Từ cuộc trò chuyện Hoàng Thiếu Thiên biết được, Diệp Tu làm công trình xây dựng, vì công trình, thường xuyên xuôi nam ngược bắc. Ngụy Sâm thì khá phức tạp, quê của hắn ở Chiết Giang, từng đi lính ở Thiểm Tây, sưu tầm đá quý ở Vân Nam, còn biết giám định đồ cổ, hiện tại đang hợp tác làm ăn với Diệp Tu. Riêng Dụ Văn Châu là giáo sư đại học.​

Hoàng Thiếu Thiên tò mò hỏi: "Giáo sư đại học?" Anh dạy môn gì thế? Tranh sơn dầu? Màu nước? Thiết kế nghệ thuật?"​

Dụ Văn Châu đánh ra một cái thùng phá sảnh, đáp: "Đều không phải." Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Thiếu Thiên, trong mắt đầy ý cười nói: "Trông tôi giống giáo sư khoa mỹ thuật hay học viện thiết kế lắm à? Tôi thuộc khoa văn học."​

Hoàng Thiếu Thiên hứng thú, tiếp tục hàn huyên câu được câu mất với Dụ Văn Châu. Bốn người họ đổi vài kiểu chơi, đánh mấy vòng, Diệp Tu bỏ bài trong tay xuống, lắc lắc hộp thuốc lá, nói: "Hết thuốc. Mấy giờ rồi nhỉ?"​

"Mười một giờ ba mươi lăm phút." Dụ Văn Châu mở sáng đồng hồ đeo tay, nói: "Chúng ta đến đình XUân Thu lúc 9h."​

Hoàng Thiếu Thiên có hơi mệt mỏi rã rời, lắc eo duỗi lưng nói: "Cơn mưa này rơi hoài không dứt, rào rạt rào rạt, phiền chết mất. Không chừng tới ngày mai cũng chưa tạnh."​

"Trời mưa mới có thể nhìn thấy long vương chưa ba." Ngụy Sâm dập tắt tàn thuốc tong tay, nói: "Haiz, các chú nói xem, thật sự có long vương dạ yến hay không?"​

"Có đấy. Trước đây tôi đặc biệt điều tra tư liệu, ghi chép về nơi này đều có nhắc đến long vương dạ yến." Hoàng Thiếu Thiên nói. "Lúc tui đi nhờ xe tới đây, anh tài xế có kể cho tui nghe rằng trong thị trấn có ông cụ từng nhìn thấy. Giáo sư Dụ là người ở gần đây, hắn là biết càng rõ hơn nhỉ?"​

Dụ Văn Châu gật đầu đáp: "Thực ra câu chuyện long vương dạ yến này không huyền bí đến thế đâu, do nó được lưu truyền quá nhiều, trong câu chuyện thêm mắm dặm muối không ít. Nói không chừng sau này còn có người kể rằng long vương lái phi thuyền đến mời người ta đi ăn đấy.​

"Hoàng Thiếu Thiên tiếp lời nói: "Cùng lắm chuyện long vương dạ yến này người địa phương đều biết đúng không? Anh Ngụy và Diệp Tu thì sao?"​

Diệp Tu gật đầu nói: "Tôi là người ở huyện Hưng Hân này, có nên ít nhiều cũng biết đôi chút. Nhưng là chưa được nhìn thấy tận mắt." Ngụy Sâm bắt chéo chân hỏi lại: "Thiếu Thiên chú em không phải người ở đây đúng không? Vậy làm sao chú biết được?"​

Hoàng Thiếu Thiên ho một tiếng nói: "Tui đọc một quyển sách, tên là "Tuyết Song Đàm Dị", trong đó nhắc đến long vương dạ yến ở nơi này. Tui vừa mới thi xong, dù sao cũng rãnh rỗi, nên trực tiếp tới đây thăm thú."​

Ngụy Sâm giơ ngón cái lên trước mặt Hoàng Thiếu Thiên, rồi quay sang nói với Diệp Tu: "Chú mày nhìn đi, nhìn người ta thanh niên tuổi trẻ, nhiệt tình hăng hái thế kia." Diệp Tu không thèm phản ứng hắn.​

Bốn người lại tán gẫu hồi lâu, mưa càng lúc càng lớn, như đang trút nước giội rửa hòn đảo biệt lập, giữa đất trời chỉ còn vang vọng tiếng mưa rơi, âm thanh vang vọng đó hệt như sông dài biển rộng chảy ngược dòng, khiến người ta phải chấn động.​

"Không giờ bốn mươi lăm phút." Diệp Tu rút điện thoại ra xem, nói: "Điện thoại của tôi cũng sắp hết pin."​

Ngụy Sâm có vẻ tâm tình đang vui, nói: "Các chú đoán thử xem, long vương bày tiệc, ngài sẽ mời chúng ta ăn món gì đây nhỉ? Anh muốn ăn sò đỏ Cực Bắc, mấy chú nghĩ ông ta có món này không?"​

Diệp Tu liền khịa hắn: "Ông chỉ được bấy nhiêu đó thôi à."​

Ngụy Sâm cười ha ha một tiếng đáp: "Dù sao chờ đợi cũng chán bỏ mịe, hay là chúng ta kể mấy chuyện ly kỳ quái lạ mà mình từng gặp đi, chuyện nào dở quá, thì phải tự phạt hai ly." Nói xong hắn mở túi việt dã lấy ra một bình rượu xái, ném cho Dụ Văn Châu, bảo Dụ Văn Châu nếm thử. Lần này Dụ Văn Châu không khách sáo, mở bình nhấp một ngụm, rồi đưa qua cho Hoàng Thiếu Thiên.​

Hoàng Thiếu Thiên uống một ngụm, bị rượu nóng làm trào nước mắt, hỏi: "Cái thứ này, uống trực tiếp vậy luôn hả? Bên trong đâu chỉ có mỗi rượu xái?"​

Ngụy Sâm lại cười hì hì, xúi giục: "Sao? Ai chơi không?"​

Diệp Tu uống một hớp rượu, sắc mặt cũng dần ấm hơn, đáp: "Lão Ngụy, ông trước đi."​

"Được!" Lão Ngụy hắng giọng một tiếng: "Để mọi người cười chê rồi. Kể cho mấy chú em nghe chuyện kỳ quái anh đây gặp được lúc đi lính."​

"Đó là chuyện hồi năm 95." Lão Ngụy bắt đầu kể.​

"Khi đó anh đang chấp hành nhiệm vụ ở tỉnh X. Ban đêm lúc nghỉ ngơi, mọi người đều biết anh chưa có người yêu, bèn đùa giỡn kêu anh nhanh nhanh tìm một cô gái có gia sản để làm quen. Đừng khinh thường anh nhá, khi đó anh đẹp trai ngầu lòi, một chàng trai như thế mà không có người yêu đúng là quá sức ngạc nhiên luôn ấy. Haiz, mấy chú đừng cười nữa, anh nói thật đó."​

"Lúc đó anh cũng nói giỡn, bảo với đám anh em: Hay là mấy người tìm giúp tui một cô gái địa phương đi. Kết quả, mọi người vậy mà im lặng không nói gì."​

Hoàng Thiếu Thiên chen miệng nói: "Chắc bọn họ nghĩ đồ tốt không cho người ngoài, cô gái tốt cũng không thể đi theo tên nhóc mới lớn đi nơi khác được."​

"Haiz, thật sự không phải vì nguyên nhân này!" Lão Ngụy đập tay một cái, tiếp tục kể: "Ngay lúc đó anh đây cũng không hiểu, sao tự dưng không nói năng gì? Đang nói đùa thôi không phải sao. Về sau anh âm thầm hỏi thăm một người, mới biết được vì sao bọn họ không giới thiệu mấy cô gái ở địa phương này cho anh."​

"Bởi vì rất nhiều cô gái ở địa phương này không thể sinh con," Lão Ngụy híp mắt nói: "Thậm chí có vài cô gái đến bệnh viện kiểm tra, không có tử cung."​

"Chuyện này quá ảo rồi." Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, liếc nhìn Dụ Văn Châu, phát hiện Dụ Văn Châu cũng đang nhìn mình.​

Lão Ngụy lại kể tiếp: "Lúc ấy anh đây cũng không tin, một cô gái đang yên đang lành, sao tự nhiên không có tử cung? Sau đó đi hỏi một ông lão ở đấy, thì bảo là có con yêu quái giống đực, chuyên đi trộm tử cung của các cô gái. Anh vừa nghe xong lại càng không tin, thời đại nào rồi, còn sợ đám đầu trâu mặt ngựa loại này? Thế nên anh xung phong nhận việc, bảo rằng nếu thật sự có con yêu quái kia, anh sẽ bẻ nó ra răng rắc. Đúng lúc đó em gái của một người anh em trở về thăm người thân, anh lại đang ở tạm nhà đó mấy ngày, nên anh nghĩ, nếu có tên yêu quái đó đến trộm bộ phận thật, thì anh đây sẽ khiến hắn tự chui đầu vào lọ!"​

Hoàng Thiếu Thiên đính chính nói: "Là chui đầu vào rọ, bắt ba ba trong rọ á."​

Lão Ngụy không thèm để ý, tiếp tục nói: "Vào một buổi tối mưa xối xả, ài, giống như tối nay vậy. Anh đây đang ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nghe tiếng có người đi lại trong nhà. Anh tưởng có tên nào dám hoành hành trong địa đàn con dân của quân đội nhân dân, bèn lớn tiếng gọi người anh em, hai đứa bọn anh cầm theo gậy, mò mẫm ra khỏi phòng. Trong bóng tối mấy chú đoán xem anh thấy cái gì?"​

"Một con quái thú lông đen nhánh dài như vầy nè, đang nằm bò trước cửa phòng cô em gái!" Ngụy Sâm vừa múa may diễn tả vừa kể.​


t.b.c
 
Last edited:

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#2
Lúc này ba người Diệp Tu nghe đến say mê, vội hỏi chuyện tiếp theo sau đó.​
"Con quái lông đen kia tuy to dài, vậy mà vèo một cái liền chui tọt vào trong phòng. Anh các chú với đám anh em đều thầm kêu thôi xong rồi, em gái vẫn còn đang ngủ bên trong kìa! Cả bọn lâp tức phá cửa xông vào, thì nghe một tiếng gào to!"​
"Anh vừa nghĩ chết rồi! Nhưng cẩn thận nghĩ lại, thì giọng đó rõ ràng là giọng nam! Cả bọn vào phòng, nhìn thấy cô em gái bất ngờ dùng giày cao gót đâm thủng một lỗ trên người tên quái lông đen. Các chú đừng cười, lúc đó cả bọn đều căng thẳng gần chết! Thế nên anh vội vã lao tới đè con quái lông đen xuống, nó giãy dụa kịch liệt, đám lông trên người nó quấn hết vào người của anh!"​
"Một hồi sau, tên quái lông đen kia tự nhiên lại mở miệng nói tiếng người, nó xin bọn anh tha cho nó đi, sau này nó không đi ăn cắp tử cung của con gái nữa. Nói thế thì dĩ nhiên anh đây đâu có tin, bèn hỏi nó, vì sao lại ăn cắp tử cung của con gái? Nó giãy nảy lên đáp, nó chỉ mượn tử cung thôi mà, ăn cái này đâu có kéo dài tuổi thọ đâu. Cả bọn mới hỏi tiếp, vậy thì lấy làm gì? Nó nói lấy để sinh quái lông đen con, quái lông đen mẹ có thể sinh con thì bỏ đi mất rồi, nên quái lông đen cha phải tìm cách sinh con. Tử cung của cô gái nào điều kiện kém quá nó cũng không thèm, nó muốn tử cung của cô gái xinh đẹp có gia cảnh tốt. Nó còn nói nó không có sai, tử cung không phải để sinh con sao? Nó mượn dùng thì có sao đâu?"​
"Lúc đó anh nghe xong, giận tới bật cười. Mi mượn dùng, có hỏi qua gia đình cô gái chưa? Còn đòi hỏi điều kiện tốt, mi tự nhìn xem mi là thứ quái vật gì? Con của mi là con, vậy con của con gái người ta không phải là con sao? Khó trách mi không tìm được quái lông đen mẹ để sinh con. Thế là anh với đám anh em trong nhà hợp lại tính toán. Giao nó cho đơn vị địa phương, để quần chúng nhân dân giao dục nó đi."​
Dụ Văn Châu hỏi: "Vậy tên quái lông đen kia bây giờ còn sống không?"​
"Chết lâu rồi. Loại thấp kém kia hoàn toàn không hợp với quy luật đào thải của tự nhiên." Lão Ngụy xua xua tay, nói: "Chuyện của anh kể xong rồi, thấy sao, vẫn được chứ hả? Tiếp theo tới ai đây?"​
Hoàng Thiếu Thiên nghe xong thỏa mãn, kìm nén một đống lời trong bụng chưa được nói, nên liền xung phong lên trước: "Tới tui tới tui." Cậu quay đầu nhìn: "Ớ, rượu đâu?"​
Dụ Văn Châu quơ bình rượu trống rỗng trong tay, áy náy trả lời: "Ngại quá, nghe kể say mê, tôi không cẩn thận uống hết rồi."​
Lão Ngụy nói: "Lần này không có rượu để phạt, chán." Dụ Văn Châu nở nụ cười, mở balo lấy ra hai vò rượu, đặt lên bàn đá nói: "Chỗ tôi có rượu, mọi người thử xem, chắc chắn không thua bình rượu xái khi nãy của anh đâu." Nói xong hắn lấy một vò đưa cho Diệp Tu, một vò đưa đến trước mặt Hoàng Thiếu Thiên. Hoàng Thiếu Thiên liền cầm lên nhấp một ngụm, khó nói tư vị rượu này ra sao, nó có mùi hoa quế trong veo, lại thanh thuần hương kiều mạch, khi thấm vào trong miêng, Hoàng Thiếu Thiên lại cảm nhận được vị đắng của nhân sâm. Hoàng Thiếu Thiên lại nhấp thêm mấy ngụm, cả người như lơ lửng. Cậu như thể nhìn thấy cơn mưa giăng giăng vầng trăng tỏa sáng trên đôi ngọn núi, thấy sông Ngộ Long hệt như con rồng lớn quấn quanh sườn núi, thấy dòng ánh sáng rực rỡ chỉ cách mười mấy mét bên ngoài. Tiếng nước ầm ĩ, Hoàng Thiếu Thiên không biết đó là tiếng mưa rơi hay là âm thanh của dòng sông, thậm chí cậu còn muốn đến chỗ phát ra tiếng nước kia nhảy ùm vào một cái.​
"Thiếu Thiên?" Dụ Văn Châu hô gọi, "Đến cậu kìa."​
Hoàng Thiếu Thiên lấy lại tinh thần, lại nhấp một ngụm rượu, nói: "Được rồi được rồi, đến lượt tui. Tui cũng kể cho mọi người nghe một câu chuyện."​
"Chuyện này, cũng có chút liên quan tới việc tui đi tới nơi này." Hoàng Thiếu Thiên nói.​
"Chắc mọi người không chú ý tới quyển sách mà tui nói đến lúc nãy, tên sách là "Tuyết Song Đàm Dị". Trong quyển sách đó có truyện kể liên quan tới long vương dạ yến. Vì sao tui lại nhớ tới câu chuyện này ư? Bởi vì chuyện này giống hệt với ký ức thời thơ ấu của tui, thậm chí tui còn nghi ngờ trấn Lam Vũ chính là quê nhà của tui. Hồi còn bé ở bờ sông tui cũng từng nhìn thấy một con rồng trắng cực kỳ lớn. Lúc tui ngồi xổm xem quyển sách kia ở tiệm sách cũ, tui lật trang bìa xem tên tác giá, thì phát hiện bìa bên ngoài đã bị rách mất, chỗ ký tên chỉ có một chữ "Chủ"."

"Từ đó về sau, tui liều mạng tìm kiếm sách của vị tiên sinh họ Chủ kia trên khắp internet lẫn nhà sách, nhưng lại tìm không thấy. Đến một ngày nó, tui bắt gặp mọt quyển sách trên internet."

Hiếm khi thấy Diệp Tu tiếp lời: "Chắc chắn không phải là sách của vị tác giả kia."

Hoàng Thiếu Thiên sờ cằm, nói: "Đúng là không phải."

"Nhưng nội dung của quyển sách đó gần như giống hệt với quyển Tuyết Song Đàm Dị. Lúc đọc mấy trang đầu, tui còn nghĩ hay là vị tiên sinh họ Chủ kia cải biên nội dung của Tuyết Song Đàm Dị, biên tập lại quyển sách để xuất bản. Nhưng lật xem tiếp, tui liền nổi giận. Đây tuyệt đối không phải do vị tiên sinh kia viết! Chắc chắc là bị người khác sao chép sửa đổi rồi. Thứ này viết thành cái gì rồi! Hành văn tệ hại! Tình tiết không ra gì! Không đủ cẩu huyết! Tui đọc không nổi nữa, nên nhờ vả người bạn bên nhà xuất bản, hi vọng có thể phản ánh tên tác giả sao chép kia."

"Sau đó thì sao?" Dụ Văn Châu tiếp rượu vào bình, đưa cho Hoàng Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên uống rượu, liếm liếm môi, kể tiếp: "Quái lạ là, tên tác giả sao chép kia không có bất cứ phương thức liên hệ nào, chỉ có một địa chỉ IP và số tài khoản. Tui hỏi thăm bên nhà mạng, họ nói IP này và số tài khoản không tồn tại."

"Đêm đó khi ta về đến nhà, máy vi tính đột nhiên bật sáng, trên màn hình xuất hiện gương mặt một cô gái. Mới đầu tui sợ hết cả hồn, sau đó nghĩ lại, chẳng lẽ cô ta ăn thịt được tui hay sao? Thế nên tui đến ngồi trước máy vi tính, nghe thử cô ta muốn nói cái gì."

"Người phụ nữ kia lên tiếng, kêu tui đừng xen vào việc của người khác, cô ta đúng là không biết xấu hổ thừa nhận rằng mình sao chép quyển Tuyết Song Đàm Dị, nhưng không ai có thể làm gì được, cô ta còn có rất nhiều độc giả, rằng tui sẽ không dám làm gì cô ta. Thế là tui bắt đầu lật sách luật phá ra nói chuyện với cô ta, tui nói cô ta làm người phải có đạo đức, phải biết giữ thể diện, làm việc gì cũng có trời cao chứng giám, cây cần vỏ người cần có mặt mũi. Nhưng sau cùng tui phát hiện tui và cô ta căn bản không thể nói chuyện được."

Lão Ngụy khoát tay nói: "Hoàng Thiếu Thiên chuyện của chú không có gì hay ho hết! Không được, lát nữa phải tự phạt uống ba chén lớn mới được."

"Xùy xùy xùy tui chưa kể xong mà." Hoàng Thiếu Thiên nói, "Con người tui thật sự không thích mắng chửi ai, nhưng tui suy nghĩ một hồi, rốt cuộc vẫn phải mắng cô ta câu này, không viết được thì đừng có viết, cô chỉ là một cây bút chì 2B tu luyện được hai ba năm đã muốn theo con đường bàng môn tà đạo, bộ muốn dùng cách đạo văn để thành tiên hay sao? Đừng có nằm mơ."

Hoàng Thiếu Thiên gật gật đầu nói: "Con yêu quái này đạo hành còn thấp, bị tui nhìn rõ chân thần. Lần này cũng do cô ta xủi xẻo, dám đạo văn của tác giá mà tui thích, nghe cô ta nói trước đó từng sao chép của rất nhiều người khác. Cây bút chì 2B kia tu luyện hai ba năm, vừa tu thành hình người, muốn viết sách dĩ nhiên không có gì đáng trách, nhưng cô ta không muốn chịu cực chịu khổ đọc nhiều viết nhiều, cũng không chịu nghe người khác góp ý kiến, bản thân không có năng khiếu thì thôi lại chẳng chịu cố gắng, thậm chí còn đi đạo văn trộm cắp, thì sao có thể tu thành chính quả? Nào có ai trời sinh đã biết viết văn luôn đâu? Có thứ gì mà không phải do tác giả chăm chỉ cần mẫn, tích lũy lâu dài mới có đâu? Haizz kẻ đọc sách tính ra thật đáng thương, từ xưa tới nay kẻ đọc sách đơn giản chỉ muốn có chỗ để nói chuyện, muốn ai đó có thể nghe bọn họ nói chuyện. Mà bây giờ ngay cả người lắng nghe bọn họ nói chuyện, xem bọn họ viết chữ cũng mang ý đồ khác."

Dụ Văn Châu bật cười ha ha một tiếng,nói: "Sau đó thì sao?"

"Con yêu quái kia bị tui nhìn ra chân thân, xấu hổ quá hóa giận, muốn xuyên qua màn hình giết người diệt khẩu. Sau đó cô ta đến chỗ tui thiệt, vậy là tui cứ như vầy nè, như thế như thế, khống chế được cô ta. Từ đó về sau, tui bắt đầu hành trình tìm kiếm vị tiên sinh họ Chủ kia." Hoàng Thiếu Thiên hắng giọng kết thúc: "Tui kể xong rồi."

Lão Ngụy nháy mắt ra hiệu, nói: "Như thế như thế? Là như thế nào?"

Hoàng Thiếu Thiên sờ chóp mũi nói: "Thì tui... gọt cô ta chứ sao. Gọt kiểu gọt bút chì ấy."

"Mọi người nói xem có nên phạt hay không?" Dụ Văn Châu hỏi hai người còn lại. "Phạt!" Diệp Tu và Lão Ngụy cùng lên tiếng. Hoàng Thiếu Thiên liền sảng khoái uống hết nửa bình rượu, lau miệng nói: "Uống thì uống, nói gì một chén này, thêm hai chén nữa! Uống thêm chén này..." Cậu cảm thấy cả người thấm say, Dụ Văn Châu đỡ lấy cậu, nói: "Rượu này dễ thấm say, kiềm chế một chút nào." Hoàng Thiếu Thiên kể chuyện xong, hoàn thành nhiệm vụ, nên mặc kệ luôn, dứt khoát bám lên người Dụ Văn Châu.

Lão Ngụy vỗ vỗ Diệp Tu, nói: "Đến cậu, cậu cũng kể đi."

Diệp Tu cười cười đáp: "Tôi có câu chuyện này, không liên quan tới người sống, mọi người có muốn nghe không?"

"Mau kể mau kể." Cả đám phụ họa.

Diệp Tu cúi đầu nhìn điện thoại một cái, đáp: "Bây giờ là ba giờ mười bảy phút. Có lẽ đêm nay chúng ta không gặp được long vương rồi."

Lão Ngụy gối hai tay ra sau đầu, tựa lên cây cột đình, đột nhiên trên mặt bị vẩy đầy nước.

"Móa!" Lão Ngụy hoảng sợ kêu lên: "Cái mẹ gì vậy sao tự nhiên có cái đầu cá to như vậy chứ? Không phải chúng ta ở trên đảo sao? Cái đệt sao bên ngoài đình toàn là nước vậy?"

Mưa to không biết đã ngừng khi nào, một vòng trăng tròn lơ lửng trên trời. Diệp Tu quay sang phía lão Ngụy, nhìn thấy một cái đầu cá chép đỏ dài mấy mét trên lưng lấp lánh, đang phun bong bóng nước ngay bên cạnh lão Ngụy.
 

Bình luận bằng Facebook