Hoàn [Thiên Ngôn Vạn Ngữ 2022][Nghĩa Trảm] Nghĩa Trảm

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1
NGHĨA TRẢM

Sản phẩm thuộc project Nữ Tuyển Thủ 2022 - Thiên Ngôn Vạn Ngữ

Author: 松竹軒窗
Cv: @Phong hạ
Edit: @Quân Y Hoàng




Artist: Silent Voice



Hôm nay là một ngày trước Tết Nguyên Đán, Lâu Quan Ninh - ông chủ có tiếng mà không có miếng của Nghĩa Trảm - bỗng tuyên bố chiều nay nghỉ tập thể, tổ chức cho toàn thể nhân viên cùng ăn lẩu.​

Lý do: Tại thèm ăn lẩu.​

Lời vửa nói ra, cả đám ngơ ngác.​

Không phải vì việc đó đầy mùi âm mưu cá nhân, mà là...​

"Lâu Quan Ninh, không phải ông nói chiều nay chúng ta qua phụ Vi Thảo chuẩn bị lễ đón năm mới à?" Giọng nói đầy ngờ vực của Cố Tịch Dạ vang lên, cái người gật đầu đồng ý lia lịa lúc Vi Thảo đến nhờ giúp đỡ là ai thế? Tiểu cuồng chiến bị Ma Thuật Sư mê hoặc? Phụt ha ha ha!​

"Ừ đó, ảnh còn nói nếu không đi thì cứ việc nghỉ, ai cũng chuẩn bị về nhà đón năm mới mà." Chung Diệp Ly quơ quơ điện thoại, câu nói kia vẫn còn ở trong nhóm chat đây này!​

"Hình như chỉ còn mấy tuyển thủ chuyên nghiệp ở đây thôi nhỉ?" Trâu Viễn ngẫm nghĩ một hồi.​

"Những ai chưa có kế hoạch gì nào? Tiền bối Tôn thì sao?" Văn Khách Bắc cúi đầu chìa mấy ngón tay ra đếm, "Chung Diệp Ly, Tiểu Cố, Trâu Viễn, Tiểu Lâu..."​

Đếm tới đó, hắn ngẩng đầu, "Hình như hết rồi, mà chắc đủ một nồi đó!" Hắn vỗ bôm bốp vai tiểu cuồng chiến vừa hoá đá bên cạnh, cười cười an ủi đối phương.​

***​

Vì lý do đó, cả câu lạc bộ chỉ còn năm người kiến tạo chiến đội cộng thêm Tôn Triết Bình lẻ loi đứng giữa gió bắc hoàng thành...​

Xốc tinh thần lên coi, không phải có người nói muốn ăn lẩu cùng nhau sao?​

Mọi người lục tục đeo khẩu trang tới siêu thị, chia ra hai người một nhóm đi mua nguyên liệu nấu ăn.​

***​

Chung Diệp Ly kéo Trâu Viễn đến quầy bán thịt. Có lẽ vì để đón năm mới nên trên kệ chất đầy ắp các loại thịt, tất cả đều được ghi rõ ràng thông tin bộ phận, nguồn gốc xuất xứ và sắp xếp ngay ngắn gọn gàng.​

"Tiếc quá, mọi người về nhà cả rồi." Chung Diệp Ly cầm hai hộp thịt cẩn thận xem nhãn dán trên đó, thuận miệng nói.​

"Hiếm khi Lâu Quan Ninh mời ăn lẩu! Vậy mà không biết quý, nhưng về nhà đón năm mới cũng tốt!" Khác với ấn tượng trong mắt công chúng, nội bộ Nghĩa Trảm không hề tiêu pha trác táng. Gọi là dũng sĩ nhân dân tệ vốn dĩ do mức vốn đầu tư cao hơn mặt bằng chung đôi chút, chứ ngân sách của Nghĩa Trảm trước nay đều dùng vào chỗ hiệu quả nhất, tận dụng hết mức để đạt lợi ích cao nhất... Còn chuyện mấy cây vũ khí gì đó... Ai mà không có tí kích động khi đi mua sắm chứ?​

Chung Diệp Ly thắc mắc, "Cái ngày chuyển đổi năm cũ sang năm mới này, đâu phải đổi sang mùa xuân đâu." Nói thẳng ra là, nó không thể sánh với mùa xuân được, nhưng vin vào việc là tờ lịch đầu tiên thì đúng thật không thể đặt ngang hàng với những ngày bình thường khác, vậy thì sao không cùng nhau đi chơi chứ?​

"Cũng không giống em, về nhà một cái là đi xem mắt."​

Mẹ Chung lo con gái chơi game bay luôn thanh xuân, mỗi khi đến ngày đẹp là sắp xếp đủ mọi buổi xem mắt cho cô.​

Mọi người đều biết, căng thẳng có thể lây lan.​

Vì thế cả tuyển thủ của Nghĩa Trảm cũng bị gọi đi giao lưu trao đổi tình cảm gì gì đấy.​

Trâu Viễn ấn tượng sâu sắc nhất về cái lần tới nhà Văn Khách Bắc.​

Lúc năm người bước chân vào phòng khách, nhìn thấy mười vị phụ huynh, không mệt mỏi dựa lưng vào ghế ngồi thì ung dung bình thản nhấc chén trà tinh xảo. Hai mươi con mắt dồn tới, có nghiêm túc, có bén nhọn. Theo lời Cố Tịch Dạ thì là, giống phiên toà xét xử, theo lời Văn Khách Bắc thì là, hắn nghĩ mình đi nhầm nhà.​

Hành lý chưa kịp thả xuống đã bị bắt đi thay quần áo chuẩn bị sẵn, sau đó tới chỗ xem mắt, Chung Diệp Ly không thể không nghi ngờ đây là một âm mưu đã tính toán từ trước...​

... Còn không thì, xém tí nữa bị chặn đường khi đang phóng như bay tới nhà thi đấu, nếu bỏ trốn giữa chừng sẽ bị bắt lại ngay.​

Nhưng mà bọn họ trốn đi thật, cả đám chạy tới nhà Chung thiếu.​

Biệt thự tư nhân, lúc vào cửa, Chung thiếu cười ngặt nghẽo trước tình cảnh thảm thương của Lâu Quan Ninh.​

Mục sư bé nhỏ nâng niu trên bàn tay cả đội, sao có thể không lo không sợ chứ!​

***​

Chờ đến lúc hội họp, Văn Khách Bắc và Cố Tịch Dạ cầm nguyên mội cái nồi lẩu cỡ lớn tới quầy tính tiền, miệng nói qua nói lại không dừng.​

"Cần gì nhiều bánh bột lọc thế, ngoài ông và Lâu Quan Ninh ra thì có ai ăn đâu." Cố Tịch Dạ kiểm tra xe đẩy, moi ra hai hộp bánh bột lọc mà Văn Khách Bắc lén bỏ vào, định quay người trả về chỗ cũ.​

"Đừng mà! Lỡ tiền bối Tôn thích thì sao? Nhìn anh ấy chắc là thích ăn đó..." Văn Khách Bắc vừa nói vừa rén.​

"..." Cố Tịch Dạ bó tay, cái tên đứng đầu toàn khối ban khoa học tự nhiên đâu rồi? Mà thôi, mê tín với khoa học không đụng chạm nhau. Hắn bèn cười lạnh, Văn Khách Bắc cũng lạnh cả sống lưng.​

"Nếu tiền bối Tôn không ăn, thì ông nhớ mà nuốt sống hai hộp bánh bột lọc đó đi."​

"Ặc... Không thể làm nóng à?"​

"Dù sao nó cũng đã chín rồi, sao mà chết được." Loại mà Văn Khách Bắc lấy, đúng là loại chỉ cần hâm nóng là ăn được ngay.​

"Kệ, nhà bếp có lò vi sóng."​

Văn Khách Bắc: Ha ha, tình bạn chúng ta, chấm dứt từ đây.​

Cố Tịch Dạ: Chúng ta chưa từng là bạn.​

Cách đó không xa, có hai người đi tới.​

***​

Lâu Quan Ninh hơi sầu đời. Sau khi hắn lựa thức ăn xong mới phát hiện, tất cả những thứ này đều chưa qua sơ biến. Ngay lúc này, hắn nhìn cây bông cải trắng Sơn Đông mà nẫu hết cả ruột.​

"Đầu bếp vẫn còn ở Bắc Kinh chứ?" Tôn Triết Bình ngồi cạnh hắn hỏi.​

Lâu Quan Ninh vỗ tay một cái "Vẫn còn vẫn còn!" Quá tốt!​

Vì thế hắn lập tức quay đi ôm cả núi cải bắp cho vào xe đẩy.​

***​

Sau khi gom mọi thứ giao cho em trai thu ngân rồi quẹt thẻ, Lâu Quan Ninh quẳng ra một câu, gửi tới chiến đội Nghĩa Trảm đường XXX. Kế đó hắn hí hửng dẫn đầu đội viên của mình trở về.​

Có lẽ bạn sẽ rất hiếu kì, vì sao hắn đột nhiên nổi hứng nấu lẩu.​

Thử tưởng tượng tháng bảy năm nay, tiểu cuồng chiến lâu lâu chán đời chạy đi coi ngăn tủ trong phòng nghỉ chiến đội, chỗ này thì có đủ thứ đồ linh tinh lang tang.​

... Trong đó có cả Lạc Hoa Lang Tạ mà Tôn Triết Bình đem theo.​

Một tay chống eo, lưng ưỡn thẳng tắp, trọng kiếm hơi nghiêng cắm xuống, mũi kiếm xuyên qua bục đứng, nét cười đầy phản nghịch, cộng thêm phần ngạo nghễ nổi loạn.​

Có điều đây là một mô hình rất ba chấm... Là một gói gia vị lẩu.​

Thanh kiếm cắm vào nước lẩu, nghiêng nghiêng, nhìn từ một góc độ nào đó, giống như Lạc Hoa Lang Tạ đang... mời chào ăn lẩu? Quảng cáo?​

Lâu Quan Ninh mặt nhăn như đít khỉ bỏ nó xuống, tích thêm một ít chán chường...​

Không đúng, là một đống, nhìn hai tay thổi phù phù, tiểu cuồng chiến không biết có nên nghi ngờ dì lao công có phải đang ngồi mát ăn bát vàng hay không mà đặt cái thứ quỷ ma này lung tung để hắn phải lãnh nghìn vạn nhát đao xé lòng như thế.​

"Sản xuất bao lâu rồi nhỉ..." Ông chủ Lâu cau mày kiểm tra hạn sử dụng của gói gia vị lẩu, tốt lắm! Còn được tới ngày 1 tháng 1 năm sau.​

Đã vậy, chi bằng... "Nấu nồi lẩu đi!" Tiện thể cải thiện tình cảm giữa mình và nhân viên, mình đúng là ông chủ tốt!​

Hắn cười trộm tự khen ngợi mình trong lòng, sau đó vào phòng rửa tay lau sạch bao bì bên ngoài của gói lẩu rồi giấu lại vào trong ngăn kéo.​

***​

Trên đường về, khắp nơi đều là người dự định đến Bắc Kinh đón năm mới. Sáu người dù sao cũng là nhân vật của công chúng, cho nên đành đội mũ, đeo khẩu trang kín mít, nhưng thỉnh thoảng đi ngang qua mấy quầy vỉa hè vẫn sẽ mặc thử ít quần áo kì quái hoặc đeo vài món phụ kiện cỡ đại lố lăng rồi cười ha ha, cũng có thể xem như là một thú vui.​

"Kéo búa bao... Bao! Á há há tui thắng!" Văn Khách Bắc chọn tới chọn lui một hồi, tìm thấy một cái kính mát với cặp tròng hình cánh bướm có thể tạo bảy sắc cầu vồng.​

"Tiếp chiêu nè! Lâu Quan..." Chưa kịp nói xong, Cố Tịch Dạ vỗ bốp vào lưng hắn.​

"Nghiêm túc xíu đi, ở đây không phải câu lạc bộ."​

"Ờ..." Văn Khách Bắc tức anh ách: "Cuối cùng cũng thắng được một lần." Vừa rồi hắn thua rất nặng, phải đội một cái mũ hoa tổ bố với cái nơ màu đỏ siêu to khổng lồ, còn bị Chung Diệp Ly trấn lột thêm một bịch bánh khoai lang viên.​

***​

"Từ từ đã, muốn ăn lẩu à, vậy em không mập lên hả?" Văn Khách Bắc đau lòng ôm ví, vì mua goodie mới ra của Liên minh, hắn đã xài cạn tiền tiêu vặt của mình, mà ngày phát lương lại là ngày mười tháng sau.​

Chung Diệp Ly đưa lên miệng một viên bánh khoai, chầm chậm nghiến xuống, tiểu pháp sư chiến đấu run lẩy bẩy... Hắn như thể phát hiện ra mình nói nhầm.​

"Nói chuyện với con gái, bảo mập được sao?"​

"Thưa đại tỷ, không được, bẩm nương nương, không được!"​

"Hừ, lui ra đi!"​

"Thưa vâng."​

***​

Dường như nhớ tới bánh khoai lang của Chung Diệp Ly, Cố Tịch Dạ không khỏi cười khẽ một tiếng: "Ông đúng là xui, về thắp hương ba trăm năm may ra cứu được đó?"​

"Chết đi đồ mắc dại!"​

"Nè, người ta đang nhìn..."​

"Trâu Viễn đừng để ý tới bọn họ, ăn bánh khoai lang đi!"​

***​

Tôn Triết Bình không tham gia vào trận cãi cọ của bọn họ, đây là sự ăn rơ giữa năm người. Là một tiền bối, hắn không thích hợp nhập bọn đùa giỡn.​

Nhìn con đường cơ hồ chẳng có điểm cuối, hắn đột nhiên nghĩ.​

Trước đây ở Bách Hoa, bọn hắn cũng đã từng như vậy.​

***​

Lang thang hồi lâu, lộ trình ban đầu từ nửa giờ thành hơn một giờ, chắc siêu thị đã gửi nguyên liệu đến nơi rồi nhỉ?​

Mấy người thong thả bước tới cửa câu lạc bộ, xe đẩy đã chất đống từng thùng từng thùng nguyên liệu nấu ăn, còn đính kèm một tờ giấy, viết: "Cảm ơn quý khách đã ủng hộ. Hoan nghênh quý khách đến mua lần sau. Xe đẩy sẽ có người tới mang về..." Có tổng cộng năm xe, đối phương cũng tinh ý chừa một phần đường dành cho người qua lại.​

Vì ông chủ đã phân hàng hoá thành từng loại, cho nên không có chuyện đóng gói hết mọi thứ thành một cục. Văn Khách Bắc khẽ hoan hô một tiếng, sau đó bưng thùng dán chữ "đồ uống" đi vào trong, những người khác cũng mỉm cười, mỗi người chọn một xe đẩy, chừa lại Chung Diệp Ly đi sau khoá cửa.​

Ông chủ Lâu rút điện thoại ra, định gọi cho một vị đầu bếp lâu năm. Ông ấy đi thẳng đến đây từ nhà học Lâu, ông đã làm việc ở đó từ rất lâu về trước, có thể nói là một người đầu bếp tay nghề lão luyện.​

"Lâu Quan Ninh! Người ta đã sơ chế hết nguyên liệu cho chúng ta rồi." Cố Tịch Dạ vỗ vỗ vai Lâu Quan Ninh.​

Ông chủ Lâu vừa bấm nút gọi bày tỏ: ...​

"Khụ, đầu bếp Vương, à... Chúng tôi mua hơi nhiều nguyên liệu, bác đến xem có muốn mang về nấu cái gì không, tiện thể gọi Chung thiếu đến dùm tôi nhé."​

***​

Khi mọi người đã sắp xếp xong hết nguyên liệu nấu ăn, ngoài cửa có một chiếc xe thể thao cực kì ngang ngược chạy tới, ngang nhiên đậu ở ngay lối vào cửa chính.​

Lâu Quan Ninh đành đi ra bảo Chung thiếu lái đến bãi đậu xe đỗ ở đó, tiếp đến hắn gọi đầu bếp Vương vào trong.​

"Chú ngồi xe của Chúng thiếu à?"​

"Thằng nhóc đó nói xe chú đi chậm quá, đám thanh niên này... Chậc chậc... Nếu thiếu gia chơi game thì không nên như vậy... Dục tốc bất đạt đó..." Đầu bếp Vương chắp tay sau lưng, gật gù đi đến nhìn đống nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu thao thao bất tuyệt...​

Điều này thực ra rất có ý nghĩa, đôi khi, tốc độ không phải là tất cả...​

... Chung thiếu vừa chạy như bay tới vừa la lớn lão Lâu nổi hứng ăn lẩu mà dám kêu tui muộn như thế, làm suýt nữa ngã chổng vó vào thùng rác.​

***​

Nước sôi.​

Lâu Quan Ninh rót cho mình một ly Apple Sidra, sau đó chuyền cho người kế bên, Chung thiếu.​

"Lão Lâu nè, hôm qua tui mới xem xếp hạng của mấy người, cách top 1 xa quá luôn đó!" Hắn tự gắp một miếng thịt cho vào nồi vừa chọc ngoáy, "Nếu có ngày cần anh em giúp, học cún kêu ba tiếng tui sẽ bỏ cộng việc chạy qua ngay, nghĩa khí quá phải không!"​

Tất nhiên, hắn biết Lâu Quan Ninh sẽ không kêu tiếng cún. Bởi vì tên bạn thân của hắn có thực lực, chắc chắn sẽ không đi nhờ hắn giúp đỡ. Nếu thật sự có, khi đó, hắn sẽ cười há há một phen, sau đấy mới tới giúp!​

Đồ uống còn chưa rời tay, Tôn Triết Bình đã tiếp lời, "Mùa giải còn chưa kết thúc đâu!" Đúng, mọi thứ vẫn còn chưa định, tương lai, còn xa lắm!​

"Ừm... Tui thấy tui hẳn là nên phát biểu vài lời thật lòng, nhưng chưa nghĩ ra ha ha, tiểu Cố ông nói giúp tui đi!" Chung quy những gì muốn biểu đạt, ngôn từ thân sơ không thể nào bày tỏ hết, mỗi trận đánh trên sàn đấu mới là minh chứng tốt nhất. Nghĩa Trảm, sẽ phá tan tất cả trở ngại.​

"Tui cũng không có gì để trình bày, nỗ lực không nói lên được gì, nhưng ăn ý không phải là nói dối." Đồng lòng, ngay cả khi không phải ruột thịt, vẫn làm nên nghiệp lớn.​

"Nhớ trước đây làm tập làm văn, thường có loại đề bài tên là ước mơ của tôi, mà tui, luôn để giấy trắng." Hết Apple Sidra, Trâu Viễn khui chai Sprite, đổ ra uống một ngụm rồi nói tiếp, "Tui cảm thấy tui chẳng hứng thú với cái gì trên đời này, nhưng mà bây giờ đã có." Cùng mọi người đoạt quán quân, là ước mơ của tôi, xa ngoài tầm với, nhưng vẫn sẽ dốc hết sức mình.​

"Khi các anh bị thương, nhớ tìm em." Chung Diệp Ly mỉm cười, hậu thuẫn cho mấy người bọn họ, chính là công việc của cô. Chỉ cần bóng dáng bọn họ còn đó, cô sẽ dùng cách thức của mình kề vai sát cánh cùng bọn họ.​

"Mấy người trẻ tuổi, cố gắng lên đấy!"​

Lâu Quan Ninh nhìn một lượt, có vẻ lại đến lượt hắn, hắn bèn giơ cao ly trong tay.​

"Kính Nghĩa Trảm!"​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook