Hoàn [Mộc Ân 2022] [Cao Anh Kiệt] Vườn Địa Đàng

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1

VƯỜN ĐỊA ĐÀNG

Tác giả: 一寸灰了吧唧

Link gốc: 【2021高英杰生贺/月落惊春24H/19:00】伊甸园

Edit: Nguyệt



Cao Anh Kiệt tin chắc rằng mình chưa bao giờ đến nơi này. Thay vì nói đây là một nơi nào đó trong thế giới hiện thực, chi bằng bảo rằng nó giống với bản đồ của Vinh Quang còn đúng hơn bởi những gì cậu đang trông thấy đều huyền ảo đến khó tin. Rừng cây um tùm che kín khoảng không cao vời vợi trên đầu, dường như có làn gió nhẹ thổi qua khiến những phiến lá khe khẽ lay động, phát ra âm thanh xào xạc nho nhỏ, ngoài ra không còn bất kỳ tiếng động nào khác.

Cậu không nhớ mình đã tới đây bằng cách nào nhưng trong lòng không hề có cảm giác lo lắng, luống cuống… Có lẽ là một giấc mơ, Cao Anh Kiệt thầm nghĩ.

Cậu mò mẫm tiến về phía trước trong rừng cây, muốn tìm lối ra. Ánh mặt trời bị lá cây chia cắt thành vô số tia sáng li ti, chiếu rọi những hạt bụi lơ lửng trong không khí.

Mình phải tìm được lối ra, Cao Anh Kiệt tự nhủ, nếu đúng là giấc mơ, vậy nhất định nơi này sẽ nghe theo sự khống chế của cậu.

Thế rồi đúng như suy nghĩ của cậu, sau khi lách mình qua một thân cây khổng lồ nhất, một vườn hoa hoàn toàn không ăn khớp với cảnh vật xung quanh xuất hiện trước mắt. Khắp không gian là vô số loài hoa tươi còn đọng sương sớm long lanh.

Cao Anh Kiệt dè dặt đẩy cửa rào bằng gỗ chắn ở giữa ra, tạo thành âm thanh kẽo kẹt vang vọng giữa không gian yên tĩnh.

“Xin hỏi… Có ai ở đây không?” Cao Anh Kiệt hỏi.

Ngay sau đó, cậu trông thấy một chiếc mũ phù thủy… bay lơ lửng giữa không trung.

“A!” Chiếc mũ khẽ giật mình: “Sao ngài lại…”

Cao Anh Kiệt: “?”

Cậu cẩn thận quan sát chiếc mũ phù thủy đột nhiên xuất hiện này, xác nhận kỹ càng: “Là cậu đang nói chuyện à?”

“À, đúng vậy.” Chiếc mũ lắc lư chóp mũ, lại bất chợt nhận ra điều gì đó, biên độ lắc lư càng lớn hơn, vặn vẹo một cách bất an: “Sao ngài lại tới nơi này?”

Nghe câu hỏi đó, Cao Anh Kiệt rất hoang mang nhưng cách xưng hô mà mũ phù thủy gọi cậu càng khiến cậu khó chịu nhiều hơn.

“Ngài”.

Cậu không thể nào quen nổi với từ ngữ này. Từ sau khi trở thành đội trưởng Vi Thảo, đã rất nhiều lần cậu được xưng hô bằng kính ngữ trong những buổi phỏng vấn của cánh truyền thông, nhưng đó chỉ là khách sao mặt ngoài mà thôi. Trong cuộc sống bình thường, mọi người đều nhận xét rằng đội trưởng Cao rất hòa đồng, bình dị gần gũi, chưa một ai gọi theo kiểu xa cách như vậy cả.

“Có thể đừng xưng hô như vậy không, gọi tôi là Cao Anh Kiệt là được rồi.” Cao Anh Kiệt gãi cằm, cảm thấy mình hơi ngu ngốc khi đứng cò kè ra điều kiện với mũ phù thủy thế này.

Nhưng chiếc mũ kia cứ nhảy lên nhảy xuống liên hồi: “Sao mà như thế được! Ngài chính là chủ nhân của em!”

Cao Anh Kiệt: “… ???”

Cao Anh Kiệt nhìn chằm chằm chiếc mũ phù thủy trước mắt từ từ hiện ra hình dáng một thiếu niên có khuôn mặt thanh tú, mặc áo choàng phù thủy, đi dày da, tay cầm chổi…

Cao Anh Kiệt sửng sốt: “Mộc Ân?”

Phù thủy nhỏ… À không, Ma đạo học giả gật đầu lia lịa: “Đúng đúng.”

… Đây thật sự là thẻ tài khoản của cậu sao.

“Vậy tôi đang nằm mơ phải không?” Cao Anh Kiệt hỏi đối phương, đồng thời tự hỏi bản thân mình. Mộc Ân nghiêng đầu nhìn cậu với vẻ hơi ngơ ngác: “Nằm mơ? Nằm mơ sẽ đi vào “Vườn Địa Đàng” sao?”

“Vườn Địa Đàng?” Cao Anh Kiệt chợt cảm thấy nhức hết cả đầu. May mà Mộc Ân giỏi nắm bắt tâm trạng người khác, cậu nhanh nhẹn mời Cao Anh Kiệt vào vườn hoa trước rồi nói những chuyện khác sau.

Bên cạnh đài phun nước nằm ngay vị trí trung tâm vườn hoa là vài chiếc bàn gỗ tròn có ô che nắng cỡ lớn ở chính giữa. Không biết Mộc Ân lấy một bộ trà cụ bằng gốm từ đâu ra, hoa văn phức tạp được in trên chất gốm phát sáng lấp lánh. Mộc Ân rót hai chén trà hoa quả ấm nóng, hai người ngồi xuống đối diện nhau.

“Nên bắt đầu giải thích từ đâu nhỉ?” Mộc Ân hỏi.

Cao Anh Kiệt nghĩ một lát rồi đặt vấn đề: “Cậu là thẻ tài khoản của tôi thật à?”

Mộc Ân gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà hình như đã hai năm rồi ngài không dùng đến em.”

“Thành thật xin lỗi…” Mặt Cao Anh Kiệt đỏ lên. Ngữ điệu của Mộc Ân không có ý oán giận nhưng nghe câu nói ấy, Cao Anh Kiệt cứ cảm thấy như Mộc Ân đang trách mình mấy năm nay không quan tâm đến cậu ấy.

Hai mùa giải này, cậu tiếp nhận thẻ tài khoản Vương Bất Lưu Hành. Đối với Vi Thảo, thẻ tài khoản cấp thần không thể trở thành vô chủ sau khi tuyển thủ giải nghệ mà phải giao cho đội trưởng đương nhiệm. Nhẩm tính thời gian, quả thật đã hai năm rồi Cao Anh Kiệt không động tới thẻ tài khoản Mộc Ân.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cậu bị Mộc Ân tìm tới “hỏi tội”.

Còn về thế giới này — “Vườn Địa Đàng”, theo lời Mộc Ân, nơi đây được xem như điểm bắt đầu đồng thời cũng là điểm kết thúc của các thẻ tài khoản. Tất cả họ sinh ra tại nơi đây, tới đồng hành cùng người điều khiển và cũng sẽ trở về chốn này sau khi đánh mất sứ mệnh.

“Sứ mệnh gì?”

“Là một thứ rất khó giải thích, nói đơn giản chính là “được chủ nhân cần đến” ấy mà.” Mộc Ân đáp. Cậu nhấp một hớp trà, ánh mắt vẫn luôn hướng xuống dưới, không dám nhìn thẳng Cao Anh Kiệt.

Cao Anh Kiệt đột nhiên nhớ lại những năm đầu trong quãng đời tuyển thủ chuyên nghiệp của mình, cậu nhìn Mộc Ân mà ngỡ như thấy được chính mình khi đó.

Mộc Ân đã cùng cậu trải qua quãng thời gian đầu ngây ngô và gian nan nhất nhưng chẳng thể cùng cậu đi đến hết con đường. Cậu không thể dùng từ “bị ép buộc” để viện cớ giảm bớt cảm giác tội lỗi cho mình. Cảm giác này giống như cậu đã bỏ rơi người bạn thân thiết từ thuở ấu thơ, bỏ rơi báu vật mình từng trân trọng nhất lúc niên thiếu.

Lúc này, cậu lại nghe Mộc Ân nói tiếp: “Nhưng mà chủ nhân ơi, thực ra em ở Vườn Địa Đàng cũng rất vui. Ngài còn nhớ Tro Nguyệt không, em mới gặp cậu ấy đó!”

Lần này Cao Anh Kiệt thật sự mất chút thời gian để tìm kiếm ký ức. Cậu thấy cái tên này nghe quen lắm, cảm giác rõ ràng rằng lời đã đến bên miệng rồi mà lại không nhớ được ra, đồng thời cũng đã lâu không nghe ai nhắc tới…

“Từ từ.” Cao Anh Kiệt tròn mắt, “Tro Nguyệt? Tài khoản Thích khách của Nhất Phàm?”

Cậu thấy Mộc Ân gật đầu xác nhận nghi vấn cậu đưa ra.

Không thể trách cậu phải nghĩ khá lâu mới nhớ ra lai lịch của cái tên này. Từ sau khi Kiều Nhất Phàm rời khỏi Vi Thảo, tài khoản mang tên Tro Nguyệt chẳng hề được sử dụng, chỉ số không đứng hàng top, trang bị cũng không phải loại tốt nhất, chiến đội tạm thời không có kế hoạch gì muốn dùng đến nên tấm thẻ tài khoản ấy bị thống nhất thu hồi về kho thẻ tương đối lâu rồi. Kiều Nhất Phàm thành danh với Một Tấc Tro, người ngoài rất ít ai biết tên tấm thẻ tài khoản cậu ấy dùng ở Vi Thảo khi trước.

Sau nhiều năm mới nghe lại cái tên ấy, ngoại trừ kinh ngạc, trong lòng Cao Anh Kiệt cảm thấy hoài niệm nhiều hơn. Năm đó, cậu và Kiều Nhất Phàm cùng được vào trại huấn luyện, cùng được xét duyệt tiến lên vị trí dự bị đội chủ lực, cuối cùng lại đi về hai hướng khác nhau. Kiều Nhất Phàm là người bạn duy nhất của cậu từ khi còn ở trại huấn luyện. Ma đạo học giả và Thích khách thi thoảng cũng sẽ lén lên đấu trường lúc đêm khuya để đánh 1v1 hoặc luyện tập phối hợp. Khi đó, Cao Anh Kiệt từng cho rằng cậu và Kiều Nhất Phàm có thể sóng vai bên nhau mãi.

Nhưng đến sau này, Vi Thảo không hề xuất hiện bóng dáng của Thích khách.

Cậu phải đối mặt với chuyện Kiều Nhất Phàm rời đi mà chẳng hề có sự chuẩn bị nào, mất nguyên một mùa hè để ép buộc mình chấp nhận sự thật ấy. Chuyện này rất khó khăn, Kiều Nhất Phàm không ở đây nữa, cậu có thể giãi bày những áp lực, lo lắng với ai đây? Đội trưởng, tiền bối trong đội hay hậu bối tương lai? Chẳng ai phù hợp cả. Trong các mối quan hệ xã hội, Cao Anh Kiệt quá mức non nớt.

May mà hai cậu không cắt đứt liên lạc. May mà còn có thể trò chuyện qua internet. Sau khi do dự rất lâu, cậu một lần nữa mở cửa sổ trò chuyện với Kiều Nhất Phàm ra, lúc ấy, ID của Kiều Nhất Phàm đã đổi thành “Một Tấc Tro” được khá lâu rồi.

Còn cái tên “Tro Nguyệt” cũng dần dần bị thời gian vùi lấp.

Không ngờ, nhiều năm trôi qua như vậy, Ma đạo học giả đã bị cậu cất vào trong ngăn kéo lại gặp được Thích khách kia một lần nữa.

Cậu nghe Mộc Ân kể cậu nghe chuyện sống cùng Tro Nguyệt trong khoảng thời gian gần đây. Vườn Địa Đàng vô cùng rộng lớn, Mộc Ân sẽ chở Tro Nguyệt trên chiếc chổi bay của mình bay qua Ngân Hà giữa bầu trời đêm, các cậu sẽ tìm kiếm điểm tận cùng của thế giới này, cùng nhau vào rừng rậm hái quả mọng, chia sẻ với nhau món đồ ngọt ngon lành dưới tán đại thụ cao nhất trong vườn hòa vào buổi trưa ấm áp.

“Lâu ngày gặp lại thật sự rất vui.” Mộc Ân nói. Cậu chớp đôi mắt mình với Cao Anh Kiệt: “Chủ nhân, em nghĩ con người sẽ không vào Vườn Địa Đàng mà không có lý do đâu. Nhưng đấy là em nghe một Kiếm khách ở phía Đông nói vậy thôi, à đó không phải Dạ Vũ Thanh Phiền đâu, anh ấy vẫn chưa về Vườn Địa Đàng, nhưng có lẽ Kiếm khách nào cũng nói nhiều như nhau cả.”

Chuyện mới nói được một nửa đã giữa đường rẽ ngang sang băn khoăn chủ đề “Vì sao Kiếm khách đều nói nhiều”. Cũng may, Mộc Ân nhận ra rất nhanh, kịp dừng đúng lúc: “Là thế này, nghe nói đã từng có chuyện giống vậy xảy ra, người đó nói rằng mình cầu nguyện với thần đèn để đi vào thế giới khác…”

“A.” Cao Anh Kiệt sửng sốt mất mấy giây như vừa hiểu ra điều gì đó.

Hôm qua là sinh nhật cậu, chiến đội tổ chức hoạt động chúc mừng như thường lệ. Cao Anh Kiệt bị các thành viên trong đôi vây quanh, nhà hàng đưa bánh chocolate được tạo hình mô phỏng chiếc cup của Vinh Quang có Vương Bất Lưu Hành cưỡi Diệt Tuyệt Tinh Trần bay vút qua bầu trời đêm làm từ fondant.

Không biết ai hô hào đội trưởng mau cầu nguyện đi đầu tiên, Cao Anh Kiệt vốn không muốn làm những việc chỉ mang tính hình thức như thế nhưng lại ngại từ chối nên vẫn làm theo, nhắm mắt rồi ước ba điều.

Hy vọng người thân bạn bè luôn khỏe mạnh.

Hy vọng năm nay Vi Thảo có thể giành quán quân.

Hy vọng…

Cậu hơi hé mắt, lẳng lặng liếc nhìn chiếc bánh ngọt trước mặt, đột nhiên cậu thấy hơi nhớ Mộc Ân, nhớ người bạn đã đồng hành cùng cậu không ít thời gian.

Hy vọng có thể nói chuyện với Mộc Ân.

Tuy nghĩ vậy nhưng cậu lại cảm thấy nguyện vọng này quá viển vông, nói ra sợ rằng mọi người sẽ cười cho thối mũi. Cao Anh Kiệt nhanh chóng vứt bỏ ý tưởng này khỏi đầu mà không ngờ rằng nó sẽ thành hiện thực.

Có lẽ thật sự là thần sinh nhật tặng cho cậu một giấc mộng đẹp.

“Đúng là tôi có ước một điều ước, không đúng, ước ba điều ước chứ.” Cao Anh Kiệt kể cho Mộc Ân, “Một trong số đó là muốn được gặp mặt, nói chuyện với cậu.”

Lúc này đến phiến Mộc Ân sửng sốt: “Thật ư?”

“Rất ngây thơ đúng không?” Cao Anh Kiệt cười cười tự giễu.

“Không phải đâu!” Mộc Ân lắc đầu nguầy nguậy: “Thật sự có thể được như vậy sao!”

“Nếu ngay đến chuyện này cũng có thể xảy ra thì còn điều gì không thể đâu?”

END
 

Bình luận bằng Facebook