Hoàn [Thiên Ngôn Vạn Ngữ 2022][Sở Vân Tú] Myself

Quân Y Hoàng

Trừ khước yên vân bất thị vân
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
151
Số lượt thích
1,149
Team
Yên Vũ
Fan não tàn của
Sở Vân Tú
#1
M Y S E L F

Edit + beta: @Băng Ly
Author:
楚筱桃
Fic thuộc Project Nữ Tuyển Thủ 2022 - Thiên Ngôn Vạn Ngữ, một pj nhằm tôn vinh các nữ tuyển thủ Liên minh.



Artist: RUuu☆


“Cầu chúc người một đời sống theo ý nguyện bản thân, không để tâm ánh mắt người đời.”

Bạn tên M, là fan của Sở Vân Tú.​

Thực ra ban đầu chính bạn cũng không ngờ tới, sau này bạn sẽ yêu thích và tin tưởng cô ấy đến như vậy.​

Từ khi Sở Vân Tú còn là thành viên trại huấn luyện, thân là một công dân Tô Châu nhiệt tình hóng drama, bạn đã biết là năm sau sẽ có một chiến đội tên là Yên Vũ ra mắt, góp chân tranh bá quần hùng trong Liên minh Vinh Quang.​

Là một khán giả chuyên ăn dưa hóng thị mỗi ngày, đồng thời là người chơi Vinh Quang có thâm niên, chỉ nghe tin này thôi bạn đã kích động không thôi, thậm chí đã tưởng tượng ra tương lai cho chiến đội Yên Vũ mai này.​

“Cho dù là quán quân, MVP, cộng tác tốt nhất, chụp trang bìa, đóng quảng cáo... Yên Vũ chúng ta một phần cũng không thể thiếu...”​

Xem kìa, vốn không phải chuyện bạn có thể nhúng tay vào, còn chưa tới mùa giải thứ tư đâu, bạn đã vạch sẵn đường cho người ta rồi...​

Mà nghe nói này, đội trưởng tương lai của Yên Vũ là một cô gái, tên là Sở Vân Tú, riêng điều này thôi đã khiến người chơi nữ Vinh Quang như bạn hoàn toàn kích động.​

Nữ tuyển thủ đó biết không? Lần này có minh chứng để phản bác lại những đứa mở miệng ra là “Con gái chơi game tệ lắm”, “Con gái chơi game là kéo chân” rồi. Rõ ràng là bọn họ trình độ kém thua thi đấu đoàn đội, lại đội nồi lên người chơi nữ trong nhóm, vừa phản đối vài câu thì “Con gái chơi e-sport là đồ bỏ”, còn lời gì có thể nói nữa đâu.​

Bạn may mắn sinh ra ở Tô Châu, thái độ đối với vị nữ đội trưởng này, hoàn toàn là tự hào kiêu ngạo và nở mày nở mặt.​

Có lẽ từ khi đó đã định trước, bạn sẽ cùng Sở Vân Tú và chiến đội Yên Vũ trưởng thành.​

Đội trưởng Yên Vũ Sở Vân Tú, tài khoản Phong Thành Yên Vũ.​

Nữ đội trưởng đầu tiên trong Liên minh.​

Ban đầu bạn chỉ mừng rỡ hào hứng mong chờ vị nữ đội trưởng này, nhưng sau đó lại dần trở nên lo lắng cho cô.​

Bạn hiểu rất rõ rằng, chỉ cần thực lực của cô gái này không đủ xuất sắc đến mức chặn được miệng lưỡi của toàn bộ khán giả, chỉ cần thao tác của cô có một chút thua kém so với các tuyển thủ đại thần khác, tất cả bình luận ác ý sẽ như thủy triều đổ ập xuống đôi vai cô.​

Chỉ cần ngày nào cô chưa đưa được Yên Vũ lên đỉnh Vinh Quang cao nhất, những chê trách và mỉa mai này sẽ không bao giờ dừng lại.​

Như vậy thì, liệu cô gái tên Sở Vân Tú ấy có thể làm được hay không đây?​

Những nghi vấn này xoay vòng vòng trong đầu bạn suốt cả tuần, vì thế bạn ăn không ngon ngủ không yên, đến khi bạn của bạn phải kinh ngạc hỏi sao sắc mặt của bạn lại kém như vậy, bạn mới cắn răng nói hết suy nghĩ trong lòng mình cho đối phương nghe.​

Bạn của bạn là một chàng trai tinh tế thấu hiểu lòng người, nghe xong tâm sự của bạn, không những không cười bạn mà còn an ủi, “Tin tưởng cô ấy, tin tưởng Yên Vũ.”​

“Có thể trở thành nữ đội trưởng đầu tiên của Liên minh, chắc chắn cô ấy sẽ ưu tú hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.”​

“Không đúng,” Bạn của bạn bổ sung thêm, “Không nên áp đặt giới tính trong thể thao, người có thể trở thành đội trưởng một chiến đội đều cực kỳ lợi hại.”​

Bạn được an ủi cũng tạm yên lòng, gật gật đầu vươn tay cầm giò heo trước mặt lên gặm. Bạn của bạn dở khóc dở cười nhìn bạn, vài lần muốn nhắc bạn giữ hình tượng, nhưng cuối cùng lại thôi.​

Cuối cùng bạn của bạn nói với bạn rằng, “So với lo lắng thì chi bằng chúng ta nên chờ mong. Chờ mong những biểu hiện của cô ấy và Yên Vũ, nhìn bọn họ tỏa sáng như thế nào.”​

“Nữ tuyển thủ trong giới đều là thân giấu bảo vật, tôi đoán nhất định Sở Vân Tú sẽ làm chúng ta ngạc nhiên.”​

Bạn của bạn nói không sai, Sở Vân Tú thực sự mang tới niềm vui bất ngờ.​

Mặc dù đối với bạn mà nói chuyện này không có gì đáng vui vẻ cả.​

Trong buổi họp báo ra mắt đầu tiên của Yên Vũ, lúc Sở Vân Tú đại diện chiến đội phát biểu, bạn ngồi ở bên dưới ghế khán giả nghe thấy người lạ bên cạnh cuồng nhiệt gào thét – không phải vì tuyển thủ, mà là vì nhan sắc của tuyển thủ.​

Còn Sở Vân Tú đang cầm mic đứng trên đài phát biểu kế hoạch phát triển tương lai của Yên Vũ, dáng vóc nhìn qua còn mang theo chút ngây thơ của thiếu nữ, lưng lại thẳng tắp, không có chút thần sắc sợ hãi do dự nào.​

Cô ấy chói sáng như thế.​

Bạn lại thật buồn bực.​

Vì sao trong buổi họp báo ra mắt được phát sóng trực tiếp, khán đài đông người như vậy chỉ chú ý đến dung mạo của Sở Vân Tú? Vì sao vì sao vì sao??? Người ta đường đường là tuyển thủ chuyên nghiệp mà!!! Còn một đám khán giả nhan khống bình luận trên mạng nữa, cái gì mlem mlem quỳ liếm màn hình? Có phải nữ minh tinh ra mắt đâu? Nè!!!​

Bực bội thì bực bội, nhưng thi đấu thì vẫn phải xem chứ.​

Nhưng xem thi đấu xong, bạn từ buồn bực biến thành thất vọng, cảm xúc chán nản này càng khiến bạn uất ức hơn.​

Trận đầu tiên của Yên Vũ, Sở Vân Tú đấu lôi đài, hai bên giằng co mãi cuối cùng thảm bại, đấu đoàn đội Phong Thành Yên Vũ đối mặt với một tuyển thủ bên đội khách, rõ ràng có cơ hội xông lên đập chết đối phương, nhưng rốt cuộc thua một cách khó hiểu.​

Không phải chứ, chuyện này rốt cuộc đều là vì sao vậy?​

Nếu hoàn toàn không có cửa thắng thì coi như chấp nhận số phận, thực lực hai bên cách biệt quá lớn, nhưng rõ ràng là có cơ hội thắng rất lớn, tại sao lại thua một cách không giải thích được như vậy chứ?​

Ngược lại hai vị tuyển thủ cùng kỳ của Lam Vũ kia, một người theo chủ nghĩa cơ hội nắm bắt chính xác thời cơ, một người trầm tĩnh chỉ đạo đội viên thi đấu, so ra thì trận này của Yên Vũ quả thật như một trò cười.​

Sự lo lắng trước đó của bạn cũng thành sự thật, quả nhiên sau trận đấu, hàng loạt bình luận công kích ào ào như sóng thần đổ ập xuống đầu Sở Vân Tú.​

Chuyện này càng khiến bạn ủ rũ hơn, ngày nào cũng chán nản không vui.​

Vẫn là bạn thân dỗ dành bạn, “Đừng lo lắng, bọn họ là tuyển thủ mới ra mắt không được bao lâu, áp lực chắc chắn rất lớn. Cũng không có kinh nghiệm gì cả, thua là chuyện bình thường, nhưng bà không nhận ra Sở Vân Tú có thực lực mạnh mẽ sao? Sau này thi đấu chính thức nhất định sẽ rất đặc sắc.”​

Nghe bạn thân dùng lý do cũ rích này để trấn an mình, bạn miễn cưỡng phẩy tay bảo cậu ta không cần rót canh gà cho mình nữa. Ai ngờ tri kỷ của bạn nhếch môi cười như hồ ly, cá cược với bạn, “Cược với tôi không, sau này Sở Vân Tú và Yên Vũ sẽ tỏa sáng hơn nghìn lần so với bà tưởng tượng ngày hôm nay.”​

Biểu cảm của bạn thân rất nghiêm túc, trong ráng chiều đỏ cam của đất Tô Châu, nhìn gương mặt kiên định của cậu ấy, bạn có thể nhìn thấy cái gọi là “ánh sáng” và “hi vọng”.​

Bạn không tiếp tục so đo nữa, chỉ phủi phủi ống tay áo, nhìn về mặt nước trên sông gợn sóng lăn tăn nhiễm ánh nắng chiều lấp lánh, cong môi cười nói, “Cược thì cược.”​

Bạn của bạn kinh ngạc nhíu mày, khóe môi của bạn càng cong hơn, cuối cùng không kìm nén được, bạn ôm bụng thoải mái cười ra tiếng, cười đến chảy nước mắt mới đưa tay lên lau, xoay đầu qua bên cạnh mỉm cười nhìn bạn thân nói tiếp, “Chỉ là...” Bạn kéo dài âm điệu của mình...​

Bạn thân mở to mắt nhìn.​

“Tôi muốn cược giống ông.” Bạn ngẩng đầu lên, cằm vẽ ra một độ cong duyên dáng trong không trung, “Tuyển thủ Yên Vũ Tô Châu chúng ta, chừng nào chưa ôm được tất cả quán quân trong Liên minh thì không dừng lại.”​

Lời vừa thốt ra, hào sảng phóng khoáng, chí khí ngất trời.​

Kết quả lại không thuận lòng người.​

Sở Vân Tú và Yên Vũ như phù dung sớm nở tối tàn, lúc đầu dựa vào danh hiệu “Nữ đội trưởng đầu tiên” thu được nhiều chú ý và thiện cảm của fan qua đường, nhưng sau đó trong Liên minh nhân tài vô số, các chiến đội mới mạnh mẽ nổi lên, Yên Vũ lại không khơi dậy được làn sóng hâm mộ cuồng nhiệt nào.​

Phong Thành Yên Vũ dù có danh hiệu “Đệ nhất pháp sư nguyên tố”, nhưng Yên Vũ năm đó còn chưa vào được vòng chung kết. Sở Vân Tú vẫn hay bị chùn bước ở thời khắc quan trọng, mỗi lần xem bạn đều giận đến nghiến răng, cực kỳ uất ức. Trong lòng bạn có chút oán trách, tại sao Sở đội lại luôn xuống phong độ ở giây phút mấu chốt như vậy, nhưng cuối cùng đành gắng gượng xốc lại tinh thần, hò hét cổ vũ cho cô, mong lần tiếp theo cô có thể làm tốt hơn.​

Chỉ là, một lần lại một lần, thất vọng mà thôi.​

Về sau quần chúng còn tổ chức bầu chọn “Đệ nhất nữ tuyển thủ Liên minh”, phản ứng đầu tiên của bạn là mong Sở Vân Tú giành được vinh dự này, nhưng nghĩ kỹ chỉ cảm thấy trào phúng và tức cười.​

Lúc đó trong Liên minh chỉ có hai vị nữ tuyển thủ, chọn ra người thứ nhất thứ nhì, có ý nghĩa gì sao?​

Sao không bình chọn Diệp Thu làm “Đệ nhất nam tuyển thủ Liên minh” đi?​

Mệt mỏi quá!​

Lần đầu tiên trong hai năm làm fan Yên Vũ đến nay, bạn thực tâm cảm thấy mệt mỏi.​

Nhưng bạn vẫn tiếp tục gào thét cổ động cho đội nhà trên khán đài.​

Bạn ghi nhớ kỹ rằng, nếu ngay cả nhóm fan đầu tiên dám thề tử trung với Yên Vũ và Sở Vân Tú như bạn còn từ bỏ, sẽ có ai còn kiên trì nữa chứ?​

Đôi khi bạn cũng thực sự muốn lấy ôm lấy cô gái ấy.​

Thực ra, cô cũng mới chỉ là thiếu nữ đôi mươi mà thôi.​

Đêm khuya lướt mạng trúng bài đăng thành tích không tốt của Yên Vũ, bạn khóc.​

Khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt mệt mỏi của Sở Vân Tú xuất hiện trên màn hình, bạn càng khóc dữ dội.​

Bạn đã từng nghĩ, người mình ủng hộ có thể đánh đâu thắng đó.​

Bạn cũng hi vọng, cô gái này được tất cả mọi người công nhận.​

Nhưng bạn cũng hiểu rằng, tất cả chỉ là mộng tưởng của riêng bạn mà thôi.​

Ảo tưởng của bạn không thành, bạn chỉ có thể đi trách cứ thần tượng, bạn căm ghét sự mềm yếu của Sở Vân Tú, cũng không muốn nhìn thấy nụ cười gượng trên khuôn mặt trắng tái kia.​

Theo lý thuyết mà nói, chán ghét người khác là cảm xúc rất tiêu cực, nhưng hết lần này đến lần khác bạn khóc đến nghẹn hơi, chỉ có thể trong đêm dài bi thương rút khăn tay lau nước mắt.​

Sinh hoạt thường ngày vẫn phải duy trì, bạn thân của bạn vẫn bình tĩnh an ủi bạn, nói thực ra Sở đội đã làm rất khá rồi, không thể vì bản thân kỳ vọng quá cao rồi đi trách móc tuyển thủ. Cho dù chính cậu ấy cũng cực kỳ lo lắng cho thành tích tương lai của Yên Vũ.​

Bạn nhìn nụ cười miễn cưỡng của bạn thân, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy. Luôn bị ảnh hưởng bởi những lời bàn tán khó nghe của người ngoài mà thất hồn lạc phách, để những người thân yêu bên cạnh phải lo lắng cho mình. Bạn cũng có thể trở thành điểm tựa tinh thần cho bạn bè mà.​

Bạn cảm thấy mình phải tiếp tục sống thật tốt, tâm lý ổn định thì đầu óc cũng sáng suốt, ngay cả chơi game cũng linh hoạt hơn vài phần. Mỗi ngày đều hít thở khí trời trong lành, giữ tâm trạng vui vẻ tốt đẹp, tận tâm làm fan cứng của Sở Vân Tú.​

Dù cho Sở Vân Tú có đấu lôi đài thất bại, bạn cũng có thể thoải mái phất tay cười nói với bạn thân rằng, “Tú Tú nhà mình và Yên Vũ chỉ là thiên nga sẩy chân chút thôi. Lần sau nhất định sẽ thắng!”​

Bạn của bạn vẫn nhíu mày che giấu ưu tư, bạn lại vỗ vỗ vai cậu ta mấy lần, động viên cậu ta phải tin tưởng Sở đội, nhất định cô sẽ đưa Yên Vũ tới đỉnh cao trong Liên minh.​

“All-Star cuối tuần ông xem chưa? Phong Thành Yên Vũ đuổi sát Vương Bất Lưu Hành và Dạ Vũ Thanh Phiền luôn, còn một chấp hai trong thi đấu đoàn đội với Bách Hoa nữa...” Bạn chống nạnh tự hào liệt kê với bạn thân, còn cậu ấy dường như đã nhìn thấu bạn, lắc đầu cười bất đắc dĩ, sau đó thở dài nói cậu ta vẫn lo lắng cho bạn hơn một chút.​

Bạn bị câu nói này của cậu ta làm cho nghẹn họng, nhất thời không biết phản bác như thế nào.​

Nhưng tóm lại bạn có thể chọc cho cậu ta cười, xứng đáng với danh hiệu bạn thân.​

Nhưng bạn của bạn nói đúng, bạn nên lo lắng cho chính mình.​

Mùa giải thứ mười khởi động, ban đầu bạn mong mỏi hai tân binh Yên Vũ sẽ có những màn thể hiện đặc sắc, không ngờ thi đấu đoàn đội sắp xếp đội hình không hợp lý, đương nhiên là thua.​

Nhất thời trên mạng tràn đầy bình luận công kích Yên Vũ: Sở Vân Tú không xứng chức đội trưởng, hai người mới tính cách không chín chắn, một đám con gái có thể chơi game tốt đến mức nào chứ...​

Bạn càng lướt đọc lại càng buồn bã, bạn theo dõi Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp nhiều năm như vậy, người có quyền quyết định đội hình thi đấu là ông chủ và quản lý, vì muốn kiếm lợi nhuận mà đẩy hai nữ tân binh có chút tên tuổi lên sàn, mà người thực sự lao tâm khổ tứ vì thành tích chung lại đang bị mắng chửi thậm tệ?​

Bạn cũng cảm thấy uất ức cho Sở Vân Tú và chị em họ Thư.​

Mỗi lần xem họp báo sau trận đấu đều thấy Sở đội nhíu mày trước ống kính, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, bạn cũng cảm thấy rất khó chịu.​

Hoang mang, bất lực, nhưng không thể nói ra nỗi khổ sở và mệt mỏi của bản thân.​

À, hóa ra bạn bị cảm lạnh. Mấy ngày nay Tô Châu mưa liên tiếp, lại đang là tiết trời se lạnh mùa thu, lúc đến sân thi đấu bạn không mặc áo khoác lại bị dính mưa, nên đã bị ốm rồi.​

Sau đó bạn bị sốt, toàn thân nóng hầm hập.​

Đúng lúc “bà dì” mỗi tháng ghé thăm.​

Bạn đau bụng vô cùng, chỉ có thể ôm chăn cuộn tròn trên ghế sô pha, gắng gượng uống một chút nước ấm, nước mắt lại lặng lẽ thấm ướt gối dựa.​

Một lần bị bệnh này, khiến bạn như sụp đổ.​

Bình luận tiêu cực trên mạng như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, có người thống kê mấy năm nay Sở Vân Tú làm đội trưởng đánh ra thành tích kém cỏi như thế nào, có người cười nhạo đúng là con gái tâm lý mềm yếu, có người chê bai danh hiệu “Đệ nhất nữ tuyển thủ” không xứng với thực, có người chụp lén cảnh Sở đội cầm điếu thuốc lá rồi trắng trợn phỉ báng cô phẩm hạnh không chuẩn mực.​

Bạn tức giận và tủi thân vô cùng, lại trút hết oán khí lên bóng lưng mảnh mai của đội trưởng Yên Vũ trên sàn đấu, trách cô thi đấu chưa đủ tốt. Nhưng càng kích động thì bụng của bạn càng đau, cuối cùng chỉ có thể một mình nằm nhà, tiếp tục cuộn tròn bản thân lại, không thể thay đổi được bất cứ điều gì.​

Bên tai là từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, bạn không rõ ngoài cửa sổ bây giờ đang mưa hay trời xanh đang khóc cùng mình.​

Bạn cũng gọi điện cho bạn thân, nghẹn ngào hỏi lúc trước ông đánh cược thắng rồi sao? Bạn thân đầu tiên là trách móc bạn không chăm sóc tốt cho bản thân mình, sau đó thấy bạn thực sự buồn bã mới an ủi bạn vài câu, dặn bạn nhớ ngoan ngoãn uống thuốc. Cuối cùng cậu ta không biết dỗ dành bạn như thế nào, đành phải lặp đi lặp lại, “Sẽ tốt hơn mà, tốt hơn mà, tin tôi đi...”​

Thực ra có tốt hơn hay không bạn không biết, nhưng cuộc sống hàng ngày vẫn phải duy trì.​

Đôi khi bạn cũng tự chế nhạo bản thân mình, “Ai cũng kêu gọi giới trẻ ra sức thay đổi thế giới, còn mình đã làm được gì cho thế giới này tốt đẹp hơn...”​

Bạn giơ tay lên cao, cánh tay mảnh mai không có lấy chút cơ bắp, nhưng khi người khác nghi ngờ thực lực của Yên Vũ, bạn lớn tiếng phản bác trong lòng, “Quán quân mùa giải tiếp theo nhất định là Yên Vũ.”​

Bạn gắng gượng vượt qua những đêm dài tuyệt vọng, nhưng trong lòng càng lúc càng nôn nóng, vì sao Yên Vũ thi đấu đoàn đội kém đến như vậy, vì sao năm nay còn chưa vào nổi Top 8, vì sao chưa chạm tới cửa vòng chung kết đã phải tiếc nuối rời sân...​

Nhưng cũng may, mùa hè năm nay bạn được tiếp thêm một nguồn sức mạnh tinh thần, khi biết Sở Vân Tú trúng tuyển Đội tuyển Quốc gia, tiến ra biển lớn thi đấu Quốc tế đem về vinh quang cho Tổ Quốc, phản ứng đầu tiên của bạn là, “Chẳng phải nên là như vậy sao?”​

Khoảnh khắc ấy bạn cũng rất kinh ngạc, ngạc nhiên rằng vì sao sau bao nhiêu lần thất vọng, bạn vẫn còn tin tưởng cô ấy đến như thế.​

Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì, bạn chưa từng không tin tưởng cô ấy. Cho dù là thất vọng hay tự hào, trách móc chính là vì yêu thương, thực ra bản thân bạn vẫn luôn cảm thấy Sở Vân Tú là tuyển thủ có trình độ cao nhất.​

Thậm chí, không lẽ không có người thứ hai?​

Dù sao bạn đã từng hùng hồn tuyên bố Phong Thành Yên Vũ có thể một quyền đấm bay Dạ Vũ Thanh Phiền, bẻ chổi Vương Bất Lưu Hành, chân đá Nhất Diệp Chi Thu!!!​

Lúc đầu bạn cũng căm ghét sự mềm yếu của cô, nhưng đáng lẽ bạn không nên như vậy, người trên sàn đấu khoác đội phục tuyển Quốc gia kia không phải tự tin đánh ra phong thái đội Trung Quốc hay sao.​

Cho nên khi biết tin tức này, đầu tiên bạn gọi điện cho bạn thân khoe khoang rằng, “Tôi cược thắng rồi.” Bạn vui vẻ ra mặt, “Ông có phải nên tặng tôi một túi kẹo làm phần thưởng không nhỉ?”​

“Xì...” Bạn thân của bạn vô cùng ghét bỏ đáp lại, “Tôi cũng cược thắng mà, còn chưa tìm bà đòi phần thưởng là may rồi...”​

“Nhưng mà...” Bạn thân đổi giọng đáp, “Nếu đội Trung Quốc đoạt quán quân, mười gói kẹo tôi cũng mua cho bà.”​

“Oa, ông giàu vậy luôn...” Chữ “hả” bạn còn chưa thốt ra khỏi miệng, đầu dây bên kia đã nhanh miệng nói tiếp, “Đùa bà thôi.”​

Bạn: ???​

Bạn thân: “Cho dù không đoạt quán quân, chẳng lẽ Sở Vân Tú không xứng với mười gói kẹo hả? Cho dù là một trăm hay một nghìn gói đều cực kỳ xứng đáng.”​

Bạn và bạn thân đang vui vẻ thảo luận về Sở Vân Tú, trên mạng cũng ồn ào bàn tán các thành viên trong đội tuyển Quốc gia xem họ có xứng được đi thi đấu Quốc tế hay không.​

Rốt cuộc bạn cũng hiểu được rằng, mặc kệ Sở Vân Tú có làm tốt đến mức nào đi chăng nữa, vươn tới độ cao như thế nào, vẫn sẽ có người không thích cô, muốn kéo cô xuống khỏi thần đàn. Sự căm ghét này không liên quan đến năng lực cá nhân ưu tú của Sở đội, chỉ là có nhiều người lòng dạ tiểu nhân mà thôi.​

Làm sao có thể chặn miệng bọn họ được? Đành kệ đi thôi vậy.​

Đây không phải lỗi của Sở Vân Tú, trước nay cô đều không sai, cô đều làm rất tốt chức vị của mình. Cho dù là tu dưỡng của tuyển thủ chuyên nghiệp hay trọng trách của đội trưởng.​

Cô thực sự không nên bị ảnh hưởng bởi những bình luận ác ý kia.​

Bạn hiểu rõ được điều này, may mắn là, thần tượng của bạn càng hiểu rõ hơn.​

Biểu hiện của Sở Vân Tú trong giải đấu Quốc tế gây chấn động cho toàn bộ khán giả trong nước, Phong Thành Yên Vũ kiên cường, dũng cảm, quyết đoán, thẳng tay đánh giết trong nháy mắt trên sàn thi đấu, danh tiếng lan tỏa rộng rãi. Nghe nói ngay cả lĩnh đội Diệp Tu đều tấm tắc khen ngợi, khi Vân Tú thoải mái đánh, năng lực cực kỳ xuất sắc.​

Sau đó đội Trung Quốc quả nhiên giành được quán quân, Sở Vân Tú mặc đội phục tuyển Quốc gia thẳng tắp đứng trên bục nhận giải cùng đồng đội, trong tiếng reo hò và vỗ tay của toàn thế giới nhận được giải thưởng tối cao, cúp vàng trong ánh đèn sáng rực càng thêm chói mắt.​

Quả thực lấp lánh như thế.​

Sở Vân Tú duy trì trạng thái thi đấu ở Zurich về giải đấu trong nước, tinh thần của cô mạnh mẽ hơn rất nhiều, đối mặt với phóng viên sắc bén chặt chém đáp trả không chút do dự, đối chọi gay gắt đến mức không ai dám trả treo với cô, cuối cùng vuốt mái tóc dài, cười xán lạn đầy tự tin.​

Bạn nhìn một Sở Vân Tú cứng cỏi như vậy, trong lòng cực kỳ yên tâm.​

Sau này Yên Vũ thắng cũng tốt, thua cũng được, bạn không còn bất kỳ oán giận gì với vị đội trưởng này nữa, cho dù thỉnh thoảng có chút hụt hẫng, nhưng bạn thực sự tin tưởng lần tiếp theo Sở Vân Tú nhất định sẽ tiếp thu kinh nghiệm, biểu hiện tốt hơn.​

Dù sao cô đã không còn là thành viên trại huấn luyện tám năm trước, một cô gái nhỏ ngây thơ. Hiện tại cô là đội trưởng Yên Vũ, chủ lực chiến đội, tuyển thủ cố định của đội quốc gia, đệ nhất pháp sư nguyên tố.​

Hào quang của cô, không thể che giấu, ngay cả bản thân cô khiêm tốn phủ nhận cũng không giấu được.​

Đúng vậy, xin tự giới thiệu lại một lần nữa, bạn tên M.​

Thần tượng đại danh đi không thay tên ngồi không đổi họ, chỉ có ba chữ - Sở Vân Tú.​

Nếu hỏi bạn cả quãng thời gian dài như vậy làm fan của cô gái ấy học được điều gì, bạn sẽ trả lời rằng:​

Làm tốt vị trí fan của mình, học được cách yêu quý bản thân.​

Quý trọng cuộc sống thường ngày, như vậy là đủ.​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook