Hoàn [Kiều Chí 2022][Kiều Nhất Phàm] Challenger

Zinxiah

Như chính em, cô gái đến từ Canada \m/
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
37
Số lượt thích
303
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Diệp đại thần
#1

Artist: 此号已注销


Kẻ Khiên Chiến
Tác giả: aTreeCat
Nguồn: Ao3
Trans: Zinxiah


Sản phẩm thuộc project Chúc mừng sinh nhật Kiều Nhất Phàm 2022 - Kiều Chí

Tóm tắt:

“Em muốn khiêu chiến Đội trưởng Kiều Nhất Phàm!’’

Sáu năm trước, cậu đứng trên sân khấu với tư cách là một tân binh. Hiện tại, ở All-Star mùa giải thứ Mười bốn, cậu thấy bản thân như quay lại điểm bắt đầu.



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~​



“Em muốn khiêu chiến Đội trưởng Kiều Nhất Phàm!” Là những lời được thốt ra, vang vọng giữa tiếng hò reo của khán giả.

Kiều Nhất Phàm mơ hồ đứng dậy. Cậu nhìn đồng đội đang ngồi quanh mình. Nhìn biểu cảm của họ, từ ghen tị, tự hào cho đến vui sướng, cậu biết mình không nghe nhầm. Một tân binh đã khiêu chiến cậu.

Mặt Kiều Nhất Phàm nóng bừng. Trong lòng cậu ngổn ngang nhiều cảm xúc: bất ngờ, niềm tự hào nho nhỏ, lo lắng và cả bối rối. Cảm giác nặng nề như cậu đang rơi tự do và cả – một chút háo hức?

Cậu, Kiều Nhất Phàm, đã được một tân binh khiêu chiến.

Nhưng tại sao?

Cậu đã trưởng thành tới mức bản thân đã được khiêu chiến thay vì trở thành người khiêu chiến?

Phương Duệ cười vỗ lưng cậu, miệng như nói “hạ gục thằng nhóc đó đi”. Kiều Nhất Phàm loạng choạng đi về phía sân khấu.

Đầu cậu quay mòng mòng. Nó như lần Tô Mộc Tranh đưa cậu tách trà khi nói,”Em có muốn làm đội trưởng tiếp theo không?’’

Biểu cảm bối rối của cậu khi ấy giống như bây giờ vậy: Tại sao? Trong khi có nhiều người khác giỏi hơn, tại sao là em?

Đèn sân khấu chiếu đến cậu và một chiếc camera đã bắt được nụ cười miễn cưỡng của Kiều Nhất Phàm.

Như nghe được câu hỏi của cậu, cậu tân binh nói tiếp, “Đội trưởng luôn khoe khoang rằng anh ấy là Quỷ Kiếm Sĩ mạnh nhất.’’

“Nhưng anh ấy cũng nói rằng, khi anh và đội phó giải nghệ, danh hiệu ấy sẽ được chuyển cho Kiều đội.’’
Kiều Nhất Phàm bước từng bước hướng về sân khấu trong lúc vị tân binh kia nói. Ánh đèn vẫn chiếu theo cậu.

“Nên hiện tại em muốn tuyên bố:

Một ngày nào đó, em sẽ giành lại danh hiệu đó về lại Hư Không và trở thành tuyển thủ số Một của Liên Minh!’’

Đó là câu trả lời hợp lý nhưng cậu vẫn không dám tin. Tô Mộc Tranh và Phương Duệ và những người khác đều nói cậu nên tự tin hơn. Cậu giỏi cậu nghĩ nhiều, những Kiều Nhất Phàm hiểu rõ.

Quỷ Kiếm Sĩ đứng thứ ba. Vị đội trưởng bình thường của Hưng Hân. Một tuyển thủ chuyên nghiệp khá, nhưng không đến mức xuất sắc.

Cậu chơi tốt, nhưng không phải là một thiên tài, nên cậu lúc nào cũng luyện tập vô cùng chăm chỉ. Cậu chỉ có thể cố gắng kiên trì đuổi theo các tiền bối đi trước.

Có lẽ đó là lí do cậu thấy bất ngờ. Bấy lâu nay Kiều Nhất Phàm chỉ có thể nhìn khoảng cách xa vời giữa cậu và đỉnh Vinh Quang. Giờ đây, có người khiến cậu nhìn về phía sau, có người đã đặt cậu là mục tiêu để theo đuổi.

Cậu cảm thấy mình không xứng đáng cho điều đó.

Sáu năm trước, cậu đứng trên sân khấu với tư cách là một tân binh. Hiện tại, ở Ngôi sao tụ hội mùa giải thứ Mười bốn, cậu thấy bản thân như quay lại điểm bắt đầu.

Ngay cả bây giờ, Lý Hiên đối với cậu vẫn là một vị đại thần, nhưng anh không còn là cái bóng to lớn che phủ lấy cậu như những ngày đầu nữa. Kiều Nhất Phàm đã trưởng thành hơn nhiều. Người ta gọi cậu Đệ tam Quỷ Kiếm Sĩ, nhưng đó là do mọi người đã quen xem Song Quỷ là hai người đứng đầu. Cậu biết Lý Hiên và Ngô Vũ Sách từ lâu đã xem cậu ngang hàng, và gần đây Kiều Nhất Phàm dần xem điều đó là sự thật.

Đó là sáu năm đầy biến động, sáu năm để thay đổi và trưởng thành hơn. Lần này, cậu không còn là một cậu tân binh nhưng là một tiền bối đáng kính trọng. Thế nhưng cổ họng Kiều Nhất Phàm vẫn khô khốc, tim cậu vẫn đập rộn ràng giống ngày ấy.

Cậu dần bước lên bậc cầu thang dẫn tới sân khấu và nhìn quanh sân vận động đồ sộ. Trên sâu khấu đầy ánh đèn này, cậu vẫn thấy mình nhỏ bé.

Nhưng Kiều Nhất Phàm không thu mình lại mà thay vào đó ngẩng cao đầu nhưng bao tiền bối khác. Cậu vẫy tay về phía người hâm mộ Hưng Hân đang phát cuồng và nhìn ra ít nhất năm biển cổ vũ có tên cậu hay Một Tấc Tro. Kiều Nhất Phàm nuốt nước bọt, bây giờ là sân khấu của cậu.


Tân binh của Hô Khiếu đang đợi cậu ở bục sân khấu. Cậu nhóc tên Lý Chiết Khôn, chỉ cao tới cằm Nhất Phàm, với cái đầu vuốt keo để ăn gian thêm vài cm chiều cao và gương mặt vẫn còn vài nét trẻ con. Ánh mắt cậu nhóc như sáng lên khi nhìn Kiều Nhất Phàm.

Kiều Nhất Phàm cười nhẹ trước sự nhiệt huyết của đối phương. Liệu ánh mắt của cậu ngày trước cũng sáng rực khi lần đầu khiêu chiến với đại thần? Cậu cũng không nhớ nữa. Kiều Nhất Phàm chỉ nhớ khát vọng được chứng tỏ bản thân và sự thất vọng tột cùng khi thất bại.

“Tiền bối!” giọng của cậu nhóc như vỡ ra, nhưng em vẫn nói tiếp. “Nhờ anh chỉ giáo.” Cậu nhóc cúi đầu và giơ tay ra.

Kiều Nhất Phàm bắt tay cậu tân bình, không rõ ý đối phương nói về trận đấu hay sự trưởng thành của em trong tương lai. Cậu gật đầu. “Cùng thi đấu tốt nhé!”


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~​


“Thi đấu tốt lắm”

Kiều Nhất Phàm lẩm bẩm với từng cái bắt tay, nhưng mắt cậu lại dán xuống sàn sân khấu đầy hổ thẹn. Công bằng mà nói, đây là trận thua được báo trước của Hưng Hân - Kiều Nhất Phàm lần đầu chỉ huy chính trong trận đã phải đối đầu với Dụ Văn Châu, một trong Tứ đại Chiến thuật sư. Nhưng nếu không phải do cậu chỉ huy thì có lẽ Hưng Hân không thua đậm đến thế, trận đấu có thể là trận tệ nhất của họ từ đầu mùa Mười một đến giờ.

Tỉ số là 2-8, không quá tệ nếu chỉ nhìn vào điểm số, nhưng những con số không nói lên toàn câu chuyện. Nó không biểu lộ Kiều Nhất Phàm đã chơi tệ đến mức nào trong trận.

Cậu đã thua trong trận đấu đơn với một tân binh do tâm trí cậu mải lo trận đoàn đội sắp tới. Sau đó cậu để thua trận đoàn đội trong vòng 15 phút do đoán nhầm ý của đối thủ khi họ chộp lấy Trị liệu của đội.

Đối đầu với một đội chuyên phòng thủ như Lam Vũ, trận đấu kéo dài mười lăm phút cho thấy Kiều Nhất Phàm đã phạm sai lầm nhiều đến mức nào. Đây còn là trận sân nhà, với bản đồ họ đã chọn.

Khi bọn họ đã bắt tay xong, một bàn tay đè lên đầu cậu.

Phương Duệ thì thầm,”Không sao cả, đây là lần đầu tiên của cậu. Lần sau cứ làm tốt hơn thôi, sau đó anh đây có thể khịa Dụ tâm bẩn và Hoàng Phiền Phiền bị out trình bởi một tân binh.”

Dù Kiều Nhất Phàm rất muốn tin đội phó, cậu vẫn hoài nghi bản thân rất nhiều. Trong trận đấu hôm nay, cậu đã tận mắt thấy việc chiến thắng bộ đôi này khó đến nhường nào.

Khả năng chiến lược và dự đoán của Dụ Văn Châu quá toàn diện, và Hoàng Thiếu Thiên phá vỡ toàn bộ kế hoạch tỉ mẩn của cậu như một thanh đao cắt qua một lớp vải.

Ngay cả khi Tô Mộc Tranh có ưu thế bao quát toàn trận, Phương Duệ di chuyển quanh để loại trừ mối nguy, Đường Nhu kéo thù hận không ngừng nghỉ, An Văn Dật cố gắng trị liệu ở những khoảng hở nhỏ nhất - dù họ đã luyện tập các chiến thuật và vạch ra chiến lược trong nhiều tuần, thậm chí là nhiều tháng trời - vì một lí do nào đó, khi Kiều Nhất Phàm chỉ huy chúng lại tan vỡ.

Cậu đã đọc sai tình huống. Cậu đưa ra các mệnh lệnh lộn xộn cả lên. Cậu còn quên cả vai trò bản thân khi cố gắng hỗ trợ những người khác.

Nên khi nhận lấy những lời la ó từ phía khán giả lúc rời phòng máy, cậu không hề ngạc nhiên.

Cậu còn không thể vin vào cớ cậu là tân binh. Ngay cả khi cậu không thể nói mình là tuyển thủ đầy kinh nghiệm với chỉ ba năm thi đấu, thì sau khi cùng Hưng Hân tạo nên kì tích ở mùa giải trước, Kiều Nhất Phàm cũng không thể nói mình là tay mơ được nữa.

“Ngẩng cao đầu lên, chúng ta chuẩn bị rời sân rồi.” Phương Duệ nhắc nhở.

Kiều Nhất Phàm hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu. Tô Mộc Tranh đang đứng cản Hoàng Thiếu Thiên đầy tò mò, các thành viên trong đội đang nhìn cậu đầy lo lắng. Cậu mỉm cười bày tỏ mình không sao, nhưng vẫn cảm giác nụ cười ấy rất khiên cưỡng.

Không ai cho cậu tham dự buổi họp báo, từ chối nghe những lời phản đối yếu ớt từ cậu. Những gì Kiều Nhất Phàm có thể làm là ngồi ở chiếc ghế sopha trong phòng của đội và nghe Tô Mộc Tranh, Phương Duệ và La Tập rời đi để dọn dẹp sai lầm của mình. Điều đó để lại dư vị đắng chát trong miệng cậu.

Các phóng viên gần như ngay lập tức tấn công cả ba người về việc để một tân binh chưa đủ kinh nghiệm làm người chỉ huy, và họ chỉ đổ lỗi bản thân vì đã không sửa chữa được sai lầm của Kiều Nhất Phàm. Sau đó các câu hỏi càng xoáy sâu vào từng sai lầm của đội. Đến mức Tô Mộc Tranh cũng dần trở nên lạnh lùng hơn, cả Phương Duệ bình thường cà lơ phất phơ cũng bật lại trước một câu bình luận gay gắt. La Tập nhiều lần cố gắng kéo sự chú ý của cánh phóng viên về những điểm sáng trong trận đấu, nhưng tất cả chỉ như muối bỏ bể. Cả căn phòng trở nên ồn ào hơn và đại diện phía Vinh Quang phải vào để làm dịu đi tình hình.

Kiều Nhất Phàm gần như cắn nát môi dưới của mình. Cậu bồn chồn đứng dậy đi đến quầy nước trong phòng.

Những lời chỉ trích đều đúng. Bọ họ đã đi qua một nửa mùa giải, và trận thua này đã kéo họ từ hạng 8 xuống hạng 10. Nếu Hưng Hân vẫn cố chấp để Kiều Nhất Phàm chỉ huy, và nếu cậu không nhanh chóng cải thiện, thì cả đội sẽ chỉ đi xuống thêm. Không còn cơ hội đến vòng tứ kết, nói gì đến quán quân mà họ đã tự tin tuyên bố là mục tiêu.

Các phóng viên ít nhiều đều quay lại điểm này, và mỗi lần đều như hòn đá đè nặng trong lòng Kiều Nhất Phàm.

An Văn Dật tắt tv trước khi Trần Quả ném điều khiển lên tường. “Không sao cả”, cậu nói. “Tuần tới chúng ta sẽ gặp Minh Thanh. Đó sẽ là cơ hội giúp cậu phát huy được thực lực của mình.” Dù giọng An Văn Dật vẫn bình thường, nhưng tay cậu đã siết lại thành nắm đấm. Kiều Nhất Phàm đưa cậu một chai nước lạnh.

“Đừng nghe những lời của họ, Nhất Phàm. Em giỏi hơn em nghĩ nhiều!” Trần Quả cố gắng nuốt cơn giận của mình cùng ngụm nước ngọt.

“Mục tiêu của chúng ta trong mùa giải này là sự tiến bộ.” Đường Nhu tiếp lời, tay cầm lấy lon trà Kiều Nhất Phàm đưa. “Chúng ta đã nói miễn là chúng ta trở nên mạnh hơn, thì không vào tứ kết cũng không sao cả. Nhưng tất nhiên chúng ta sẽ không để điều đó xảy ra.”

Mạc Phàm chỉ khịt mũi và tự lấy chai nước cho mình. Hắn ném một chai nước về phía Bánh Bao, người xắn tay áo đe dọa, “Ai nói chúng ta sẽ thua? Để tui cho tụi nó một bài học!’’

Tuy vậy, không khí đội vẫn trầm xuống khi các thành viên tham dự họp báo trở về, tâm trạng chán chường không dễ tan biến đi chỉ sau vài món đồ uống. Nhưng Kiều Nhất Phàm muốn tay cậu bận rộn. Cậu quăng một chai nước có ga cho La Tập, đưa một cốc nước ấm cho Phương Duệ và trà xanh cho Tô Mộc Tranh.

“Đừng lo Nhất Phàm,” Tô Mộc Tranh nói thay cho lời cảm ơn. “Mọi người sẽ hỗ trợ em.”

Thật lòng mà nói Kiều Nhất Phàm không hiểu vì sao họ lại làm thế. Cậu chỉ là một tuyển thủ bình thường, và dù cậu có ý thức hỗ trợ tốt và biết cách lợi dụng địa hình, cậu chẳng là gì khi so với Tô Mộc Tranh. Nửa đầu mùa giải cả đội đã đánh tốt khi chị chỉ huy.

Ngay cả khi họ nghĩ đến tương lai lâu dài, Kiều Nhất Phàm vẫn thấy bất an. Mỗi khi cậu nhìn vào bản thân, rồi nhìn những đối thủ, thật khó để không cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy sợ hãi rằng cậu sẽ không bao giờ đuổi kịp được.

Tuy vậy, cậu vẫn cố gắng hết mình. Cậu dành nhiều thời gian hơn cho việc luyện tập và xem video rồi lại luyện tập. Cậu nghiên cứu Tứ đại chiến thuật sư và cả những người phụ trách chiến thuật các đội khác, dù giỏi hay dở. Cậu học hỏi từ Tô Mộc Tranh, Phương Duệ và cả Diệp Tu qua QQ. Cậu học cách làm thế nào và khi nào dùng những chiến thuật sẵn có của Hưng Hân, thậm chí nghĩ ra vài phiên bản của riêng mình. Và cậu luyện tập không ngừng nghỉ cùng đội.

Và cuối cùng, cậu quyết định chào sân ở trận đấu hôm nay, nghĩ rằng cậu đã chuẩn bị hết mức có thể. Cậu khiêu chiến với một vị Thần, một trong các Đại chiến thuật sư, để xem mình còn thiếu sót ở đâu.

Hóa ra, cậu vẫn còn thiếu sót ở rất nhiều nơi.

Quá liều lĩnh - đó là lời nhận xét của Diệp Tu khi cậu bày tỏ mong muốn được chứng minh kĩ năng của mình trước tuyển thủ cấp thần. Cậu cắn môi. Thật ngu ngốc làm sao, khi cậu lại phạm phải sai lầm như cũ.

Kiều Nhất Phàm chạm vào tấm thẻ tài khoản trong túi, và nhắc nhở bản thân về ngày đó, về lời cảnh tỉnh của Diệp Tu. Và cậu khóa chặt những cảm xúc tiêu cực ấy vào sâu trong tim mình.

Nếu cậu đã không từ bỏ vào ngày mà Diệp Tu thừa nhận tố chất của mình, thì hiện tại cậu càng không thể buông xuôi, khi giờ đây cậu có đồng đội sẵn sàng hỗ trợ cậu hết mình.

Vậy nên tuy không khí trong căn phòng vẫn đang chùng xuống, cậu dần trở nên lạc quan hơn. Dù nhỏ, nhưng giọng Kiều Nhất Phàm vẫn đầy quyết tâm, “Em hứa, em sẽ cố gắng hơn nữa.”

Để lần sau, cậu có thể hứa rằng cậu sẽ chiến thắng và chứng minh lòng tin của mọi người không đặt sai chỗ.


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~​


Vị MC đưa cho hai người họ thẻ tài khoản và cả hai bước vào phòng máy. Kiều Nhất Phàm ngồi xuống và đăng nhập, chìm đắm trong suy nghĩ của mình trong lúc giao diện game khởi động. Màn hình nhân vật mở ra, một Quỷ kiếm sĩ với mái tóc đen dài, dùng đao chém vài đường trong không trung.

Kiều Nhất Phàm lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ Một Tấc Tro nên xuất hiện trên màn hình.

Đây là Ngôi sao tụ hội, chứ không phải là trận đấu thứ Bảy hàng tuần. Nhưng với dòng suy nghĩ đó, thật khó để quên Quỷ trảm Lý Hiên ngày đó chơi và nỗi hổ thẹn mà Kiều Nhất Phàm phải trải qua. Cậu đỏ mặt, và nhanh chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ ấy.

Hiện tại đã khác, và Lý Hiên đã xin lỗi với vẻ mặt đầy xấu hổ vì đã phá hoại trận ra mắt của cậu, Ngô Vũ Sách ngay sau đó trêu về mặt ai đỏ hơn giữa hai người. Bây giờ cả ba có một nhóm chat cười đùa về lần hiểu lầm ấy, cũng như trao đổi chiến thuật, lời khuyên và cả lời khen. Tất nhiên vì ở chiến đội khác nhau nên không ai tiết lộ qua nhiều về chiến thuật. Họ cũng bàn luận về những tuyển thủ đáng chú ý, ở cả quốc nội lẫn quốc tế, và những tân binh đáng chú ý. Đó là cách Kiều Nhất Phàm biết đến Lý Chiết Khôn.

Lý Hiên cũng đã giới thiệu đến cậu trước đó trong mùa giải ở sân nhà Hư Không, và cậu nhẹ giọng chào hỏi vị tân binh này.

Kiều Nhất Phàm không ngờ họ sẽ gặp lại nhau trong tình huống này, một tháng sau đó, với Lý Chiết Khôn trả lời câu chào hỏi của cậu với một tuyên bố khiêu chiến.

Trong lúc nhìn qua trang vũ khí cam, Kiều Nhất Phàm cân nhắc giống như Lý Hiên ngày đó, gây ngạc nhiên cho cậu tân binh khi chọn Quỷ trảm thay vì Quỷ trận như dự đoán. Nhưng cậu bỏ qua ý tưởng đó.

Cậu không phải là Đệ nhất Quỷ kiếm sĩ. Cậu có thể chơi Quỷ trảm, nhưng các phong ấn và phong cách hỗ trợ của Quỷ trận mới là thứ khiến cậu thành danh. Dù cậu yêu thích nghề Quỷ kiếm sĩ và các lối chơi của nó, Quỷ trận là lối chơi cậu tự hào nhất. Đó không phải là thứ cậu có thể từ bỏ, ngay cả trong một trận Tân binh Khiêu chiến.

Sau khi chọn xong trang bị cho mình, cậu nhanh chóng sắp xếp các điểm kĩ năng. Thành quả cuối cùng là một nhân vật giống với tài khoản cậu đã chơi sáu năm nay. Phong cách Một Tấc Tro là kéo đối thủ theo nhịp phong ấn của mình. Tất nhiên điểm kỹ năng của Quỷ Kiếm sĩ này thấp hơn và tài khoản không có trang bị bạc, nhưng Kiều Nhất Phàm sẽ không là Đệ tam Quỷ Kiếm sĩ nếu để những điều nhỏ nhặt này ảnh hưởng.

Chẳng phải Diệp Tu từng bón hành một tuyển thủ chuyên nghiệp với tài khoản Chiến đấu pháp sư mà anh lấy từ Đường Nhu sao? Cái tài khoản đổ hết điểm vào những skill cấp thấp và cộng lung tung những kĩ năng còn lại?

Đột nhiên Kiều Nhất Phàm muốn chơi lớn mà thay đổi bảng kỹ năng của mình, nhưng kìm lại. Có thể, khi cậu đã trở thành tuyển thủ hàng top, cậu có thể làm thế. Nhưng hiện tại cậu chỉ bấm xác nhận.

Cậu bắt đầu khởi động các ngón tay và chờ đối thủ mình hoàn tất. Khi cả hai đã sẵn sàng, màn hình bắt đầu đếm ngược cho trận đấu.

Cậu nghiêng người về phía trước và nắm chặt con chuột khi Ma Kiếm sĩ của cậu rút ra thái đao của mình.

Bỗng dưng cậu cảm nhận một áp lực vô hình như thể một vị thần đang theo dõi mình. Nó khiến tóc cậu dựng đứng lên, bàn tay cậu bắt đầu đổ mồ hôi.

Kiều Nhất Phàm biết Lý Hiên đang theo dõi cậu và cả cậu tân binh dưới sân khấu. Các Chiến thuật sư cũng đang ngồi ở phía sau, chỉ dành một nửa sự chú ý lên trận đấu để mong chờ điều đặc sắc nào đó sẽ xảy ra.

Diệp Tu có lẽ đang theo dõi ở một màn hình khác, trò chuyện với Tô Mộc Tranh trong lúc chờ trận đấu bắt đầu. Có lẽ Vương Kiệt Hi và các tuyển thủ khác cùng thế hệ đến xem hậu bối của mình thế nào.

Không chỉ là thế hệ cũ, mà cả những vị đại thần thuộc thế hệ mới. Những người đồng lứa với Kiều Nhất Phàm nhưng đã tạo nên những truyền kì cho bản thân. Trong số họ là Cao Anh Kiệt - Thiên tài của Liên Minh và đội trưởng chiến đội quán quân năm ngoái - đang chờ cậu bắt kịp.

Kiều Nhất phàm lau đi bàn tay mình và bình tĩnh lại. Áp lực vẫn còn đó, nhưng khi cậu ngồi thẳng người lại, cậu thấy dễ thở hơn nhiều.

Con số đếm ngược kết thúc.

Trận đấu bắt đầu.


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~​


Kiều Nhất Phàm không hoảng loạn, nhưng nhìn Một Tấc Tro bị treo trên không trung như một con búp bê rách bị đùa nghịch khiến cậu nhận ra giữ bình tĩnh trong những tình huống thế này không tạo một kết quả khác biệt. Dù cậu cố gắng xoay người thế nào, những gì cậu thấy vẫn là trời xanh mây trắng và chấm nâu của một cây chổi thoắt ẩn thoắt hiện. Cây máu cậu đang tuột không phanh xuống ngưỡng đỏ.

Thế nhưng cậu vẫn không từ bỏ việc đọc đối thủ. Miễn là còn một cơ hội mong manh nào, Hưng Hân cũng sẽ không từ bỏ. Tình huống của cậu cũng không phải vô giải. CD của cậu đã kết thúc trong lúc đối thủ của cậu thả bình và sao. Sẽ có một sơ hở trong Che Ảnh Bước sớm thôi.

Ngay đó.

Cậu thả một chiêu Nguyệt Quang Trảm không nhằm vào đối thủ của mình, mà ở tượng đá ngay trước mặt. Lực phản đã đẩy Một Tấc Tro ra khỏi tầm ngắm của cú chổi quét tiếp theo và lăn người Định thân, cuối cùng thoát khỏi sự tấn công dồn dập.

Một Tấc Tro đứng đó, thái đao Tuyết Văn đưa lên đối diện với Vương Bất Lưu Hành. 12% và 29% máu. Một Tấc Tro đang bất lợi hơn, nhưng cây máu của Vương Bất Lưu Hành có thể bị mài sạch bằng một đợt chiêu đủ mạnh.

Cậu có thể nghe thấy tiếng rít qua kẽ răng của Cao Anh Kiệt qua tai nghe. Cậu ta rõ ràng cũng muốn hạ gục cậu qua một đợt công kích.

“Đánh hay lắm” Cao Anh Kiệt khen. Dù nó khá miễn cưỡng nhưng Kiều Nhất Phàm vẫn cười. Khi Vương Bất Lưu Hành lùi lại một bước, cậu hiểu việc nói chuyện chỉ để câu kéo thêm thời gian.

Vì hiện tại Một Tấc Tro có ưu thế của một cây kĩ năng đã hồi đủ, cậu không thể cho Vương Bất Lưu Hành có chỗ thở. Một chiêu Mãn Nguyệt Trảm được tung ra và Tro Trận dần được hình thành.
Nó không an toàn bằng Băng Trận, nhưng chỉ Băng Trận là không đủ để cầm chân vị thiên tài này. Cậu cần Tro Trận để khóa đi khả năng bay lên của Vương Bất Lưu Hành.

Cao Anh Kiệt phản ứng như thể đoán được trảm đao sẽ được tung ra. Vương Bất Lưu Hành nhảy lên cán chổi và tránh đi, nhưng khoảng cách giữa hai bên quá ngắn để có thể tránh đi hoàn toàn. Sát thương của chiêu thức tuy nhỏ, nhưng Vương Bất Lưu Hành đã bị thổi bay khỏi quỹ đạo do hiệu ứng chiêu.

Tất nhiên Cao Anh Kiệt đã đoán trước được. Ngay khi cơ thể Vương Bất Lưu Hành bị bay đì, một Bình Thủy Tinh Dung Nham được ném ra ngoài thẳng về phía Một Tấc Tro.

Nhưng ý đồ của Kiều Nhất Phàm đã đạt được. Vì Mãn Nguyệt Trảm cắt ngang mọi kĩ năng tấn công trước nó, kéo dài thời gian Bình Thủy Tinh Dung Nham được ném ra, và lực thổi bay của bình bị chếch đi. Một Tro Trận xuất hiện quanh Vương Bất Lưu Hành trước lúc Bình Dung Nham phát nổ.

Một Tấc Tro chạm máu đỏ, nhưng cuộc trao đổi vô cùng đáng giá.

Trước đó Vương Bất Lưu hành đã tránh được Tro Trận đầu tiên của cậu, và đó là bước ngoặt dẫn đến việc cậu bị ném lên giữa không trung.

Lần này Một Tấc Tro tránh khỏi hồ dung nham và tránh Đạn Ma Pháp. Cậu trốn phía sau một bụi cây đang cháy và di chuyển đến một vị trí mới nằm ngoài tầm nhìn của Vương Bất Lưu Hành. Cậu bắt đầu ma trận mới: Ám Trận.

Nếu nó thành công, điều đó có nghĩa Kiều Nhất Phàm đã nửa đường đến chiến thắng. Những lùm cây được xếp như mê cung đủ thấp để có thể bay qua bằng chổi, nhưng vẫn đủ cao để che giấu một nhân vật cúi thấp người. Với khả năng bay bị khóa bởi Tro Trận, và tầm nhìn bị hạn chế do Ám Trận, Vương Bất Lưu Hành sẽ gặp khó khăn rất nhiều để thoát ra.

Một chiêu Chổi Lốc Xoáy thổi bay những chiếc lá xung quanh. Nó gần hơn cậu nghĩ, nhưng có vẻ Cao Anh Kiệt vẫn chưa biết vị trí chính xác của cậu.

Ngay khi Kiều Nhất Phàm vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, một vệt trắng lướt qua tầm nhìn cậu.

Sao Xạ Tuyến.

Trúng ngay Một Tấc Tro.

Quả nhiên Chổi Lốc Xoáy chỉ đánh lạc hướng. Dùng một chiêu cấp cao như thế chỉ để lừa - Cao Anh Kiệt thật tự tin. Tiếng thở dài Kiều Nhất Phàm trở thành tiếng lẩm bẩm chửi rủa, đủ nhỏ để mic không bắt được. Không thể để Cao Anh Kiệt biết được.

Cậu hủy skill để tránh đòn, nhưng mảnh băng vụ bắt đầu rơi xuống từ bầu trời. Mưa Băng, kỹ năng AoE với khả năng gây đông cứng. Một Tấc Tro nằm giữa tâm điểm cơn mưa đó.

Không ổn. Làm sao Cao Anh Kiệt có thể nhận ra cậu ở đâu?

Cậu biết mình đã trốn đi sau Bình Dung Nham đó, và không tạo tiếng động gì khi bò đến vị trí mới. Học theo Phương Duệ, cậu lăn đến bụi cây để cúi thấp người trốn.

Nhưng mặc cho những cố gắng che giấu của cậu, cậu đã bị trúng chiêu - một viên đạn ma pháp. Từ đâu?

Cậu ngay lặp tức thay đổi góc nhìn. Vương Bất Lưu Hành bay trên chổi xa xa. Rời xa khỏi Tro Trận cậu đã bày ra.

Đó là lúc cậu nhận ra, có lẽ cậu đã phán đoán sai ngay từ đầu. Trong khoảnh khắc góc nhìn của cậu bị che phủ bởi nham thạch nóng, Vương Bất Lưu Hành đã làm gì đó để tránh pháp trận. Hoặc cậu ta vốn không bị nhốt trong đó ngay từ đầu.

Quả nhiên là ngôi sao sáng của thế hệ mới.

Trận đấu kết thúc nhanh chóng sau đó. Dù phần lớn cây kĩ năng của Vương Bất Lưu Hành vẫn còn đang CD sau hai đợt tấn công, nó không tốn quá nhiều công sức để bào 8% máu còn lại của Quỷ kiếm sĩ giáp vải.

Kiều Nhất Phàm tháo tai nghe và ngả người ra ghế. Màn hình tuyên bố cậu thua cuộc, và Một Tấc Tro hồi sinh ở phòng cơ bản của Lôi đài, đối diện cậu là gương mặt nghiêm túc của Vương Bất Lưu Hành.

Kể từ khi Cao Anh Kiệt trở thành đội trưởng của Vi Thảo năm ngoái, Kiều Nhất Phàm cảm thấy con đường để bắt kịp người bạn thân thiên tài và đối thủ của cậu trở nên dài và khó khăn hơn nhiều.

Cao Anh Kiệt, người ngồi ở máy kế bên cậu, nở một nụ cười mệt mỏi. “Gay go thật đấy.” Cậu nói.

“Ừ” Kiều Nhất Phàm đồng ý. Có quá nhiều bước ngoặt trong trận đấu, nhưng không may thay cậu là nạn nhân của hầu hết chúng. “Nhưng cuối cùng cậu vẫn lừa được tớ. Cậu thoát ra bằng cách nào thế?”

Ánh mắt Cao Anh Kiệt sáng rỡ lên như mọi khi cậu muốn chia sẻ điều hay ho nào đó. Nhưng câu trả lời của cậu chỉ là, “Bí mật quân sự.”

Kiều Nhất Phàm đảo mắt. “Sao cũng được. Tớ cũng sẽ đoán ra khi xem lại trận đấu thôi.”

Một tiếng vỗ tay vang lên từ phía sau, và Kiều Nhất Phàm nhận ra mọi người đã vây quanh họ từ lúc nào. Một nửa Đội tuyển quốc gia đứng đó, bàn luận với nhau trong lúc liếc nhìn hai người.

Cao Anh Kiệt nhỏ giọng kêu lên, vành tai cậu đỏ bừng, nhưng ngay lặp tức thẳng lưng nhìn mọi người. Kiều Nhất Phàm nghĩ việc giữ chức đội trưởng đã giúp Cao Anh Kiệt nhiều. Nó đã giúp loại bỏ bớt tính nhút nhát của bạn cậu.

Kiều Nhất Phàm chỉ nhướng mày nhìn mọi người. Ở đây không loạn bằng Hưng Hân, nhưng cậu cũng ngạc nhiên khi thấy trận đấu bọn họ thu hút được sự chú ý của mọi người.

Dụ Văn Châu ho nhẹ, “Một trận đấu kịch tính” Anh là người đã vỗ tay. “Anh nghe nói hai cậu có một vài chiến thuật thú vị cho bộ đôi Ma Đạo Quỷ Kiếm?”

Ngày xưa, nó từng là bộ đôi Ma Đạo và Thích Khách, khi cả hai vẫn còn là tân binh ngây thơ. Bốn năm đã trôi qua, và giờ là mùa hè mùa giải thứ Mười hai. Một người trở thành một vị đội trưởng trẻ tuổi, người còn lại là một tuyển thủ đang trên đà trưởng thành chỉ huy đội.

Thế nhưng đôi lúc họ vẫn nghĩ về Nếu như. Nếu Vương Bất Lưu Hành tung skill này thì Một Tấc Tro có thể hỗ trợ như thế nào. Nếu đối thủ họ dùng chiến thuật này, họ có thể phản công bằng chiến thuật nào. Dù cậu đã xem Vi Thảo dùng những chiến thuật này trên sàn đấu, Kiều Nhất Phàm vẫn nghĩ Cậu và Anh Kiệt có thể làm tốt hơn.

Đó không phải là sự kiêu ngạo, mà điều cậu biết từ sâu trong xương tủy mình. Giống như cậu hiểu rằng Cao Anh Kiệt như bầu trời cao vời vợi mà cậu cố gắng vươn tới.

Cậu cảm nhận được ai đó đang nhin mình.

Vương Kiệt Hi tiến đến chỗ hai người cùng hai ly trà sữa trên tay. Anh im lặng kiểm tra từng ly rồi đặt một ly trước mặt Cao Anh Kiệt, ly còn lại kế bên con chuột Kiều Nhất Phàm. Cậu im lặng đầy bối rối, nhưng Vương Kiệt Hi sau đó đã kéo ghế lại ngồi gần hai người.

Kiều Nhất Phàm đẩy ghế về phía cựu đội trưởng của mình, trên tay vẫn cầm ly trà sữa, vẻ mặt đầy khó hiểu.

“Anh Kiệt” Và anh bắt đầu chỉ ra những sai lầm và đưa ra lời khuyên trong trận đấu vừa nãy.

Kiều Nhất Phàm lúng túng ngồi một bên uống trà. Trà sữa ô long 50 đường, ở quán cà phê Diệp Vi. Đây là món cậu luôn gọi khi đi cùng Anh Kiệt mỗi khi ở thành phố B. Vương Kiệt Hi biết cậu thích uống món gì, hay Anh Kiệt dã nói với anh ấy? Dù cậu cố gắng tập trung vào lời của Vương Kiệt Hi để có thêm góc nhìn, những suy nghĩ vẩn vơ này vẫn xuất hiện trong đầu.

“Nhất Phàm”

Cậu cắn nhầm chiếc ống hút. Vương Kiệt Hi vẫn đang nhìn cậu với cặp mắt không đều đó. Bây giờ đến lượt cậu nghe những lỗi sai của mình.

Tại sao?

Cậu không phải là thành viên của Đội tuyển quốc gia, chỉ là một tuyển thủ chuyên nghiệp vô tình ở thành phố và được gọi qua để luyện tập cùng. Cậu cũng từ lâu không còn là một thành viên của chiến đội Vi Thảo. Thậm chí hiện tại cậu là một trụ cột của Hưng Hân, và dù Vương Kiệt Hi đã giải nghệ, nhưng lòng trung thành của anh đối với chiến đội cũ vẫn không đổi.

Đưa lời khuyên cho Kiều Nhất Phàm không khác gì tiếp tay cho giặc cả. Dù cậu sau này có tham gia Đội tuyển quốc gia đi nữa, nó vẫn còn quá xa trong tương lai.

Giữa những dòng suy nghĩ này, cậu cũng ngạc nhiên vì một lí do khác. Vì Vương Kiệt Hi đã dõi theo cậu. Và vẫn dõi theo, vì anh đưa ra lời khuyên khắc phục những thói quen nhỏ mà Kiều Nhất Phàm nghĩ cậu đã che đậy được.

Điều đó gây khó hiểu cho cậu. Tại sao Vương Kiệt Hi lại để mắt tới mình? Và từ lúc nào?

Những suy nghĩ này vẫn quấn lấy cậu ngay cả khi Kiều Nhất Phàm gật đầu theo những lời đội trưởng cũ của cậu nói. Giống như những ngày xưa khi cậu còn là một tân bình. Không, cậu chưa bao giờ được nhận sự chú ý thế này khi còn là tân binh ở Vi Thảo. Cậu chỉ là một người mới tầm thường bị lấn át bởi cái bóng của một thiên tài.

Trước khi cậu có thể nghĩ thêm về những điều này, một giọng nói cắt ngang họ. “Cậu đây rồi, Vương Mắt bự. Tới giờ gặp cao tầng rồi.”

Diệp Tu đứng đó, trên miệng là một cây kẹo mút thay thế cho thuốc lá mà anh đã cai được một năm nay. “Anh mừng là em thấy vui ở đây.” Anh nói với Kiều Nhất Phàm và cười nhẹ chào hỏi Cao Anh Kiệt.

Dù đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hai cựu đội trưởng của mình đứng cùng nhau, nhưng Kiều Nhất Phàm vẫn cảm thấy vô cùng áp lực. Thậm chí lần này còn tệ hơn so với những lần trước, vì hiện tại chỉ sau vài ngày cậu nhận được lời mời làm đội trưởng trong tương lai từ Tô Mộc Tranh. Nhìn họ - một người từ bỏ lối chơi của mình vì đội, một người đánh cược tất cả cho Vinh Quang cuối cùng - nhắc nhở cậu một người đội trưởng nên thế nào. Họ dường như vĩ đại hơn rất nhiều.

Cậu kìềm chế cúi đầu để tránh ánh mắt của hai vị tiền bối, thói quen cậu nghĩ đã bỏ được từ lúc gia nhập Hưng Hân.

Vương Kiệt Hi đứng dậy. Ánh mắt anh hướng về Kiều Nhất Phàm một lúc rồi quay đi nhưng lại không nhìn về phía Cao Anh Kiệt. Anh như suy nghĩ điều gì, đột nhiên cầm lấy ly trà sữa đã uống một nửa của Cao Anh Kiệt hút một ngụm lớn. Khi đặt ly xuống, cựu đội trưởng của hai người lại ợ nhẹ một cái.

Phải, họ thường vĩ đại hơn nhiều.

Đến khi anh quay người đi Kiều Nhất Phàm mới nhìn bạn mình, cảm thấy cả hai như hai đứa trẻ vừa làm sai điều gì.

Chờ hai vị đại thần rời đi và khuất dạng sau hành lang, Cao Anh Kiệt mở miệng, giọng run run, “Đấu lại không?’’

Kiều Nhất Phàm như bừng tỉnh lại, tập trung vào Vinh Quang.

“Ừ, đi thôi.’’

Cả hai bật cười khúc khích.


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~​


Kiều Nhất Phàm rời phòng máy, và lần này cậu như nghe được từng tiếng la hét từ phía khán giả. Một số gọi tên Kiều Nhất Phàm, Hưng Hân, cả cậu nhóc tân binh và Hô Khiếu cxung được reo hò từ phía khán đài. Tuy nhiên, trên sân vận động sân nhà của Hoàng Phong, tất cả dường như vô nghĩa, chỉ còn lại nhiệt huyết tràn đầy trong tim Kiều Nhất Phàm.

Lý Chiết Khôn nhăn mày khi cả hai bắt tay nhau trên sân khấu

“Giờ em hiểu vì sao đội trưởng lại cảm thấy bị đe dọa.”

Có lẽ đó là suy nghĩ mà cậu nhóc không định nói ra, Kiều Nhất phàm đoán khi thấy Lý Chiết Khôn mắt dán chặt xuống sàn. Nhưng cậu vẫn cười toe toét khi nghe được những lời đó, cậu giờ đã có thêm một thứ để trêu chọc tiền bối của mình.

Lý Chiết Khôn đột nhiên giật mic từ tay MC và tuyên bố, “Kiều đội! Cảm ơn anh vì trận đấu hôm nay. Tên em là Lý Chiết Khôn, Quỷ Kiếm sĩ của chiến đội Hư Không. Một ngày nào đó, em sẽ là đứng nhất là Hư Không sẽ là quán quân. ANh hãy nhớ rõ điều đó!’’

Dù mái tóc lỉa chỉa, đôi mắt đầy hưng phấn và lời tuyên bố đầy táo bạo khiến cậu nhóc trông giống như nhân vật chính của những bộ truyện tranh mà Bánh Bao hay đọc, những lời cậu nói chân thành đến mức người khác phải coi trọng cậu.

Kiều Nhất Phàm nhìn đối phương, người dường như không hề nao núng trước những lời la hét ủng hộ và chế nhạo từ khán giả phát cuồng, và nghĩ, đây cũng là Vinh Quang. Nơi mà các tân binh chỉ có thể không ngừng leo cao hơn đến đỉnh, giống như những vị tuyển thủ chuyên nghiệp đi trước cũng không ngừng leo tới đó.

“Mm” Kiều Nhất Phàm đồng ý khi nhận mic. Cậu trả lời,”Một ngày nào đó, nếu cậu luyện tập đủ chăm chí, điều đó sẽ thành sự thật. Tôi sẽ dõi theo cậu.’’

Nhưng những lời sau đó, khi cậu đứng thẳng lưng nhìn đối phương, lại là một tuyên bố không hề khách sáo.

“Nhưng đến lúc đó, hãy để vị tiền bối là tôi đây trở thành đệ nhất và đưa Hưng Hân đến quán quân.”

Sự kiêu ngạo của câu nói ấy khiến cậu cũng phải giật mình. Nhưng khi nói ra, cậu lại không cảm thấy bồn chồn nữa. Cậu trở nên chủ động hơn, liều lĩnh xông lên phía trước, nhưng vẫn giữ cái đầu lạnh. Đúng vậy, đây là điều cậu muốn.

Đám đông càng phát cuồng hơn, cả sân vận động ồn ào như sấm dậy. Ngay cả MC cũng phải sững người trước tuyên bố của cậu.

Kiều Nhất Phàm chỉ cười.

Vì Hưng Hân vẫn luôn như vậy, không hề sợ hãi mà mong muốn quán quân ngay từ thuở ban sơ, trước cả khi họ tham gia Giải Khiêu chiến. Và Kiều Nhất Phàm của hiện tại, với tư cách là đội trưởng, là hiện thân của Hưng Hân.

Cậu nhìn về phía đội mình để tìm sự ủng hộ. Ở khu vực dành cho tuyển thủ chuyên nghiệp, Phương Duệ đang hò hét cùng Bánh Bao và tân binh Yên Ninh. Đường Nhu nở nụ cười đầy sắc bén và La Tập vỗ tay kéo thêm không khí. Trịnh Minh Lý che đi ngón giữa cô hướng về phía các đội dang la ó khỏi phía máy quay. Mạc Phàm chỉ lườm những tuyển thủ trêu chọc.

Nhìn thấy phản ứng của đội, Kiều Nhất Phàm thôi thúc bản thân phải trở nên mạnh hơn. Cậu đã nhìn được khát vọng Vinh Quang của đội, và cậu hiểu mình phải dẫn dắt họ. Đến đỉnh Vinh Quang, và cao hơn nữa.

Cậu muốn được phong thần trên đỉnh Vinh Quang. Trở thành kẻ đứng đầu và giành được quán quân chỉ là một bước đệm.

Trong lúc MC cố gắng làm các khán giả trên khán đài bình tĩnh lại, Kiều Nhất Phàm đưa tay về phía hậu bối của mình. “Cậu chơi tốt lắm” cậu khen chân thành “Cảm ơn cậu vì trận đấu.”

Lý Chiết Khôn vừa cười vừa bắt tay cậu. “Đội trưởng nói đúng. Hưng Hân các anh vô sỉ thật đấy. Anh thậm chí còn cướp lời em định nói.”

MC vẫn chưa mời họ rời đi, nên Kiều Nhất Phàm đứng đó một lúc lâu, cảm nhận không khí trên sân khấu hào nhoáng này.

Lần này, cậu đã được một tân binh khiêu chiến, và hậu bối của cậu vẫn đang đuổi theo. Thế nhưng các vị thần vẫn mã mãi đi trước cậu, và cậu vẫn mãi là kẻ khiêu chiến.此号已注销
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook