Hoàn [Lam Vũ Chi Quang 2022] [Dụ Hoàng] Số đào hoa của Hoàng Thiếu Thiên

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Sản phẩm thuộc project Lam Vũ Chi Quang - Mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2022

SỐ ĐÀO HOA CỦA HOÀNG THIẾU THIÊN

Tác giả: 迷糊鹿

Edit: Nguyệt

-

Hoàng Thiếu Thiên nhận ra vận đào hoa của mình rất thịnh vào năm đầu cấp ba.

Hắn đã quên gần hết những chuyện hồi nhỏ nhưng vẫn được nghe mẹ mình kể lại bao nhiêu chuyện sinh động như thật. Nào là hai bé gái ở nhà trẻ thi nhau khóc nhè để giành Hoàng Thiếu Thiên về chung nhóm; nào là vừa tan lớp, vài bạn nữ đã chạy đua lao ra khỏi phòng học tranh chỗ xếp cùng hàng với Hoàng Thiếu Thiên để tay nắm tay qua đường; buồn cười nhất chính là một hôm nọ xếp hàng ba, Hoàng Thiếu Thiên trái ôm phải ấp, dẹp yên một cuộc chiến giữa hai cô nhóc tì.

Lên tiểu học, từ lớp bốn hắn đã bắt đầu nhận được thư tình và những mảnh giấy nhỏ; trà sữa với chocolate nối liền lại có khi quấn được ba vòng quanh Trái Đất. Lúc có một đám học sinh tụ tập ngoài cửa lớp, ai cũng biết là lại có cô bạn nào đó tới tỏ tình với Hoàng Thiếu Thiên, mọi người đều kéo đến hóng hớt.

Vừa lên cấp hai, hắn đã bị các chị lớn cùng trường bao vây, trêu ghẹo. Thời gian thể dục giữa giờ, thường xuyên có nữ sinh "đi nhầm đường" chạy qua chỗ hắn. Trong đại hội thể thao, Hoàng Thiếu Thiên dùng sức hút của bản thân khiến môn ném lao vốn ít được quan tâm trở thành hạng mục thu hút siêu nhiều người, giáo viên thể dục hoảng hốt, còn tưởng nữ sinh trong trường đồng loạt yêu vận động, kết quả đến gần mới thấy tất cả đều là cổ động viên.

Ném mỗi cái lao thôi có gì phải cổ vũ chứ! Đến mức đó luôn hả? Giáo viên thể dục tức nổ phổi, các hạng mục cho nữ chẳng ai thèm tham gia, mấy đứa định tạo phản hết hay gì?

Thực ra cũng chưa đến mức tạo phản, nhưng hỗn loạn thì chắc chắn là có. Hoàng Thiếu Thiên làm hot boy ba năm, rõ ràng là một nhân tố có thể hô mưa gọi gió, là nét mực đậm màu nhất lưu lại trong lịch sử trường học.

Cấp ba... À không có cấp ba, hắn học cấp ba được có hai ngày đã bỏ đi chơi game. Ồ, bạn hỏi số đào hoa về sao thế nào á?

Số thì vẫn có, nhưng Lam Vũ làm gì có "hoa đào"?

Mới đầu Hoàng Thiếu Thiên không tin, chiến đội không có nữ tuyển thủ, chẳng lẽ trại huấn luyện cũng không có? Hắn lật đi lật lại danh sách trại huấn luyện, kiểm tra kỹ càng, cuối cùng nhận được một đáp án chắc như đinh đóng cột: Không có.

"Tôi cô đơn đến mức sắp mọc mầm rồi." Hoàng Thiếu Thiên chống má nhìn danh sách trại huấn luyện đợt bốn mới được đưa lên, vẫn không có lấy một giới tính nữ. Hắn buồn bực lắm luôn, thành phố G địa linh nhân kiệt, tỉ lệ nam nữ cân bằng, trên thế giới này có nhiều bạn nữ đáng yêu như thế mà không ai thích chiến đội Lam Vũ sao? Tại sao người mới gia nhập toàn là các bạn nam đáng yêu vậy?

"Ông mà còn mọc mầm được á." Trịnh Hiên kinh hãi, "Tôi còn tưởng ông sắp sửa tâm như tro tàn rồi... Không phải ông... Khụ khụ?"

"Khụ khụ" nghĩa là gì cả hai đều hiểu.

"Làm gì có?" Hoàng Thiếu Thiên chỉnh lại cổ áo, sau đó xòe tay như hình bông hoa, "Tôi lúc nào cũng là nụ hoa chờ bung nở đó..."

"Đến giờ rồi, họp nào." Dụ Văn Châu đẩy cửa tiến vào, nhìn thẳng vào đội phó nhà mình đang cười toe toét như bông hoa, cố nhịn cười, nói: "Đừng nhìn nữa, cậu cũng vào họp đi."

Hoàng Thiếu Thiên mang vẻ mặt đau khổ bước tới, lè lưỡi với Dụ Văn Châu.

"Sao vậy?" Dụ Văn Châu nhìn Hoàng Thiếu Thiên.

"Cậu ta vừa mới xem danh sách trại huấn luyện, không có nữ..." Trịnh Hiên thở dài, "Áp lực như núi."

"Không có thì thôi." Hoàng Thiếu Thiên nhướng mày, như thể người vừa ca cẩm không phải hắn, "Không có con gái thì sao, Lam Vũ tràn ngập khí thế dương cương, cho dù chúng ta là miếu hòa thượng thì cũng là miếu vượng hương hỏa nhất."

Dụ Văn Châu rất đau đầu, "Sao cậu lại tự hào như thế?"

"Thực ra là Trịnh Hiên muốn có bạn nữ." Hoàng Thiếu Thiên vội vàng quăng nồi cho người khác, "Cậu ta bảo cậu ta cô đơn đến mức sắp mọc mầm rồi, đúng không Trịnh Hiên? Cậu nhìn cậu ta kìa, không có bạn nữ là tinh thần uể oải, tố chất gì thế không biết, suốt ngày ngủ vắt lưỡi, lại còn áp lực như núi, trạng thái của cậu ta vậy đó."

Trịnh Hiên có miệng mà không biện giải được, rõ ràng chẳng ai cướp được lời khi Hoàng Thiếu Thiên đang nói: "Rõ ràng là ông..."

"Bạn Hiên này, thích phái nữ là chuyện thường tình, ai mà không thích đâu?" Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên tận tình khuyên bảo, vỗ vai Trịnh Hiên, "Bạn nữ đáng yêu là tài nguyên của thế giới, nhưng ông không thể kỳ thị giới tính như vậy, bạn nam đáng yêu thì không được à? Thế là thành kiến đấy, nhìn người ta bằng sự thành kiến! Tôi truyền đạt cho ông chút kinh nghiệm này, ông cũng biết tôi đây đẹp trai ngời ngời, đào hoa lúc nào cũng phấp phới vây quanh..."

Trịnh Hiên sắp điên luôn rồi, hắn quay sang nhìn Dụ Văn Châu bằng ánh mắt cầu khẩn.

Dụ Văn Châu mỉm cười, gõ gõ mặt bàn: "Đừng quậy nữa Thiếu Thiên, họp nào."

"Okela!" Hoàng Thiếu Thiên lập tức buông tha Trịnh Hiên, ngồi xuống như một học sinh tiểu học, "Đội trưởng có gì cần chỉ đạo?"

Dụ Văn Châu nhịn cười: "Không có gì, xem re-play đi, họp bàn một chút."

Hoàng Thiếu Thiên: "Được rồi, nào nào nào, để tôi lấy ổ cứng giúp đội trưởng..."

Trịnh Hiên nhìn bóng dáng bận rộn của Hoàng Thiếu Thiên mà tức anh ách, cảm nhận sự áp bức rất rõ ràng.

Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh, Trịnh Hiên quyết định đấu tranh. Đấu tranh chống lại chính sách tàn bạo, đấu tranh chống lại cường quyền!

Thời điểm mùa giải thứ tư kết thúc, Tạp chí Esport quyết định thực hiện một bài phỏng vấn với ba tuyển thủ mới của Lam Vũ, người phụ trách đều là nữ phóng viên.

"Tôi đề nghị Hoàng Thiếu đi đón người ta." Hiếm lắm mới thấy Trịnh Hiên tích cực như thế.

"Được." Dụ Văn Châu gật đầu, Vừa khéo bên họ cần chụp một ít ảnh, Thiếu Thiên dẫn phóng viên đi tham quan xung quanh, phỏng vấn sẽ diễn ra sau một tiếng nữa."

Hoàng Thiếu Thiên: "... Sao lại là tôi? Trịnh Hiên, có phải ông cố tình trả thù tôi không?"

"Trả thù đâu mà trả thù?" Trịnh Hiên nói đầy ẩn ý, "Chẳng phải đây là phúc lợi đặc biệt à?"

Hoàng Thiếu Thiên liếc xéo khinh thường, phúc lợi đặc biệt quái gì chứ, đón tiếp nữ phóng viên xinh đẹp ngay trước mắt Dụ Văn Châu là tạo nghiệp đấy!

Hot boy trường học tôi đây đã không làm đại ca nhiều năm rồi! Hiện giờ cải tà quy chính, gặp gái xinh cũng không rung rinh!

Hoàng Thiếu Thiên thử quan sát Dụ Văn Châu, người kia đang cúi đầu xem tài liệu, dường như không có ý kiến gì với sự sắp xếp này, đồng thời cũng không mấy quan tâm. Hắn bèn đi vòng quanh trước bàn Dụ Văn Châu hai vòng, thành công thu hút sự chú ý của anh.

"Sao vậy Thiếu Thiên?" Dụ Văn Châu ngẩng đầu nhìn hắn, giọng rất ôn hòa.

Cái kẻ dịu dàng chết tiệt này! Hoàng Thiếu Thiên căm giận nghĩ, lập tức quay người rời đi, trước khi ra khỏi cửa còn không quên tặng Trịnh Hiên một đấm, khiến Trịnh Hiên gục xuống bàn như bị đoạn khí.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Trịnh Hiên và Dụ Văn Châu.

"À... Tôi từng nghe nói." Trịnh Hiên nhoài người nằm trên bàn chẳng buồn động đậy, "Hồi còn đi học, Hoàng Thiếu là hot boy thật đấy, được nhiều bạn nữ thích lắm luôn."

"Thế à?" Dụ Văn Châu mỉm cười, Trịnh Hiên nhìn mà thấy hơi rờn rợn.

"Không thì đi xem xem cậu ấy tiếp đón nữ phóng viên ra sao?" Trịnh Hiên đề nghị.

"Tôi không đi, vẫn còn vài thứ phải xem." Dụ Văn Châu từ chối.

Tuy anh từ chối nhưng rồi mọi người đều thấy được. Giờ cơm trưa, phóng viên đã chụp ảnh xong xuôi, mấy cô gái tuổi chừng hai mươi ngồi ăn cùng Hoàng Thiếu Thiên vui vẻ vây quanh hắn như những cánh hoa xếp quanh nhụy hoa, hỏi hết chuyện này sang chuyện khác...

"Quả nhiên danh bất hư truyền..." Trịnh Hiên nhận xét.

Dụ Văn Châu nhìn sang, sau đó cúi đầu: "Ăn cơm đi."

Trịnh Hiên rất giỏi nhìn sắc mặt người khác, ái chà, hóa ra đội trưởng cũng có lúc không vui cơ đấy?

Trả thù thất bại, hình như còn tiện thể giúp Hoàng Thiếu xác nhận phần nào tâm tư của đội trưởng. Trịnh Hiên thầm nghĩ, tôi thật sự vô tội mà.

Ngày tròn hai mươi tuổi, toàn thể Lam Vũ cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Hoàng Thiếu Thiên.

Lam Vũ mới giành được quán quân mùa giải thứ sáu, giờ nói điều ước sinh nhật lại là giành quán quân tiếp thì hơi giả tạo. Thế nên hắn cho phép mình ước một điều ước khác, ước nguyện xong, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy mình thật lanh trí.

Bánh ngọt không để ăn, đương nhiên là để bôi trét nhau. Hoàng Thiếu Thiên là nhân vật chính của bữa tiệc, bị trét đầy bánh kem như hề phải chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt. Dụ Văn Châu đứng bên cạnh, cầm khăn giấy lau kem bơ dính trên quần áo cho hắn, vừa lau vừa vờ như lơ đễnh hỏi: "Cậu ước gì?"

"Ước một điều ước khác biệt... Ấy chết, trời ơi, sao lại bị trét nhiều kem bơ và chocolate thế này, mặt tôi trông chẳng ra cái quái gì nữa cả."

"Qua đây, đừng rửa nước vội, tôi lau qua cho cậu đã." Dụ Văn Châu chống tay trên vai Hoàng Thiếu Thiên, cầm khăn giấy lau bớt kem bơ trét dày trên mặt giúp hắn.

Động tác của Dụ Văn Châu rất nhẹ nhàng, lúc bị chạm đến má, Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên đỏ mặt. May mà kem bơ đủ dày, bằng không thì hắn mất hết cả mặt mũi rồi.

"Tôi ước..." Hoàng Thiếu Thiên nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói ra, "Tôi ước đội trưởng biến thành một cành hoa đào."

Dụ Văn Châu: ???

"Tôi nghiêm túc đó!"

Dụ Văn Châu: "..."

Tôi cũng rất nghiêm túc nghe không hiểu cậu nói gì.

Aiz, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ, sao tôi đây là người có vận đào hoa mà đến tận giờ vẫn chưa cua được đội trưởng chứ. Chắc chắn nguyên nhân nằm ở phía đội trưởng, là tại đội trưởng không phải hoa đào!

Nhưng Dụ Văn Châu biến thành nữ hay biến thành hoa đào đều là chuyện không tưởng, vậy nên số đào hòa thật sự không có tác dụng gì. Hoàng Thiếu Thiên quyết định tự lực cánh sinh, hắn chuẩn bị nửa năm, chờ tới sinh nhật Dụ Văn Châu sẽ tỏ tình.

Trời ơi, hai ta xứng đôi quá đi mất, đến cả sinh nhật cũng hợp nhau đến vậy, Hoàng Thiếu Thiên say sưa tưởng tượng.

Sinh nhật Dụ Văn Châu vẫn nằm trong kỳ nghỉ Tết Âm lịch, mọi người chọn địa điểm tụ tập ở ngoài, cũng tiện cho bản thân vui chơi thoải mái. Có lẽ vì sắp tỏ tình, Hoàng Thiếu Thiên hơi hưng phấn, lúc đi hát sau bữa cơm, hắn nổi hứng ca hát, biểu diễn cho mọi người nghe ca khúc Số Đào Hoa nhưng trật nhịp tùm lum, micro bị tịch thu, đưa cho Dụ Văn Châu.

Dụ Văn Châu hát rất hay, đó là chuyện ai cũng biết, dù bình thường anh không mấy khi hát. Nhưng trong một buổi tụ tập vui vẻ thế này, lại thêm mọi người đồng lòng yêu cầu, có lẽ sẽ không từ chối đâu nhỉ? Quả nhiên, Dụ Văn Châu nhận micro, ung dung chọn ca khúc "Vẫn cứ thích em".

Bài hát tiếng Quảng khá cũ của Trần Bách Cường, từng từ từng chữ đều được hát rất rõ ràng nhưng lại là một bản tình ca đầy ý nhị, ca từ dịu dàng. Dụ Văn Châu luôn mỉm cười trong lúc hát, đôi mắt sáng ngời nhìn quanh mọi người, cuối cùng dừng trên người Hoàng Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên ngồi thôi cũng thấy căng thẳng, căng thẳng đến mức muốn chui luôn xuống gầm bàn.

Ấy ấy ấy đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Lúc nhìn tôi lại còn hát cái gì gì mà "Cớ sao lòng này vẫn cứ thích em"? Tôi chết mất thôi!

"Ông sao đấy?" Trịnh Hiên nhìn Hoàng Thiếu Thiên, sầu não hỏi.

"Tôi muốn chết." Hoàng Thiếu Thiên chịu không nổi, thoắt cái đã lao ra khỏi phòng hát.

Phù, hắn tựa lưng vào tường, đưa tay sờ mặt mình sau đó gửi tin nhắn cho Lý Hiên.

Làm quân sư quạt mo cho Hoàng Thiếu Thiên, Lý Hiên đã đề xuất cho hắn không ít ý tưởng trong công cuộc cưa đổ Dụ Văn Châu. Ý tưởng thì cả rổ, tốt hay dở khá khó nói.

"Sao giờ sao giờ sao giờ, hôm nay tôi phải làm sao." Hoàng Thiếu Thiên gửi tin nhắn.

"Cố lên, tôi tin tưởng ông." Lý Hiên trả lời, "Nhớ phải vờn, phải tán tỉnh chút, đừng có ngớ ngẩn tỏ tình trực diện luôn. Phải nghệ thuật, biết chưa? Nghệ vào!"

"Không được, bài hát kia ngáo lắm, sao mà vờn được? Khó chết mất!"

"Tinh túy của tán tỉnh là khó đó!" Lý Hiên cất lời vàng ngọc, "Tán khó thì mới là tán."

"Trời má, đi chết đi cái tên thẳng nam chết tiệt nhà ông." Hoàng Thiếu Thiên chịu không nổi, tắt phụp điện thoại. Hắn vừa định trở về phòng lại phát hiện Dụ Văn Châu đi ra, đang đứng ở cửa nhìn mình.

Hình như Dụ Văn Châu đã uống chút rượu, ánh mắt hơi mơ màng.

"À..." Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu lắp bắp, "À, à thì, sinh nhật vui vẻ nhé."

"Cảm ơn." Dụ Văn Châu gật đầu, "Rồi sao nữa?"

"Sao gì nữa?" Hoàng Thiếu Thiên buông thõng tay, "Nói gì vậy đội trưởng? Hì hì hì..."

"Tôi thấy rồi." Dụ Văn Châu nói, "Màn hình điện thoại cậu sáng quá, cỡ chữ cũng lớn."

Hoàng Thiếu Thiên: "..."

Dụ Văn Châu cười, nhìn hắn: "Cậu tự nói hay để tôi nói?"

Hoàng Thiếu Thiên cuống quýt: "Đương nhiên là tôi tự nói! Ặc... Nên nói từ đâu nhỉ?"

"Vậy thì nói từ bài hát kia trước đi?" Dụ Văn Châu vẫn rất tò mò, bài hát khi nãy rất sến, rốt cuộc sao Hoàng Thiếu Thiên lại nghe trúng nó?

Hoàng Thiếu Thiên nhớ lại, lời nhạc của bài đó khiến cậu không biết phải chui xuống cái lỗ nào. Cuối cùng cậu nhất quyết không muốn nói, bèn đánh trống lảng.

"Cái bài đó chẳng có gì hay ho cả..." Hoàng Thiếu Thiên đột ngột ghé sát lại, hai tay vòng qua cổ Dụ Văn Châu, chóp mũi hai người gần như chạm nhau. "Đội trưởng... Sinh nhật vui vẻ, quà đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, cậu muốn nhận không?"

Dụ Văn Châu bị hắn nhào tới làm cho suýt ngã, sau khi đứng vững lại tiếp tục ra vẻ dù đã biết tỏng: "Quà gì cơ? Tôi phải cân nhắc đã."

"Tôi đó." Hoàng Thiếu Thiên chớp mắt, "Hì hì, Văn Châu, tôi thích cậu."

Sau khi tỏ tình, thời gian như bị kéo dài đến vô tận, Dụ Văn Châu mím môi nhìn cậu, không rõ suy nghĩ ra sao. Chỉ vài giây thôi mà cảm giác bứt rứt như tận vài năm vậy.

"Cậu thì sao?" Hoàng Thiếu Thiên vội vàng hỏi.

"Tôi ấy à..." Hai tay Dụ Văn Châu ôm lấy eo hắn, thở ra một luồng khí nóng, "Tôi lại có thể trả lời bằng bài tôi đã hát."

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy trời đất quay cuồng, thiên hạ hỗn loạn.

"Vẫn luôn thích cậu." Dụ Văn Châu khẽ nói.



Nhiều năm sau, hai người quyết định lý giải lời bài hát "Số đào hoa".

"Tôi cảm thấy người được nhắc đến chính là tôi." Hoàng Thiếu Thiên nói, "Thấy không, người ưa nhìn, không phải tôi chắc? Là tôi chứ còn ai nữa, là giấc mơ của trăm ngàn thiếu nữ."

Dụ Văn Châu quan sát, lật cổ áo giúp hắn: "Giấc mơ của trăm ngàn thiếu nữ?"

"Ha ha ha ha ha ha..." Hoàng Thiếu Thiên nghiêm mặt, "Tôi đùa thôi. Đọc tiếp đi, có tài năng, tôi là người rất tài năng luôn!"

Dụ Văn Châu lười vạch trần hắn, thay mỗi cái bóng đèn cũng thay sai.

"Cần cù biết làm giàu! Lại càng đúng là tôi!" Hoàng Thiếu Thiên vỗ đùi, "Một năm kiếm trăm vạn, chăm chỉ đảm đang, có phải cực kỳ hấp dẫn không, vậy nên cậu đã bắt đầu thầm mến tôi từ hồi ở trại huấn luyện."

Dụ Văn Châu tiếp tục không bóc mẽ hắn, mỉm cười gật đầu.

"Vậy nên cậu gặp được người đào hoa rồi đó." Hoàng Thiếu Thiên lười biếng gối trên đùi Dụ Văn Châu, "Đúng không nào?"

Dụ Văn Châu gật đầu: "Đúng vậy... À, mạo muội hỏi anh Hoàng chủ vườn đào một câu, ước nguyện sinh nhật hai mươi tuổi đã thành hiện thực chưa?"

"Coi như là thành rồi đi!" Hoàng Thiếu Thiên ngồi dậy, hôn lên má Dụ Văn Châu một cái, "Không riêng gì cậu, tôi cũng gặp được hoa đào rồi!"

END
 

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#2
"Tôi ước..." Hoàng Thiếu Thiên nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói ra, "Tôi ước đội trưởng biến thành một cành hoa đào."

Dụ Văn Châu: ???

"Tôi nghiêm túc đó!"

Dụ Văn Châu: "..."

Tôi cũng rất nghiêm túc nghe không hiểu cậu nói gì.
:yao:yao:yao:yao
 

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#3
"Nhớ phải vờn, phải tán tỉnh chút, đừng có ngớ ngẩn tỏ tình trực diện luôn. Phải nghệ thuật, biết chưa? Nghệ vào!"
Nghệ thuật lênnnnnnnnn, nghệ vàooo!!!!!!!!!!!!! :hoang:yao:yao:yao
 

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#4
"Ha ha ha ha ha ha..." Hoàng Thiếu Thiên nghiêm mặt, "Tôi đùa thôi. Đọc tiếp đi, có tài năng, tôi là người rất tài năng luôn!"

Dụ Văn Châu lười vạch trần hắn, thay mỗi cái bóng đèn cũng thay sai.

"Cần cù biết làm giàu! Lại càng đúng là tôi!" Hoàng Thiếu Thiên vỗ đùi, "Một năm kiếm trăm vạn, chăm chỉ đảm đang, có phải cực kỳ hấp dẫn không, vậy nên cậu đã bắt đầu thầm mến tôi từ hồi ở trại huấn luyện."

Dụ Văn Châu tiếp tục không bóc mẽ hắn, mỉm cười gật đầu.
Rất yaooooo :yao:yao:yao:yao
 

Bình luận bằng Facebook