- Bình luận
- 214
- Số lượt thích
- 1,219
- Location
- TP.HCM
- Team
- Hưng Hân
- Fan não tàn của
- Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
Kỳ thứ mười bảy: Chào những đại thần giải nghệ thời kỳ đầu
Nhân vật lên sân khấu kỳ này: Phương Thế Kính, Phương Sĩ Khiêm, Lâm Kiệt, Quách Minh Vũ, Ngô Tuyết Phong
MC: Chào mừng mọi người đến với đại hội vạch trần Liên minh Vinh Quang – kỳ thứ mười bảy, chủ đề kỳ này là "Chào những đại thần giải nghệ thời kỳ đầu", chúng ta có thể thấy, ở đây có Phương Thế Kính, Phương Sĩ Khiêm, Lâm Kiệt, Quách Minh Vũ, Ngô Tuyết Phong năm vị đại thần tham gia chương trình. Hiện giờ các vị đại thần (quay lại, nụ cười đông cứng) … Thân thiết với nhau thật ahahaha.
(Miêu tả cảnh tượng hỗn loại tại hiện trường: Phương Thế Kính và Phương Sĩ Khiêm đang vật tay nhanh chóng thả tay xuống, Lâm Kiệt tiếc nuối bỏ quyển tạp chí đang cuốn lại chuẩn bị gõ đầu Phương Thế Kính xuống, Quách Minh Vũ thu lại cái chân đang chuẩn bị đá ghế Ngô Tuyết Phong, bị người sau bất động thanh sắc đẩy vai phải đụng vào Lâm Kiệt.)
1
MC: Câu hỏi đầu tiên, cũng là điều fan quan tâm nhất, sau khi giải nghệ các đại thần vẫn sống tốt chứ ạ?
Quách Minh Vũ: Cũng tàm tạm, mấy người trên thương trường còn khó dây hơn tên nhóc Diệp Tu kia.
Ngô Tuyết Phong: Lúc mới ra nước ngoài cảm thấy khá mệt mỏi, không quen, nhưng sau đó chậm rãi thích ứng thì đã khá hơn nhiều, rất hoài niệm đoạn cuộc sống khi còn thi đấu trước kia. Còn nữa, Quách Minh Vũ, cậu không được phép nói xấu đội trưởng nhỏ của bọn tôi.
Phương Sĩ Khiêm: Tôi cũng xuất ngoại, lăn lộn vẫn tương đối ổn, cơ mà rất nhớ rất nhớ căn tin Vi Thảo.
Lâm Kiệt: Về bảo Kiệt Hi mời bọn mình đi ăn căn tin. Tôi thì bình thường thôi, có công việc riêng, 9 giờ vào làm 5 giờ về mệt chết.
Phương Thế Kính: Tôi tham gia một kỳ thi công chức tại quê nhà, cũng không xa Lam Vũ lắm, lúc nhớ đám nhóc kia còn có thể quay về thăm.
[Cao Anh Kiệt: (nghi hoặc) Đội trưởng, anh đi đâu vậy?
Vương Kiệt Hi: (xòe tay) Nạp đầy thẻ cơm, chuẩn bị chịu thịt.]
2
MC: Các đại thần đây đều quen nhau từ thế giới mạng, vậy có gì thú vị đã từng xảy ra trong game thời kỳ đầu không, mọi người có tiện chia sẻ một chút không ạ?
Ngô Tuyết Phong: (cười khẽ) Chuyện thú vị à, lúc trước để hố công hội khác mà đội trưởng nhỏ đã từng chất chồng acc clone chơi trò nằm vùng. Tôi nhớ cậu ấy có một acc clone lấy hình tượng một ông chú trung niên, chuyên xen lẫn trong công hội Hoàng Phong trực tin boss, còn sơ ý trở thành đoàn trưởng của đội trăm người.
Quách Minh Vũ: Được đó Ngô Tuyết Phong, tôi vẫn luôn nghi ngờ lúc đó mấy cậu nằm vùng trong Hoàng Phong mà, tìm hoài không thấy, ra là thằng nhóc Diệp Tu kia đích thân ra trận. Cậu đừng có mà đắc ý, tôi cũng có acc clone trong Gia Vương Triều đấy!
Ngô Tuyết Phong: (bất đắc dĩ) Còn chẳng phải là một em gái trừ tà sao, đặc trưng của cậu hơi bị rõ đó, đùa cậu mấy lần vậy mà cậu vẫn chẳng phản ứng kịp.
Quách Minh Vũ: Á đù! Bảo sao tôi cứ thấy là lạ ra là mấy cậu lấy tôi làm trò đùa à!
Lâm Kiệt: Giả giới tính nằm vùng à, này có gì lạ, Sĩ Khiêm cũng từng.
Phương Sĩ Khiêm: (chấn kinh) Đội trưởng anh…
Lâm Kiệt: (tránh đòn tấn công của Phương Sĩ Khiêm, nén cười) Một em gái mục sư, vào Lam Khê Các, từng hợp tác với bọn lão Ngụy qua rất nhiều phó bản, bẫy được rất nhiều tài liệu.
Phương Sĩ Khiêm: (che mặt) Tôi cũng không ngờ Phương Thế Kính dễ gạt vậy mà! Tôi nói tài liệu hay ghê, cái anh ta liền đưa phần của anh ta cho tôi, trách tôi à, là chỉ số thông minh của anh ta có vấn đề đấy chứ.
Phương Thế Kính: (u buồn) Tôi thật không nên khuyên bọn lão Ngụy nhường cho em gái nhiều một chút mà…
[Ngụy Sâm: Lúc trước ông đây cứ bảo cô em đó kỳ kỳ, như nam giả nữ, không ngờ lại là Phương Sĩ Khiêm, chậc.
Phương Duệ: U, lão Ngụy không phải anh cũng từng bị anh ta hố đấy chứ? Nói chuyện đi, học Chu Trạch Khải à?]
3
MC: Trong mùa giải đầu tiên, đa số chiến đội đều do thành viên công hội trong game cấu thành, vậy xin hỏi nguyên nhân gì đã khiến các vị đại thần quyết định thành lập chiến đội ạ?
Phương Sĩ Khiêm: Tôi ra mắt trong mùa giải thứ hai, không có quyền lên tiếng, cái này phải hỏi Lâm Kiệt.
Lâm Kiệt: Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, Trung Thảo Đường do tôi lập nên, có tiền tài trợ nên muốn tài trợ Trung Thảo Đường lập thành chiến đội, thế là tôi trở thành đội trưởng.
Ngô Tuyết Phong: Đội trưởng nhỏ cứ đuổi theo lừa phỉnh tôi trong game, ban đầu lúc đó tôi vốn có ý xuất ngoại, cậu ấy nói riết làm tôi có chút động tâm, kéo dài thời gian xuất ngoại ra. Kết quả cũng không tệ, cầm ba quán quân.
Quách Minh Vũ: Khi đó tôi thấy bọn họ đều bận rộn lập chiến đội, mà thực lực công hội Hoàng Phong lúc ấy cũng xếp tốp đầu trong game, không có chiến đội thì khá mất thể diện, thế nên tôi cũng tự thân đi kiếm tài trợ đến lập một cái.
Phương Thế Kính: (bóp huyệt Thái Dương) Hình như tôi cũng bị đội trưởng hố, lão Ngụy anh ấy ngụy biện cả một tràng, nói nói một hồi tôi liền tin thật, xong cuối cùng bị anh ấy quẳng lại cho một cục diện rối rắm.
[Trần Quả: Còn vị thành niên mà đã lay động người khác, Diệp Tu, quả nhiên kỹ năng bẫy người của cậu là trời sanh.
Diệp Tu: Không dám không dám, cha tôi làm ăn, cùng lắm tôi cũng chỉ quen tai mắt nhiễm thôi.]
4
MC: Có người nói điều kiện của các chiến đội trong Liên minh thời kỳ đầu đều vô cùng ác liệt, các đại thần có thể miêu tả sơ qua về điều làm mình ấn tượng sâu nhất không ạ?
Ngô Tuyết Phong: Gia Thế bước ra từ quán net, máy tính thì đã có sẵn, không thiếu, chỉ là trong quán net người đến người đi, khá hỗn loạn, chỗ ở thì là một căn phòng lớn bày mấy chiếc giường đơn, mãi đến khi đoạt giải quán quân mùa thi đấu đầu tiên mới được cải thiện.
Phương Thế Kính: Chiến đội Lam Vũ ở thành phố G, thời tiết vẫn luôn rất nóng, nhất là mùa hè, bật máy tính trong phòng huấn luyện lâu rất dễ hỏng cầu chì, mà vừa ngắt điện thì cứ như lồng hấp vậy, còn ảnh hưởng đến việc huấn luyện. Vì thế lúc đó cả đám chúng tôi đều tự học trở thành thợ điện. Nghe nói hình như sau này có sửa đường dây lại, mà cũng không biết giờ đỡ hơn chưa.
Quách Minh Vũ: Ban đầu Hoàng Phong chọn chỗ không tốt cho lắm, vì lo cho kinh phí. Bên cạnh là đường lớn, ban đêm vẫn luôn có xe lui tới, âm thanh quá hỗn loạn, cả chiến đội đều bị thiếu ngủ. May mà trước khi tôi giải nghệ câu lạc bộ đã chuyển chỗ, đỡ tôi lo nghĩ mãi.
Lâm Kiệt: Ban đầu Vi Thảo thuê chỗ trong một tòa cao tầng, lầu trên lầu dưới đều là dân cổ cồn trắng, ngày ngày chờ thang máy trở thành một vấn đề. Chỉ có mỗi hai cái thang máy nhỏ, thi thoảng còn gặp trục trặc, leo cầu thang mệt quá trời.
Phương Sĩ Khiêm: Đúng đó, leo hơn mười tầng đúng là cực hình. Cả mua sữa đậu nành bánh quẩy dưới lầu cũng phải xếp hàng gần nửa buổi, đụng trúng bảo vệ trật tự đô thị là công đợi hóa công cốc liền. Vẫn là tên nhóc Vương Kiệt Hi kia tốt số, lúc cậu ta vừa tới trại huấn luyện cũng là lúc vừa đổi chỗ, rất gần nhà cậu ta.
[Lư Hãn Văn: (giơ bài tập điện môn vật lý lên) Đội trưởng đội trưởng! Em có một câu hỏi, sơ đồ mạch điện này vẽ sao ạ?
Dụ Văn Châu: (nâng trán thở dài) Ầy… Tiểu Lư, không thì em sang bộ phận trang bị hỏi thử đi? Anh thật sự không biết sửa mạch điện.]
5
MC: Các đại thần có gì muốn nhắn nhủ với người thừa kế thẻ tài khoản của mình sau khi giải nghệ không ạ?
Ngô Tuyết Phong: Bây giờ Khí Xung Vân Thủy thuộc về Hô Khiếu, hi vọng dù thẻ tài khoản này ở đâu, vẫn sẽ luôn là người tạo ưu thế cho đoàn đội.
Lâm Kiệt: Kiệt Hi là một đội trưởng rất có trách nhiệm, cậu ấy đã hi sinh rất nhiều vì chiến đội. Lúc trông thấy đấu pháp "Ma Thuật Sư" của riêng cậu ấy ở giải thế giới, tôi đã rất kích động, là Vi Thảo liên lụy cậu ấy, hào quang của cậu ấy xứng đáng được nở rộ.
Phương Sĩ Khiêm: Hai thẻ tài khoản của tôi đều đã giao cho Bác Viễn, không phải tôi thổi phồng cơ mà, có trị liệu nhà nào có thể chơi cả sứ giả thủ hộ với mục sư không, không thì sao lại nói trị liệu Vi Thảo bọn tôi trâu bò chứ!
Quách Minh Vũ: Hoàng Phong không bằng trước kia, tôi cũng biết, nói thật từ lúc giải nghệ tôi đã có dự liệu rồi. Tiểu Điền cậu ấy quá liều, tự gây áp lực lên mình quá nhiều, tôi trông mà xót. Tiểu Điền à, mấy năm nay cậu cực khổ rồi.
Phương Thế Kính: Lúc trước tôi tiếp nhận Sách Khắc Tát Nhĩ là để Văn Châu và Thiếu Thiên có thể có một kỳ quá độ, để bọn họ có thể thích nghi với tương lai hơn. Đứa nhỏ Văn Châu này, lúc vừa vào trại huấn luyện bọn tôi đều khi không cậu ấy có thể ở lại đến lúc cuối, có thể cậu ấy không phải người có thiên phú nhất, nhưng tuyệt đối là đội trưởng ưu tú nhất của Lam Vũ.
[Dụ Văn Châu: Đội trưởng Phương… Cảm ơn.
Hoàng Thiếu Thiên: (hít mũi) Sao lão Phương cũng đánh bài tình cảm vậy, nói làm tôi có hơi cảm động. Muốn khen người ta thì cứ khen đi, còn nói gì mà không phải người có thiên phú nhất, không có thiên phú thì đã sao, ưu thế hai ta bổ sung cho nhau mà, kiếm và lời nguyền vĩnh viễn không chia cách.]
6
MC: Nếu cho mọi người một cơ hội nữa, có thể giữ lại ký ức xuyên về lại thời điểm trước khi quyết định trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, các anh vẫn sẽ lựa chọn như vậy chứ?
Ngô Tuyết Phong: Còn ba cái quán quân đó, không chọn là không chọn sao.
Phương Sĩ Khiêm: Chẳng dễ gì tôi mới thuyết phục được trong nhà cho đi thi đấu, sao có thể từ bỏ được.
Quách Minh Vũ: Dù không có được thành tích gì, nhưng nếu cả chút can đảm để chiến đấu tôi cũng không có, vậy tôi cũng quá hèn nhát rồi.
Lâm Kiệt: Hẳn là sẽ đi, bây giờ Vi Thảo tuyệt vời như vậy, nếu tôi không lập chiến đội thì có lẽ sẽ không có hiện tại, vậy sẽ tiếc nuối biết bao nhiêu.
Phương Thế Kính: Cống hiến tôi dành cho Lam Vũ không được lớn, làm đội trưởng cũng do tình thế bức bách, tuy chỉ ngắn ngủi một năm, lại vừa hay là kỳ quá độ của Lam Vũ. Nói thật, tôi không hề hối hận, ai còn trẻ mà không điên một lần chứ.
[Đường Nhu: (nghĩ ngợi) Phương Sĩ Khiêm… Có chút quen tai.
Diệp Tu: Nhà họ Phương thành phố B, cơ mà nhà họ cũng cởi mở. Lúc trước anh có nói với anh ta, rằng nhà anh ta mà còn không đồng ý thì dùng biện pháp đặc thù đi, ai ngờ lại được đồng ý thật.]