Hoàn [Mộc Ân 2022] [Cao - Kiều] Wake Up In Jupiter

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Tác giả: 冰河期草履蟲

Link gốc: [乔/高] Wake Up in Jupiter

Edit: Nguyệt




“À thì… Thật ngại quá.”

“Á! Tôi bất cẩn ngủ quên, vô cùng xin lỗi.”

Kiều Nhất Phàm tỉnh giấc giữa sao Thổ.

Nói đúng hơn là giữa mô hình sao Thổ khổng lồ. Bảo tàng thiên văn học mới mở cửa tọa lạc trên một đỉnh đồi ở vùng ngoại ô, tầng một chủ yếu giới thiệu môi trường, những kiểu khí hậu cực đoan ở Địa Cầu và lịch sử hàng hải của nhân loại; tầng hai mới trưng bày về vũ trụ. Kiều Nhất Phàm không nghiên cứu gì mấy về thiên văn học mà chỉ tham quan với chút hiểu biết ít ỏi của bản thân. Cậu lướt qua sao Hỏa có kích thước bằng quả bóng đá, lách khỏi một đám học sinh tiểu học đang ríu rít ở chỗ sao Mộc, cuối cùng đến được sao Thổ không một bóng người.

Bên trong không gian hình cầu có lắp đặt máy chiếu phim, chiếu lên trần đoạn phim nhựa giới thiệu về sao Thổ: Mang tên vị thần nông nghiệp trong Thần thoại La Mã; là một hành tinh kiểu sao Mộc được tạo nên bởi khí, nham thạch và băng; có hệ thống vành đai đặc trưng. Điều hòa trong bảo tàng thiên văn học khiến cậu lạnh run cả người nhưng bên trong sao Thổ thì ấm áp hơn nhiều, cậu chăm chú nhìn vành đai sao Thổ xoay tròn, bất tri bất giác đã ngả người xuống ngủ thiếp đi.

Sau khi tỉnh giấc, Kiều Nhất Phàm trông thấy một thanh niên trạc tuổi mình với một đám học sinh tiểu học đứng vây quanh, ai cũng đang nhìn cậu. Đám nhóc kia vừa cười khúc khích vừa bước tới chỗ những chiếc ghế xung quanh cậu, vui vẻ ấn ấn nút trên máy chiếu phim. Cậu trai nọ chớp mắt, Kiều Nhất Phàm trông thấy thẻ nhân viên đeo trước ngực cậu ấy.

Cậu xấu hổ lách người bước qua đám học sinh, ra khỏi mô hình sao Thổ lại phát hiện người kia vẫn đứng bên ngoài, lúc trông thấy cậu thỉ mỉm cười với vẻ hơi ngượng ngùng.

“Trong đó dễ ngủ lắm đúng không.”

“À, ừ.”

“Tôi cũng hay ngủ ở đó, giờ nghỉ trưa hoặc lúc ít khách tham quan.”

Cậu bạn đeo thẻ nhân viên chỉ về phía sao Mộc gần đó.

Sau vài câu trò chuyện, Kiều Nhất Phàm biết được cậu bạn này tên Cao Anh Kiệt, là sinh viên khoa Thiên văn học của đại học B, vì giảng viên hướng dẫn hợp tác nghiên cứu với bảo tàng thiên văn học nên cho cậu tới đây làm thêm, đôi khi cũng sẽ làm hướng dẫn viên dẫn đoàn. Cao Anh Kiệt thấp hơn cậu một chút, dường như phong thái rụt rè và mềm mỏng này mang đến cho người ta cảm giác cậu ấy khá hiền lành.

Cao Anh Kiệt đi tham quan cùng Kiều Nhất Phàm, giới thiệu cho cậu sự hình thành của vũ trụ và những thiên thể huyền bí mà cậu đi qua. Từ thế kỷ XVI, Copernicus đã đối đầu với quyền uy của nhà thờ, mở đầu cho thuyết nhật tâm; Galileo dùng kính viễn vọng quan sát và đoán định các thiên thể; Newton với định luật vạn vật hấp dẫn; lý thuyết Vụ Nổ Lớn; rồi đến đầu thế kỷ XX, Einstein đưa ra thuyết tương đối. Đôi khi cậu ấy sẽ vô thức nói ra những cụm từ khó hiểu hoặc tên một nhà khoa học nào đó để rồi khi phát hiện Kiều Nhất Phàm đang chớp chớp mắt ngơ ngác, Cao Anh Kiệt lại quay lại giải thích bằng góc độ đại chúng, hệt như một hướng dẫn viên riêng.

“Lỗ đen…” Hiếm lắm mới thấy Cao Anh Kiệt hơi chần chừ, “Là di thể của ngôi sao.”

“Ồ?”

“Khi một ngôi sao có khối lượng vô cùng lớn không thể tiếp tục tiến hành phản ứng nhiệt hạch, nó sẽ tiến vào giai đoạn suy sụp hấp dẫn do không thể chống đỡ được trọng lực của chính nó. Ngôi sao ấy sẽ không ngừng thu nhỏ thành một thiên thể tí hon trong khi trọng lực ở bên ngoài quá mạnh nên đến cả ánh sáng cũng sẽ bị hút vào. Bởi vì ánh sáng đã bị hút vào hết nên không thể phản xạ ánh sáng được nữa, vậy nên mới gọi là lỗ đen.”

“Vậy nó không phải là một cái lỗ sao?”

“Không phải đâu, nó là một điểm có mật độ vật chất cực cao. Ở xung quanh lỗ đen là một vòng chân trời sự kiện không thể thăm dò, đo đạc, đánh dấu điểm giới hạn không thể phản hồi.”

“Nghe có vẻ đáng sợ ghê.”

Phần đế hình tròn của chiếc lồng chụp kính có những đường lưới vuông góc và hai miệng hố hình phễu đối xứng nhau qua trục dọc ở chính giữa; bên góc của đế lồng chụp có một đài bắn nho nhỏ. Cao Anh Kiệt cầm viên bi kim loại nhỏ màu đen lên ướm thử vị trí rồi ra hiệu Kiều Nhất Phàm tự chọn góc.

“Thầy tôi chuyên nghiên cứu về lỗ đen.”

“Thì ra là vậy, bảo sao cậu có vẻ vô cùng hứng thú với lỗ đen.”

“Xuất phát điểm của lý thuyết lỗ đen là thuyết tương đối tổng quát của Einstein. Phương trình trường hấp dẫn mà ông ấy đưa ra cho rằng vật chất sẽ ảnh hưởng đến không gian và thời gian xung quanh nó nên không có không gian và thời gian tuyệt đối. Ông ấy đã đưa ra nhiều dự đoán thông qua phương trình trường hấp dẫn, nhưng người đầu tiên giải chính xác giai đoạn cuối cùng của sự sụp đổ là Karl Schwarzschils. Nghiệm mà Karl Schwarzschils đưa ra đã đề xuất khả năng tồn tại của một lỗ đen tĩnh, không tích điện.”

“Phức tạp… quá nhỉ.”

Cao Anh Kiệt chớp chớp đôi mắt như đang cân nhắc cách dùng từ. Kiều Nhất Phàm chú ý thấy có vẻ Cao Anh Kiệt có thói quen vần vò ngón tay khi suy nghĩ. Cậu thả viên bi kim loại khi nãy ra.

“Trong lĩnh vực khoa học, không có gì là mãi mãi.”

“Bởi vì sẽ nhanh chóng bị phủ định sao?”

“Định luật về lực hấp dẫn phổ quát của Newton vốn được các nhà khoa học coi là tiêu chuẩn suốt hàng trăm năm đã trở thành tiêu chuẩn cổ điển sau khi Einstein đưa nó vào thuyết tương đối hẹp. Thuyết tương đối tổng quát, trình độ cao nhất của vật lý hiện đại, từ khi chưa ai có thể lý giải được cho đến nay, hàng năm đều có những học giả chỉ ra những giả thiết không chính xác hoặc còn chưa toàn diện. Ngay chính Einstein cũng liên tục sửa đối cái nhìn của bản thân, ban đầu, ông ấy bác bỏ không thời gian do người thầy Minkowski của mình đưa ra sau thuyết tương đối hẹp nhưng về sau, lý thuyệt đó lại trở thành cơ sở cho thuyết tương đối tổng quát.”

Hai cậu nhìn viên bi kim loại lăn tròn trên đế lồng chụp, đầu tiên là lăn qua giữa hai cái lỗ, va vào cạnh lồng chụp rồi lăn trở lại. Những đường lưới ở nơi nó lăn qua bắt đầu vặn xoắn, thể hiện rằng khối lượng của viên bi đang ảnh hưởng tới không gian xung quanh. Sau đó, viên bi kim loại tiếp tục va vào cạnh lồng chụp thêm một lần nữa trước khi rơi vào trường trọng lực của lỗ đen mô phỏng, xoay tròn vài vòng rồi rơi xuống miệng lỗ bên phải.

“Hiện tại, lỗ trắng vẫn còn là một lý luận chưa được chứng thực, được xem như là hình thái trái ngược của lỗ đen. Một thiên thể giả định không ngừng phóng ra vật chất và phóng xạ bên trong nó, không cách nào tiến vào được. Nhưng mấy năm trở lại đây, một số nhà khoa học tin rằng lỗ trắng thực chất chính là lỗ đen, nó hút vật chất vào từ một đâu và giải phóng ở đầu còn lại, được gọi là vũ trụ tương phản. Điều này tương đương với việc đi qua một đường hầm thời không, gọi là lỗ sâu.”

“Chính là đường hầm thời không trong phim ảnh hả?”

“Trên lý thuyết thì là thế, lỗ sâu có mặt ở khắp mọi nơi, xuất hiện rồi biến mất chỉ trong tích tắc. Không ai biết được khoảng cách mà vật chất đã di chuyển trong đó nhưng do trọng lực bị nén lại bên trong lỗ đen nên việc du hành thời không từ lỗ đen đến lỗ trắng sẽ được hoàn thành trong nháy mắt.”

Tiếng vang nhỏ xuất hiện cùng với viên bi kim loại bật ra khỏi miệng hố bên trái. Cao Anh Kiệt mỉm cười như rất vui vẻ, ánh mắt khuất dưới bóng mờ hàng mi đổ xuống nhưng vẫn sáng ngời.

“Nhất Phàm biết trong vũ trụ tồn tại thứ gì không?”

“Không phải là những thiên thể này sao?”

“Thực ra chúng chỉ chiếm khoảng 5% thôi, 70% là năng lượng tối duy trì sự giãn nở gia tốc của vũ trụ và 25% còn lại là vật chất tối. Chúng giống như những giàn giáo vô hình cho phép các thiên hành hình thành như những gì chúng ta trông thấy. Điều này được phỏng đoán thông qua trường hấp dẫn.”

Kiều Nhất Phàm nghe mà không hiểu gì hết. Cậu còn đang băn khoăn không biết nên diễn đạt thắc mắc của bản thân ra sao cho hợp lý, Cao Anh Kiệt bỗng nhìn cậu bằng vẻ mặt rất khó tả: Khóe môi cong lên thành nụ cười rất nhạt nhưng đầu mày khẽ chau lại, như đang hơi khó xử, lại cũng như đang kìm nén gì đó.

“Trong vũ trụ, cực kỳ cô đơn.”

Hai cậu đi lên tầng ba, những món đồ trưng bày vật lý được dọn sang một bên, thay vào đó là bầu trời đầy sao bốn mùa lãng mạn. Có một không gian mô phỏng hình bán nguyệt ở trung tâm phòng triển lãm có thể chiếu những hành tinh và chòm sao trông thấy được trong bốn mùa của thành phố B. Đám học sinh tiểu học đang líu ríu nhảy xuống đó, nếu đứa nào không tìm thấy chòm sao của mình, nó sẽ la lên và đòi đổi mùa.

“Nhất Phàm là chòm sao gì vậy?”

“Tôi hả? Thiên Bình.”

“Đó là một chòm sao công bằng! Biểu tượng cho nữ thần đồng trinh của công lý, Astraea, một tay cầm cân, một tay cầm kiếm, đôi mắt được bịt kín để phán xét thiện ác cho con người. Hơn nữa, chúng ta cũng có thể nhìn thấy nó từ thành phố B.”

“Có những nơi không nhìn thấy sao?”

“Những nơi phía trên vĩ độ 65° Bắc sẽ không nhìn thấy.”

Đám nhóc tì kia vẫn ồn ào không thôi, Cao Anh Kiệt đi qua đó, tụi nhỏ liền xúm vào ôm eo cậu. Cậu bị vòi vĩnh giới thiệu từ bầu trời sao mùa xuân, mỗi khi chỉ ra từng chòm sao trong mười hai chòm sao, lũ trẻ có ngày sinh ứng với chòm đó sẽ reo hò thích chí rồi cười toe toét với nhau. Kiều Nhất Phàm đứng một bên quan sát, một cảm giác lạ kỳ chợt xuất hiện khiến cậu mỉm cười trong vô thức. Hôm nay là lần đầu tiên cậu gặp người tên Cao Anh Kiệt kia thế nhưng cứ cảm tưởng như đã quen nhau từ lâu lắm rồi. Cậu chẳng biết gì về thiên văn học nhưng chỉ cần nghe Cao Anh Kiệt nói về nó bằng chất giọng tràn ngập nhiệt tình, cậu lại cảm thấy an tâm lạ kỳ.

Vất vả mãi mới dỗ được nhóm học sinh tiểu học sang khu vực triển lãm kế tiếp, Cao Anh Kiệt chạy chậm về phía cậu với vẻ hơi ngượng ngùng. Hai cậu đi vào trong một đường hầm sao, ngoại trừ những ngôi sao lấp lánh trên đầu, đường hầm hoàn toàn tối mò.

“Đi hết đường hầm này là hết khu vực triển lãm đó.”

“Vậy sao…”

“Hôm nay kéo cậu đi chung thế này thất ngại quá.”

“Đừng, đừng nói vậy! Tôi phải cảm ơn cậu ấy chứ.”

Đường hầm dài đến lạ, giọng nói của hai cậu khe khẽ vọng bên trong như hai ngôi sao đang đối thoại. Kiều Nhất Phàm thầm nghĩ nếu có thế đi thế này mãi thì thật tốt. Thế nhưng ánh sáng cuối đường hầm đã xuất hiện ngay gần trước mặt như muốn bác bỏ suy nghĩ của cậu một cách cực kỳ liêm chính.



“Ây ây, cậu bạn này sao lại ngủ ở đây vậy chứ. Đám nhóc kia la hét òm sòm chạy tới làm tôi tưởng có chuyện gì cơ! Nhìn cậu chắc cũng sinh viên rồi nhỉ, sao lại bất cẩn ngủ quên trong bảo tàng thiên văn học như nhóc Lư chỗ bọn tôi vậy chứ. Nhưng tôi cũng phải công nhận chỗ này ngủ ngon thật, bên ngoài lạnh điều hòa thổi lạnh run cả người như sắp đông đá luôn ấy!”

Kiều Nhất Phàm mở to mắt, cậu trông thấy một gương mặt vô cùng dồi dào sức sống. Thanh niên đeo thẻ nhân viên còn đang nói mãi chưa chịu dừng, cậu hơi chần chừ, vươn tay ra hiệu ngắt lời thanh niên kia.

“Chỗ các anh có sinh viên làm thêm nào tên Cao Anh Kiệt không?”

“Cao Anh Kiệt? Chữ nào cơ anh kiệt trong anh hùng hào kiệt hả? Chữ gì thì chữ, chỗ chúng tôi không có ai tên vậy hết, người trẻ nhất chính là nhóc Lư rồi. Cậu không nhớ sai tên đấy chứ?”

Kiều Nhất Phàm đã chẳng còn nghe rõ những điều thanh niên kia nói. Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy đoạn phim nhựa giới thiệu về sao Mộc đang chiếu trên trần nhà.

Vết đỏ lớn hình thành bởi cơn bão tồn tại từ xa xưa, trông hệt như con mắt màu hoa hồng.

END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook