Khưu Phi - Đứa trẻ không trẻ

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Khưu Phi là một tân binh hiếm hoi có phong độ và tâm lý rất vững, dù tính ra cậu chưa từng đứng trên sàn đấu chuyên nghiệp một lần nào. Nên để so Khưu Phi, khoan nhìn đến các tân binh của chiến đội chuyên nghiệp, hãy so với Lý Duệ vốn là cũng là thực tập sinh Gia Thế cùng thời.

Nhắc một chút, Lý Duệ chính là trùm sò lớn tuổi nhất ở trại thực tập vì ganh ghét nên hay móc xỉa Khưu Phi, dùng acc Đấu Ma Sư được Trần Dạ Huy giao đánh thua Đường Nhu thẹn quá hoá giận đổi acc mấy lần, còn giựt thẻ của Khưu Phi để gỡ gạc mặt mũi. Lý Duệ cảm thấy mình sinh không gặp thời, trình cao nhưng thiếu một cơ hội để một trận thành danh, luôn chờ mong biểu hiện thật đẹp để được cất nhắc.

Nếu nói Lưu Hạo là hình ảnh trái ngược với Diệp Tu ở Gia Thế, thì Lý Duệ chính là hình ảnh trái ngược với Khưu Phi ở trại huấn luyện.

Lý Duệ khi vào trận đánh chính thức với Đường Nhu còn nghĩ vẩn vơ về danh tiếng địa vị này nọ lọ chai, còn Khưu Phi dù chỉ là một buổi huấn luyện bình thường hàng ngày cũng tập trung cao độ, không liếc ngang dọc, tay ôm cứng chuột phím, đến quản lý chức cao vọng trọng phải gọi mấy lần cậu mới phản ứng lại.

Cùng là người mới, cùng một lượt đấu, cùng một đối thủ, Khưu Phi không mắc cái Diệp Tu và Nguỵ Sâm đánh giá là “lỗi trạng thái” như Lý Duệ lớn tuổi nhất đám thành viên kỳ cựu ở trại, thậm chí là gã còn lớn hơn cả Tôn Tường.

So với Lý Duệ khi thua nằng nặc đòi phải lấy tài khoản mới để làm lại cuộc đời cho đỡ mất mặt, thì Khưu Phi tỉnh rụi cầm Đấu Ma Sư vừa thảm bại bị Lý Duệ vứt bỏ. Cậu không so đo tiểu tiết trở thành kẻ chịu trận cho biểu hiện tệ hại của Lý Duệ hay không. Cậu chỉ muốn đánh, hình thức thế nào không quan trọng,

“Lý Duệ quay đầu nhìn, Khưu Phi vẫn bình thản như trong giờ huấn luyện, lưng thẳng tắp, mắt chăm chú nhìn màn hình, tay trái đặt trên bàn phím, tay phải nắm chắc chuột, giống như mãi mãi sẽ không buông ra.”

Tôn Tường từng nhiều lần quá dễ cứng tay buông chuột mỗi khi bị dao động bàng hoàng. Có thể trình kỹ thuật Khưu Phi hiện tại chưa bằng Tôn Tường, nhưng cậu là người làm được sáu chữ “thắng không kiêu, bại không nản” mà Tôn Tường phải mất rất lâu mới mò mẫm ra mép cạnh thôi.

Acc Đấu Ma Sư của Lý Duệ trang bị cùi hơn acc mà Khưu Phi được giao trước đó, và cậu không hề có thời gian làm quen nhân vật Đấu Ma Sư trước trận đấu. Song nếu để ý kỹ chi tiết các bước di chuyển cực tinh vi và ra chiêu thành thạo “thời gian chênh lệch cực kỳ nhỏ, người xem không cẩn thận sẽ có thể không để ý tới hướng di chuyển”, “góc đâm lại chuẩn và hiểm hóc. Chiêu ra chậm, hướng đi lại gọn ghẽ, kết quả là ra sau lại tới trước” của Khưu Phi sẽ thấy cậu rất thuần thục con acc này.

Chỉ bằng việc đứng sau lưng quan sát Trần Dạ Huy thêm thuộc tính trang bị cho Đấu Ma Sư và coi Lý Duệ đánh một trận là Khưu Phi đã nắm rõ được điểm kỹ năng của nhân vật để thao tác tỉ mỉ đến vậy, không thể không kể đến nền móng căn bản nghề pháp sư chiến đấu của cậu rất chắc. Dù dạng tuyển thủ trẻ như Khưu Phi chưa định hình phong cách rõ ràng, song nếu phải chọn thì có lẽ “vững vàng” là một dấu ấn riêng của cậu, đến độ cách một một màn hình, cách hơn nửa năm thời gian, cũng đủ khiến “Diệp Tu đang bàng hoàng nhìn màn hình” khi bắt gặp bóng hình cậu học trò cũ của mình.

Khi bên Hưng Hân đổi người, Hàn Yên Nhu dưới tay Diệp Tu sở hữu một đấu pháp khác biệt xông tới, Khưu Phi “không nghĩ nhiều như Lý Duệ, cậu chỉ suy ra đấu pháp của Hàn Yên Nhu từ trận đấu trước”, còn trong khi Lý Duệ luôn bồn chồn muốn làm người đại diện cho bột giặt Tide, thắng cho sạch đẹp không có vết nhơ. Khưu Phi đã vào trận là đánh tập trung, không coi thường đối thủ, không phân tâm chuyện bên lề, không nghĩ ngợi linh tinh, nên cậu mới ít mắc lỗi trạng thái - một trường hợp tân binh rất thường gặp như Tằng Tín Nhiên.

Trận đấu dẫn dắt giữa Diệp Tu và Khưu Phi luôn là một chi tiết rất đẹp giữa hai thầy trò, “dù là khi Diệp Thu còn ở chiến đội Gia Thế cũng chưa từng đấu một trận chỉ dẫn nào tường tận đến vậy”. Diệp Tu kiên nhẫn ngồi đánh 23 phút nhằm moi sạch tất cả các thói quen xấu và sơ hở của Khưu Phi ra còn khó hơn chiến thắng trong 2 phút ngắn ngủi, một chuyện Diệp Tu dư sức làm ở thời điểm này.

Thật ra đối với riêng mình, ngoài những ý nghĩa trên bề mặt, trận đấu này còn là lời xin lỗi và bù đắp của Diệp Tu dành riêng cho Khưu Phi.

Diệp Tu rời Gia Thế, Khưu Phi không biết gì.

Diệp Tu rời đi mái nhà không dung chứa hắn nữa, Khưu Phi cũng liền chịu cô đơn ghẻ lạnh chẳng ai chỉ dẫn quan tâm mình.

Diệp Tu muốn bảo vệ Khưu Phi khỏi gian lao bất định khi không dắt cậu sang Hưng Hân, còn Khưu Phi chỉ cảm nhận được những mỉa mai châm chọc người khác về vị thế xấu hổ của mình ở Gia Thế đã có Tôn Tường.

Diệp Tu chẳng màng miệng lưỡi thế gian không buồn thanh minh giải thích, khi Khưu Phi nghe tin Diệp Tu dẫn dắt Hưng Hân đối đầu Gia Thế lại như sét đánh giữa trời quang, tượng đài tín ngưỡng sụp đổ tanh bành.

Diệp Tu đi vun vén một đội người thì mới thấy đủ, để Khưu Phi lại chơi trò chơi của một người.

Diệp Tu dành cho Khưu Phi thiện ý, còn Khưu Phi lại chỉ nhận lấy ác ý của thế giới này.

Diệp Tu muốn dạy bù những gì nửa năm qua không ai chỉ ra cho cậu, “vậy mà Khưu Phi không hề hay biết, còn cố gắng dốc toàn lực đánh bại đối phương”.

Dù sao, Khưu Phi chỉ là một đứa trẻ, còn là một đứa trẻ bị hắn bỏ rơi. Nhưng cách cậu đánh đã nói lên rằng: cậu không hề tự bỏ rơi chính mình.

Đến Diệp Tu còn phải khen cậu có tiến bộ ngắt đổi chiêu đúng lúc, lợi dụng chênh lệch ngắn giữa thời gian các skill “nửa năm trước Khưu Phi còn chưa nhận ra được, nhưng bây giờ đã dứt khoát đổi chiêu, chứng tỏ cậu ta đã rành rẽ trò này”. Hoặc như khi đang nóng giận nhưng nghe Diệp nhắc nhở, cậu vẫn nhận ra kịp thời để điều chỉnh, thái độ luôn rất cầu tiến. Lý Nghệ Bác từng nhận xét biểu hiện nhạy bén của Khưu Phi là “trực giác thực chiến của thiên tài”. Như thế trực giác ở đâu mà ra? Trời sinh ư? Cũng có đấy, dù sao mảnh đất vương triều thánh địa Gia Thế không thiếu nhất là thiên tài pháp sư chiến đấu. Cả 3 đời đội trưởng Gia Thế đều là thiên tài trẻ tự học thành tài.

Nhưng thiên tài chưa phải là yếu tố duy nhất mài dũa nên thứ trực giác sắc bén đó. Riêng về Khưu Phi, bên ngoài càng biến động, cậu càng vùi đầu học. Không có Diệp Tu, cậu vẫn train, thậm chí còn chăm hơn khi có Diệp Tu có mặt, đến độ các thành viên khác phải ngậm miệng “có người hâm mộ Khưu Phi, cũng có kẻ ghen tị với Khưu Phi, song không thể không nhìn nhận những cố gắng của hắn.” Chẳng cần phải đợi đến Khưu Phi mang Tân Gia Thế trở về sau này, thì lúc này đã thấy được ý chí kiên định của Khưu Phi không bị ngoại giới ảnh hưởng. Gia Thế đồn đãi hỗn loạn, thì Khưu Phi vẫn làm tốt việc của mình như cũ, dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân - một điểm rất khác Tôn Tường và rất giống Diệp Tu.

Khi thua Diệp Tu ở trận hướng dẫn, Khưu Phi ức chế đập rầm tay lên bàn đến độ ai cũng ngỡ ngàng quay lại nhìn, bởi hiếm khi thấy cậu bực bội đến thế. Thật ra cậu cáu kỉnh và nóng nảy thế này mới giống phản ứng bình thường của một thiếu niên sức trẻ bừng bừng chứ. Nếu không lại tưởng Lam Vũ để quên một cậu thực tập sinh mang họ Dụ lạc sang Gia Thế đấy.

Khưu Phi là một người bình tĩnh, song sau khi biết thân phận đối phương là Diệp Tu thuộc một trong số ít lần hiếm hoi Khưu Phi nổi trận lôi đình. Cậu nhào lên cướp thế công khi biết đội trưởng cũ đang đứng trước mặt mình bởi “trong lòng Khưu Phi chỉ có phẫn nộ, cảm giác bị phản bội càng lúc càng sôi sục.” Đây chính là chỗ cậu khác với Diệp Tu và Dụ Văn Châu. Em trẻ hơn. Cứng đầu hơn. Cũng dễ hoang mang hơn. Sống tình cảm hơn. Thậm chí Khưu Phi còn nảy sinh một suy nghĩ rất trẻ con “cậu muốn dùng chiến thắng của Vinh Quang để dạy cho đối phương một bài học” vừa buồn cười vừa khiến người ta xót xa.

Khưu Phi đang uất nghẹn.

Những cậu bé đồng trang lứa tính tình nội liễm cẩn trọng giống cậu như Cao Anh Kiệt hay Tống Kỳ Anh chắc chắn không bao giờ dám nhen nhóm ý nghĩ “dạy cho thầy mình một bài học”, bất cứ một sự bất mãn nào đều sẽ bị các cậu ấy bóp chết từ trong trứng nước. Nhìn xa hơn một chút, loi nhoi và nghịch ngợm như Lư Hãn Văn cũng chỉ dám hô hào đòi so tài với Hoàng Thiến Thiên giỡn chơi thôi chứ không có kiểu ý nghĩa muốn đốp chát dằn mặt tiền bối mình thế này. Huống hồ, bình thường Khưu Phi còn là người lễ độ trầm lắng, thế thì cậu phải dồn nén sự phẫn nộ thế nào mới sinh ra ý nghĩ phản nghịch cỡ đó?

Khưu Phi rất rành rẽ cái tính Diệp Tu không hề lên tiếng giải thích với ai về hành động của mình, bởi “trước giờ đội trưởng Diệp Thu chỉ một lòng vì thắng bại trong Vinh Quang, còn những scandal khác, các người muốn truyền thế nào thì truyền, đội trưởng thèm quan tâm ư?”, và cậu còn tự hào cực độ vì điều đó. Nên nhớ đây là cậu bé đã tiếp xúc với một đại thần bỏ xuống ánh hào quang, một đội trưởng ăn bận xuềnh xoàng chui đi đánh Vinh Quang với lao công ở Gia Thế làm niềm vui, một người thầy đã dạy cậu “thi đấu là một sự hưởng thụ” mà Khưu Phi hằng tôn trọng. Cậu thấy được con người chân thật của Diệp Tu đằng sau ánh hào quang, nên cậu càng yêu kính ánh hào quang thực sự toả ra từ nhân cách và chí hướng của anh hơn.

Khưu Phi sẵn sàng phủ nhận tất cả tin đồn phản bội cậu nghe được về Diệp Tu, đi ngược với thế giới. Song thế giới đã làm gì với cậu? Tầng trên câu lạc bộ thì tung tin đồn nhảm nhí về Diệp Thu trong khi Khưu Phi biết anh dành cả thanh xuân cho Gia Thế. Truyền thông khi thì bảo Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, lúc lại bảo Diệp Thu dẫn đầu Hưng Hân đứng bên kia chiến tuyến chống lại Gia Thế bỏ mặc nó lúc khốn khó, “tâm trạng của Khưu Phi thế nào, không ai có thể biết được”. Cũng chẳng ai biết được cả ngày hôm đó người chuyên tâm như cậu mắc lỗi liên tục, bởi lẽ người duy nhất có thể sẽ quan tâm chính là nguyên cớ đầu sỏ cho sự phân tâm đó. Khưu Phi tin tưởng Diệp Thu bao nhiêu, thì càng uất ức biết bao. Nói không ngoa chính là bị đạp một cước từ thiên đường xuống địa ngục, niềm tin vụn vỡ, không biết tin ai.

Còn Diệp Tu? Hắn càng chẳng hay biết gì về Khưu Phi.

Mấy phen tâm trạng lên voi xuống chó, sự thật và giả dối, hy vọng và thất vọng, tất cả đều một lần nữa tan vỡ trước trận đấu “tường tận hơn 20 phút, như thể muốn nói cho cậu biết, đây là lần cuối, những chỗ có thể anh đều đã hướng dẫn hết cho cậu, sau này chỉ e không còn cơ hội thế nữa.” Khưu Phi đánh hơi rằng đây là lời chia tay Diệp Tu thiếu cậu xưa nay. Một lời chia tay đến muộn, vội vã đến thế, trịnh trọng đến vậy, thân thương đến thế, vô giá đến thế.

Nhưng cậu có muốn tạm biệt anh ấy đâu!

Lời chia tay tàn nhẫn đến thế.

Một mình Khưu Phi chạy đôn chạy đáo sang Hưng Hân lùng tìm từng hàng máy một, không sợ mất mặt, thế mà vẫn đành vác gương mặt thất vọng trở về. Song làm người thì luôn phải nhìn về phía trước. Lần này, Khưu Phi đã củng cố lại niềm tin rằng cậu sẽ có cơ hội gặp lại Diệp Tu. Quan niệm Vinh Quang cao thượng nhất chính là “đường hẹp gặp nhau, ai nạnh thì thắng”. Kẻ mạnh sẽ gặp nhau, sau khi thấy anh ấy “vẫn uy phong lẫm liệt, hệt như bóng hình cậu vẫn hằng ngưỡng mộ” qua replay, nên cậu cũng sẽ phấn đấu trở nên mạnh hơn để đứng ngang hàng với hắn. Dường như từ đầu đến cuối, chăm chỉ cần mẫn hơn luôn là cách Khưu Phi chọn để đền ân dạy dỗ cho Diệp Tu. Đây chắc chắn cũng là cách Diệp Tu muốn nhìn nhất.

“Chợt Khưu Phi không còn vướng bận gì nữa, cậu không cần tìm anh hỏi rõ, đội trưởng đã giải thích tất cả bằng trận đấu vừa rồi. Khưu Phi phấn chấn hẳn, thậm chí còn tủm tỉm cười.”

Đúng là một đứa trẻ khờ. Số phận thật oái ăm với em. Bao cay đắng em chịu, cho em một chút hy vọng thì em đã mỉm cười. Cậu bé ấy hiểu anh đến vậy đấy Diệp Tu, những điều anh nói và cả những điều anh chưa nói. Còn anh có hiểu em ấy hay không?

Hai thầy trò này cũng thật thú vị, luôn có một bên mù tịt không biết gì cả, trong khi bên còn lại hao hết tâm tư. Song lại có lúc chẳng cần nói cũng đã tâm ý tương thông, đúng là không phải người một nhà sẽ không vào cùng một cửa.

Huống hồ, lý do Khưu Phi chọn cánh cửa lá phong đỏ này cũng rất kỳ lạ. “Nghề mà Khưu Phi luyện chính là pháp sư chiến đấu, ngay lúc bắt đầu đã là vậy rồi. Từ ngày thứ nhất tiếp xúc với Vinh Quang, cậu đã thích nghề nghiệp này từ cái nhìn đầu tiên.” Khưu Phi không bởi vì luyện chung nghề Diệp Thu người đứng trên kim tự tháp cao nhất mà sợ hãi e dè, thậm chí cậu còn dám mò đến Gia Thế nơi mà “9 trong 10 đứa thực tập sinh muốn thừa kế Nhất Diệp Chi Thu, kể cả mấy thằng không chơi pháp sư chiến đấu”. Còn cậu lại chính là 1 trong 10 đứa đứa còn lại, trong khi rõ ràng Khưu Phi chơi giỏi nhất trong trại huấn luyện, lại như tên lạc loài không hề muốn kế thừa Đấu Thần.

Nên con đường Khưu Phi đi cũng lạc loài với chúng bạn nhiều. Nhiều lắm.

Cậu có được chăm cẩn thận từng ly từng tý như thiên tài Vi Thảo không?

Cậu có bầu không khí thoải mái “môi trường phát triển gần với tương lai nhất” như Lam Vũ không?

Cậu có trưởng bối đôn đốc cạnh bên làm áp lực như Bá Đồ không?

Không, cậu chẳng có những thứ trên, ngoài trận đấu hướng dẫn 23 phút và nửa năm bảo ban trong ký ức.

Càng về sau, Khưu Phi đương nhiên càng chẳng còn ai kề bên kèm cặp.

Huống hồ, quãng thời gian ấm áp ngắn ngủi đó còn là mùa 8 khi thành tích Gia Thế trượt dốc thảm hại ở Liên minh, lòng người bàng hoàng. Nói cách khác, Khưu Phi gặp Gia Thế khi mọi chuyện tệ nhất, còn đối với cậu Gia Thế tồi tệ khi đó lại là Gia Thế cậu trân trọng nhất. Cũng là Gia Thế mà cậu hằng khắc khoải quay về khi dẫn đội tranh giành chiến thắng ở vòng khiêu chiến.

Lý Duệ 20 tuổi, một độ tuổi không còn trẻ nữa, thấy ở Gia Thế không thơm kèo lắm nên gã từng có suy nghĩ chuyển đi, song vẫn đắn đo “ở tuổi này qua các đội khác lại phải ngồi ghế trại huấn luyện từ đầu, nửa đường rẽ ngang tranh với mấy đứa tới trước, chẳng bằng ở lại Gia Thế phấn đấu chờ thời”.

So với Lý Duệ, ta mới thấy tiền đồ Khưu Phi rất khá khẩm, vừa còn trẻ để làm lại từ đầu vừa có tài năng để qua Vi Thảo làm dự bị, biết đâu nếu Khưu Phi qua Vi Thảo rồi sau một thời gian biểu hiện tốt còn được tranh ghế thứ 6 ra sân đấy. Nghe cũng không tệ nhỉ?

Không tệ cái búa!

Đúng, đó sẽ là một quyết định không tệ nếu Khưu Phi không còn lựa chọn nào khác. Đừng hiểu lầm, Khưu Phi không phải chưa từng muốn qua Vi Thảo. Dù sao thì công sức huấn luyện bao nhiêu năm mà bỏ phí thì thật tiếc - hãy nhớ đây là cậu bé dù trời long đất lở, dù Gia Thế phá sản vẫn 9h đúng có mặt ở phòng huấn luyện.

Có một thời gian mình từng rất chần chừ, Khưu Phi rất giống Diệp Tu, giống đến mức đáng báo động. Thế cậu không quan tâm mọi thứ đang diễn ra xung quanh mà chỉ biết huấn luyện - một đức tính cực giống Diệp Tu - là vì cậu cũng không gắn bó sắt son với Gia Thế đến vậy? Hình ảnh Khưu Phi mặc kệ ông chủ và cựu đội trưởng kế bên ngày phá sản cứ lo cắm mặt train rất khớp với hình ảnh Diệp Tu trước đêm đông bị đuổi cổ ngả bài với Gia Thế vẫn thong thả chơi xong ván game cuối cùng mặc kệ một đám người trong phòng họp.

Nó sụp thì sụp thôi, có phòng để mình chui đầu vào train là được, có trình bá thì không lo chết đói, đi đến đâu cũng được. Vi Thảo thì Vi Thảo vậy, nếu không thì một đứa trẻ như cậu làm được gì?

Tui từng do dự về Khưu Phi như vậy, cho tới khi Hạ Trọng Thiên xuất hiện với lời mời dựng lại Tân Gia Thế.

Khưu Phi đáng khen ở chỗ nếu không còn lựa chọn gì khác, cậu sẽ vì lý trí mà chọn đi Vi Thảo, không để mai một tài năng của mình bởi đó sẽ là một sự lãng phí với cậu, với thầy cậu, với nghề pháp sư chiến đấu cậu yêu, và với giới Vinh Quang. Giống y xì đúc nếu Diệp Tu không còn Gia Thế thì sẽ về với Hưng Hân để toả sáng vậy chứ không treo cổ trên một cành cây. Không có gì đáng ca ngợi nếu lúc Gia Thế sụp đổ Khưu Phi chọn về quê trồng rau nuôi gà và uổng phí tài năng vào một con tàu đang đắm cả. Bởi lúc này ông chủ Hạ còn đang lén bỏ việc ủ uê đánh Vinh Quang trong văn phòng kìa, chứ chưa có gì đảm bảo sẽ có một chiếc bè lá chuối giương cờ Tân Gia Thế ra khơi ở thời điểm này.

Thật ra tui cảm thấy Khưu Phi cũng khá hợp với Vi Thảo đấy. Tính tình biết nhường nhịn đồng đội, không ngại bị chọn làm đá lót đường cho chiến thuật “Cái Bóng”, thiên phú cao tư duy cũng sáng tạo nhanh nhạy, dư sức thay thế Tiêu Vân. 3 chủ lực Hứa Bân, Lưu Tiểu Biệt, Cao Anh Kiệt đi xem Gia Thế đánh, hẳn cũng đã về báo lại với Vi Thảo cậu tân binh trẻ này giỏi cỡ nào.

Song nếu vừa có Gia Thế vừa có Vi Thảo, Khưu Phi sẽ chọn Gia Thế.

Đây chính là chỗ đáng khen của cậu, dù chưa hẳn lý do trọn vẹn như đa số nghĩ.

Khưu Phi là một người suy nghĩ cặn kẽ, rất hiếm khi thấy cậu bồng bột. Dù rất muốn tin rằng cậu chỉ vì yêu mà ở lại, song nói thật quyết định này chắc chắn đã đi qua đường não của Khưu Phi chứ không chỉ chạy qua đường tim thôi. Hẳn Hạ Trọng Thiên ra điều kiện lương bổng đãi ngộ khá ổn, và ở Gia Thế cậu sẽ là át chủ bài thay vì Vi Thảo sống bằng chổi chứ không sống bằng chiến mâu.

Nhưng trước khi thất vọng với Thái tử thì hãy nhớ lương cho tuyển thủ ký hợp đồng ở Vi Thảo không kém nhé! Thậm chí có khi một chiến đội chuyên nghiệp ông lớn trả lương cho dự bị như đám Tiêu Vân Kiều Nhất Phàm có khả năng còn cao hơn một chiến đội nho nhỏ dưới giải khiêu chiến chỉ dựa trên quỹ riêng của một fan tâm huyết. Khưu Phi cũng không quá chấp nhất với vị thế át chủ bài, nếu không cậu sẽ không chấp nhận chơi chiến thuật Cái Bóng với Tôn Tường, vốn là một “vị trí thấp kém” ít ánh hào quang trong đội hình.

Gạch bỏ tiền bạc và địa vị, thiết nghĩ yếu tố lý trí quyết định nằm ở cơ hội ra trận. Ở Vi Thảo không thiếu người tài, 5 ghế chủ lực gần như đã đóng cứng, chỉ còn một ghế thứ 6 bị một đám tuyển thủ tuổi nghề kinh nghiệm nhiều hơn Khưu Phi tranh giành sứt đầu mẻ trán. Còn Khưu Phi, ít nhất là Khưu Phi của hiện tại sau khi thua trận khiêu chiến, rất muốn và rất cần được đứng trên sàn đấu thay vì mài đũng quần trên ghế dự bị để có thể đứng trên sàn đấu chân chính.

Khưu Phi từng bất lực trước Gia Thế sụp đổ, mém nữa nương thân cửa Vi Thảo. Nhưng một khi có cơ hội, cậu sẽ không vụt mất sự cố chấp của mình. Bởi Khưu Phi là một người mang “tinh thần Gia Thế” mà Diệp Tu từng nhấn mạnh rất rõ. Quyết định ở lại Gia Thế rủi ro chỉ hơn chứ không kém đi Vi Thảo, bởi nếu thất bại cậu sẽ công cốc một năm. Nếu người nào nhát và chọn con đường an toàn hơn thì sẽ chọn đi Vi Thảo, ít nhất sau 1 năm với trình của Khưu Phi dư sức lên một slot đấu đơn hoặc nếu cố hơn sẽ ngồi được ghế thứ 6, thậm chí là sau khi Vương Kiệt Hi giải nghệ thì sẽ có slot trận đoàn đội.

Nhưng Khưu Phi yêu Gia Thế, dù bất kể có yếu tố lý trí nào khác, thì đừng nghi ngờ tình cảm của cậu mảy may. Thậm chí có thể nói rằng, Khưu Phi ở lại Gia Thế thay vì đi Vi Thảo, bỏ qua lý trí, chỉ nghe con tim. Cậu yêu Gia Thế rất nhiều, đó là tất cả hồi ức ngọt ngào và đắng cay thắng bại của cậu. Nó nhìn thấy cậu trải qua những ngày tháng non dại, cũng là nơi dõi theo cậu lột xác trưởng thành.

Gia Thế nuôi nên một đứa trẻ rất gan lì. Cậu dám đấm và thảy 3 chữ “anh nói bậy” vào mặt Trần Dạ Huy, người mà bọn Lý Duệ nơm nớp sợ hãi. Lý Duệ không dám đắc tội còn chứ Khưu Phi thì dám. Lính mới như cậu dám phá vỡ sự yên lặng trong phòng họp, “dám đứng dậy nói với quản lý câu lạc bộ “Tôi đi luyện tập”, chẳng khác nào đồng ý với lời nói của Tô Mộc Tranh” để ngầm ủng hộ Diệp Tu trước mặt các sếp lớn. Không biết nên gọi Khưu Phi là nghé con không sợ cọp hay nên nói cậu giống tính Diệp Tu gan dạ thẳng thắn không sợ ánh mắt người khác nữa.

Gia Thế cũng chứng kiến cậu trở nên chững chạc hơn. Khưu Phi biết cười đáp lễ lời khen thiện ý của người khác “quay đầu mỉm cười. Cậu không phải người cho toàn thế giới ăn bơ như Mạc Phàm, cũng không phải mặt người chết vạn năm bất biến như tên nọ.” Thậm chí dù biết Lý Duệ không ưa mình nhưng cậu còn biết hỏi thăm gã ta đâu sau khi đột ngột bỏ chạy sang Hưng Hân, quay về không thấy Lý Duệ đâu. Hoặc như cậu rất bình tĩnh chào hỏi Diệp Tu, hẹn anh lần sau gặp trên sàn đấu - một truyền thống của người Gia Thế.

Khưu Phi lúc này đã khác hẳn dòng chat ngây ngô đến bất ngờ “cảm ơn anh” của cậu ngay trên sàn đấu khiêu chiến lúc cậu tưởng mình đã ăn được Diệp Tu, rũ sạch sự non nớt và trẻ con mỏng manh còn sót lại.

Gia Thế là nơi em bắt đầu, cũng là nơi em chọn để kết thúc.

Nó sinh ra em, vì thế em sẽ không để nó chết.

Đứa con của Gia Thế à,

Em cũng có lúc tức giận, hoang mang, bất lực và do dự.

Em còn là một đứa trẻ, nhưng các trắc trở em gặp phải lại y hệt thầy em lúc hắn ở độ tuổi cuối con đường chuyên nghiệp, em đối mặt với rất nhiều thăng trầm nhiều tuyển thủ cả đời sẽ không gặp phải.

Em vẫn là một đứa trẻ, nhưng em lại trưởng thành quá nhanh, ngỡ như em chưa từng là một đứa trẻ bao giờ.

Em chỉ là một đứa trẻ, nhưng em hoàn thành được rất nhiều điều mà người lớn làm được và không làm được.

Em là một đứa trẻ, nhưng có lẽ em đã không còn là một đứa trẻ.

Thiếu niên mười tám, chân dài vai rộng, mộng gài tầng mây, mâu vây đường địch.

Bá Đồ có hổ chỉ mới chớm trưởng thành. Còn Gia Thế có rồng đã tung hoành biển lớn.
 
Last edited:

Túc Liên

Enthusiastic Dramatist
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
243
Số lượt thích
1,474
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tranh, Quả, Nhu, Tú, Kỳ
#2
Đọc xong bài của em, chị có 2 ý này.

Đầu tiên, Diệp Tu chắc chắn sẽ không đào người từ Gia Thế. Khưu Phi dù là học trò cưng, là đệ ruột, trước hết vẫn là trại sinh trong trại huấn luyện Gia Thế. Đến Mộc Tranh còn chẳng biết Diệp Tu đi đâu làm gì cho đến 7-10 ngày sau lúc bắt đầu lập team đánh boss, hiển nhiên Diệp Tu sẽ chẳng chủ động đi tìm Khưu Phi chỉ để tán phét hay thanh minh về bản thân.

Tiếp theo, chuyện Khưu Phi về với đội Vi Thảo có được chính văn nhắc đến không em? Theo chị nhớ chỉ có đúng chi tiết Mộc Tranh và Diệp Tu gặp đại diện Vi Thảo, còn không có chi tiết nào nói về suy nghĩ hay ý định của Khưu Phi. Não chị cá vàng nên có thể chị nhớ nhầm, nhưng với chi tiết đó chị nghĩ Vi Thảo chỉ đang đi săn tài năng, còn Khưu Phi chưa từng nghĩ sâu xa đến vậy. Cậu chỉ kiên trì huấn luyện vì chính bản thân cậu, không phải vì tương lai ở Vi Thảo, càng không phải kiểu "may quá Gia Thế có người mua lại rồi, đỡ phải đi".

Vậy nên chị thấy Khưu Phi rất giống Diệp Tu, giống đến độ sau lần chạy vọt khỏi cửa Gia Thế định tìm Diệp Tu ấy, Khưu Phi không hề kích động thêm lần nào nữa. Cũng vì sự tương đồng và hiểu rõ người kia, khúc mắc càng không thể tồn tại.
 

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#3
Hi chị Liên, cảm ơn chị đã ghé đọc 🥰

Đầu tiên, Diệp Tu chắc chắn sẽ không đào người từ Gia Thế. Khưu Phi dù là học trò cưng, là đệ ruột, trước hết vẫn là trại sinh trong trại huấn luyện Gia Thế. Đến Mộc Tranh còn chẳng biết Diệp Tu đi đâu làm gì cho đến 7-10 ngày sau lúc bắt đầu lập team đánh boss, hiển nhiên Diệp Tu sẽ chẳng chủ động đi tìm Khưu Phi chỉ để tán phét hay thanh minh về bản thân.
Em rất đồng ý rằng Diệp sẽ không đào người từ Gia Thế. Thậm chí, em rất tán thưởng Diệp ở điểm đó. Cả Tô Mộc Tranh và Khưu Phi, Diệp đều không muốn họ đi theo mình mà bỏ tiền đồ ở Gia Thế, bởi đúng như chị nói thời điểm đó việc thành lập chiến đội rất mông lung và bấp bênh. Nên em mới viết “hắn dành cho em thiện ý” “muốn bảo vệ em khỏi gian lao bất định”, bởi Diệp sẽ không kéo Khưu đi theo chịu khổ với mình. Nếu trong cơn pùn ngẩu em diễn đạt chỗ nào dễ gây hiểu lầm rằng em trách Diệp đã không dắt Khưu sang Hưng Hân thì chị nhắc để em cân nhắc sửa lại câu chữ với 😅

Một quan điểm cá nhân của em về vụ này, em mượn chỗ nói thôi chứ có thể không liên quan trực tiếp đến ý của chị: Em vẫn nghĩ Diệp nợ Khưu một lời giải thích, một lời xin lỗi, hoặc đơn giản là một lời chào tạm biệt. Nên em mới nói trận đấu hướng dẫn là những thứ Diệp muốn bù đắp cho Khưu. Giai đoạn đầu tiên khi Hưng Hân chưa thành hình thì không nói, nhưng về sau khi mọi thứ đã dần vào guồng rồi thì dù hai thầy trò không có phương thức liên lạc thì việc nhờ Tô Mộc Tranh chuyển vài lời đến Khưu không khó đến thế. Song có lẽ con người Diệp là vậy, cái gì qua rồi thì qua luôn, không cần nhìn lại. Có lẽ Diệp chẳng sai gì, chỉ là hắn quá coi nhẹ hình tượng của mình trong lòng Khưu Phi. Đó không phải là lỗi của Diệp hoàn toàn, nhưng vì không thể trách định mệnh, nên em chỉ đành giận Diệp. Nhưng một lần nữa, có lẽ quan điểm thân-sơ của Diệp, Khưu và em khác xa nhau, em thấy Diệp vô tâm chứ Diệp thấy bình thường, hoặc bận nên quên bén mất về Khưu cũng không lạ.

Tiếp theo, chuyện Khưu Phi về với đội Vi Thảo có được chính văn nhắc đến không em? Theo chị nhớ chỉ có đúng chi tiết Mộc Tranh và Diệp Tu gặp đại diện Vi Thảo, còn không có chi tiết nào nói về suy nghĩ hay ý định của Khưu Phi. Não chị cá vàng nên có thể chị nhớ nhầm, nhưng với chi tiết đó chị nghĩ Vi Thảo chỉ đang đi săn tài năng, còn Khưu Phi chưa từng nghĩ sâu xa đến vậy.
Khưu Phi thực sự từng xém nữa đã qua Vi Thảo. Ở chương 1083, Hạ Trọng Thiên dắt cậu bé qua Hưng Hân nói chuyện với Diệp có kể "Tiểu Khưu suýt nữa đã qua Vi Thảo rồi. May mà lúc đó tôi đã bàn bạc xong mọi thứ với Gia Thế, mới cố thuyết phục cậu ấy ở lại." Em từng viết rất nhiều bài ca ngợi Khưu Phi đã chọn ở lại Gia Thế, nên em nghĩ chắc cũng nhiều người tính luôn em đều từng lầm tưởng rằng Gia Thế phá sản -> Khưu Phi từ chối Vi Thảo -> gặp Hạ Trọng Thiên -> Tân Gia Thế.

Song nếu để ý kỹ thì, trình tự đúng sẽ là Gia Thế tuyên bố phá sản -> rộ tin đồn Vi Thảo tia Khưu Phi, cũng là chỗ chị nói rằng Diệp và Tranh gặp đại diện Vi Thảo ngay cửa Gia Thế hôm sang dọn đồ và Diệp Đào thấy Khưu 9h đúng xuất hiện ở phòng huấn luyện (chương 1064) -> Hạ Trọng Thiên và Trà Xanh Sấy lên sàn và được Diệp gợi ý mua lại Gia Thế (chương 1069) -> Hạ Trọng Thiên nhanh chóng mua lại cốt lõi của Gia Thế là tuyển thủ tiềm năng và kho công hội (chương 1083). Nếu không có Hạ Trọng Thiên ở giữa nhảy vào, thì Gia Thế chắc chắn sẽ phá sản, một tuyển thủ vị thành niên như Khưu Phi chẳng có quyền lực gì để thay đổi gì cả. Nên chuyện Khưu Phi muốn và buộc phải qua Vi Thảo rất hợp lý, bởi nếu không qua thì chỉ có nước chạy ra đường kiếm một tiệm net nương thân như Diệp ngày xưa, vì lúc đó hoàn toàn không có một chút hy vọng rằng sẽ có Tân Gia Thế.

Thậm chí đi một bước xa hơn, em nghĩ Hạ Trọng Thiên thực sự phải “cố thuyết phục” Khưu Phi ở lại, ý trên mặt chữ, bằng cách xìa ra một kế hoạch sơ bộ chứ không chỉ dỗ ngọt vài câu. Em tin Khưu Phi yêu Gia Thế rất nhiều, tình yêu đấy đủ để khiến cậu ấy gật đầu ở lại sau khi nghe ông chủ Hạ thuyết phục mình, nhưng “yêu” không thể thay thế một vài phần cứng cần có. Không thể như Diệp và Bao kiểu “ê lập team với anh không ku?” “Ok con dê, để Cá tháng tư em xách đồ qua ngay, dù em còn chẳng biết giải chuyên nghiệp là gì”. Các thực tập sinh khác cũng vậy, họ cần nhìn thấy một vài điều kiện cơ bản mà Hạ Trọng Thiên đã chọn mua lại, hay nói đúng hơn là họ cần nhìn thấy hy vọng. Khưu Phi giỏi hơn đồng bạn ở chỗ, nhờ trình cao nên cậu có nhiều lựa chọn hơn, và sau khi nhìn thấy hai con đường Gia Thế và Vi Thảo, cậu chọn Gia Thế, một con đường rủi ro cao hơn, hồi báo cao hơn (nghe như chơi chứng khoán ấy nhỉ…)

Cậu chỉ kiên trì huấn luyện vì chính bản thân cậu, không phải vì tương lai ở Vi Thảo, càng không phải kiểu "may quá Gia Thế có người mua lại rồi, đỡ phải đi".
Đúng rồi á, ý của em chính là Khưu Phi luyện tập bất chấp hoàn cảnh chính là người có phần cứng ổn thì đi đến đâu cũng không sợ, dù có Gia Thế có ngã hay không, dù có Vi Thảo mời hay không, cậu vẫn sẽ tìm con đường cho mình. Một lần nữa nếu em diễn đạt chưa rõ ý gây hiểu lầm chỗ nào thì chị nói thử để em coi lại, em cảm ơn chị Liên nhiều.

Vậy nên chị thấy Khưu Phi rất giống Diệp Tu, giống đến độ sau lần chạy vọt khỏi cửa Gia Thế định tìm Diệp Tu ấy, Khưu Phi không hề kích động thêm lần nào nữa. Cũng vì sự tương đồng và hiểu rõ người kia, khúc mắc càng không thể tồn tại.
Thì quan điểm Diệp và Khưu rất giống nhau thật, em cũng có nói á. Nhưng họ cũng không phải chưa từng có hiểu lầm, trong truyện cũng phân tích mấy chỗ lắt léo đó, Diệp chọn im lặng không hé răng gì, thì Khưu sống ở Gia Thế ngày ngày nghe phỉ báng Diệp, ban đầu Khưu không tin, đây chính là ăn ý và lòng tin của Khưu dành cho Diệp. Nhưng khi dần hé lộ thân phận Quân Mạc Tiếu chính là Diệp ở chiến đội đối địch Gia Thế trong vòng khiêu chiến, giấy trắng mực đen, thì truyện cũng miêu tả hôm đó “tín ngưỡng của Khưu như sụp đổ”. Lúc đó em nói thật em nghĩ Khưu kiểu ca bài ca hoang mang vcl luôn. Nhưng không biết nên nói niềm tin dành cho Diệp quá mạnh mẽ hay thằng bé quá dễ dỗ quá tâm linh tương thông, nên sau trận hướng dẫn đó thì Khưu không hoang mang nữa. Thì quả thật sau bữa đó thì Khưu chưa từng kích động lại thật mà, bài này em chỉ xoáy vào một số ít thời điểm kích động của Khưu ngày hôm ấy, còn về sau thì phải nói là em nó càng ngày càng điềm tĩnh. Hoặc nói đúng hơn, sau hôm đó, Khưu Phi đã không còn cư xử như một đứa trẻ nữa.

Mắt chị chọn tinh thật, chọn ngay bài em gỡ lăng kính màu hồng xuống để viết thay vì mấy bài khác toàn khen tận trời 😂 Bài này em diễn đạt dễ gây hiểu lầm quá nhỉ, ông bà ta dạy hay lắm, nhỏ không rà lại lớn sửa bục mặt =)))) Chỗ nào em giải thích chưa rõ hoặc sai sót thì chị cứ chỉ thẳng tay để em coi lại, em không mích lòng đâu, cảm ơn chị Liên đã ghé vào bàn Thái tử chung với em cho đỡ hẻo hi hi.
 

Lotus

Nông dân công nghiệp
Team Chuyên Cần
Thần Lĩnh
Bình luận
218
Số lượt thích
1,027
Team
Bách Hoa
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu
#4

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,995
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#5
Có người chuẩn bị bị @Lá Mùa Thu cứa cổ =))))
Anh tag nick này này @张佳乐头上的小花儿 chứ nick chính sợ chị Lá không thấy đâu.

Fan Bá Đồ Gia Thế cứa cổ nhau là chuyện thường ngày ở huyện, nói đúng gáy to sao phải nhùn =)))

Tình nghĩa idol fan giữa anh em mình liệu có bền lâu. Lá ơi giờ em chuyển sang idol Lá để giữ mạng còn kịp không =))))
 

Bình luận bằng Facebook