Hoàn [Thiên Ngôn Vạn Ngữ 2022][Sở Vân Tú] NHẸ

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,385
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#1

NHẸ

Fanfic thuộc pj Thiên NgônVạn Ngữ, một pj nhằm tôn vinh các nữ tuyển thủ Liên minh.

Sở Vân Tú trung tâm

Thông tin tác phẩm:
Tác giả và link gốc: xin liên hệ @Quân Y Hoàng , người đã đem về và convert, link cv here.
Edit: Ti, chỉ đảm bảo 70% độ chính xác, xin quý độc giả miễn chấp.
Beta: @Mạc Tư (cơ mà chưa B, 4rumzen like trước đọc sau hen, B xong mình nhắn).
Artist:
link
---------////--------​

1.

Mấy cuốn tạp chí nhăn nheo vì ẩm mốc bởi mùa mưa dai dẳng, khi thời tiết khô ráo vẫn chẳng thể nào phẳng lại như cũ. Ngày tháng in trên trang ngoài cùng cho thấy nó đã thuộc về hơn mười năm trước, trên bìa là gương mặt cô nhìn nghiêng, hiệu ứng ánh sáng lúc chụp khiến bức chân dung trông cực kỳ rạng rỡ, ánh mắt người trong ảnh chừng như có lửa.

Sở Vân Tú kéo cái thùng giấy dán nhãn chuyển phát nhanh qua, cũng không nhớ nó từng chuyển phát cái gì, cô soạn đống báo nhăn nheo ấy, thả từng cuốn từng cuốn vào thùng.

Chồng tạp chí E-sport ở dãy kệ thấp nhất mỏng dần rồi hết sạch, trơ lại tấm ván vì sức nặng mà oằn cong, dù chỉ là vệt lõm rất gợn vẫn khó lòng hồi phục cho thẳng. Sở Vân Tú đứng lên, nhìn từng kệ từng kệ tiếp theo, cúp, bằng khen, khung hình,… cho đến tầng cao nhất vỏn vẹn một chiếc nhẫn quán quân, càng lên cao vật trưng bày càng nhẹ.

Thế nhưng cô nghĩ, nếu như ‘ý nghĩa’ mà có thể đem cân, thì so với cuốn tạp chí nơi bìa in câu khẩu hiệu “Tương lai như kỳ vọng” kia, rốt cuộc cái nào là nhẹ, và cái nào mới là nặng đây?

Có lẽ cô thuộc kiểu người rất dễ sa đà vào suy tư. Lúc đọc đầu đề làm bài luận, dù thầy giáo đã phân tích hết sức gãy gọn “Đoạn văn này đi thẳng vào vấn đề, văn phong giản dị”, Sở Vân Tú vẫn thấy hình như không được đúng cho lắm.

Đi thẳng vào vấn đề không phải chỉ là “Ta đến Kiệt Thạch ngắm biển xanh” (1) thôi hay sao? Không phải là ‘Lên tận đỉnh cao nhất, mới thấy núi non chung quanh nhỏ bé nhường nào’ (2) à? Hay đơn giản cứ hiểu ‘Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, liễu phủ hoa giăng lại gặp làng’ (3) chả tốt hơn sao?

(1) Trích từ bài ‘Quan Thương Hải’ của Tào Tháo (观沧海): mượn cảnh tả hùng tâm tráng chí.
(2) Trích từ bài ‘Vọng Nhạc’ của Đỗ Phủ (望嶽): mượn cảnh để tự động viên bản thân phải nuôi chí tiến thủ.
(3) Trích từ bài ‘Du Sơn Tây Thôn’ của Lục Du (遊山西村): mượn cảnh để nói dù hoàn cảnh khốn khó đến đâu, sau rồi cũng sẽ tìm được lối thoát.


Ở đây mình hiểu SVT chỉ muốn nói là viết sao hiểu vậy đi, còn phải tả cảnh ngụ tình gì gì đó nữa để làm chi.


Thắc mắc rốt cuộc không có lời giải đáp, bởi cô đã sớm không phải làm những bài tập làm văn như thế nữa rồi. Khi ký vào hồ sơ từ bỏ thi đại học, giáo viên chủ nhiệm nâng kính mắt nhìn cô: "Vân Tú, cô chỉ muốn nói thẳng vào vấn đề. Chuyện này ảnh hưởng đến cả cuộc đời, phải biết cân nhắc nặng nhẹ, cái gì ưu tiên cái gì không… Vào thời điểm này em lại có lựa chọn như thế, em nên biết mình phải chịu trách nhiệm cho chính mình."

Lại là đi thẳng vào vấn đề, Sở Vân Tú gật gật đầu: "Dạ em hiểu."

Hiện tại, cô đột nhiên rất muốn hỏi mình của năm đó: Khi mở cửa bước ra, luận ‘nặng nhẹ gấp hoãn’, đối với cô đâu là đỉnh núi cao nhất, điều gì mới thật sự quan trọng nhất?

2.

Dần dà các thành viên Yên Vũ cũng nhận ra, người thường xuyên ăn cơm muộn là đội trưởng.

Không phải cô nán lại sau những giờ huấn luyện để làm thêm việc, mà là cho dù ngồi ăn cùng mọi người quanh một cái bàn, với cùng một suất ăn như nhau, cô vẫn là người ở lại sau cùng.

"Ăn từ từ mới tốt cho tiêu hóa, không sợ bị béo." Sở Vân Tú vẫy vẫy tay.

Các nữ tuyển thủ tại Liên minh hiện thời rất được chú ý, tựa vầng minh nguyệt giữa muôn vì tinh tú ---- và mặc dù số lượng người có thể hô hào ‘đánh bại Diệp Thu cưới Tô Mộc Tranh’ chỉ đếm trên đầu ngón tay, điều này vẫn không làm những thiếu niên cuồng đắm trong giới thể thao điện tử từ bỏ giấc mộng thiên thai hão huyền.

Sở Vân Tú là một nữ tuyển thủ, thế nhưng cô còn là người nữ đầu tiên và duy nhất nắm giữ vai trò đội trưởng một chiến đội mạnh trong Liên minh, cũng vì lẽ đó mà các thành viên thuộc chiến đội Yên Vũ, vốn nên là ‘nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng’, lại chỉ còn cách tâm bình như mặt nước: cưới không cưới nổi, đánh còn không lại nữa là.

Thực ra thì, coi bộ bản thân Sở Vân Tú cũng chẳng hề bận tâm mấy chuyện ấy. Cô điềm nhiên vẫy tay chào những đội viên đã ăn xong bưng mâm không đi dẹp, rồi quen thuộc móc điện thoại ra, ấn mở một ứng dụng xem phim truyền hình… cô đã bỏ lỡ năm tập mới, tranh thủ lúc này xem bù.

Sáu mùa giải trôi qua, Bá Đồ một quyền đấm vỡ khí thế thần thánh của Gia Thế sau ba năm liên tiếp đội này chiếm giữ vị trí quán quân, xem như đặt dấu chấm hết cho một huyền thoại, mà ở hai năm còn lại, Lam Vũ soán ngôi Vi Thảo, chiếu thắng một chiến đội vốn tự xưng “sợi cỏ mong manh” thế nhưng lại là “lửa thiêu bất diệt”; tất cả sự kiện như muốn minh chứng một điều: những tuyển thủ tài năng thuộc Thế Hệ Hoàng Kim đang viết nên lịch sử.

Vì vậy hiện tại, Sở Vân Tú không có được cái may mắn đứng ngoài bối cảnh người người ngưỡng mộ của Kiếm và Lời Nguyền, các tờ báo giật tít ‘Vào trận non tay’, ‘Chiến thuật mơ hồ’, hay ‘Áp lực như núi’, đều không khỏi tốn bút mực cho cái tên của cô. Quản lý mỗi lần gõ cửa phòng huấn luyện là lại một lần giơ tờ báo với cái tiêu đề to đùng, Sở Vân Tú thường ngồi nơi cô hay chơi điện tử, thế nhưng màn hình máy tính tối thui, cái mà cô xem chính là phim truyền hình trên điện thoại. Nghe tiếng động, cô tháo tai nghe quay qua nhìn, nếu thấy quản lý sẽ chẳng lúng túng mà hỏi ngay: có chuyện gì không?

Hễ thoát ly khỏi đấu trường, cô của thế giới bên ngoài luôn phản ứng chậm hơn người khác một nhịp.

Có điều lần này, cắt ngang bộ phim cô đang xem không phải quản lý, mà là Lý Hoa, người sắp ra mắt với vai trò đội phó.

Đào tạo tuyển thủ chơi nghề ninja là đề xuất của Sở Vân Tú. Trước giờ nhân vật tấn công của Yên Vũ luôn luôn là nghề nghiệp có tính sát thương cao, mà bản chất nghề này là máu giấy phòng thủ thấp, nên chủ yếu phải dựa vào mục sư. Chính vì vậy trị liệu Phùng Hướng Minh thường bị chọc là "Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc" – cậu chính là cây cầu độc mộc của chiến đội.

Hồi đầu cũng chỉ dừng ở mức ý tưởng, theo Sở Vân Tú, nếu ninja có thể phát huy tính linh động giúp kéo dài khoảng cách với đối thủ, thì pháp sư nguyên tố vốn sinh ra để oanh tạc bản đồ dư sức phối hợp tạo nên một đấu pháp mới, nói không chừng nếu được đào sâu nghiên cứu kỹ, đấu pháp này sẽ phát huy khả năng đến đâu cũng chưa biết chừng.

Lý Hoa vừa mới cùng các đội viên bưng mâm không rời khỏi, quay đi quay lại đã thấy xách laptop đến chỗ cô ngồi, trông có vẻ hơi ngần ngại: "Đội trưởng, em làm phiền chị chút được không?"

"Ừm, sao?" Sở Vân Tú tắt phim truyền hình, nhìn cậu: "Đồ ăn căn-tin ăn không quen à? Ở bên kia có sổ góp ý, muốn ăn cái gì cứ viết ba lần dì nấu bếp sẽ làm cho em ngay."

Lý Hoa cố gắng nhịn cười, bỏ qua lời đề nghị bảo cậu viết vào sổ góp ý: "Hồi sáng luyện cách thức phối hợp đó, em đã ghi hình và xem kỹ lại, có vài chỗ em thấy mình nên điều chỉnh để tốt hơn…"

Sở Vân Tú lặng im nghe cậu phân tích. Những nhân viên còn lại ở nhà ăn lần lượt rời đi, Sở Vân Tú nhìn những ngọn đèn trong căn-tin sau lưng Lý Hoa, từng cái từng cái tắt dần, cuối cùng chỉ còn lại một ngọn ngay trên đầu bọn họ, người phụ trách đóng cửa ngồi cạnh công tắc điện, chẳng buồn chẳng phiền thong dong đọc báo.

Cô lại không ngăn được dòng suy nghĩ, bác trực nhật kia phải ngồi nhìn bọn họ bàn chuyện, cứ như đang trông nom lũ trẻ chơi trò bày binh bố trận trên mặt giấy, như vậy chắc là chán lắm, chẳng bằng bác ra công viên chơi cờ tướng, thú vị hơn nhiều?

"Haizza."

Lý Hoa bị cắt ngang, giọng trở nên ngập ngừng: "Có điểm nào chưa đúng ạ?"

Sở Vân Tú bật cười, lộ ra hai chiếc răng thỏ xinh xinh: "Đúng hay không, chẳng phải đánh một trận là sẽ biết ngay ư?"

Cậu nhóc nhỏ tuổi Lý Hoa chẳng thể nào ngờ được, lần đầu tiên mình chạm mặt các tuyển thủ chuyên nghiệp, không phải trên sàn thi đấu khi cậu chính thức ra mắt, mà là trong trận chiến tranh giành boss dã ngoại.

"Quao! Mấy bạn Yên Vũ cũng tới rồi à! Tối nay không xem phim truyền hình sao, không cập nhật tập 26 hả! Có muốn tớ spoiler nội dung cho cậu biết trước không, à mà nhớ không lầm thì cậu là fan nam thứ!"

"Hai cha nội!" Sở Vân Tú phóng chuỗi Liệt Diễm Chấn Động vào một kiếm khách: "Tui trước giờ vẫn thuộc hội nam ba!"

"Thiệt tình không muốn quấy rầy mấy người tám chuyện đâu, nhưng mà có nhân vật mục sự dẫn đội đi về phía boss rồi kìa."

"Ha ha, Thời Khâm cố tình đến nhắc nhở tụi này, ý là muốn liên thủ cùng nhau đối phó Bá Đồ chứ gì?"

Lý Hoa nghe mấy giọng nói kia đều chẳng biết ai là ai, nhưng riêng giọng nói của cô cậu vô cùng quen thuộc, bỗng dưng cảm thấy rất kích động, Sở Vân Tú quay qua nhìn cậu, khẽ cong khóe miệng mỉm cười.

"Xin lỗi, thật là xin lỗi, hôm nay tui có nhiệm vụ, không du theo mấy bậc thầy chiến thuật chơi trò tâm bẩn được rồi!"

Nguyên tố pháp sư chạy vọt về phía trước. Sở Vân Tú huy động pháp trượng, Tường Băng đột ngột trồi lên khỏi mặt đất, hệt thước phim chiếu cảnh hạt giống nảy mầm, cứ thế lan dần dọc theo bước chân nhân vật của cô.

Lý Hoa vội vàng thao tác nhân vật mình đuổi theo Sở Vân Tú: "Đội... À quên, chúng ta có nhiệm vụ gì vậy?"

"Nhiệm vụ?"

Nhân vật của cô ở phía sau Tường Băng đột ngột nhảy lên, vung tay phóng một đường Điện Quang vào thế trận phòng thủ trước mặt. Ninja cũng lập tức cho nổ tung Yên Ngọc, khói tím dày đặc phủ kín toàn trường, cho đến khi đối phương ý thức được chuyện gì đang xảy ra với đội hình của mình, thì hai cái bóng đã xuyên qua phòng tuyến lộn xộn mà phóng đi mất dạng.

Trong góc nhìn của Lý Hoa, áo choàng bay phần phật trên lưng pháp sư nguyên tố. Mãi sau này Lý Hoa mới hiểu, những giây phút vui chơi thỏa thích như thế này về sau đội trưởng của cậu chỉ có thể đứng nhìn mà thèm, và cậu mãi mãi vẫn không quên được hình ảnh cô lúc bấy giờ với tuyên ngôn sục sôi đấu chí.

"Nhiệm vụ hôm nay là, giết sạch tụi nó!"

3.

Ngôi Sao Hội Tụ, trận đấu đoàn đội kết thúc, Sở Vân Tú liền đi hội hợp với Tô Mộc Tranh.

Năm ngoái Tô Mộc Tranh thuộc đội Gia Thế ngụp lặn ở vòng khiêu chiến, cho nên không lọt vào tốp Ngôi Sao Hội Tụ. Mùa giải này cô theo Hưng Hân tham gia giải đấu chuyên nghiệp, hội khuê mật “Tay nắm chặt tay, Liên minh khiếp vía” lại tái xuất giang hồ, khiến cho Sở Vân Tú vốn thường phải một mình đối phó chuyện này chuyện nọ nay lại được dịp nghênh ngang vui vẻ.

Nói thế thôi chứ thật ra, chuyện các cô đang tám xoay quanh chủ đề Chu Trạch Khải.

"Khiếp thật, trình kỹ thuật khiếp thật." Tô Mộc Tranh vốn cầm nhân vật hệ súng, còn Sở Vân Tú cũng đang lo nghĩ cho hai thiện xạ nhà mình, nên Chu Trạch Khải người được mệnh danh Súng Vương đương nhiên nằm trong tầm ngắm.

"Cơ mà gương mặt, đẹp trai quá đi."

Không biết là ai buông một câu như vậy – mà cũng có thể là cả hai thốt lên cùng lúc, các cô nhìn nhau hiểu ý phá ra cười.

Dù sao cũng là Ngôi Sao Tụ Hội. Nếu đã là Ngôi Sao Tụ Hội, thả lỏng một chút thì đã sao nào, ai rảnh mà đi soi mói chê trách chứ? Thoát khỏi sàn diễn rất cần tái tạo lại năng lượng mà.

Tô Mộc Tranh có điện thoại, Trần Quả đang tìm cô khắp nơi để đi ăn khuya.

Đưa mắt nhìn bạn thân khuất dần, Sở Vân Tú đứng tại chỗ duỗi lưng đỡ mỏi. Bằng vào mối quan hệ giữa cô và Tô Mộc Tranh, Trần Quả cũng xem như là bạn, hay nói đúng hơn là một người chị, bởi vì chị chủ Trần lớn hơn các cô vài tuổi --- nhiều lúc còn thấy giống như mẹ luôn vậy đó, Tô Mộc Tranh thường hay cười kể với cô như thế.

Từ Gia Thế đến Hưng Hân, tiền lương và đãi ngộ của Tô Mộc Tranh giảm một trời một vực, ở một chiến đội rễ cỏ thì gian nan miễn bàn, nhưng nhìn cô mà xem, cực kỳ vui thích.

Đối với chuyện này, Sở Vân Tú thừa nhận bản thân mình có phần nào đó hâm mộ, cũng có phần nào hoài nghi: được vui vẻ như thế cô chỉ có cách đứng nhìn mà thèm, nhưng phải chăng tất cả là tại bản thân cô? Cô vì chiến đội, vì các thành viên trong đội mà nghĩ đủ mọi cách, nhưng rốt cục kết quả sẽ tốt hơn hay là sẽ tệ hơn?

"Sở đội."

Giọng nói rất quen, mà lối xưng hô lại xa cách. Sở Vân Tú ngẩng lên, trông thấy Lỗ Dịch Ninh trong bộ đồng phục của Lôi Đình, cô cười: "A, lâu ghê, nay mới gặp."

Ở trận vòng loại lượt đầu giữa Yên Vũ và Lôi Đình, Lỗ Dịch Ninh đang trong quá trình cọ xát làm quen với đồng đội mới, không lên sàn thi đấu, nên bọn họ không có cơ hội gặp gỡ. Càng đừng nhắc chuyện cậu vốn là người ngồi ghế thứ sáu, khả năng được ra sân không chắc chắn --- dù đến Lôi Đình thì vẫn vậy không có gì thay đổi.

"Bình chọn Ngôi Sao năm nay kết quả của Yên Vũ không tệ nha." Lỗ Dịch Ninh nửa đùa nửa thật thở dài: "Haizza, tiểu Đới luôn nói đội tụi em chỉ có đội trưởng mới cạnh tranh nổi."

Ngắn ngủi hai câu nói, đã đem "Yên Vũ" và "đội tụi em" vạch nên ranh giới. Sở Vân Tú thoáng khựng lại, sau mới đáp: "Đừng nghe tiểu Đới, cô nhóc đó chỉ để mỗi Tiêu Thời Khâm trong mắt."

Mối quan hệ giữa cô với Lôi Đình khá thân. Chẳng cần phải cố gắng tạo dựng, Tiêu Thời Khâm ra mắt cùng năm với cô, cả hai đều là người dễ gần, còn Đới Nghiên Kỳ tuy là một đàn em ra mắt sau nhưng rất được lòng người khác, hai chiến đội cũng từng giao lưu vài lần, từ ở chung khách sạn đến mời cơm sau trận tranh tài đều có.

Sở Vân Tú chợt nhớ cái lần ông chủ của Lôi Đình --- là người duy nhất tự bỏ tiền xây dựng chiến đội nhưng không thuê quản lý --- quày quả chạy tới nhà hàng, nói chuyện chưa được mấy câu đã lại vội vội vàng vàng bỏ đi. Lúc Tiêu Thời Khậm quay về chỗ ngồi, Sở Vân Tủ thắc mắc ông chủ mấy cậu tới đây chi vậy? Cậu thật thà đáp: Tới để trả tiền.

Lần gặp mặt thứ hai là lần ông chủ Lôi Đình đến Yên Vũ ký hợp đồng chuyển nhượng Lỗ Dịch Ninh, thật chẳng ai ngờ ông ta thế mà lại đích thân tới. Yên Vũ tuy không sánh bằng những chiến đội ông lớn, nhưng mấy năm gần đây dựa vào kinh doanh cũng kiếm được đầy bồn đầy bát, tuyển thủ nòng cốt như Sơ Vân Tú cũng đầy tin đồn là nằm trong tầm ngắm của nhiều câu lạc bộ giàu có. Nhưng bối cảnh của Lôi Đình trong Liên minh cũng không tính là yếm thế, ông chủ giá trị cũng đáng ngàn vạn này lại đích thân đi làm công việc giao dịch ‘kèn cựa khốc liệt’ trong giới thể thao điện tử, thật sự là quá khiêm tốn.

Sự hiện diện của Sở Vân Tú chẳng qua là dự thính. Ngay từ đầu, việc đi hay ở của tuyển thủ, cô hầu như không có ý kiến, đến khi nhìn Lỗ Dịch Ninh ngồi chung hàng ngũ với Lôi Đinh cô mới cảm thấy băn khoăn, sự áy náy kéo dài cho đến tận khi đôi bên hạ bút ký vào bản hợp đồng, rồi tuần tự bắt tay chào nhau.

Cám ơn, đội trưởng. Đây chính là câu sau cùng Lỗ Dịch Ninh nói với cô kể từ lần chia tay hôm đó.

"Sao rồi, đã quen đồ ăn ở W thị chưa?" Câu hỏi của cô đơn sơ bình dị, giống như những người bạn xa nhau một thời gian lúc gặp lại ân cần quan tâm: "Chị có nói với Nghiên Kỳ là cậu không thể ăn cay."

"Sao lại nói với em Đới chứ." Giọng Lỗ Dịch Ninh mang chút hờn trách: "Hèn gì nhóc con đó gắp cho em miếng cổ vịt cay ơi là cay, còn biểu em ráng tập ăn cay đi."

"Á, xin lỗi, xin lỗi nha." Sở Vân Tú cười: "Lần sau chị sẽ nhớ nói với Tiêu Thời Khâm."

"Thật ra, em đề nghị lập một quyển sổ góp ý để ở nhà ăn." Cậu đưa tay vò vò tóc, mỉm cười khóe mắt cong cong: "Em Đới viết một mạch mười tám dòng, dòng cuối cùng ghi là hy vọng năm nay sinh nhật hai mươi tuổi nhà ăn sẽ làm một cái bánh kem, nhà bếp nói cái này họ phải hỏi ý kiến ông chủ trước đã…"

Một mặt Sở Vân Tú cảm thấy Lỗ Dịch Ninh hoạt bát hơn trước kia nhiều, mặt khác cô lại có cảm giác mình không thể hình dung ra bộ dáng trước đây của cậu nhóc, dù sao thì đoạn thời gian cậu ở Yên Vũ cũng không có kỷ niệm đáng nhớ nào.

"Bánh sinh nhật à, nghe hay đấy chứ." Cô bỗng nhiên nói: "Vậy ngày mai sinh nhật của cậu có bánh không?"

Lỗ Dịch Ninh thoáng bất ngờ, cậu không nghĩ Sở Vân Tú nhớ sinh nhật mình: "Ngày mai phải về W thị, thời gian sít sao lắm... Em đã nói với đội trưởng là không cần."

"Lỗi tại chị, chị quên mất, hồi đầu năm có nói phải chuẩn bị cho cậu một buổi sinh nhật. Để chị đặt một cái bánh kem trứng nhé, ngày mai giao hàng trực tiếp ở sân bay." Sở Vân Tú không nghĩ nhiều, mở điện thoại, điện thoại bật sáng hiện rõ hình nền: "Cậu đừng lo, chị nhắn cho Tiêu Thời Khâm. Mặc dù trong thi đấu cậu ấy là người mưu mô nhưng ngoài đời thì rất tốt, chưa kể còn có Nghiên Kỳ thích mấy trò náo nhiệt đến như vậy…"

Giọng cô dần dần nhỏ lại, cậu bé trước mặt dụi dụi mắt, cố gắng dấu đi mấy giọt nước chực trào ra không đúng lúc trong lần chia tay không biết đến khi nào mới có thể gặp lại này.

"Cám ơn chị, đội trưởng, em sống rất ổn!!!" cậu nở nụ cười, giọng mũi nghèn nghẹt: "sẽ còn ổn hơn nữa."

Hình nền trên điện thoại của Sở Vân Tú vẫn là tấm hình chụp ở một trận đấu trong mùa giải thứ chín, toàn thể thành viên Yên Vũ đứng chụp trước bức tường có logo chiến đội. Hai chị em họ Thư ở hai bên trái phải, còn Lỗ Dịch Ninh ở ngay sau lưng cô, vào thời điểm đó vẫn chưa có cảnh kẻ ở người đi như hiện tại, tất cả đều ôm chung một hoài bảo, là cùng nhau phấn đấu.

Hóa ra là vậy. Cho dù như Hưng Hân làm lại từ đầu, hay như Lôi Đình chia rồi lại hợp, thậm chí là Yên Vũ càng lúc càng áp lực, bọn họ đều dốc hết tâm huyết với cùng một mục tiêu là ngày càng phát triển. Có lẽ vĩnh viễn cô cũng không thể tìm thấy một tiêu chuẩn để mà đánh giá vai trò làm người dẫn đường như cô đang làm là tốt hay tệ, nhưng ít ra những điều mà cô nhận lại đã đủ nhiều.

"Vậy là được rồi."

Sở Vân Tú vươn tay, vuốt vuốt tóc cậu nhóc.

"Sinh nhật vui vẻ, Dịch Ninh."

Có lẽ cô không cần phải giữ sự áy náy này thêm nữa.

4.

Sở Vân Tú xọt cả hai tay vào chiếc áo đồng phục đội tuyển quốc gia khoác nó lên người, cô nhận ra mấy ngón tay mình đang run nhè nhẹ, hoàn toàn không phải nguyên nhân vì nhà thi đấu quá lạnh.

"Tốt thôi." Cô thấp giọng lẩm bẩm, lập tức nghe thấy Lý Hiên ngồi bên cạnh bật ra câu chửi tục: "Nó bị lừa rồi!"

Trên màn hình lớn, Đường Tam Đả bị quỷ kiếm sĩ của đối phương đưa vào thế bắt ba ba trong rọ, máu bắn tung tóe không ngừng, thậm chí khiến cho người xem sợ đến mức vô thức đưa tay lau mặt. Đường Hạo lẫn đối thủ mỗi người chiếm nửa màn hình lớn, cả hai đều cau mày, vẻ mặt căng thẳng đến mức không dám dừng dù chỉ là để thở.

Ai nấy đều rất mệt mỏi. Lịch thi đấu giải thế giới chặt chẽ, vòng tám và trận tứ kết diễn ra liên tục chỉ trong vòng hai ngày, đội Trung Quốc dốc cạn máu thi đấu, trầy trật lắm mới vào được trận chung kết, thế mà họ chỉ có một ngày để nghỉ ngơi.

Lý Hiên trông đầy vẻ lo lắng khổ sở, đội trưởng Dụ Văn Châu kế bên trấn an: "Sẽ cướp lại được, ngồi xuống đi."

Sau đó cậu quay sang xác nhận cùng lĩnh đội Diệp Tu: "Mình vẫn còn một cơ hội thay người."

"Không cần đâu." Diệp Tu trả lời ngắn gọn.

‘Không cần’ ở đây là ý gì? Là không cần đổi người đâu? Hay là không cần tranh thắng nữa đâu?

Sở Vân Tú nở nụ cười tự giễu: Thân là tuyển thủ chuyên nghiệp lại có suy nghĩ như vậy, dù chỉ thoáng qua cũng khác nào tự nhận phần thua.

"Vân Tú, chuẩn bị đi." Dụ Văn Châu nhắc cô, dáng vẻ không thể gọi là nhẹ nhõm.

Trên màn hình lớn, Đường Hạo nhắm mắt tháo tai nghe, kế bên hình ảnh gương mặt đần thối có dòng chữ tiếng Anh chạy liên tục hiển thị thông tin trận tranh tài, ở dòng cuối cùng, cạnh cái tên Đường Hạo là con số chỉ tuổi tác: "20".

Vẫn còn rất trẻ. Cô không nhịn được mà bật cười.

"Tui lên đây."

Ở lối đi dành riêng cho tuyển thủ cô gặp Đường Hạo, cậu nhóc mặt tối sầm, nhưng vẫn nói với cô "Đánh tốt nha".

"Vậy thôi hả?"

"Hả?" Cậu bực bội khó hiểu. Sở Vân Tú không hề quay đầu, đưa lưng về phía cậu vẫy vẫy tay.

"Cậu phải nói là, dù thế nào chị cũng… bỏ đi, tui không giống như người có danh hiệu gì ghê gớm."

Cô cúi đầu thì thầm tự nhủ: "Tui chỉ là Sở Vân Tú thôi mà."

Tuyển thủ trấn lôi đài của đội Trung Quốc tiến vào vị trí. Cô mặc đồng phục mang số bảy, tóc dài buộc túm thành một chùm đuôi ngựa sau lưng, mọi người đều thấy gương mặt cô trên màn hình lớn, cô đang mỉm cười.

"Xin chỉ giáo nhiều."

Cô gõ mấy chữ Hán vào khung chat, cũng chẳng quan tâm đối phương có đọc hiểu hay không. Thông dịch viên có vẻ hơi khó xử, mãi đến khi trận tranh tài sắp bắt đầu mới gõ dòng tiếng Anh lên màn hình.

Ở phòng thi đấu Sở Vân Tú không nghe được tiếng reo hò của khán giả, tiếng vỗ tay lẫn âm thanh huyên náo bắt đầu từ phút này không còn can hệ gì tới cô nữa.

Trên màn hình lớn, Phong Thành Yên Vũ lại gõ lên khung chat một câu, đấy đích thực là lời tuyên chiến không hề có ý nhún nhường.

"Time to show hand!"

Cứ như là thời khắc này, cô không quan tâm đến bất kỳ sự mong đợi nào của bất kỳ ai, phải chăng vì thế mà nụ cười của cô trông nhẹ nhàng đến như vậy.

Vì là giải thế giới đầu tiên nên nhất cử nhất động sẽ nhanh chóng trở nên đình đám, chưa kể người thủ lôi đài trận chung kết lại là người luôn ở trung tâm các bài bình luận xưa giờ. Nữ tuyển thủ đến từ đội Trung Quốc nắm giữ nhân vật máu giấy nhất trong số các chức nghiệp của môn này, thế mà ngoài dự liệu, cô đánh bại liên tiếp ba cao thủ đỉnh cấp, tuy gian nan nhưng thắng rất ngoạn mục, giúp đội lật ngược bảng điểm vốn đang ở mức nguy ngập, nhờ có cô tận sức, đội Trung Quốc tiến vào trận đoàn đội mà ai cũng nghĩ đã thành hi vọng xa vời.

Ở trận cuối cùng, khéo sao mà cả hai đều cầm pháp sư nguyên tố. Phong Thành Yên Vũ từ trên trời giáng xuống, mái tóc dài màu bạc tung bay, đối thủ ở giây phút cạn máu vẫn tròn mắt sững sờ vì không sao hiểu nổi: sao có thể nhảy qua Tường Băng? Từ trước tới giờ chưa từng có ai làm được!

Mãi đến khi nhà đài phát lại đoạn phim quay chậm, mọi người mới nhìn ra: cô không hề khiển nhân vật ‘nhảy qua’ Tường Băng, cô chỉ canh chính xác lúc Tường Băng biến mất mà bật nhảy, tiếp đó phóng chiêu Liệt Diễm, mili giây tuyệt không xê xích.

"Cám ơn, tôi thắng."

Khung chat trên màn hình lớn nhảy ra một câu chữ Hán, cổ động viên đội Trung Quốc chiếm số ít vẫn bùng lên như muốn nổ tung khán đài. Sau đó phần phiên dịch tiếng Anh xuất hiện, tiếng vỗ tay vang như sấm động khắp nhà thi đấu, dòng chữ ấy phiên dịch chính xác lời cô: "I am the winner!"

Xướng ngôn viên người nước ngoài khiếp sợ thốt lên: Is this Chinese GongFu?

Khi về nước, trong buổi họp báo, phóng viên tại đương trường nhắc lại câu hỏi này với mục đích ca ngợi, Sở Vân Tú chỉ đơn giản mỉm cười … vẫn là nụ cười không khác gì những lần cô hứng chịu phê bình chỉ trích trong quá khứ.

"Có phải hay không? Ai mà biết."

Thế là có rất nhiều người sực nhận ra, chẳng ai trong bọn họ hiểu rõ vị tuyển thủ chuyên nghiệp có cái tên Sở Vân Tú này cả… bất chấp thực tế là có rất nhiều quảng cáo, bài báo trên trang thể thao điện tử nói về những nữ tuyển thủ hiếm hoi trong ngành, so với ngoại giới sự nổi tiếng của cô chỉ đứng sau Tô Mộc Tranh và Chu Trạch Khải.

Có một bên truyền thông nào đó tự cho là mở lối đi riêng, khùng điên ba trợn đi liệt kê lại những lần cô bị chỉ trích trong quá trình đánh giải chuyên nghiệp trước đây, kết quả bị fan hâm mộ Vinh Quang mắng cho không kịp vuốt mặt, không thể không xóa bài.

"Thắng là thắng, lôi chuyện cũ ra nói tưởng hay lắm sao?"

"Chúng ta vô địch thế giới, mấy người làm gì lên án quán quân dữ vậy, quá đáng lắm luôn á!"

"Là người qua đường không phải fan hâm mộ, công tâm mà nói tôi thấy mấy người làm vậy thật sự quá đáng! Làm người ai rồi cũng mắc phải sai lầm để từ đó trưởng thành hơn!"

Nếu nói những lời bênh vực dạng này Sở Vân Tú xem như bình thường, thì cũng không phải; nhưng mà nói cô sẽ lấy làm xúc động cảm kích vô vàn, càng không đến mức.

Vốn luôn bị cuốn vào vòng dư luận, cô hiểu sâu sắc quy luật khen chê trong đó. Bao nhiều lời bình ấy, chỉ cần đổi ‘Thắng’ thành ‘Thua’, là lập tức có rất nhiều người trở mặt, rất nhiều người quay lại chỉa họng súng vào cô.

Chỉ là, có sao đâu? Cô vốn vì thắng thua mà dấn thân, đương nhiên cũng hiểu người khác lấy thắng thua mà đối xử.

"Cảm ơn mọi người đã quan tâm và ủng hộ."

Sở Vân Tú lại sa đà vào những dòng suy nghĩ vẫn vơ, nên lại lơ đãng điểm nụ cười giản đơn trên mặt.

"Tôi sẽ luôn cố gắng, mục tiêu kế tiếp vẫn là quán quân."

—— huống hồ, thắng lợi luôn mang ý nghĩa khốc liệt, nhưng tuyệt vời.

5.

So với những đội trưởng khác, chuyện giải nghệ của Sở Vân Tú đình đám hơn rất nhiều.

Một mặt, cô dẫn dắt Yên Vũ vào đến tận trận chung kết mùa giải, tuy cuối cùng rất đáng tiếc chỉ được Á quân, nhưng đây vẫn là thành tích cao nhất mà cô và Yên Vũ từng chạm tới; Mặt khác, tin Sở Vân Tú giải nghệ bị rò rỉ quá sớm: cô vẫn tiếp tục ký hợp đồng với Yên Vũ, trở thành huấn luyện viên trại huấn luyện tuyển thủ chuyên nghiệp trẻ đầu tiên trong Liên minh.

Trước đó, trại huấn luyện đội ngũ trẻ ở các chiến đội chỉ có cung cấp toàn thời gian nơi ăn chốn ở, việc huấn luyện sẽ do chiến đội, công hội và bộ phận kỹ thuật chia nhau phụ trách. Mô hình này thường dẫn đến tình trạng nhiều trại viên được huấn luyện không bài bản, thiếu hệ thống, cho nên rất khó để nói những thiếu niên được đưa vào đây sẽ trở thành tuyển thủ đẩy triển vọng hay sẽ bị mai một tài năng.

Tin Yên Vũ vừa ra, Sở Vân Tú không ngạc nhiên một chút nào khi cô lại trở thành tâm điểm của sóng gió một lần nữa. Có điều cô từ chối tham gia mọi cuộc họp báo về đề tài này: "Lời nên nói, lúc tuyên bố giải nghệ tôi đã nói hết rồi."

Mà thực tình, cô thấy mình cũng không còn gì để nói. Tin tức thì thổi phồng việc cô giải nghệ không chỉ nhường đường cho lớp trẻ mà còn góp phần phát triển thế hệ tương lai, trong khi trần trụi mà nói thì chẳng qua là về hưu nhưng vẫn có việc làm, không chọn hướng này thì chọn hướng khác là điều đương nhiên.

Để đổi lại việc không tham dự họp báo, Sở Vân Tú lần đầu tiên kể từ khi chính thức giải nghệ chấp nhận yêu cầu phỏng vấn của bên truyền thông.

Có lẽ để bày tỏ sự tôn trọng, đối phương gửi đi gửi lại bảng câu hỏi nhờ cô xem qua. Các câu hỏi mào đầu vẫn luôn rập khuôn, tiếp đó hỏi về những kỷ niệm đẹp thời đánh giải, rồi cô suy luận thế nào về hệ thống đào tạo thanh thiếu niên, đồng thời cũng đưa sẵn câu trả lời gợi ý có lợi cho Yên Vũ để cô học thuộc lòng.

Sở Vân Tú đã nắm đại khái các câu trả lời, cô trược ngón tay trên vòng lăn của con chuột kéo xuống dưới. Cuối văn bản, một câu hỏi gợi ý được đưa ra hình như để lấy tương tác: Suốt dọc cuộc đời đánh giải, trong số các bài bình luận đưa tin về bạn, bạn ấn tượng với bài nào nhất?

Ở cái tuổi 27, vào những buổi chiều, Sở Vân Tú không còn giữ thói quen ngồi trước màn hình máy tính với tư thế tập trung vào trận đấu như trong quá khứ nữa. Cô thả lỏng người dựa vào thành ghế, tay phải nhẹ nhàng gõ trên bàn phím, một cách vô thức, nhưng rất tự nhiên, cô viết lên năm chữ.

Đó là khi cô chỉ mới hai mươi, nhưng đã có thể tự tin ngồi tại vị trí ‘đội trưởng’ sau một cái bàn trả lời phỏng vấn.

"Một tuyển thủ bị cho là thiếu hụt như Dụ Văn Châu, lúc ban đầu cũng không được coi trọng, nhưng vẫn có thể dẫn đầu Lam Vũ đoạt lấy quán quân mùa giải về cho đội mình." Câu hỏi của người phóng viên kia rõ ràng là không có ý tử tế: "Chẳng lẽ Sở đội trưởng không có suy nghĩ gì sao?"

Sở Vân Tú nghe xong trầm ngâm một lúc, rồi quay sang hỏi người quản lý bên cạnh. Quản lý hình như cũng gợi ý cô gì đó, nhưng Sở Vân Tú lắc đầu.

"Hãy nói xin lỗi."

Cô đột nhiên thốt lên. Đèn flash lập tức lóe lên bốn phía, có vẻ như đoán rằng Sở Vân Tú rốt cục cũng bộc phát tâm tình, nên muốn bắt giữ nét mặt cô với hy vọng có thể diễn giải về những gì mà cô đang biểu lộ.

"Hả?" Người phóng viên kia bật hỏi lại.

"Hãy nói xin lỗi." Sở Vân Tú không hề thay đổi nét mặt, nhìn gã chằm chằm, thậm chí còn tỏ ý chờ đợi một cách thành khẩn: "Dụ Văn Châu không phải là một tuyển thủ có điểm gì thiếu hụt… Cậu ấy chỉ đơn giản là chậm hơn người khác một chút thôi, chỉ thế mà thôi. Nhưng anh nói cậu ấy không được coi trọng, phải chăng cũng đang nói tôi không được coi trọng."

Cô ngồi thẳng người lên, kéo micro lại gần mình.

"Những chuyện tôi không làm được, cậu ấy làm được!!! Cậu ấy thắng, nên chẳng có lý do gì để mà nghi ngờ cậu ta lần nữa. Đúng không?"

Dưới đài bắt đầu xì xào bàn tán, Sở Vân Tú nghe thấy người phóng viên kia vội vàng nói chữa "Tôi xin lỗi, tôi không có ý đó" sau đó ngồi xuống, cũng không chờ cô trả lời.

Đèn flash sáng chói làm cô quáng mắt, thế nhưng trông cô cứ như là đang thở phào thả lỏng, hai tay chống lấy mép bàn đứng lên, cung tay cảm tạ trong ánh mắt ngạc nhiên của toàn trường.

"Trong mùa giải này Yên Vũ không đạt được thành tích lý tưởng, trách nhiệm lớn nhất thuộc về tôi. Xin được hướng về từng vị phóng viên đã quan tâm và ủng hộ Yên Vũ tại đây, cũng như các fan hâm mộ bè bạn xa gần, nói câu xin lỗi."

Vài ngày sau, tờ “E-sport nguyệt san” phát hành, lần đầu tiên ấn phẩm của tòa soạn này dẫn lời của Sở Vân Tú, đội Yên Vũ – ngay tại trang bìa: Tương lai như kỳ vọng.

Có đôi khi, cái gọi là tính tình bình thản cũng không phải nhờ vào được dạy dỗ rèn luyện tốt thế nào, mà là bởi vì trời sinh không có tính dễ bị người khác kích động.

Tính tình trời sinh thế này rốt cục là tốt hay xấu, đại khái mỗi người một ý. Riêng Sở Vân Tú thì, do thiên phú hay được dạy dỗ cái nào cũng được --- với cô mà nói, bất kể ra sao chăng nữa, cô chỉ có một thái độ mà thôi.

Cô cũng không cảm thấy tính tình mình vầy có gì đặc biệt trong giới. Đúng vậy, trong Liên minh, chẳng phải đã có một Diệp Tu một ngàn tám trăm năm không công khai thân phận, một khi ban sư hồi triều còn kinh động đến cả chủ tịch phải đích thân ra sân đón tiếp đấy sao; chẳng phải cũng có mấy tên nhóc Đường Hạo, Tôn Tường, thậm chí là Triệu Vũ Triết, chừng như sẵn sàng giữ cái tính bốc đồng trẻ con ấy suốt cả cuộc đời, vậy mới nói suy cho cùng, rất rất nhiều người giống như cô: Dù thế nào vẫn thấy không quan trọng, và chắc chắn không để mình bị ngáng chân dễ dàng, đường lên đỉnh vinh quang hẳn nhiên là khó, bình thản đón nhận mới đúng là bản chất.

Nhưng vẫn có một điều, chỉ một điều nhỏ thôi, bất luận thế nào cô cũng không hề nhượng bộ --- cô chưa từng chối bỏ điểm yếu của mình, nhưng dù chỉ có một mình, dù lẻ loi đơn độc, dù kết quả có là được ăn cả ngã về không, cô tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ sự khiêu khích bất công nào.

6.

"Không cần đâu, chị trở lại khán phòng thôi." Sở Vân Tú lắc lắc tay với Lý Hoa: "Chị dẫn theo cả đám con nít đây này."

Lý Hoa thở dài: "Đứa nào đứa nấy mười mấy tuổi rồi."

"Thì vẫn là trẻ con." Sở Vân Tú mang khẩu trang vào, rời ghế tuyển thủ.

Nhiều năm rồi Sở Vân Tú không đến dự Ngôi Sao Tụ Hội, lần này cô đi là vì có tân binh do cô huấn luyện muốn khiêu chiến nguyên tố pháp sư Đới Nghiên Kỳ, vì thế cô mới âm thầm tới xem.

"Chị có muốn nhắn gì với chị Đới Nghiên Kỳ không?"

Cậu thiếu niên đang nhổ giò, dáng người gầy gò quấn trong bộ đồng phục Yên Vũ, trông hệt như cây Bạch Dương cao lêu khêu được mô tả trong mấy truyện tiểu thuyết thanh xuân. Gặp phải một cậu nhóc dạng này, e là Đới Nghiên Kỳ sẽ không nhịn được mà trêu chọc đôi câu.

—— nếu như vẫn là Đới Nghiên Kỳ của năm đó.

Chuyện đã nhiều năm trôi qua, cô nhỏ ngày nào còn đứng trên sàn đấu Ngôi Sao Tụ Hội nói với cô câu "Đã hiểu những gì chị chỉ dẫn", giờ đã đổi vai trò, đội phó trẻ tuổi của chiến đội Lôi Đình ngày nay học thành công câu động viên tân binh "Cùng học hỏi lẫn nhau, không ngừng cố gắng".

Mười năm trải kiếp sống chuyên nghiệp, Sở Vân Tú đón nhận ba lần tân binh khiêu chiến. Lần thứ nhất cô cùng Đới Nghiên Kỳ đánh một trận thỏa mắt với hiệu ứng ánh sáng 3D, đứng tại nơi mà tiếng vỗ tay không thuộc về các cô cùng nói lời cảm ơn. Thật ra cô nhỏ có len lén nắm tay Phong Thành Yên Vũ --- đương nhiên không nắm được thật. Thế là trong lòng cô lại dậy chút suy tư, thầm nhủ cám ơn, em cũng khổ luyện rất nhiều.

Lần thứ hai, cô chỉ cần mười giây phỏng đoán đường đi của Triệu Vũ Triết, lại tốn mười giây để lan man về nhân vật nam ba trong phim "Bạn gái phi thường của tôi", rồi mới bắt đầu oanh tạc bản đồ, đánh đuổi tới cùng, nhưng đến tận khi Tôn Lượng cười lớn nói với cô "Đội trưởng, tâm điểm chú ý của chị hơi bị khác người nha" cô mới ý thức được: À thì ra thằng nhóc Triệu Vũ Triết cũng muốn lấy hạ khắc thượng.

Lần thứ ba là khi tin cô sắp xuất ngũ bị lan truyền ra ngoài một cách có chủ đích, thình lình mọc ra một tên nhóc tự xưng là thiên hạ đệ nhất pháp sư nguyên tố. Lần này mới chân chính là lần cô có thái độ với một tân binh --- mà thật ra từ đầu chí cuối cô cũng chỉ nói một câu "Đừng xem thường Phong Thành Yên Vũ".

Khi trò chuyện cùng người khác, rất hiếm khi cô dùng kiểu câu tuyệt đối, điều này không cần phải bàn cãi --- rất hiếm khi cô để cảm xúc chi phối ngữ điệu của mình. Nếu như Tô Mộc Tranh có câu “Chấm dứt từ đây” phẫn hận rời sàn, Đường Hạo với tuyên ngôn “Lấy hạ khắc thượng” chứng minh bằng thực lực, thì cô không cho người ta nhiều cơ hội để có thể bàn tán xôn xao về mình. Ngay cả sau trận chung kết giải thế giới, xướng ngôn viên ngoại trừ thi thoảng nhắc đến câu nói của cô bị thông dịch viên phiên dịch một cách khó hiểu “Làm ơn hãy cho tôi nhiều lời khuyên” để trêu đùa, thì cũng khó lòng khiến khán giả có thể liên tưởng đến những thời khắc ấn tượng liên quan đến cô thông qua vài từ khóa.

Cũng phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần, thì may ra mọi người mới nhớ năm đó ở Ngôi Sao Tụ Hội cô đã một mình mạo hiểm cứu Mộc Vũ Tranh Phong, hay tại Tân Binh Khiêu Chiến cô bất ngờ ra tay đánh đàn em đến thê thảm, hay là tại trận chung kết dù đã mấp mé bờ vực sinh tử cô vẫn quyết tâm chứ không dễ dàng từ bỏ trị liệu, và tại giải thi đấu thế giới cô nở nụ cười mãn nguyện kết trận lôi đài với thành tích một chấp ba được thế giới tôn vinh “Công phu của người Trung Quốc”.

Tất cả những ai không hiểu rõ cô sẽ cảm thán khi nghe đến câu chuyện cuối cùng, ồ Sở Vân Tú, hóa ra cô rất lợi hại.

—— Thế nhưng thêm hai chữ “hóa ra”, khác nào nói lên sự luyến tiếc chẳng thể nào tả rõ.

Trận đấu kết thúc, Sở Vân Tú đứng chờ ở khu hút thuốc. Tới gặp cô lại không chỉ cậu tân binh, mà đi sau cậu còn có thêm Đới Nghiên Kỳ.

"Chị ấy nói không biết là chị cũng tới xem trực tiếp, kêu em dẫn đến chỗ chị…" Cậu thiếu niên đứng giữa nguyên tố pháp sư đời đầu và đời hiện tại, không rõ vì thẹn hay vì kích động mà mặt đỏ lên, hai tay dấu sau lưng nắm chặt.

"Hì hì, cám ơn em!" Đới Nghiên Kỳ thân thiện vỗ vỗ vai cậu nhóc: "Hôm nay đánh không tệ đâu, nhưng là vầy, khá giống phong cách của sư phụ em. Điều này em phải chú ý nha, dù sao chị cũng đã tìm hiểu lối đánh của sư phụ em hàng mấy năm trời, nên em rất dễ bị bắt bài!"

Cô quay sang nháy mắt với Sở Vân Tú: "Cho nên, vẫn còn rất nhiều điều để học hỏi thêm --- phải cố gắng lên nha!"

Sở Vân Tú cười phủi phủi tàn thuốc: "Em phải ghi nhớ chữ chữ châu ngọc của tiền bối nha, vi sư có nói cũng chỉ đến thế là cùng."

Cậu rời khỏi trại huấn luyện ra mắt cũng được nửa năm, Sở Vân Tú đúng là không hề nhiều lời với cậu, thậm chí cũng không bỏ công quan sát biểu hiện của cậu trên sàn thi đấu. Vốn cho rằng hôm nay ít nhiều gì cậu cũng sẽ nhận được đôi lời chỉ dẫn hàm ý xa xôi, nào ngờ người ngoài như Đới Nghiên Kỳ còn thẳng thắn rõ ràng hơn cả cô, mà Sở Vân Tú lại rất tự nhiên thuận nước đẩy thuyền.

Tựu trung lại, cái Yên Vũ cần là người kế thừa "Phong Thành Yên Vũ", chứ không phải người kế thừa "Sở Vân Tú".

Thiếu niên gật đầu lia lịa: "Cám ơn Đới tiền bối! Cám ơn sư phụ!"

"Ây... Thật ra cứ xem tụi chị là huấn luyện viên như nhau thôi." Sở Vân Tú cười khổ nhìn theo bóng lưng cậu thiếu niên đang đi: "Sao mà em lại có thể dễ dàng điều khiển cậu nhỏ này thế?"

"Gọi sư phụ không phải càng trọng vọng hơn sao!" Đới Nghiên Kỳ dựa người vào tường co chân tùy ý, không cần bày ra tư thế tiền bối nữa cô thấy thoải mái hơn nhiều.

Sở Vân Tú hỏi: "Em không về chỗ đội mình sao?"

"Không sao, đội em cũng có tân binh muốn lên khiêu chiến, em đâu phải nhân vật chính." Sau đó Đới Nghiên Kỳ lại cảm thán: "Tân binh bây giờ trẻ thật đó! Mới mười sáu mười bảy tuổi thôi, mình già thật rồi!"

"Ở trước mặt tui mà than già là không được nha?" Sở Vân Tú làm bộ bất mãn: "Chị U30 đây còn chưa nói gì."

"Bởi vì trong lòng em, chị Sở mãi mãi trẻ trung xinh đẹp." Cô cười hì hì: "Có phải vì huấn luyện toàn những thiếu niên, nên cả tâm tính lẫn dáng hình đều trẻ ra? Em thấy chị ba năm nay chẳng thay đổi gì cả!"

"Thật sao?" Sở Vân Tú nhìn ánh đèn huỳnh quang chiếu sáng trên đỉnh đầu, mỉm cười: "Ba năm rồi à."

Từ khi biết đến Vinh Quang cho đến nay, cô chắc chắn có những khoảnh khắc hối tiếc. Từ chuyện hồi nhỏ đánh không lại cao thủ dân gian, đến chiếc cúp vô địch mà cô không thể giành được trong trận đấu, nhỏ như chuyện hội thao diễn ra không thuận lợi, lớn như chuyện giương cung bạc kiếm trong một buổi họp báo, cô nhớ rất kỹ rất nhiều.

Mấy năm này cô hòa mình giữa một đám thiếu niên mười mấy tuổi, nhìn bọn chúng sáng ngời đôi mắt mỗi khi được cô chỉ điểm, hay len lén chùi nước mắt vì thứ hạng cao thấp sau đợt thi phân loại của trại huấn luyện, cô rất muốn nói với chúng, chuyện nhỏ thôi mà.

Có lẽ trong cuộc đời chúng ta sẽ luôn luôn tồn tại khuyết điểm, mà cái gọi là "khuyết điểm" ấy, đều bắt nguồn từ mục đích muốn chứng tỏ mình "hoàn mỹ".

Sự thật là, chưa từng có ai sinh ra đã là người hoàn mỹ. Cũng giống như sự đột phát vào thời điểm tuyệt vọng nhất, giống như sự bất cần quan tâm mình được gì mất gì vào những lúc bị khiêu khích thái quá, giống như sự ấm áp nhận được vào thời điểm mình chật vật cực kỳ, những khoảnh khắc tiếc nuối luôn luôn được đền bù bằng những điều tuyệt vời khác.

Và sự thật cũng chính là, chúng ta tìm thấy chính mình ở những khoảnh khắc khó khăn rời rạc ấy.

Cho nên, không quan trọng, chỉ cần là chính mình, sau đó hạ bước chân --- có lẽ đây là điều mà với cô bao nhiêu ngôn ngữ cũng không thế thay thế, nhất định phải là chính bản thân mỗi người từng bước từng bước nghiệm ra.

Đới Nghiên Kỳ cũng ngẩng đầu, ngắm vầng sáng trên trần mà như đang ngắm một mảng trời xanh quý giá: "Vất vả nhiều rồi, chị Sở của em."

7.

Việc Sở Vân Tú về hưu im ắng hơn việc cô nhậm chức ở trại huấn luyện cách đây ba năm nhiều.

Cô cầm bộ hồ sơ đi ra khỏi phòng Nhân sự, cùng lúc có người sượt qua vai cô, có lẽ người đó không nhận ra cô, mà cũng có thể là không biết cô thật, người nọ lấy hồ sơ che mặt thì thào hỏi đồng nghiệp: "Ai vậy? Xinh quá!"

Cô thoáng chút bất ngờ, hình như lâu lắm rồi cô không được nghe câu khen ngợi thật lòng và bộc trực như thế. Phản ứng đầu tiên là bật cười, tiếp theo là thấy nhói nhói khó hiểu nơi ngực, cô quen thuộc đưa tay quét lên máy bán hàng mua một gói thuốc lá.

Đi vào khu vực cho phép hút thuốc, Sở Vân Tú gặp một người mà cô không mong gặp nhất. Cô sững sờ, hỏi ngay "cậu bắt đầu hút từ khi nào?".

Lý Hoa quay lại, thấy điếu thuốc trên tay cô chưa châm, nói trêu: "Còn chị vì sao giờ này đi hút lại?"

"Tự nhiên chị muốn hút để giải tỏa chút tâm trạng."

"Thất kính thất kính, mong ngài dịu bớt."

Cô đến gần, Lý Hoa thành thạo móc bật lửa châm thuốc cho cô. Hai làn khói trắng bay lên cao, xung quanh trở nên mờ ảo.

"Ký rồi, nhất định không gia hạn?"

"Không, chẳng nghĩa lý gì cả." Lý Hoa phun ra vòng khói, nghiêng đầu qua một bên: "Năm ngoái đã nói chỉ ký thêm một năm, chị hỏi rồi mà."

Lý Hoa vừa mới kết thúc năm thứ tư ở vai trò đội trưởng. Cậu mỉm cười nói mình từng chứng kiến cả quá trình sụp đổ tòa thành mà Sở Vân Tú đã dựng nên: Bạch Kỳ chuyển nhượng, nhưng mùa xuân năm sau phải bỏ thi đấu vì chấn thương, từ đó giải nghệ rảnh rỗi, thỉnh thoảng cầm tài khoản nặc danh yểm trợ Yên Vũ; Tôn Lượng đánh chín năm theo hợp đồng, cuối cùng cũng từ vị trí thứ sáu không ổn định mà vươn lên đánh thật tốt cho đến tận khi giải nghệ, xem như kết thúc có hậu cho sự nghiệp đánh giải chuyên nghiệp của mình; chị em họ Thư tuy lý do giải nghệ chưa từng được công bố nhưng sau đó nhanh chóng trở thành blogger nổi tiếng về trò chơi này, thi thoảng Sở Vân Tú cũng có xem livestream của các cô, nhìn các cô tái diễn lại những đấu pháp hoa lệ hoành tráng trong quá khứ.

Và rồi nhanh thôi, Yên Vũ sẽ tổ chức một buổi họp báo tuyên bố Lý Hoa giải nghệ, sau đó người cầm mục sư ra mắt đã năm năm sẽ trở thành đội trưởng đời tiếp theo, đồng thời tân binh tiếp nhận nhân vật Phong Thành Yên Vũ sẽ được nhắm tới để đào tạo một thế hệ tương lai cho Yên Vũ.

Cho đến bây giờ, những người đã từng gọi cô một tiếng đội trưởng, đều giải nghệ hết rồi.

"Tiếp theo thế nào? Ra ngoại quốc làm huấn luyện viên cũng không dễ đâu nha."

"Đúng rồi chị, dù sao cũng chưa từng có ai làm qua." Lý Hoa dụi tắt điếu thuốc: "À phải, còn đơn thôi việc của chị thì sao, ký rồi chứ?"

"Xong rồi." Sở Vân Tú huơ huơ xấp hồ sơ trên tay: "Cấp trên muốn người, đâu dám không thả."

Trước khi hợp đồng ba năm với trại huấn luyện Yên Vũ hết hạn, văn phòng Thể thao Điện tử của Tổng cục Thể thao đã đến thương thảo. Với sự chính thức hóa của Thể thao Điện tử toàn cầu, họ cần phải chuyên nghiệp hơn, có hệ thống hơn trong việc đào tạo lực lượng dự bị cho đội tuyển quốc gia, Sở Vân Tú chắc chắn là một ứng cử viên không thể thiếu trong công cuộc xây dựng hệ thống đào tạo đội ngũ trẻ đại diện nước nhà.

Lý Hoa cười: "Hắc, không hổ là người ăn lương hoàng tộc, cách nói chuyện cũng khác nhau."

"Đúng vậy nha đúng vậy nha, chuẩn bị tinh thần đi, để thấy ngắm trăng nước ngoài khác biệt thế nào."

Cả hai cùng cười vang thoải mái, hệt như năm đó pháp sư nguyên tố và ninja, giữa mênh mông khói tỏa oanh tạc ra vô số điện quang.

"Cứ vậy đi." Lý Hoa thẳng người nhìn về phía cô: "Ngày sau hữu duyên, giang hồ tái kiến."

"Quao, không cần văn vẻ thế." Sở Vân Tú cười, đưa tay khẽ gảy khóe mắt.

"Đã nhiều năm như vậy, chị cũng phải cho em được một lần chứng tỏ bản thân chứ." Lý Hoa cũng cười, chìa tay ra cho cô.

"Hẹn gặp lại, đội trưởng."

Sở Vân Tú bắt tay cậu: "Hẹn gặp lại, đội phó."

Cả hai đều hiểu đây chưa hẵn là lần chia tay cuối cùng, và lời tạm biệt này là lời tạm biệt dành cho quá khứ mà họ từng đi chung.

Hẹn gặp lại.

8.

Có tiếng đóng cửa xe của xe công ty dọn nhà, hầu hết hành lý đồ dùng trong nhà đều được gửi về nhà ba mẹ cô cất giữ. Trước khi xe lăn bánh, Sở Vân Tú lôi từ trong cái thùng giấy cũ một tờ tạp chí mỏng, nhét vào trong ba lô, hành lý cô mang lên máy bay vỏn vẹn một cái túi.

Chiếc xe tải màu trắng chậm rãi trườn qua gờ giảm tốc, cô có cảm giác như mình có thể nghe thấy những đồ vật chứa đầy hồi ức trong thùng xe bị xốc nảy, âm thanh vang vọng trầm trầm.

"Hả?"

"Vân Tú, taxi đến rồi. Chị xuống lầu đi thôi."

"Được, tôi xuống ngay."

Cúp điện thoại, Sở Vân Tú lên tinh thần, đứng tại cửa nhìn lại nơi cô từng sống.

"Cứ vậy đi ----"

Cô nhìn kệ sách trống trơn, màu trắng tinh không nhuốm chút bụi, chỉ có tầng dưới cùng bị cong tí xíu, đường cong tuy nhỏ nhưng không cách gì phục hồi lưu lại dấu ấn về trọng lượng mà nó từng gánh chịu.

"Tôi xuất phát nha."

Sau cùng cô cảm thấy thật vui vẻ, lời chào mà cô gửi đến nơi đã từng làm bạn với cô kể từ tuổi trưởng thành cho đến nay, nơi mà cô đã lưu lại biết bao kỷ niệm, lại là "Tôi xuất phát nha" chứ không phải "Tôi đi đây".

Cứ như là cuối cùng cô cũng chứng minh được, "Tương lai như kỳ vọng" mới là điều đáng quý trọng hơn cả, hơn hết thảy những thứ mình đã nắm trong tay.

Cô nhốt lại đằng sau cánh cửa tất cả những gì cô từng xem là nặng nhất trong trời đất trước đây, bởi giờ đã trở nên nhẹ, rất nhẹ.

END.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook