Hoàn [Thôn Nhật 2022][Tô Mộc Tranh] Trục Nhật

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1
TRỤC NHẬT

Sản phẩm thuộc project Thừa Phong Thắng Nhật
Mộc Mộc, chúc nàng cưỡi gió vượt bóng mặt trời.


Author: 墨染樱飞
Edit: @Quân Y Hoàng


Tô Mộc Tranh chưa từng đuổi theo mặt trời, cô cắn nuốt mặt trời.​

Cô chính là ánh sáng đấy, ánh sáng vạn dặm.​

"Không muốn gây war: Bộ đôi hợp tác Tô Mộc Tranh và Diệp Tu phải chăng đang gặp trở ngại?"

"Bàn về việc rốt cuộc Tô Mộc Tranh có phải bình hoa của Gia Thế hay không"

"Tô Mộc Tranh thật sự góp sức trong trận đoàn chiến à?"

"Tô Mộc Tranh có đúng là một ngôi sao đủ trình độ không vậy?"

...​

Cách đây mấy năm, Sở Vân Tú khi ấy vẫn còn là tiểu đội trưởng Vân Tú của Yên Vũ, nếu nhìn thấy loại đề tài ngu ngốc này ở đâu đó thì cô có thể nổi đoá ngay, lập tức tạo một tài khoản ẩn danh đại chiến ba trăm hiệp với bọn haters núp dưới danh nghĩa "bàn luận" mà hò nhau nói xấu bạn thân của cô, hệt như chú sư tử con hung mãnh. Mà bây giờ sư tử con năm đó đã lớn, trở thành sư tử mẹ đủ sức thống lĩnh tứ phương. Sở đại đội trưởng khi bị đám huấn luyện viên online mắt mù tai điếc xưa nay bàn luận vấn đề tương tự chỉ hờ hững bình tĩnh bấm nút chia sẻ với bạn bè, ngoài ra cô cũng chỉ có một kiểu hoặc là cảm khái hoặc là phản bác đám anti này rằng vì sao nhiều năm như thế bọn họ vẫn chẳng thông minh chẳng tiến bộ chẳng trưởng thành được chút nào. Còn Tô Mộc Tranh thỉnh thoảng nói một câu, Tú Tú cậu vẫn còn xem mấy thứ này nha. Phần lớn thời gian gương mặt cô luôn tươi cười, sau đó rất tự nhiên tiếp tục bàn luận bộ phim mới nổi gần đây.​

Tất cả những lời bóng gió đều nói về cô nhưng cũng chẳng can hệ gì đến cô. Không cần giả vờ tốt bụng cũng chẳng phải làm bộ trấn tĩnh, cô thực sự không hề để tâm: Bởi vì không để tâm, mới có thể dửng dưng mặc kệ. Có lúc Sở Vân Tú sẽ cảm khái người bạn tốt của mình từ nhỏ đã sống vô lo vô nghĩ dưới sự che chở của hai người anh trai, nhưng khi lớn lên lại chẳng biến thành ngọn cỏ yếu ớt hay đoá hoa mỏng manh.​

Có lẽ người bước ra từ sóng gió luôn ung dung ít khi vội vã, tựa như vì sao luôn có quyền làm ngơ trước đám bụi vũ trụ thỉnh thoảng đến quấy nhiễu.​

Bởi đối phương quá xa vời, dù có dung túng cũng chẳng gây ảnh hưởng.​

Người nổi tiếng thì thị phi nhiều... mà. Tô Mộc Tranh nhớ lúc còn nhỏ Tô Mộc Thu luôn chạy trốn mấy công hội lớn hợp sức truy đuổi, sau đó thở dài như thế. Mà đằng sau tiếng thở dài ấy, tinh thần đầy khí phách và tự tin đắc ý của chàng thiếu niên để lại ấn tượng trào phúng cực kì sâu sắc. Thậm chí nhiều năm về sau Diệp Tu bị người ta khinh bỉ vì "gương mặt thiếu đánh đệ nhất Liên minh", hắn không thể không lôi việc ấy ra tính sổ: "Rõ ràng anh trai em mới là cha đẻ của đống lời rác rưởi ấy."​

Tô Mộc Tranh cười nhưng không đáp. Hồi ức mang màu sắc đường mật, là món cam quýt đảo cùng sữa đặc và mật ong, ngọt ngào dinh dính, mà cuộc sống trộn cùng mật ngọt dù cho có vất vả, cũng không cảm thấy khổ đau.​

Thế gian này không có chuyện mọi thứ đều như ý muốn. Cân bằng giữa yêu và ghét luôn là chân lý vĩnh cửu. Xuất phát từ đố kị, căm ghét, từ những nguyên do hợp lí hay không hợp lí, bạn không thể hoàn mỹ vô khuyết trong mắt mọi người, cũng không thể khiến tất cả mọi người đều thích bạn.​

Hết thảy đều là lòng thành của công chúng: Có người chọn ánh đèn sân khấu mà diễn giải bản thân; nhưng nó chẳng liên quan gì đến tình yêu của những người chỉ quen biết ít nhiều. Vì thế mới có người tình nguyện sống những năm tháng lặng yên phía sau màn ảnh. Không quan trọng đúng sai, chỉ là lựa chọn cá nhân của mỗi người. Giống như Tô Mộc Tranh từng nói với Sở Vân Tú:​

"Quán quân? Siêu sao? Mấy điều đó đương nhiên là tốt rồi, nhưng chuyện mình muốn hơn, là một người đóng vai phụ mà thôi."​

Cô đương nhiên sẵn lòng phấn đấu vì quán quân, nhưng có vẻ sắm một vai phụ cũng không đến nỗi tệ. Quán quân không phải là ý nghĩa duy nhất mà cô theo đuổi Vinh Quang, tựa như tâm tình lần đầu cô cầm lên con chuột máy tính, "muốn chơi cùng với các anh trai". Không quá xa vợi, là phần ấm áp rất đỗi bình phàm.​

Thời gian chảy xuôi, cuộc sống ngược dòng. Vì vậy rất nhiều năm sau khi Tô Mộc Tranh lại nhìn thấy con mèo mun lớn "ta thích cái vẻ không thích ta nhưng không làm gì được ta của cô" thì khẽ mím môi cười: Trong những buổi họp báo vẫn có thể tìm lại chút niềm vui lúc nhỏ.​

Giữa nhịp sống hối hả vẫn còn lần tìm thấy một tấm lòng thiện lương mà trong sáng tốt đẹp, nghe có vẻ lỗi thời, nhưng hai người anh trai đã cho cô món quà tuyệt vời nhất theo trọn tháng năm, cũng là cách giải thích phù hợp nhất.​

Cuộc sống chưa từng thiếu những lời đồn thổi và đàm tiếu. Không ít người mang trong mình thành kiến đầy ác ý có tên "Kì thị". Diệp Tu là mặt trời chói lọi đấy, toả sáng đến mức hết thảy mọi người đều bị hào quang của hắn che khuất. Vì thế những người trốn sau thế giới ảo giả mạo dân trong nghề, chỉ chỉ trỏ trỏ hệt như bậc lão luyện, mang tất cả những bất hạnh hay gian khổ mình gặp trong đời đổi thành chữ nghĩa, biến thành mũi tên sắc bén, đầy hèn hạ tồi tệ để tổn thương bạn, mơ tưởng bạn sẽ quỳ xuống khóc lóc nghẹn ngào van xin tha thứ, từ đó có được sự cân bằng đầy vặn vẹo cùng khoái cảm khi báo thù. Những kẻ sống dưới cống ngầm sẽ không tin vào ánh sáng, cũng không thấy được ánh sáng. Dưới kính râm tối màu vạn vật đều không có ánh sáng, chỉ có nơi tối tăm không mặt trời mới có thể che đậy linh hồn ghê tởm đầy hèn hạ yếu đuối và tự ti của bọn chúng: Mặt trời nóng rát đốt bỏng hai mắt, vì thế bọn chúng mới xuống tay với mặt trăng hiền hoà, cười đùa chế giễu, đâm thẳng vào sống lưng:​

"Nhìn đi, cô thật sự không làm được mà."​

Nhưng Tô Mộc Tranh sẽ để tâm ư? "Bình hoa", "gánh nặng", "kéo chân", những từ ngữ này cô sẽ để ý sao? Tô Mộc Tranh là nữ tuyển thủ, cô là cô gái đáng yêu, nhưng cũng là bậc thầy pháo súng Mộc Vũ Tranh Phong nhấc lên Thôn Nhật bắn bạn bốc cháy, khóc lóc hối hận vì đã sinh ra trên đời này. Cô biết rõ tất cả những lời ác ý sau lưng mình thực chất xuất phát từ sự công nhận "Vì sao cô giỏi đến thế", cho nên nòng súng Thôn Nhật ngập tràn ánh sáng lấp lánh, khói thuốc súng khắp nơi cùng sóng nhiệt hỗn loạn bắn cho những cái mác kia nổ tung tan nát.​

Công bằng mà nói, Tô Mộc Tranh nể trọng những người thực sự có lý tưởng, hăng hái phấn đấu, nhưng cô cũng cảm thấy sống như thế quá đỗi mệt mỏi.​

Thành tích gặt hái sau ba năm đầu tiên đã khiến mọi người nhìn thấy sức mạnh không ai sánh bằng của Đấu Thần, nhưng cũng khiến bọn họ cho rằng quán quân là lẽ dĩ nhiên, đoạt được dễ như trở bàn tay. Nhất Diệp Chi Thu là vua, là thần, là tính ngưỡng, là mặt trời, mà tín đồ của hắn đánh trống khua chiêng hô hào vài câu khẩu hiệu nhiệt huyết là có thể ngồi hưởng vương miện chiến thắng từ trên trời rơi xuống. Bản chất ngu xuẩn là thiên tính của nhân loại, nó luôn khiến họ chỉ nhìn thấy vẻ ngoài đẹp đẽ quang vinh, mà làm ngơ sóng ngầm mãnh liệt ẩn sâu trong đó.​

Thành tích mùa giải thứ tư tụt giảm, mà thần thì sao có thể bị chỉ trích trách tội. Vì thế đám người cuồng tín trút hết khát khao và kì vọng nặng nề lên người Tô Mộc Tranh, mắt đong đầy nước dốc lòng khuyên nhủ:​

"Cô phải nỗ lực đuổi theo mặt trời, đuổi theo vị thần của chúng tôi đó."​

Họ nói cô phải hăng hái nhiệt huyết, họ nói cô phải chí khí ngất trời, họ nói cô phải là chim bằng dẫn họ vượt qua ba nghìn cơn lốc vươn đến trời xanh, họ nói cô phải giống như loài thiên nga, chứ đừng là yến tước không có ý chí đấu tranh.​

Nhưng Tô Mộc Tranh nói không.​

Vì thế họ bắt đầu tức giận trách mắng cô không hăng hái không tiến bộ, chế giễu cô suy cho cùng cũng là nữ tuyển thủ. Họ ngờ vực chỉ trích cô dựa vào đâu mà sánh vai với mặt trời, họ tự cho rằng cô nhất định có thể trở thành "phiên bản tốt hơn của chính mình" trong miệng họ. Con người là động vật hay thay đổi, lòng người là bài toán khó giải nhất. Đã từng yêu mến sùng bái bao nhiêu thì hiện tại có thể khinh thường bấy nhiêu. Lời phỉ nhổ như tuyết lở ào ào rơi xuống nhấn chìm cô từ đầu đến cuối. Nói sao thì tấn công một nữ tuyển thủ rất dễ dàng mà, dù cho ở thế kỉ 21 người người hô hào "nam nữ bình đẳng", thì giới tính vẫn là từ ngữ có sức công kích nhất, là mũi tên sắc bén độc ác mà hữu hiệu nhất. Ngay từ nhỏ đã "chỉ được đến thế", ngay từ nhỏ đã kém người khác một bậc, ngay từ nhỏ đã chỉ vì một chữ mà mọi nỗ lực mọi trả giá đều bị gạt bỏ một cách nhẹ nhàng. Chữ "nữ" biến cô thành ống nhổ hình người khổng lồ, bất kì ai đến phun mấy cái cũng cảm thấy bản thân ưu việt hơn hẳn, dù cho không ít động vật giới tính đực không đầu óc chẳng thể sánh với sợi tóc ngón tay của Tô Mộc Tranh.​

Tội danh của cô, là "liên luỵ" mặt trời.​

Nhưng Tô Mộc Tranh vẫn chỉ lắc đầu mỉm cười thôi. Cô nhẹ xoay người, phủi đi những thứ gọi là lời khuyên hay sự thật, tựa như rũ bỏ bụi đất vô dụng, tiếp tục khoan khoái lên đường với nụ cười vui tươi rạng rỡ. Cô phất tay phá tan cái kén dệt ra từ thành kiến và bất công, trở thành chú bướm xinh đẹp không mang gông xiềng tội lỗi trên đôi cánh mình.​

Cô tình nguyện mà. Cô tình nguyện làm yến tước dừng trên đôi cánh dài rộng của thiên nga, cô tình nguyện làm vầng trăng bạc phản xạ ánh mặt trời, có thể không chói mắt nhưng lại đủ thoải mái tự tại.​

Điều đó không có nghĩa không muốn bước ra khỏi vòng an toàn, cũng chẳng phải mải mê hưởng thụ an nhàn, chỉ là cô muốn bay lượn theo cách mà mình yêu thích nhất. Mỗi người đều lựa chọn quy tắc sống thích hợp nhất với mình, bất luận thế nhân ca ngợi hay phỉ báng, chỉ có cuộc đời của "chính mình" mới là cuộc đời đáng sống.​

Vì sao nhất định phải là chim bằng chứ? Vì sao phải lấy "chim bằng" làm mục tiêu mới là chính đáng? Vì sao trở thành chim bằng mới được xem là thành công?​

Hạt cải sẽ tự lay động trong gió mà.​

Sau đấy, Diệp Tu ra đi. Cuộc đấu tranh trong tối ngoài sáng liên quan tới quyền lực và danh lợi của Gia Thế cuối cùng kết thúc bằng cách đuổi đi vị công thần lâu năm đầy tận tuỵ. Các tín đồ vì thế tự tay đẩy vị thần của mình xuống khỏi thần đàn, lại vây quanh ngợi ca vị Chúa Cứu Thế vừa đăng cơ, có khác chi những gì năm ấy bọn họ từng làm với Diệp Tu.​

Tôn Tường mạnh không? Dĩ nhiên là mạnh, nhưng so với Diệp Tu thì còn quá non trẻ, quá non trẻ. Thậm chí so với Tô Mộc Tranh mà nói thì vẫn còn là một hậu bối, ngây ngô đến nỗi đôi khi trong ánh mắt xem thường của cô lại chất chứa ít nhiều thương cảm. Trong lòng cô biết rõ nước cờ Đào Hiên hạ xuống là sai lầm, nhưng cô chẳng muốn dây dưa thêm. Gia Thế từ lâu đã không còn không khí gia đình mà cô yêu thích, nơi đây hiện tại đã không còn là chốn để cô trở về.​

Cô từng chân thật xem Gia Thế là nhà, nhưng bây giờ ngay cả Diệp Tu cuối cùng cũng ra đi. Hắn khoác hào quang bước vào ánh vàng nóng chảy của tà dương, trên người vẫn còn vương lại nhiệt độ ấm áp của bình minh. Ánh sáng rực rỡ của mặt trời tạm thời bị che khuất, vì thế bầu trời trở thành sâu khấu của mặt trăng. Tô Mộc Tranh biết Đào Hiên đặt rất nhiều kì vọng vào mình, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ ngồi lên ngai cao.​

Cô gái nhỏ được bảo bọc ở phía sau cuối cùng đã trở thành nữ chiến binh tự mình chống đỡ một phương trời. Cô dần để mắt đến toàn cục, phối hợp cùng cả đội; cô biết thiếu niên ngốc nghếch nhiệt huyết dâng trào và Đào Uyên Minh có phong cách chiến đấu "không quá phóng khoáng" nhất định không phải là bộ đôi hợp tác tốt, nhưng cô luôn nhiều lần cố gắng kìm chế kích động muốn quăng chuột máy tính đi.​

Thái dương rơi xuống, vì thế mặt trăng trở thành thái dương thứ hai.​

Thiên nga ngủ say, vì thế yến tước dang rộng đôi lông vũ mà vút bay lên trời cao.​

Mọi người đều biết bươm bướm chẳng thể vượt nổi biển khơi, cho nên không trách cứ, rồi sau khi người người đã quen cảm thấy "Con gái mà, làm được đến thế đã rất tốt rồi", cô cuối cùng cũng giống như mong muốn của bọn họ. Vì thế tất cả đều kinh ngạc bừng tỉnh. Bọn họ điên cuồng vỗ tay, nước mắt đầy mặt, reo hò vì sự "trưởng thành" treo trên đầu lưỡi. Tô Mộc Tranh vẫn chẳng nói lời nào, đến cuối cùng chỉ mỉm cười cho qua.​

Cô vẫn luôn có thể là mặt trời, chỉ là cô tình nguyện vào vai áng trăng bạc.​

Cô nhận lấy gậy gỗ, nâng cao ngọn cờ, nỗ lực hỗ trợ một Gia Thế đang dần sụp đổ.​

Vậy cứ như thế đi, trước khi dứt áo rời khỏi. Tô Mộc Tranh nghĩ.​

Bậc thầy pháo súng với mái tóc cam sáng tung bay trong gió rong ruổi trên vùng đất hoang dã. Mặt trời dần lặn xuống, rơi trên ngọn cây xanh biếc tốt tươi, kết thành cánh cổng vàng vẫn còn dang dở.​

Đã có biết bao máu và nước mắt của nhiều người đổ xuống con đường này. Mà bất cứ nơi nào hoả lực của cô bắn đến, vạn vật cỏ cây đều than khóc, hoá thành bụi tro tan vào cơn gió rồi biến mất, chỉ còn lại mùi thuốc súng nồng nặc trong khoảng không.​

Từ trước đến nay con đường Vinh Quang chưa bao giờ bằng phẳng đẹp đẽ, mỗi một chông gai đều rỉ xuống máu tươi ấm nóng, hiển hiện rõ ràng xương cốt các bậc tiền bối hẵng còn chưa lạnh.​

Vẫn luôn có người vượt lên mọi chông gai, tiến về phía trước.​

Không gì có thể ngăn cản cô tiến bước: Cô chưa từng đuổi theo mặt trời. Cô nuốt cả mặt trời.​

Tô Mộc Tranh là tuyển thủ chuyên nghiệp ưu tú không thể nghi ngờ, vô luận là từ lúc anh trai và Diệp Tu dắt tay cô bước vào thế giới Vinh Quang, hay là hào quang vạn dặm của bậc thầy pháo súng sau Giải thế giới. Cô theo dòng lũ thời gian từ một cô bé không ai chú ý lớn lên thành nữ thần Liên minh, đệ nhất bậc thầy pháo súng, đội trưởng chiến đội Hưng Hân, còn thêm cả danh hiệu quán quân. Biết bao người kinh ngạc lẫn ước ao sân khấu của cô, nhưng nếu trút bỏ hết thảy vẻ ngoài được đắp nặn đẹp đẽ rực rỡ, cô cũng giống một cô gái bình thường thích xem phim ảnh, ngồi cắn hạt dưa, cùng ra ngoài mua sắm với bạn thân, cười híp mắt nhìn Diệp Tu đấu võ mồm với con gái nhà hàng xóm.​

Tô Mộc Tranh chưa bao giờ đuổi theo mặt trời, thứ cô truy đuổi chính là ánh sáng mặt trời trong tim mình.​

Cô nuốt lấy mặt trời, cô chính là nguồn sáng, và cô có thể toả sáng rực rỡ, nhưng vẫn luôn chọn làm một vầng trăng, lớn lên thật dịu dàng.​


END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook