Hoàn [Dawn 2022] [Trương Giai Lạc] Bất giác bình minh

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#1
Một sản phẩm thuộc project
LONGLASTING SPARKS OF DAWN - SINH NHẬT TRƯƠNG GIAI LẠC 2022


Bất giác bình minh
Tác giả: Loading~

Thời điểm này mà hẹn phỏng vấn, thật sự khiến người ta bất ngờ.

Lúc đêm chung kết cuối cùng xong xuôi cũng là năm tiếng sau đó, đêm dài đã tận, bữa tiệc mừng thâu đêm rốt cuộc tiến đến hồi kết, tiếng ồn ào và cười đùa bất tận dần lặng im. Lần này đội quốc gia bao cả một quán bar lộ thiên trong khách sạn, ánh đèn neon nhấp nháy, phản chiếu trên mặt hồ bơi suốt cả đêm. Và ở ngay đây, trong mấy tiếng này, Diệp Tu bị đám người đang cao hứng ném xuống hồ ba lần. Phần lớn mọi người đều hiếm khi uống rượu.

Say sưa túy lúy muốn cuồng ngông*, quán quân thế giới đầu tiên hóa ra cũng đáng với bầu không khí vui mừng và hoành tráng này.

Một câu trong bài thơ Điệp luyến hoa – Liễu Vĩnh

Độc ỷ nguy lâu phong tế tế.

Vọng cực ly sầu,

Ảm ảm sinh thiên tế.

Thảo sắc sơn quang tàn chiếu lý.

Vô nhân hội đắc bằng lan ý.



Dã nghĩ sơ cuồng đồ nhất tuý.

Đối tửu đương ca,

Cưỡng lạc hoàn vô vị.

Y đới tiệm khoan chung bất hối.

Vị y tiêu đắc nhân tiều tuỵ.

Nhưng cũng có người không đụng đến giọt rượu nào, tôi nhìn Trương Giai Lạc đứng dậy đi đến quầy bar lấy kem rồi quay về lần thứ năm, cậu ngồi dưới cái bóng của bụi cây vừa chơi điện thoại vừa lặng lẽ ăn. Cuối cùng tôi không khỏi bước tới hỏi: "Ăn ngon đến vậy à?"

"Ăn chút lạnh, kích thích một phen." Cậu ngẩng đầu, lập tức trả lời, "Vui quá, có buồn ngủ tới mấy cũng không nỡ ngủ."

Cậu cứ luôn móc tim móc phổi ra như vậy, nếu giờ đang trong phỏng vấn, quả thật chính là chi tiết chấm mười trên mười, nhưng tôi nhất thời không muốn hỏi thêm.

Làm công việc này bấy nhiêu năm, tôi dĩ nhiên biết rõ mệt mỏi là ngón đòn sát thủ khiến người khác giải bày cơn ứ nghẹn trong lòng. Bắt đầu từ vòng đấu loại, Trương Giai Lạc luôn phải tham gia từng trận một, còn phải lên đánh đoàn đội trong trận chung kết, hẳn cậu cũng thấy mệt mỏi. Nhưng thực ra tôi biết, hành động bồng bột chỉ là bản tính của vị đại thần này. Đã không biết bao nhiêu lần trên họp báo tin tức, chỉ cần cậu lên tiếng là không tốn mấy câu hỏi cũng có thể đổi được tin treo bìa ngoài trong tuần.

Huống gì còn có sự phù trợ của vận mệnh cay nghiệt khó lường. Ba lần vào chung kết của Bách Hoa, giải nghệ rồi lại quay về, sự phản bội bị người đời cười chê, cuối cùng vẫn là á quân. Quả thật là hết xô máu chó này đến xô máu chó khác, giới phóng viên thể thao điện tử thậm chí có cả câu danh ngôn: "Phóng viên của Diệp thần là phóng viên trẻ đầu bạc tóc, phóng viên của Lạc Lạc là phóng viên tốt số nhất."

Đến cả sự vui sướng khi đạt được ước nguyện vào hôm nay, gần như giống một món đồ xa xỉ trong suốt và cứng giòn.

Không ngờ Trương Giai Lạc lại nói tiếp: "Không bằng phỏng vấn luôn đi. Hồi mùa năm có nói rồi, thiếu anh, giờ trả lại."

Vậy mà cậu ấy còn nhớ. Đó là vào lần trước trận chung kết, tôi có gọi điện thoại cho đối phương thế nào cũng đều là tắt máy, cuối cùng bộ phận quan hệ xã hội trực tiếp thả cho mấy nhà truyền thông lớn chúng tôi vào trung tâm huấn luyện. Bên trong căn phòng nhỏ ở góc, Trương Giai Lạc để quả đầu ổ quạ ra mở cửa, luồng hơi lạnh lẫn theo sương phả vào mặt, cậu ấy vốn không hút thuốc lá, bật điều hòa nhiệt độ rất thấp. Lần đó cậu cũng nói: "Lạnh, thì sẽ không buồn ngủ." Rồi lại gần như cầu xin mà nói với chúng tôi: "Tôi thật sự không rảnh để phân tâm, xem như tôi thiếu mọi người một lần, đợi khi cầm được quán quân, tôi sẽ túm lão Tôn đến cùng phỏng vấn với mọi người có được không." Cậu ấy vừa nói vừa cười, còn lắc vai của một nam phóng viên.

Lần đó chúng tôi bị câu này đánh bại, về tay không. Tôn Triết Bình là kiểu người tàn nhẫn, đã sớm nhắn tin nói: "Tôi thấy mình sắp giải nghệ, mấy người đều hiểu rõ trong lòng, có một số chuyện, đừng hỏi." Có lẽ từ trên xuống dưới Bách Hoa đều đã chuẩn bị tâm lý, chỉ có cậu ấy là còn chút ngây thơ của trẻ con, khiến người ta không nói nên lời.

Nhớ khi rời khỏi trung tâm huấn luyện, nhóm phóng viên đứng đờ ra ở cửa, chẳng biết ai là nói: "Theo lý không nên nghiêng về ai, nhưng tôi hy vọng Bách Hoa có thể giành được quán quân."

Những chuyện này, rốt cuộc có viết ra cũng không sao.

Thật ra Trương Giai Lạc còn thiếu tôi một cuộc phỏng vấn. Mùa giải thứ bảy, vẫn là trận chung kết, trận cuối cùng là đấu sân khách, vào hôm trước thi đấu một ngày cậu ấy lén tóm tôi tại sảnh ăn sáng của khách sạn, xin tôi tìm giúp một quán bar có bầu không khí thích hợp ở gần đó và bao luôn cả đêm sau. "Bọn họ đều nói đặt chỗ chúc mừng trước là không may mắn, nhưng dù sao cũng cần phải chuẩn bị trước, chỉ có thể tìm anh giúp đỡ, tới lúc đó báo đáp cho anh một bài có một không hai luôn." Trương Giai Lạc vẫn luôn khá thân thiết với giới truyền thông, nhưng cả nửa mùa giải đó gần như không có nụ cười nào xuất hiện trên mặt cậu ấy, cũng ít khi đến họp báo tin tức. Lúc xem video trận đấu tình cờ nhìn thấy hình ảnh tuyển thủ được cắt ra, chúng tôi đều xì xào bàn tán rằng: "Cả mặt đằng đằng sát khí, thật sự không hợp." Hiếm lắm mới có cơ hội như thế này, dĩ nhiên là tôi đồng ý ngay.

Đáng tiếc tương lai từ trước đến nay chưa bao giờ suôn sẻ. Vào nửa đêm sau khi kết thúc trận đấu, tôi mệt bở hơi tai mà viết xong bản thảo, rồi bất tri bất giác rơi lệ. Cái công việc đạp lên trên vết thương của người khác này, hoàn toàn không thể sánh với cảm giác thoả mãn khi dệt hoa trên gấm. Kết quả một hồi sau mới nghe thấy có tiếng gõ cửa. Đêm hè ở Bắc Kinh oi bức vô cùng, chẳng biết sao Trương Giai Lạc vẫn mặc đồng phục tay dài của chiến đội, cậu mím chặt môi, lấy từ trong ví ra một xấp tiền đưa cho tôi. Khi đó tôi còn gắng gượng đùa, nói rằng cho nợ trước đấy, sau này sẽ dùng để uy hiếp cậu. Cậu ấy trầm ngâm một lát, cuối cùng nói: "Số tiền bao quán bar cũng không phải nhỏ, cầm đi, về sau... Sợ là không còn dịp."

Lúc đó tôi tưởng rằng ý của cậu ấy là Bách Hoa chưa chắc có thể vào lại chung kết, đến khi mùa hè kết thúc, Trương Giai Lạc đột nhiên tuyên bố giải nghệ.

May sao còn có Bá Đồ, còn có về sau, còn có mùa hè này.

Tôi nhìn dải băng gấm sắc đỏ lộ ra dưới cổ áo phông của cậu ấy, ấu trĩ biết bao nhiêu, còn lén lút đeo mãi huy chương vàng. Nơi biên giới của bầu trời đêm hiện lên màu hồng phấn nhạt, mùi hoa huệ nồng nặc cũng đã phai đến không còn hương.

"Được, vậy đến đây đi. Lần này Trương đại hiệp tôi biết gì nói nấy không giấu một lời."

Tuần san thể thao điện tử: Tất cả các ngành truyền thông nhất định sẽ hỏi cậu: Trương Giai Lạc, đây là quán quân đầu tiên của anh, cảm tưởng như thế nào? Bây giờ anh đã chuẩn bị sẵn "Câu trả lời đúng chuẩn" chưa?

Trương Giai Lạc: Cái ngày trước trận chung kết, bọn tôi đến xem địa điểm thi đấu, ngồi bên trong phòng đấu riêng của tuyển thủ, cắm bàn phím, chuột và thẻ tài khoản của mình. Thời điểm màn hình loé lên chữ Vinh quang, tôi đã nghĩ, nếu ngày mai chiến thắng, tôi nên làm vẻ mặt gì khi đi ra từ nơi này? Lại lập tức nghĩ, "Trương Giai Lạc mày còn cần mặt mũi nữa không?" Nhưng đầu óc vẫn nóng lên, đã tới được đây rồi, cũng có thể tưởng tượng một chút.

Tuần san thể thao điện tử: Vậy còn kết quả, tôi cũng không thấy cậu có biểu cảm gì đặc biệt?

Trương Giai Lạc: Đúng vậy, chờ đến khi đánh xong, hiếm có một chuyên gia đạn dược như tôi có thể kiên trì đến cuối, ngẩng đầu nhìn bóng đèn trên trần sân vận động thì cảm thấy, chà có hơi sáng quá, mà dù sao cũng không thấy ảnh hưởng đến thi đấu. Sau đó mở cửa bước ra, nhận thưởng, lại quay về khách sạn, không hề có bất cứ cảm giác chân thật nào, chỉ có ánh đèn kia lúc ẩn lúc hiện ngay trước mắt, sáng vô cùng. Kể cả đang nói chuyện với anh lúc này, tôi vẫn luôn cảm giác có thứ gì đó chèn ở giữa, thỉnh thoảng lúc tôi xoa ngực, thứ cứng cứng chính là miếng huy chương vàng này, liền cảm thấy sảng khoái đủ điều.

Tuần san thể thao điện tử: Tiếp tục hỏi theo lệ, sau trận đấu có gọi điện cho ai không?

Trương Giai Lạc: Không biết tại sao, hồi đầu quên bật điện thoại, sau đó bật lên, nhận được vô cùng nhiều tin nhắn, chính là những người mà anh có thể nghĩ đến ấy: Ba mẹ tôi, lão Hàn, nhân viên Bá Đồ, bọn Trâu Viễn, Tôn Triết Bình, còn tôi về cả buổi cũng gọi được… một cuộc điện thoại. Tôi có một bạn fan nhỏ mắc bệnh trong người, trước đây đã nói với tôi: "Lạc Lạc, anh mau mau cầm quán quân đi, nếu không em sẽ không kịp nhìn thấy đâu." Hôm nay tôi cũng nhận được tin nhắn của em ấy, liền gọi điện thoại cho đối phương, đồng ý rằng lúc quay về Bắc Kinh sẽ thăm rồi cho em ấy sờ huy chương vàng. Làm fan của tôi chắc vất vả lắm, lần này mọi người đã có thể vui vẻ cùng tôi, cuối cùng cũng chờ được đến giây phút này, có lẽ thực sự có gì đó, chính điều ấy mới khác biệt.

Thể thao điện tử tuần san: Cầm được giải vô địch thế giới trong tay, cậu thấy vui vẻ ra sao?

Trương Giai Lạc: Kỳ thực trước khi đến Thuỵ Sĩ tôi đã từng nghĩ đến vấn đề này, dù sao cũng là giải quán quân cao nhất (cười). Nếu thật sự cầm được quán quân, chắc sẽ là khoảng khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời đi. Tuy nhiên bây giờ tôi lại cảm thấy không phải. Tôi nghĩ lúc vui vẻ nhất, là vào mùa hè cuối mùa giải đầu tiên kia, tôi và lão Tôn cùng ký hợp đồng đến Bách Hoa, khi đó chiến đội thuê một chỗ ba phòng ngủ một phòng khách trong toà dân cư cũ. Thời tiết ở Côn Minh hiếm khi thay đổi bất ngờ, đang trên đường về lại đổ mưa to, bọn tôi chạy nghiêng chạy ngã vào một nhà bán bún, vừa bị hơi nóng từ tô bún hấp mặt vừa lấy hợp đồng ra xem, ướt hết cả một góc, còn đối mặt cười đến ngốc vô cùng, trẻ con biết mấy, bất tri bất giác mở ra cánh cửa dẫn tới tương lai.

Tuần san thể thao điện tử: Cũng xảy ra rất nhiều chuyện.

Trương Giai Lạc: Ui chao, đừng có làm cái mặt buồn rầu vậy mà (cười). Đúng vậy, đúng là không thể đều xem như chuyện tốt, nhưng mà từ khi đến Bá Đồ... Tôi còn nhớ trên họp báo sau mùa giải thứ chín, nói cái gì với mấy người mà "Không phải tôi hẳn nên quen rồi sao", dĩ nhiên sau đó lướt diễn đàn cũng thấy bị chửi không nhẹ. Bây giờ nghĩ lại, thời điểm đó thật ra chưa thông suốt, suy cho cùng vẫn là tức giận do năng lực bản thân không đủ, không thể hoàn thành chuyện muốn làm. Nũng nịu gì đó với mấy người đều là làm chuyện vô nghĩa. Tuy nhiên đến mùa giải trước, tôi cảm thấy là con người đều sẽ thay đổi.

Tuần san thể thao điện tử: Ví dụ như?

Trương Giai Lạc: Trở nên mềm yếu! (cười to) lúc vừa mới bắt đầu thay phiên vẫn cảm thấy không thể thích ứng, có lẽ là khi đánh với Lam Vũ, tôi còn nói với Hàn Văn Thanh: "Chúng ta không đi lên thật à? Thua vậy cũng khó coi quá đi?" Kết quả lão Hàn nói với tôi: "Cậu từng nghe về cuộc đua ngựa của Điền Kị chưa?" Ui chao, đã nói trước sau như một đâu? Đám người Bá Đồ này thật ra xấu xa cực kỳ. Nhưng nghĩ theo hướng ngược lại, e rằng lúc trước tôi cũng hành động theo cảm tính đủ kiểu, suy cho cùng vẫn là muốn thoả mãn tâm lý hơn là một kết quả tốt. Thắng đội mạnh, giành quán quân, thực ra đều là dựa vào khẩu khí. Trước đây tôi muốn dẫn dắt một chiến đội, không có khẩu khí kia chắc cũng gãy. Nhưng bây giờ cảm thấy mình không cần phải nghĩ nhiều như vậy nữa rồi, chả sao cả, còn có đồng đội mà, chọt vào điểm yếu bọn họ sẽ tự xông lên.

Tuần san thể thao điện tử: Này! Thế mà coi được thật hả? Có điều nói vậy, hình như tôi đúng là có thấy về sau cậu tương đối nhẹ nhàng, bao gồm cả lần đến Thụy Sĩ này, căn bản không trông giống như một tiền bối.

Trương Giai Lạc: Đúng là vậy đấy, lũ nhóc kia không hề kính già yêu trẻ một chút nào, nói "Trương Giai Lạc lấy giùm dĩa dưa hấu" cứ như đó là chuyện đương nhiên, dù toàn mấy việc nhấc tay là xong. Đối với tôi mà nói, đội quốc gia quả thật hệt như trại hè thời học sinh vậy, mặc dù vẫn rất sôi trào nhiệt huyết, nhưng bởi vì mọi người đều đánh không tệ, lúc thi đấu có rất nhiều ý tưởng không thể thực hiện, chưa từng luyện tập phối hợp cũng có thể chơi chơi cầm quán quân, lời nha. (cười)

Tuần san thể thao điện tử: Lời này ngàn vạn lần đừng để cho bọn Diệp Tu nghe được.

Trương Giai Lạc: Cậu ta biết mà, không chỉ tôi, tôi thấy Vương Kiệt Hi cũng là đến chơi. Tuy nhiên chờ cậu ta quay về còn phải "biến thân", tôi đã định ôm trạng thái tâm lý như thế này cho đến cuối. Gần đây tôi còn nghĩ, tại sao lại chọn chuyên gia đạn dược nhỉ? Thật ra rất đơn giản, lần đầu tiên nhìn thấy liền cảm thấy siêu rực rỡ, lúc đánh cả màn hình cứ như bắn pháo hoa, chơi thử cũng thuận tay, vậy thì chính là nó đi. Về sau đấu pháp Bách Hoa gì đó, những điểm cần lưu ý trong chiến thuật, đều là sau này vừa chơi vừa rút kinh nghiệm. Có thi đấu thì có lòng hơn thua, tiến lên con đường này, rất nhiều chuyện đều đã quên. Nếu hôm nay anh hỏi tôi, chuyên gia đạn dược tốt ở chỗ nào? "Đấu pháp xinh đẹp, vui tai vui mắt!" Đáp án chỉ đơn giản như vậy. Quán quân dĩ nhiên rất quan trọng, quan trọng hơn tất thảy mọi thứ. Thế nhưng nếu không hưởng thụ quá trình, anh sẽ chỉ càng ngày càng cách xa kết quả. Nghĩ ra sớm hơn thì tốt rồi... Nói không chừng chuyện phải hối hận sẽ ít đi một chút.

Tuần san thể thao điện tử: Cậu xem trong tiểu thuyết võ hiệp, đại hiệp phản phác quy chân cũng phải được cơ duyên cho phép...


返璞归真 – Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất cũng chính là điểm xuất phát, được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực. Trong võ học, nó có nghĩa là đạt tới cảnh giới "Tối thượng" trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào ý cảnh mà đơn giản xử lý.

Trương Giai Lạc: Chờ chút. Nếu đã nói đến vậy rồi. Để tôi kể cho nghe một chuyện. Hồi còn ở Bách Hoa, mùa thứ năm ấy. Lão Tôn bị chấn thương tay. Rõ ràng tôi cũng biết, nhưng năm đó thế như chẻ tre, tôi với hắn thương lượng một hồi, quyết định cứ đánh trước thử, đợi khi kết thúc mùa giải lại nói, dĩ nhiên là không thể kiên trì lâu đến vậy. Tôi vẫn luôn rất hối hận, cho dù có tiếp tục lừa mình dối người thế nào, chuyện đó vẫn là không đúng. Nếu như không tùy hắn làm liều, mọi chuyện có phải sẽ khác hay không, bọn tôi quen nhau trong game, lúc đầu không phải vì cảm thấy hai người chơi vui hơn một người sao? Đánh xong trận chung kết mùa giải đó, hôm sau lão Tôn liền nói hắn muốn giải nghệ, tôi bay cả đêm đến Bắc Kinh, hỏi hắn tại sao lại như vậy, tại sao ông có thể làm thế, hắn cũng rất khó chịu, bọn tôi lập tức đánh nhau luôn, thế trận hùng hổ, từng cú đấm đau đến thấu thịt.

Tuần san thể thao điện tử: Không sao chứ? Có thể viết chuyện này được không?

Trương Giai Lạc: Viết đi. Khi đó cũng đã khuya, tôi đơn độc đi trên đường phố Bắc Kinh, vẫn luôn đi về phía trước. Trong lòng nghĩ đi nghĩ lại: "Không phải mày biết rõ nói ra sẽ như vậy sao?" "Đây không phải chính là hậu quả bọn mày tự tạo ra sao?" "Đây không phải chính là gieo gió gặt bão sao?" Có lẽ là đánh thảm quá, trên đường còn bị kiểm tra thẻ căn cước nhiều lần (cười to). Sau đó liền đi đến Thiên An Môn (cười). Không biết sao, lúc đó tôi lại nghĩ, không thì chờ xem kéo cờ đi? Tôi ngồi ở ven đường, bất tri bất giác ngủ mất. Hình như còn nằm mơ, chắc là đánh được trang bị đặc biệt tốt từ boss hiếm, tôi cho lão Tôn, không biết sao hắn lại từ chối mở vật phẩm để nhận. Đợi đến khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng, cờ cũng kéo lên từ lâu. Trên lối đi bộ đâu đâu cũng có người. Bầu trời Bắc Kinh hôm đó đặc biệt trong xanh, tôi muốn, a... Làm sao bây giờ, chỉ có cầm quán quân đi nhận lỗi với hắn thôi. Nói với hắn câu “Chào”, đó là nếu tôi có thể thực hiện. Có lẽ chính là loại chấp niệm này đi, trái lại về sau cũng không liên lạc nhau nhiều năm. Hiện tại lại nghĩ... Nếu lão Tôn có thể xem được đoạn phỏng vấn này, tôi rất muốn nói xin lỗi, nhưng mà lần này không phải vì cầm được quán quân.

Tuần san thể thao điện tử: Yên tâm đi, khi về chúng tôi sẽ gửi một quyển tạp chí qua cho hắn. May là Tôn Triết Bình cũng trở lại rồi, mọi người vẫn còn đấy.

Trương Giai Lạc: Đúng vậy, bọn tôi cũng đã liên lạc lại. Chỉ có điều mọi người đều bận việc của riêng mình, hắn cũng phí không ít lòng bên phía Nghĩa Trảm. Hiện tại bọn tôi đang chơi một con game mobile, là game thẻ bài siêu ngu xuẩn không hề có hàm lượng kỹ thuật gì. Trong game có một công hội, hắn là hội trưởng, tôi là hội phó, có khoảng 20 người. Không... Không phải tên Bách Hoa, bọn tôi còn chưa đủ (cười). Mà con game này khá kỳ hoa, không có kênh chat công hội, cũng không thể chat riêng, cái gọi là công hội, cũng chính là hàng ngày cùng nhau cày boss, nhưng vừa mở điện thoại lên, nhìn thấy "Hội trưởng cống hiến 1000 kim cương, tăng 2450 độ sôi nổi." Vẫn là cảm thấy, được rồi, đã đến tận đây rồi, này cũng xem như đời nay khá may mắn.

Tuần san thể thao điện tử: Ừ. Chúng tôi còn một câu hỏi cuối cùng, nếu có thể xuyên về 10 năm trước, có gì muốn nói với bản thân không?

Trương Giai Lạc: Tôi nói này tôi còn chưa có chết đâu, vẫn chưa tới lúc khom người chào rồi xuống sân khấu mà. (cười) Có điều lời muốn nói có rất nhiều, ví dụ như cái tiệm gà hầm nồi đất tên Lão Dương bên cạnh Bách Hoa ăn ngon cực, mau đi ăn nhiều thêm hai lần đi sau này nó sẽ dỡ tiệm đó, ví dụ như nhanh chân đi mua 100 tấm thẻ tài khoản Vinh Quang đời đầu về sau làm đồ cổ bán giá cao, nhưng mà như vậy chẳng thà dành tiền mua luôn sổ xố. Ừm... Những lúc như thế này có phải nên văn nghệ một chút sẽ tốt hơn? Vậy có lẽ chính là: "Tương lai sẽ có mười năm rất dài rất khổ cực rất tốt đẹp, nhưng đều không sao. Vinh Quang thật sự là một trò chơi rất hay."

Lúc xong cuộc phỏng vấn, sắc trời đã hoàn toàn sáng tỏ, thực ra tôi biết cậu muốn biểu đạt chút gì đó, nhưng vẫn bất tri bất giác nói chuyện lâu đến vậy, nắng ban mai dát sáng sóng nước trên mặt hồ Zurich.

Tôi không khỏi nhớ đến lần đầu tiên phỏng vấn Bách Hoa cách đây mười năm, khi đó Liên minh vừa mới cho phép bọn họ tham gia vào mùa giải thứ hai, đi xuyên qua dãy hành lang dài của những tòa nhà kiểu cũ, vừa trò chuyện với tiểu đội trưởng Tôn Triết Bình về tình hình cơ bản của chiến đội, vừa nghe con vẹt không biết của ai nuôi to giọng hét lớn bên ngoài cửa sổ "Anh Vương! Uống rượu!"

Sau đó, một cậu thiếu niên mặc áo phông trắng và sơ mi caro xách theo túi kem hấp tấp chạy vào. Ném cho mỗi đội viên một que, rồi giương mắt lên mới nhìn thấy tôi, cậu ngại ngùng vô cùng: "Ui... Không ngờ là có khách." Lại lập tức vọt ra ngoài, lúc đó Trương Giai Lạc còn chưa nuôi tóc dài.

Qua hai phút cậu ấy lại quay về, gượng cười đưa cho tôi một thứ, nói: "Xin lỗi xin lỗi, phát hết kem que rồi, có điều cái này ăn cũng siêu ngon ấy." Một vật tròn tròn được nhét vào trong tay, tôi cúi xuống nhìn, là một quả trứng vịt muối luộc."Anh không phải dân bản địa nhỉ? Trứng vịt muối Tân Bình rất nổi tiếng đó." Cậu nói đến cao hứng, hệt như đang giới thiệu đặc sản địa phương cho bạn bè, cũng không biết tôi là phóng viên đến phỏng vấn. "Anh Vương! Uống rượu!" Con vẹt còn thêm dầu vào lửa.

Khi đó chúng tôi đều cười, khi đó chúng tôi đều còn trẻ.

Không biết đến mùa hè này, không biết đến bình minh.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook