Hoàn [Valentine 2022] [Cao Kiều] Chìm đắm (R18)

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1

Tác giả: 良川怀雪

Link gốc: 沉诺之日

Edit: Nguyệt



AU tận thế dị năng



Nơi bọn họ gọi là cố hương giờ chẳng khác nào một thành phố chết, may sao mọi thứ trong nhà vẫn còn nguyên vẹn, giữ lại một phần bình an vĩnh hằng bất biến.

Nắng chiều rọi vào phòng ngủ, Kiều Nhất Phàm tựa người bên khung cửa sổ sát đất, chăm chú ngắm nhìn vầng tà dương từ từ chìm mình vào đống đổ nát phía đối diện. Ngày thường chẳng thể thấy rõ được ráng nắng hồng rực rỡ, chói lọi như vậy mà chỉ có đèn đuốc vạn nhà ngập đầy vẻ xa hoa chốn đô hội khắc sâu vào tâm trí.

Máy bay và những phương tiện quân dụng mà người dân chẳng thể hiểu được tới lui không ngớt nơi khoảng không phía trên thành phố hiện đại hóa mức độ cao giờ được thay thế bằng những đàn chim trời chao liệng. Thoạt trông những tưởng thảnh thơi và đầy sức sống nhưng Kiều Nhất Phàm, người đã tiếp thu huấn luyện chuyên nghiệp ở thành phố mới, thừa biết chúng chẳng phải loài sinh vật lương thiện mà là những kẻ ăn xác mang theo mầm bệnh mới và vô cùng hung hãn.

Một lần nữa trở lại căn phòng này, ký ức về một cuộc sống êm đềm bỗng chốc tràn về như sóng triều. Cậu những tưởng mình đã buông bỏ được những hoài niệm ấy, thế nhưng khi Cao Anh Kiệt vào phòng bếp nấu cơm tối, cậu lại thu mình trong góc phòng ngủ, không cách nào phủ nhận cảm giác cay cay đang hiện hữu nơi đầu mũi. Cậu nhớ ánh nắng ấm áp buổi trưa, nhớ cơn gió trong lành của bầu trời khoáng đạt, nhớ tiếng động cơ xe cộ vang vọng, huyên náo dưới lầu. Cậu nhớ những điều nhỏ nhặt thuộc về cuộc sống ngày trước mà nay đã bị gạt bỏ hoàn toàn vì thế giới mới.

Tai ương khiến con người túng quẫn đến cùng cực, hiện tại, cậu chỉ còn mỗi tính mạng mình và Cao Anh Kiệt.

Điềm nhiên ngồi đây chẳng chút phòng bị cũng không phải một hành động sáng suốt. Cửa sổ nhà dân vô cùng mỏng manh, bất kỳ kẻ địch nào tập kích cũng có thể khiến cả tấm cửa kính lẫn cậu cùng nổ tung. Cuối cùng, Kiều Nhất Phàm lẳng lặng liếc nhìn thành phố hoang tàn xa lạ này một lượt rồi quay người, đi vào phòng khách.

Hơi nước trắng mờ tràn ra từ gian bếp mở. Cao Anh Kiệt đang đứng nấu ăn, ống áo bảo hộ màu đen xắn lên quá khuỷu tay, để lộ làn da trắng trẻo. Nếu bỏ qua vết sẹo dài gần hai mươi centimet, cánh tay ấy có thể được đánh giá là đẹp đẽ.

Rõ ràng là người đã hơn hai mươi tuổi mà trông cứ như cậu học sinh non nớt, chưa trải sự đời.

Đương nhiên, thời thế bây giờ cũng chẳng tồn tại những cô cậu học trò ngây thơ, những “đóa hoa của Tổ quốc” ấy hoặc đã chết, hoặc đã biến chất. Vậy nên trong mắt người ngoài, dáng vẻ này của Cao Anh Kiệt chắc chắn vô cùng đáng ngạc nhiên.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, từ khi thế giới này băng hoại tới giờ, Cao Anh Kiệt chỉ cho một mình cậu được nhìn thấy phương diện ôn hòa ấy của bản thân.

Kiều Nhất Phàm mấp máy môi, bật ra ba chữ bằng khẩu hình:

Của riêng cậu.

Đâu thể nào không trông thấy một thanh niên cao ráo đứng ngay đó, Cao Anh Kiệt tắt bếp ga, ngẩng đầu gọi cậu: “Nhất Phàm, ăn cơm thôi.”

“Cậu làm gì vậy?” Kiều Nhất Phàm tựa người vào bàn ăn, nhìn người kia im lìm đối diện với tủ bát, không nhịn được mà bật cười, “Bát đĩa vỡ hết rồi? Cậu thử xem trong tủ treo phía trên xem, chắc vẫn còn đồ mới.”

Cao Anh Kiệt kiễng chân lục lọi trong tủ treo như lời cậu nói, lưng eo kéo căng như cánh cung tràn trề sức bật. Cậu ấy ngửa cổ, những sợi tóc vừa dài vừa mềm rủ xuống, che khuất tầm nhìn về phía sau gáy.

Kiều Nhất Phàm đột nhiên không kìm nén được những bất an nhộn nhạo trong lòng, cậu sải bước đi sâu vào gian bếp, ôm chặt lấy thanh niên kia từ sau lưng. Một tay vòng qua hông, một tay đặt trên hầu kết nhưng động tác ấy nhẹ nhàng, đầy lưu luyến, khác hẳn khi trấn áp kẻ địch.

“Sao vậy Nhất Phàm?” Ngón tay cảm nhận rung động nhẹ nhàng mà ngỡ như có thể chạm vào sự dịu dàng trong tông giọng trầm thấp.

Kiều Nhất Phàm khe khẽ gọi hai tiếng “Anh Kiệt” rồi bất đắc dĩ nhận ra mình đã không cất giấu cẩn thận cảm giác nghẹn ngào nên âm thanh phát ra nghe tủi thân quá đỗi.

Liếc nhìn qua, cậu thấy trong nồi dập dềnh chừng mười cái sủi cảo đông lạnh, là thứ đó giờ cậu ghét ăn nhất.

Kiều Nhất Phàm tựa cằm lên vai Cao Anh Kiệt, buồn bực than phiền: “Mình không muốn ăn sủi cảo…”

“Xin lỗi.” Cao Anh Kiệt áp tay lên môi cậu, “Ngày mai tôi lại đi tìm…”

“Không cần đâu.” Kiều Nhất Phàm ngắt lời. Cậu siết chặt vòng ôm thêm chút nữa rồi buông tay để Cao Anh Kiệt quay người lại, sau đó cẩn thận rúc vào lòng người kia, “Mình có cậu là đủ rồi.”

Cao Anh Kiệt bật cười: “Nhưng vẫn phải ăn cơm.”

Kiều Nhất Phàm chớp mắt, đậy vung nồi lại: “Mình vẫn chưa đói, để lát nữa đi.”

“Để lát nữa? Vậy bây giờ làm gì?”

“Cậu nói xem?” Kiều Nhất Phàm cúi đầu hí hoáy với khóa thắt lưng bằng kim loại của đối phương. Khi tiếng mở chốt lách cách vang lên, cậu ghé sát vào bên tai Cao Anh Kiệt, thì thầm thỉnh cầu, “Anh Kiệt, “làm” mình đi.”

Lúc bị nắm cằm ép ngẩng đầu lên, Kiều Nhất Phàm thầm nghĩ thực ra Cao Anh Kiệt cũng thay đổi rất nhiều. Tư thái mang tính áp bách này cả hai cậu đều được học ở thành phố mới, thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm ấy, bén nhọn sắc lạnh vẫn trong trẻo thuần khiết lại được tô điểm thêm bởi tình yêu say đắm lấp lánh như những đốm sao.

Tư thế này rất khó để né tránh nụ hôn rơi xuống tức thời, mà vốn dĩ Kiều Nhất Phàm cũng không có ý định tránh. Cậu ngoan ngoãn hé môi, để đầu lưỡi kia tùy ý tiến vào khoang miệng mình, đảo qua răng lợi, liếm láp hàm trên, quấn lấy đầu lưỡi cậu dây dưa không ngừng. Những âm thanh mập mờ càng lúc càng dày thêm, nước bọt không kịp nuốt xuống tràn ướt khóe môi. Đó giờ hai cậu luôn trúc trắc, thiếu thốn kinh nghiệm với việc tình tự, chỉ có nhiệt tình chan chứa không cách nào biểu đạt hết khiến từng nụ hôn đều say mê mải miết như kẻ điên. Hiện giờ cũng vậy, lúc tách nhau ra, cả hai đều thở dốc liên hồi vì thiếu dưỡng khí.

Cao Anh Kiệt còn thấy chưa đủ, tiếp tục chạm nhẹ môi mình với Kiều Nhất Phàm, khát vọng bị chôn sâu như mầm cây đội đất vươn lên, điên cuồng sinh trưởng: “Nhất Phàm, đã bao lâu rồi tôi không chạm vào cậu?” Giữa những biến cố long trời lở đất, hai cậu từng mệt nhoài, từng sợ sệt bất an, sau đó lại vì tự bảo vệ mình mà dồn toàn bộ tâm trí vào đủ loại huấn luyện. Điều đáng mừng duy nhất chính là hai cậu chưa từng chia lìa, nhưng nếu muốn làm những chuyện thân mật hơn, cơ hội lại chẳng hề có.

“Năm tháng lẻ mười hai ngày.” Kiều Nhất Phàm vén áo cậu lên, luồn tay vào vuốt ve tấm lưng trần nhẵn nhụi, nhịp thở càng dồn dập hơn, “Anh Kiệt, cho mình ngay bây giờ được không? Mình muốn cậu, một giây cũng không chờ được…”

“Vào phòng ngủ làm.” Cao Anh Kiệt bế cậu lên, đi thẳng vào giường lớn trong phòng ngủ. Dẫu sao, những bài huấn luyện thể năng đặc biệt cũng rất có ích, khi trước cậu chẳng thể nào làm được động tác trêu ghẹo vô cùng mạnh mẽ nhưng cũng rất tốn sức thế này.

Sau khi tự đạp tuột chiếc quần dài bằng vải thô, Kiều Nhất Phàm vội vàng mò mẫm tới những chiếc cúc áo. Cậu chợt thấy Cao Anh Kiệt đang ngồi xổm trước chiếc tủ con tìm đồ hỗ trợ: “Không cần bao, gel bôi trên ở ngăn kéo trên cùng.”

Cao Anh Kiệt nhanh chóng tìm ra chai gel bôi trơn còn chưa mở, bò lên giường, đè người kia xuống, lại một lần môi lưỡi dây dưa nữa: “Được… Chiều ý cậu… Nhất Phàm, ừm… Cởi giúp tôi…”

Quần áo vướng víu bị ném lung tung trên giường, trên sàn. Cuối cùng, khi cởi nốt chiếc tất, Kiều Nhất Phàm không quên lấy một khẩu súng ra khỏi đống hỗn độn ở sàn nhà. Nguy hiểm rình rập khắp nơi bên ngoài thành phố mới, hai cậu làm xằng làm bậy trên đường đi thực hiện nhiệm vụ đã quá đủ càn rỡ rồi, dù thế nào cũng là nhân viên được huấn luyện chuyên môn, không thể không phòng bị lấy một chút.

“Chừng hai mươi phút trước có một đám máy bay tuần tra không người lái mới bay qua, hiện tại có lẽ không còn gì khác, đừng căng thẳng thế.” Cao Anh Kiệt kéo cậu lại, đặt cậu nằm gọn ghẽ giữa chăn đệm mềm mại, “Nhất Phàm, nhìn tôi này, không được nghĩ đến bất kỳ điều gì khác.”

Kiều Nhất Phàm đẩy khẽ cậu một cái, ngữ điệu mang đến cảm giác dung túng vô hạn: “Chỉ sợ khi đợt tuần tiễu tiếp theo kéo tới, cậu còn chưa tận hứng.”

Điều ấy quả không sai, Cao Anh Kiệt buộc phải thừa nhận rằng đôi khi chẳng ngoa khi đánh giá rằng cậu hoang dâm vô độ, thế nhưng Kiều Nhất Phàm vẫn luôn quyến luyến, đòi hỏi cậu, chỉ có điều…

“Cậu không sợ lát nữa chính cậu sung sướng đến mức không nâng nổi súng sao?” Cao Anh Kiệt xoa nhẹ thứ nằm giữa hai chân cậu. Dù đã lâu không làm, cậu cũng không quên Kiều Nhất Phàm thích được đối đãi ra sao, thuần thục châm lửa trên cơ thể đối phương, “Nhất Phàm, không sao hết. Trước mặt tôi, không kẻ nào có thể khiến cậu bị thương.”

Là người đứng đầu trại huấn luyện tại thành phố mới nhiệm kỳ này, thiên phú và thành tích trên phương diện chiến đấu đều cực kỳ nổi bật, Cao Anh Kiệt thật sự có quyền nói ra những lời này. Huống hồ, Kiều Nhất Phàm đã sớm hình thành thói quen buông bỏ mọi binh giáp trước mặt cậu, nhất nhất nghe theo những gì cậu nói: “Ừ, biết cậu là thiên tài rồi, đừng rề rà nữa, nhanh lên…” Gập hai chân để lộ lối vào bí ẩn, cậu thẳng thắn mời gọi, “… Phía sau cũng muốn…”

Lúc được làm chuẩn bị, Kiều Nhất Phàm cố gắng nhớ lại xem hai cậu đã từng mua những thứ gì. Hóa ra là gel bôi trơn bạc hà, chất lỏng trơn trượt được bôi kín vách thịt bên trong, dù đã ngấm nhiệt độ cơ thể cả hai nhưng vẫn lành lạnh khó tả. Lại thêm động tác thỉnh thoảng cong ngón tay thăm dò của Cao Anh Kiệt, khỏi phải nói kích thích nhiều ra sao.

Đúng là cậu muốn làm, nhưng bị đùa bỡn ngay trước cửa sổ sát đất thế này thì không.

Kiều Nhất Phàm bị Cao Anh Kiệt bế xuống khỏi giường, nữa dỗ nửa ép cậu quỳ gối trước ô cửa kính cỡ lớn. Mặt kính trơn nhẵn trước mặt chẳng có gì để bấu víu, chỉ có thể dựa trán và cánh tay rệu rã lên đó. Đầu gối như nhũn ra, cả người mất tự chủ ngả về sau, vừa vặn phối hợp với dương vật đang từ tốn ra vào lối nhỏ. Dưới động tác cố ý thả chậm hết mức có thể của Cao Anh Kiệt, cảm giác bị xâm nhập rõ ràng cực điểm, ngay đến từng mạch máu gồ lên dọc theo thứ kia cũng có thể cảm nhận không sót chút nào. Hơn nữa, tư thế chịu lực này còn khiến cậu có ảo giác như chính cậu đang chủ động cắn nuốt vật nam tính kia.

Đầu ngực và cả thứ đang dựng thẳng đầy sức sống giữa hai chân đều bị ép sát lên mặt kính lạnh lẽo, so với phía sau nóng rẫy, cảm giác đối lập hệt như băng và lửa. Đợi đến khi Cao Anh Kiệt hoàn toàn xâm nhập thân thể mình, rốt cuộc Kiều Nhất Phàm cũng có thể thở gấp một hơn, rì rầm oán giận: “Rõ, rõ ràng đã qua bao nhiêu lâu rồi, sau cậu vẫn chưa quên chuyện muốn làm một lần trước cửa sổ chứ?”

“Khi trước cậu sợ bị người khác trông thấy, hiện giờ bên ngoài chẳng có ai cả, không phải rất đúng dịp sao?”

“Nhỡ chẳng may địch tập kích thì sao?!” Kiều Nhất Phàm cắn chặt khớp hàm.

Cao Anh Kiệt dịu dàng hôn lên gáy cậu: “Tôi bảo vệ được cậu, không phải sợ.”

Tới lúc Cao Anh Kiệt bắt đầu đâm rút liên hồi trong cơ thể, Kiều Nhất Phàm đã chẳng còn tâm tư nào để oán giận nữa. Dùng móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay ép mình duy trì sự tỉnh tảo giữa cảm giác bồng bềnh, rốt cuộc Kiều Nhất Phàm kết thúc cuộc ân ái này trong thất bại. Cậu cam chịu nghĩ, có lẽ bọn họ đều cần một hồi điên cuồng thả phanh để đánh tan hết thấp thỏm lo âu tích tụ trong cảnh lang bạc kỳ hồ.

Mới đầu, động tác của Cao Anh Kiệt còn từ tốn, cẩn thận và ôn tồn như chưa bắt được nhịp. Sau khi cẩn trọng ra vào vài lần, chắc chắn rằng Kiều Nhất Phàm đã được mở rộng ổn thỏa, cậu liên buông thả bản thân, không ngừng thúc mạnh vào trong. Nhưng có câu dục tốc bất đạt, cậu càng vội vã muốn khiến người kia đê mê lại càng không tìm được đúng chỗ.

“Anh Kiệt, đừng gấp…” Vách thịt ướt mềm, ấm nóng ngoan ngoãn nuốt lấy, đón nhận toàn bộ những gì Cao Anh Kiệt đưa tới, Kiều Nhất Phàm trấn an cậu ấy hệt như lần đầu tiên, “Mình không sao, cậu cứ từ từ thôi.”

Nói “không sao” cũng không đúng lắm, chỉ cần nghĩ đến thứ đang nhồi đầy thân thể mình là của Cao Anh Kiệt, cậu đã hưng phấn đến mức không tự kiềm chế nổi bản thân. Dương vật không được an ủi khẽ run rẩy, chất dịch trong suốt tràn khỏi đỉnh, bôi thành vệt nước trên tấm kính.

Ánh tà dương biến mất giữa sao đêm, vì giữ bí mật hành tung, căn phòng không hề sáng đèn, bầu trời chỉ có ánh trăng mờ. Bóng tối phủ lấp tầm nhìn, đến khi mắt dần quen quen và có thể trông rõ được cảnh vật bên ngoài, đám quạ ăn xác hung hãn đã lục tục đậu đầy bậu cửa sổ, những cái mỏ nhọn hoắt phát ra từng tiếng kêu the thé, chói tai.

Xuất phát từ bản năng sinh lý, Kiều Nhất Phàm thoáng rụt người về sau, toàn bộ thân thể đều trở nên căng cứng. Gần như đồng thời, Cao Anh Kiệt nhẹ nhàng nâng eo cậu, đè sát lên cửa kính. Dòng không khí hỗn loạn thốc qua, quấn hết đám chim đông nghịt khỏi tầng lầu, khiến chúng rơi lộp bộp như sủi cảo bị trút vào nồi nước. Đương nhiên, Kiều Nhất Phàm biết chúng sẽ chẳng thể bị ngã chết trên đất. Rời khỏi tầm mắt cậu, có lẽ những thứ kia sẽ bị Cao Anh Kiệt chém thành nát thành một mớ máu thịt bầy nhầy bởi những lưỡi đao ngưng kết từ gió. Người này luôn giữ sự dịu dàng của mình đúng mức như vậy, vừa không quá lạnh nhạt, thờ ơ khiến cậu thấy bất an, đồng thời cũng không để cậu cảm giác rằng bản thân như kẻ yếu đuối liên lụy đến cậu ấy.

Cao Anh Kiệt đè cậu xuống xâm nhập mấy lượt, bấy giờ mới chạm được đúng điểm G, được thỏa mãn thở ra một hơi khi thấy người trong lòng run lên: “Nhất Phàm, cậu “ngậm” chặt thật đó.”

Kiều Nhất Phàm biết rõ chỉ cần để Cao Anh Kiệt tìm được đúng điểm G, chẳng bao lâu sau cậu sẽ bị giày vò cho rệu rã mà chẳng cần kể tới một đôi tay còn đang chu du trên cơ thể cậu. Vừa nhào nặn cánh mông căng mẩy đến mức hằn lại dấu tay, vừa vân vê đầu ngực trái, khều gảy kích thích, móng tay thỉnh thoảng lại cào lên quầng vú nhạt màu. Rõ ràng là đang đùa bỡn hạt đậu nhỏ nhô ra thôi mà thần hồn cậu mê loạn ngỡ như trái tim đang đập dồn dập của mình đã chui ra khỏi da thịt, để Cao Anh Kiệt nắm trọn trong lòng bàn tay.

Cao Anh Kiệt lưu lại trên gáy cậu một chuỗi dấu hôn đến khi làn da trắng nõn bị phủ đầy bởi những vết hằn đỏ hồng đầy tính chiếm hữu mới chịu thôi. Đầu lưỡi liếm dọc theo từng đốt sống gồ lên trên lưng, liếm sạch những giọt mồ hôi đang rịn ra mà cảm giác như lại càng khiến tấm lưng trần ấy thêm ướt át, ngứa ngáy. Từng tế bào trên cơ thể Kiều Nhất Phàm đều đang rầm rĩ mời gọi những đụng chạm mạnh mẽ, trực tiếp hơn nữa hệt như tiếng nước vừa triền miên vừa kịch liệt không ngừng vang lên ở nơi giao hợp.

Cảm giác trống rỗng chẳng thể xoa dịu chỉ bằng việc săn sóc một bên, Kiều Nhất Phàm thở gấp như con cá mắc cạn, đứt quãng xin Cao Anh Kiệt chạm vào cả bên còn lại, thậm chí còn đưa tay cậu tới nơi đang khao khát nhiệt độ của tình nhân trên cơ thể mình. Chẳng giao hẹn nhưng cả hai đều ăn ý tránh việc trực tiếp xoa dịu dương vật. Hiếm hoi mới có lần Cao Anh Kiệt cố chấp ôm vài chủ ý xấu, nhất quyết muốn chỉ làm phía sau khiến Kiều Nhất Phàm đạt cực khoái. Đúng là có hơi vất vả nhưng cũng không đến mức khó nhịn, ngược lại còn có cảm giác thỏa mãn lạ thường. Chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngại, đương nhiên Kiều Nhất Phàm vui lòng dung túng cho cậu không ngừng gây sức ép.

Nhưng chỉ tiếp nhận thôi thì vẫn thiếu đôi phần thú vị. Giữa cảm giác hoan lạc hưởng thụ, Kiều Nhất Phàm vẫn còn dư sức suy nghĩ miên man. Trước đây luôn cùng nhau đắm chìm trong bể tình, khi đó, cậu có thể làm được nhiều việc hơn tình huống lúc này nhiều, ví dụ như ôm cổ Cao Anh Kiệt ghì xuống hôn sâu hay vuốt ve tấm lưng, bả vai trần nhẵn nhụi của cậu ấy, hoặc cũng có thể là vòng chân lên eo cậu ấy, bày tỏ cảm giác thỏa mãn của bản thân.

Cao Anh Kiệt tinh tường nhận ra sự khác lạ ở cậu, đâm lút thứ kia vào trong, chừa lại vài giây cho cậu hô hấp rồi lập tức cắn vành tai cậu bằng tư thế thân mật khăng khít nhất: “Sao vậy? Sắp bắn?”

Chẳng việc gì phải giấu giếm, Kiều Nhất Phàm ngơ ngác gật đầu: “Đừng dùng tư thế này, mình muốn nhìn cậu.”

Thế nên Cao Anh Kiệt tạm thời rời khỏi lối nhỏ khiến cậu mê muội đắm chìm, đỡ Kiều Nhất Phàm quay người lại, mặt đối mặt với mình. Quỳ lâu trên sàn gỗ, từ lâu cậu đã chắc còn dư chút sức lực nào, ánh sáng trong mắt nhanh chóng tan biến, lưng tựa vào cửa kính, cặp đùi trắng nõn mở ra, giữa hai chân là một mảng dính dấp, trên đầu gối là hai vết hằn lớn, mọi thứ đều có thể trông rõ dù đang trong khung cảnh nhá nhem.

Cao Anh Kiệt mím môi, quả thật cậu hơi tùy hứng, cứ chìm đắm mãi trong sự dịu dàng của Nhất Phàm, cậu đã trở nên quá đáng từ lúc nào không hay.

Phủ lòng bàn tay lên đầu gối rồi cẩn thận xoa vẫn chưa giúp cậu cảm thấy đủ. Cao Anh Kiệt cúi người xuống, liếm nhẹ vài lần hệt như con thú non quấn người. Kiều Nhất Phàm đưa tay đẩy trán cậu nhưng chẳng có chút sức nào nên càng giống như vén phần tóc mái mướt mồ hôi giúp người yêu. Cao Anh Kiệt ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia lại bị Kiều Nhất Phàm đá nhẹ vào đùi: “Mau… Cho mình đi.” Chẳng mấy khi được nghe cậu ấy nói chuyện bằng ngữ điệu khiến lòng người ngứa ngáy thế này, “Mình chịu rồi, cậu nhịn được sao.”

Cao Anh Kiệt chớp chớp mắt, kéo mắt cá chân để Kiều Nhất Phàm nằm xuống sàn, ý cười tinh quái xẹt qua đáy mắt, nói đầy ẩn ý: “Thì ra Nhất Phàm cảm thấy tôi thật sự có thể nhịn à.”

“… Mình không nghĩ thế.” Kiều Nhất Phàm không đoán được Cao Anh Kiệt lại muốn đùa bỡn gì nữa chỉ phản bác theo quán tính. Câu tiếp theo chỉ vừa kịp nói một chữ “cậu”, Kiều Nhất Phàm đã bị người kia chặn lại bằng một nụ hôn.

Cao Anh Kiệt chống người phía trên cậu, cười tươi: “Tôi làm sao?”

Kiều Nhất Phàm liếm môi, ánh mắt quyến rũ vô cùng: “… Cậu hôn rất giỏi.”

Từ môi hôn dọc xuống hầu kết, xương quai xanh, rồi lại tới đầu ngực, Cao Anh Kiệt ngậm lấy nơi đó liếm láp, thì thầm: “Nhất Phàm, Nhất Phàm… Tôi lại muốn ức hiếp cậu thì phải làm sao đây?”

Ngón tay luồn qua những sợi tóc mềm mượt, Kiều Nhất Phàm ôm lấy cậu, mỉm cười rất khẽ: “Như mọi khi thôi, tùy ý cậu.”

Nhưng chỉ lát sau cậu đã thấy hơi hối hận. Cao Anh Kiệt dùng hành động thể hiện rằng cậu ấy rất hứng thú với việc có thể kiềm chế được hay không, đưa hai ngón tay vói vào lối nhỏ day ấn. Thân thể đang trong cơn kích tình sao có thể thỏa mãn chỉ với ngón tay, vách thịt mềm mại, đói khát không ngừng cắn nuốt nhưng vẫn không thoát nổi cảm giác trống rỗng khi không được lấp đầy. Thế nhưng ngón tay kia cứ quấy đảo, đụng chạm vào điểm mẫn cảm mãi không ngừng, khoái cảm dâng lên liên miên, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cậu sẽ bị ngón tay đùa bỡn đến cao trào mất.

“Anh Kiệt, đừng, đừng vậy mà, khi nãy mình chỉ nói bừa thôi…” Kiều Nhất Phàm buộc phải xin tha, bàn tay luồn xuống, chạm tới dương vật của Cao Anh Kiệt, “Ưm… Muốn thứ này tiến vào, cho mình được không…”

“Chỉ nói bừa thôi?” Cao Anh Kiệt nghiền ngẫm từng chữ, “Vậy nói gì mới là nghiêm túc?”

Ngôn từ lộ liễu quá mức, Kiều Nhất Phàm phải cân nhắc một lượt trước đã: “Muốn ở bên cậu.” Bàn tay vuốt ve gò má Cao Anh Kiệt, ngón tay quyến luyến miết bên dưới viền mắt, “Thêm cả… Mình muốn cậu, mình yêu cậu.”

Nhịp thở của Cao Anh Kiệt lập tức khựng lại.

Mãi đến khi hai người ôm chặt nhau, quấn quýt trên giường, Cao Anh Kiệt vẫn tiếp tục nhấm nháp dư vị của câu nói kia. Tính tình Kiều Nhất Phàm hàm súc lại hướng nội, có thể nghe cậu ấy bộc bạch tiếng lòng như vậy, có lẽ cậu cũng nên cảm ơn cuộc sống bấp bênh không biết ngày nào đó sẽ không còn được thấy mặt trời này chăng? Ngay đến tiếng rên rỉ lúc này cũng vậy, trước khi Nhất Phàm chẳng bao giờ rên một cách thành thật và thoải mái đến vậy… Đã cấm dục khá lâu, Cao Anh Kiệt đành phải thừa nhận rằng bản thân cậu sắp không kiềm chế nổi nữa.

Đầu gối gập lại khiến hai chân dang rộng hết mức có thể. Mỗi động tác đâm rút đều triền miên vô hạn, vào sâu ra nông, khi rời khỏi thì lưu luyến, lúc thúc vào lại vui sướng hạnh phúc, túi thịt vỗ lên cánh mông, khắp nơi đều là chất lỏng dính dấp không phân rõ được gồm những gì.

Tư thế cơ bản này khiến thứ đang đứng thẳng của Kiều Nhất Phàm nằm ngay phần bụng dưới của Cao Anh Kiệt, cọ xát với da thịt nơi đó theo từng động tác ra vào. Khoái cảm thiêu đốt cả trước lẫn sau, dường như chẳng còn gì tuyệt hơn cảm giác này.

“Anh Kiệt, đừng…”

“Đừng gì?”

Cậu nức nở một tiếng, ôm chặt lấy Cao Anh Kiệt: “Đừng dừng lại, tiếp tục đi.”

Cao Anh Kiệt tiếp tục đong đưa eo hông nhưng vẫn không kìm được lòng: “Nhất Phàm, sao trước kia tôi không phát hiện ra rằng cậu lại…”

Mấy chữ cuối không nói ra nhưng Kiều Nhất Phàm vẫn biết chúng là gì.

Cao Anh Kiệt kéo một cánh tay đang ôm trên lưng mình xuống, mười ngón đan hòa cùng cậu, hơi thở vừa gấp gáp vừa hỗn loạn: “Câu khi nãy… Cậu nói lại lần nữa được không?”

“Câu nào, đừng dừng lại?”

“Không, câu trước nữa.”

Kiều Nhất Phàm ngẩn ngơ giây lát, nước mắt sinh lý còn đọng trên hàng mi đang run run. Cậu muốn bĩnh tĩnh suy nghĩ một chút nhưng tình dục như sóng triều đã nhấn chìm hết mạch tư duy. Đến khi chất dịch trắng đục bắn đầy lên bụng cả hai, cậu mới lờ mờ nghĩ ra Cao Anh Kiệt muốn nghe gì.

Đắm chìm trong dư vị cao trào, lối nhỏ cắn chặt dị vật xâm nhập mà co rút, trong khi đó, Cao Anh Kiệt còn càn rỡ muốn thúc tới điểm G thêm nữa. Những âm thanh Kiều Nhất Phàm cố gắng phát ra đều biến thành tiếng rên rỉ vỡ vụn, cuối cùng cậu đành run rẩy nhắc lại: “Mình yêu cậu, mình sẽ nói cho cậu nghe bất kể là bao nhiêu lần nữa.”

Dịch thể ấm nóng tưới đầy lối nhỏ, cùng lúc đó là một nụ hôn nồng thắm triền miên. Thế rồi, cậu cứ vậy chìm vào giấc mộng trong vòng ôm của Cao Anh Kiệt.

END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook