Hoàn [Song Diệp 2022] [Diệp Tu] Bức tranh ghép ánh sao

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
BỨC TRANH GHÉP ÁNH SAO
Một sản phẩm thuộc Project Draco Dormiens - Mừng sinh nhật Song Diệp 2022
Tác giả: 猫柒

Link gốc: 【叶修中心向】【生贺】星光拼图

Edit: Nguyệt

-

"Diệp Thu đi đâu rồi?" Hoàng Thiếu Thiên vội vàng lẻn vào cứ điểm của Gia Thế, chạy tới phòng Tô Mộc Tranh.

Sau khi Diệp Tu bị trục xuất, Tô Mộc Tranh chẳng khác gì bị giam lỏng. Cô ngồi trong phòng mình, ngắm nhìn bầu trời sao ngoài cửa sổ, nhưng không biết mình nên làm gì.

Cô muốn tung cánh bỏ đi thế nhưng ngoài cửa sổ có ma chú cấm chế, thậm chí âm thanh còn chẳng truyền ra được. Cô chỉ có thể ngồi trong phòng nhìn mặt trời và sao đêm không ngừng đổi chỗ, trừ việc để cho dân chúng trông thấy nữ chiến thần bọn họ tôn kính vẫn đang ở đây, bị động trở thành "đồng lõa" của Gia Thế, cô không thể làm được điều gì hơn.

Hoàng Thiếu Thiên trông thấy tuyên cáo Gia Thế đưa ra, bọn họ nói rằng Diệp Thu bị thương trong một cuộc chiến, không thể tiếp tục gánh vác trách nhiệm thủ thành nên đã tìm Tôn Tường tới, hắn sẽ trở thành tướng thủ vệ của Gia Thế.

Sao có thể như vậy chứ?

Diệp Thu? Người tên Diệp Thu đó? Hoàng Thiếu Thiên không tin.

Hắn từng giao đấu với Diệp Thu —— tuy binh đoàn Gia Thế khó lòng nào chống trả được cuộc xâm lược đến từ hư không, thế nhưng Diệp Thu vẫn thừa sức đối đầu trực diện Kiếm Thánh danh tiếng lẫy lừng đại lục Vinh Quang.

Nếu không dùng tới bảo thuật thiên phú của mình, Hoàng Thiếu Thiên thật sự không thể đối phó với Diệp Thu. Đương nhiên, trước nay không một ai biết nguyên hình của Diệp Thu là gì, từ lúc mới xuất hiện, hắn đã rất thần bí, tay cầm điếu thuốc, nụ cười thản nhiên treo trên môi, mạnh mẽ vô địch thiên hạ.

Tô Mộc Tranh lắc đầu, nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên, cô không kìm được lòng mình mà rơi nước mắt

Cô vẫn luôn cố kìm nén bản thân, cố gắng không để mình rơi lệ giữa thành lũy nơi đâu cũng là kẻ địch này, nhưng cô lại không thể đột phá, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Thu rời đi. Khó khăn lắm mới gặp được một người bạn, một người mà cô quen biết, Tô Mộc Tranh nhìn Hoàng Thiếu Thiên, nước mắt bất giác tràn khóe mi: "Tôi không biết..." Giọng cô run bần bật: "Anh ấy cãi cọ với đám người phe Đào Hiên một trận, rồi bị trục xuất. Còn tôi thì bị nhốt ở đây."

Hoàng Thiếu Thiên nhíu mày: "Tôi đi tìm anh ta, chắc chắn ảnh có để manh mối lại." Hắn cầm kiếm trong tay, rời đi từ chính nơi vừa tới, xong xuôi, nơi ấy lại trở về trạng thái bình thường như thể chưa hề có ai xuất hiện.

Hắn bước vào bầu trời đầy sao.

Đại lục Vinh Quang là lục địa gần Biển Sao nhất thế những vì sao trên bầu trời nơi này luôn long lanh, ngời sáng. Ánh sao rực rỡ chiếu lên những dãy núi trập trùng trên lục địa, đứng trên đỉnh núi cao nhất kia, dường như vươn tay ra là có thể nắm được ngôi sao ngay trong tầm với.

Hoàng Thiếu Thiên tìm kiếm trong mưa sao. Hắn truyền tin tức tới vài người bạn khác bằng một thuật pháp đơn giản rồi biến thành nguyên hình: một con Hống.

Bảo thuật vốn có của Hống là có thể phát ra tiếng vang cực kỳ lớn, khí thế khiến người ta hoảng sợ. Nếu tiến hành công kích bằng âm thanh đó, những ngôi sao xung quanh sẽ hóa thành mưa rơi xuống. Hắn có một chút quan hệ họ hàng xa lắc xa lơ với loài chó, bình thường hắn không chịu thừa nhận, thế nhưng muốn tìm người vẫn phải dựa vào năng lực tự thân này.

Hắn dò xét được dao động pháp thuật Diệp Thu để lại. Chút dao động đó rất nhỏ, dấu vết gần như không phát hiện ra được, hắn lần theo, tiếp tục tìm kiếm.

Thấy rồi!

Hoàng Thiếu Thiên búng tay một cái, nhanh nhẹn truy tìm theo hướng đó.

Hắn tìm thấy Diệp Thu trong Rừng Ngọc Thạch đá núi lô nhô, người kia bị thương, nhắm mắt nằm im lìm. Mái tóc đen như mực buông dài bên người, áo quần tả tơi, bên trên còn dính máu. Hoàng Thiếu Thiên gấp gáp chạy tới, vừa truyền thông tin vị trí của Diệp Thu cho rất nhiều bạn bè, vừa nâng hắn dậy.

"Lão Diệp? Lão Diệp? Anh sao rồi?"

"Thiếu Thiên?"

"Tôi đây chứ ai! Tôi vừa thấy tuyên cáo của Gia Thế là biết có chuyện xảy ra rồi, sao đột nhiên anh lại bị thương vậy? Có phải người Gia Thế ám hại không?"

"Cậu, ồn quá..."

Hoàng Thiếu Thiên trừng mắt nhìn Diệp Thu, không muốn nói thêm câu nào nữa. Động tác của hắn vẫn rất nhẹ nhàng, cẩn thận cởi quần áo trên người Diệp Thu, những vết thương trông mà sợ lộ ra.

Hắn cau mày, lầm bầm chửi mắng: "Quá đáng quá rồi đó! Mấy tên đó đúng là quá đáng mà!"

Diệp Thu cố hết sức mở mắt, nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên còn cười khẩy: "Gia Thế? Bọn họ không thể khiến tôi bị thương đến mức này đâu!" Hắn vỗ nhẹ lên cánh tay Hoàng Thiếu Thiên đang đỡ mình: "Sẽ ổn thôi."

Hoàng Thiếu Thiên không coi lời Diệp Thu nói là thật. Hắn lúc nào cũng bảo không sao, lúc nào cũng bảo sẽ ổn, lúc nào cũng bảo Gia Thế rất tốt với hắn. Nhưng thực tế thì sao chứ?

Bọn họ chẳng ai ngờ được rằng chiến thần Gia Thế khi xưa nay lại bị hạ bệ. Hắn vô số lần giương chiến mâu đối đầu với đám tà mị muốn xâm lược Biển Sao nhưng Gia Thế lại luôn lui bại. Bọn họ không tin hắn, không tin chiến thần thủ hộ khi xưa của họ, giờ còn đả thương hắn đến mức này.

Trong Rừng Ngọc Thạch hoang vắng, ngọc thạch năng lượng hóa thành hình dáng cây cối. Nơi đây có những hang động vỡ nát, có âm thanh đất đai dịch chuyển kỳ dị và vô số lời đồn rợn tóc gáy, thế nhưng Diệp Thu có thể nằm ở nơi này, ngã xuống với những vết thương giữa những thân cây ngọc thạch.

Hoàng Thiếu Thiên không biết thuật chữa trị, hắn suy nghĩ một lát rồi biến thành nguyên hình. Hình thú có lông dày, có thể giữ ấm tốt hơn nhiều so với hình người, hắn che chở Diệp Thu trong lòng mình, chờ những người khác tới cứu viện.

Dụ Văn Châu tới nhanh một cách bất ngờ. Hắn bước ra từ hư vô, liếc mắt nhìn qua lập tức trông thấy người đang được cự thú che chở trong lòng. Hắn nhíu mày, tiến đến bên cạnh Diệp Thu, ngồi xổm xuống.

Diệp Thu ngước mắt nhìn hắn, khẽ cười: "Ồ, Văn Châu, cậu cũng tới."

"Ừ, anh thế nào rồi?"

"Cậu thấy đấy, không ổn lắm."

"Sẽ ổn thôi."

Bản thể của Dụ Văn Châu là Kỳ Lân nhưng không phải Thủy Kỳ Lân. Thủy Kỳ Lân có khả năng chữa trị, tiếc thay, hắn là Phong Kỳ Lân. Hắn thử niệm chú ngữ, vầng ánh sáng trị liệu tỏa ra, nhưng vết thương trên cơ thể Diệp Thu vẫn không lành.

May mà Trương Tân Kiệt đã đến. Hắn là thầy trị liệu số một đại lục Vinh Quang, bản thể là Hỏa Phượng Hoàng, có thể tái sinh không ngừng. Hắn tỏa ra vầng sáng chữa trị mạnh mẽ màu đỏ rực, ánh sáng bao trùm lấy Diệp Thu. Thân thể đầy thương tích của hắn từ từ hồi phục trong vầng sáng.

Hàn Văn Thanh đứng bên cạnh Trương Tân Kiệt, nhìn Diệp Thu nằm trên đất, cau mày nói một câu: "Chẳng ra sao cả."

Không biết sao Chu Trạch Khải lại xuất hiện cùng lúc với Vương Kiệt Hi. Vương Kiệt Hi nhìn quanh một lượt, cau mày: "Chỗ này có gì đó bất thường."

"Đúng vậy, trường năng lượng ở đây có dấu vết dị động." Dụ Văn Châu gật đầu. Chu Trạch Khải chỉ lên sao trời phía trên đầu, nói một câu ngắn gọn: "Ở đó." Có lẽ cảm thấy bản thân nói giản lược quá mức, hắn băn khoăn bổ sung một câu: "Thưa sao, giống như... Vết nứt?"

Không ai nói được gì, bọn họ đều không biết chuyện gì đang diễn ra. Chuyện quan trọng hơn lúc này là Diệp Thu. Những vết thương trên người hắn đang lành lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy, cả cơ thể tắm trong chú ngữ hệt như ánh lửa. Giữa hỏa diễm, nguyên hình của hắn xuất hiện, nửa người dưới từ từ biến thành đuôi cá, một chiếc đuôi cá màu vàng kim với những chiếc vảy có hình thù đặc biệt đang tỏa sáng rực rỡ.

Hồi lâu sau, Vương Kiệt Hi mới thốt lên một câu: "Tôi nhớ hoàng tộc sống dưới Khe Vực Bí Mật mới có đuôi cá màu vàng kim. Mà tộc ấy vừa khéo là họ Diệp."

"Diệp Thu, anh là Nhân Ngư?"

"Phải. Hơn nữa tên tôi vốn không phải Diệp Thu, tôi tên Diệp Tu."

Nhân Ngư không giỏi sinh tồn trên đại lục Vinh Quang, bọn họ vẫn luôn sống ở đại dương bên dưới đại lục. Truyền thuyết về Nhân Ngư luôn được lưu truyền với vô số lời đồn khác nhau. Tương truyền rằng nước mắt của họ sẽ hóa thành châu ngọc, hoặc truyền thuyết kể rằng họ nắm giữ bí mật cuối cùng của ma pháp... Họ lúc nào cũng là những truyền kỳ huyền diệu nhất đại lục Vinh Quang.

Mọi người đều biết Nhân Ngư mỹ lệ, nhưng khi Nhân Ngư thật sự xuất hiện, khoảnh khắc tận mắt trông thấy, họ vẫn bất giác nín thở. Chiếc đuôi của hắn có một độ cong rất đẹp đang vô thức đong đưa, tạo thành một cánh cung như mộng ảo.

Hoàng Thiếu Thiên bộc trực nhất, hắn vươn tay, chạm tới đuôi cá màu vàng kim kia —— đuôi cá ấm áp rụt lại theo phản xạ, hoa văn đẹp đẽ rung động trong bàn tay hắn. Diệp Tu hé mắt, run rẩy gọi một câu: "Thiếu Thiên..."

"Lão Diệp, xin lỗi nhé, nhưng mà, nhưng mà tôi muốn sờ thử chút. Tại tôi thấy đẹp quá mà."

Diệp Tu mỉm cười, nhìn những người bạn đang chạy tới: "Làm quen lại chút nhé? Tôi là Diệp Tu, đến từ đại dương, là Nhân Ngư hoàng tộc."

Lúc nhỏ, Diệp Tu sinh ra và lớn lên dưới đại dương, đó là nơi mọi nguồn nước tụ về, là quốc gia của nước, tráng lệ mà tĩnh mịch. Những loài cá phát sáng và những con sứa dập dềnh trong nước, thủy cung vĩ đại được minh châu chiếu soi sáng ngời, trong vắt, đó là nơi sáng sủa nhất của biển rộng.

Nhân Ngư là loài bơi nhanh nhất trong đại dương, mà hoàng tộc lại càng xuất sắc vượt trội. Họ nắm giữ những điều bí mật về pháp thuật trên thế gian này, họ có thể nghe được quy tắc vũ trụ giữa những tiếng rì rầm của những sinh vật sống dưới đáy sâu.

Trong đại dương bao la, hắn rất có thiên phú, là báu vật của tộc Nhân Ngư. Hắn cũng yêu đại dương bao la, cảm thấy nơi này rất đẹp, thế nhưng lại không thể nhìn thấy sao trời. Đại lục Vinh Quang treo cao phía trên mặt biển, đại dương và lục địa ngăn trở xa xôi, lục địa sao sáng ngợp trời, đại dương mênh mông sóng vỗ. Đại dương chảy qua chín lỗ hổng của đại lục, tạo thành dòng sông chảy về lục địa. Dòng sông đổ xuống khe nứt phân tách lục địa, bên trên khe nứt được bức màn nước che phủ là bầu trời đầy sao. Mà khe nứt ấy chính là nơi được gọi bằng cái tên Khe Vực Bí Mật.

Trong một lần tình cờ, Diệp Tu đã đi tới Khe Vực Bí Mật. Từ nhỏ, đã có rất người nhắc nhở hắn không được đến nơi đó. Bởi vì hắn là Nhân Ngư, là giống loài trân quý nhất bên dưới bầu trời sao này, vô số kẻ muốn bắt hắn, hơn nữa, hắn còn có một chiếc đuôi cá màu vàng kim, là tượng trưng của vinh quang. Giữa lòng đại dương mênh mông, bọn họ có thể tự bảo vệ bản thân mình nhưng nào biết cách đối phó với sinh vật sống trên đất bằng chứ?

Vậy mà Diệp Tu tò mò, hắn nghe những lời khuyên răn ấy nhưng lòng vẫn muốn đi xem.

Hắn không tới những thủy lộ thông thiên, hắn chỉ muốn tới Khe Vực Bí Mật, ngắm nhìn sao trời trong truyền thuyết một lần.

Thứ ấy đẹp đến nhường nào? Hắn bơi cứ bơi lên, bơi lên mãi theo dòng chảy, hướng về phía ánh sao loang loáng trên mặt nước. Xuyên qua sóng nước lăn tăn, hắn chạm đến ánh sáng. Sau đó, hắn lén lút rời khỏi nước, ánh sao dìu dịu chiếu qua khe nứt lục địa, bao trùm thân thể hắn.

Những vì sao điểm xuyết bầu trời đêm trong bắt, ánh sao vàng kim lập lòe sáng như thiêu đốt gợn mây xung quanh, nhuộm nó thành từng đốm sáng sắc cam.

Bầu trời sao tựa như một bức tranh vẽ lại khung cảnh thế gian. Hắn vốn tương đại dương bao la, thế nhưng khi nhìn thấy bầu trời qua Khe Vực Bí Mật, hắn mới biết không trung ngời sáng mới thật sự mênh mông. Bầu trời rực rỡ vô ngần phác họa lên mọi giống loại bằng sao sáng, thiêu đốt thành vĩnh hằng trong mắt hắn.

Diệp Tu ngước mắt nhìn sao trời thật lâu, ngơ ngẩn vươn cánh tay như muốn chạm tới, thoáng chốc lại như rơi lệ.

Giữa Khe Vực Bí Mật nhỏ hẹp, hắn nhìn xuyên qua lục địa lơ lửng treo cao, thấy được bầu trời phía trên, cảm nhận được sự dịu dàng khi ánh sao bao trùm lấy mình, tưởng chừng như muốn rơi nước mắt.

Chưa từng có Nhân Ngư nào có thể thuận lợi tới được đại lục Vinh Quang bởi họ là những sinh vật tồn tại trong truyền thuyết. Thế nhưng Diệp Tu không chịu thua, hắn hướng về phía dòng thác siết, bao nhiêu lần rơi về biển cả là bấy nhiên lần hắn lại lao về phía lục địa. Hắn muốn nhìn không trung khoáng đạt chân chính không bị bất cứ thứ gì che lấp một lần.

Một góc bầu trời sao đêm đó in sâu vào tâm trí hắn, khiến hắn không thể nào quên.

Diệp Tu mặc kệ những giọt nước rơi vào người mình, từng giọt từng giọt nện xuống đều rất đau. Thế nhưng hắn không buông xuôi, không từ bỏ cố gắng tiến về phía trước, cuối cùng cũng tới được lục địa theo dòng thác. Vọt mình khỏi những con sóng, đó là lần đầu tiên hắn được tận mắt ngắm nhìn bầu trời.

Mỹ lệ đến thế!

Hắn nhìn thấy hình dáng chính mình, thân hình hắn được phản chiếu nơi những vì sao. Ánh sao sáng rõ đầy trời chầm chậm bao quanh hành. Không chỉ là một bàn tay mà là toàn bộ cơ thể hắn, ánh sao xung quanh dịu dàng xiết bao, dịu dàng như những làn hơi thở.

Diệp Tu cảm thấy hắn thích nơi này, thích vô cùng.

Hắn nguyện canh giữ khoảng trời sao này.

Búng tay làm một pháp quyết, hắn hóa thành hình người, gia nhập Gia Thế, thủ hộ thành trì. Tay hắn giương chiến mâu, muốn đánh đuổi hắc ám xâm lăng, bảo vệ Biển Sao tươi đẹp này.

Sau đó thì sao? Diệp Tu phát hiện ra bí mật của Rừng Ngọc Thạch. Trong Rừng Ngọc Thạch này, không gian bị xé rách, từng luồng vật chất hắc ám không ngừng phiêu tán từ đây. Phải vá lại bầu trời.

Hắn đề nghị điều này với thành chủ Gia Thế, Đào Hiên, nhưng lại bị trục xuất.

Đào Hiên tuyên cáo rằng Diệp Thu là phản đồ và những điều hắn nói đều là bịa đặt. Nếu Rừng Ngọc Thạch bị xâm lược, có lẽ Gia Thế không đủ sức cố thủ. Đào Hiên có thể đã tin hoặc cũng có thể là không, thế nhưng gã đứng trên thành trì Gia Thế, tuyên cáo Diệp Thu là phản đồ, trục xuất hắn khỏi thành trì này.

Diệp Tu tới nơi đây, hắn đứng dưới bầu trời sao méo mó, một mình niệm chú ngữ, hắn muốn dùng sức mạnh của bản thân bù lấp khoảng trời này. Đó là giấc mơ của hắn, dù thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn muốn bảo vệ nét yên bình, trong trẻo của bầu trời sao này.

Phản phệ! Khi phản phệ ập đến, đau đớn cũng lập tức theo cùng. Thân thể nứt vỡ, máu tươi ồ ạt tuôn ra, trôi đi cùng sức mạnh của hắn, chú ngữ cũng vỡ vụn. Hắn rơi xuống từ giữa không trung, rơi vào Rừng Ngọc Thạch, ngọc thạch sáng long lanh dưới bầu trời sao ảm đạm, năng lượng từ những ánh sao thưa thớt tràn vào cơ thể hắn. Thể nhưng hắn không dậy nổi.

Liệu chăng cái chết sẽ tới? Ngẩng đầu nhìn những vì sao xa xôi, ánh sao vẫn thì thầm bên tai hắn —— Không đâu. Sẽ không như vậy đâu!

Sau đó, Hoàng Thiếu Thiên tìm tới, bạn bè của hắn cũng tới!

Có những người này đồng hành, nhìn xem, vậy thì sao trời sẽ được bảo vệ.

Trương Tân Kiệt hóa thành nguyên hình, hắn bày đại trận trị liệu phía trên đại lục Vinh Quang. Trận hình như ngọn lửa cháy sáng rừng rậm.

Diệp Tu bay lên không trung đầu tiên, hắn niệm chú ngữ cổ xưa nhất từng tồn tại dưới bầu trời sao này. Ánh sáng vàng kim tỏa ra từ người hắn, hòa lẫn cùng những vì sao.

Những người đứng trên đất đều biến thành nguyên hình.

Hoàng Thiếu Thiên biến thành Hống, một tiếng gầm rền vang khiến không trung cũng phải run rẩy.

Hàn Văn Thanh là một Cự Long, đôi cánh khổng lồ vỗ bên người, mỗi lần há miệng là lại phun ra chân hỏa như muốn thiêu rụi bầu trời.

Dụ Văn Châu là một Phong Kỳ Lân, tiếng gió rít gào xung quanh, hắn điều khiển tiếng gió ồn ào náo động, quấn lấy ánh sao sáng ngời.

Vương Kiệt Hi là Bạch Trạch thần bí, tướng mạo hắn vẫn ẩn náu trong hỗn độn, không một ai nhận ra; hành tung của hắn luôn bí hiểm, chẳng thể thăm dò.

Chu Trạch Khải hóa thành Độc Giác Thú đẹp mắt, cả người tỏa ra hào quang. Hắn tìm thấy khe nứt kia một cách chuẩn xác rồi húc sừng thú được thần thành chúc phúc về nơi đó.

Bọn họ vần vũ từng vì sao trên trời, quét sạch vật chất hắc ám bám trên chúng, để từng vì sao lại một lần nữa bùng cháy, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Vật chất hắc ám bị đẩy lùi, ánh sao chói mắt một lần nữa chiếm thế chủ đạo.

Đó là bức tranh trời sao đã lâu không được trông thấy. Diệp Tu ngâm xướng chú ngữ, hắn vọt lên không trung, tìm được dấu tích nguyên bản của sao trời giữa những ánh sao lấp lánh.

Du đãng giữa biển sao, hắn như được về với đại dương nơi hắn sinh ra. Hắn luôn luôn là vương giả, là vương giả dưới bầu trời sao này, nắm giữ mọi mật ngữ pháp thuật.

Pháp thuật xuất hiện theo lời ngâm xướng, đuôi hắn tựa như chiếc kim khâu, vá kín lại lỗ thủng trên bầu trời. Hắn truyền hình ảnh bức tranh sao trời tới tâm trí bạn bè hắn.

Những ngôi sao bị xô lệch, họ xếp lại từng ngôi về vị trí ban đầu, giúp chúng tiến vào quỹ đạo, hoàn thành dáng vẻ mỹ lệ vốn có của bầu trời sao.

Sau đó tất cả rơi xuống, rơi vào trận hình Trương Tân Kiệt đã trải sẵn.

Bầu trời sao sáng trong chưa từng có. Từng ngôi sao cháy rực giữa không trung, ngọn lửa màu vàng kim lại thiêu đốt xung quanh những vì tinh tú, chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Rừng Ngọc Thạch cũng sáng lên theo, từng đốm sao thắp sáng không gian nơi đây, khu rừng vốn âm u bắt đầu tỏa ra vầng sáng lấp lánh lấn át cả ánh sáng phát ra từ trận trị liệu. Những gốc cây ngọc thạch rực rỡ lần lượt sáng lên, tạo thành một vùng biển sao khác trên mặt đất.

Diệp Tu ngã xuống nơi ấy, hắn ngước mắt nhìn về phía ánh sao, đây là lần đầu tiên lòng hắn xuất hiểm cảm giác bùi ngùi, thanh thản khi nhìn ngắm vùng sao sáng này. Ánh sao như nước đưa hắn về cố hương, bên dưới bầu trời sao này, nơi đâu cũng là quê nhà của hắn. Những ngôi sao lấp lánh trên đỉnh đầu, bạn bè kề cận bên hắn.

Hắn khẽ khàng hát bài ca dao, bài ca dao được lưu truyền nơi thăm thẳm sâu trong lòng biển rộng.

Tiếng hát của Nhân Ngư chẳng khác gì mê dược, chuốc say sao trời trên cao vạn trượng, mê hoặc núi sông trời biển, cuốn hết mọi thứ theo dòng nước, đưa về đại dương —— Tôi tại nơi đây mọi điều đều bình an, ngủ dưới sao trời, tựa vào sông núi. Chỉ nguyện ánh sao mãi sáng, non nước vĩnh hằng.

Hết thảy luôn tốt đẹp.

END
 

Bình luận bằng Facebook