Hoàn [Dawn 2022] [Vương - Lạc] Quán quân nào có ai chê nhiều

Thưởng Nguyệt

Nghe tiếng hoa nở ngắm trăng tàn
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
81
Số lượt thích
756
Fan não tàn của
Diệp Tu đại thần, Trương Giai Lạc đại thần
#1

cre on pic

Quán Quân Nào Có Ai Chê Nhiều

Tác giả: 谦和
Edit: Trăng
Sản phẩm thuộc project mừng sinh nhật Trương Giai Lạc 2022 -
Longlasting Sparks of Dawn.
Trương Giai Lạc, quán quân là của anh!


******​

Người xưa nói rằng, nhà có người già như giữ một bảo vật, thế thì đội tuyển quốc gia phải có đến ba bảo vật.

Mùa đầu có Diệp Tu, mùa hai Trương Giai Lạc, mùa ba Vương Kiệt Hi.

Diệp lĩnh đội vốn đã giải nghệ có thể coi là đại lão gia về hưu rồi còn bị mời về, Trương Giai Lạc - người cân bằng giá trị nhan sắc của F4 Bá Đồ - là nhị lão gia nhà bên với tỉ lệ trí mạng max, còn Vương Kiệt Hi từ ngày ra mắt chưa từng dừng chổi bay chính là tam lão gia đã già còn ham hố. Về lý thuyết, mấy người khác trong đội chắc chắn phải ngoan ngoãn gọi bọn hắn là tiền bối.

Nửa đầu mùa giải Diệp Tu còn kìm chế cơn ngứa tay của mình, tuyên bố kiên quyết không thi đấu, vậy là Vương Kiệt Hi và Trương Giai Lạc hoàn toàn xứng đáng với cái ghế cựu binh của mình. Hai người này có thể nói là đã đi cùng Liên minh từ thuở sơ khai, cái ngày thiên hạ còn đang là "Gia Thế Bá Đồ, nhất thống giang hồ".

Mùa giải thứ hai, đạn dược rực rỡ lóa mắt cùng trọng kiếm mạnh mẽ khát máu trở thành bài toán khó đối với những người còn lại, Vương Kiệt Hi lặng lẽ ngồi trên khán đài nhìn Nhất Diệp Chi Thu vung chiến mâu phá tan Phồn Hoa Huyết Cảnh đã càn quét hơn phân nửa Liên minh, tưởng tượng chính mình là người đang thi đấu, chờ tới mùa giải sau được so tài. Trước chỗ ngồi của hắn là một cậu trai ồn ào đang nói liến thoắng, đòi xem laptop người bên cạnh.

Mùa giải thứ ba, Ma Thuật Sư đột nhiên xuất hiện, một trận thành danh, người đội trưởng vừa ra mắt với lối chơi kì quái, bá đạo lập tức thu hút sự chú ý. Trương Giai Lạc cầm ly kem dâu, tướng ngồi lười biếng gác chân lên mặt bàn. Tôn Triết Bình đứng sau lưng hắn, tay dựa lên lưng ghế. Hai người chăm chú quan sát video, xem cảnh Nhất Diệp Chi Thu ném văng Vương Bất Lưu Hành xuống đất.

Sau đó vào trận bán kết dùng thái độ vô cùng nghiêm túc đánh bại Vi Thảo.

Tôn Triết Bình bắt tay với Vương Kiệt Hi, Trương Giai Lạc lại chạy tới trêu chọc người bạn ra mắt cùng mùa là Phương Sĩ Khiêm. Hắn chống hông ngó nghiêng gương mặt ỉu xìu của trị liệu nhà Vi Thảo, ghé lại gần bình luận: "Tui thấy mặt ông biểu cảm hơi quá đấy, khoa trương quá đi."

"Thật hả?" Phương Sĩ Khiêm trợn mắt, "Như này thì sao?"

Trương Giai Lạc lại ngó thêm một hồi: "Từ biểu cảm cả nhà ông vừa bị người ta giết thành biểu cảm có người nợ ông một trăm vạn."

Phương Sĩ Khiêm hài lòng gật đầu, tiếp tục cố gắng kiềm chế biểu cảm u ám của mình.

Hồi mới bắt đầu, giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp còn chưa rộng lắm, các đại thần đánh từ game vào đấu trường chuyên nghiệp hầu như đều quen mặt nhau, vừa thành đồng nghiệp thì sôi nổi hẹn nhau gặp mặt ăn cơm thường xuyên, từ đối thủ tới đồng đội chưa ai lo chuyện bạn đời.

Trương Giai Lạc tuổi hai mươi rạng rỡ hơn nhiều so với nhiều năm sau, dường như còn có ánh sáng tỏa ra xung quanh, sống cũng thoải mái hơn sau này, suốt ngày toét miệng cười vô ưu vô lo, là một thanh niên vô cùng vui vẻ.

Buổi liên hoan sau mùa giải thứ ba, Trương Giai Lạc uống say, đứng lên bàn gào lên thật to "Chúng ta chung một nhà, tên gọi là Bách Hoa", hát mệt thì nằm ườn ra ghế sofa nghỉ lấy sức. Đang lúc mơ màng, Trương Giai Lạc đột nhiên vỗ đùi: "Ai da hây dô à lế à lề!"

Tửu lượng của Trương Giai Lạc thật ra không tệ, nhưng khi uống say thì bê tha vô cùng, cứ thích kéo Tôn Triết Bình hát "Cao nguyên Tây Tạng", làm Tôn Triết Bình hoàn toàn suy sụp, mấy lần tính giơ tay bổ cho hắn gục thì thôi.

Người trong phòng đều nhìn bọn hắn, Trương Giai Lạc cười ha hả chỉ vào Hàn Văn Thanh: "Tự dưng tui nhận ra, lông mày Lão Hàn rậm quá đi mất!"

...

Tôn Triết Bình đưa tay bịt miệng hắn, Trương Giai Lạc lại lắc đầu vùng ra tiếp tục múa may: "Nhìn Lão Hàn với bạn nhỏ Vương có khi lập tổ hợp được đấy, gọi là 'Đội Mày Rậm Mắt To'. Lông mày Đại Tôn cũng rậm phết đấy, hay là ba người cùng nhau mở một cái chuyên mục tạp chí đi, tên tui cũng nghĩ ra rồi - [Trang chủ Esport: Nam nhân không hé lộ]!"

Hàn Văn Thanh đen mặt, Vương Kiệt Hi vẫn im lặng. Tôn Triết Bình túm chặt cổ áo Trương Giai Lạc bắt uống canh giải rượu. Mọi người khó khăn nhịn cười, nhìn Trương Giai Lạc bằng ánh mắt vừa thương hại vừa nể phục. Quả là anh hùng, quả là không tìm đường chết sẽ không phải chết!

Từ đó Trương Giai Lạc có biệt danh mới trong nghề: "Người đàn ông dám nằm trong lòng Tôn Triết Bình một lúc trêu chọc cả Hàn đội và Vương đội". Nhưng cái tên đấy cũng không lưu truyền tới hôm nay, vì người tham gia buổi liên hoan hôm đó cũng đã từng người một giải nghệ. Một khi đã rời khỏi Vinh Quang, về gặp lại nhau đông đủ sẽ là rất khó.

Tôn Triết Bình còn đặc biệt chọn một đêm không trăng gió lớn để rời đi, trong lúc đang đặt hành lý vào cốp sau của chiếc SUV, hắn chợt nghe có người gọi tên mình. Hắn ngoảnh đầu lại, Trương Giai Lạc đứng dưới đèn đường, Tôn Triết Bình đứng trong bóng tối.

Ban đầu Tôn Triết Bình còn nghĩ, sắp đến lúc tạm biệt, Trương Giai Lạc thường ngày dễ xúc động chắc hẳn sẽ khóc bù lu bù loa, có khi còn làm loạn đòi thắt cổ đủ các kiểu. Mình lại không phải kiểu người ấm áp biết an ủi người khác, vì thế mà lo lắng mất vài ngày.

Lúc này, dưới màn đêm đen thẳm, Trương Giai Lạc bình tĩnh đến lạ thường. Thanh niên với đuôi tóc nhỏ siết tay đứng thẳng, ánh đèn đường chiếu lên người khiến hắn như đang tỏa ra ánh sáng.

Trương Giai Lạc hít sâu kìm nén cảm xúc trồi lên trong mình, cuối cùng chỉ nói một câu: "Đi đường cẩn thận."

Tôn Triết Bình cười, mở cửa xe.

"Tui hỏi lại cho chắc..." Trương Giai Lạc tiến về phía trước vài bước, "Anh về thành phố B chắc chắn sẽ không lén lút đánh chết Vương Kiệt Hi đấy chứ?"

Tôn Triết Bình rốt cuộc cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng. Trương Giai Lạc vẫn kiên trì nói tiếp: "Tui cũng không muốn mấy ngày sau phải đọc mấy cái bản tin gì mà 'Tuyển thủ Esport bị sát hại dã man giữa thủ đô, hung thủ lại là người này!?'. Lần này anh đi xa xôi cách trở, lỡ lên phường cũng không có ai bảo lãnh cho, kiếm được một đống tiền cũng không ai tiêu giùm, làm sao tui yên tâm được?"

"Nói linh tinh."

"Trông anh bây giờ giống mấy tên trẻ trâu kéo bè kéo phái đi đánh nhau lắm đấy..." Trương Giai Lạc nhìn vào lớp băng vải trên tay Tôn Triết Bình bị gió thổi qua, rồi liền dời ánh mắt, như thể chỉ cần dừng lại một giây cũng sẽ bị thiêu đốt.

"Cậu lái đi." Tôn Triết Bình vòng qua đầu xe ngồi vào ghế phụ lái, "Sẽ có người tới sân bay đón tôi, xe này để lại thành phố K cho cậu nghịch."

"Xì, gì mà để cho tui, anh có giỏi thì lái đi xem nào?"

Trương Giai Lạc chạy vào trong xe, cúi đầu cài dây an toàn. Tôn Triết Bình quay qua đảm bảo: "Yên tâm, cùng lắm tôi mua lại căn nhà Vương Kiệt Hi thích nhất thôi."

Vương Kiệt Hi bỗng dưng hắt hơi, cả cái ghế sofa cũng lắc lư theo đó. Hắn tạm dừng video Bách Hoa Liễu Loạn đang điên cuồng ném kĩ năng trên máy tính, tự nhiên nghĩ ra cái gì lại quay đầu hỏi em gái mình: "Hỏi em cái này."

Cô bé chớp mắt: "Hửm?"

Vương Kiệt Hi hồi tưởng một chút rồi nói: "Có một người, hắn tham gia một giải đấu. Năm thứ nhất còn chưa quen tay, thua. Năm thứ hai vào tới tận chung kết, đối thủ quá mạnh, đành được á quân. Năm thứ ba không vào được chung kết. Đến năm thứ tư, lại vào chung kết một lần nữa..."

"Cuối cùng cũng thắng?"

Vương Kiệt Hi nói: "Lại á quân."

"..."

Vương Kiệt Hi tiếp tục nói: "Nếu em là hắn, em sẽ nghĩ những người khiến em không có được quán quân kia là người thế nào?"

Cô bé bĩu môi: "Còn thế nào nữa, đúng là một đám người khốn nạn!"

Vương Kiệt Hi: "..."

"Haiz cơ mà em không biết đâu, nếu là em thì tới năm thứ hai đã không tham gia giải đấu nữa. Ai mà thảm thế chứ? Anh tự nghĩ ra à?"

Vương Kiệt Hi xua tay, không nói gì.

Trước khi kì nghỉ hè của mùa giải thứ sáu bắt đầu một ngày, ông chủ Dư vung tay, hào phóng đưa toàn bộ nhân viên Vi Thảo đi du lịch thành phố K. Một đám thanh niên chỉ quen ru rú trong nhà, lại không có hướng dẫn viên du lịch mà chỉ cầm sổ tay du lịch, dưới cái nắng chói chang của tháng bảy khó khăn sinh tồn nơi thành phố lạ lẫm.

Đặng Phục Thăng chụp mấy bức ảnh đăng Weibo, thản nhiên đăng luôn định vị chỗ mình lên, lập tức khung bình luận bùng nổ: fan cuồng "Dừng dừng đừng manh động tui đi đặt lẹ vé máy bay từ thành phố B tới thành phố K đây", fan nữ "Aaaaa đội trưởng đeo kính râm đẹp trai quá điii", có cả fan trực nam "Nhà giàu có khác, đỉnh đỉnh đỉnh" vào bình luận.

Trương Giai Lạc lúc đó đang rảnh rỗi ngồi lướt Weibo trong một cửa tiệm, ngạc nhiên lần theo địa điểm trên định vị tìm được bọn họ, từ xa đã thấy một đám thanh niên đội mũ lưỡi trai đứng quây lại một chỗ, Vương Kiệt Hi đang đứng giữa bọn hắn phát kem cho thành viên trong đội, đầu đầy mồ hôi.

Trương Giai Lạc cầm điện thoại, đeo kính râm lên lén lút vòng ra phía sau, đập mạnh lên vai Vương Kiệt Hi: "Á à, Lão Vương dẫn dội viên đến địa bàn tụi này đi du lịch, tiền bãi đâu?"

Vương Kiệt Hi không tỏ ra bất ngờ, bình tĩnh chào hắn. Trương Giai Lạc tiện tay lôi cây kem từ trong túi ra ăn, còn tiện mồm chọc ngoáy: "Được á quân cảm giác như nào? Cần tui an ủi không nè?"

Phương Sĩ Khiêm trưng ra gương mặt thiếu đòn đặc trưng của Diệp Tu: "Về khoản này tụi tui đúng là không nhiều kinh nghiệm bằng ông."

Trương Giai Lạc hung hăng cắn que kem: "Tới nhà người khác mà còn láo?! Có tin tui đá mấy người xuống cống rồi mai lại lên báo "khách du lịch từ thành phố B đau khổ báo cảnh sát: 'Cho tui về nhà'!" không?"

Phương Sĩ Khiêm khinh bỉ trả đòn: "Lão Trương đang muốn truyền đạt kinh nghiệm giành á quân của ổng cho tụi mình á, dù sao hai lần cũng quen tay hơn một lần, mọi người chú ý nha!"

Đặng Phục Thăng với Lý Diệc Huy lập tức bỏ kem vào miệng ngậm, hai tay rảnh rang vỗ nhiệt tình. Đến Vương Kiệt Hi cũng treo túi lên cổ tay, vỗ mấy lần cho có khí thế.

"Móa!" Trương Giai Lạc che ngực, đám người này có bao giờ cần an ủi!

Vương Kiệt Hi lau mồ hôi xong thì đưa Trương Giai Lạc thêm cây kem tạ tội: "Thôi không đùa nữa, hướng dẫn viên Trương, tụi tôi nên đi đâu tiếp đây?"

"Đúng là chỉ có Lão Vương hiểu chuyện, tôn trọng tiền bối. Gần chỗ này có..." Trương Giai Lạc liếm thử một miếng kem, đột nhiên xanh cả mặt, "Con mọe, này là vị gì đây!?"

Ánh mặt trời rọi lên chiếc áo ngắn tay màu trắng chói mắt, Vương Kiệt Hi hết sức vô tội: "Dưa leo á."

Trương Giai Lạc phun ra, chạy ngay vào cửa hàng tạp hóa gần đó mua nước súc miệng.

Liên minh chuyên nghiệp Vinh Quang ngày càng phát triển, nhóm tuyển thủ theo đó cũng ngày một thân nhau. Từ trò chơi đến thi đấu hằng ngày, lại có Ngôi Sao Tụ Hội làm tiền lệ, khi đại thần của các đội tập hợp lại với nhau đi thi đấu quốc tế, quả thật không có gì có thể ngăn họ đem về vinh quang cho đất nước mình. Trong lúc họp, mọi người cũng rất vui vẻ trò chuyện với nhau.

Nhưng Vương Kiệt Hi luôn cảm giác ánh mắt Trương Giai Lạc nhìn Diệp Tu như đang nói "đồ khốn nạn".

Ánh mắt khi nhìn mình thì lại nói "hừ, thêm một đứa khốn nạn."

Phòng khách sạn ở Zurich là phòng đôi, Trương Giai Lạc với Trương Tân Kiệt cùng chiến đội dĩ nhiên được phân vào cùng một phòng. Trương Giai Lạc tự thân vận động đi cầu xin người khác đổi phòng với mình: "Tui không muốn đêm nào cũng bị tịch thu điện thoại đâu mà!"

Vương Kiệt Hi chủ động đề nghị: "Đổi với tôi này."

Trương Giai Lạc cảm động rớt nước mắt: "Thật? Lão Vương đúng là tốt bụng mà... Cơ mà ông cùng phòng với ai đấy?"

Vương Kiệt Hi ho một tiếng: "Diệp Tu."

Trương Giai Lạc: "..."

Trương Giai Lạc quay đầu bỏ đi.

"Thật ra đổi phòng cũng vô ích thôi." Vương Kiệt Hi nói với theo, "Tụi tôi hẹn nhau rồi, mỗi đêm tôi với Trương phó sẽ phụ trách kiểm tra phòng. Anh cùng phòng với cậu ta chắc còn chơi thêm được năm phút đấy."

Sau đó Vương Kiệt Hi cảm thấy mỗi lần Trương Giai Lạc nhìn về số phòng của Vương Kiệt Hi và Diệp Tu, ánh mắt đều sẽ nói "A, khốn nạn bình phương". Nhưng tố chất tâm lý của một tuyển thủ chuyên nghiệp như Trương Giai Lạc dĩ nhiên rất mạnh, có thể nhịn xuống ham muốn tạo phản, cùng những người đồng đội mới bước lên đỉnh Vinh Quang.

Niềm vui sướng ngập tràn khi giành được chiến thắng sao có thể diễn tả bằng lời, chiếc cúp được truyền tay nhau, một lát sau liền dính đầy nước mắt với nước bọt thành thứ dung dịch kì lạ, có khi còn dính cả nước mũi của ông nào đấy. Nhưng ngay cả Trương Tân Kiệt cũng lấy khăn tay ra lau chiếc cúp, hạnh phúc hôn lên nó. Cảnh tượng trước mắt dường như đã từng nhìn thấy, lại như chưa từng thấy bao giờ, Vương Kiệt Hi bỗng nhiên thổn thức.

Đây là cúp quán quân thứ ba của hắn.

Từ ngày bước chân vào trại huấn luyện, đây đã sắp sửa là năm thứ mười hắn bước chân vào Vinh Quang. Hắn vừa ra mắt đã làm đội trưởng Vi Thảo, nhưng phần lớn đội viên lại là tiền bối của hắn. Khó khăn bước qua ba mùa thi đấu, tới cái ngày hắn đứng trên đài nhận thưởng hô lên "Vi Thảo, quán quân!", đã có những tuyển thủ đi cùng Liên minh từ ngày đầu vì lí do sức khỏe mà giải nghệ.

Nhưng thi đấu chưa từng dừng lại, chặng đường Vinh Quang cũng chưa phút giây nào ngừng, người ở lại vẫn sẽ tiếp tục hướng về phía trước. Mùa giải thứ bảy, Vi Thảo đón rất nhiều đội viên mới, Thần Trị Liệu bắt đầu được thi đấu luân phiên, chiến đội chào đón sự khởi đầu của một tương lai mới, chỉ trong một tháng mà Vương Kiệt Hi gầy hẳn đi.

Trận chung kết gặp lại Bách Hoa một lần nữa thật đúng là trêu ngươi. Trong hành lang, hai đội đối mặt nhau, Trương Giai Lạc đi đầu, cơ thể gầy yếu có hơi tiều tụy, nhưng không che được ánh mắt sáng ngời. Vương Kiệt Hi gật nhẹ đầu với hắn, Trương Giai Lạc thả lỏng khuôn miệng cười: "Chuẩn bị chịu chết đi!"

Bọn hắn lướt qua nhau, Phương Sĩ Khiêm nhíu mày: "Đừng mơ, đội trưởng tụi tôi đã đồng ý dùng cúp quán quân tặng tôi làm quà chia tay rồi."

Nhiều năm trôi qua, nhìn khắp xung quanh, ngoài người đứng đầu là ông chủ Dư, người còn ở lại với Vi Thảo từ đầu đến giờ cũng chỉ còn lại hắn và bác bảo vệ gác cổng. Hắn giống như một người bố gần 30 tuổi gà trống nuôi con, dẫn dắt tụi nhỏ còn thiếu thốn kinh nghiệm đi tôi luyện chính mình.

Vương Kiệt Hi đã suýt quên mất cảm giác đứng bên những người đồng đội ngang bằng năng lực để được tự do bay lượn trên bầu trời là như thế nào.

Chu Trạch Khải ở cạnh chọc chọc hắn, ra hiệu tuyển thủ số bốn nhìn vào ống kính. Hoàng Thiếu Thiên đứng bên kia hình như còn đang liến thoắng cái gì, nhưng tiếng vỗ tay ngập trời đã hoàn toàn nhấn chìm giọng hắn.

Tiếng hoan hô trong hội trường ngày một lớn, chiếc cúp được truyền tay từng người như ngọn đuốc, cuối cùng cũng đến tay Trương Giai Lạc.

... Bình lặng hơn tất thảy mọi người tưởng tượng.

Trương Giai Lạc vừa níu tay Hoàng Thiếu Thiên khóc một hồi, mắt mũi đều đang đỏ ửng lên, càng làm nổi bật nước da nhợt nhạt của hắn. Hắn nghe người khác gọi hắn nhìn vào máy quay, nâng cúp chụp ảnh lưu niệm. Vị trí của Trương Giai Lạc ngay đối diện khán đài, hắn tìm kiếm trong đám người kia hình ảnh của Bách Hoa, của Bá Đồ, của thứ quan trọng nhất cả cuộc đời này của hắn.

Tôn Triết Bình không cần nói làm gì, Hàn Văn Thanh và Lâm Kính Ngôn hẳn cũng không nhịn được mà chạy tới đây.

Vậy là hắn giơ tay chữ V hết sức ngốc nghếch trước ống kính, nở nụ cười vô ưu vô lo, hệt như hắn nhiều năm về trước.

Ngồi trên máy bay về nước Trương Giai Lạc nhất quyết không buông chiếc cúp, bị trêu chọc cũng không quan tâm, chỉ chăm chăm ở cạnh chiếc cúp của mình, suốt chặng bay vẫn cười ngây ngốc.

Vương Kiệt Hi ngồi phía sau, chống cằm suy nghĩ không biết đám nhóc Vi Thảo có huấn luyện tử tế hay không. Hắn không đoán cũng biết giờ mà mở điện thoại lên chắc chắn sẽ bị tin nhắn chúc mừng lấp kín màn hình, có khi lại mượn cớ đó xin cho cả đội ra ngoài ăn xiên nướng... Mở cuốn tạp chí đặt lên đùi nhưng đọc không vào, hắn quyết định, hết mùa này mình cũng bắt đầu xuống đánh luân phiên thôi.

Khi dạy trẻ nhỏ lái xe, đầu tiên người lớn thường sẽ giữ phía sau, sau đó từ từ buông ra, miệng vẫn an ủi đứa trẻ: "Không sao đâu, ba mẹ giữ chắc lắm, con cứ tiếp tục lái đi."

Chờ đến khi đứa trẻ phát hiện ra không còn ai giữ mình, đã có thể xiêu xiêu vẹo vẹo tự mình hướng về phía trước.

Vương Kiệt Hi xoa thái dương mình cho tỉnh táo, chợt nhìn thấy Trương Giai Lạc xoay người lại tựa cằm lên lưng ghế, ánh mắt nhìn mình sáng rực.

Vương Kiệt Hi hỏi: "Sao, có tinh thần rồi hả?"

Trương Giai Lạc cười cười thần bí: "Lão Vương, tui phát hiện thỉnh thoảng Diệp Tu cũng nói mấy câu rất đúng nha."

Vương Kiệt Hi gật gật đầu: "Ừm."

Trương Giai Lạc đợi một hồi lâu rồi cũng không nhịn được: "Lẽ ra cậu phải hỏi tui là câu nào chứ?"

Vương Kiệt Hi lại gật đầu: "À, câu nào?"

Trương Giai Lạc hừ một tiếng, khó chịu trả lời: "Thứ như cúp quán quân, chẳng bao giờ thấy nhiều."

Ánh đèn trong khoang máy bay mờ ảo, từ cửa sổ nhìn ra chỉ thấy bầu trời đêm tối đen như mực, màu mực ấy ôm trọn chiếc máy bay, xuyên qua màn đêm tĩnh mịch, chở theo Vinh Quang và hi vọng tiến vào bình minh rực rỡ.

Vương Kiệt Hi mỉm cười: "Đúng, nhiều năm trước tôi đã nhận ra rồi. Giờ anh mới biết sao?"

Trương Giai Lạc tức giận tính đứng dậy, lại bị dây an toàn hắn quên tháo giữ lại. Hắn hơi dao động ánh nhìn, cuối cùng lại đưa tay chọt chiếc cúp, thở dài như ông cụ non: "Muộn cũng không sao..."

"Vẫn biết là tốt rồi."

-END-
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook