Hoàn [Dawn 2022] [Trương Giai Lạc] Kéo căng dây cung

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
756
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#1

cre: 文言什辞

Kéo Căng Dây Cung

Tác giả: (đang cập nhật)
Edit: Trăng
Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Trương Giai Lạc 2022 -
Longlasting Sparks of Dawn

*******

Trương Giai Lạc cảm giác họ của mình rất bá. Chữ Trương (张) ghép từ chữ Cung (弓) và Trường (长), chính là liều mình mặc kệ mệt mỏi kéo căng cung đến hết dây, lòng bàn tay theo đó bị kéo rách toạc chảy máu, rồi cứ thế vô nghĩa phóng một chiếc cung không tiễn. Trương Giai Lạc không cần cài cung tên. Dẫu hắn biết rằng người chơi cung kị nhất bắn không cung tên, bởi sẽ làm giảm tuổi thọ của cung. Nhưng hắn lấy chính mình làm cung tên, kéo cung không biết mệt, thả dây cung, trái tim hắn bị bắn tới đầm đìa máu chảy. Trương Giai Lạc biết, sẽ có một ngày, tầng không nồng đậm mùi rỉ sắt kia sẽ dày tới mức hắn không thể bắn qua.

Màn sương máu dày đặc kia dường như chưa bao giờ rời bỏ hắn, ẩn núp trong mỗi lần Bách Hoa Liễu Loạn nổ vang họng súng mình. Kể từ khi Tôn Triết Bình chịu tổn thương tay rồi không từ mà biệt, mỗi đêm Trương Giai Lạc bị ác mộng đánh thức, hắn như người bị thú dữ đuổi theo đến vách núi đột nhiên tỉnh giấc, trong miệng là mùi sắt rỉ nửa có nửa không, chân thật tới mức Trương Giai Lạc mê man nhảy xuống giường bật đèn bàn sáng chói mắt lao vào toilet nhổ ra, rồi nhận ra chẳng có gì. Chỉ có ánh mắt cùng đáy lòng hắn ngập tràn màu máu.

Vậy là Trương Giai Lạc loẹt xoẹt quay về giường đơn trong phòng của đội trưởng Bách Hoa, ngủ mơ chửi ầm lên, đồ ngốc Tôn Triết Bình, bỏ đi rồi còn vứt lại cho ông đây đầy thứ bừa bộn dưới đất. Khắp nơi lộn xộn, khắp nơi là hoa rơi. Nhiều lần Trương Giai Lạc ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm trong khoang mũi, mỗi lần hắn thất bại trong vòng đấu loại, mỗi lần hắn chỉ kém một chút nữa thôi, lại quay về thời điểm nhận cúp á quân. Sảnh triển lãm vinh dự của Bách Hoa xưa nay không thiếu màu cúp bạc. Trương Giai Lạc trước giờ cũng không hề tới xem. Hắn chỉ trong ngày diễn ra trận chung kết chạm vào chiếc cúp kia một lần, dựa vào màn đêm dày đặc lúc ngồi xe buýt mà ngơ ngẩn suốt một đường, đội viên Bách Hoa chỉ dám liếc mắt nhìn hắn, mà Trương Giai Lạc chỉ nhìn vào hình bóng mơ hồ của mình trên cửa sổ, trong đầu nghĩ cúp á quân năm nay thiết kế vẫn y như cũ, trong khoang mũi và miệng lại ngửi thấy mùi máu bất chợt dâng lên.

Trương Giai Lạc không biết dừng lại là gì. Hắn cho rằng một khi đã dừng lại, hắn sẽ không bao giờ đứng lên được nữa. Hắn bạt mạng kéo dài mùa hoa nở của Bách Hoa, từ khi ra mắt, đóa hoa trong lòng hắn đã điên cuồng hút máu mà nở rộ. Ngày Tôn Triết Bình còn ở đây, dù gì cũng có cuồng kiếm sĩ bán máu cho hắn hút, giờ thì tốt rồi, Trương Giai Lạc hắn biến chính mình thành cuồng kiếm sĩ ẩn dưới vỏ ngoài chuyên gia đạn dược. Bất kể là trên hay dưới sàn đấu, hắn điên cuồng bán đi chính máu mình bù cho Bách Hoa huyết cảnh đã mất của phồn hoa, mỗi một lần bùng nổ đều khiến người khác như thấy được bóng dáng của Phồn Hoa Huyết Cảnh.

Cuối cùng vẫn là một câu nói đó, đồ ngốc Tôn Triết Bình. Trương Giai Lạc dường như bật cười.

Sau này, chính Trương Giai Lạc cũng thấy mình ngốc.

Mùi máu nồng đã không còn tan đi. Trương Giai Lạc ngã xuống.

Hắn quá mệt mỏi rồi. Từ mùa giải thứ hai tới mùa giải thứ bảy. Năm năm ba cái á quân, là ba lần vào đêm trước trận chung kết hăng hái cổ vũ, là ba lần sau khi thi đấu, ba lần nghe được câu nói "các cậu cũng rất tuyệt". Hắn đến cùng cũng không phải cuồng kiếm sĩ, bán máu xong hết thảy chỉ có thể choáng váng nở nụ cười ngu ngốc. Hắn thấy mình như một Phạm Tiến của Vinh Quang, lúc thua lúc thắng với lúc thắng lúc thua cũng không biết cái nào nghe vẻ vang hơn, nhưng Phạm Tiến đến cuối cùng còn có thể đỗ đạt, hắn còn chẳng may mắn được bằng Phạm Tiến.

(Chú thích: Phạm Tiến là một nhân vật trong tiểu thuyết "Nho lâm ngoại sử" (tên gọi khác: "Chuyện làng nho") của Ngô Kính Tử thời nhà Thanh, ham học hỏi nhưng thi cử từ lúc 20 tuổi tới 54 tuổi không đạt được thành tích gì.)

Sau trận chung kết mùa bảy, Trương Giai Lạc mặc bộ đồng phục màu hồng của Bách Hoa bước vào màn đêm, không từ mà biệt. Đội viên Bách Hoa ngầm hiểu ý, nhìn nhau không nói gì, nối đuôi nhau đưa chiếc cúp màu bạc lên xe buýt, không ai nói gì về việc thiếu đi một người. Có người nói khẽ, cảnh này tôi đã nhìn thấy hai lần rồi.

Ngày Trương Giai Lạc giải nghệ, gần như để tất cả mọi thứ của hắn lại cho Bách Hoa. Đủ thứ hoa cỏ hắn trồng, đống ghi chú trong ngăn kéo phòng hắn, và một bóng ma mà Bách Hoa mất tới hai mùa giải mới có thể thoát ra. Vậy là Trâu Viễn bị coi thành Trương Giai Lạc nhỏ, Vu Phong cũng bị coi thành tiểu Tôn Triết Bình.

Rồi Trương Giai Lạc cũng không chịu nổi. Hắn bắt đầu nhớ tới Tôn Triết Bình mỗi khi tỉnh mộng, không biết hắn ta làm sao vượt qua mấy mùa giải kia. Hắn bắt đầu không ngừng xin lỗi trong lòng, mỗi lần Trâu Viễn lên sàn đấu gắng gượng sử dụng Bách Hoa Liễu Loạn hắn lại xin lỗi, một lời xin lỗi không nơi nói được, không người nghe được. Hắn liên tục xin lỗi, hắn nhìn Trâu Viễn bị đẩy lên thế chỗ mình, hắn nhìn đội trưởng đời thứ ba của Bách Hoa còn trẻ tuổi đã tiếp nhận Bách Hoa Liễu Loạn của mình cũng như tiếp nhận sự hành hạ, hắn thấy fan hâm mộ Bách Hoa điên cuồng vội vã đẩy Bách Hoa Liễu Loạn lên sân khấu Ngôi Sao Tụ Hội, hắn thấy tên của mình viết lên đầy thân Trâu Viễn. Hắn thấy nỗi bi thương lặng lẽ dâng lên ngập tràn lòng hắn. Hắn giờ đây mới nhận ra, ngày trước sao hắn lại ngây thơ đến thế. Hắn rời đi không một lời tạm biệt, lại khiến Bách Hoa vương vấn một tia hi vọng mong manh.

Trương Giai Lạc nhìn Tiểu Trâu bị ép buộc tới mức khó thở, chính hắn cũng bắt đầu không thở nổi, mùi máu tanh đã lâu không thấy lại xâm chiếm khoang mũi hắn, đây hẳn là tận cùng sự đau đớn của đồng bệnh tương liên. Bây giờ hắn mới ngẫm ra, rằng không chỉ đóa Bách Hoa đẫm máu trong lòng hắn mọc rễ "áy náy", mà trong lòng mỗi người Bách Hoa cũng đều mọc rễ mang tên "Phồn Hoa Huyết Cảnh", trên đó viết đầy tên Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình.

Qua mấy tháng đầu mất ăn mất ngủ, hắn bắt đầu dùng thân phận Hoa Nhạt Mê Người một lần nữa quay về Bách Hoa, quay về Bách Hoa Cốc, để cho ác mộng của mình cùng ác mộng của Bách Hoa và Trâu Viễn lại nở bung rực rỡ, mỗi lần phồn hoa nở rộ trong mắt hắn, là một lần hắn xin lỗi Bách Hoa. Cuối mùa giải thứ tám, Hoa Nhạt Mê Người liều mạng cướp boss cho Bách Hoa Cốc, liều mạng dùng phồn hoa và tiếng súng nuốt hết người từ công hội khác, như chính Trương Giai Lạc đang liều mạng nói lời xin lỗi.

Mỗi lời xin lỗi của hắn là một lần hắn đẩy Bách Hoa ra xa. Hắn biết Bách Hoa cần tự mình đi lên, tự mình nở hoa từ hạt giống hắn đã trồng. Hắn bỗng dưng hối hận tại sao hắn lại nhận ra điều này muộn như thế. Đêm chung kết kia hắn không nói lời nào mà bỏ đi, chẳng khác nào hoàn toàn đóng đinh chính mình vào quan tài của Phồn Hoa Huyết Cảnh, khiến Bách Hoa vẫn không thể nào thoát ra. Rõ ràng chính hắn đã rơi vào chấp niệm đỏ rực màu máu kia, lại kéo theo Bách Hoa cũng rơi vào giấc mộng trăm hoa đua nở, mãi không tỉnh dậy.

Điều Bách Hoa cần là một bông hoa hoàn toàn mới, chứ không phải là một bông hoa thế chỗ Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình.

Trương Giai Lạc quyết định, lần này hắn sẽ tự tay cắt đứt hi vọng vương vấn của Bách Hoa.

"Chúng ta là đối thủ."

Dưới tiếng hét đầy bi thương "Trương Giai Lạc, anh tại sao phải đi!", tay hắn nâng lên họng súng, bắn về phía cuồng kiếm sĩ.

Hắn ngồi trước màn hình, thầm thì một câu hắn đã nói không biết mấy nghìn lần, xin lỗi.

Đoàng-

"Cảm ơn."

Lần này, là gửi đến Bách Hoa Liễu Loạn, đến mọi thứ hắn còn lưu lại ở Bách Hoa. Trương Giai Lạc bất chợt nghĩ, bụi hoa mình trồng ở chiến đội Bách Hoa hẳn cũng đã được cảm ơn rồi.

Trương Giai Lạc chạy về phía Bá Đồ, trong mũi lại ngửi thấy mùi máu tươi.

Hắn vẫn như trước kéo căng dây cung, lấy thân mình làm tiễn.

-END-
 

Bình luận bằng Facebook