Ongoing [CMSN Dụ Văn Châu 2022] [Dụ Hoàng] Gió xuân cùng chân trời

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#1
[Project] [Mừng Sinh Nhật Dụ Văn Châu 2022] Dĩ Dụ Vi Miện

GIÓ XUÂN CÙNG CHÂN TRỜI

Tác giả: Mễ Lạc

Edit: Phi Tuyết

Thể loại: Cổ trang, lãng mạn, HE

Nhân vật chính: Dụ Văn Châu x Hoàng Thiếu Thiên

Tình trạng bản gốc: Hoàn

Tình trạng bản edit: Hoàn

Lưu ý:

1. Bản edit phi thương mại, chưa được sự đồng ý của tác giả, yêu cầu không mang bản edit này ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của editor.

2. Truyện dài nên editor tự chia phần.

*******************​
 

Phi Tuyết

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
230
Số lượt thích
1,602
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Chow Chow
#2
Trong ngoài Hoàng thành vừa có một trận tuyết lớn.

Gạch xanh ngói đỏ, tuyết sớm tựa sương, lại như bụi hoa từ trời cao rơi xuống, vương vấn trước cửa nhà. Cảnh tuyết thật đẹp, các cung nữ khoác áo choàng, nhấc váy đi lại ngược xuôi, vui vẻ đùa reo, thanh âm trong trẻo tựa như những bông tuyết ngoài kia. Thế nhưng những thủ vệ canh giữ ngoài thành thì lao đao khốn đốn, đứng ở xa còn có thể lui vào mái hiên tránh gió tuyết, đứng gần tường thành thì hết chỗ trốn, gió đông từ phương Bắc mang theo lá khô quét qua, cuộn lại dưới chân thành, cứ thế ập vào người.

Người gõ mõ điểm canh đi ngang qua, ngay cả âm thanh cũng dường như đông lại. Mãi mới chờ được đến lúc đổi ca, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy mình sắp cứng đờ thành đá, người thay hắn mới chầm chậm bước tới nơi. Hắn vặn xoắn cả nửa nửa ngày mới làm nóng người lên được một chút, chớp chớp mắt, lông mi tưởng như kết một tầng băng mỏng.

Cửa gỗ đỏ thẫm đã loang lổ lớp sơn bị đẩy ra, vang lên một tiếng động nặng nề. Trong phòng có lò sưởi, gỗ tùng dưới đáy lò cháy lách tách tỏa ra mùi hương nồng đậm. Dụ Văn Châu đang cúi người hâm rượu, nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên vào phòng thì dịch sang bên cho hắn ngồi sưởi ấm.

Hoàng Thiếu Thiên dựa sát lại, một thân khí lạnh cứ như vậy ập vào mặt. Dụ Văn Châu không ngẩng đầu, lại dường như nghe thấy được hương vị lành lạnh của băng tuyết, thế nhưng chẳng tìm ra được từ nào để hình dung. Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục xê dịch vào gần hơn, tuyết trên đầu tan ra, làm đọng lại trên mái tóc đen tuyền những hạt nước trong suốt. Hắn không ngồi yên mà hất hất tóc, một chiếc lá khô rơi xuống, trong khoảnh khắc bay vào trong đống lửa. Băng tuyết trên lá phát ra tiếng vang tí tách, cùng chiếc lá cháy thành tro tàn.

“Bên ngoài lạnh quá!” Hoàng Thiếu Thiên xoa xoa tay. Hắn nhìn Dụ Văn Châu, vốn định dặn dò một câu, nhưng lại cảm thấy dư thừa, đành phải chuyển thành lời oán hận: “Lạnh muốn chết!”

Dụ Văn Châu gật đầu. “Vậy ngươi mặc thêm quần áo vào.”

Chăn gối trong phòng ngủ đã được trải sẵn, Hoàng Thiếu Thiên đưa tay vào trong thì thấy ấm áp vô cùng, hẳn là đã được làm ấm từ trước đó. Hắn nhanh nhẹn cởi phăng áo khoác ngoài, mặc một bộ áo mỏng chui vào trong chăn, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài. Trong căn phòng ấm, trên giường vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Dụ Văn Châu… Nghĩ đến đây, Hoàng Thiếu Thiên bất giác nhớ lại, đúng là không phải oan gia không hợp lại, Dụ Văn Châu nhập môn muộn, tuy Ngụy Sâm là Bách hộ [1], nhưng tiền bạc cũng không dư dả gì, mua cái sân nhỏ còn không đủ phòng, để vượt qua trời đông giá rét, đành phải để hai người chen chung một chỗ.

Sáng sớm thật yên tĩnh, Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu, đột nhiên không ngủ được. Hắn có thể nghe thấy tiếng động do Dụ Văn Châu tạo ra ở ngoài phòng, nghe âm thanh này có thể đoán được Dụ Văn Châu đang làm gì, đơn giản là tự mình dọn dẹp qua phòng ở, tiện thể cắm thêm nhành hoa, lúc gần đi còn để lò sưởi cháy to hơn một chút.

Việc này vốn nên để hạ nhân làm, nhưng Dụ Văn Châu này ấy mà, tính tình tốt đến quá đáng, nhìn thế nào cũng không thấy giống cùng một loại người như Hoàng Thiếu Thiên. Hạ nhân lười biếng, vào mùa đông không rời nổi giường, y cũng không tức giận.

Nghĩ đến đây, Hoàng Thiếu Thiên rất muốn lôi cổ gã sai vặt dậy cho một quả đấm.

So với Dụ Văn Châu, tính tình Hoàng Thiếu Thiên lại không dễ chịu như vậy. Trước khi Dụ Văn Châu chuyển tới sống cùng hắn, Hoàng Thiếu Thiên dự định sẽ mặc kệ y, bởi vì hắn cho rằng người mới sẽ vô cùng phiền nhiễu. Thế nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại. Người này không nói nhiều lắm, cũng không nói linh tinh, càng không cho người ta thêm phiền toái, nhân duyên lại tốt đến kì lạ, thế nhưng nhân duyên của y càng tốt, Hoàng Thiếu Thiên lại càng không thoải mái.

Y dường như có thể chịu đựng được những việc mà người thường không thể chịu được, có bản lĩnh “không thèm để ý”, rất ít khi cố tình nổi bật hơn người, đôi khi phá án còn bị kẻ khác đoạt công lao. Hoàng Thiếu Thiên tức đến giơ chân, tưởng như muốn xốc cả nóc nhà, thế mà Dụ Văn Châu còn có hứng thú ngồi ngắm hoa, vô cùng thanh nhã, hoàn toàn không cần thăng quan phát tài.

Y không cần, Hoàng Thiếu Thiên lại để ý. Hắn lừa kẻ đoạt công của Dụ Văn Châu đến một góc hẻo lánh rồi chùm bao tải đánh cho một trận, ngày hôm sau bị Ngụy Sâm nhéo tai phạt quỳ trong viện. Dụ Văn Châu liền quỳ cùng với hắn. Tính tình Hoàng Thiếu Thiên dễ kích động, nhưng xương cốt lại mềm, hắn tựa vào người Dụ Văn Châu, coi như đang phơi nắng. Chỉ đáng thương cho Dụ Văn Châu, quỳ thẳng tắp hơn nửa ngày, lúc đứng lên gần như không bước nổi.

“Ta cõng ngươi.” Hoàng Thiếu Thiên hơi khom người xuống, hướng về phía Dụ Văn Châu ngoắc tay.

“Không cần…” Dụ Văn Châu âm thầm kêu khổ, thực ra đầu gối y không có vấn đề gì, chủ yếu là do bị Hoàng Thiếu Thiên tựa vào lâu quá, bả vai y có chút nhức mỏi mà thôi. “Ngươi dìu ta một chút đi!”

“Được!” Hoàng Thiếu Thiên vươn tay kéo Dụ Văn Châu. “Ngươi xem, kiểu gì thì vẫn là hai ta bị phạt quỳ, vậy lần sau chúng ta cùng nhau đánh bọn chúng, ngươi thấy được không?”

Dụ Văn Châu lắc đầu cười.

“Ngươi là kiểu không ưa tranh giành.” Hoàng Thiếu Thiên vừa dìu Dụ Văn Châu vừa nghiêm túc giáo dục. “Loại chuyện này ta không thể nhìn lọt mắt nổi, nếu không ai lo thì để ta lo, xem bọn chúng còn có vương pháp hay không…”

“Tính tình ngươi quá dễ kích động.” Dụ Văn Châu nhìn Hoàng Thiếu Thiên. “Giống một quả pháo.”

Hoàng Thiếu Thiên: “...”

Từ đó về sau, từ “pháo” trở thành một cách Dụ Văn Châu cười nhạo Hoàng Thiếu Thiên. Có đôi khi Hoàng Thiếu Thiên tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, thề sống thề chết phải như thế này, cuối cùng lại làm thế khác, không cần Dụ Văn Châu mở miệng, Hoàng Thiếu Thiên cũng biết mình giống quả pháo xịt, nếu không nổ được thì sẽ khiến mình nghẹn chết.

“Ngày mai nếu thấy mấy tên kia trốn việc, cứ đánh gãy chân bọn họ là được.” Hoàng Thiếu Thiên vòng tay ôm lấy đầu gối, nhìn nóc nhà. “Tuyết lớn như vậy còn phải đứng trực cả một đêm, để cho bọn chúng nếm thử xem thế nào!”

“Cũng đã gần cuối năm rồi.” Thanh âm của Dụ Văn Châu truyền đến. “Ngươi và ta lại không có chỗ để đi, coi như là tích đức.”

Hoàng Thiếu Thiên lúc này mới hiểu ra: “Dụ Văn Châu, ngươi đừng có nói bóng nói gió kháy ta!”

Khi Hoàng Thiếu Thiên tỉnh dậy thì đã là giữa trưa, hắn dậy mặc quần áo rồi thu xếp mọi thứ gọn gàng. Vừa đi ra cửa đã gặp Ngụy Sâm, hắn ngáp một cái thật lớn rồi nói một câu chào buổi sáng.

“Sáng cái gì nữa mà sáng!” Ngụy Sâm nhìn hắn. “Cơm trưa cũng ăn rồi mà còn sáng.”

“Thì hôm qua ta phải trực đêm mà!” Hoàng Thiếu Thiên lại ngáp, bước chân xiêu vẹo. Khi lướt qua người Ngụy Sâm, hắn đột nhiên ngửi thấy mùi quất. Vốn đã đi qua, hắn lại hưng phấn vòng trở về, ôm lấy tay Ngụy Sâm lắc lấy lắc để. “Ta ngửi thấy rồi, mau chia cho ta nữa!”

Ngụy Sâm không ngờ mũi của Hoàng Thiếu Thiên thính như vậy, đành phải lấy ra đưa cho hắn.

“Món mới hả?” Hoàng Thiếu Thiên đi theo Ngụy Sâm, ánh mắt tỏa sáng. “Sư phụ, ngài chi tiêu lại dư dả rồi phải không? Có phải Tào đại nhân đã phê cấp kinh phí rồi không?”

“Nằm mơ!” Ngụy Sâm biết suy nghĩ của Hoàng Thiếu Thiên, hắn búng một cái thật mạnh lên trán người kia. “Năm nay tiền lương ở trên giảm mạnh, xuống đến chúng ta đây lại càng giảm, ngươi và Văn Châu cố gắng ngủ chung đi, đến mùa xuân là tốt rồi.”

“Ta không đến nói chuyện này, ta muốn hỏi chuyện ta nhờ ngài ấy." Hoàng Thiếu Thiên rụt cổ, cười híp mắt. Má lúm đồng tiền bên trái lõm vào, nhìn đáng yêu vô cùng. Ngụy sâm vẫn thường nói với hắn, làm Cẩm y vệ mà không biết phân lớn bé nặng nhẹ, chưa bị đánh chết phần lớn là do hắn quá đáng yêu, khiến cho người ta không phát cáu nổi.

"Chuyện nào? Ngươi nhờ ta còn ít chuyện sao?" Ngụy Sâm bước xuống thềm đá trong sân, liếc mắt nhìn Hoàng Thiếu Thiên một cái.

"Ta muốn làm một thanh chủy thủ [2] cho sư huynh." Hoàng Thiếu Thiên cũng đi theo phía sau, vừa nghịch áo choàng vừa tung hứng mấy quả quất trong tay. "Ta muốn cho y để phòng thân. Y tới đây muộn hơn những người khác, chẳng mang theo gì cả. Mà thôi, nói tóm lại là ta phải kiếm được một thanh chủy thủ, ây sư phụ, hay là ngài cho ta vay ít bạc..."

Ngụy Sâm không kịp phản ứng: "Ngươi nói sư huynh nào?"

Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên đều là đồ đệ của Ngụy Sâm. Hoàng Thiếu Thiên nhập môn trước, nhưng Dụ Văn Châu lại lớn hơn hắn. Môn hạ của Ngụy Sâm đều là một đám người không biết lớn nhỏ, vốn là nên lấy tư lịch mỗi người quyết định, nhưng bọn họ tranh giành nhau mãi khiến Ngụy Sâm phiền lòng, thế là yêu cầu lấy tuổi quyết định. Chuyện này đối với Hoàng Thiếu Thiên quả thực là xui xẻo, Dụ Văn Châu lớn hơn hắn nửa năm, thế là thành đại sư huynh. Nhưng hắn chưa từng gọi một tiếng đại sư huynh nào, cả ngày cứ Dụ Văn Châu Dụ Văn Châu mà gọi, Ngụy Sâm mặc, đến Dụ Văn Châu cũng chẳng thèm để ý.

Chẳng qua không biết hôm nay Hoàng Thiếu Thiên ăn nhầm cái gì mà đột nhiên gọi sư huynh, làm cho người làm sư phụ như Ngụy Sâm cũng chẳng hiểu gì.

"Đây không phải đều tại ngài sao?" Hoàng Thiếu Thiên nhảy dựng lên, hắn luôn cảm thấy hắn phải làm sư đệ đều do lỗi của Ngụy Sâm. "Ngoài Dụ Văn Châu ra ta còn có sư huynh trên danh nghĩa nào nữa? Sư phụ, cho ta vay ít bạc đi..."

Chữ "bạc" này quá kích thích, Ngụy Sâm không nói hai lời đã quay người bước đi. Đầu năm sau trưởng tử của Chỉ huy sứ Tào đại nhân sẽ đại hôn, hắn cũng chỉ dành dụm được từng đấy để tặng lễ, không có hơn. Nghĩ đến đây, bước chân của hắn nhanh hơn, chân không đau lưng không mỏi, đi hai ba bước đã không thấy tăm hơi.

"Bủn xỉn thế!" Hoàng Thiếu Thiên lẩm bẩm, đá hòn nhỏ về phía góc tường vẫn còn đọng tuyết.

Ngụy Sâm đi rồi, một đồng cũng không đưa cho Hoàng Thiếu Thiên. Hắn ngồi bên thềm đá, chống tay lên má nhìn cây mai già trong sân. Ánh mặt trời ban trưa ấm áp mà không gay gắt. Trên cây mai còn vương tuyết trắng, có một con chim chẳng rõ tên bay đến, truyền từ cành này sang cành khác, phát ra tiếng kêu kì lạ đều đều, chích chích chích...

Hoàng Thiếu Thiên cau mày, cầm một viên sỏi ném về phía cành cây.

Con chim kia vẫn không chịu bay đi, tiếp tục kêu lên tiếng kêu kì quái của mình: "Chích chích chích!"

Đúng là kì quái, Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục trêu đùa con chim kia. Sau đó một lát thì hắn cũng nhận ra việc mình làm ấu trĩ thế nào. Hắn lắc đầu ngáp một cái, vặn thắt lưng rồi đứng dậy trở về phòng.

Con chim kia thấy không có ai để ý đến nó nữa thì ngừng kêu, hai cái chân nhỏ xíu nhảy dọc theo cành mai rồi bay lên cành cao nhất, bay qua tường đỏ, hướng về phương xa. Tuyết vụn rơi lất phất, đậu ngay trên vai của Dụ Văn Châu đang đứng bên ngoài.

Dụ Văn Châu phủi tuyết bám trên vai, nhìn về hướng con chim kia vừa bay đi, mỉm cười đưa tay lên miệng thổi một tiếng, cũng thổi ra một luồng khí trắng xóa.

Khi y đến cửa phòng thì Hoàng Thiếu Thiên đang lục lọi gì đó, âm thanh rất ầm ĩ, ầm ĩ đến mức đau cả tai. Nghĩ đến việc Hoàng Thiếu Thiên lục tung phòng thành một đống hỗn độn, Dụ Văn Châu đẩy cửa gỗ bước vào, thấy hắn đang cầm một khối kim loại ngắm nghía.

"Ngươi thấy sao?" Hoàng Thiếu Thiên kéo tay áo. Tay áo bó chẽn đã sờn, thắt lưng cũng buộc gọn gàng, hắn hỏi Dụ Văn Châu mà đầu cũng không ngẩng lên .

"Cái gì?" Dụ Văn Châu sửng sốt.

Hoàng Thiếu Thiên cười ra tiếng, sau đó giơ lên một khối sắt đen nhánh: "Ta quyết định đánh cho ngươi một thanh chủy thủ."

Dụ Văn Châu mỉm cười, môi mỏng khẽ cong lên, dưới ánh dương ấm áp dường như càng thêm dịu dàng: "Vậy ta đây phải cảm ơn trước rồi!"

Hoàng Thiếu Thiên vung tay lên: "Đánh xong cảm ơn cũng không muộn!"

Hoàng Thiếu Thiên nói được làm được, chuẩn bị một lò bếp nhỏ cùng chồng củi ngay trong sân, sau đó đặt khối sắt đen lên trên không khác gì nướng đồ ăn. Khói đặc từ những thanh gỗ ẩm do bám tuyết cứ thế bay lên không trung, mãi không tan đi, từ xa nhìn lại, sân này giống như gặp hỏa hoạn cần dập nước. Dụ Văn Châu đang ngắt mấy cành mai trắng để cắm vào bình hoa thì bị sặc khói, khổ không nói lên lời.

"Ngươi làm thật?" Dụ Văn Châu cúi người đi đến, vừa che mũi vừa hỏi hắn.

Hoàng Thiếu Thiên kéo tay áo, trên mặt toàn mồ hôi, một thân áo trắng cũng bị hun cho đen nhẻm, thế nhưng hắn vẫn không hề nản chí, gác chân lên cái giá bên cạnh, quạt hương bồ trong tay phe phẩy không ngừng.

"Chứ giả ở chỗ nào?!" Hoàng Thiếu Thiên khịt mũi, bị sặc khói nên hắt xì một cái. "Hắt xì! Dụ Văn Châu, ta cảm thấy khối sắt này là loại tốt, nói không chừng sẽ tạo được một thanh chủy thủ tốt không kém."

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy hơi mỏi, vì thế ngẩng đầu. Hai má hắn đỏ bừng, giữa mảnh trời mênh mông tuyết trắng phía sau có phần lạc lõng. Bất giác, Dụ Văn Châu vươn tay xoa má hắn, lau đi vệt đen trên má đối phương. Hoàng Thiếu Thiên cũng không phản ứng giống bình thường, hắn cong khóe miệng nở nụ cười. Dụ Văn Châu đột nhiên cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua trong lòng, cũng làm cho y khẽ giật mình.

"Ngươi cười cái gì?" Hoàng Thiếu Thiên nhăn mũi, giống một con mèo nhỏ ngửi thấy mùi mật, cảm thấy buồn bực vì không biết Dụ Văn Châu cười gì. "Ngươi cười ta? Ngươi chắp tay sau lưng làm gì vậy? Giấu cái gì? Mau đưa cho xem nào!"

"Không có gì!" Dụ Văn Châu mở tay ra, bên trong tay y chẳng có gì cả, chỉ có nửa đóa mai trắng.

"Nghèo đến thế là cùng!" Hoàng Thiếu Thiên cằn nhằn, cầm lấy nửa đóa mai trắng kia đặt vào lòng bàn tay ngắm nghía, sau đó nhân lúc Dụ Văn Châu xoay người thì thả nó lên vai y.

Nếp vải trên vai giữ cho nửa đóa hoa kia không rơi xuống. Dụ Văn Châu mới đi được hai bước thì nghe được Hoàng Thiếu Thiên gọi tên mình, y quay đầu, thấy Hoàng Thiếu Thiên không biết vì sao mà cười không ngừng.

"Sao vậy?" Dụ Văn Châu hơi cau mày, sau đó vẫn mỉm cười.

Bộ dáng của y vô cùng ôn hòa điềm đạm, giống người đọc sách hơn. Hoàng Thiếu Thiên từng gặp qua tân khoa Trạng nguyên, hắn cũng có dáng vẻ thế này. Hoàng Thiếu Thiên có chút nghi hoặc, người như Dụ Văn Châu, tại sao lại ở cùng hắn trong cái sân vuông bé tí này? Mặc dù trong mắt người ngoài, công việc của hắn có vô số người đâm vỡ đầu cũng muốn được nhận, nhưng hắn vẫn có một linh cảm mãnh liệt rằng Dụ Văn Châu không thuộc về nơi này.

Đây là nơi mà mỗi một bước đi đều phải toan tính cùng tiền bạc đắp vào, không có những thứ đó, ngươi không thăng quan được, không phát tài được, cùng lắm là mỗi ngày được ăn no, giỏi lắm là có người hầu hạ, cũng coi như nở mày nở mặt một phen. Nhưng những thứ đó thì có gì hay, ngay cả Hoàng Thiếu Thiên cũng không lưu luyến những ngày tháng như vậy. Hiện giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra rời khỏi đây hắn sẽ làm cái gì, nếu nghĩ ra rồi, chắc chắn trong các cẩm y vệ hắn là người chạy đầu tiên.

"Hôm nay ta về muộn." Dụ Văn Châu nói với Hoàng Thiếu Thiên. "Lúc đi ngang qua cửa thì thấy Tống cô nương."

Thực ra lúc Ngụy Sâm và Hoàng Thiếu Thiên kì kèo, Dụ Văn Châu đã đứng ở ngoài, chẳng qua không tiến vào trong. Thứ nhất là vì cảm thấy nghe Hoàng Thiếu Thiên cò kè mặc cả với Ngụy Sâm như vậy rất thú vị, thứ hai là vì thấy Tống cô nương nên không muốn quấy rầy.

Nhà Tống cô nương là một hàng vải cách đây ba con phố, vẻ ngoài thanh tú trang nhã, lại xinh đẹp nhiệt tình. Nàng hay qua chỗ của bọn họ, hôm nay lấy cớ diều của mình bay vào trong sân, ngày mai lại lấy cớ đến tìm người thử quần áo, thật ra là nhìn trúng Hoàng Thiếu Thiên. Khổ nỗi về phương diện này Hoàng Thiếu Thiên không hề nhanh nhạy, thường xuyên đẩy Dụ Văn Châu ra đuổi khéo nàng đi, sau đó ngồi xổm ở đầu tường trêu chọc.

"Đến đây sao?" Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu. "Ta không chú ý."

Dụ Văn Châu không nói, Hoàng Thiếu Thiên lại tiếp tục. "Sao nàng ta lại tới đây? Chẳng lẽ là bị Ngụy lão đại xúi dại, nếu Ngụy lão đại tiếp tục như vậy, chắc ta không lấy nổi vợ mất."

Không biết tại sao mí mắt Dụ Văn Châu giật một cái.

"Cũng không biết nếu lấy thì sẽ lấy ai, có cái gì vui đâu." Hoàng Thiếu Thiên gắp khối sắt ra, bắt đầu ra sức gõ. "Ngươi nói phải không, sư huynh?"

Dụ Văn Châu ngẩn ra.

Y biết giữa y và Hoàng Thiếu Thiên vốn là không thể, chỉ có con đường duy nhất là làm huynh đệ. Thế nhưng hiện tại y lại thấy phía trước đột nhiên sáng sủa thênh thang, giống như người leo núi nhìn thấy lối đi, tuy biết sẽ có nguy hiểm nhưng vẫn tốt hơn là không có đường.

Hoàng Thiếu Thiên cúi người làm nguội sắt. Dụ Văn Châu đi tới, động tác hơi mạnh, nửa đóa mai trắng trên vai khẽ rơi xuống, dừng trên búi tóc của Hoàng Thiếu Thiên.

Tầm thường phong nguyệt, đẳng nhàn đàm tiếu, xưng ý tức tương nghi. [3]

*************************************

[1] Bách hộ: Một chức quan trong quân đội xưa, đứng đầu trên dưới 100 lính

[2] Chủy thủ: (kiếm ngắn hoặc dao găm) là loại binh khí ngắn lấy đâm là chính, có thể kiêm cả chặt chém. Hình thù của chủy thủ như kiếm nhưng không dài bằng kiếm.

[3] Một câu thơ trong bài “Thiếu niên du” của Nạp Lan Tính Đức, ý nói phong cảnh bình thường lại nói cười được với nhau thì là hợp ý/tâm đầu ý hợp
 

Bình luận bằng Facebook