Hoàn [Tôn Tiêu] Đời người đâu thiếu chốn nào gặp nhau

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
:tieu CHÚC MỪNG SINH NHẬT TIÊU THỜI KHÂM :tieu

ĐỜI NGƯỜI ĐÂU THIẾU CHỐN NÀO GẶP NHAU
Tác giả: 钻冰取火

Link gốc: [孙肖] 人生何处不相逢

Edit: Nguyệt



Giang Nam tháng ba, cỏ xanh oanh hót, cảnh xuân như dệt.

Lúc Tôn Tường bước vào tửu lâu, người kể chuyện vừa gõ chiếc thước gỗ xuống bàn nghe “cộp” một tiếng.

“Cái gọi là ngày lành cảnh đẹp, trăng tròn hoa thắm chính ngay giờ phút này không sai, gió thu sương sớm gặp nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.”

Tôn Tường không dừng bước mà đi thẳng lên lầu hai.

“Nhớ đại tiểu thư nhà họ Liễu kia, dung mạo vốn đã động lòng người, lúc này dưới trăng sáng vằng vặc lại càng e thẹn khiêm nhường. Chỉ thấy đôi mắt nàng long lanh xao động, đôi môi đỏ mọng khẽ hé, nhẹ nhàng cất tiếng: “Nguyện cùng lang quân phiêu bạt chân trời, từ này bầu bạn đến khi bạc đầu.” Lại lấy ra một chiếc vòng lục ngọc từ trong tay áo, muốn trao cho người trong lòng.”

“Ối trời!” Có người nghe không kìm được, “Liễu tiểu thư này bạo dạn quá vậy? Không phải khi nãy mới tả dung mạo như xuân sớm, vòng eo tựa liễu xanh, thân thể mềm mại mặc người đẩy ngã sao!”

Những người xung quanh cũng gật đầu hùa theo, “Đúng thế, thế này nghe cứ như nam nữ đảo ngược vậy! Ai đời lại có nữ trao vòng tay cho nam…”

Người kể chuyện liếc xéo về phía đó một cái, “Nông cạn! Ai nói nữ không thể theo đuổi nam? Liễu đại tiểu thư này dù trông mảnh mai nhưng nội tâm lại rất kiên định, quyết đoán, là một người cực kỳ có chủ kiến. Nếu cả hai đã tình chàng ý thiếp, sao đằng nữ không được chủ động?”

“Quá chí lý!” Lại có người nghe trầm trồ khen ngợi, vừa nhìn một thân y phục xanh biếc thêu hoa văn các loại thuốc Đông y của người này liền biết là người của Vi Thảo Đường.

“Ái chà, cũng hợp lý đấy, đúng điệu bộ của Vi Thảo Đường.”

Những người phía sau cũng rì rầm, “Vòng tay ngọc lục, là phong cách trước nay của Vi Thảo…”

“Ấy mà cũng không đúng nha!” Lại có người nghe lên tiếng, “Chẳng phải Đấu Thần Tôn Tường kia bảo ma giáo chưa diệt chưa thành gia lập thất à! Sao mới được dăm ba tháng đã dây dưa với Vi Thảo rồi?”

Tôn Tường trượt chân, giẫm gãy tấm ván gỗ tạo thành tiếng “rắc” nghe rõ mồn một. Những người đang tựa vào cửa thang lầu nghe kể chuyện đồng loạt nhìn hắn sang bằng ánh mắt trách móc.

Tôn Tường vội vàng sụp đấu lạp xuống thấp hơn, vội vàng bước lên lầu hai.

“Ha ha, chắc vị huynh đài này chưa từng yêu đương nhỉ? Chưa yêu ai thì cũng nên nghe kể rồi chứ? Tình là thứ không biết từ đâu mà tới, nói kỹ hơn thì chuyện tình cảm đâu thể nào khống chế được?” Người kể chuyện hắng giọng, chuyển hướng câu chuyện, “Nhưng vị huynh đài này cũng nhận ra được điểm mấu chốt rồi. Nhớ khi xưa Đấu Thần Tôn Tường hào sảng biết bao, ấy thế mà giờ phút này cũng phải chần chừ, lại nhớ ý định đã quyết lúc trước, không muốn nuốt lời. Huống hồ, Tôn thiếu hiệp dù cảm động trước tâm ý của Liễu tiểu thư nhưng trong lòng lại không kiềm được xuất hiện một dung mạo như hoa như ngọc khác…”

Sảnh đường nhất thời ồ lên.

“Gì cơ! Tôn Tường có người khác trong lòng rồi sao! Vậy chẳng phải hành động của hắn quá cặn bã à!” Ấy là lời nhận xét của người lần đầu tiên nghe câu chuyện này.

“Cái gì! Thế mà hắn không từ chối! Không phải giang hồ đồn đại hắn không gần nữ sắc à!” Đây là câu cảm thán của người nghe bị đầu độc bởi những lời truyền miệng.

“Ta biết rồi! Là Tô Mộc Tranh!” Còn đây là điều những người nghe kể chuyện không sót một phần nào nghĩ tới.

Tiếp đó, một toán khách quen bắt đầu xúc động thổn thức.

“Đúng thế! Còn có Tô Mộc Tranh! Ôi! Thật là Gia Thế tuyệt luyến mà!”

“Mẹ nó, tình yêu tam giác à! Ta thích…”

“Nhưng nếu không vì Đào Hiên chia uyên rẽ thúy, có khi hai người họ ba năm hai đứa ấy chứ.”

“Sao mà nhanh như vậy được, Gia Thế mới tan rã có một năm thôi!”

“Nhưng ta nghe nói người Tô Mộc Tranh ngưỡng mộ là Diệp Tu cơ mà?”

“Không ngờ tân cựu Đấu Thần tranh đấu có thể đánh từ võ lâm tới tận hôn nhân, ái chà chà!”

“Này này, mấy người nói xem, Liễu Phi với Tô Mộc Tranh nên chọn ai?”

“Ta cảm thấy hẳn là nên thương lấy người trước mắt, Liễu tiểu thư đã chủ động đến mức ấy cơ mà…”

“Nhưng mà Vi Thảo đã xanh lắm rồi…”

“Tô Mộc Tranh mới là ánh trăng sáng khó quên nhất trong lòng… Dù gì cũng là tình đầu mà!”

“Phải ta, ta ôm hết!”

Nhất thời, đủ tiếng bàn luận ồn ã, náo nhiệt biết bao.

Tôn Tường vừa lúc bước trên lầu hai, cậy vào thính lực tốt nghe không sót câu nào trong những tạp ngôn bên dưới, lòng hắn thoáng chốc rối như tơ vò.

Câu chuyện vớ vẩn gì không biết! Mặt Tôn Tường trông thì bình tĩnh nhưng đôi mày cũng phải nhăn tít lại. Hắn biết trang chủ của hắn vướng phải tai tiếng, không ngờ chính bản thân mình cũng bị gán vào tam giác tình yêu. Cái quái gì vậy chứ? Hắn giao thiệp với Liễu Phi nhiều lắm chắc!

Nhưng giờ hắn có thể làm gì được đây? Nhảy ra nói “Ta là Tôn Tường, ta phải thanh minh”? Vậy đoán chừng ngày mai toàn bộ những tin đồn trên giang hồ đều biến thành “Giật mình! Đấu Thần thẳng thắn thừa nhận không quên người cũ! Gia Thế tuyệt luyến canh cánh mãi trong lòng!” “Gió thu sương sớm gặp nhau, Luân Hồi Vi Thảo kết bầu lương duyên”,…

“Tiểu nhị, dẫn ta tới phòng riêng.”

Nếu không xả giận được thì đành nhắm mắt làm ngơ. Hy vọng phòng “Thiên” cách âm tốt một chút, ít nhất đừng để hắn nghe được mấy câu bàn luận xem hắn nên yêu Liễu Phi hay Tô Mộc Tranh nữa.

Tôn Tường buồn bực nghĩ, lòng chộn rộn đủ điều. Vừa bước sâu vào hành lang mấy bước lại chợt khựng lại.

“Khách quan?” Tiểu nhị thấy hắn không theo kịp mới ngoảnh lại hỏi bằng thái độ khó hiểu.

“… Không cần nữa, người đi đi, bạn ta tới rồi.” Tôn Tường viện bừa một lý do, đưa một lượng bạc cho tiểu nhị. Tiểu nhị thấy khách hào phóng như vậy cũng không băn khoăn nữa, rối rít cảm ơn xong xuôi liền chạy đi lo việc của mình.

Đuổi tiểu nhị đi, Tôn Tường thở phào một hơi, hắn thật sự trở nên chần chừ hơn trước rồi.

Hắn nắm chặt Khước Tà, đè nén nỗi kích động, cố bước nhẹ nhàng, thong thả bước theo hướng mùi hương.

Hương này tên “Quê Nhà”, lấy trong câu Tống từ “Nơi lòng an ổn là quê nhà mình”*. Lấy hương cỏ cây làm chủ, mùi nhẹ mà lâu tan, hương dịu mà không nhạt, mùi thơm thanh mát có tác dụng an thần, dễ ngủ.

* Trích trong bài từ “Định phong ba – Từ Nam Hải về tặng ca kỹ trong nhà Vương Định Quốc” của Tô Thức

Là loại hương Tiêu Thời Khâm điều chế riêng cho hắn.

Ngày ấy sấm rung chớp giật, hắn đã tới Gia Thế hơn một tháng mà giờ mới gặp cơn mưa lớn đến vậy. Hắn bị bắt phải ở trong phòng, lại còn mới bị so sánh với Diệp Tu, cực kỳ cáu kỉnh. Nhìn bài trí trong phòng không có thứ gì vừa mắt, hắn hận không thể đẩy đổ, đập tan hết những giá sách, bình hoa kia. Vất vả kiềm chế cảm giác bức bối ấy, hắn nhón một miếng bánh hoa quế lên, vừa cắn một miếng nhỏ đã phun phì phì ra hết. Ném miếng bánh lên bàn, hắn chỉ muốn nhấc Khước Tà ra sân khua múa một chặp.

Còn chưa ra khỏi cửa, hắn đã đụng phải Tiêu Thời Khâm.

Một bên tay áo người nọ ướt đẫm, tay kia thì ôm lấy một chiếc hộp nhỏ che trong lòng, không dính dù chỉ một giọt nước mưa. Thấy hắn cầm theo Khước Tà cũng không ngăn cản mà chỉ nhướng mày mỉm cười, nói tới xem món quà y mang tới trước rồi đi cũng không muộn.

Sau đó, hắn liền ngồi xuống bên bàn.

Vừa mở hộp, một mùi hương dìu dịu, dễ chịu lan ra. Tiêu Thời Khâm mỉm cười giải thích rằng thấy hắn buồn phiền suốt mấy ngày, y cũng nhàn rỗi không có việc gì, bèn tiện tay làm thứ này, đốt một ít trước khi ngủ có thể giúp được đôi chút. Nếu không hữu dụng thì cứ giữ lấy, ít nhiều cũng là tấm lòng của y, đến Gia Thế lâu vậy rồi mà còn chưa thăm hỏi tử tế tân gia chủ. Câu cuối cùng còn mang theo nét cười.

Hắn chỉ gật đầu, không nói gì.

“Ta coi như ngươi nhận rồi nhé.” Tiêu Thời Khâm cũng không cho hắn cơ hội từ chối. Thấy hắn không phản đối, y lại lấy một lá bùa hộ mệnh từ ngực áo ra, “Bình thường có thể mang theo thứ này bên mình. Trong đó cũng đã được thêm “Quê Nhà”, là tên của loại hương kia. “Nơi lòng an ổn là quê nhà mình”, nghe không tồi phải không? Về sau Gia Thế chính là “nhà” chung của chúng ta. Tôn Đấu thần không ngại dẫn ta đi xem phong cảnh trên núi chứ.”

Tiêu Thời Khâm đưa bùa hộ mệnh vào tay hắn, trong ánh mắt ôn hòa lại có cả ánh sáng cương quyết và kiên định.

Hắn thoáng sửng sốt giây lát, cảm nhận được nhiệt độ nơi lòng bàn tay, dường như thân thể cũng ấm lên, những buồn bực, khó chịu trong bụng cũng biến mất một cách lạ kỳ. Hắn cúi đầu nhìn lá bùa hộ mệnh trong tay, thầm nghĩ không hổ là bậc thầy chế tạo cơ quan, khéo tay đến độ làm mấy thứ này cũng tinh xảo như thế.

Một tia chớp xẹt qua khiến khuôn mặt Tiêu Thời Khâm càng rõ ràng hơn, nụ cười ân cần cùng y phục sắc xanh lơ nhạt trông cực kỳ ôn hòa giữa tiếng sấm động.

Hắn chợt cảm thấy Tiêu Thời Khâm rất hợp với Hàng Châu. Có sớm xuân đê Tô, có liễu rủ oanh hót*.

* Hai trong số mười cảnh đẹp Tây Hồ (Hàng Châu) do hoàng đế Càn Long đặt tên

Mà hiện tại, mùi hương ấy lại lần nữa phảng tới.

Đã lâu lắm rồi hắn không được ngửi thấy.

Tôn Tường theo làn hương mỏng manh bước tới cửa, quả nhiên, trong nhã gian là Tiêu Thời Khâm đang ngồi.

Lâu ngày không gặp, dung mạo y vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn hệt như hình ảnh trong những giấc mơ của hắn suốt một năm nay. Rõ ràng là một khuôn mặt bình bình không có gì nổi bật nhưng lại mang phong thái ôn hòa, nho nhã như viên ngọc sáng, hợp với tính cách chủ nhân nó nên vẫn trông khá ưa nhìn.

Tôn Tường kiềm chế sự vui sướng, kích động trong lòng, không muốn khiến đối phương giật mình, chỉ đứng ngoài cửa tỉ mỉ ngắm nhìn từng chút như muốn bù lại hết những phần còn thiếu hơn một năm nay.

Nhìn hồi lâu, hắn lại trông ra chút gì đó thật tủi lòng.

Rõ ràng người kể chuyện toàn bịa đặt những điều đâu đâu. Tiêu Thời Khâm lại cảm thấy thú vị với câu chuyện dưới lầu, bèn nhâm nhi vài hạt lạc, thỉnh thoảng mỉm cười.

Đến nước này còn nhịn thế nào được nữa?

“Chuyện Nhỏ!”

Tôn Tường vừa tiến tới, vừa gọi khẽ.

Tiêu Thời Khâm ngoảnh lại, nhìn về phía cửa, biểu cảm bình thản không mảy may dao động. Y hơi cúi đầu thi lễ, lại ôn hòa cười nói: “Đấu Thần đại nhân, đã lâu không gặp.”

“… Chuyện Nhỏ!” Cuối cùng Tôn Tường chẳng thèm quan tâm chín chắn, cẩn trọng gì nữa, hắn rảo bước tới trước mặt Tiêu Thời Khâm, vỗ mạnh lên bàn tạo thành tiếng vang thật lớn.

“Bao nhiêu lâu không gặp như vậy, ngươi chỉ nói với ta chừng ấy thôi sao?”

“Lâu ngày không gặp, Tôn thiếu hiệp lại xử sự vậy với ta?”

Dưới lầu vừa lúc kể đến đoạn Liễu Phi chân tình khó quyết, tiền duyên sơ ngộ nơi bờ sông Yên Kinh. Vừa lên tiếng, lời hai người nói ra lại trùng hợp đến khó tin, ngay đến chút lưu luyến, ai oán tủi thân vì biệt ly cũng hệt như cùng một khuôn đúc ra.

Tiêu Thời Khâm nhịn không được bật cười, thấy Tôn Tường sầm mặt bèn vội ngưng.

“Khụ khụ, Đấu Thần quá lời rồi. Một lần được cộng sự, Tiêu mỗ đương nhiên càng thêm tôn kính Đấu Thần đại nhân, sao dám thất lễ.”

Tôn Tường hừ một tiếng, hắn híp mắt, cảm giác khó chịu trong lòng lên tới đỉnh điểm.

“Càng thêm tôn kính? Là kiểu càng tôn kính trên giường ta?”

Lời vừa thốt ra, Tôn Tường lập tức hối hận. Nhưng ai bảo Tiêu Thời Khâm đáng giận thế, cái dáng vẻ như đã quên sạch chuyện giang hồ ấy khiến hắn giận đến mức nghiến răng.

Tiêu Thời Khâm thoáng sửng sốt, mặt lộ rõ vẻ xấu hổ nhưng thoáng cái đã giấu đi. “Ấy chẳng qua là…”

“Cấm ngươi nói là say rượu làm càn!”

“Ừ, vậy hẳn là…”

“Cũng cấm ngươi bảo hành động theo cảm tính!”

“À, thế thì là…”

“Càng cấm ngươi cho đó là trẻ người non dạ!”

Tôn Tường lập tức nhào về phía Tiêu Thời Khâm, đấu lạp đội trên đầu cũng rơi xuống đất, lăn tròn mấy vòng liên tục.

“Rõ ràng chúng ta là lưỡng tình tương duyệt!” Tôn Tường tiếp tục phồng mang trợn má, nói với vẻ hung tợn.

Tiêu Thời Khâm cười, lắc đầu, “Đã từng thôi.” lại vỗ nhẹ Tôn Tường, chỉ về phía cánh cửa, dở khóc dở cười: “Phiền Tôn thiếu hiệp khóa chặt cửa trước đã, miễn cho kẻ khác vây xem.

“Tên ta không phải Tôn thiếu hiệp.” Tôn Tường rúc đầu vào lòng Tiêu Thời Khâm, không chịu di chuyển.

“… Tôn Tường.”

“Gọi thêm lần nữa.”

“Tôn Tường.”

Chờ nghe gọi “Tôn Tường” đủ rồi Đấu Thần với bịn rịn đứng dậy khóa cửa, xong xuôi lại nhanh nhẹn trở lại bên bàn, tiếp tục thảo luận về vấn đề “đã từng” với Tiêu Thời Khâm.

“Ngươi vừa nói là “đã từng” đúng không?” Tôn Tường tóm chắc lấy từng câu chữ, nhất quyết không chịu bỏ qua. Tiêu Thời Khâm nói y thích ta! Còn chữ “từng” kia có thể bỏ qua, không cần bận tâm đến.

Chuyện tới nước này cũng chẳng còn gì phải tránh né nữa, Tiêu Thời Khâm gật đầu, không phủ nhận. “Nhưng chung quy vẫn không giống nhau.” Tiêu Thời Khâm trầm ngâm chốc lát như đang ngẫm nghĩ, cuối cùng, y cười cười, “Ta sẽ không rời khỏi Lôi Đình. Ta nghĩ ngươi cũng vậy.”

Ngày chuẩn bị chia tay, suốt dọc đường hai người không nói câu nào. Tiêu Thời Khâm miễn cưỡng cầm ô, đưa Tôn Tường tới bến đò trong cơn mưa xuân rả rích.

Tôn Tường mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng bị Tiêu Thời Khâm cản lại.

Y đứng trong mưa phùn, nhìn theo bóng Tôn Tường biến mất giữa làn nước, mây trời.

Quay người bước trên những phiến đá quay về, cành liễu dài mảnh phất qua tầm mắt. Tiêu Thời Khâm nhìn một chốc, khẽ mỉm cười. Ban đầu là cười đầy chua xót nhưng hồi lâu sau lại chầm chậm biến thành chấp nhận buông xuôi.

Thay vì hoạn nạn tương trợ, chẳng bằng tự tại chốn giang hồ chẳng quen nhau.

Đám người bất chợt xôn xao, Tiêu Thời Khâm nhìn xuống dưới lầu, hơi khó xử, “Bị ngươi ngắt ngang xong ta cũng không biết đang kể đến đây rồi.”

Tôn Tường cũng nghển cổ ra, nhìn quanh, “Có gì hay mà nghe? Đâu phải ngươi không biết ta chỉ thích mình ngươi.”

Tiêu Thời Khâm ho khẽ vài tiếng, ngoảnh sang hướng khác. Trên sân khấu, người kể chuyện lại gõ thước gỗ, “… Yên lặng nào!”

“Vừa nhắc tới chuyện hai người Tôn, Tô hóa giải hiểu lầm, tình cũ khó quên chờ nối lại, Liễu tiểu thư liền bật khóc nức nở, Lưu thiếu hiệp lửa giận bùng lên chỉ thẳng vào Tôn Tường. Nói thì chậm nhưng diễn ra lại nhanh, chỉ nghe “keng” một tiếng, trường kiếm trong tay Lưu thiếu hiệp đã rời vỏ. Mũi kiếm sắc lẻm sáng lòa, ánh bạc rợp trời đuổi thẳng về hướng Đấu Thần. Quả thật là: Vung kiếm chém tơ tình!”

“Cái gì!” Có người nghe giật thót, “Tuệ Kiếm chém tơ tình?! Chẳng lẽ… Lưu Tiểu Biệt với Tôn Tường…!”

Người kể chuyện sặc khan một tiếng, vỗ bốp lên bàn, tức giận: “Là vung kiếm! Vung kiếm! Không phải Tuệ Kiếm! Lưu thiếu hiệp sốt ruột muốn bảo vệ người yếu! Sao lại thành luyến mộ Tôn Tường!” Gã lại nhấp một ngụm trà cho thông cổ họng, lắc đầu thở dài, “Khách nghe chuyện bây giờ thật là…”

Bên dưới lại có kẻ lắm miệng tranh cãi: “Chuyện đó thì có gì mà không thể… Lưu Tiểu Biệt chỉ kiếm Hoàng Thiếu Thiên là chuyện ai chẳng biết.”

“Đúng vậy đúng vậy!”

“Ta còn nghe nói Lư tiểu công tử của Lam Vũ lại khá quấn quýt si mê Lưu thiếu hiệp kia kìa!”

Thấy đề tài sắp rẽ sang hướng lệch lạc, người kể chuyện vội vàng vỗ mạnh lên bàn mấy tiếng liền. “Ngưng ngay! Ngưng ngay! Nếu các vị muốn nghe thì đợi Lư tiểu công tử trưởng thành đã rồi sẽ kể các vị nghe những chuyện còn thú vị hơn.” Tiếp đó, gã lại chắp tay chào, cười nói: “Nếu có vị khách quan nào thật sự muốn nghe những chuyện hiếm người biết, đừng ngại ngày mai lại tới cổ vũ, tại hạ sẽ kể các vị nghe đầu đuôi vài chuyện không tiện nói ra giữa Bá Đồ lão ca và Hàn giáo chủ. Chính là lời đồn Hàn giáo chủ diện mạo hung thần không ai gả, Bá Đồ ca vai khoác khăn choàng*.”

* Khăn choàng vai (hà bí) một phần trong lễ phục của phụ nữ quý tộc Trung Quốc thời xưa

Nhất thời, có vị khách nữ mỉm cười hiểu ý, che mặt hẹn bạn cùng đi.

“Lại kể tiếp chuyện đang dở. Mắt thấy mũi kiếm sắc nhọn đâm tới, Tô cô nương phất tay áo, lập tức bắn ra hơn mười viên băng phách thần châu. Thoáng chốc, tiếng leng keng không ngừng vang bên tai. Mà Liễu tiểu thư kia tuy thương tâm rơi lệ nhưng lúc này đây không biết vận sức từ đâu chợt tung người nhảy lên, đúng thật muốn dùng bản thân chắn trước người Đấu Thần!”

“Á!” Có người nghe giật mình hô lên.

“… Cũng may Lưu thiếu hiệp kiếm pháp như thần, ngừng được đường kiếm ngay tắp lự, mũi kiếm dừng ngay sát cổ họng Liễu tiểu thư. Đối diện với sống chết, Tôn thiếu hiệp giật mình bừng tỉnh. Hắn và Tô cô nương chung quy là… Tình kia chỉ còn nhớ nhung, đến nay đọng lại nỗi lòng tang thương.”

Có người thanh niên không hiểu: “Như vậy là sao? Chẳng phải Tô cô nương cũng ra tay mà?”

Người kể chuyện lắc đầu, cười khẽ: “Ngươi có biết tình cảnh năm rồi Gia Thế đối đầu Hưng Hân không? Ngày ấy ngàn dặm không mây, Tô cô nương vì bảo vệ Tôn thiếu hiệp độc chiến Tôn Triết Bình, áo trắng nhuộm máu, giang hồ khiếp sợ!”

“Chuyện này…”

Người kể chuyện nhấp ngụm trà, cũng thổn thức mấy phần: “Chuyện đã qua chỉ còn là quá khứ. Sau khi Gia Thế tan tác, hai người họ nói chung… Khó lòng trở lại như trước. Ây dà, lòng người đổi thay mà…”

“Nói vớ vẩn!”

Tôn Tường bỗng nhiên đứng bật dậy, suýt nữa làm đổ ấm trà trước mặt.

Tiêu Thời Khâm liếc nhìn hắn: “Về tình về lý đều không có gì không đúng.”

Vốn đi khác đường, việc gì chung đích.

“Không trở lại được.” Tiêu Thời Khâm nói.

“Tâm không thay đổi, trở về được!” Tôn Tường cũng lắc đầu, cố chấp kiên trì.

Tiêu Thời Khâm không đáp, Tôn Tường chỉ có thể căng thẳng quan sát y.

Cuối cùng vẫn là Tôn Tường không kìm được, bỏ lại một câu “Dù sao ta cũng chưa từng thay lòng” rồi ra ngoài đi dạo một vòng, sau lại bê một ấm trà hoa cúc trở vào.

Tiêu Thời Khâm hơi nhíu mày: “Ấm này còn chưa uống hết.”

“Hạ hỏa!” Tôn Tường cáu kỉnh đáp, đặt mạnh ấm trà hoa cúc xuống bàn. “Ngươi khỏi cần lo, tiền ta trả rồi.”

Trong khoảng thời gian đó, người kể chuyện dưới lầu đã kể xong về Tô cô nương.

Trong góc phòng, có người rụt rè cất tiếng: “Nhưng mà, ta nghe chú ba trong họ làm giúp việc ở Luân Hồi kể trong hoa yến đầu năm, Tôn thiếu hiệp uống liền ba vò Đồ Tô, rượu vào lời ra, nói rằng người hắn nhớ nhung ở Lôi Đình!”

Sảnh lớn lại ồ lên.

“Mẹ nó! Chuyện này ta chưa nghe bao giờ luôn đó!”

“Cha chả cái thằng nhãi Tôn Tường này sở khanh thật chứ, thế mà lại dám chân đạp ba thuyền!”

“Chậc, chẳng phải chỉ là vẻ ngoài có tí đẹp mã thôi à, ghê gớm thật!”

“Đẹp trai ăn hết gạo nhà ngươi chắc? Xấu tính!”

Trên lầu, Tiêu Thời Khâm liếc nhìn Tôn Tường, mỉm cười nhàn nhạt.

Tôn Tường hắng giọng mấy tiếng, dời mắt. Sau khi Tiêu Thời Khâm tiếp tục nhìn xuống lầu dưới, hắn lại ngẩng đầu như có chút gì chờ mong.

Tiếng người tranh cãi vẫn còn chưa ngớt.

“Lôi Đình? Liệu có phải là…”

“Đới Nghiên Kỳ!!!”

Ngay đến người kể chuyện cũng phải sửng sốt mất mấy giây. “Tôn Tường và Đới Nghiên Kỳ? Vụ này thú vị đấy… Chi bằng lần tới thêm vào?”

Trong tất cả mọi người, Tôn Tường là kẻ sốt ruột nhất. Hắn suýt nữa bóp vỡ chén trà đang cầm trong tay.

Cái quái gì chứ! Ta muốn mấy người nói ra cái tên Tiêu Thời Khâm được không hả!

Còn cả ngươi nữa! Chuyện Nhỏ, ngươi đừng tưởng ngươi gục đầu xuống thì ta không biết là ngươi đang cười!

Bỏ tiền ra chỉ mua về cục tức, Tôn Tường đánh không được, mắng cũng không xong, chỉ có thể ngửa cổ tu một hớp trà lớn.

Tiêu Thời Khâm cười đủ rồi, nhìn dáng vẻ cau có tức giận của Tôn Tường tuy thấy khá đáng yêu nhưng cũng không nỡ, dịu giọng dỗ: “Quan trọng gì chuyện thật giả, mọi người cũng chỉ tìm niềm vui thôi.”

“Ừ.” Tôn Tường buồn bực đáp, “Dù sao ngươi hiểu rõ là được rồi.”

“Gì mà Liễu Phi, Tô Mộc Tranh, Đới Nghiên Kỳ… Trong lòng ta, bọn họ đều kém ngươi.”

Lần này lại đến lượt Tiêu Thời Khâm khó xử. Tay y đang đưa ra giữa hai người, duỗi tiếp không được mà rút lại cũng không xong. Cuối cùng, y vẫn ngượng ngùng thu tay về, cúi đầu uống trà.

“Tí tách!”

Tiếng hạt mưa đầu tiên rơi xuống mái hiên, giọt xuống vũng nước đọng tạo thành âm thanh lanh lảnh. Tiếp đến giọt thứ hai, thứ ba,… Một cơn mưa xuân nữa lại đến.

Người kể chuyện đã kể đến đoạn cuối, người nghe cũng tốp năm tốp ba rời đi, vội vàng về nhà thu quần áo đang phơi hoặc làm những việc khác.

“Có mang ô không?”

Gần như không nói gì suốt hơn nửa tuần nhang, Tiêu Thời Khâm quyết định lên tiếng.

“Không…”

“Ừ.” Tiêu Thời Khâm gật đầu, đúng là Tôn Tường mà. Lại nhìn thế mưa to dần ngoài cửa sổ, cười nói: “Ta cũng không mang.”

“Hả?” Tôn Tường ngẩng đầu lên.

“Chi bằng nán lại đây chút đã?”

“Được!” Tôn Tường vừa nói vừa đứng phắt dậy, đi vòng quanh chiếc ghế, “Chắc hẳn ngươi chưa ăn cơm nhỉ? Để ta đi gọi chủ quán chuẩn bị! Ta mời!”

“Ừm… Ngươi muốn ăn gì? Không biết chủ quán có làm được Cá hấp Võ Xương, rau Hồng Sơn xào thịt hun khói, Hoàng Pha ba tươi, mọc cá cánh hoa,… không. Không thì chắc cũng phải nấu được canh sườn heo hầm củ sen chứ? Ta thấy ngươi gầy đi rồi, nên bồi bổ nhiều một chút. Hay là ăn ít canh dưỡng sinh nhé? À! Nếu đã đến đây thì phải gọi món thịt viên đầu sư tử, canh đậu hũ thái chỉ, cá mè chiên xù, tôm nõn áo bột sốt,… Phải rồi! Ngày mưa ẩm lạnh, thêm chút rượu nóng… Ta nghĩ nên thêm chút… Đồ ngọt! Bánh hoa quế được không? Mà thôi không ổn, thời tiết này chọn món khác thì hơn…”

Nếu là trước kia, có lẽ Tiêu Thời Khâm sẽ ngắt lời hắn, bất đắc dĩ nói với Tôn Tường rằng hai người họ không ăn được nhiều như vậy mà tửu lâu bình thường cũng không nấu được nhiều đến thế. Nhưng lúc này, y chỉ lẳng lặng ngồi nhìn.

Nghe hắn nói, ý cười bất giác hiện lên trong đôi mắt.

Lảm nhảm một mình suốt hồi lâu, rốt cuộc Tôn Tường cũng dừng lại vì khát khô cả cổ, ngửa cổ uống mấy hớp nước lớn rồi quệt miệng, bấy giờ mới chú ý tới Tiêu Thời Khâm.

“… Sao ngươi lại cười?” Hắn vội vàng đứng thẳng người dậy, lộ rõ vẻ căng thẳng: “Chỉ… Chỉ là ta nghĩ lâu rồi mới gặp thì nên nói chuyện nhiều một chút, ngươi… đừng chê ta ngớ ngẩn!”

“Không đâu.” Nụ cười trên môi Tiêu Thời Khâm càng sâu thêm. “Ta chỉ đang nghĩ…”

Tôn Tường siết chặt góc áo.

“Trời đẹp, mưa vừa đến, đang xuân thánh thót rơi.”

—— May mắn xiết bao.

Hôm sau, đám người Giang Ba Đào tới nơi này hội hợp, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Tôn Tường buồn bực, ủ rũ gục xuống bàn, vẻ mặt không còn lưu luyến gì cõi đời này nữa.

“… Như này là sao?” Giang Ba Đào bước vào, hỏi thăm, mắt lại liếc thấy trên bàn có hai tách trà.

Phương Minh Hoa nhìu mày, ngửi được mùi hương cỏ cây thoang thoảng trong không khí. “Hương này…”

Tôn Tường lập tức ngồi thẳng dậy như chờ được khen: “Chuyện Nhỏ điều chế đó, thơm đúng không?”

“Ngươi gặp Tiêu Thời Khâm rồi?” Mọi người kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Tôn Tường gật đầu, bất giác nhoẻn miệng cười, “Hôm qua bọn ta ngồi ngay đây nghe mưa xuân rơi cả đêm.”

“Mọi người: “Ái….”

Còn chưa “ái chà” xong, Tôn Tường đã nằm sấp xuống bàn với khuôn mặt ủ ê, “Sau đó y bỏ đi…”

“Rõ ràng hôm qua gặp nhau ta đã nói muốn tiếp tục với y, nói ta vẫn thích y, luôn luôn thích, sau đó còn nói rất rất nhiều chuyện nữa! Nhưng y vẫn bỏ đi…”

“Ờ thì, ngươi định buông tay à?”

“Không đời nào!” Tôn Tường vỗ mạnh lên bàn, lần nữa ngồi dậy, nhìn mọi người, hừ một tiếng: “Nếu không vì vướng hẹn, ban nãy ta đã đuổi theo Chuyện Nhỏ rồi.”

Mọi người không biết phải nói gì. Là tại bọn ta cản trở ngươi yêu đương sao?

Cuối cùng, Đỗ Minh ngứa mắt không chịu được, bước tới đá hắn mấy phát, tức giận: “Mau cút đi! Ai hơi đầu ngồi nghe mưa rơi cả đêm với ngươi! Nói chung đếch phải ta.”

Lúc này, mắt Tôn Tường sáng rực lên, đứng dậy duỗi eo, cười toe toét.

“Khỏi cần ngươi.”

“Phản rồi…”

Tiêu Thời Khâm ăn xong bát cháo hoa, đặt mấy đồng tiền xuống bàn, gọi tiểu nhị dắt Phi Điện tới, thân mật vuốt ve bờm con ngựa yêu của mình.

Lưu luyến nhìn lên lầu hai một lần, y quay người vung roi thúc ngựa rời đi.

Tôn Tường vừa lên lầu y đã biết.

Y đã nghe tiếng bước chân của thiếu niên ấy suốt một năm, ghi tạc trong lòng cả quy luật từng tiếng động.

Hôm nay từ biệt, không biết khi nào mới gặp lại, thế nhưng…

Vó ngựa chầm chậm, gió xuân mơn man, trăm hoa rợp mắt.

Tiêu Thời Khâm hơi cong khóe môi, chạm tay lên ngực trái, nơi đó treo một chiếc túi thơm, ngoài thêu hàn mai, trong là “Quê Nhà”.

Giang hồ trọn kiếp bôn ba
Đời người đâu thiếu chốn nào gặp nhau.

END
 

Bình luận bằng Facebook