Hoàn [Song Quỷ] Ghost Roommate

Trúc 1m8

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Bình luận
30
Số lượt thích
243
Location
trong tim trương phó
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
kyaa trương phó
#1
[song quỷ] ghost roommate

tác giả: 南阿蛮
editor: trúc1m8
bản chuyển ngữ được thực hiện dưới sự đồng ý của tác giả.
permission:


note: fic thuộc pj song quỷ mừng sinh nhật lý hiên năm nay trên lofter,
tính làm đúng đợt mà vướng thi cuối kì và thực tập quá nên giờ mới làm được huhu
(thông cảm cho văn ngã cây do lâu ngày không edit)

Đúng một tháng kể từ khi tốt nghiệp, sau khi chạy qua vài chỗ môi giới trung gian, Lý Hiên rốt cuộc cũng tìm được một căn nhà cho thuê như ý. Gồm một phòng ngủ và một phòng khách, chỉ mất mười lăm phút để tới chỗ làm, vị trí đắc địa tuyệt vời với bên trái là siêu thị bên phải là công viên, đối diện còn có ga tàu điện ngầm. Hơn cả là giá lại còn rẻ đến kinh người.

Nhưng tiền thuê rẻ bèo như vậy là bởi một nguyên nhân sâu xa…

“Trong căn nhà này từng có người đã chết. Giới trẻ ngày nay tuy ngoài miệng nói là không kiêng kị, vậy mà vừa nghe nguyên nhân này là bỏ đi không ít. Cũng có một số người to gan lớn mật hơn chút nhưng ở được vài ngày là cũng vứt tiền đặt cọc lại mà chạy té khói.”

“Có phải là chuyện gì ma quái xảy ra không?” Lý Hiên buồn cười hỏi.

“Này không nói được, chúng tôi chủ nghĩa duy vật, không thể nói xằng nói bậy.”

“Cũng không có việc gì, có tiền thì thuê người đến trừ ma đuổi quỷ. Không có tiền thì người và quỷ đồng lòng sống chung.” Lý Hiên mỉm cười sờ soạng túi, sinh viên vừa tốt nghiệp thì lấy đâu ra nhiều tiền cơ chứ.

“Nhưng tôi nói trước nha, tiền đặt cọc rồi không hoàn lại đâu đó.”

Lý Hiên bằng lòng, chuyển tiền liền tay và ngay hôm sau dọn hành lí vào luôn. Đồ vật trong phòng không nhiều lắm, có mấy thứ người thuê trước làm rơi rớt lung tung trong lúc vội vàng bỏ chạy, anh thu dọn xong đống đó rồi mới từ từ xếp đồ của mình vào.

Tối đó, Lý Hiên bóc hai gói mì ăn liền, một gói là mì bò kho còn một gói là mì gà hầm nấm. Anh bưng hai bát mì vào phòng ngủ, nghe bảo đây là hiện trường vụ việc.

Lý Hiên ngồi trên mặt đất, đặt bát mì gà hầm nấm ở giữa phòng ngủ, vừa đối mặt với cái bát vừa lẩm bẩm: “Người anh em xấu số kia… à đâu, cũng có thể là một mỹ nữ mà ta? Mời đằng ấy ăn chút gì đó cho có cái gọi là cầm hơi nha, điều kiện của tôi không tốt nên chỉ có thể đãi một bát mì ăn liền này thôi. Đằng ấy có oan giải oan, có oán báo oán, đừng so đo với người vô tội là tôi đây nhé.”

Nói xong, Lý Hiên cũng thấy mình hơi buồn cười. Anh thì không phải dạng mê tín, nhưng kì thực vẫn là có một xíu xíu bất an. Nếu có quỷ thì coi như đang dâng lễ vật, mà không phải quỷ thì đây xem như cúng lễ người đã khuất vậy. Có thể ở lại dưới cùng một mái nhà coi như là cũng có duyên đi.

Anh đặt bát mì gà hầm nấm ở đó, sợ làm đổ nước sôi lên giường nên chỉ dám ngồi dưới đất ăn cho xong bát mì thịt bò kia.
Kể cũng lạ, buổi tối đó lúc đang ngủ, Lý Hiên mơ hồ mơ thấy một bóng người mờ mịt cầm đũa gắp mì gà hầm nấm, ăn một cách từ tốn. Anh cố gắng mở to mắt mà vẫn không nhìn rõ bóng dáng người này, là nam hay nữ, tuổi tác bao nhiêu. Người kia ăn uống xong xuôi rồi khẽ gật đầu với anh.

Ba giờ sáng, Lý Hiên bừng tỉnh từ giấc mộng, vội vội vàng vàng lao xuống nhìn gian bày đồ cúng giữa phòng ngủ – hay còn gọi là bát mì gà. Anh cầm lấy cái bát, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mì gà hầm nấm trong bát đã nguội từ bao giờ, mùi thơm cũng chẳng còn nữa.

Tự nhiên trong lòng Lý Hiên có một chút bất an, đang định đem đổ bát mì thì tự nhiên phát hiện bên dưới cái bát có một tờ giấy.

— “Cảm ơn. Nhưng thật ra tôi thích mì bò kho hơn.”

Lý Hiên toát mồ hôi lạnh, cơn buồn ngủ cũng không cánh mà bay. Chẳng lẽ trên đời này thật sự có quỷ?! Bình tĩnh đi, Lý Hiên. Nghĩ thử xem, có phải là đã có người bước vào phòng trong lúc mình không? Chủ thuê dùng mánh khóe để lừa đảo tiền đặt cọc chăng?

Anh đè nén sự hoảng loạn trong lòng rồi nhìn quét căn phòng một lần, cửa sổ vẫn khóa chặt. Hành lý anh mang tới cũng không nhiều lắm, chẳng đáng giá để mà bị trộm nhòm ngó. Kể ra là nếu đặt vị trí mình là một thằng trộm thì nhìn đống đồ này anh cũng chê…

Lý Hiên nhìn kĩ lại “chứng cứ” trong tay, chữ viết trên mảnh giấy nhớ vừa sạch sẽ vừa sắc bén, lại còn đẹp hết biết. Nếu như đánh giá qua chữ, anh thật sự muốn gửi cho người này một lời tán thưởng.

Lật qua lật lại tờ giấy mấy lần, hương thơm nhạt nhòa từ manh giấy thoang thoảng bay qua. Là một mùi hương vừa ngọt vừa mát, chắc chắn là loại mà nữ sinh sẽ yêu thích.

“Thì ra là một chị gái xinh đẹp.” Lý Hiên lẩm bẩm, tự tiện đặt cho con quỷ trong phòng một cái biệt danh.

Anh chưa có ý định báo công an vội. Trải qua 9 năm giáo dục bắt buộc, từ tận đáy lòng Lý Hiên vẫn thầm mong trong phòng không có quỷ, thà là người đột nhập còn tốt hơn ấy. Rối rắm nửa ngày mới chợt nhớ ra sáng mai vẫn phải đi làm, gọi cảnh sát đến vào đêm hôm khuya khoắt thế này thì hỏng mất. Anh tự an ủi bản thân là “chị xinh đẹp” đã ăn mì của mình rồi, đêm nay sẽ không tới nữa đâu. Quay về giường nằm một lúc, hai phút sau Lý Hiên lại bước xuống, bật chức năng ghi âm của điện thoại lên rồi nhét một con dao gọt hoa quả xuống dưới gối, tới lúc này mới yên tâm ngủ tiếp.

Sau nửa đêm ngon giấc, bản ghi âm ngoài thu được tiếng chính mình ra thì chả có gì cả, đồ vật trong phòng vẫn y nguyên. Lý Hiên cũng chẳng buồn để ý mà xách đồ đến công ty làm, trải qua một ngày dài đằng đẵng mới tan ca. Buổi tối về đến nhà đã mệt bở hơi tai, chả có sức tự nấu ăn cho mình nữa.

Anh lại lấy ra hai hộp mì ăn liền, ma xui quỷ khiến thế nào lại nấu hai bát mì thịt bò kho. Một bát cho mình thì đập thêm quả trứng, một bát kia thì để trên mặt đất như hôm qua. Lý Hiên với lấy tờ giấy “chị xinh đẹp” để lại, lật sang mặt trái rồi viết vài chữ “Hôm nay làm mì thịt bò kho như yêu cầu đây”. Viết xong xuôi rồi anh vẫn thấy mình vừa làm một chuyện ngu không thể tả, nhưng vẫn cứ đặt tờ giấy bên dưới cái bát.

Tối hôm đó trước khi đi ngủ, Lý Hiên còn cẩn thận để lại một sợi tóc ở nơi không dễ thấy gần cửa ra vào và cửa sổ. Đây là một kĩ xảo anh học được từ các bộ phim chiến tranh gián điệp, anh không tin rằng mình không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết xâm nhập nào.

Rạng sáng canh ba, Lý Hiên lại bừng tỉnh từ giấc mộng. Trong mơ vẫn là khuôn mặt mơ hồ ấy, chẳng qua lần này anh thấy rõ hơn một chút, xác nhận là đối phương có đôi tay thật là xinh đẹp, làn da bóng loáng nhẵn nhụi, hẳn là dáng người trẻ tuổi. Đáng tiếc thứ hai bàn tay ấy cầm là bát mì ăn liền, dù là mì thịt bò kho, đó vẫn là mì ăn liền.

Lý Hiên nhảy xuống giường, khép nép nhìn bát mì bên cạnh chân mình. Sợi mì đã nhão từ lâu, nhưng bên dưới bát lại có thêm một tờ giấy nhớ.

— “Ăn ngon lắm. Cảm ơn đã chiêu đãi.”

Lý Hiên sợ bay màu, vội vàng rà soát lại căn phòng ngủ không hề có dấu hiệu bị kẻ gian đột nhập của mình. Anh tự cấu vào mặt và thử nghiên răng vài phát để xác định mình thật sự không nằm mơ. Sau đó lại nhìn chằm chằm vào bát mì, hồi tưởng người trong mộng đã ăn mì xong nhưng trên thực tế sợi mì vẫn còn đó, chỉ là đã nhão sạch. Lý Hiên đánh bạo nếm thử một sợi rồi nhổ ra ngay lập tức.

Sợi mì không có vị và biến thành bột sau khi nhai.

Anh bất chợt nhớ lại nhiều năm về trước đã từng theo người nhà đi viếng mồ mả. Hồi đó còn là trẻ con tham ăn tục uống, đói bụng muốn ăn trái cây cúng liền bị bà nội nói: “Cái gì ma quỷ ăn rồi thì người nếm sẽ không còn vị nữa.” Theo bà, ma không có cơ thể nên không ăn được đồ thật, chỉ có thể hút lấy tinh khí của món ăn.

Anh thật sự gặp ma rồi sao?

Thực ra Lý Hiên nghĩ đến đây cũng không sợ hãi gì cho cam. Một con quỷ biết để lại giấy nhắn cảm ơn dù sao cũng tốt hơn thành phần bất hảo đột nhập nhà người ta trái phép. Anh nghĩ ngợi một lúc mới lấy một tớ giấy khác, viết 3 chữ “Bạn là ai?” rồi nửa tin nửa ngờ nằm xuống, nhắm hai mắt lại.

Trằn trọc mãi vẫn không thể vào giấc, nhắm mắt lại chỉ cảm thấy mí mắt giật giật, cố chấp phải mở ra. Cảnh tượng trước mắt khiến Lý Hiên giật hết cả mình: một thanh niên dáng người thanh tú đang ngồi bên giường anh, trên tay cầm tờ giấy anh vừa viết. Anh chú ý nhìn kĩ hơn chút và thấy rằng bàn tay của người này chính là bàn tay đã xuất hiện trong giấc mơ của mình.

“Vậy là không phải một chị gái xinh đẹp…” Lý Hiên nói theo bản năng.

Người nọ, à là con quỷ nọ, trừng mắt nhìn anh một cái. Bị ánh mắt sắc như dao cau khoét vào mỏm đá như vậy liếc qua, Lý Hiên đang ngồi trên giường cảm thấy như xương cốt cơ thể mình nhẹ đi rất nhiều. Đối phương mở miệng nói. “Tôi là Ngô Vũ Sách, là chủ nhà trước.”

“Tôi là Lý Hiên, chủ nhà hiện tại…” Lý Hiên ngượng ngùng đáp. Anh nhìn Ngô Vũ Sách, nghĩ thầm người này tuổi tác chắc cũng không cách xa mình mấy, còn trẻ vậy mà đã sớm ngoẻo rồi sao?

Ngô Vũ Sách tựa hồ như biết được trong đầu anh đang có gì, liền trả lời: “Cuộc đời vô thường, anh cũng không biết được một ngày nào đó sẽ thành quỷ đâu.”

Lý Hiên không nói gì, việc này trừ bỏ Diêm Vương thì ai mà biết.

“Cậu không phiền nếu tôi ở nơi này chứ?” Anh hỏi thử.

“Có phiền.” Ngô Vũ Sách nói.

Lý Hiên ngẩn người, cảm thấy hơi đau đầu: “Nhưng tiền đặt cọc không hoàn lại được….” Chắc hẳn mấy vị khách thuê cũ cũng đều bị Ngô Vũ Sách đuổi hết đi rồi.

“Anh có thể ở lại một thời gian.” Nghe Ngô Vũ Sách nói như vậy, Lý Hiên hoài nghi có phải mình đang ăn nhờ ở đậu trong chính căn nhà bản thân đã trả hết tiền thuê hay không.

“Người sống chuyển giao quyền sở hữu mà không được sự cho phép của người chết.” Ngô Vũ Sách nhíu mày. Cậu bảo với Lý Hiên rằng trước khi anh chuyển đến, một cặp vợ chồng, hai sinh viên đại học và một người làm việc tự do đã sống ở đây. Cặp vợ chồng quá ầm ĩ, sinh viên đại học ở dơ và vứt đồ bừa bãi còn đồng chí freelancer ngày đêm đều chạy deadline, quỷ cũng không chịu nổi. Là một nhân viên văn phòng sáng đi tối về, lại còn lịch sự dâng đồ cúng mỗi ngày, Lý Hiên thành công nhận được sự đồng ý của Ngô Vũ Sách để được ở lại đây với tư cách là một người sống.

“Giấy nhớ ở bên dưới giường, là của nữ sinh viên đại học trước đây từng ở nhưng làm rơi xuống vách. Nếu có thời gian thì anh tự nhặt đi.” Ngô Vũ Sách nói xong thì biến mất luôn.

Lý Hiên mở to hai mắt, trong lòng niệm lại giá trị quan đời mình trong ba giây rồi mới hồi phục tinh thần — mẹ nó chuyện phi khoa học gì thế này?! Anh một tay bụm mặt, nằm úp trên giường mò tay xuống vách sờ soạng một phen, quả thật lấy được sấp giấy nhớ mang theo mùi hương thơm nhẹ đó.

Cuộc sống cùng quỷ sẽ như thế nào đây? Lý Hiên lắc lắc đầu và tính toán lại sinh hoạt phí. Vậy là trong một thời gian ngắn ngủi, anh đã tự vác về một gánh nặng mới là tiêu tốn thêm 30 bát mì ăn liền một tháng.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu anh đau như muốn nứt ra, hoài nghi có phải mình vừa mơ thấy một cơn ác mộng. Vậy mà chưa gì anh đã thấy Ngô Vũ Sách hiện hình trong phòng mình. Chính xác mà nói thì là một-nửa Ngô Vũ Sách. Cậu ta cúi người, đầu và nửa người trên biến mất trong tủ lạnh, chỉ còn lại nửa thân dưới đứng trên mặt đất. Nếu đây không phải là thực tế, Lý Hiên chắc sẽ nghĩ đây là trò chơi người đi xuyên tường.

Nghe được tiếng động, Ngô Vũ Sách đứng thẳng người, lúc đấy anh mới có thể thấy nguyên vẹn thân thể người nọ. Cậu cau mày nói: “Sao tủ lạnh của anh chỉ có trứng và sữa vậy?”

“Ặc… tại cũng vừa chuyển vào nên chưa kịp mua thêm đồ ăn. Hơn nữa tôi cũng không có thời gian nấu cơm. Cậu xem đó giờ tôi cũng chỉ ăn mì ăn liền thôi à.”

Ngô Vũ Sách suy nghĩ một lúc rồi nói: “Anh cúng cho tôi… vài ngày nữa. Lúc đó hẳn tôi có thể di chuyển vật nặng chứ bây giờ chỉ cầm được mấy thứ như giấy nhớ thôi. Tới lúc đó tôi sẽ nấu cơm cho anh ăn.”

“Cậu là nàng tiên ốc đấy à?!” Lý Hiên cũng không hiểu tại sao đến tầm này mà mình vẫn còn thản nhiên đùa được.

“Cũng kiểu vậy… Mà anh cũng đừng cho tôi ăn mì gói nữa.” Ngô Vũ Sách nói. “Mì thịt bò kho tuy vị không tồi, nhưng không có dinh dưỡng.”

Đã làm ma rồi mà vẫn còn đòi ăn đồ dinh dưỡng nữa hả? Lý Hiên nghĩ thầm, tiu nghỉu sờ vào ví của mình, thà là bay 30 bát mì ăn liền còn tốt hơn ấy.

Lúc Lý Hiên tan làm về đến nhà thì Ngô Vũ Sách đang bận rộn cầm chảo xào nấu gì đó, hương thơm của món trứng xào cà chua lan tỏa khắp căn phòng. “Hôm nay lại là trứng xào cà chua sao?” Lý Hiên cất tiếng hỏi. Kể từ khi Ngô Vũ Sách hấp thu đủ linh khí từ đồ cúng và có thể cầm được vật nặng, anh đã phải ăn cơm với trứng xào cà chua, trứng xào ớt xanh và trứng xào tỏi suốt một tháng liền.

“Trước khi chết tôi chỉ biết mấy món này thôi.” Ngô Vũ Sách liếc mắt nhìn anh. “Tôi không phải trợ lý AI của anh, muốn ăn gì thì tự nấu.”

“Cảm tạ Ngô Vũ Sách đại nhân đã rộng lòng xuống bếp!” Lý Hiên vội vàng giở bài tán thưởng. Anh giúp Ngô Vũ Sách dọn bàn, một người một quỷ ngồi dối diện nhau trước bàn cơm, cùng ăn chung một đĩa. Thức ăn Lý Hiên gắp ra sẽ được tống vào bụng còn thức ăn Ngô Vũ Sách động đến sẽ bị bỏ xuống như cũ. Thỉnh thoảng, Lý Hiên sẽ gắp phải một miếng nào đó không có vị.

“Như vậy có hại cho cơ thể của tôi không?” Lý Hiên hỏi.

“Không sao cả, anh có ăn cũng vô dụng cả thôi.” Ngô Vũ Sách trả lời.

Sau khi ăn xong, Lý Hiên phụ trách công việc rửa bát. Anh một bên chà rửa chén đĩa một bên xem Ngô Vũ Sách chơi game trên máy tính của mình, nghĩ thầm rằng dạo này thời gian hiện hình của đối phương càng lúc càng lâu. Trong lúc thu dọn đồ ăn, anh cũng vô ý đụng vào cơ thể lạnh lẽo của Ngô Vũ Sách, tựa hồ như chạm vào một tảng băng vậy. Tuy nhiên đồng chí ma kia vẫn rất chi là thích chơi trò bám theo Lý Hiên rồi đi xuyên qua người, thưởng thức khuôn mặt hoảng sợ tột độ của anh.

“Người thuê lúc trước có từng gọi người đến đuổi ma không?” Lý Hiên tò mò hỏi, “Nó có ảnh hưởng gì đến cậu không?”

“Chủ cho thuê trước có mời về một đứa nhóc, là thầy trừ tà gì đó. Nhưng thằng bé nhìn tôi một cái rồi bước đi, bảo là không tiếp nhận trường hợp này.” Ngô Vũ Sách nhìn anh một cái. “Sao? Muốn đuổi tôi đi à?”

“Không bao giờ! Cậu đi rồi thì ai ở nhà làm trứng xào cà chua nữa!” Lý Hiên đi đến bên Ngô Vũ Sách, muốn chọc vào má người kia nhưng lại chỉ chạm được tới khoảng không.

“Không được chọc tôi.” Ngô Vũ Sách ngẩng đầu, khuôn mặt hơi phồng lên dù không rõ lắm.

Khi Lý Hiên vươn tay ra lần nữa, tay anh lại tiếp xúc với một làn da lạnh lẽo. Anh nghĩ thầm trong lòng: Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc cậu có thể ở lại nơi này thêm được bao lâu.

Trong lúc đi làm, Lý Hiên lặng lẽ chuồn ra ngoài và gọi một cuốc cho chủ thuê nhà. Vị chủ thuê là cứ như là đã có chuẩn bị từ trước, liền gửi thẳng cho anh địa chỉ liên hệ của thầy trừ tà. Vị thầy trừ tà này họ Cái, tên là Cái Tài Tiệp, hẳn là còn nhỏ, nghe giọng phát biết ngay là trẻ con.

“Người thuê phòng số 513 hả? Trường hợp nhà anh tôi không tiếp.” Đầu dây bên kia nói xong toan cúp điện thoại.

“Khoan đã khoan đã, tôi muốn hỏi một chuyện thôi,” Lý Hiên vội vàng nói, “Tại sao nhóc lại không đuổi Ngô Vũ Sách đi?”

Đứa nhỏ ngữ khí rất điềm tĩnh, “Ngay cả tên người ta anh cũng biết rồi, tôi lại càng chả có lí do để làm thế.”

“Ừm?” Lý Hiên nghi hoặc đáp.

“Dương thọ của người đó chưa hết, phía dưới đương nhiên không thu nhận. Những việc anh ta làm cũng chỉ là hù dọa người khác, không có ác ý, loại tình huống này tôi mà động thủ thì tổn hại âm đức lắm.”

Lý Hiên nắm chặt bàn tay đang buông lỏng. “Vậy… cậu ấy còn có thể ở lại bao lâu? Có thể không để cậu ấy đi không?”

“Dương kiếp của anh ta phỏng chừng vẫn còn vài chục năm nữa, vẫn còn rất sớm. Nếu như anh muốn anh ta duy trì cơ thể thật… cũng đơn giản. Hẳn là anh cũng từng nghe chuyện ma quỷ phải hút dương khí rồi đi?”

Lý Hiên giác ngộ rồi.

Đêm hôm nay hẳn là thời điểm tốt để thực hiện công việc hút dương khí ha.


end.

(tại sao lại end ở đây, màn hút dương khí đâu rồi?!!)
 

CinyOkAnn - An Mộng

Farm exp kiếm sống
Bình luận
29
Số lượt thích
102
#2
Tui cũng muốn hỏi màn "Thải âm bổ dương" đi đâu rồi QwQ
Hàng Song Quỷ vã lắm mới được ăn mà ಥ‿ಥ
 

Bình luận bằng Facebook