Hoàn [Mộc Ân 2022] [Cao Anh Kiệt] Cậu thiếu niên ấy

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#1
Fanfic Toàn chức cao thủ

[Cao Anh Kiệt] Cậu thiếu niên ấy

Tác giả: https://yulinling0512.lofter.com/post/30edf983_1cb45898c
Editor: Hành

Một sản phẩm thuộc Project Mừng sinh nhật Cao Anh Kiệt 2022: Mộc Ân
"Đội trưởng chiến đội Vi Thảo Vương Kiệt Hi tuyên bố giải nghệ." Giữa mùa giải thứ mười hai, vị đội trưởng mười năm cống hiến hết mình vì vinh quang của những ngọn cỏ nhỏ sẽ chính thức giải nghệ vào cuối mùa giải.

Từ lúc giải đấu bắt đầu vào năm đó, tần suất Vương Kiệt Hi cùng Vương Bất Lưu Hành xuất hiện trên sàn đấu ngày càng giảm, hạch tâm của Vi Thảo cũng dần dần được chuyển sang Cao Anh Kiệt.

“Anh Kiệt, gánh vác tương lai của Vi Thảo nhé.” Đây chính là câu nói cuối cùng của Vương Kiệt Hi trước khi rời đi.

All Stars bốn năm trước, anh đã từng tuyên bố y như vậy, thế nhưng lần khẳng định này mới thật sự giao cho Cao Anh Kiệt tương lai của Vi Thảo.

Mùa giải thứ mười ba khởi tranh, Cao Anh Kiệt tiếp nhận Vương Bất Lưu Hành, trở thành đội trưởng kế tiếp của Vi Thảo. Đáng tiếc mọi chuyện không có đơn giản như vậy, ảnh hưởng của Vương Kiệt Hi cũng chẳng dễ biến mất như thế.

“Chỉ cần chúng ta đánh ra thành tích là tốt rồi.” Liễu Phi an ủi vị đội trưởng trẻ của Vi Thảo.

“Chị Phi, em ổn.” Cao Anh Kiệt cười cười, đáp lại.

Thất bại… Thất bại… Thất bại… Từ đầu mùa giải đến giờ, có ai ngờ ông lớn Vi Thảo lại chả thể thắng nổi một trận đoàn đội nào cả. Việc này đã khiến fan chiến đội bùng nổ, tất cả mũi dùi đều hướng về đội trưởng hiện tại Cao Anh Kiệt. Người thì nói tính cách cậu quá mềm yếu không phù hợp làm chỉ huy của một chiến đội lớn như Vi Thảo, người thì hô hoán Vương Kiệt Hi mau mau trở lại, cứ thế mọi chuyện ngày càng phức tạp, áp lực lớn chưa từng có đang đè nặng lên vai vị đội trưởng mới nhậm chức.

Trận đấu kết thúc, họp báo sau đó tràn ngập những lời ác ý hướng tới Cao Anh Kiệt, không những thế trên các nền tảng mạng xã hội đâu đâu cũng là chỉ trích. Họp báo xong, cậu lảo đảo đến mức suýt chút nữa thì ngã khuỵu.

"Em ổn chứ?" Tiêu Vân hỏi.

"Không có việc gì đâu ạ, anh yên tâm." Cao Anh Kiệt đáp, dĩ nhiên là làm gì có chuyện ổn, đầu mùa giải cho đến nay, cậu chưa nghỉ ngơi tử tế lần nào cả, hậu quả là cơ thể cậu giờ đây vô cùng mệt mỏi.

Cao Anh Kiệt ngẩng đầu, tầm mắt va vào ánh nắng chói chang, rực rỡ kia, cậu bỗng dưng thất thần, để rồi lại thở dài một tiếng.

“Rốt cuộc tôi phải làm gì đây?” Vấn đề này không phải lần đầu tiên cậu thốt lên với chính mình.

“Nếu quay về quá khứ, liệu mình có còn lựa chọn như vậy không?” Suy nghĩ đó cũng đã từng hiện lên thoáng qua tâm trí cậu nhưng ngay lập tức nó đã bị vứt vào một xó rồi.

Những ngày đầu bước chân vào Vi Thảo cậu đã được coi là người kế thừa Vương Kiệt Hi, là đội trưởng kế tiếp của Vi Thảo. Chuyện này cậu chưa từng trốn tránh, bởi vì đó là trách nhiệm của cậu.

Cậu ở phía sau Vương Kiệt Hi bốn năm. Trong bốn năm này, cậu học anh cách dẫn dắt một chiến đội, học cách làm thế nào để trở thành một người đội trưởng thích hợp. Thế nhưng, Vương Kiệt Hi rời đi rồi, cậu mới sực nhận ra để làm đội trưởng, để dẫn dắt chiến đội vốn không dễ dàng nay càng khó hơn.

Mọi người ở Vi Thảo đối với thành tích hiện tại cũng không có gì thất vọng, thậm chí ông chủ vẫn đứng ở phía sau trở thành hậu phương vững chắc nhất cho bọn họ.

Cậu biết mọi người vì tin tưởng mình nên mới không dao động, và phần nào đó trong lòng ai ai cũng tin tưởng mắt nhìn của Vương Kiệt Hi cùng phán đoán của anh. Bởi trong mắt họ, Vương Kiệt Hi luôn luôn đúng, toàn bộ niềm tin đều đặt ở nơi anh.

Vương Kiệt Hi là tín ngưỡng của Vi Thảo, là ánh sáng của cậu, nhưng giờ đây anh lại là ngọn núi cao không tài nào vượt qua được, là ngọn nguồn của áp lực khổng lồ đang đè ép bọn họ chả thể thở nổi.

Cao Anh Kiệt của lúc này đang đi lung tung khắp câu lạc bộ Vi Thảo, cậu cứ thế đi chả rõ điểm đến là đâu, mục đích là gì, mệt thì nghỉ, chỗ nào đi qua cũng làm cậu nhớ về Vương Kiệt Hi.

Cậu bỗng dưng dừng lại, ngẩng đầu ngước nhìn logo đại diện cho chiến đội Vi Thảo, cái logo này nghe nói là do chính tay cựu đội trưởng thiết kế và treo lên lúc Vi Thảo mới thành lập.

Những chuyện này cậu đã được Vương Kiệt Hi kể cho nghe trong những tháng năm mới gia nhập Vi Thảo, lúc đó dáng vẻ của anh phảng phất nét tôn kính.

"Còn chưa ngủ sao?" Đúng lúc Cao Anh Kiệt đang chìm trong hồi tưởng có người đã cắt phăng dòng suy nghĩ của cậu.

“Chị Phi.” Thì ra người đó là Liễu Phi.

“Sao vậy? Đội trưởng Cao của chúng ta không vui ư?” Liễu Phi trêu.

“Chị Phi, chị nói xem điều em làm là đúng sao? Em thật sự phù hợp làm đội trưởng ư?” Cao Anh Kiệt bỗng thốt lên hỏi.

“Vương đội nói em phù hợp thì chính là phù hợp, chị tin tưởng phán đoán của anh ấy, tất cả mọi người ở Vi Thảo đều tin tưởng phán đoán của anh.” Liễu Phi nói.

“Phán đoán sẽ có lúc sai sót không phải sao?” Cao Anh Kiệt hỏi vặn lại.

“Em nói đúng, phán đoán đôi lúc sẽ có sai sót, nhưng Vương đội không biết. Cao Anh Kiệt em nhớ kĩ em là đội trưởng của chiến đội Vi Thảo, là tương lai của Vi Thảo mà Vương đội xem trọng.” Liễu Phi ném lại câu này rồi rời khỏi.

“Đội trưởng Vi Thảo… Tương lai Vi Thảo…” Cao Anh Kiệt dõi theo bóng lưng Liễu Phi đang dần khuất đi, lẩm bẩm nói, dường như cậu đã thông rồi, ánh mắt không còn chìm trong vô định, mơ hồ mà thay vào đó là tràn ngập ánh sáng hy vọng.

“Em có thư nè.” Liễu Phi ngày nào đó thần thần bí bí nói với Cao Anh Kiệt.

“Thế kỉ nào rồi mà vẫn còn viết thư vậy.” Tiêu Vân ở bên cạnh huýt sáo.

“Thời đại này viết thư đúng là hơi lạ, Anh Kiệt ơi có khi là cô gái nào đó viết thư tình cho em đó, phía trên còn ghi Thân ái Cao Anh Kiệt.” Liễu Phi nổi tính bà tám.

“Chị Phi đừng nghịch.” Cao Anh Kiệt chưa gì đã đỏ mặt tía tai.

“Có muốn chị đây mở ra nhìn hộ em hem?” Liễu Phi một bước cũng không lùi, tiếp tục trêu chọc Cao Anh Kiệt.

“Chị Phi.” Cao Anh Kiệt rít lên một tiếng, rồi vơ lấy lá thư bỏ chạy ra ngoài.

Thoát khỏi đó, Cao Anh Kiệt mới đem lá thư mở ra xem, nội dung của phong thư không dài lắm, hơn nữa người viết dường như là một người tài hoa, chữ viết khá đẹp đẽ. Lúc đọc những dòng đầu tiên, Cao Anh Kiệt có hơi thất vọng, cậu cứ tưởng là đội trưởng Vương Kiệt Hi của cậu viết cho.

Đội trưởng nhỏ của Vi Thảo thân ái:

Anh Kiệt em thật sự vô cùng tuyệt vời, em đã làm rất tốt rồi, không hổ danh là đội trưởng Vi Thảo của chúng ta. Mỗi một trận đấu của em anh đều dõi theo, so với Kiệt Hi em lại càng phù hợp hơn với Vi Thảo, hãy chơi theo phong cách của riêng em, tin tưởng những người đồng đội xung quanh. Kiệt Hi cậu ấy tự gò bó lối chơi của chính mình, từ bỏ phong cách đánh thoải mái nhất: cậu ấy vì Vi Thảo mà hi sinh bản thân, cậu ấy gánh Vi Thảo trên vai. Thế nhưng, em không cần phải làm như vậy, đừng để Vi Thảo và Vương Bất Lưu Hành trở thành gánh nặng của em, đồng đội chính là hậu phương kiên cường của em. Không cần để ý cái nhìn của thế giới ngoài kia, tin tưởng bản thân sẽ làm tốt hơn, em là niềm kiêu hãnh của Vi Thảo.

Đây là một bức thư vô danh, phong thư này đã khích lệ Cao Anh Kiệt khá nhiều, đồng thời cũng giúp cậu làm sáng tỏ một số chuyện, tối đó cậu đã có một giấc ngủ ngon hiếm hoi.

Mùa giải thứ mười ba Vi Thảo dừng chân tại top 8, mùa giải mười bốn đến được bán kết, mùa mười lăm bỏ lỡ cơ hội giành quán quân, thế nhưng kì nghỉ hè này toàn bộ đội viên Vi Thảo không một ai rời đi mà lao mình vào tập luyện để chuẩn bị cho mùa giải thứ mười sáu sắp tới.

Mùa giải thứ mười sáu, chiến đội Vi Thảo hồi sinh mạnh mẽ, kiên cường tiến thẳng đến tận chung kết, đối thủ của họ không ai khác là Tân Gia Thế do Khưu Phi dẫn đầu, trận đấu này đội trưởng Cao Anh Kiệt phát huy xuất thần, thành công dẫn Vi Thảo bước lên bục nhận quán quân với lĩnh thưởng, thuận tiện cầm luôn MVP.

“Đội trưởng em làm được rồi, em đã không phụ sự mong đợi của anh.” Họp báo sau trận đấu, Cao Anh Kiệt đã nói như vậy lúc phỏng vấn, ai cũng rõ câu này dành cho cựu đội trưởng Vi Thảo Vương Kiệt Hi.

“Đi nào, đều đang chờ em đấy.” Liễu Phi chào hỏi.

“Đi làm gì vậy ạ?” Cao Anh Kiệt hoang mang hỏi.

“Chúc mừng chúng ta vừa đoạt quán quân, nghe bảo là có bất ngờ đó.” Viên Bách Thanh giải thích.

“Đi thôi, đi thôi.” Tất cả thành viên của chiến đội Vi Thảo theo Cao Anh Kiệt đã đến nơi.

“Oa, cũng quá xa hoa rồi.” Liễu Phi cảm thán, đây là quán ăn năm sao nổi tiếng ở thành phố B.

“Ai mời khách đấy, chúng ta đủ tiền ăn không đấy.” Viên Bách Thanh cà khịa.

“Em mời, đi thôi.” Cao Anh Kiệt lên tiếng.

“Đội trưởng chị yêu em chết mất.” Liễu Phi hào hứng kêu.

“Ơ? Chúng ta không đến nhầm nơi đó chứ, sao trong phòng lại có người vậy.” Mọi người khẽ giọng bàn tán.

“Các em tới rồi.” Người lạ chưa đợi mọi người hoàn hồn liền nhanh chóng cất tiếng.

“Đội…trưởng?” Mắt ai cũng trợn tròn như không thể tin được, người trước mắt họ là cựu đội trưởng Vi Thảo nhiều năm bặt vô âm tín, Vương Kiệt Hi.

“Các em là niềm kiêu hãnh của anh, đặc biệt là em Anh Kiệt.” Anh đứng đối diện ngay trước toàn bộ đội viên của Vi Thảo nói, trước đây bọn họ vẫn còn là những nhóc con, giờ đây đã có thể một mình chống đỡ một phương rồi.

“Đội trưởng, em rất nhớ anh, anh biết không…” Khoảnh khắc Liễu Phi nhìn thấy Vương Kiệt Hi, cô ngay lập tức vọt thẳng vào lòng anh, nước mắt cứ thế chảy ra không ngừng.

“Đừng khóc, cô gái nhỏ của chúng ta đã lớn rồi.” Vương Kiệt Hi xoa đầu Liễu Phi an ủi.

“Không biết đâu… em muốn khóc… đội trưởng em thực sự rất nhớ anh.” Hiện tại Liễu Phi thút thít đến mức nói còn không liền mạch.

“Xem ra anh đến không đúng lúc rồi.” Khi mọi người đang ôn chuyện thì bỗng nhiên phát ra một giọng nói xa lạ từ phía cửa phòng, bọn họ ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông đang cười, lặng lẽ theo dõi tất cả.

"Đây là ai vậy."

"Bất lịch sự quá."

"Xin hỏi ngài là?" Thân là đội trưởng, Cao Anh Kiệt vừa định tới chào hỏi thì bị Vương Kiệt Hi kéo lại.

"Đội trưởng?" Cao Anh Kiệt mơ hồ hỏi.

"Đội trưởng." Vương Kiệt Hi không giải đáp nghi vấn của cậu, anh bất ngờ hô một tiếng khó ai có thể ngờ.

Chứng kiến cảnh này, toàn bộ đội viên Vi Thảo kinh ngạc đến ngẩn cả người, Vương Kiệt Hi luôn khiến người ta có ấn tượng là vô cùng điềm tĩnh, từ trước đến nay chưa từng thấy anh bối rối, đứng ngồi không yên như vậy, rốt cuộc người này là ai?

“Anh Kiệt phải không, em tuyệt lắm, em là niềm kiêu hãnh của Vi Thảo.” Người đó bước vào đứng đối diện với đội trưởng đương nhiệm Cao Anh Kiệt nói, rồi lại hướng sang các thành viên của Vi Thảo: “Các em đều vô cùng tuyệt vời.”

Cuối cùng, người mới tiến tới trước mắt Vương Kiệt Hi, nhìn anh vài giây, mới mở miệng nói: “Kiệt Hi mấy năm qua em đã cực khổ rồi, em là niềm kiêu hãnh của anh, năm đó anh không có nhìn lầm em.”

“Chào mọi người, anh là Lâm Kiệt.” Vị khách xa lạ lúc này mới giới thiệu cho mọi người về mình, không sai, người chính là vị sáng lập nên chiến đội Vi Thảo, cựu cựu đội trưởng của Vi Thảo, chủ nhân đầu tiên của Vương Bất Lưu Hành… Lâm Kiệt.

“Chào anh Lâm đội, một ngày tốt lành tiền bối Lâm.” Bọn họ nghe thấy tên người chưa chi đã dồn dập chào hỏi, tuy chưa từng thấy Lâm Kiệt nhưng ai cũng đừng nghe qua hai chữ này, người là người mà Vương Kiệt Hi tôn trọng nhất, mỗi lần anh nhắc tới Lâm Kiệt đều tràn ngập sự tôn kính, sùng bái.

“Đội trưởng, mấy năm nay không nhận được tin tức của anh, anh đang bận sao?” Vương Kiệt Hi hỏi.

“Anh hả? Mở một quán cà phê khá gần câu lạc bộ đấy. Hôm nào đến uống thử.” Lâm Kiệt trả lời, vẫn là dáng vẻ bình dị, gần gũi ngày đó.

“Anh Kiệt sao vậy?” Vương Kiệt Hi là người thứ nhất phát hiện tâm trạng bất an của Cao Anh Kiệt.

“Cuối cùng đã tìm được rồi. Đội trưởng, không có việc gì đâu ạ.” Cao Anh Kiệt ngại ngùng đáp.

“Đây là cái gì?” Vương Kiệt Hi thắc mắc khi thấy trong tay Cao Anh Kiệt đang nắm chặt phong thư bảo bối.

“Cái này…” Cao Anh Kiệt ấp a ấp úng mãi không nói thành câu.

“Là thư tình ạ.” Liễu Phi ngay bên cạnh xem trò vui không chê lớn truyện.

“Không phải, đây là một bức thư, mang lại cho em niềm khích lệ, cổ vũ rất lớn ạ.” Cao Anh Kiệt vội vàng giải thích, thuận tiện đưa phong thư đó cho Vương Kiệt Hi.

“Đây là…” Khi Vương Kiệt Hi đọc nội dung xong thì sửng sốt.

“Sao rồi ạ?” Những con người chìm trong mơ hồ bâng quơ hỏi.

“Đội trưởng, cảm ơn anh.” Vương Kiệt Hi dường như quên mất sự hiện diện của mọi người, đứng thẳng người đối mặt với Lâm Kiệt đang uống trà, anh chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra đó là chữ Lâm Kiệt. Với anh, chữ viết tay này có ấn tượng vô cùng sâu sắc, nhiều năm trước chính người này ở bên cạnh anh làm một số báo cáo phân tích.

“Đừng nói cảm ơn, anh hi vọng Vi Thảo ngày càng tốt hơn, dù gì anh cũng từng là đội trưởng Vi Thảo mà, không phải sao?” Lâm Kiệt cười nhẹ, đương nhiên người biết rõ Vương Kiệt Hi muốn nói điều gì.

“Lâm đội, cảm ơn anh.” Cao Anh Kiệt nghe được cuộc nói chuyện của hai người, cậu đứng lên, gập người chín mươi độ hướng về Lâm Kiệt.

“Không cần cảm ơn anh, muốn cảm ơn, vậy hãy cảm ơn Kiệt Hi, cậu ấy đã hi sinh rất nhiều, thậm chí còn vượt xa suy nghĩ của mấy đứa đấy.” Lâm Kiệt ẩn ý.

“Đội trưởng, anh biết ư?” Vương Kiệt Hi bất ngờ hỏi, suy cho cùng chuyện đó anh chưa từng cùng bất kì người nào nói ra.

“Tuy anh đã giải nghệ lâu rồi, nhưng anh vẫn sẽ dõi theo em, đương nhiên là anh biết chứ, đúng không? Vất vả rồi.” Lâm Kiệt hỏi vặn lại.

“Đội trưởng, năm đó anh nghiêm túc chứ? Rõ ràng là có thể đánh thêm vài năm nữa nhưng lại lựa chọn giải nghệ.” Vương Kiệt Hi giãi bày.

"Vì Vi Thảo, anh không hối hận." Lâm Kiệt chân thành nói.

"Vì Vi Thảo, em cũng không hối hận." Vương Kiệt Hi cũng nói ý như vậy.

Mười bốn năm trước, Lâm Kiệt nói với Vương Kiệt Hi: "Kiệt Hi, hãy gánh vác tương lai của Vi Thảo nhé.”

Bốn năm trước, Vương Kiệt Hi nói với Cao Anh Kiệt: "Anh Kiệt, hãy gánh vác tương lai của Vi Thảo nhé."

Mấy năm sau, Cao Anh Kiệt cũng sẽ nói với một người khác: “xx, hãy gánh vác tương lai của Vi Thảo nhé.”

Chiến đội Vi Thảo, nhất môn tam kiệt, tất cả bọn họ đều là những vị đội trưởng không thể thay thế.

Không có Lâm Kiệt, sẽ không có một Vương Kiệt Hi như vậy.

Không có Vương Kiệt Hi, sẽ không có Cao Anh Kiệt của hiện tại.

Đây chính là sự truyền thừa của Vi Thảo!!!

Mà thiếu niên kia trưởng thành, cậu ta sẽ dẫn dắt Vi Thảo tiếp tục tiến lên phía trước!!!
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook