- Bình luận
- 640
- Số lượt thích
- 3,906
- Fan não tàn của
- Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
DAY 63/ Là lo lắng sao
Tác giả: 笙歌进酒
–
Liên quan tới Day 60, cùng câu chuyện với điểm nhìn chủ yếu ở Anh Kiệt
OOC
–
Sáng sớm Cao Anh Kiệt đã lên xe bus, vốn nghĩ sớm thế này sẽ không đông khách lắm nhưng thực tế trạng thái người chen người trên xe vẫn khiến cậu hoảng. Lớp bổ túc trong hè đã hoàn toàn tước mất quyền lợi nằm lười trên giường của cậu, ngay buổi đầu tiên đã bị phụ huynh vội vàng lôi dậy thật sớm, nói là buổi đầu đến sớm sẽ làm giáo viên có ấn tượng tốt. Vất vả tìm được một chỗ ngồi, gửi tin cho Kiều Nhất Phàm hỏi cậu đã xuất phát chưa mà mãi không thấy trả lời. Như mọi khi có lẽ cậu đã sớm gọi điện qua, nhưng hôm nay thật sự cậu còn chưa tỉnh ngủ, thấy thời gian vẫn còn nhiều, thôi thì để đến lớp lại nói sau. Cao Anh Kiệt luôn không quá chú ý mấy việc nhỏ nhặt không đáng kể, tuy rằng ở trường cậu thường được xếp vào nhóm nam sinh có nhân duyên tốt, chẳng qua nói cho đúng thì cũng chỉ là khá thân thiện thôi mà. Quen biết rất nhiều nhưng thân thiết chỉ một vài người, Kiều Nhất Phàm chính là một trong số đó.
Nói chính xác, quan hệ giữa hai cậu còn thân thiết hơn thế. Lại nói chính xác hơn nữa, Cao Anh Kiệt thầm mến Kiều Nhất Phàm.
Hai cậu quen nhau từ nhỏ,hai nhà cũng thường xuyên qua lại thân thiết. Từ nhà trẻ đến sơ trung đều học cùng lớp, lên cao trung lại thi vào trường khác nhau, hai cậu cũng từng ủ rũ một thời gian. Cũng may bình thường hai cậu hay hẹn nhau cùng đi chơi, đến kì nghỉ hè hai nhà lại cùng đăng ký một lớp bồi dưỡng, xem như có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Tình cảm Cao Anh Kiệt đối với Kiều Nhất Phàm, theo lời bạn tốt Lưu Tiểu Biệt chính là che dấu chẳng tốt lắm, hầu như ai cũng biết. Cậu ta còn bảo tình cảm từ hai người rõ mồn một, ấy thế mà người trong cuộc lại không nghĩ vậy, còn lo loanh quanh luẩn quẩn giữa không khí đầy tim hồng, không chịu bước lên con đường lớn đầy hoa kia dù là một bước. Đầu cầu đã thẳng mà chẳng ai dám tiến lên trước, một câu hận không thể kéo theo bảy tám ý, mọi người đứng nhìn ban đầu còn gấp gáp muốn tác hợp mau mau lên, càng về sau càng nản, hoàn toàn mặc kệ hai cậu. Theo như ý kiến của đại chúng cứ để hai người dây thần kinh thô như cái chân này một ngày nào đó tự thông suốt, đó mới là chuyện mừng khắp chốn, người trong cuộc không vội, bọn họ vội làm quái gì. Thế nên hội bát quái lặng lẽ hành quân, để cho hai bạn trẻ kia tự lạc lối trong mê cung của mình, không biết bao giờ mới thoát ra được.
Một nhân vật chính trong câu chuyện, Cao Anh Kiệt đang trên đường đến lớp bổ túc hoàn toàn không biết gì về những chuyện xảy ra xung quanh. Mà nhân vật chính còn lại trong câu chuyện, Kiều Nhất Phàm giờ còn chưa xuống lầu, đừng hy vọng gì cả. Bạn học Cao đang ôm lấy cặp sách bị mọi người chen mà lấn xuống khỏi xe, nội tâm không hề dao động nhìn tấm bảng “Đang sửa chữa” trước cửa thang máy tòa nhà, lại liếc xem đồng hồ, quyết định rèn luyện nên có trong mùa hè. Lên tới nơi cậu mới nhớ chuyện Kiều Nhất Phàm, nhanh chóng lấy điện thoại mở danh bạ, ngón tay ấn ngay vào cái tên đầu tiên có đánh dấu “A”, không cần nhìn thêm chữ nào cũng biết là cậu ấy. Ban đầu cậu cũng định ghi chú chút gì đó kiểu như “Người mình thích” các thứ, nhưng mà Nhất Phàm biết pass máy cậu, còn thường xuyên rảnh rỗi mở ra chơi một chút; hơn nữa cậu nghĩ không bằng theo đuổi được cậu ấy rồi thì trực tiếp đổi thành “Bạn trai”, bớt cho bây giờ phát mệt đầu. Để xếp lên đầu, cậu cũng chỉ cần đánh chữ A, dù sao cậu tự biết đó là ai, đơn giản chút là được.
Cao Anh Kiệt gọi một cuộc mà không ai nghe, cậu không khỏi lo lắng, vội vàng gọi thêm lần nữa. Nghe được tiếng nói từ đầu dây bên kia cậu mới khẽ thở ra một hơi, gấp gáp hỏi: “Nhất Phàm, cậu ở đâu thế?”
“Mình còn đang trên đường.” Bên kia tiếng nói không được rõ lắm, có thể là tín hiệu không tốt. Cao Anh Kiệt nghe cậu trả lời vậy thấy rất lạ, cậu nhớ rõ Nhất Phàm lúc nào cũng đúng giờ hơn cậu, hiện tại đã sắp vào giờ rồi, sao cậu lại đến sớm hơn cậu ấy? “Trên đường cậu gặp phải chuyện gì à, sao giờ vẫn còn đang ở trạm tàu điện ngầm?” Nghe bên ấy ồn ào như vậy, cậu không cần hỏi cũng đoán được đối phương ở đâu.
Nghe Nhất Phàm kể xong, Cao Anh Kiệt hơi buồn cười mà an ủi cậu ấy: “Không sao đâu, không cần gấp, chắc vẫn kịp đến thôi mà, cậu đừng lo, cùng lắm thì muộn vài phút. Dù sao cũng là buổi đầu tiên, có khi đầy người phải tìm phòng học cả buổi mới thấy đấy. Cậu biết sau khi xuống tàu thì tới đây thế nào chưa?”
“Xuống tàu xong… Mình cũng không chắc lắm nhưng mà không sao đâu.”
“Nếu không thì tớ đi đón cậu! Lỡ tìm không được đường lại không liên lạc được với tớ thì cậu làm thế nào?” Cao Anh Kiệt lo lắng, dù cậu rất thân với Nhất Phàm nhưng với tính cách dù có lạc cũng không chịu gọi cho Cao Anh Kiệt của Kiều Nhất Phàm, chuyện cậu ấy từ chối cậu cũng tự đoán được. Mà ngay cả trêu chọc cậu ấy một chút, nói đó là thuộc tính mù đường, đối phương cũng sẽ dựng lông một hồi. Như có một lần hai cậu hẹn nhau đi chơi thành ấn tượng khó phai, trước đó năm bảy phút Cao Anh Kiệt đã hẹn chờ dưới một tòa nhà, đứng đợi mãi không thấy Nhất Phàm đến. Cậu gọi điện hỏi, sau khi biết bạn mình đang ở tòa nhà khác, còn phải nói một hồi lâu mới giúp cậu ấy thuận lợi đến được chỗ mình. Qua nhiều năm như thế, Cao Anh Kiệt cũng quen với tình huống này, trở nên thành thạo trong việc chỉ đường cho đối phương.
Lúc giáo viên tới vỗ vai cậu nhắc nhở, Cao Anh Kiệt vội ngẩng đầu, không để ý được Nhất Phàm có đáp gì không. Thấy sắp đã đến vào lớp, cậu cũng không dám nấn ná thêm nữa, người bên kia cũng giục cậu cúp máy. Cậu giải thích rõ ràng với giáo viên xong thì cất di động vào cặp, giáo trình được phát cho cậu còn thuận tay sắp xếp giúp Nhất Phàm một chút, mấy quyển sách xếp chỉnh tề trên bàn.
Nhất Phàm khi nào mới đến nhỉ… Muốn… Nhanh được thấy cậu ấy chút. Cao Anh Kiệt nghĩ thế lúc viết tên lên bìa sách, thiếu điều viết sai luôn tên.
Tác giả: 笙歌进酒
–
Liên quan tới Day 60, cùng câu chuyện với điểm nhìn chủ yếu ở Anh Kiệt
OOC
–
Sáng sớm Cao Anh Kiệt đã lên xe bus, vốn nghĩ sớm thế này sẽ không đông khách lắm nhưng thực tế trạng thái người chen người trên xe vẫn khiến cậu hoảng. Lớp bổ túc trong hè đã hoàn toàn tước mất quyền lợi nằm lười trên giường của cậu, ngay buổi đầu tiên đã bị phụ huynh vội vàng lôi dậy thật sớm, nói là buổi đầu đến sớm sẽ làm giáo viên có ấn tượng tốt. Vất vả tìm được một chỗ ngồi, gửi tin cho Kiều Nhất Phàm hỏi cậu đã xuất phát chưa mà mãi không thấy trả lời. Như mọi khi có lẽ cậu đã sớm gọi điện qua, nhưng hôm nay thật sự cậu còn chưa tỉnh ngủ, thấy thời gian vẫn còn nhiều, thôi thì để đến lớp lại nói sau. Cao Anh Kiệt luôn không quá chú ý mấy việc nhỏ nhặt không đáng kể, tuy rằng ở trường cậu thường được xếp vào nhóm nam sinh có nhân duyên tốt, chẳng qua nói cho đúng thì cũng chỉ là khá thân thiện thôi mà. Quen biết rất nhiều nhưng thân thiết chỉ một vài người, Kiều Nhất Phàm chính là một trong số đó.
Nói chính xác, quan hệ giữa hai cậu còn thân thiết hơn thế. Lại nói chính xác hơn nữa, Cao Anh Kiệt thầm mến Kiều Nhất Phàm.
Hai cậu quen nhau từ nhỏ,hai nhà cũng thường xuyên qua lại thân thiết. Từ nhà trẻ đến sơ trung đều học cùng lớp, lên cao trung lại thi vào trường khác nhau, hai cậu cũng từng ủ rũ một thời gian. Cũng may bình thường hai cậu hay hẹn nhau cùng đi chơi, đến kì nghỉ hè hai nhà lại cùng đăng ký một lớp bồi dưỡng, xem như có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Tình cảm Cao Anh Kiệt đối với Kiều Nhất Phàm, theo lời bạn tốt Lưu Tiểu Biệt chính là che dấu chẳng tốt lắm, hầu như ai cũng biết. Cậu ta còn bảo tình cảm từ hai người rõ mồn một, ấy thế mà người trong cuộc lại không nghĩ vậy, còn lo loanh quanh luẩn quẩn giữa không khí đầy tim hồng, không chịu bước lên con đường lớn đầy hoa kia dù là một bước. Đầu cầu đã thẳng mà chẳng ai dám tiến lên trước, một câu hận không thể kéo theo bảy tám ý, mọi người đứng nhìn ban đầu còn gấp gáp muốn tác hợp mau mau lên, càng về sau càng nản, hoàn toàn mặc kệ hai cậu. Theo như ý kiến của đại chúng cứ để hai người dây thần kinh thô như cái chân này một ngày nào đó tự thông suốt, đó mới là chuyện mừng khắp chốn, người trong cuộc không vội, bọn họ vội làm quái gì. Thế nên hội bát quái lặng lẽ hành quân, để cho hai bạn trẻ kia tự lạc lối trong mê cung của mình, không biết bao giờ mới thoát ra được.
Một nhân vật chính trong câu chuyện, Cao Anh Kiệt đang trên đường đến lớp bổ túc hoàn toàn không biết gì về những chuyện xảy ra xung quanh. Mà nhân vật chính còn lại trong câu chuyện, Kiều Nhất Phàm giờ còn chưa xuống lầu, đừng hy vọng gì cả. Bạn học Cao đang ôm lấy cặp sách bị mọi người chen mà lấn xuống khỏi xe, nội tâm không hề dao động nhìn tấm bảng “Đang sửa chữa” trước cửa thang máy tòa nhà, lại liếc xem đồng hồ, quyết định rèn luyện nên có trong mùa hè. Lên tới nơi cậu mới nhớ chuyện Kiều Nhất Phàm, nhanh chóng lấy điện thoại mở danh bạ, ngón tay ấn ngay vào cái tên đầu tiên có đánh dấu “A”, không cần nhìn thêm chữ nào cũng biết là cậu ấy. Ban đầu cậu cũng định ghi chú chút gì đó kiểu như “Người mình thích” các thứ, nhưng mà Nhất Phàm biết pass máy cậu, còn thường xuyên rảnh rỗi mở ra chơi một chút; hơn nữa cậu nghĩ không bằng theo đuổi được cậu ấy rồi thì trực tiếp đổi thành “Bạn trai”, bớt cho bây giờ phát mệt đầu. Để xếp lên đầu, cậu cũng chỉ cần đánh chữ A, dù sao cậu tự biết đó là ai, đơn giản chút là được.
Cao Anh Kiệt gọi một cuộc mà không ai nghe, cậu không khỏi lo lắng, vội vàng gọi thêm lần nữa. Nghe được tiếng nói từ đầu dây bên kia cậu mới khẽ thở ra một hơi, gấp gáp hỏi: “Nhất Phàm, cậu ở đâu thế?”
“Mình còn đang trên đường.” Bên kia tiếng nói không được rõ lắm, có thể là tín hiệu không tốt. Cao Anh Kiệt nghe cậu trả lời vậy thấy rất lạ, cậu nhớ rõ Nhất Phàm lúc nào cũng đúng giờ hơn cậu, hiện tại đã sắp vào giờ rồi, sao cậu lại đến sớm hơn cậu ấy? “Trên đường cậu gặp phải chuyện gì à, sao giờ vẫn còn đang ở trạm tàu điện ngầm?” Nghe bên ấy ồn ào như vậy, cậu không cần hỏi cũng đoán được đối phương ở đâu.
Nghe Nhất Phàm kể xong, Cao Anh Kiệt hơi buồn cười mà an ủi cậu ấy: “Không sao đâu, không cần gấp, chắc vẫn kịp đến thôi mà, cậu đừng lo, cùng lắm thì muộn vài phút. Dù sao cũng là buổi đầu tiên, có khi đầy người phải tìm phòng học cả buổi mới thấy đấy. Cậu biết sau khi xuống tàu thì tới đây thế nào chưa?”
“Xuống tàu xong… Mình cũng không chắc lắm nhưng mà không sao đâu.”
“Nếu không thì tớ đi đón cậu! Lỡ tìm không được đường lại không liên lạc được với tớ thì cậu làm thế nào?” Cao Anh Kiệt lo lắng, dù cậu rất thân với Nhất Phàm nhưng với tính cách dù có lạc cũng không chịu gọi cho Cao Anh Kiệt của Kiều Nhất Phàm, chuyện cậu ấy từ chối cậu cũng tự đoán được. Mà ngay cả trêu chọc cậu ấy một chút, nói đó là thuộc tính mù đường, đối phương cũng sẽ dựng lông một hồi. Như có một lần hai cậu hẹn nhau đi chơi thành ấn tượng khó phai, trước đó năm bảy phút Cao Anh Kiệt đã hẹn chờ dưới một tòa nhà, đứng đợi mãi không thấy Nhất Phàm đến. Cậu gọi điện hỏi, sau khi biết bạn mình đang ở tòa nhà khác, còn phải nói một hồi lâu mới giúp cậu ấy thuận lợi đến được chỗ mình. Qua nhiều năm như thế, Cao Anh Kiệt cũng quen với tình huống này, trở nên thành thạo trong việc chỉ đường cho đối phương.
Lúc giáo viên tới vỗ vai cậu nhắc nhở, Cao Anh Kiệt vội ngẩng đầu, không để ý được Nhất Phàm có đáp gì không. Thấy sắp đã đến vào lớp, cậu cũng không dám nấn ná thêm nữa, người bên kia cũng giục cậu cúp máy. Cậu giải thích rõ ràng với giáo viên xong thì cất di động vào cặp, giáo trình được phát cho cậu còn thuận tay sắp xếp giúp Nhất Phàm một chút, mấy quyển sách xếp chỉnh tề trên bàn.
Nhất Phàm khi nào mới đến nhỉ… Muốn… Nhanh được thấy cậu ấy chút. Cao Anh Kiệt nghĩ thế lúc viết tên lên bìa sách, thiếu điều viết sai luôn tên.