Hoàn [Thiên Ngôn Vạn Ngữ 2022] [Tô Mộc Tranh] Wishes

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Tác giả: 北川有暖

Link gốc: 【全职/苏沐橙中心】wishes

Edit: Nguyệt



Mỗi tối, Tô Mộc Tranh thường thích dùng phấn vẽ những ô vuông rồi chơi nhảy ô trên đó. Phòng của viện phúc lợi không lát gạch, cô bé thường xuyên vẽ đủ thử lên sàn, dẫu sao cũng chỉ cần anh trai cầm cây lau nhà lên là mọi thứ lại sạch bong. Tô Mộc Thu đang giặt quần áo ngoài ban công, cô bé bèn tự chơi một mình, trong lúc nhảy qua nhảy lại, hai bên tóc cũng lắc lư lúc ẩn lúc hiện theo. Một lúc sau chơi mệt rồi, Tô Mộc Tranh gọi vọng ra: “Anhhhhhh ơiiiiiiiiiii!”

“Saoooooooo thếếếếếế?” Tô Mộc Thu trả lời bằng cách thức tương tự.

“Em muốn cắt tóc!” Cô bé chạy ra ban công, nắm hai bên tóc lên cho anh nhìn, “Lúc em nhảy ô, tóc vướng lắm luôn, còn quất lên mặt em nữa… Với cả tóc dài sẽ tranh hết chất dinh dưỡng, em sẽ ăn nhiều hơn ấy.”

“Lần sau sẽ buộc đuôi ngựa cho em, anh còn chưa đến mức không nuôi nổi tóc em đâu.” Tô Mộc Thu vắt khô một món đồ rồi phơi lên dây, “May mà anh em mình ở tầng một, không thì bác gái sẽ lên mắng vốn cả hai đấy.”

“Thế thì em sẽ trốn ra sau lưng anh.” Tô Mộc Tranh nghiêng đầu nhìn anh.

“Em cũng đã nhảy nhẹ lắm rồi.” Tô Mộc Thu đưa tay vỗ vỗ vai cô bé, in lại trên áo một vết nước ướt sũng xong lại tiếp tục với món đồ tiếp theo. Cô bé nhìn một lúc, cảm thấy chán lại chạy về nhảy tiếp, lần này chuyển sang nhảy bằng mũi chân, mỗi bước đều cực kỳ nhẹ nhàng giống như tiếng luyện nói tiếng Anh lặp đi lặp lại bằng phát âm không tiêu chuẩn của Tô Mộc Thu cô nghe được rất khẽ giữa giấc đêm mơ màng.

“Tread softly because you tread on my dreams.”

Chẳng mấy nữa sẽ lớn lên, cô bé mơ màng nghĩ, vậy sẽ có thể bắt kịp anh trai, có thể chạy về phía trước, sóng bước với anh ấy.

Tô Mộc Tranh biết anh mình không mấy mặn mà với việc đi học. Viện phúc lợi giúp đám trẻ được tiếp thu giáo dục tiểu học bắt buộc ở một ngôi trường gần đây, nhưng thay vì làm bài tập buồn tẻ, chán ngắt, Tô Mộc Thu thích làm những công việc mà tuổi mình có thể làm hơn, chủ yếu là muốn kiếm tiền, chuẩn bị cho việc thuê nhà sau khi rời khỏi viện phúc lợi. Cô bé thường xuyên không thấy anh trai làm bài tập, chỉ có môn tiếng Anh này là ngoại lệ, Tô Mộc Thu lúc nào cũng bỏ công đọc bài, học bài.

“Vì cô giáo dạy tiếng Anh vừa trẻ trung vừa xinh đẹp ạ?” Tô Mộc Tranh tò mò hỏi.

“Không, là một bà cô dữ thấy mồ, phát âm không chuẩn sẽ bị đánh vào tay.” Tô Mộc Thu bạnh hàm, nhe răng với em gái, “Đến lúc em đi học, cầu trời khấn phật đừng bị xếp vào lớp cô giáo đó dạy.”

Các bạn nhỏ lớp một đều không muốn phải xa bố mẹ, ngày khai giảng đầu tiên, khắp nơi đều nghe được tiếng khóc sụt sùi, rấm rứt. Chỉ có Tô Mộc Tranh cứ nơm nớp lo, hễ nhìn thấy giáo viên tiếng Anh là lại vô thức muốn trốn, sợ sẽ bị kiểm tra, cô bé chỉ biết mỗi 26 chữ cái tiếng Anh thôi.

Tô Mộc Tranh thầm nghĩ, lớn lên vất vả ghê, còn phải học tiếng Anh, cô bé không muốn lớn nhanh vậy đâu. Anh trai cố lên, anh trai tất thắng!

Lúc tan học, cô bé chạy sang lớp khối trên tìm anh trai, bạn học nói Tô Mộc Thu bị cô giáo tiếng Anh gọi lên văn phòng rồi. Tô Mộc Tranh lại chạy đi tìm anh tiếp, vừa lúc nghe được anh trai đang bị răn dạy. Cô giáo nói “Cô biết chuyện gia đình con, nhưng một khi đã như vậy, con càng phải cố gắng học giỏi hơn nữa mới có tương lai, sao con lại cứ không học thuộc bài, trong lớp còn không nghe giảng mà làm này làm nọ?”

Tô Mộc Thu ấp úng không trả lời được, Tô Mộc Tranh hé khe cửa để ngó vào. Giáo viên khác phát hiện có một nhóc loắt choắt lớp một đang nhìn trộm, thế rồi Tô Mộc Thu cũng nhìn sang, trông thấy em gái, cậu bé lập tức đọc bài một cách nghiêm túc: “But I, being poor, have only my dream.”

“I have spread my dreams under your feet. Cô ạ, câu cuối con đã cố học thuộc hàng chục lần rồi, hy vọng cô tha cho con một mạng, đừng đạp nát giấc mơ của con.”

Sau này Tô Mộc Tranh mới biết câu thơ tiếp theo chính là câu mà anh trai luôn học thuộc, nhưng hiện tại cô bé đang đứng trước cửa vỗ tay bép bép cho anh mình. Trong văn phòng, vẻ mặt cô giáo rất ngạc nhiên, cuối cùng chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, “Con không thể thuộc được sao?”

Cô giáo thật lòng nghiêm khắc muốn Tô Mộc Thu tốt lên nhưng cũng chẳng thể quản được nhóc con này “theo đuổi giấc mơ”. Và rồi Tô Mộc Thu cũng chẳng còn học thuộc tiếng Anh nữa, càng ngày càng hăng kiếm tiền hơn; Tô Mộc Tranh chạy tới văn phòng, cô giáo nhận ra cô bé là em gái của Tô Mộc Thu, còn mời kẹo: “Con tới đây làm gì?”

“Con học thuộc thơ hộ anh trai ạ.” Cô bé trả lời giòn tan.

Cô giáo cảm thấy rất thú vị: “Nhưng con đâu thể làm thay anh trai mọi chuyện, anh của con là một người độc lập, là một cậu bé trai, anh của con còn muốn chăm sóc em gái…”

“Con cũng có thể chăm sóc anh ấy.” Tô Mộc Tranh đứng thẳng lưng, trả lời rất tự hào.

Cô bé buồn phiền nghĩ thầm, giá mà mình có thể thi hộ anh thì còn tốt hơn nữa.

Thế nên khi về nhà, Tô Mộc Thu phát hiện Tô Mộc Tranh đang cau mày, đọc đi đọc lại từng câu tiếng Anh, cực kỳ giống mình khi trước. Thấy anh về, cô bé hào hứng khoe: “Anh ơi anh ơi, em học được nhiều từ mới lắm, em thuộc được thơ luôn nhé!”

“Ồ! Mộc Tranh giỏi quá!” Tô Mộc Thu khen cô bé rồi lại hỏi, “Em thích tiếng Anh à?”

“Không thích cũng không ghét.” Tô Mộc Tranh đáp.

“Vậy thì tốt, anh hy vọng em có thể làm những việc em thích, đừng vì anh mà học tiếng Anh.” Tô Mộc Thu mỉm cười xoa đầu cô bé, hiển nhiên cậu bé đã biết giao hẹn ngây thơ của em gái với cô giáo dạy tiếng Anh. Tô Mộc Tranh nghe chỗ hiểu chỗ không, cô bé nhớ đến bài thơ kia, bèn nói chuyện với anh trai: “Em biết tên bài thơ kia rồi, đấy là bài He wishes for the cloths of heaven*. Ao ước nghĩa là gì ạ, ở thiên đường có bán gấm vóc ạ?”

“Anh cũng chẳng hiểu được suy nghĩ của nhà thơ.” Tô Mộc Tranh nói, “Ao ước nghĩa là hy vọng có được, hy vọng chính là em muốn làm một điều gì đó, ví dụ như em muốn ăn kem dâu, như thế là em hy vọng mình sẽ được ăn kem dâu… Nhưng thiên đường có bán gấm vóc hay không không quan trọng, chỗ đó xa lắm, em phải ở lại nhân gian.”

Tô Mộc Tranh gật đầu, cô bé nói một cách nghiêm túc: “Anh ơi, em ao ước được ăn kem dâu.”

Tô Mộc Thu ho sù sụ một hồi lâu, sau đó ra ngoài mua kem.

Về sau, Diệp Tu biết chuyện này liền thấy ghen tị chết đi được. Hắn nghĩ đáng ra mình nên vứt Diệp Thu đi từ khi còn bé, đổi một cô em gái bên ngoài về. Em gái đáng yêu biết chừng nào, còn muốn thi hộ anh trai nữa, chứ hắn mà thi không tốt, Diệp Thu sẽ cười hắn cả năm luôn.

Căn phòng mới thuê có lát sàn gạch, cũng không ở tầng một. Tô Mộc Tranh cũng đã lớn hơn rồi, cô không còn chơi nhảy ô nữa, tóc cũng không cắt, chẳng qua người nấu cơm bây giờ đổi thành cô. Cô buồn rầu nghĩ, anh trai lúc nào cũng bận rộn ở tiệm net không có thời gian ăn cơm, cô lại chẳng thể ăn cơm thay anh. Quả nhiên cô giáo nói đúng, chung quy cô chẳng thể nào làm hộ anh trai mọi việc.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu thường về nhà vào mãi khuya, cả hai đều rón rén bước khẽ, sợ đánh thức cô. Chỉ là tiếng gạch lát sàn lạch cạch to quá, có lần Diệp Tu còn vấp chân vào ghế suýt ngã sấp. Hắn hít mạnh một hơi, nói nếu có thảm trải thì tốt. Tô Mộc Thu bảo hắn nằm mơ đi, ở đây cũng chẳng phải Bắc Kinh, không có phong cách Tây Âu như vậy.

Tô Mộc Tranh cũng hiểu cái khó trong chuyện này, cô không thức đêm được nhưng cũng không muốn khiến các anh phải vất vả như thế. Trong khi còn đang đắn đo tìm cách, cô đã thấy anh mình và Diệp Tu bên kia ôm một chồng xốp trải sàn trở lại. Diệp Tu rất đắc ý với món đồ mới này: “Thế này sẽ không lo đánh thức em nữa.” Tô Mộc Thu càng hài lòng hơn: “Mộc Tranh nhìn loại hoa văn anh mua cho em này, thế là em có thể chơi nhảy ô tiếp rồi, à không, khiêu vũ luôn cũng được ấy chứ lại.”

Xốp trải sàn rất hữu dụng trong việc giảm tiếng bước chân, Tô Mộc Tranh chỉ che miệng cười: “Các anh đã đi khẽ lắm rồi.”

Cả hai anh trai đều không muốn quấy rầy giấc mộng của cô em gái, vậy nên mỗi khi Tô Mộc Tranh giẫm chân trên thảm xốp, cô cảm tưởng như mình đang bước đi trên tấm lòng của các anh, tâm ý mà các anh đã trải dưới chân cô, bện nên giấc mộng trong cô.

Tuy rằng cuộc sống không dư dả là bao nhưng Tô Mộc Tranh cảm thấy rất vui, hơn nữa mọi chuyện đang ngày một tốt lên. Cô học cấp hai, chuyện làm ăn trên game anh trai và anh Diệp Tu cũng khá khẩm, thu nhập khả quan hơn, ông chủ tiệm net, Đào Hiên, cũng rất tốt với hai người, còn nói muốn thành lập chiến đội Gia Thế nữa.

“Ngầu quá xá.” Tô Mộc Tranh nghe anh trai kể về kế hoạch tương lai mà hai mắt sáng long lanh, đẹp hơn cả ánh hoàng hôn rực rỡ.

“Về sau em có thể ao ước nhiều kem dâu hơn nữa.” Tô Mộc Thu vui vẻ đùa.

“Cái đó thì cũng có rồi, anh đề nghị Mộc Tranh nên ao ước những thứ đắt tiền hơn.” Diệp Tu trêu, “Như là gấm vóc chẳng hạn.”

“Biến biến biến, xui xẻo.” Tô Mộc Thu lườm hắn, “Nói thứ gì của dương gian ấy.”

Hóa ra anh Diệp Tu cũng từng học bài thơ này, Tô Mộc Tranh cười tủm tỉm nhìn hai ông anh trai cãi nhau sau đó thu dọn bát mang về. Cô về nhà trên con đường trải đầy nắng, thấy được áp phích quảng cáo giải đấu Vinh Quang, trên đó có hình vẽ đủ tất cả các nghề. Cô nhìn một lúc, nhớ ra anh trai bảo rằng anh ấy chơi thần thương.

Cô cũng muốn chơi thần thương, sau này có thể cướp vật liệu trong game giúp anh.

“Thần Thương là nói anh trai em tinh thông cả hệ súng, em không nhất thiết phải đi theo con đường đó.” Diệp Tu nói, “Nhưng nếu em muốn chơi thì nên nói với anh em, không thì tên đó lại mắng anh dạy hư em.”

“Nói gì cơ?” Tô Mộc Thu chen vào, “Mộc Tranh, đừng nghe tên đó, đợi đến khi bọn anh nằm mơ… Ấy nhầm, đợi đến lúc thi đấu em sẽ biết.” Anh nháy mắt với cô, “Anh chuẩn bị một bất ngờ dành cho em.”

“Lúc anh nằm mơ còn dẫn theo em à?” Tô Mộc Tranh hỏi.

“Không có em làm sao có giấc mộng của anh được.” Tô Mộc Thu mỉm cười, “Tương lai, người ta sẽ biết đến Gia Thế, biết đến anh và Diệp Tu, nhưng mà họ không hề biết rằng anh có cô em gái đáng yêu nhất trần đời tên là Mộc Tranh.”

Tuy Diệp Tu cảm thấy Tô Mộc Thu đang ba hoa nhưng Tô Mộc Tranh vẫn rất vui vẻ. Mọi chuyện đang ngày một tốt lên, cô rời khỏi viện phúc lợi, dọn vào phòng thuê, trên sàn nhà không chỉ có gạch lát mà giờ còn có cả thảm xốp. Điều kiện vật chất cải thiện, mà thứ hạng học tập trên lớp của cô cũng không ngừng cao lên, trong đó tiếng Anh là khá nhất.

Cô thầm nghĩ, lớn lên thật là tốt, mong rằng thời gian có thể trôi qua nhanh một chút, cô không ao ước được ăn kem dâu nữa, cô hy vọng anh trai có thể giành được quán quân. Cô trông ngóng được thấy điều ấy nhanh một chút, rồi sau đó cô có thể khoe về anh trai mình với các bạn cùng lớp.

“Anh trai tớ là quán quân đấy nhé, đương nhiên tớ cũng không thể quá kém cỏi được, tớ luôn lấy anh trai là mục tiêu cố gắng.” Cô đứng trong phòng bếp, diễn thuyết với nồi niêu bát đĩa như thể đây là bạn học của cô.

Nồi niêu bát đĩa không biết trả lời, thế rồi cô bật cười khanh khách, tiếng cười lan xa ra ngoài khung cửa sổ, hòa vào những tia sáng lấp lánh.

Sau khi giải đấu Vinh Quang chính thức bắt đầu, chiến đội Gia Thế bận bịu liên miên. Tô Mộc Tranh làm bài tập xong, bắt đầu ngẩn ngơ, cô đã biết bất ngờ mà anh trai dành tặng mình chính là tấm thẻ tài khoản tên Mộc Vũ Tranh Phong kia… Phải rồi, thảm xốp đã hơi bẩn rồi.

Tô Mộc Tranh rất buồn bực, đây không phải nền xi măng như viện phúc lợi có thể xóa sạch mọi dấu vết viết vẽ nguệch ngoạc chỉ bằng cây lau nhà. Cô sẽ phải dùng giẻ lau từng chút một, hơn nữa lúc nào cũng phải đi tất, nếu không sẽ bẩn chân.

Nhớ anh quá đi mất.

Cô ra ngoài ban công, phơi chỗ quần áo đang ngâm trong chậu lên. Từng giọt nước nhẹ nhàng nhỏ xuống, đọng trên mặt cô, Tô Mộc Tranh quệt đi khiến tay mình ướt sũng.

Sau đó, bọt nước bốc hơi hết dưới cái nắng trưa, biến thành hơi nước tan đi cùng với nước mắt của cô.

Mọi thứ được sắp xếp trong phòng đều do anh trai để lại, cô bước chân trên giấc mộng anh trai đã trải. Tô Mộc Tranh biết có rất nhiều chuyện cô không thể làm thay Tô Mộc Thu, ví dụ như đi thi hay ăn cơm, nhưng cũng có chuyện cô có thể làm… Chẳng hạn như tấm thẻ Mộc Vũ Tranh Phong đang cầm trong tay.

Diệp Tu rất do dự về chuyện này, hắn nhắc lại lời Tô Mộc Tranh từng nói, “Anh hy vọng em có thể làm chuyện em thích”. Tô Mộc Tranh đáp rằng cô thích Vinh Quang, muốn gia nhập giới chuyên nghiệp.

Thực chất là “không thích cũng không ghét”, nhưng chuyện này không phải vì hoàn thành nguyện vọng thay anh trai mà vốn từ đầu, Tô Mộc Tranh đã muốn bắt kịp anh mình, muốn sóng vai tiến về phía trước cùng anh, san sẻ một phần nào với anh. Dù chỉ ở bên cạnh làm người hỗ trợ nhỏ nhoi, cô vẫn muốn cùng anh tiến lên.

Không biết anh trai có nhớ mình không nhỉ?

Giới truyền thông đánh giá rằng có thể thấy được một hiện tượng rất kỳ lạ ở Tô Mộc Tranh. Xét riêng Mộc Vũ Tranh Phong, đây là nhân vật hạng sao cực kỳ nổi bật, là Bậc thầy pháo súng duy nhất trong hàng ngũ Ngôi Sao; Xét riêng Tô Mộc Tranh, cô chính là một trong số ít các nữ tuyển thủ của Liên minh, thi đấu tại một chiến đội lớn, bản thân có ngoại hình rất xinh đẹp, là một cô gái rất hút mắt khi đặt giữa đám đông.

Thế nhưng khi đặt Tô Mộc Tranh và Mộc Vũ Tranh Phong cùng một chỗ, lại so sánh với Sách giáo khoa Vinh Quang bên cạnh, hào quang của cô lập tức mờ nhạt đi rất rất nhiều. Trong mọi trận đấu, cô luôn chiến đấu cùng Nhất Diệp Chi Thu, đảm nhiệm vai trò phối hợp tác chiến, dường như nếu không có Diệp Thu, Tô Mộc Tranh cũng chỉ là một mỹ nữ bình hoa.

Fan trung thành của Tô Mộc Tranh luôn cảm thấy khó chịu với chuyện này. Tô Mộc Tranh cũng từng xem vài cuộc cãi cọ trên mạng và cảm thấy rất kinh ngạc bởi lẽ cô không nghĩ rằng bản thân sẽ là một người nổi bật.

“Thay vì tự mình tỏa sáng, em cảm thấy rằng mình đang theo đuổi ánh sáng thì đúng hơn.” Sau này tới Hưng Hân, vào một buổi sáng nọ ánh nắng chan hòa, cô đã nói vậy với Trần Quả.

“Người theo đuổi ánh sáng sao, ý nói ai vậy, Diệp Tu à?” Trần Quả hỏi.

“Anh ấy là một trong số đó…” Tô Mộc Tranh mỉm cười, trả lời, “Tuy rằng anh ấy thắng anh trai em khá nhiều lần, nhưng trong mắt cô em gái như em, anh trai vẫn chạy nhanh hơn, xa hơn Diệp Tu, vậy nên bọn em đều phải đuổi theo anh ấy.”

Anh trai ở một nơi rất xa xôi phía trước.

Xa vô cùng vô tận.

Diệp Tu giành được ba quán quân, tất cả đều thuộc về Gia Thế. Tô Mộc Tranh luôn băn khoăn liệu có phải vận khí của cô rất tệ, bằng không thì tại sao khi cô gia nhập Gia Thế, chiến đội lại bắt đầu trượt dốc dần và chẳng còn duyên phận với quan quân nữa? Cô có hơi buồn, không phải buồn vì cô chưa thể giành được chiếc cúp quán quân nào mà cô cảm thấy đáng ra Mộc Vũ Tranh Phong nên giành được quán quân.

Có người đùa rằng có phải Tô nữ thần rất kém trong khoản đặt tên không khi cô để cả tên thật của mình vào ID nhân vật. Lại có người bảo chẳng phải như thế rất hay à, giống như Diệp Thu, cả tuyển thủ lẫn tài khoản đều nổi tiếng khắp nơi, chẳng khác gì ngọn đèn không bao giờ tắt, đi đến câu cũng có người biết đến.

Thậm chí có phóng viên đã từng hỏi về vấn đề này trong lúc phỏng vấn, Tô Mộc Tranh chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười. Cô không muốn nổi tiếng khắp nơi, cũng không muốn trở thành ngọn đèn không bao giờ tắt, khi đầu, cô chỉ tự chơi nhảy ô một mình, còn chẳng dám nói chuyện với giáo viên dạy tiếng anh kìa.

Cô không muốn tỏa sáng, nói cách khác, nếu có thể, cô thà đánh đổi tất cả mọi thứ đang có để đổi anh trai trở về, nhìn anh ấy giành được những thành quả này, dù cho cô đã dần dần thật lòng yêu thích Vinh Quang. Chỉ có điều, người anh trai từng bên cạnh cô nhiều năm, dành cho cô rất nhiều ấm áp đã đi xa rồi.

Nếu anh trai cô không ra đi thì cũng sẽ không có cô tỏa sáng của hiện tại.

Thực ra cô chẳng hề ưu tú, xuất sắc, thiên phú của cô rất hữu hạn, chỉ là Diệp Tu đã dìu dắt quá tốt thôi. Vậy nên Tô Mộc Tranh tin chắc rằng bản thân cô không phải là người sẽ tỏa sáng, mà tấm kính lọc người hâm mộ tự đeo lên lại quá dày rồi.

“Liệu suy nghĩ đó của em có bó hẹp quá không?” Một ngày nọ, trong lúc nói chuyện với cô, Trần Quả sửng sốt khi thấy nữ thần Liên minh lại thiếu tự tin đến thế, “Em cũng có hào quang của chính mình mà.”

Tô Mộc Tranh còn đang định bảo sao mà như vậy được, Trần Quả đã nói tiếp, “Huống hồ, chị cảm thấy… Anh trai em, bản thân cậu ấy chính là ngọn đèn chiếu sáng phía trước cho em, cậu ấy chính là ánh sáng của em, soi tỏ con đường em đi, nhìn em tiến bước.”

Thật sự như vậy sao? Tô Mộc Tranh ngẩn người. Mùa giải vừa qua, Hưng Hân đã giành được quán quân, Mộc Vũ Tranh Phong đã có quán quân rồi. Dựa theo suy nghĩ ban đầu, lý ra cô sẽ lựa chọn giải nghệ ngay trong thời kỳ đỉnh cao, dù sao đi nữa, mấy bộ phim truyền hình đều kết thúc vào lúc đoàn viên, còn những chuyện sau đó nữa sẽ rất sáo mòn, huống hồ với ngoại hình của mình, cô cũng không cần quá lo lắng về công việc tương lai.

Tô Mộc Tranh mua một căn hộ nhỏ ở Hàng Châu, hình thức không khác phòng thuê năm đó là bao. Mọi người hỏi cô sao không mua căn nào tốt hơn, cô trả lời ở được là đủ rồi. Về sau, căn hộ được trang hoàng rất khá, cô cẩn thận ghép từng miếng thảm xốp trải trên nền, nhưng dù thảm xốp có tốt đến đâu chăng nữa cũng chẳng bằng thứ anh trai từng trải cho cô. Cô cởi tất, giẫm chân lên tấm xốp mới, ngắm nhìn tầng trệt bên ngoài.

Lần này căn phòng ở rất tầng cao, phải cẩn thận để hàng xóm tầng dưới đừng phàn nàn.

Ngay từ đầu, Tô Mộc Tranh đã xác định rất rõ ràng, cô không làm thay anh trai mình việc gì cả, cô chỉ giúp anh mà thôi. Về sau, cô không còn giúp anh trai nữa mà cô nhận lấy bất ngờ anh đã dành tặng mình, lan tỏa phần tâm ý cất giấu trong ID anh dành cho em gái mình dù họ chẳng thể nào biết được sự dịu dàng ấy.

Cô quyết định tiếp tục đánh thêm vài năm nữa bởi cô đã yêu thích Vinh Quang hơn trước đây nhiều; bởi hiện tại cô là đội trưởng Hưng Hân, cần có trách nhiệm với chiến đội; bởi dẫu cho cô đã lấy được quan quân nhưng cô vẫn mong rằng mình sẽ tiếp tục tiến lên như trước.

Lúc tới Zurich thi đấu, trong tất cả các thành viên đội quốc gia, tiếng Anh của Tô Mộc Tranh là khá nhất. Đồng đội đều nói Tô Mộc Tranh thâm tàng bất lộ, nữ thần Liên minh không chỉ biết chơi Vinh Quang mà trình độ học vấn cũng cao.

Tô Mộc Tranh cười mọi người dẻo mỏ lắm lời, cô cũng chưa học hết trung học giống như mọi người thôi, nói linh tinh gì chứ. Chẳng qua là cô học lâu rồi thì thích tiếng Anh nên không ngừng việc trau dồi, còn xem vài bộ phim Mỹ, phim Anh, đương nhiên trình độ cũng ngày một tốt hơn.

Cô không còn là cô bé nhà nghèo trong quá khứ nữa, cô không chỉ có được giấc mộng của mình, cô còn có thể trải mộng ấy xuống mặt sàn rồi bước trên đó bằng đôi chân trần, mái tóc xõa dài đong đưa theo từng động tác.

Ánh bình minh xuất hiện, từng tia sáng nhạt dần dần biến thành nắng ban mai sáng ngời, Tô Mộc Tranh hé mắt, hình như thật lâu trước đây, cô chẳng cách nào thức đêm được mà anh trai cũng không cho cô làm thế. Thế mà sau này… Quả nhiên là do Diệp Tu dạy hư cô nhỉ? Cô càng ngày càng quen với việc thức đêm rồi.

Anh trai mà biết chắc sẽ mắng cô nhỉ? Có lẽ sẽ không, anh ấy ao ước mọi điều may mắn trên đời này rồi sau đó trao cả cho cô.

Cô xoay người vài vòng trên tấm thảm xốp, không có hộ gia đình nào ở tầng dưới lên gõ cửa, cô cũng không cần trốn sau lưng người khác.

Là vì động tác của cô rất khẽ sao? Cũng có thể là anh trai đang che chở cô, chắc hẳn anh ấy thấy được cô rực rỡ nổi bật của hiện tại để anh ấy có thể khoe khoang với những người khác khi mua gấm vóc nơi thiên đường, khoe rằng em gái nhỏ của anh giỏi nhất trần đời.

Đêm tối, chiều tà, giữa trưa, bình minh, tảng sáng, ánh sáng từ không đến có, lúc mạnh lúc yếu. Đã chẳng còn anh trai bên cạnh cô cùng chứng kiến những thay đổi ấy nhưng Tô Mộc Tranh biết, chính cô cũng có thể ôm trong mình vô vàn hy vọng mà tiến về phía trước.

“Anh ơi.” Tô Mộc Tranh khe khẽ gọi, thuận tay nhấc cao ngọn tóc lên, “Em muốn cắt tóc.”

Thế nên người anh trai tốt nhất trần đời này của cô ngoảnh đầu lại trong ánh nắng mai, ngăn cản cô em gái đã lớn của mình.

“Lần sau anh buộc đuôi ngựa cho em.”

END

* Toàn bộ bài thơ:

He wishes for the cloths of heaven
(William Butler Yeats)

Had I the heavens’ embroidered cloths,
Enwrought with golden and silver light,
The blue and the dim and the dark cloths
Of night and light and the half-light,

I would spread the cloths under your feet:
But I, being poor, have only my dreams;
I have spread my dreams under your feet;
Tread softly because you tread on my dreams.
 

Bình luận bằng Facebook