- Bình luận
- 640
- Số lượt thích
- 3,906
- Fan não tàn của
- Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
Về mục lục
–
Sử dụng bối cảnh tham chiếu của Tân Hỏa: Mùa giải thứ 13 Vi Thảo giành được quán quân; Kiều Nhất Phàm gặp tai nạn.
–
Lúc Kiều Nhất Phàm khoác áo choàng tắm đi ra, Cao Anh Kiệt đang dựa vào đầu giường xem video trận đấu, cả người cuộn lại, laptop đặt trên đùi, thanh niên cao 1m82 hiện tại nhìn qua chỉ nhỏ nhỏ một khối, tóc ngắn gội xong có hơi rối, trông như lông xù thật đáng yêu.
Khách sạn trải thảm thật dày, dép lê đi trên đó không phát ra chút tiếng động nào. Nhìn dáng vẻ người yêu đang chuyên tâm, Kiều Nhất Phàm nhịn không được muốn trêu đùa chút, nhẹ bước chân tiến tới gần, sau đó đập mạnh một cái.
Sau đó chỉ trong một giây, người vốn nên bị dọa sợ lại vẫn ung dung đặt laptop xuống, đưa tay đón lấy tay cậu.
Kiều Nhất Phàm ghé đến bên bụng Cao Anh Kiệt, hơi hơi bất mãn mà dẩu môi, quay đầu nhìn cậu như cú mèo săn mồi.
“Không thể để mình thành công một lần sao… Thật là, không dọa được cậu dù chỉ một một lần…” Kiều Nhất Phàm thấp giọng nói rồi trở mình trên người Cao Anh Kiệt, cọ cọ chút để mình nằm thoải mái.
Cao Anh Kiệt có chút buồn cười nhìn động tác như làm nũng của cậu, ngồi thẳng lại, ôm cậu tựa lên vai mình, một tay vòng qua eo cậu, tay kia còn tranh thủ vuốt ve trên ngực cậu mấy cái qua một lớp áo choàng tắm.
Khăn bông cọ lên người, thân thể cũng mẫn cảm hơn đôi chút, mới tắm rửa xong đang lười biếng lại bị trêu đùa như vậy, một tiếng kêu khẽ bật ra từ môi, sau đó kịp phản ứng lại liền cắn môi dưới, dáng vẻ có phần xấu hổ không vui.
Cao Anh Kiệt luôn thích cậu như vậy, thẳng thắn thành khẩn mà vẫn ngây ngô. Tiền đội trưởng Hưng Hân tao nhã khéo léo chỉ bộc lộ hết tính trẻ con trước mặt mình, làm nũng, ra vẻ lười nhác, âm mưu chuyện xấu, thỉnh thoảng lại bướng bỉnh nhưng vẫn rất đáng tin. Từ khi quen nhau trong trại huấn luyện tới giờ, vẫn luôn là Nhất Phàm tương đối chăm lo cho cậu, sau khi xác định mối quan hệ lại khám phá được thêm cảm giác cậu cũng dựa dẫm vào mình quả là không thể tốt hơn.
Giờ đã hơn một năm, xa cách nơi đất khách với nhiều chuyện ngoài ý muốn, cơ hội ôm nhau ngủ chung cũng không ít nhưng ăn đến tận miệng thực sự chỉ bốn năm lần.
Cho tới giờ vẫn chưa từng được thoải mái hoàn toàn, lại bị cậu ấy nhìn như vậy, cảm giác lại càng ‘đói bụng’.
“Anh Kiệt, nói mình biết làm sao có thể dọa cậu đi… Rõ ràng trước kia cậu nhát thế cơ mà, hồi trước có lần hội anh Tiểu Biệt kéo cậu đi xem phim xong cậu bị dọa đến mức ôm mình còn không dám ngủ, bây giờ thì khá lắm rồi…” Kiều Nhất Phàm không biết tự giác, cứ đùa nghịch trên người cậu, dụi dụi cọ cọ, ngón tay thon dài lần là từ bả vai đến cổ, rồi lại chọt tới gò má, hiện tại cậu chỉ nghe vào đầu câu được câu không.
Ánh mắt Cao Anh Kiệt trầm xuống.
“Ừm, hình như lần trước cậu nhào tới đè tớ xuống mà cướp Boss, lúc quay lên được thì cậu đã liên thủ với Hãn Văn giữ chặt tớ cho Dụ đội đập tớ, còn có lần đó đi xem phim cố tình nhè lúc con ma nhào ra mà dí cốc coca lạnh ngắt vào tớ các kiểu… Đều dọa tớ không thành?”
Mấy chuyện này làm Kiều Nhất Phàm không thấy có chút thành tựu nào cả.
“Sao đây, chuẩn bị tính sổ sao đội trưởng Cao?” Tuy nói như vậy nhưng ánh mắt với khóe miệng vẫn cong lên, chứng tỏ chỉ là đùa giỡn thôi.
“Sao có thể chứ.” Cao Anh Kiệt ôm cậu chặt thêm chút, ghé vào lỗ tai cậu mà thì thầm, “Mấy chuyện đó đều không dọa được tớ, nhưng mà Nhất Phàm, cậu biết không, như thế này, thật sự sẽ làm tớ không kiềm chế được đấy…”
Cảm giác tay cậu ấy dừng lại nhẹ nhàng vuốt ve trên người mình, Kiều Nhất Phàm cũng đau lòng, xoay người lại ôm lấy Cao Anh Kiệt, hôn nhẹ lên môi cậu.
Hai cậu đã xác định mối quan hệ này được hơn một năm, cơ hội gặp mặt không ít, cũng không thiếu những ngày ở chung nhưng lại rất ít khi thân thiết —— không phải hai cậu không muốn mà là thân thể Kiều Nhất Phàm không cho phép.
Mùa giải thứ mười ba, Kiều Nhất Phàm cứu người gặp tai nạn mà bị gãy xương, còn tổn thương đến phổi, hơn nữa còn bị xuất huyết nội, tố chất thân thể suy giảm trầm trọng, phải nghỉ liền mấy tháng. Khoảng thời gian đó tuy rằng mỗi tuần Cao Anh Kiệt đều bay tới Hàng Châu một lần nhưng chỉ có thể vội vã chăm nom. Lâu lâu mới có thể ngủ cùng với nhau nhưng cũng chỉ có thể ôm một chút, ngay cả hôn sâu cũng không dám, chỉ chạm môi mà thôi. Ở Hàng Châu không có hệ thống sưởi hơi nước, tuy có dùng máy sưởi điện nhưng vẫn khó xua hết cái lạnh. Ban đêm nằm cạnh cậu ấy, cảm giác cơ thể cậu luôn lạnh, ôm nhau ngủ cũng không ấm lên bao nhiêu lại thấy đau lòng biết bao, căn bản không có suy nghĩ gì khác cả.
“Nhất Phàm, để tớ ôm cậu nhé, được không?” Cao Anh Kiệt khẽ nói vào tai cậu, tay vẫn tiếp tục chậm rãi âu yếm, hiển nhiên, ‘ôm’ này không chỉ có ý nghĩa nơi mặt chữ.
Kiều Nhất Phàm không nói gì, chỉ nắm lấy tay cậu ấy, đặt lên vị trí trái tim mình.
Đã lâu chưa từng có.
Lúc tập huấn thi đấu giải thế giới, ký túc xá của hai người không ở cùng một chỗ, thực ra ấy không phải vấn đề, dù sao ngân hà ngàn dặm còn không ngăn được Ngưu Lang Chức Nữ, giữa hai người lại chẳng có Vương Mẫu nương nương. Nguyên nhân mấu chốt chính là tiểu đội trưởng Cao bận đến đầu tắt mặt tối, chẳng còn thời gian đâu mà nghĩ chuyện khác.
Đúng vậy, tiểu đội trưởng Cao.
Giải thế giới lần thứ tư đúng là có độc, số lượng đội ngũ nhiều nhất từ trước đến nay, thể thức thi đấu còn thêm một phần lôi đài hai người, được nói là thêm phần điểm cặp đôi phối hợp tốt nhất, đội viên từ 14 tăng lên thành 17 người, không kể lĩnh đội, còn có ba thành viên không phải tuyển thủ chính thức như huấn luyện viên, trợ lý, người dự bị… Cứ cho là lấy xoay vòng thì mỗi người cũng chỉ có thể ngồi ghế thi đấu nhiều nhất ba trận. Đội quốc gia lần này cũng có độc, Hoàng Thiếu Thiên đánh hết mùa giải thứ mười hai liền giải nghệ, các vị chủ chốt trong đội quốc gia trước giờ như Lý Hiên, Dụ Văn Châu, Tiêu Thời Khâm, Tô Mộc Tranh, Sở Vân Tú, Trương Tân Kiệt đều có mặt, nhưng tập thể lão tướng mười năm đều đồng loạt bãi công, không có ai chịu làm đội trưởng —— Ví dụ như Dụ Văn Châu, người đã từng gánh vác trọng trách được mọi người đặt kỳ vọng lại nhất quyết từ chối việc làm đội trưởng.
Vậy chuyển tới lớp sau.
Liên minh mùa năm có Chu Trạch Khải và Phương Duệ. Phương Duệ đại đại tạm bỏ qua, khí chất không thích hợp; Chu Trạch Khải miệng kín như hũ thật sự làm đại diện quốc gia mỗi khi giao lưu với quốc tế là quá không ổn. Loại cả đôi.
Mùa sáu có đội trưởng Bách Hoa Vu Phong tiến vào đội quốc gia vì mở rộng quy mô, nhưng Vu Phong chưa đoạt được quán quân nào hiển nhiên không hợp lý lắm, loại. Giang Ba Đào vào đội cũng với lý do tương tự, nhưng mà đội trưởng nhà anh vừa mới bị loại, anh chỉ là đội phó mà thôi. Còn có thêm Hứa Bân nữa nhưng cũng không được.
Bắt đầu hội sóng sau ra mắt mùa giải bảy, Tôn Tường, Đường Hạo, Lưu Tiểu Biệt, Từ Cảnh Hi, Trâu Viễn —— Trâu Viễn thay cho Trương Giai Lạc, Lưu Tiểu Biệt thế Hoàng Thiếu Thiên, Từ Cảnh Hi là dự bị cho Trương Tân Kiệt, Đường Hạo và Tôn Tường luôn vào trận —— nhưng mà cả hai đều không thích hợp làm đội trưởng.
Được rồi, đến mùa thứ tám.
Không cần nhìn, phù hợp nhất chính là Cao Anh Kiệt mùa giải thứ mười ba vừa rồi dẫn dắt Vi Thảo giành quán quân.
Bất đắc dĩ đến vậy, tiểu đội trưởng Cao chỉ có thể cố gắng kiên trì.
Áp lực hơn nữa chính là —— lĩnh đội quốc gia lần này chính là Vương Kiệt Hi giải nghệ mùa giải trước.
Có người nói đùa bảo chiến đội quốc gia lần này là đại đội Vi Thảo, đổi Từ Cảnh Hi thành Viên Bách Thanh, chủ lực Vi Thảo cùng xông lên.
Hỏi đến Diệp Tu á?
Vậy đại khái đây chính là một sự kiện có độc nhất rồi—— Bách khoa toàn thư Vinh Quang đảm nhiệm chức vụ tổng cục thể thao được giao cho nhiệm vụ trong mối quan hệ Trung Quốc – Pakistan. Nhờ ảnh hưởng của việc mở rộng quy mô giải đấu quốc tế, Pakistan được Trung Quốc giúp đỡ mà có được một suất trong giải quốc tế, đồng chí Diệp đi giúp Pakistan xây dựng đội ngũ —— nhiệm vụ chính trị, buộc phải hoàn thành.
Vị Kiếm thánh đã giải nghệ nọ bỉ ổi qua hỏi một câu, phải giúp Pakistan anh em đạt được mục tiêu gì mới có thể coi là hoàn thành nhiệm vụ vậy?
Diệp Tu hít một hơi thuốc lá.
Kết thúc vòng bảng không bị nốc-ao.
Biết bao xót xa trong lòng.
Còn nghe nói vị đó một ngày phải rửa tay đến mười lần để không bốc thăm ngẫu nhiên cho đội Pakistan chung bảng với với đội Trung Quốc hoặc Đài Bắc Trung Hoa.
Nghe nói đó cũng là nhiệm vụ hàng đầu.
Nói tóm lại, Cao Anh Kiệt bận bịu đến sắp thăng thiên, không rảnh để lo chuyện ‘nữ nhi tình trường’.
Vừa kết thúc phần đấu lôi đài, đội Trung Quốc gặp đội Mỹ trên sân khách, sau khi bị bất lợi 3:5, nhờ vào tổ hợp Song Nhất mạnh mẽ bùng nổi mà bảo vệ được song lôi,điểm số cho đến hiện tại là 9:10 đội Trung Quốc vẫn bị tụt lại sau.
Thực ra trận đoàn đội, Trung Quốc chỉ cần giành được hai điểm đầu người là có thể ổn định giành vị trí thứ hai của bảng đấu mà tiến vào vòng trong. Nhưng điều đó sẽ khiến cho đội Trung Quốc phải đánh với Hàn hoặc Đức hoặc Nga – đều là ba đội top đầu trong vòng tứ kết, như vậy sẽ vô cùng bất lợi cho Trung Quốc vừa hoàn thành khổ chiến. Nếu như không muốn bị rơi vào thế khó ở tứ kết, trận đoàn đội buộc phải thắng, hơn nữa chỉ được mất tối đa ba người.
Mà lúc này trạng thái của đội Trung Quốc quả thật không tốt.
Súng Vương khó giải nắm bắt đã không còn ở trạng thái đỉnh cao, lại vừa phải liều mạng bùng nổ tổ hợp hai người trên lôi đài; Trương Tân Kiệt vốn từ đầu đã xác định lui về phía sau, trụ cột của đoàn đội chiến hầu như đều không sung sức hoàn toàn. Dụ Văn Châu đảm nhiệm chỉ huy hoàn toàn chống đỡ không nổi bởi tốc độ tay của bản thân khi phải đối đầu với đối thủ mạnh như đội Mỹ, Tiêu Thời Khâm một mình chốt lôi cũng đã mệt gần chết, kế hoạch đề ra Tiêu Thời Khâm hoặc Trương Tân Kiệt chỉ huy có lẽ đã không thực hiện được, mà phải chỉ huy trên bản đồ sân khách cũng là một yêu cầu có độ khó không thấp.
Đội quốc gia họp khẩn cấp hội chiến thuật 1×3 (Dụ, Tiêu, Trương) + 0.5×2 (Vương, Giang) + 0.25×2 (Cao, Kiều), kết quả một trong hai tuyển thủ thay thế bổ sung, Kiều Nhất Phàm, liền nhận nhiệm vụ lúc chiến đội lâm nguy —— có cái nhìn đại cục, tập độ tay không tồi, có rèn luyện chiến thuật cao, bởi vì đã không còn tuyển thủ chính thức nào còn có thể gánh vác tác chiến cường độ cao nữa.
Sau đó cậu lâm thời điều chỉnh, bày ra một đội hình nhìn qua như phát điên rồi: Phương Duệ, Tôn Tường, Đường Hạo, cậu, Từ Cảnh Hi và người thứ sáu Tống Kỳ Anh.
Cơ hồ thuần cận chiến, một người lên sân vẫn bình thường, hai người sẽ thay đổi đôi chút, ba người có vẻ không ổn lắm, đây là lần đầu tiên xuất hiện kiểu đội hình như đám gà thế này, trong đó còn có một người thay thế bổ sung là bình nước chuyên nghiệp.
Ít nhất đội Mỹ cho là như vậy.
Cuối cùng chỉ có Từ Cảnh Hi làm mồi như và Đường Hạo thành công lấy ít đổi nhiều bị đập chết.
Thắng rất đẹp mắt nhưng cũng cực kì gian nan.
Làm chỉ huy, phải phối hợp với hai tên dễ tách đoàn như Tôn Tường với Đường Hạo, phải che chắn cho Phương Duệ đánh lén, còn phải dựa vào trận pháp bù lại vấn đề không có viễn trình, phải bảo vệ quân số trong trường hợp đánh đổi trị liệu, phải thực hiện vai trò phụ trợ của một Quỷ kiếm, còn phải mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám đường mà chỉ huy vài người không quáquen thân…
Mệt, mệt gần chết. Lúc tập huấn, bởi vì đội quốc gia thiếu gì cũng không thiếu chỉ huy, hơn nữa Kiều Nhất Phàm là thành viên thay thế bổ sung, cũng chỉ có vai trò hữu hạn, cơ hồ không hề luyện tập đấu pháp khi cậu làm chỉ huy, một lần này thực hiện cũng là một lần đập nồi dìm thuyền.
Thời khắc hai chữ Vinh Quang xuất hiện trên màn hình, Kiều Nhất Phàm buông bàn phím tháo tai nghe, sức lực gần như cạn sạch, tai ù đến mức không nghe được gì, buồn nôn choáng đầu, phải ngồi dựa vào ghế một hồi lâu mới bình thường lại được.
Lúc ra khỏi ghế thi đấu, Từ Cảnh Hi cùng Tống Kỳ Anh mỗi người một bên âm thầm giúp đỡ cậu.
Cảnh cả thế giới trông thấy chính là đội trưởng trẻ tuổi của chiến đội Trung Quốc nhào tới ôm chầm lấy cậu, tuyển thủ điều khiển Quỷ kiếm sĩ mỉm cười nói may mà không làm mọi người phải xấu hổ.
Không cô phụ niềm tin của mọi người, của cậu, áp lực lớn đến chừng ấy cũng đã vượt qua được.
Cậu có thể cảm giác được bàn tay cậu đang nắm lấy ướt đẫm mồ hôi lạnh, cậu cũng cảm nhận được người kia gần như kiệt sức, đau đớn còn đang âm thầm phát tác.
“Khó chịu lắm sao?” Cao Anh Kiệt thấp giọng hỏi. Bàn tay ấm áp kéo kín lại vạt áo của Kiều Nhất Phàm rồi ôm chặt cậu, cảm nhận nhịp tim đập có quy luật nơi ấy.
“Ừm, không sao đâu, tắm rửa nghỉ ngơi chút là được mà.” Kiều Nhất Phàm quyến luyến hưởng thụ sự ấm áp của Cao Anh Kiệt, dựa sát mình vào cậu ấy thêm một chút nữa.
Đáp lại câu ‘Không sao đâu’ của cậu là một chuỗi nụ hôn cẩn thận, chân thành.
DAY 14/ Sóng Vai Mà Đi 1
Tác giả: 风之羽翼–
Sử dụng bối cảnh tham chiếu của Tân Hỏa: Mùa giải thứ 13 Vi Thảo giành được quán quân; Kiều Nhất Phàm gặp tai nạn.
–
Lúc Kiều Nhất Phàm khoác áo choàng tắm đi ra, Cao Anh Kiệt đang dựa vào đầu giường xem video trận đấu, cả người cuộn lại, laptop đặt trên đùi, thanh niên cao 1m82 hiện tại nhìn qua chỉ nhỏ nhỏ một khối, tóc ngắn gội xong có hơi rối, trông như lông xù thật đáng yêu.
Khách sạn trải thảm thật dày, dép lê đi trên đó không phát ra chút tiếng động nào. Nhìn dáng vẻ người yêu đang chuyên tâm, Kiều Nhất Phàm nhịn không được muốn trêu đùa chút, nhẹ bước chân tiến tới gần, sau đó đập mạnh một cái.
Sau đó chỉ trong một giây, người vốn nên bị dọa sợ lại vẫn ung dung đặt laptop xuống, đưa tay đón lấy tay cậu.
Kiều Nhất Phàm ghé đến bên bụng Cao Anh Kiệt, hơi hơi bất mãn mà dẩu môi, quay đầu nhìn cậu như cú mèo săn mồi.
“Không thể để mình thành công một lần sao… Thật là, không dọa được cậu dù chỉ một một lần…” Kiều Nhất Phàm thấp giọng nói rồi trở mình trên người Cao Anh Kiệt, cọ cọ chút để mình nằm thoải mái.
Cao Anh Kiệt có chút buồn cười nhìn động tác như làm nũng của cậu, ngồi thẳng lại, ôm cậu tựa lên vai mình, một tay vòng qua eo cậu, tay kia còn tranh thủ vuốt ve trên ngực cậu mấy cái qua một lớp áo choàng tắm.
Khăn bông cọ lên người, thân thể cũng mẫn cảm hơn đôi chút, mới tắm rửa xong đang lười biếng lại bị trêu đùa như vậy, một tiếng kêu khẽ bật ra từ môi, sau đó kịp phản ứng lại liền cắn môi dưới, dáng vẻ có phần xấu hổ không vui.
Cao Anh Kiệt luôn thích cậu như vậy, thẳng thắn thành khẩn mà vẫn ngây ngô. Tiền đội trưởng Hưng Hân tao nhã khéo léo chỉ bộc lộ hết tính trẻ con trước mặt mình, làm nũng, ra vẻ lười nhác, âm mưu chuyện xấu, thỉnh thoảng lại bướng bỉnh nhưng vẫn rất đáng tin. Từ khi quen nhau trong trại huấn luyện tới giờ, vẫn luôn là Nhất Phàm tương đối chăm lo cho cậu, sau khi xác định mối quan hệ lại khám phá được thêm cảm giác cậu cũng dựa dẫm vào mình quả là không thể tốt hơn.
Giờ đã hơn một năm, xa cách nơi đất khách với nhiều chuyện ngoài ý muốn, cơ hội ôm nhau ngủ chung cũng không ít nhưng ăn đến tận miệng thực sự chỉ bốn năm lần.
Cho tới giờ vẫn chưa từng được thoải mái hoàn toàn, lại bị cậu ấy nhìn như vậy, cảm giác lại càng ‘đói bụng’.
“Anh Kiệt, nói mình biết làm sao có thể dọa cậu đi… Rõ ràng trước kia cậu nhát thế cơ mà, hồi trước có lần hội anh Tiểu Biệt kéo cậu đi xem phim xong cậu bị dọa đến mức ôm mình còn không dám ngủ, bây giờ thì khá lắm rồi…” Kiều Nhất Phàm không biết tự giác, cứ đùa nghịch trên người cậu, dụi dụi cọ cọ, ngón tay thon dài lần là từ bả vai đến cổ, rồi lại chọt tới gò má, hiện tại cậu chỉ nghe vào đầu câu được câu không.
Ánh mắt Cao Anh Kiệt trầm xuống.
“Ừm, hình như lần trước cậu nhào tới đè tớ xuống mà cướp Boss, lúc quay lên được thì cậu đã liên thủ với Hãn Văn giữ chặt tớ cho Dụ đội đập tớ, còn có lần đó đi xem phim cố tình nhè lúc con ma nhào ra mà dí cốc coca lạnh ngắt vào tớ các kiểu… Đều dọa tớ không thành?”
Mấy chuyện này làm Kiều Nhất Phàm không thấy có chút thành tựu nào cả.
“Sao đây, chuẩn bị tính sổ sao đội trưởng Cao?” Tuy nói như vậy nhưng ánh mắt với khóe miệng vẫn cong lên, chứng tỏ chỉ là đùa giỡn thôi.
“Sao có thể chứ.” Cao Anh Kiệt ôm cậu chặt thêm chút, ghé vào lỗ tai cậu mà thì thầm, “Mấy chuyện đó đều không dọa được tớ, nhưng mà Nhất Phàm, cậu biết không, như thế này, thật sự sẽ làm tớ không kiềm chế được đấy…”
Cảm giác tay cậu ấy dừng lại nhẹ nhàng vuốt ve trên người mình, Kiều Nhất Phàm cũng đau lòng, xoay người lại ôm lấy Cao Anh Kiệt, hôn nhẹ lên môi cậu.
Hai cậu đã xác định mối quan hệ này được hơn một năm, cơ hội gặp mặt không ít, cũng không thiếu những ngày ở chung nhưng lại rất ít khi thân thiết —— không phải hai cậu không muốn mà là thân thể Kiều Nhất Phàm không cho phép.
Mùa giải thứ mười ba, Kiều Nhất Phàm cứu người gặp tai nạn mà bị gãy xương, còn tổn thương đến phổi, hơn nữa còn bị xuất huyết nội, tố chất thân thể suy giảm trầm trọng, phải nghỉ liền mấy tháng. Khoảng thời gian đó tuy rằng mỗi tuần Cao Anh Kiệt đều bay tới Hàng Châu một lần nhưng chỉ có thể vội vã chăm nom. Lâu lâu mới có thể ngủ cùng với nhau nhưng cũng chỉ có thể ôm một chút, ngay cả hôn sâu cũng không dám, chỉ chạm môi mà thôi. Ở Hàng Châu không có hệ thống sưởi hơi nước, tuy có dùng máy sưởi điện nhưng vẫn khó xua hết cái lạnh. Ban đêm nằm cạnh cậu ấy, cảm giác cơ thể cậu luôn lạnh, ôm nhau ngủ cũng không ấm lên bao nhiêu lại thấy đau lòng biết bao, căn bản không có suy nghĩ gì khác cả.
“Nhất Phàm, để tớ ôm cậu nhé, được không?” Cao Anh Kiệt khẽ nói vào tai cậu, tay vẫn tiếp tục chậm rãi âu yếm, hiển nhiên, ‘ôm’ này không chỉ có ý nghĩa nơi mặt chữ.
Kiều Nhất Phàm không nói gì, chỉ nắm lấy tay cậu ấy, đặt lên vị trí trái tim mình.
Đã lâu chưa từng có.
Lúc tập huấn thi đấu giải thế giới, ký túc xá của hai người không ở cùng một chỗ, thực ra ấy không phải vấn đề, dù sao ngân hà ngàn dặm còn không ngăn được Ngưu Lang Chức Nữ, giữa hai người lại chẳng có Vương Mẫu nương nương. Nguyên nhân mấu chốt chính là tiểu đội trưởng Cao bận đến đầu tắt mặt tối, chẳng còn thời gian đâu mà nghĩ chuyện khác.
Đúng vậy, tiểu đội trưởng Cao.
Giải thế giới lần thứ tư đúng là có độc, số lượng đội ngũ nhiều nhất từ trước đến nay, thể thức thi đấu còn thêm một phần lôi đài hai người, được nói là thêm phần điểm cặp đôi phối hợp tốt nhất, đội viên từ 14 tăng lên thành 17 người, không kể lĩnh đội, còn có ba thành viên không phải tuyển thủ chính thức như huấn luyện viên, trợ lý, người dự bị… Cứ cho là lấy xoay vòng thì mỗi người cũng chỉ có thể ngồi ghế thi đấu nhiều nhất ba trận. Đội quốc gia lần này cũng có độc, Hoàng Thiếu Thiên đánh hết mùa giải thứ mười hai liền giải nghệ, các vị chủ chốt trong đội quốc gia trước giờ như Lý Hiên, Dụ Văn Châu, Tiêu Thời Khâm, Tô Mộc Tranh, Sở Vân Tú, Trương Tân Kiệt đều có mặt, nhưng tập thể lão tướng mười năm đều đồng loạt bãi công, không có ai chịu làm đội trưởng —— Ví dụ như Dụ Văn Châu, người đã từng gánh vác trọng trách được mọi người đặt kỳ vọng lại nhất quyết từ chối việc làm đội trưởng.
Vậy chuyển tới lớp sau.
Liên minh mùa năm có Chu Trạch Khải và Phương Duệ. Phương Duệ đại đại tạm bỏ qua, khí chất không thích hợp; Chu Trạch Khải miệng kín như hũ thật sự làm đại diện quốc gia mỗi khi giao lưu với quốc tế là quá không ổn. Loại cả đôi.
Mùa sáu có đội trưởng Bách Hoa Vu Phong tiến vào đội quốc gia vì mở rộng quy mô, nhưng Vu Phong chưa đoạt được quán quân nào hiển nhiên không hợp lý lắm, loại. Giang Ba Đào vào đội cũng với lý do tương tự, nhưng mà đội trưởng nhà anh vừa mới bị loại, anh chỉ là đội phó mà thôi. Còn có thêm Hứa Bân nữa nhưng cũng không được.
Bắt đầu hội sóng sau ra mắt mùa giải bảy, Tôn Tường, Đường Hạo, Lưu Tiểu Biệt, Từ Cảnh Hi, Trâu Viễn —— Trâu Viễn thay cho Trương Giai Lạc, Lưu Tiểu Biệt thế Hoàng Thiếu Thiên, Từ Cảnh Hi là dự bị cho Trương Tân Kiệt, Đường Hạo và Tôn Tường luôn vào trận —— nhưng mà cả hai đều không thích hợp làm đội trưởng.
Được rồi, đến mùa thứ tám.
Không cần nhìn, phù hợp nhất chính là Cao Anh Kiệt mùa giải thứ mười ba vừa rồi dẫn dắt Vi Thảo giành quán quân.
Bất đắc dĩ đến vậy, tiểu đội trưởng Cao chỉ có thể cố gắng kiên trì.
Áp lực hơn nữa chính là —— lĩnh đội quốc gia lần này chính là Vương Kiệt Hi giải nghệ mùa giải trước.
Có người nói đùa bảo chiến đội quốc gia lần này là đại đội Vi Thảo, đổi Từ Cảnh Hi thành Viên Bách Thanh, chủ lực Vi Thảo cùng xông lên.
Hỏi đến Diệp Tu á?
Vậy đại khái đây chính là một sự kiện có độc nhất rồi—— Bách khoa toàn thư Vinh Quang đảm nhiệm chức vụ tổng cục thể thao được giao cho nhiệm vụ trong mối quan hệ Trung Quốc – Pakistan. Nhờ ảnh hưởng của việc mở rộng quy mô giải đấu quốc tế, Pakistan được Trung Quốc giúp đỡ mà có được một suất trong giải quốc tế, đồng chí Diệp đi giúp Pakistan xây dựng đội ngũ —— nhiệm vụ chính trị, buộc phải hoàn thành.
Vị Kiếm thánh đã giải nghệ nọ bỉ ổi qua hỏi một câu, phải giúp Pakistan anh em đạt được mục tiêu gì mới có thể coi là hoàn thành nhiệm vụ vậy?
Diệp Tu hít một hơi thuốc lá.
Kết thúc vòng bảng không bị nốc-ao.
Biết bao xót xa trong lòng.
Còn nghe nói vị đó một ngày phải rửa tay đến mười lần để không bốc thăm ngẫu nhiên cho đội Pakistan chung bảng với với đội Trung Quốc hoặc Đài Bắc Trung Hoa.
Nghe nói đó cũng là nhiệm vụ hàng đầu.
Nói tóm lại, Cao Anh Kiệt bận bịu đến sắp thăng thiên, không rảnh để lo chuyện ‘nữ nhi tình trường’.
Vừa kết thúc phần đấu lôi đài, đội Trung Quốc gặp đội Mỹ trên sân khách, sau khi bị bất lợi 3:5, nhờ vào tổ hợp Song Nhất mạnh mẽ bùng nổi mà bảo vệ được song lôi,điểm số cho đến hiện tại là 9:10 đội Trung Quốc vẫn bị tụt lại sau.
Thực ra trận đoàn đội, Trung Quốc chỉ cần giành được hai điểm đầu người là có thể ổn định giành vị trí thứ hai của bảng đấu mà tiến vào vòng trong. Nhưng điều đó sẽ khiến cho đội Trung Quốc phải đánh với Hàn hoặc Đức hoặc Nga – đều là ba đội top đầu trong vòng tứ kết, như vậy sẽ vô cùng bất lợi cho Trung Quốc vừa hoàn thành khổ chiến. Nếu như không muốn bị rơi vào thế khó ở tứ kết, trận đoàn đội buộc phải thắng, hơn nữa chỉ được mất tối đa ba người.
Mà lúc này trạng thái của đội Trung Quốc quả thật không tốt.
Súng Vương khó giải nắm bắt đã không còn ở trạng thái đỉnh cao, lại vừa phải liều mạng bùng nổ tổ hợp hai người trên lôi đài; Trương Tân Kiệt vốn từ đầu đã xác định lui về phía sau, trụ cột của đoàn đội chiến hầu như đều không sung sức hoàn toàn. Dụ Văn Châu đảm nhiệm chỉ huy hoàn toàn chống đỡ không nổi bởi tốc độ tay của bản thân khi phải đối đầu với đối thủ mạnh như đội Mỹ, Tiêu Thời Khâm một mình chốt lôi cũng đã mệt gần chết, kế hoạch đề ra Tiêu Thời Khâm hoặc Trương Tân Kiệt chỉ huy có lẽ đã không thực hiện được, mà phải chỉ huy trên bản đồ sân khách cũng là một yêu cầu có độ khó không thấp.
Đội quốc gia họp khẩn cấp hội chiến thuật 1×3 (Dụ, Tiêu, Trương) + 0.5×2 (Vương, Giang) + 0.25×2 (Cao, Kiều), kết quả một trong hai tuyển thủ thay thế bổ sung, Kiều Nhất Phàm, liền nhận nhiệm vụ lúc chiến đội lâm nguy —— có cái nhìn đại cục, tập độ tay không tồi, có rèn luyện chiến thuật cao, bởi vì đã không còn tuyển thủ chính thức nào còn có thể gánh vác tác chiến cường độ cao nữa.
Sau đó cậu lâm thời điều chỉnh, bày ra một đội hình nhìn qua như phát điên rồi: Phương Duệ, Tôn Tường, Đường Hạo, cậu, Từ Cảnh Hi và người thứ sáu Tống Kỳ Anh.
Cơ hồ thuần cận chiến, một người lên sân vẫn bình thường, hai người sẽ thay đổi đôi chút, ba người có vẻ không ổn lắm, đây là lần đầu tiên xuất hiện kiểu đội hình như đám gà thế này, trong đó còn có một người thay thế bổ sung là bình nước chuyên nghiệp.
Ít nhất đội Mỹ cho là như vậy.
Cuối cùng chỉ có Từ Cảnh Hi làm mồi như và Đường Hạo thành công lấy ít đổi nhiều bị đập chết.
Thắng rất đẹp mắt nhưng cũng cực kì gian nan.
Làm chỉ huy, phải phối hợp với hai tên dễ tách đoàn như Tôn Tường với Đường Hạo, phải che chắn cho Phương Duệ đánh lén, còn phải dựa vào trận pháp bù lại vấn đề không có viễn trình, phải bảo vệ quân số trong trường hợp đánh đổi trị liệu, phải thực hiện vai trò phụ trợ của một Quỷ kiếm, còn phải mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám đường mà chỉ huy vài người không quáquen thân…
Mệt, mệt gần chết. Lúc tập huấn, bởi vì đội quốc gia thiếu gì cũng không thiếu chỉ huy, hơn nữa Kiều Nhất Phàm là thành viên thay thế bổ sung, cũng chỉ có vai trò hữu hạn, cơ hồ không hề luyện tập đấu pháp khi cậu làm chỉ huy, một lần này thực hiện cũng là một lần đập nồi dìm thuyền.
Thời khắc hai chữ Vinh Quang xuất hiện trên màn hình, Kiều Nhất Phàm buông bàn phím tháo tai nghe, sức lực gần như cạn sạch, tai ù đến mức không nghe được gì, buồn nôn choáng đầu, phải ngồi dựa vào ghế một hồi lâu mới bình thường lại được.
Lúc ra khỏi ghế thi đấu, Từ Cảnh Hi cùng Tống Kỳ Anh mỗi người một bên âm thầm giúp đỡ cậu.
Cảnh cả thế giới trông thấy chính là đội trưởng trẻ tuổi của chiến đội Trung Quốc nhào tới ôm chầm lấy cậu, tuyển thủ điều khiển Quỷ kiếm sĩ mỉm cười nói may mà không làm mọi người phải xấu hổ.
Không cô phụ niềm tin của mọi người, của cậu, áp lực lớn đến chừng ấy cũng đã vượt qua được.
Cậu có thể cảm giác được bàn tay cậu đang nắm lấy ướt đẫm mồ hôi lạnh, cậu cũng cảm nhận được người kia gần như kiệt sức, đau đớn còn đang âm thầm phát tác.
“Khó chịu lắm sao?” Cao Anh Kiệt thấp giọng hỏi. Bàn tay ấm áp kéo kín lại vạt áo của Kiều Nhất Phàm rồi ôm chặt cậu, cảm nhận nhịp tim đập có quy luật nơi ấy.
“Ừm, không sao đâu, tắm rửa nghỉ ngơi chút là được mà.” Kiều Nhất Phàm quyến luyến hưởng thụ sự ấm áp của Cao Anh Kiệt, dựa sát mình vào cậu ấy thêm một chút nữa.
Đáp lại câu ‘Không sao đâu’ của cậu là một chuỗi nụ hôn cẩn thận, chân thành.
Phần tiếp: Day 56
Last edited: