Hoàn [CMSN Dụ Văn Châu 2022] Người Bình Thường

Petite Chérie

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
76
Số lượt thích
714
Fan não tàn của
Dụ Độiii _( :3_| \_)_
#1
NGƯỜI BÌNH THƯỜNG

Edit: Ché
Sản phẩm thuộc project
Chúc mừng sinh nhật Dụ Văn Châu 2022, xin hãy theo dõi và đón đọc!
================================

Sáng sớm lúc Dụ Văn Châu bị tiếng chuông báo cuộc gọi đánh thức đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhìn ánh nắng bên ngoài, xem ra cũng không còn sớm, tại sao hắn không nghe thấy tiếng chuông báo thức của mình, hơn nữa... hắn lại cảm giác trong đầu mông lung, tất cả tế bào não đều mệt rã rời.

Lần tới nhất định phải thay cái chuông điện thoại quá nhẹ nhàng này đi, bằng không dứt khoát chuyển sang dùng chuông báo thức khi trước Thiếu Thiên dùng, ồn ào inh ỏi dễ nâng cao tinh thần, nhất định sẽ có hiệu quả, chắc chắn có thể bị dọa tỉnh giấc.

Từng suy nghĩ vụn vặt xoay chuyển trong đầu hắn, thấy họng hơi khó chịu, hắn ho khan một tiếng mới cầm chiếc điện thoại vẫn đang miệt mài tận chức phát nhạc lên, híp mắt thoáng nhìn màn hình, thì ra là Lư Hãn Văn.

"Alo, Hãn Văn." Dụ Văn Châu vừa tính nói thật xin lỗi, nhưng lại không nhịn được mà ho khan, Lư Hãn Văn ở đầu kia điện thoại lập tức hốt hoảng: "Đội trưởng, anh bị ốm hả? Thảo nào hôm nay không thấy có mặt đúng giờ ở chiến đội, nhưng mà dù sao cũng là kỳ nghỉ mùa hè, bọn em sẽ chú ý trại huấn luyện nhiều hơn, đội trưởng ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi!"

Thằng nhóc này học cái gì không học, cái tật loa phát thanh không để cho người ta chen miệng của Hoàng Thiếu Thiên lại sao y bản chính, chỉ có điều mình đúng là giống bị ốm thật.

Dụ Văn Châu đang mải nghĩ ngợi, phía bên kia điện thoại Lư Hãn Văn lại hỏi trong nhà hắn có thuốc không, có cần họ tới chăm hắn không: "Hoàng Thiếu nghe thấy anh bị ốm lập tức quýnh lên rồi! Điện thoại của anh ấy hết pin mới bắt em gọi điện, mọi người đều rất lo lắng cho đội trưởng!"

Kì nghỉ mùa hè có rất nhiều bọn nhỏ ở trại huấn luyện, chiến đội lúc nào cũng ầm ĩ, mà trong đó phần nhiều là fan cuồng của bọn họ, Dụ Văn Châu ưa thích yên tĩnh, nên hắn cũng không ở lại ký túc xá của chiến đội mà về nhà trọ của hắn.

"Không... không cần, phiền Thiếu Thiên với em bận bịu một chốc, lần trước anh nói nhóc thuật sĩ mới chơi nọ, mọi người để ý một chút." Dụ Văn Châu vội vàng nói, hắn kiên quyết can ngăn ý định tới thăm của đám đồng đội, sinh bệnh thì uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏe, nếu bọn họ tới, mỗi người nói một câu bên tai hắn, hắn nghỉ ngơi kiểu gì đây.

Vả lại, hắn chỉ phát sốt mà thôi, không cần làm rùm beng như vậy, ban nãy hắn còn nghe thấy Từ Cảnh Hi nói phải đi mua hoa với trái cây, làm Dụ Văn Châu cạn cả lời.

Dụ Văn Châu lờ mờ đoán được tại sao hắn sinh bệnh, mấy hôm nay thời tiết thành phố G rất thất thường, dự báo thời tiết hoàn toàn không đoán trúng khi nào thì mưa, mấy ngày trước hắn mắc mưa, sau đó cũng bắt đầu cảm cúm và ho nhẹ, đeo khẩu trang còn bị Hoàng Thiếu Thiên ghẹo là cố ý làm dáng, cũng không nghĩ thử xem, hắn cần gì phải cố ý?

Dù hắn rất hiếm khi bị ốm, nhưng dù sao cũng là người bình thường, chẳng phải mình đồng da sắt, có bị bệnh cũng là điều hiển nhiên. Ủ bệnh mấy ngày đến hôm nay bùng phát, cho nên mới bắt đầu lên cơn sốt cao, cũng may trong nhà vẫn còn thuốc hạ sốt.

Hắn uống thuốc xong liền kiếm chiếc khăn mặt sạch sẽ, dùng nước lạnh thấm ướt rồi đắp lên trán, nằm lại trên giường, dương mắt nhìn lên trần nhà, không bao lâu liền mơ màng ngủ thiếp đi.

Dụ Văn Châu cảm thấy, chắc hẳn là hắn đang nằm mơ, hết thảy đều là trong mộng, bằng không làm sao hắn lại thấy được mình của thời niên thiếu kia chứ... Không sai, hắn khi trước, một thiếu niên không giao tiếp nhiều trong trường học, thích ngồi bên cửa sổ, đôi khi sẽ nhìn ra ngoài khung cửa mà ngẩn ngơ, nhưng tay vẫn sẽ xoay bút trong vô thức.

Lúc này hắn còn chưa tới trại huấn luyện của Lam Vũ, giải đấu chuyên nghiệp Vinh Quang cũng mới vừa manh nha, đây là chủ đề bàn tán giữa các nam sinh lúc tan học, mà lúc này xem ra hắn với Vinh Quang, với giải đấu chuyên nghiệp không có bất cứ mối quan hệ nào.

Dụ Văn Châu thời còn đi học là một học sinh ưu tú với thành tích không tồi, dù không phải tốt nhất, không phải xếp hạng cao nhất, nhưng phong độ lại vô cùng vững vàng, nói cách khác, một đề thi hắn không nhất định sẽ trả lời được hết, nhưng câu trả lời hắn viết ra thì nhất định sẽ là đáp án đúng.

Nếu đáp án của hắn không đúng, vậy là do tiêu chuẩn chấm bài sai.

Môn hắn giỏi nhất là toán học, khi còn bé, mới chập chững vào cấp hai, cũng vì là học sinh năng khiếu môn toán mà hắn được cộng thêm mấy điểm, nếu như mọi thứ diễn ra đúng như dự định, vậy hắn có thể sẽ tiếp tục làm một học sinh giỏi toán, thuận lợi thi lên cấp ba và đại học, thi vào một trường đại học không tồi, tốt nghiệp thì đi xin việc, kiếm bạn gái,...

Nói tóm lại sẽ là một cuộc sống rất bình thường, trước kia hắn cũng đinh ninh là như vậy, cho tới khi hắn thấy áp phích tuyên truyền của Vinh Quang, Dụ Văn Châu - con ngoan trò giỏi bao năm nay, lấy tiền tiêu vặt tích lũy dưới danh nghĩa tiền học phụ đạo, tới xếp hàng mua thẻ tài khoản. Sau khi nghiên cứu một lượt các chức nghiệp trong trò chơi, hắn liền đăng ký tài khoản đầu tiên trong đời - một thuật sĩ.

Nhưng chuyện này cũng không quá đặc biệt để nói, vì chung quanh có rất nhiều cậu trai cũng chơi trò chơi này, thời thanh xuân niên thiếu, thứ để khoe khoang không phải là thành tích, mà là phản nghịch, ví dụ như người này cúp học trèo tường không bị tóm, hay là người kia yêu sớm mà bạn gái còn rất xinh, ... So với những nam sinh này, Dụ Văn Châu chỉ là một thiếu niên phổ thông có tướng mạo thanh tú, thành tích không tệ.

Tuy vậy, hắn lại tương đối quảng giao, dù hắn không thường chủ động bắt chuyện, cũng không nóng lòng muốn kết giao với người khác, thậm chí có hơi chút hướng nội, nhưng hắn làm việc rất đáng tin cậy, người khác mượn vở hắn chép bài, hắn không từ chối, hỏi bài hắn, hắn sẽ chăm chú giảng giải, kể cả cùng nhau chơi Vinh Quang, cũng có thể rủ hắn tham gia.

Quả thực không có gì đặc biệt.

Kỳ thực Dụ Văn Châu không phải là không biết giao thiệp với người khác, chỉ là hắn không thích mà thôi, hắn quen với việc tự mình suy nghĩ trong yên tĩnh, nếu hắn thật sự muốn nói chuyện phiếm, chắc chắn là dễ như trở bàn tay, chỉ cần hắn dụng tâm, khẳng định có thể làm được.

Dụ Văn Châu nhìn thiếu niên ngẩn người cạnh cửa sổ kia, nghe tiếng chim líu ríu bên ngoài khung cửa, nhịn không được mà nở nụ cười, thanh xuân của hắn đúng là không có chuyện gì đáng nói, ngoại trừ việc sau này chọn con đường thôi học, nhất thời trở thành truyền kỳ nổi danh toàn trường.

Thôi học không hiếm lạ, có người vì đánh nhau gây sự, có người do mắc bệnh nặng, có người lại do biến cố gia đình, nhưng chỉ vì đi con đường không được coi trọng mà từ bỏ việc học ưu tú như hắn, ít nhất ở trường trung học đó khẳng định không có.

Dù vậy mọi người vẫn bàn tán, có người nói hắn thật quyết đoán, có người lại bảo hắn chắc chắn là học đến ngáo ngơ rồi, mới mười mấy tuổi đầu đã huênh hoang nói càn, bố mẹ cũng điên rồi mới đồng ý cho hắn muốn làm gì thì làm.

Bố mẹ Dụ Văn Châu không trực tiếp tỏ ý phản đối với chuyện này, bọn họ đã tìm hiểu hiện trạng giải chuyên nghiệp, lại đi khảo sát thực địa ở chiến đội Lam Vũ, tán đồng suy nghĩ của con trai, bởi bọn họ biết thiếu niên này là một người có chủ kiến, hắn có thể tự ngẫm nghĩ, đặt ra hứa hẹn, chịu trách nhiệm với con đường mình chọn, dù hắn mới chỉ mười mấy tuổi.

Cho dù đã đi theo con đường chuyên nghiệp, Dụ Văn Châu vẫn cảm thấy mình rất tầm thường, giữa một đám thanh thiếu niên tham gia trại huấn luyện, biểu hiện của hắn cũng không xuất sắc, thậm chí bị Hoàng Thiếu ví rằng đội sổ, câu này cũng không có sai, bởi hắn cũng không phải loại hình tuyển thủ hệ thiên phú, mà tốc độ tay trong giới chuyên nghiệp lại rất kém cỏi, đó cũng là lý do vì sao Ngụy Sâm không quá để tâm tới hắn.

Nhưng đầu óc của hắn vẫn rất ra gì và này nọ, về mặt thi đấu cũng như thao tác, nên Dụ Văn Châu chọn cách tận dụng thế mạnh tránh điểm yếu, nếu tốc độ tay là khuyết điểm giới hạn bởi thiên phú, vậy hắn sẽ càng thêm nỗ lực ở phương diện khác, quan sát người khác thật kỹ, lường trước tất cả các khả năng có thể xảy ra trên đấu trường, dù sao cũng không có đường tắt nào để đi, hắn cũng chỉ là một người bình thường.

Dụ Văn Châu đang hồi tưởng, chợt nhìn thấy một thiếu nữ đi tới bên cạnh thiếu niên, cầm theo một tờ đề thi đập mạnh lên bàn trước mặt hắn, tràn đầy địch ý mà hỏi: "Có dám thi đấu với tôi một trận không? Xem ai giải đề thi này tốt hơn?"

"Tại sao?" Bị đánh gãy mạch suy tưởng, hắn kinh ngạc nhìn qua.

"Vì cậu là Dụ Văn Châu." Thếu nữ đáp, hai mắt cũng sáng lên, trên người toát ra sự kiêu ngạo.

Dụ Văn Châu cười cười, đúng vậy, hắn nhớ kỹ chuyện này, cô gái này ở lớp bên, cũng là học sinh năng khiếu môn Toán, tìm đưa hắn chiến thư, bọn họ sau khi tan học ngồi tại chỗ làm bài thi, cho tới khi làm hết thời gian quy định mới bắt đầu cùng so đáp án, hại hắn hôm đó suýt chút nữa bị nhốt lại trường.

Hắn cũng không phải dạng người thích ganh đua, sở dĩ đáp ứng cùng cô bạn này làm bài, hoàn toàn là vì lý do của cô nàng khiến người ta không thể phản bác, bởi vì hắn là hắn, điều này rất hiển nhiên, là một sự khẳng định đối với hắn, thể hiện rõ rằng đối phương rất coi trọng đối thủ là hắn, hoàn toàn là tuyên chiến với hắn, làm người ta không thể coi thường cô ấy, mà xem cô ấy như một đối thủ bình đẳng.

Kết quả lần làm bài đó là ngang cơ, đối phương làm bài nhanh, tư duy linh hoạt, làm nhiều hơn được một bài so với hắn, nhưng các bài trước lại sơ ý tính sai vài chỗ, để hắn bù trọn điểm về tay.

"Nhẫn nại mà chín chắn như người lớn, lại chỉ dùng để giải đề toán học, thật là đáng tiếc cho cậu." Thiếu nữ phê bình, "Không nghĩ tới muốn làm chút chuyện gì khác sao?"

"Không có." Hắn thừa nhận, "Không nghĩ tới sẽ làm được việc hệ trọng gì, mọi người đều là học sinh bình thường thôi."

"Bình thường hay phổ thông đều không đồng nghĩa với tầm thường, cậu nhìn tấm áp phích kia đi, đó chính là thế giới hoàn toàn mới, cậu không nên giới hạn chính mình trong một vùng trời nhỏ bé, mà nên làm chuyện mình thích, khiến nó càng thêm tốt đẹp hơn."

Hắn đi qua chỗ đó vô số lần, nhưng lần nào cũng vội vàng lướt qua, cũng không thèm ngẩng đầu nhìn kỹ cảnh vật chung quanh, nên nếu không phải cô bạn kia tiện tay chỉ, Dụ Văn Châu thật sự không biết khi nào mới chú ý tới Vinh Quang, có thể sẽ muộn hơn một chút, từ trong những lời bàn tán của người khác mà biết đến, về phần hắn, khi đó có lòng hiếu kỳ đi trải nghiệm cái này không thì cũng không chắc.

Dụ Văn Châu trông thấy bản thân đối mặt với lời chế giễu của người khác trong trại huấn luyện mà mắt điếc tai ngơ, chỉ một lòng cố gắng, hắn hồi tưởng một chút, lúc đó trong lòng hắn cũng không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Thật lòng mà nói hắn vẫn hơi chút để ý lời người ta đánh giá, không thì khi ấy hắn cũng không miệt mài muốn chứng minh bản thân đến vậy, hắn yêu quý thế giới này, lĩnh vực này, một chút vinh quang này, cũng giống như hắn không muốn chính mình xếp chót.

Đây cũng là một suy nghĩ rất bình thường, chưa kể thời còn đi học hắn luôn xếp hạng cao, cũng không chịu được cảm giác đột nhiên đội sổ. Mỗi người vì lý tưởng của mình mà cố gắng chứng minh bản thân, tâm niệm ấy luôn không thể khinh thường.

Về phía Hoàng Thiếu Thiên, thật ra Dụ Văn Châu lúc ấy cũng không ưa hắn, thiếu niên này quá chói mắt, tựa như hắn vốn sinh ra là để soi sáng hết thảy, tính cách kiêu ngạo, dù thực chất trong lòng rất tôn trọng Ngụy Sâm, nhưng hắn không hề thể hiện ra ngoài, toàn gọi Ngụy Sâm hai tiếng lão quỷ, nhưng lúc đó hắn cũng không nghĩ rằng tương lai mình sẽ cùng Hoàng Thiếu Thiên trở thành đồng bạn kè vai sát cánh nhiều năm.

Nhưng hắn cũng đã từng tưởng tượng tới, nếu hắn được sắp xếp phối hợp với Hoàng Thiếu Thiên thì sẽ cần phải hình thành mục tiêu chung với Hoàng Thiếu Thiên như thế nào, bồi dưỡng độ ăn ý ra sao, quan trọng hơn cả là ghi nhớ lời hắn trong lòng.

Đáp án Dụ Văn Châu nghĩ ra được lúc ấy là, đánh một trận với Hoàng Thiếu Thiên.

Đánh một trận trong trò chơi.

Quả thực là một ý nghĩ vô cùng non trẻ.

Trên thực tế hắn với Hoàng Thiếu Thiên đánh một trận cả trong trò chơi lẫn ngoài đời, bởi Ngụy Sâm giải nghệ đã khiến Hoàng Thiếu Thiên chịu đả kích nghiêm trọng, dù rằng không phải trách nhiệm của hắn, nhưng vì Ngụy Sâm rời đi ngay sau chuyện đó, nên Hoàng Thiếu Thiên giận lây sang hắn.

Mặc dù vậy hai người đánh nhau cũng biết nặng nhẹ, chú ý không tổn thương tay đối phương, cuối cùng Phương Thế Kính phải chạy tới can ngăn, Hoàng Thiếu Thiên không phục mà hừ một tiếng rồi nói :"Nếu đã là thuật sĩ của Lam Vũ, vậy không thể không chừa chút mặt mũi."

"Như nhau." Hắn ngoài miệng trả treo, đồng thời trong lòng cũng tự hỏi một vấn đề nghiêm túc, nếu Phương Thế Kính không tới can ngăn, liệu hắn có thể đánh lại Hoàng Thiếu Thiên hay không.

Sau này Dụ Văn Châu hỏi Hoàng Thiếu Thiên vấn đề này, Hoàng Thiếu Thiên tỏ ý nếu thực sự đánh nhau, Dụ Văn Châu chắc chắn sẽ thua, nhưng lúc đó Hoàng Thiếu Thiên cũng không phải muốn đánh thật, chỉ nghĩ muốn đấm vài cái cho hả giận mà thôi.

Dụ Văn Châu hé miệng cười, cũng không nói kẻ bỏ hai thìa muối vào đồ ăn của Hoàng Thiếu Thiên sau đó là hắn.

Lúc ấy Ngụy Sâm chỉ tới trại huấn luyện quan sát một chút, cũng không có ý định PK mỗi người một lần, hắn biết Hoàng Thiếu Thiên làm loạn muốn đánh với hắn, có điều hắn không nghĩ tới Dụ Văn Châu- thiếu niên có thành tích bình thường tới độ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn này, vậy mà chủ động yêu cầu PK với hắn một trận.

Ngụy Sâm hỏi: "Vì sao?"

Dụ Văn Châu thấy mình trả lời: "Vì anh là Ngụy Sâm."

Vì hắn là Ngụy Sâm, là đội trưởng của Lam Vũ, là người thao tác đệ nhất thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ của Vinh Quang, lý do này hoàn toàn đủ. So với lời mà cô bạn năm ấy hạ chiến thư toán học với hắn, câu trả lời này của hắn còn khí phách hơn mấy phần, bởi nếu thắng Ngụy Sâm, khả năng cao hắn sẽ là đệ nhất thuật sĩ tiếp theo.

Câu trả lời này làm Ngụy Sâm ngạc nhiên đôi chút, không hề khinh thường hắn, cùng hắn đấu ba trận.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, khi đó hắn cùng Hoàng Thiếu Thiên còn ở trại huấn luyện, Lư Hãn Văn sợ là mới vào tiểu học, nháy mắt Hoàng Thiếu Thiên đã sắp giải nghệ, mà sức bền của hắn tương đối cao, lại ít bị ảnh hưởng bởi tốc độ tay, ở phương diện chiến thuật trái lại càng già càng cay, nên trong thời gian ngắn hắn sẽ chưa giải nghệ, Lư Hãn Văn sẽ tiếp nhận vị trí của Hoàng Thiếu Thiên.

Dụ Văn Châu vẫn cảm thấy hắn chỉ là người bình thường, một người bình thường nghiêm túc làm tốt chuyện trước mắt, dễ hài lòng với những vấn đề thực tại. Vẫn luôn có người thổi phồng hắn, tựa như hắn không gì không thể, suy nghĩ phức tạp không chút đơn giản, nói chuyện cũng phải quanh co vài chỗ.

Này là Trịnh Hiên tìm thấy trên mạng, hắn chụp màn hình gửi vào box chat, lười nhác gõ một câu: "Quần chúng ăn dưa nghĩ quá nhiều rồi, đội trưởng cũng đâu sống trong mấy bộ phim cung đấu."

"Nếu là phim cung đấu, lười như Trịnh Hiên ông thì hẳn là sống dai hơn rất nhiều tập đấy." Tống Hiểu trả lời, "Đội trưởng mà nhập vai trong phim cung đấu, tuyệt đối là cấp bậc Hoàng Hậu."

"Vậy Hoàng Thiếu Thiên chắc chắn là quý phi ngạo mạn ngang ngược." Lư Hãn Văn chắc như đinh đóng cột.

"Thần tán thành." Lý Viễn tỏ vẻ đồng ý.

Hoàng Thiếu Thiên cả giận nói: "Cái gì mà ngạo mạn ngang ngược, Tiểu Lư nhóc đứng lại đó cho anh."

"Kỳ thật tôi chỉ là một tú nữ rất đơn thuần, không rành thế sự." Dụ Văn Châu cảm thấy rất mệt mỏi, "Không phải các cậu nghĩ quá rồi sao?"

"Tôi có một vấn đề, xin hỏi ai là Hoàng đế." Từ Cảnh Hi hỏi.

"Lão Ngụy?" Hoàng Thiếu Thiên hỏi thử.

Hoàng hậu nhà nào tìm Hoàng đế PK tới mức Hoàng đế cuốn gói ra đi vậy. Dụ Văn Châu tự thấy không thể hiểu nổi mạch suy nghĩ của mấy người này, sau đó một đám bẻ lái từ phim cung đấu tới thanh xuân, nhao nhao đòi mỗi người kể lại một ít chuyện cũ thời niên thiếu có ý nghĩa đặc biệt với mình.

Lư Hãn Văn thẳng thắn bày tỏ hắn đương tuổi thanh xuân, không có chuyện cũ gì để nói, hắn tuyệt đối không yêu thầm nữ sinh nào - câu trả lời này quả thực là giấu đầu lòi đuôi.

"Tôi học theo Lôi Phong làm việc tốt, tới viện dưỡng lão hỗ trợ có được tính không?" Trịnh Hiên hỏi.

"Thôi đi, không tin, Trịnh Hiên ông mà tích cực như vậy được sao? Tui... về cơ bản là ngụp lặn trong Lam Khê Các, quen biết lão Ngụy đi, sau đó tới Lam Vũ, không vừa mắt đội trưởng." Hoàng Thiếu Thiên úp úp mở mở, Dụ Văn Châu biết rõ hắn úp mở điều gì, đơn giản là khi trước cướp Boss khắp nơi lại bị Ngụy Sâm hớt tay trên, sau này tới Lam Vũ lại đánh một trận với hắn mà thôi.

Thế hệ hoàng kim đều biết năm đó Hoàng Thiếu Thiên làm chuyện gì, cái ID Dạ Vũ Thanh Phiền này, lúc mới chơi Vinh Quang không có một ai chưa từng bị hắn ba hoa làm phiền cả, miễn cưỡng xem như chuyện đặc biệt cũng được.

"Đội trưởng thì sao?"

"Tôi?" Dụ Văn Châu sững sờ, "Cùng một nữ sinh thi giải đề toán."

Đám người nghe vế trước "Cùng một nữ sinh" đều chờ mong, kết quả nghe tới "đề toán" liền nhao nhao thất vọng, mặt mày ủ ê mà than thở: "Đội trưởng đúng là ế bằng thực lực mà."

"Tui còn tưởng đội trưởng sẽ kể vụ đánh thắng lão Ngụy." Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu đầy bất đắc dĩ.

Sau đó chủ đề lại từ thanh xuân nhảy qua kế hoạch sau giải nghệ, Từ Cảnh Hi nói hắn muốn làm một Cuồng kiếm sĩ bạo lực, làm vú em quá đau khổ, Tống Hiểu nói thế giới lớn như vậy, hắn muốn đi khám phá, Lý Viễn hỏi có thể cho hắn bám càng được không, Hoàng Thiếu Thiên khiếp sợ hỏi một câu: "Các ông lập kế hoạch sau giải nghệ, tại sao không một cái nào có dính líu gì tới bạn gái vậy?"

Thế giới đột nhiên yên tĩnh trong nháy mắt.

"Chẳng lẽ không phải sau khi giải nghệ tiếp tục trầm mê trong Vinh Quang, tìm công việc vui vẻ vừa ý, sau đó kiếm một cô bạn gái chung chí hướng mà cùng nhau chống lại ác ý của thế giới với FA, chống lại lời giục cưới của bố mẹ sao?"

Cũng có lý, Dụ văn Châu cảm thấy lời Hoàng Thiếu Thiên nói rất có lý.

"Mặc dù rất bình thường, nhưng lại vô cùng hợp lý, chúng ta rũ bỏ hào quang và thân phận tuyển thủ chuyên nghiệp, suy cho cùng vẫn đàn ông có nhu cầu bình thường thôi." Trịnh Hiên thở dài nói, "Hơn nữa còn là đàn ông bình thường ở chiến đội Lam Vũ không có tuyển thủ nữ."

"Tại sao lại phải nhấn mạnh thêm một lần!" Trịnh Hiên bị đám người tổng sỉ vả.

Không sai, gạt đi thân phận tuyển thủ chuyên nghiệp, bọn hắn vẫn là một đám thanh thiếu niên trẻ tuổi, có sở thích riêng, ca hát, xem phim, chơi game, cùng chém gió chuyện trên trời dưới biển, không chỉ nhớ mãi không quên niềm phấn khích trên sàn đấu, mà còn sẽ để ý tới những cô gái xinh đẹp, mỗi người sẽ có đủ loại cảm xúc nho nhỏ, chân thật mà sâu kín, sẽ khao khát thắng lợi, sẽ tìm kiếm sự khẳng định, sẽ không chịu nhận thua, sẽ ảo tưởng về tương lai, sẽ sống trong thực tại.

Mỗi cá nhân, đều là bình thường nhất, cũng là người được yêu mến nhất.

Nhưng mỗi người bọn hắn, đều đang làm việc mình thích, đều vì nó mà cố gắng, đều là người bình thường như bao người khác, lại chẳng hề là kẻ tầm thường.

Thời điểm Dụ Văn Châu tỉnh lại đã là xế chiều, cảm giác lạnh buốt từ khăn lông trên trán truyền tới vẫn còn, nhưng cái đau nhức trong đầu đã bớt đi rất nhiều. Khi hắn đang chuẩn bị đo lại nhiệt độ cơ thể, chuông cửa lại vang lên, đi tới nhìn một chút, thì ra là các đồng bạn ở Lam Vũ.

"Sao nhóc lại nhấn chuông cửa vội thế, nhỡ đâu đội trưởng chưa dậy thì sao, anh thấy nên gọi điện thoại trước." Lúc Dụ Văn Châu mở cửa còn nghe thấy Hoàng Thiếu Thiên lẩm bẩm với Lư Hãn Văn.

"Chắc hẳn đội trưởng chưa ăn cơm đúng không, bọn tôi mang cơm tối cho cậu này!" Từ Cảnh Hi quơ quơ chiếc túi trong tay, mấy người còn lại thi nhau nói chuyện, căn phòng vắng lặng không người bỗng trở nên náo nhiệt, hệt như Dụ Văn Châu dự đoán, không thể nào nghỉ ngơi tiếp được, cũng may hắn đã nghỉ ngơi tương đối đầy đủ.

"Phải rồi đội trưởng, bọn tôi cũng xem qua nhóc thuật sĩ mà cậu bảo rồi." Trịnh Hiên nói.

"Hắn nói muốn đánh với cậu một trận." Tống Hiểu hồi tưởng.

"Bọn tôi hỏi vì sao, sau đó hắn liền bảo, vì đội trưởng cậu là Dụ Văn Châu... Câu trả lời này thật là kỳ cục, trả lời cũng như không, đội trưởng không phải chính là đội trưởng sao?" Lý Viễn hoang mang.

Bởi vì cậu là Dụ Văn Châu.

Dụ Văn Châu giật mình, lúc này Lư Hãn Văn xen vào: "Em với hắn rất thân."

"Thân như thế nào?" Hoàng Thiếu Thiên thuận miệng hỏi một chút.

"Lúc trước hắn ở Lam Khê Các, tụi em gặp nhau trong trò chơi, lúc đánh Boss phối hợp không tồi, sau này tới trại huấn luyện tụi em liền nhận ra nhau rồi thân lên, nhà hắn như nào em đều biết, hắn có một người chị gái, rất xinh đẹp... Nghe nói là đồng học của đội trưởng, còn giúp em học bổ túc toán." Lư Hãn Văn nói.

"Em có ảnh chụp không?" Dụ Văn Châu đột nhiên hỏi.

"Không phải chứ đội trưởng, chẳng lẽ cậu có hứng thú với chị gái nhà người ta sao, cái này không giống với tính cách của cậu nha." Từ Cảnh Hi kinh ngạc nói.

"Cảnh Hi à, lời này anh nói không đúng rồi, thực sắc tính dã (*), đội trưởng cũng là người bình thường, hắn không thể cứ ế bằng thực lực mãi vậy được, Tiểu Lư còn nói cô bạn kia rất xinh đẹp, đội trưởng thấy hứng thú cũng là chuyện rất bình thường." Hoàng Thiếu Thiên vỗ vai Từ Cảnh Hi, vẻ mặt vui mừng khôn xiết, "Miếu hòa thượng Lam Vũ chúng ta sắp tu thành chính quả."
Thực sắc tính dã: một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống, tình dục là bản năng con người.
"Em mở vòng bạn bè của hắn, anh nhìn xem... À phải, chị gái hắn không có bạn trai!" Lư Hãn Văn đưa di động qua, bày ra vẻ mặt "Em hiểu em hiểu".

Với sự trêu ghẹo của các đồng đội, Dụ Văn Châu chỉ cười trừ, sau khi xem hết ảnh chụp, hắn nhìn về phía Lu Hãn Văn hỏi: "Nếu em đã hiểu đến thế, vậy thì xin số liên lạc giúp anh đi."

"Hả? Sao lại là em?"

"Vì em hiểu mà." Hoàng Thiếu Thiên cười ha ha, "Hình như đội trưởng có quen biết cô bạn kia thì phải, chờ chút, không phải là cô bạn năm đó thi giải đề toán cùng đội trưởng đó chứ?"

"Ừm." Dụ Văn Châu nhẹ gật đầu.

"Đầu năm nay giải đề toán cũng có thể sinh ra cảm tình? Thật sự không hiểu nổi đại thần các cậu." Trịnh Hiên cảm thấy thế giới thay đổi nhanh quá, hắn chạy theo không kịp.

"Không phải đại thần, năm đó là do cô ấy nói với tôi vài lời mới khiến tôi hiểu được một chút chuyện, hồi đó tôi rất hướng nội, thậm chí có thể nói là tương đối ngại tiếp xúc." Dụ Văn Châu nói.

"Xin hỏi đội trưởng một chút, cậu đã trải qua chuyện gì mới biến thành dạng như bây giờ?" Làm sao có thể từ thiếu niên hướng nội an tĩnh ngây ngô trở thành đại sư chiến thuật xấu bụng tâm bẩn như hiện tại??

"Vì muốn làm chuyện mình thích thôi, suy cho cùng tôi cũng chỉ là một người bình thường."

Người bình thường cũng rất tốt, bọn hắn vẫn luôn là một đám người bình thường.

=END=​
 

Bình luận bằng Facebook