Hoàn [Thiên Ngôn Vạn Ngữ 2022][Đường Nhu] Khốn Thú

ButNgonPhi

Lure like như hack
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
498
Số lượt thích
6,229
Location
Hàng Châu
Fan não tàn của
Team Tiểu đội trưởng, Sở-Tô-Nhu-Quả-Đới
#1
Khốn thú

Fanfic Toàn chức cao thủ
Nhân vật chính: Đường Nhu
Edit: Butngonphi


Chú thích: Khốn thú có nghĩa là thú bị nhốt lồng, đây là fic cặp với fic Ky Điểu - Chim bị bó cánh với nhân vật chính là Vương Kiệt Hi

Fic thuộc
Project Nữ Tuyển Thủ 2022 - Thiên Ngôn Vạn Ngữ
1.
Thật ra sâu trong lòng nàng, vẫn còn một chút sợ hãi và hối hận. Chỉ là trong giờ khắc thất bại hoàn toàn này, những cảm xúc đó mới trào lên cuồn cuộn, phủ kín người nàng.​
Sau đó nàng mới nhận ra, hóa ra mình không mạnh mẽ như vẫn tưởng.​
Nếu lúc trước nàng không đến quán net Hưng Hân, nếu nàng chưa từng ấn vào biểu tượng Vinh Quang trên màn hình. Nếu như lần bị Diệp Tu đánh bại cũng chỉ đơn giản là một trận thua mà thôi.​
Nếu như ban đầu đã lùi một bước, thì có phải là trời cao biển rộng đâu.​
“Đùa thôi!” Đường Nhu hít sâu một hơi, thả lỏng nắm đấm nãy giờ nắm chặt, “Làm sao có thể giải nghệ được.”​
Đứng ngoài cửa tránh lâu như vậy, không ngờ vẫn bị người khác bắt gặp.​
“Sắp tới sẽ có nhiều chuyện không hay lắm đây.” Đường Nhu không muốn suy nghĩ nữa.​
Hai năm trước, nàng đẩy cửa bước vào quán net Hưng Hân, đặt chân lên một con đường không biết dẫn đi đâu, hai năm sau, nàng đẩy cửa vào phòng thi đấu, trước mắt là một giao lộ.​
Hôm đó trên sàn đấu, Vương Kiệt Hi tự tay đặt dấu chấm hết cho lời thề độc của Đường Nhu, tuyên bố Đường Nhu thất bại.​
“Sự tình không nên như thế, cô ấy cũng không nên đi tới tình trạng này.” Vương Kiệt Hi mến tài, nhưng cũng không thể làm gì hơn. Thi đấu chính là thi đấu.​
Hắn bỏ tai nghe xuống đi ra ngoài. Fan Vi Thảo ồn ào hoan hô hắn, gọi tên hắn. Những dải lụa màu mừng thắng lợi tung bay phấp phới, được chuẩn bị riêng cho trận “Một chọi ba” này.​
Cũng không hiểu sao, hắn bỗng nhớ tới trận tổng chung kết mùa giải thứ 7. Dưới ánh đèn flash sáng rọi của rừng máy ảnh, cả đội Vi Thảo lần lượt bước lên sân khấu nhận giải.​
“Có hai khung cảnh tốt đẹp nhất mà tôi có thể nghĩ tới.’’
“ Một là ngay tại lúc này, khi cùng mọi người đứng trên đài nhận thưởng.”
“Một là sau khi tôi giải nghệ, cơm nước xong xuôi hoặc buổi chạng vạng nào đó mới tỉnh dậy, bật TV lên gặp ngay trận đấu của Vi Thảo.”
“Ma Thuật Sư tự do bay lượn trên sàn đấu.”
Phương Sĩ Khiêm vừa cười vừa khóc, lần lượt ôm từng đội viên Vi Thảo, vừa ôm vừa vỗ vai mỗi người thật mạnh.
Vương Kiệt Hi quay đầu thoáng nhìn phòng thi đấu Hưng Hân, thấy Đường Nhu cũng đang đi tới, tiếng rì rào nổi lên khắp nơi. Hắn chợt hơi tò mò, không biết Hưng Hân sẽ đối mặt với cục diện tiếp theo thế nào đây.​
Giống như năm đó, Vi Thảo đối mặt với một “Ma Thuật Sư” không thể nắm bắt.​
Thời gian thấm thoát thoi đưa, có ngày hôm nay, chú chim bó cánh của Vi Thảo gặp mãnh thú nhốt lồng của Hưng Hân.​
2.
Không suy sụp tâm lý, cũng không trốn sau màn, không lên án bạo lực mạng, cũng không nói sang việc khác.​
Đối mặt với thiện ý hay bất thiện ý, cạm bẫy sắc bén hay bậc thang hòa hoãn, Đường Nhu chì ngồi ở nơi đó nói một câu: “Tôi không đồng ý.” Cứng rắn như tiếng vang trầm lặng khi nện chùy sắt lên một cái khiên nặng, lập tức sinh ra lực phản chấn cũng dội lại những người đứng đó.​
“Chỉ vậy thôi?”​
“Chỉ vậy thôi.”​
Hiện trường nháo nhào cả lên, đám phóng viên mất khống chế, người đứng xem thì kích động, đám troll trên Weibo thì phấn khích nghênh đón mùa xuân thứ hai. Hội fan già Hưng Hân thì đã có dự kiến từ trước, nhanh chóng đề nghị chiến đội chuẩn bị nằm yên mặc người trào phúng.​
Ngành thể thao điện tử này bao năm nay đã xuất hiện không biết bao nhiêu thiếu niên mạnh miệng, mọi người đều đã quen với sự tình kiểu này. Nói lời rồi nuốt lời, vốn là nên đóng cửa thả ra một vạn tiếng pháo, kệ xác bầu không khí ngột ngạt rồi xin lỗi. Chịu đựng xỉ vả một hồi, mặc cho dân tình thỏa sức chế nhạo, chỉ mấy tháng là quên hết thôi. Nhưng cách thức xử lí của Đường Nhu khá đặc biệt, nàng mở cửa đối diện cục diện mờ mịt chướng khí, nàng mở chốt lựu đạn tự nổ, rất có phong thái nổ bom hạt nhân dập lửa.​
Điều may mắn duy nhất của sự kiện lần này là, đám phóng viên ở buổi họp báo đều thấy, câu trả lời của Đường Nhu không hề mang đến ảnh hưởng tiêu cực quá mức cho chiến đội. Bình thường fan hâm mộ đều đau lòng thần tượng mình bị chiến đội và công ty hố, nhưng nay cảnh khác người khác, Đường Nhu có một pha tự hủy quá gợi đòn, ai cũng khuyên Hưng Hân nên tranh thủ thời gian bán vội cô nàng đi.​
“Không thể thay người, mùa giải này không còn pháp sư chiến đấu nào cả.”​
“Mấy người khác cũng lớn tuổi rồi, phải có tuyển thủ như Đường Nhu mới có thể tiếp tục thi đấu được.” @Chiến đội Hưng Hân_V
Diệp Tu, Phương Duệ, Ngụy Sâm bấm like.​
“Em không sao, thật.” Đường Nhu gần đây hay nói như vậy.​
Hưng Hân có một quy củ bất thành văn, nhất định phải ăn mỗi ngày ba bữa cơm cùng nhau. Dù là đồ Trần Quả tự nấu hay đồ ăn ngoài, các thiếu niên nghiện net đều phải ngoan ngoãn ra khỏi phòng huấn luyện đến tập trung ở phòng lớn giữa tầng hai, cùng nhau ăn cơm. Trên bàn ăn không nói gì khác, trừ chuyện không thể cắm đũa vào bát, mọi người nói chuyện phiếm linh tinh, ăn ăn uống uống, không cần khách sáo.​
Người Hưng Hân rất tận hưởng bầu không khí cùng nhau ăn bữa cơm này. Ngụy Sâm và Bánh Bao có thể tìm lại cảm giác năm đó một đám huynh đệ ồn ã cùng đánh chén, Diệp Tu và Tô Mộc Tranh cũng có thể hoài niệm cảm giác như năm đó Gia Thế mới thành lập. Mấy người khác đều là chưa trải đời mưa gió, ai cũng coi Hưng Hân là mái nhà thứ hai, mỗi bữa cơm có thể cùng tụ tập một chỗ thật tốt. Trần Quả thì càng không phải nói, Hưng Hân chính là nơi chị đã trưởng thành, bất luận quán net hay chiến đội đều là mái nhà độc nhất vô nhị của chị.​
Chỉ là gần đây bầu không khí trên bàn ăn Hưng Hân khá đặc biệt, ai cũng cẩn thận dè dặt, nhất thời chỉ vang lên tiếng bát đũa chạm nhau. Trần Quả mấy lần muốn nói lại thôi, cũng chẳng rõ mình nên nói gì, thậm chí đến Mạc Phàm cũng bắt đầu kiếm chuyện để nói: “Nghe nói Châu Kiệt Luân mới phát hành bài hát mới.”​
“Nghe nói, chú mày muốn dựa ngực anh?” Ngụy Sâm thành thục lật con cá trên đĩa.​
“Ông á?” Diệp Tu thành thục đánh rụng đôi đũa của Ngụy Sâm, cướp đi miếng cá ngon nhất.​
“Tay anh còn có thể đua ngựa nha, lúc ngực anh to nhất chú mày còn chưa ra net chơi game đâu.”​
“Tôi nhớ lúc đó tôi đã đập ông sấp mặt trên sàn đấu rồi.”​
Bầu không khí ngột ngạt rốt cuộc cũng thoải mái một chút.​
Bánh Bao bất ngờ nâng ly coca về phía Đường Nhu.​
“Em Nhu, tui phục em, ta làm ta chịu, quá ngầu!”​
Đường Nhu nhìn Bánh Bao một hồi.​
“Cảm ơn.”​
Mọi người đã quen với những hành động bất ngờ của Bánh Bao. Ngụy Sâm để đũa xuống: “No rồi. Tiểu Đường à, bây giờ mọi người đều rất quan tâm em, biết không?”​
Đường Nhu gật đầu.​
Ngụy Sâm quay lại liếc Diệp Tu, Diệp Tu hắng giọng: “Thế này đi, anh sẽ nói với em một số khả năng có thể xảy ra, có lẽ không đến mức bết bát như chúng ta đã nghĩ.”​
“Đầu tiên, trên mạng sẽ có làn sóng mắng chửi em đợt đầu tiên, duyên người qua đường của em sẽ xuống mức thấp nhất.”​
“Sau đó, các loại ngôn luận sẽ xuất hiện rồi dần đi đến thống nhất là yêu cầu em giữ lời thề, chủ động giải nghệ.”​
“Đồng thời, mũi dùi cũng sẽ hướng đến Hưng Hân, yêu cầu Hưng Hân đuổi em.”​
“Sau đó, có người sẽ đi lên Ủy ban Liên minh Vinh Quang, yêu cầu Ủy ban phạt em, … Đương nhiên, cũng có thể sẽ có ai đó tìm nhà phát hành yêu cầu khóa tài khoản của em.”​
“Tiến đến một thời gian rất dài, em sẽ phải đối mặt với vô số lời chế giễu ác ý, chế nhạo, …”​
“Nhưng,” Diệp Tu hơi nắm tay lại, ngón trỏ cong cong gõ nhịp trên mặt bàn hai lần, “Nhưng, chỉ cần em muốn, không ai có thể ép buộc em dừng lại.”​
“Anh có thể đảm bảo với em, nếu đột nhiên anh não tàn, thuận ý dư luận đuổi em khỏi đội, Vi Thảo Vương Mắt Bự sẽ dám đương đầu dư luận, dẫn đầu đoàn đội Vi Thảo đứng ở cửa quán net Hưng Hân chờ em. Hắn sẽ cho em đủ mặt mũi. Nói trắng ra, chỉ cần em gật đầu, trừ Luân Hồi, bất kỳ chiến đội nào cũng sẽ có một chỗ cho em.”​
“Ặc …” một tiếng vang lên từ ngoài cầu thang. Hóa ra là Đỗ Minh đang muốn đến chào hỏi, lại gặp đúng lúc Diệp Tu nói đến đoạn “Trừ Luân Hồi …”. Nhất thời hắn đi không được đứng cũng không xong, “Có phải tui đến không đúng lúc không?”​
Ngụy Sâm chớp mắt mấy cái, hỏi: “Ăn chưa?”​
Đỗ Minh ngầm hiểu, “Chưa kịp ăn. Hôm nay được nghỉ nên đến thành phố H có chút việc, tiện thể đến thăm mọi người một chuyến.” Đỗ Minh xách theo hai túi đồ ăn vặt lớn.​
Cũng không biết thằng nhóc xui xẻo này bị làm sao, đến chào hỏi chiến đội khác lại mua hai túi đồ ăn vặt.​
“Tiểu Minh à, lại đây cùng ăn đi.” Lời Trần Quả như là thánh chỉ, Đỗ Mình thuần thục kéo một cái ghế lại ngồi vào bàn ăn Hưng Hân, chính thức gia nhập phó bản bữa tối, chăm chú cắm đầu ăn cơm.​
“Chị chủ Trần nấu cơm vẫn ngon như vậy!” Đỗ Minh nói.​
“Ăn chậm chút, coi chừng nghẹn.” Trần Quả trong chốc lát sinh ra ảo giác trình độ nấu nướng của mình đã tiến bộ. Nhưng thực ra trên bàn này chỉ có salad là Trần Quả tự trộn, còn lại đều là đồ ăn ngoài.​
Diệp Tu lại tiếp tục gõ bàn: “Nãy anh nói đến đâu rồi nhỉ?”​
Phương Duệ nhắc: “Anh bảo trừ Luân Hồi ra thì Đường Nhu đi đâu cũng được.”​
Đỗ Minh quay sang nhìn Diệp Tu, Diệp Tu liếc lại hắn: “Ăn cơm của cậu đi.”​
“Vâng.” Đỗ Minh tiếp tục cúi đầu ăn cơm.​
“Anh nghĩ, phóng viên trong buổi họp báo hôm đó đều đã hiểu, bất luận bọn họ chán ghét hay là thích em, họ đều không thể làm gì kiểu tuyển thủ như em.”​
“Em không quan tâm độ hot, không quan tâm duyên qua đường, thậm chí có thể không quan tâm danh dự của chính mình.”​
“Em trở thành thành viên của chiến đội Hưng Hân, không liên quan đến giới tính, gia thế hay dung mạo em. Chỉ là vì anh cảm thấy em chơi pháp sư chiến đấu …”​
Diệp Tu nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Đường Nhu: “Cũng không tệ lắm.”​
…​
“Ăn xong nhớ rửa bát.”​
“Cần hỗ trợ không?”​
“Ặc, được thôi, cảm ơn nha!”​
3.
[Huấn luyện viên, tui muốn chơi Vinh Quang]: Vương Mắt Bự, áp lực dư luận quá lớn, bên tui đang cân nhắc đóng gói bán cả Đường Nhu và Hàn Yên Nhu, cho một cái giá đi.​
[David Copperfield]: Anh đang nói đùa hả?​
[Huấn luyện viên, tui muốn chơi Vinh Quang]: Nghiêm túc đấy.​
[David Copperfield]: Nghiêm túc nói đùa?​
[Huấn luyện viên, tui muốn chơi Vinh Quang]: Nghiêm túc đi, chúng ta đang thảo luận một tuyển thủ ưu tú nên đi đâu về đâu.​
[David Copperfield]: Bên anh muốn bán bao nhiêu?​
Diệp Tu đẩy di động đến trước mặt Đường Nhu.​
Đường Nhu ngẫm nghĩ một lát, gõ xuống 500 vạn rồi ấn gửi đi.​
Đối phương “đang gõ” suốt hơn mười phút, cuối cùng mới trả lời: “Có thể.”
[Huấn luyện viên, tui muốn chơi Vinh Quang]: xxx online chia sẻ bài, @@@XX mỗi ngày online một phút kiểm tiền@@$$​
[David Copperfield]: ….​
“Òa! 500 vạn, mà mới ra mắt năm đầu tiên nhé.” Trần Quả cao hứng.​
“Thăm dò giá thành công, tan họp” Thấy đã đạt được mục đích, Diệp Tu vỗ tay, “Mọi người tự do làm gì làm đi.”​
“Nhất Phàm à,” Diệp Tu gọi Kiều Nhất Phàm, “Anh thấy em còn có khả năng tăng giá trị rất lớn, em cũng phải cố gắng lên nha.”​
“Vâng ạ.”​
“Siêu sao 500 vạn đã chuẩn bị kỹ càng.” Đường Nhu đầy tự tin.​
4.
Ba mùa giải đầu tiên, người sáng lập Liên minh Vinh Quang Kim Thành Nghĩa từng nói trong họp báo: “Hy vọng càng ngày sẽ có càng nhiều người chơi nữ, cũng có thể thấy thêm càng nhiều nữ tuyển thủ trên sàn đấu. Mao chủ tịch từng nói, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, Liên minh Vinh Quang này mới có nửa bầu trời, chờ các cô đến mới hoàn chỉnh.”​
Lời này chuẩn chỉ không bới móc được gì, Phùng Chủ tịch từng suy xét vấn đề quá ít nữ tuyển thủ, cũng tìm kiếm câu trả lời khắp nơi.​
Trại huấn luyện Lam Vũ đã cho ông đáp án. Lúc trại huấn luyện chọn người mới phát hiện ra đa số người chơi nữ đã ký hợp đồng trực tiếp hết rồi. Đãi ngộ hậu hĩnh, chỉ cần không phạm phải tội lớn thì đảm bảo sẽ luôn có kết quả như ý. So với việc tham gia trại huấn luyện, trải qua cuộc chiến tàn khốc để lên thành viên chính thức thì hợp lý hơn rất nhiều.​
Lúc ấy, tiêu chuẩn cho giới nữ tuyển thủ là Sở Vân Tú. Giá lên sóng trực tiếp của Sở Vân Tú, đại khái bằng ba lần giá Hô Khiếu định đào Trương Tân Kiệt từ Bá Đồ.​
Phần thưởng của số phận quá ưu đãi, chờ đến lúc người khác tỉnh táo lại, nghĩ cách bước vào đấu trường, nghĩ đến lúc … nâng cúp, đã quá muộn.​
Sở Vân Tú dựng lên một tấm gương cho tất cả người chơi nữ lẫn nữ tuyển thủ trong thiên hạ. Nàng mạnh mẽ, nỗ lực, có thể gánh trách nhiệm, gần như lấy mình nàng chống đỡ chiến đội Yên Vũ, tất cả mọi người đều tôn kính nàng.​
Sở Vân Tú là tấm gương. Nàng sẽ cổ vũ người khác theo đuổi con đường của nàng, cũng khiến người ta buông bỏ thành kiến với tuyển thủ nữ. Nàng chứng minh rằng mạnh mẽ không liên quan đến giới tính. Nàng là tấm gương chất lượng tốt, đáng được người khác tôn trọng. Nếu theo phong cách học sinh làm văn, phải nói Sở Vân Tú là ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm, chiếu rọi cuộc đời ta, … Thế nhưng sau đó, châm chọc nhất là chính Yên Vũ lại sắp xếp cho một đôi hoa tỷ muội giá trị thương mại lớn hơn giá trị tranh tài ngay bên cạnh nữ đương gia đầu tiên của mình. Có lẽ Sở Vân Tú cũng đang phiền não nghĩ xem làm thế nào để dẫn dắt hai cô bé trong đội trưởng thành, hoặc là nói, cùng bước lên con đường giống như nàng. Thế nhưng, lựa chọn này, hai cô đã nguyện ý.​
Trong cái giới nam tuyển thủ vẫn nắm quyền chủ đạo, giới nữ chỉ là để tô điểm thêm cho giải đấu chuyên nghiệp. Nhà đầu tư muốn nhìn thấy càng nhiều nữ tuyển thủ, kết quả bỏ phiếu ẩn danh cho thấy nam tuyển thủ cũng muốn nhìn thấy càng nhiều nữ tuyển thủ, nữ tuyển thủ đương nhiên lại càng muốn nhìn thấy càng nhiều nữ tuyển thủ.​
Nhưng người chơi nữ dẫn chương trình ngày càng nhiều, nữ tuyển thủ thiếu vẫn thiếu. Nhà đầu tư xấu hổ, chiến đội cũng xấu hổ. Phùng chủ tịch còn lúng túng hơn, hẳn là cũng thường thường suy nghĩ, phải chăng trong các chiến đội lớn có gì bất chính, không thích hợp cho tuyển thủ nữ phát triển. Vừa khéo xảy ra chuyện nữ tuyển thủ Hưng Hân “một chọi ba thất bại nhưng nuốt lời không giải nghệ” xôn xao khắp nơi, ông lập tức rút điện thoại điều ra một đợt.​
“Cậu là cựu đội trưởng Gia Thế dày dặn kinh nghiệm, làm sao lại để xảy ra cớ sự? Đưa đội viên mình vào ngõ cụt?” Đối mặt với con cáo già Diệp Tu, Phùng chủ tịch không hề khách khí.​
Diệp Tu cũng không giải thích gì, hắn là sách giáo khoa Vinh Quang chứ không phải sách giáo khoa cuộc sống. Kiểu tuyển thủ như Đường Nhu trong quá khứ chưa từng ghi nhận.​
Điều hắn có thể làm chỉ là dẫn dắt những người tụ lại vì hắn này lên con đường của họ, còn đi tiếp làm sao thì phải tùy vào số phận mỗi người.​
Đây là câu chuyện họp thành chiến đội của một đám người: bà chủ quán net suy nghĩ hão huyền, quản net ca đêm, ông chú 30 tuổi lông bông, thanh niên bình thường tạm nghỉ đại học, học bá đại học T nghiện net, trạch nam tự bế, dân chuyên bị Vi Thảo từ bỏ, dân chuyên bị Hô Khiếu từ bỏ, hảo muội muội của quản net ca đâm, con nhà giàu tìm kiếm giá trị cuộc sống nơi quán net.​
Hưng Hân cái gì cũng có, giống như gánh hát rong, giống như loser Liên minh, giống như gánh hề tấu hài cho mọi người.​
Nhưng chúng ta đều đã sớm quên mất, mười năm trước, tất cả các chiến đội lúc mới thành lập, lúc mới xuất hiện giải đấu chuyên nghiệp, đều là bộ dáng như vậy.​
Chỉ là hiện giờ vẫn quá non nớt, không thể bảo vệ tuyển thủ của mình.​
…​
Mấy năm trước, Phùng chủ tịch từng điều tra xem các tuyển thủ nữ có từng bị nam tuyển thủ cùng đội quấy rối không.​
Yên Vũ Sở Vân Tú nói không có, Vi Thảo Liễu Phi nói không có, Lôi Đình Đới Nghiên Kỳ nói không có, Hưng Hân khi đó còn chưa có.​
Dụ Văn Châu cũng nói: Không có.​
Phùng chủ tịch hỏi không có cái gì.​
Dụ Văn Châu nói: Không có nữ tuyển thủ.​
Thời gian sau đó, mấy tuyển thủ có kinh nghiệm của Hưng Hân ít nhiều đều tán gẫu cùng Đường Nhu mấy câu.​
“Ban đầu quản lí chiến đội cũng không muốn tui lên sàn luôn, thậm chí còn đề đạt với cao tầng cho tui ở lại trại huấn luyện rèn luyện thêm năm nữa.”​
“Cậu biết lúc đấy Lâm Kính Ngôn nói gì không?”​
“Hắn nói hắn không đồng ý.” Phương Duệ nhìn bầu trời xanh trong ngoài cửa sổ, nhớ lại quá khứ, “Nên tui rất tán thưởng sự không đồng ý của cậu.”​
Nói gì cũng không thể kéo ngay Đường Nhu ra khỏi bóng tối của sự kiện “một chọi ba”. Dù nàng biểu hiện ra ngoài vẫn mạnh mẽ như trước, thậm chí trên sàn đấu là càng hơn trước, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn cảm nhận được như có một lồng giam vô hình xiềng xích nàng. Một hai trận thắng cũng không thể làm nàng thả lỏng chút nào, ngược lại, chỉ làm cảm giác ép bức ấy càng thêm chân thực.​
“Cảm giác ấy chính là như vậy, giờ khắc giày vò cậu.”​
“Hợp tác tốt nhất trong mắt tớ không khác gì sự châm chọc. Tớ chỉ đứng sau lưng ảnh, thậm chí không thể cho ảnh sự hỗ trợ đầy đủ nhất.” Tô Mộc Tranh nói, “Nhưng cứ thế thì không được. Mùa giải này, tớ muốn có một cup quán quân thuộc về mình, tớ thắng được sự ủng hộ, không phải của một người, mà của cả một chiến đội.”​
“Hầy, tuổi trẻ ai không có lúc khinh cuồng.”​
“Đừng xúc động.”​
Ngụy Sâm bóp tắt tàn thuốc, nụ cười có phần đắng chát.​
“Chúng ta phải chăng đã quá hà khắc với nữ tuyển thủ?” Không lâu sau đó, trên tạp chí eSport xuất hiện một bài viết nói lên tiếng lòng của rất nhiều người.​
“Vì nàng là Đường Nhu, mạnh mẽ tới nỗi người ta coi nhẹ giới tính của nàng. Nhan sắc xinh đẹp, đánh đấm lại khủng. Truyền thông, thương mại, dư luận, đối với Đường Nhu đều không có ý nghĩa nhiều lắm. Cái nàng muốn là thắng lợi, là quán quân. Giá trị của nàng, với Hưng Hân, với giải đấu chuyên nghiệp, chính là thực lực.”​
“Chư công khóc ngày khóc đêm, chẳng lẽ có thể khóc lui Đường Nhu.”​
Lời kết luận sự kiện “một chọi ba” sóng gió rơi vào tay Sở Vân Tú, nữ tuyển thủ đầu tiên được Liên minh công nhận.​
“Xin hỏi Sở đội đánh giá thế nào về sự kiện một chọi ba của Hưng Hân Đường Nhu?”​
Lúc ấy Sở Vân Tú vừa trả lời xong câu hỏi gần đây xem phim gì, nghe thấy thế, nàng cũng ngây ra một lúc.​
“Lưỡi đao đang tôi qua nước lạnh.” Nàng đáp.​
Mấy tháng sau, khi đối mặt với Lữ Bạc Viễn Luân Hồi, Đường Nhu sẽ nhớ tới trận đấu “một chọi ba” với Vương Kiệt Hi trước đó.​
Mãnh thú bị nhốt rốt cuộc đã chạm tới biên giới của lồng giam.​
[Hoàn]
 

Bình luận bằng Facebook