(Phần mười một) Diễn kịch hay gây chuyện!
1.
Thật ra bọn nhóc tân sinh viên vốn nên ngồi đúng vị trí được quy định của nhà mình, thế nhưng phụ đạo trưởng Trương Giai Lạc vĩ đại lại cảm thấy vô cùng cảm động trước những gì đám nhóc đã làm suốt một buổi chiều, thế nên liền quyết định để bọn họ ngồi chung chỗ với các nhân viên quản lý.
Đới Nghiên Kỳ ngồi hàng đầu kích động uốn qua uốn lại, lặng lễ ôm ngực nói với Cái Tài Tiệp: "Tớ cảm thấy hồi chiều mình nhịn đau cắt phần thịt gà rán quả không uổng phí mà!"
Cái Tài Tiệp vô cùng đồng tình gật đầu.
Sau đó Thư Khả Di và Thư Khả Hân lên sân khấu.
Trong tiếng vỗ tay vang rần toàn trường xen lẫn tiếng gào thét và huýt sáo của một vài nam sinh.
Kế đó Tô Mộc Thu và Giang Ba Đào lên sân khấu.
Nữ sinh toàn trường điên cuồng thét chói tai.
Trương Giai Lạc bịt lỗ tai bắt đầu tự hỏi việc bản thân đặt Đới Nghiên Kỳ cạnh bọn họ có phải một quyết định chính xác không.
Khưu Phi nhìn Tô Mộc Thu thân thẳng tắp mặc vest trắng bĩu môi, lúc nghiêm túc đẹp trai vậy cơ mà!
Diệp Tu thấy Tô Mộc Thu mang vẻ anh tuấn thì cực kỳ hài lòng, hắn kích động đốt một điếu thuốc đặt lên môi ngậm, ha ha ha ha giờ không ai quản mình hút thuốc rồi…
"Xin chú ý, cấm hút thuốc suốt toàn buổi tiệc tối này, phụ đạo trưởng Diệp, mời anh làm gương tốt, kiểm soát bản thân mình." Tô Mộc Thu trên sân khấu cười, nhẹ nhàng mở miệng.
Diệp Tu cảm giác nháy mắt mình biến thành trọng điểm chú mục của toàn thế giới.
Bất đắc dĩ lấy điếu thuốc xuống, Diệp Tu giận dữ đặt trước một chỗ trên đấu trường.
Mở màn là Đường Nhu độc tấu đàn dương cầm.
Vừa lui về hậu trường, quả nhiên Giang Ba Đào liền nhìn thấy bạn học Đỗ Minh đã sắp té xỉu.
"Tiếp theo là tiết mục [Tình ca vườn đào] do Tô Mộc Tranh đến từ nhà Hưng Hân, Sở Vân Tú đến từ nhà Yên Vũ và Ngô Vũ Sách đến từ nhà Hư Không biểu diễn, mọi người, có bất ngờ nha!"
Thư Khả Di còn chưa dứt lời, chiến đội cầu vồng đã lấy từ đâu ra một đống gậy phát sáng, bắt đầu điên cuồng cổ vũ theo sự chỉ huy của Cái Tài Tiệp.
Làm cho mấy phụ đạo trưởng và nhân viên quản lý nhìn mà sửng sốt.
Trương Tân Kiệt đẩy mắt kính một cái không biết nói gì: "Mấy đứa… Làm trò gì vậy."
"Này là nhiệm vụ đàn anh Lý Hiên giao cho bọn em ạ!" Cái Tài Tiệp nghiêm nghị trả lời.
Những người còn lại nghiêm nghị gật đầu.
Trương Tân Kiệt dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn sân khấu dưới ngọn đèn mờ dần.
Đến khi Ngô Vũ Sách lên đài, dưới đài câm như hến mấy giây.
Sau đó tiếng thét chói tai lập tức vang rần như muốn lật cả nóc phòng.
Trương Giai Lạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Ngô Vũ Sách mặc vớ đen và giày cao gót, cảm thấy Lý Hiên thật ghê gớm.
"Sao lại thấy Lý Hiên ghê gớm?" Tôn Triết Bình tò mò hỏi.
"Tôi mặc bộ này anh nhịn được sao?" Trương Giai Lạc tò mò hỏi lại.
"Cậu có thể thử chút." Mặt Tôn Triết Bình vô cùng bình thản.
Hò hét ầm ĩ hơn ba tiếng đồng hồ, Ngụy Sâm ngồi trên ghế đã sắp ngủ gật đến nơi rồi, Phương Thế Kính vỗ vỗ mặt ông: "Học trò ông sắp ra sân rồi."
Ngụy Sâm nháy mắt bừng tỉnh.
"A a a bắt đầu rồi bắt đầu rồi!" Đới Nghiên Kỳ bám cổ áo Cái Tài Tiệp hai mắt phát sáng: "Tớ kể cậu nghe chính tớ đã trang điểm cho đàn anh Tiêu Thời Khâm đó! Da anh ấy siêu siêu siêu đẹp luôn!"
Cái Tài Tiệp víu tay Kiều Nhất Phàm, mặt chết không hối tiếc.
Vậy mà lúc này, tại hậu trường ——
"Đừng mà đừng mà đội trưởng tôi tôi tôi căng thẳng!"
Dù sao bây giờ tất cả mọi người đều đã ôm suy nghĩ vò đã mẻ không sợ nứt, Dụ Văn Châu dứt khoát khoác vai cậu ta: "Không có chuyện gì đâu Thiếu Thiên, diễn đến đâu hay đến đấy thôi!"
Hoàng Thiếu Thiên cảm động gật đầu, sau đó liền nghe dưới sân khấu bắt đầu truyền đến tràng vỗ tay như mưa.
"Không không không được tôi tôi tôi quên thoại!"
"Đừng nhây nhưa nữa tôi sẽ nhắc cậu mà!" Phương Sĩ Khiêm đuổi Hoàng Thiếu Thiên lên sân khấu.
"Tôi… Tôi… Tôi nhũn chân!!!"
Dụ Văn Châu đặt một tay lên vai cậu ta, một tay khác đặt dưới đầu gối cậu ta, trực tiếp bế công chúa!
"Tôi ôm cậu ra."
Hoàng Thiếu Thiên khóc không ra nước mắt, lần đầu tiên cảm thấy kháng cự việc Dụ Văn Châu ôm mình như thế.
2.
Tấm màn lớn chậm rãi kéo ra, Phương Duệ lôi Hoàng Thiếu Thiên đi tới chính giữa sân khấu.
Lâm Kính Ngôn sững sờ, chọc chọc Diệp Tu: "Không phải Phương Duệ chỉ có một câu thoại thôi sao?"
"Thời gian quá ngắn, tôi để bọn họ tự thêm hí kịch."
Lâm Kính Ngôn cảm thấy rất có thể kịch bản này toang rồi.
Phương Sĩ Khiêm bắt đầu dẫn truyện đầy diễn cảm: "Balabalabala… Anh trai của Ophelia, Leotis, cực kỳ oán hận Hamlet, Claudius nhân cơ hội này lôi kéo anh ta, hai người âm mưu giết Hamlet, câu chuyện bắt đầu từ đây ——"
Phương Duệ kéo Hoàng Thiếu Thiên phụng phụng phịu phịu đi tới chính giữa sân khấu: "Điện hạ, trong lần đánh cược này, quá nửa ngài sẽ thất bại đấy."
"Phải… Phải vậy không? Ta không cho là ta sẽ thất bại. Từ khi tên đó đến… đến Mỹ, ta đã luyện tập rất chăm chỉ, nhất định ta sẽ đánh bại được tên đó!" Nice, ít nhất mình cũng nhớ phần đầu!
Khưu Phi đực mặt ra: "Hồi đó đã tìm ra đại lục mới rồi hả?"
Theo một đoạn BGM hoành tráng, Lý Hiên và Đường Hạo xách hai cái ghế lên trên sân khấu, xong thì chống giáo đứng hai bên như vệ sĩ. Vương Kiệt Hi kéo Chu Trạch Khải tới ngồi xuống, Tiêu Thời Khâm đứng cạnh hai người họ, những thị vệ còn lại thì đứng ngay bên cạnh anh.
Hoàng Thiếu Thiên chịu không nổi thoáng nhìn ra chỗ người điều khiển âm thanh sau màn, sao tôi lên sân khấu lại không có BGM!
Khán giả dưới sân khấu trông chờ nhìn mấy nhân vật phong vân trên sân khấu.
Vương Kiệt Hi đột nhiên vỗ tay vịn ghế một cái, đứng lên, tay trái dắt Hoàng Thiếu Thiên, tay phải dắt Dụ Văn Châu: "Thôi, Hamlet, thôi, Leotis, hãy để ta thay hai người các ngươi hoà giải đi."
Hoàng Thiếu Thiên cứng đờ nắm tay Dụ Văn Châu, sau đó lập tức ngây người ngay trên sàn diễn, tui là ai tui đến từ đâu tui phải làm gì đây!
Phương Sĩ Khiêm thấy tình hình sai sai thì nói: "Hamlet cảm thấy vô cùng có lỗi với Leotis ——" Mẹ nó, Hoàng Thiếu Thiên, cậu nói, cậu nói đi, cậu đừng có sửng sốt đờ ra đấy!
Sau đó Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy cực kỳ có lỗi nói với Dụ Leotis một câu: "Thật xin lỗi!"
Diệp Tu ở dưới đài đã sắp cười điên.
Dụ Văn Châu nhỏ giọng nhắc nhở: "Điên cuồng."
Hoàng Thiếu Thiên hiểu ra!
Hoàng Thiếu Thiên thông thấu tinh túy!
"Leotis, anh biết mà, vì điên cuồng nên ta đã làm vài chuyện rất có lỗi với anh! Nhưng Hamlet sẽ làm gì có lỗi với Leotis sao? Sẽ không! Tất cả những thứ này đều do nhân cách thứ hai của ta làm! Đó cũng không phải nhân cách chính! Vậy nên không thể nói là ta làm được!"
Dụ Văn Châu thoáng sửng sốt: "Hóa ra cậu là người mắc bệnh phân liệt nhân cách!"
"… Các ngươi có thể lén lút giao lưu trên phương diện y học sau, nhưng giờ chúng ta vẫn nên so kiếm trước đi." Vương Kiệt Hi chật vật mở miệng.
Vương Kiệt Hi cảm giác đã đến lúc mình lật vở kịch về đúng hướng của nó: "Oswick, đưa thanh kiếm cùn cho bọn họ."
Tiêu Thời Khâm lấy ra hai thanh kiếm cùn, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên mỗi người một cái.
Vương Kiệt Hi mặt đầy vẻ hiền từ nhìn Hoàng Thiếu Thiên: "Cháu Hamlet, cháu có biết chúng ta đang đánh cuộc điều gì không?"
"Không biết." Hoàng Thiếu Thiên dứt khoát lanh lẹ trả lời.
Vương Kiệt Hi cảm thấy hắn diễn không nổi nữa.
"Không sao ta biết là được rồi!" Dụ Văn Châu cảm thấy dây dưa như thế, anh cũng sắp quên lời thoại rồi.
"Ồ, vậy mấy người đánh cuộc cái gì?" Hoàng Thiếu Thiên tò mò hỏi.
Tôi muốn làm loạn! Dụ Văn Châu giữ vững nụ cười trên mặt, nhưng lòng đã thầm niệm đi niệm lại Hoàng Thiếu Thiên vô số lần.
"Nếu cậu thua thì phải gả cho ta."
Nữ sinh toàn trường nháy mắt phát điên.
Hoàng Thiếu Thiên cực kỳ cực kỳ ngu người.
Mẹ nó kịch bản này có giống đã nói xíu nào đâu!!!
Ngụy Sâm nhìn về phía Phương Thế Kính hồi lâu: "Đây chính là vở… kịch Hamlet do bọn họ sắp xếp?"
Phương Thế Kính cảm giác mình cần bình tĩnh lại.
Vương Kiệt Hi cảm giác mình vẫn có thể cấp cứu cho vở kịch đã sắp sanh non này một chút.
"Hãy thay ta châm mấy ly rượu vang trên bàn đi, nếu Hamlet đánh trúng kiếm đầu tiên hoặc kiếm thứ hai, hoặc có lẽ giành được thượng phong vào lần giao phong thứ ba…"
"Vậy hãy để cho Leotis gả cho ta đi!" Hoàng Thiếu Thiên cầm kiếm kích động.
Chu Trạch Khải liếc mắt nhìn Vương Kiệt Hi, đột nhiên phát hiện hai mắt Vương Kiệt Hi to bằng nhau.
Chẳng lẽ không phải là hóa trang!
Vương Kiệt Hi đơ mặt ra một giây: "Ô, thế cứ thế đi, các ngươi so tài đi."
Phương Sĩ Khiêm nén cười siêu siêu mệt.
Đến khi hai người Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên so kiếm cùn được một nửa, Chu Trạch Khải đột nhiên chọc chọc Vương Kiệt Hi như đã đi vào cõi thần tiên được nửa ngày rồi.
"Sao?"
… Chu Trạch Khải chỉ chỉ vào bình Yakult trong tay Lý Hiên.
A! Vương Kiệt Hi đột nhiên nghĩ ra.
"Chờ một chút! Cháu Hamlet, cháu uống ly rượu này đi, chúc cháu may mắn!"
Hoàng Thiếu Thiên đang chơi vui: "Chờ xíu đi, người cứ để đó trước cho con đi, chờ con cưới được người trước mắt con rồi con lại uống sau!"
Dụ Văn Châu cười cười: "Đừng nghĩ nữa. Có cưới cũng là ta cưới cậu."
Khưu Phi rất muốn hỏi hỏi giờ Hamlet và Leotis đều đang lái lụa theo phong cách quỷ dị gì vậy???
Chu Trạch Khải xách cái váy dài thật dài đứng lên, lấy qua một chiếc khăn trong tay Tiêu Thời Khâm, vị đại nội tổng quản có cảm giác tồn tại gần như bằng không.
"Nó… Quá béo rồi… Không kịp thở… Lau mồ hôi." Chu Trạch Khải cảm giác mình diễn vô cùng đúng chỗ.
Hoàng Thiếu Thiên nổi giận!
"Đậu mè dựa vào đâu mà nói con mập! Mẹ người có phải mẹ ruột con không vậy! Con là mẹ nhặt được sao mà mẹ bất ngờ nói con béo trước mặt công chúng? Mấu chốt là con không hề mập chút nào mà con còn là người đàn ông có cơ bụng tám múi đó! Mẹ sao mẹ có thể đối xử với con như vậy!"
Chu Trạch Khải bị nói sửng sốt một chút.
Khán giả dưới đài xem đến là hưng phấn, thậm chí còn có người khen một tiếng hay.
Chu Trạch Khải ngẫm nghĩ một lúc, cảm giác hẳn cũng đến lúc mình lĩnh cơm hộp rồi.
Sau đó cậu liền cầm ly Yakult lên: "Chúc con… Thắng lợi!" Uống một hơi cạn sạch.
Vương Kiệt Hi chìa tay Nhĩ Khang: "Gertrude!"
Sau đó Chu Trạch Khải chậm rãi ngã xuống đất, vô cùng an tường, cuối cùng tôi cũng không phải mất mặt nữa Giang tôi vui quá đi mất!
Tiêu Thời Khâm kinh hô: "Trời ạ! Vương hậu bị gì rồi!"
Hoàng Thiếu Thiên quẳng phắt kiếm, vì sự thành công của kịch bản! Không đếm xỉu nữa! Đổi sang một gương mặt nước mắt như mưa lập tức vọt tới cạnh Chu Trạch Khải té xuống đất.
"Mẹ! Mẹ sao vậy! Mẹ còn chưa thấy con nhấc tám cỗ kiệu cưới Leotis về nhà mà mẹ không thể chết được! Sao mẹ lại nhẫn tâm rời bỏ con như vậy! Mẹ, mẹ đừng đi mà! Mẹ mau trở lại? Con thừa nhận còn không được sao? Mẹ mau trở lại đi ——"
Hoàng Thiếu Thiên ôm cánh tay Chu Trạch Khải, nước mắt nước mũi cọ xát đầy tay áo cậu.
Chân Vương Kiệt Hi mềm nhũn suýt chút ngã xuống đất, này là cái gì với cái gì vậy…
Dụ Văn Châu cúi đầu nhìn Hoàng Thiếu Thiên blah blah đủ thể loại triệt để cạn lời rồi, anh quay lại dùng ánh mắt ai oán liếc người dẫn truyện Phương Sĩ Khiêm phía sau màn một cái.
Phương Sĩ Khiêm cảm thấy chỉ dựa vào sức của mình anh sợ là không tài nào cứu vãn nổi.
Hoàng Thiếu Thiên gào thét nửa ngày phát hiện sao kịch bản còn không tiếp tục, nước mắt lã chã ngẩng đầu liếc nhìn Dụ Văn Châu, đội trưởng anh mau nói gì đi!
Dụ Văn Châu yên lặng ngồi xuống, ôm lấy một cánh tay khác của Chu Trạch Khải: "Vương hậu tôn quý ơi, người cứ yên tâm đi đi, hãy cứ giao Hamlet cho ta! Nhất định ta sẽ đối xử với cậu ấy thật tốt!"
Sau đó anh đứng dậy, chỉa kiếm vào Vương Kiệt Hi —— "Chuyện đã đến nước này ta cũng không thể giấu giếm chân tướng được nữa! Tất cả những thứ này! Đều do tên quốc vương gian ác này làm ra! Để giết chết cậu mà gã lại muốn liên hợp với ta lập nên âm mưu tà ác này!"
Dụ Văn Châu kéo Hoàng Thiếu Thiên lên, hung hăng chất vấn quốc vương: "Ngươi đã chiếm được vương vị! Tại sao còn muốn tiếp tục mưu hại người vô tội!"
Vương Kiệt Hi mang vẻ mặt âm trầm bước xuống vương vị: "Leotis, chẳng lẽ ngươi đã quên em gái của ngươi! Chẳng phải chính nó đã bị Hamlet sát hại sao!"
Dụ Văn Châu khẽ mỉm cười: "Được lắm, vậy giờ không ai có thể cản chúng ta ở bên nhau rồi."
Ngô Tuyết Phong bịt lỗ tai: "Mấy đứa có ai có máy trợ thính không! Đám con gái này quả là đáng sợ mà!"
Hoàng Thiếu Thiên hét lớn một tiếng: "Ngươi tên đốn mạt hèn hạ vô sỉ này! Chịu chết đi!"
Sau đó Hoàng Thiếu Thiên ôm đầu Vương Kiệt Hi, Dụ Văn Châu nhấc chân Vương Kiệt Hi lên, không nói hai lời liền ném quốc vương trở lại phía sau hậu trường.
Phương Sĩ Khiêm, người bị đập trúng, và Vương Kiệt Hi, người có vẻ ngạc nhiên, im lặng nhìn nhau không nói gì.
Mấy thị vệ bị mìn nổ kinh hồn, nghĩ nghĩ, hay là vẫn cứ đứng ngoài quan soát toàn vở diễn thì hơn.
Tiêu Thời Khâm yên lặng chọc chọc Dụ Văn Châu, ê ê ê giờ làm sao đây!
Dụ Văn Châu suy tư một hồi, sau đó lột tóc giả xuống một phát, nhìn Hoàng Thiếu Thiên với vẻ ẩn ý đưa tình: "Thật ra anh tên Dụ Văn Châu, em tên Hoàng Thiếu Thiên, trong một đêm trăng sáng treo cao gió thổi lồng lộng, em uống quá nhiều, bị xe đụng nên mới xuyên qua đây! Nhằm tìm em, anh đã dùng sợi mì treo cổ tự vẫn để đến thế giới này."
Dụ Văn Châu dừng một chút, hỏi với giọng tràn ngập tình cảm: "Em có còn nhớ ra anh không?"
Hoàng Thiếu Thiên cũng giật tóc giả xuống một phát, thậm chí còn kích động ôm lấy Dụ Văn Châu: "Em… Em… Em nhớ ra rồi! Đội trưởng! Em yêu anh!"
Sau đó toàn trường đều điên rồi.
Đới Nghiên Kỳ vịn đầu có chút khó chịu dựa vào lưng ghế tựa: "Chờ chút, sao tôi lại cảm thấy… Choáng đầu…"
Khưu Phi liếc mắt nhìn cô, nghĩ thầm gào thét cả đêm đại não không thiếu dưỡng khí mới là lạ!
Phương Sĩ Khiêm cảm thấy còn không kết thúc ở đây rất có thể ngày mai anh sẽ phải đi bệnh viện khám lỗ tai.
"Và rồi Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên cùng nhau ở lại tại vương quốc Đan Mạch trải qua cuộc sống vui sướng hạnh phúc mãi mãi về sau!"
Sau đó màn lớn chầm chậm kéo vào.
Diệp Tu cười đến mắt híp chẳng thấy đâu.
Ngụy Sâm cảm giác hôm nay mình tới đây một chuyến thật sự rất đáng giá, dù bị lấp một miệng thức ăn chó rất tức giận, nhưng sau này ông đã có lịch sử đen tối của hai thằng nhóc này!
Hừ hừ hừ cho mấy nhóc tính kế ông này!
Phương Thế Kính cảm thấy trong cuộc tranh giành danh hiệu miếu Gay giữa Lam Vũ và Luân Hồi, Lam Vũ thắng chắc.
Nhưng sao anh lại vui không nổi ấy nhỉ? Phương Thế Kính cảm thấy rất phức tạp.
Hàn Văn Thanh cảm giác mình đã không thể kiểm soát nổi biểu cảm của mình nữa rồi.
Chu Trạch Khải lệ rơi đầy mặt, chỉ có một mình tôi diễn theo kịch bản sao?
Phương Duệ lệ rơi đầy mặt, sao lại không cho tôi nói câu về việc dùng sữa rửa mặt làm kem đánh răng kia?!
Vương Kiệt Hi lệ rơi đầy mặt đầu trực tiếp đập vào micro của Phương Sĩ Khiêm nha, đau quá!
Tiêu Thời Khâm lệ rơi… Tiêu Thời Khâm tỏ vẻ bản thân mình không bị mất mặt hài lòng còn không kịp đây sao lại phải lệ rơi đầy mặt chứ?
Bạn hỏi Hoàng Thiếu Thiên với Dụ Văn Châu?
Lý Tấn: Chấn kinh! Nhân viên quản lý nhà Lam Vũ lại làm ra chuyện như vậy trong buổi dạ tiệc đón chào sinh viên mới…
Dụ Văn Châu cảm thấy chơi thật vui.