Hoàn [Lẩu thập cẩm] [Cao Kiều] Thỏa đáng

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Tác giả: 良川怀雪

Edit: Nguyệt

Ngoại truyện: Vượt qua khoảng cách

-

00

Sau một năm tạm nghỉ học vì tai nạn xe cộ, Kiều Nhất Phàm đột ngột xuất huyết dạ dày đúng đợt tốt nghiệp, mãi đến khi tất cả các công ty có tiếng tăm, có uy tín trong ngành đều đã tuyển dụng đủ nhân sự, bệnh của cậu mới khỏi.

Ngày xuất viện, cậu không có ai bên cạnh, chỉ có thể tự mình đi làm thủ tục. Tiếng nhạc nghe cực kỳ lệch pha với sảnh lớn bệnh viện vắng vẻ bỗng vang lên, dù gì cũng đã mất liên lạc với thế giới bên ngoài lâu lắm rồi, mất mấy giây Kiều Nhất Phàm mới chậm chạp giật mình nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại của cậu.

Suốt một khoảng thời gian dài cậu không liên hệ với bạn cùng lớp, bạn cùng khóa cũng chẳng thân thiết với ai, chẳng hiểu là người nào lại đi gọi điện cho cậu vào cái giờ dở dở ương ương này.

"Alo?" Kiều Nhất Phàm tìm một băng ghế xuống, vừa nghe điện thoại vừa cất thẻ bảo hiểm y tế vào cặp sách. Đầu dây bên kia vừa lên tiếng đã xác nhận lại tên cậu, giọng điệu còn khá trang trọng. "Đúng vậy, là tôi đây."

Người kia giới thiệu mình là HR của Khoa học kỹ thuật Vinh Quang, trao đổi vài câu rồi hẹn cậu đi phỏng vấn. Kiều Nhất Phàm càng nghe càng khó hiểu, quả thật cậu đã nộp sơ vào Khoa học kỹ thuật Vinh Quang, còn ngất vì xuất huyết dạ dày trên đường đi phỏng vấn, giờ lại được gọi điện là sao?

"Copywriter? Thật ngại quá, hình như tôi không ứng tuyển vào vị trí này." Kiều Nhất Phàm nhớ lại sự chật vật, xấu hổ khi viết văn hồi học trung học, cảm giác ấy vẫn còn nguyên như mới, vĩnh viễn không phai nhạt dù thời gian đã qua khá lâu. Thế nên cậu uyển chuyển từ chối, "Cảm ơn, tôi sẽ cân nhắc."

Sau khi cúp điện thoại, cậu tiếp tục ngồi yên một lúc nữa, kiểm tra lại số dư tài khoản ngân hàng trước khi quyết định hành trình kế tiếp.

Kiều Nhất Phàm nghiêm túc cân nhắc một lát, cuối cùng mở lịch sử, gọi lại HR của Khoa học kỹ thuật Vinh Quang kia.



01

Lại một lần nữa tranh thủ ăn bữa sáng muộn trong năm phút đi bộ từ ga tàu điện ngầm đến công ty, Cao Anh Kiệt vứt giấy gói đã gấp gọn vào thùng rác trước cửa thang máy, lòng vô cùng cảm ơn chế độ làm việc thoải mái của Khoa học kỹ thuật Vinh Quang. Đối với cậu, chuyện tăng ca quá muộn rồi ngủ quên dù khá hiếm thấy nhưng cũng không phải không có tiền lệ.

Lúc này, đại đa số mọi người đều đã yên vị, chiến đấu với công việc, không có thời gian rảnh để đi đâu nên thang máy đến rất nhanh, hơn nữa cũng chỉ có một mình cậu. Cậu bước vào, không cần nhìn cũng ấn chính xác tầng của Vi Thảo. Lúc từ tốn quay người lại, cửa thang máy đóng gần hết. Theo lý thuyết, đầu óc còn mơ màng chưa tỉnh ngủ hẳn không đủ cho cậu nhận ra có người đang xách theo một mớ đồ đạc lỉnh kỉnh chạy vội tới. Cao Anh Kiệt nghĩ, có lẽ lúc ấy cậu chỉ cảm thấy người kia hơi quen quen, muốn nhìn cho kỹ nên mới ấn nút mở cửa.

"Cảm ơn anh." Người nọ vào thang máy, thở hổn hển từng hơi.

Cao Anh Kiệt rũ mắt, nhìn từ khuôn mặt quen thuộc kia đến hai túi trà sữa, nước hoa quả đang cầm, cuối cùng dừng lại ở thẻ nhân viên đeo trước ngực.

Bộ phận Copywriting - Kiều Nhất Phàm.

Sao copywriter lại phải đi làm chân sai vặt? Hơn nữa, tại sao Kiều Nhất Phàm lại làm copywriter?

"Cậu lên tầng mấy?" Cao Anh Kiệt vươn tay ra.

"Tầng tám, cảm ơn." Kiều Nhất Phàm mỉm cười xã giao với cậu, "Ồ, anh cũng lên tầng tám sao?"

Cao Anh Kiệt gật đầu, bỗng nhiên hơi chờ mong: "Vi Thảo hay Lam Vũ?" Hai nhóm dự án này chiếm hai nửa tầng tám, mong rằng Kiều Nhất Phàm sẽ là cộng sự của cậu, còn nếu là người của Lam Vũ bên kia thì hơi khó xử.

Kiều Nhất Phàm hé miệng, nói ra hai chữ đúng như cậu hy vọng: "Vi Thảo."

Cao Anh Kiệt nhoẻn miệng cười, lấy thẻ nhân viên trong túi quần ra cho cậu xem: "Tôi cũng vậy... À, tôi tên Cao Anh Kiệt, viết như trên thẻ này."

Đồng thời, cậu thầm lẩm bẩm mấy câu, thư ký hành chính bên Lam Vũ nghiêm chỉnh hơn Liễu Phi nhiều, ít nhất sẽ không sai nhân viên mới đi mua đồ uống thay mình như thế này.



02

Không cần nhìn thẻ nhân viên, Kiều Nhất Phàm đã biết ba chữ Cao Anh Kiệt kia viết thế nào từ lâu.

Trước khi Kiều Nhất Phàm tạm nghỉ học, hai người học cùng trường, cùng ngành, cùng khóa nhưng khác lớp. Ngành máy tính đông sinh viên tới mức mỗi môn học đều phải chia thành hai lớp học ghép lớn. Lớp 03 của Kiều Nhất Phàm luôn được ghép chung với lớp 04, thế nên trong suốt một khoảng thời gian dài, những gì cậu biết về thiên tài ở lớp 01 chỉ dừng lại ở mức được nghe nhắc đến.

Nguyên lý chủ nghĩa Marx là môn duy nhất hai người học cùng nhau. Nhưng những môn đại cương thế này luôn có tỷ lệ vắng mặt cao khó tả. Nói thật, ai cũng bận rộn đến mức phải tranh thủ hai tiếng đồng hồ kia để ngủ bù, vậy nên lần đầu tiên hai người cùng xuất hiện trong phòng học đã là lúc chuẩn bị cho bài thi quá trình môn học.

Kiều Nhất Phàm ngồi ở hàng ghế cuối đọc lại bài thuyết trình. Hai nữ sinh bên cạnh cứ líu ríu nói chuyện không ngừng khiến cậu nhức hết cả óc, dù cố gắng để tập trung thế nào cũng không đuổi được những câu chuyện phiếm kia ra khỏi đầu. Cuối cùng, đến lúc hai cô nàng nói về Cao Anh Kiệt, Kiều Nhất Phàm hoàn toàn không thể đọc bài nổi nữa, chỉ đành cất bài thuyết trình vào cặp với vẻ cam chịu.

"Cao Anh Kiệt ấy à, cậu ấy vừa giỏi vừa tốt tính, việc gì cũng biết làm, đáng tin lắm luôn."

"Gì vậy trời, mình có thích cậu ấy đâu, với lại cậu ấy là gay đó. Ê, bồ biết không, cũng chính vì chuyện đó nên bài tập nào, người cùng nhóm cũng quẳng hết phần khó nhất cho cậu ấy làm, quá đáng cực kỳ."

"Chuẩn chuẩn, đáng ghét thật chứ, mà cậu ấy chẳng bao giờ tức giận, tôi cũng muốn đi ôm đùi để được cậu ấy gánh."

Lưỡi không xương trăm đường lắt léo, miệng không vành mó méo tứ tung. Một việc được đồn đại lâu, dù bản thân không có bất cứ vấn đề gì cũng bị thêu dệt thành những câu chuyện không tài nào tưởng tượng nổi, gây ra đủ thứ rắc rối cho đương sự. Huống hồ, ganh ghét là một phần không thể xóa bỏ trong lòng người, xui khiến ác ý nhắm vào những người giỏi giang, nổi trội hơn.

Hồi đại học năm thứ hai, Kiều Nhất Phàm và vài người bạn học cũng làm dự án để tăng kinh nghiệm đưa vào CV nên cắm rễ ở phòng máy cả đêm là chuyện rất thường thấy. May mà làm việc cùng nhau nên dù có vất vả thì vẫn tìm được niềm vui.

Đêm hôm bị thầy hướng dẫn gọi điện yêu cầu sửa chương trình là những câu chuyện dài khó lòng kể hết ngay được. Đã đến cái giờ bảo vệ trực cổng ngủ ngáy vang trời, Kiều Nhất Phàm tự tìm sổ đăng ký phòng máy, nhìn lướt qua, dòng cuối cùng trên sổ chính là tên Cao Anh Kiệt.

Chắc kiểu chữ này có thể gọi là Hành Khải, nét bút phóng khoáng mà không rối. Kiều Nhất Phàm đó giờ chỉ biết viết chữ tuần tự từng nét một không khỏi hâm mộ.

Cậu ghi tên và mã sinh viên của mình xuống dòng dưới, lại nghĩ ba chữ Cao Anh Kiệt hệt như tả thực. Nhìn qua thì có vẻ rập khuôn bình thường nhưng cẩn thận nghiền ngẫm lại thấy chữ nào cũng đẹp, đẹp vô cùng.

Lúc khẽ khàng bước vào phòng, Kiều Nhất Phàm thấy Cao Anh Kiệt đang ôm một hộp gà KFC, ngồi ngay bên cạnh bảng cấm ăn uống cực kỳ nổi bật, vừa gặm đùi gà, vừa gõ phím tanh tách, nhanh nhẹn nhập số liệu không chút chần chừ.

Tốc độ gõ kia cũng khiến cậu thật lòng kính nể.



03

Kiều Nhất Phàm may mắn qua được giai đoạn thử việc một cách ổn định. Ngay sau đó, Vi Thảo nhận một hạng mục mới, nghe nói việc kiếm tiền nửa cuối năm đều trông cậy vào hạng mục này, trên dưới văn phòng đều bận tối mắt tối mũi, thời gian giải lao uống trà chiều cũng giảm hẳn một nửa. Tăng ca đến rạng sáng trở thành chuyện bình thường, cũng may cậu trọ ngay trong ký túc xá của công ty nên đỡ phiền phức chuyện đi lại.

So với bộ phận Hệ thống, bộ phận Copywriting chắc chắn dễ thở hơn nhiều. Dù thỉnh thoảng phải giúp bên đó xử lý một số việc công việc liên quan không quá khó khăn, Kiều Nhất Phàm cũng có thể xử lý khá dễ dàng. Dẫu sao cậu cũng tốt nghiệp ngành máy tính, hỗ trợ Cao Anh Kiệt còn thoải mái hơn vò đầu bứt tóc viết bài nhiều. Bài cậu viết không đến nỗi quá tệ nhưng không bắt trend, độc đáo được như những copywriter khác. Ban đầu, cậu sửa bản thảo tốn nhiều hơn người khác hai tiếng đồng hồ, về sau, cậu dần quen đi cùng Cao Anh Kiệt. Buổi sáng ăn trưa sớm một tiếng rồi tới văn phòng, ban đêm quá mười hai giờ cùng kiểm tra lại toàn bộ đèn đóm, cửa sổ trong văn phòng, tiễn người kia lên taxi trước cửa công ty rồi vừa đi bộ vừa nghe những bài hát cũ từ hai mươi năm trước —— nghe nói có giúp kích thích tế bào nghệ thuật.

Cứ thế qua một thời gian dài, cơ thể cũng đến lúc không chịu nổi. Cao Anh Kiệt nghiêng đầu nhìn cậu bạn thân mới ăn được nửa bát mì đã gục lên vai mình ngủ gật, cẩn thận đổi tư thế, gõ bàn phím bằng một tay để tránh quấy rầy giấc ngủ của người kia.

Thực ra Cao Anh Kiệt không nhất thiết ngày nào cũng tăng ca, đôi lúc chỉ là cậu quen cùng Kiều Nhất Phàm trải qua đêm dài yên ắng, bởi dù có về căn nhà cô đơn của mình, cậu cũng chẳng có việc gì để làm. Chung quy con người vẫn là động vật quần cư, cậu thầm nghĩ, tuy cậu thừa hiểu rằng cậu thích ở bên cạnh Kiều Nhất Phàm hoàn toàn xuất phát từ lý do cá nhân hơn nhiều.

Không thể nói.

Cao Anh Kiệt đẩy bát mì trên bàn vào sâu hơn, chợt thấy hơi buồn ngủ khi nghe tiếng hít thở đều đặn bên tai. Suy nghĩ cuối cùng trước khi đầu óc cậu chìm vào giấc ngủ là trong từng lỗ chân lông của chủ nghĩa tư bản đều chảy dòng máu tội lỗi, nói quá đúng luôn, đi làm mệt thật đấy.

Cậu ngủ say hơn Kiều Nhất Phàm nhiều, đến khi mở mắt, những dòng ký tự trên màn hình trông đã chẳng còn gì giống với trước khi cậu ngủ.

Kiều Nhất Phàm cảm giác vai mình nhẹ đi, nghiêm túc gõ hết một dòng rồi mới nghiêng đầu nhìn cậu, động tác trông rất cứng: "Shh —— Cậu dậy rồi à, hôm nay mình mới biết cậu ngủ say vậy đó."

"Ối, xin lỗi Nhất Phàm. Sao rồi? Hay để tớ bóp vai cho nhé?"

"Không sau đâu, mình cũng dựa vào vai cậu ngủ rõ lâu mà, coi như huề."

Cao Anh Kiệt giật mình giây lát rồi chỉ mỉm cười, bỗng nhiên muốn kể cho cậu nghe một chuyện đã qua.

"Cậu còn nhớ cái môn hồi đó chúng mình học chung không?"

Trong đầu cậu xuất hiện phần thuyết trình ngắn gọn, rõ ràng mà cuốn hút của Cao Anh Kiệt, Kiều Nhất Phàm đáp: "Nguyên lý của chủ nghĩa Marx?"

"Còn cả Lý luận quân sự nữa." Cao Anh Kiệt cúi người, lấy hai chai nước khoáng từ dưới gầm bàn, "Muộn rồi, đừng uống cafe."

"..." Kiều Nhất Phàm cực kỳ bất mãn với hành vi chỉ nói một nửa rồi thôi của cậu, "Rồi sao nữa? Cậu kể cho xong đi chứ."

"Cho nên chắc chắn là tớ biết cậu sớm hơn." Cao Anh Kiệt vòng vo một câu rồi cuối cùng vẫn quyết định gọn gàng dứt khoát, "Trong tiết học đầu tiên, cậu dựa vào vai tớ ngủ."

Kiều Nhất Phàm không hiểu gì hết: "Thật thế á, mình chẳng nhớ gì cả."

Cao Anh Kiệt cười ranh mãnh: "Giờ cậu nhớ cậu nợ tớ một lần là được, nhớ đấy nhé."



04

Hạng mục đang thực hiện là một game boylove nhưng bộ phận Copywriting lại toàn trai thẳng, khoảng thời gian này đúng thật ép cả bộ phận Copywriting đến phát điên.

Kiều Nhất Phàm ngồi trong phòng trà nước đăng trạng thái lên vòng bạn bè rồi lại lướt Weibo. Đôi lúc cậu cảm thấy mình nên đổi chỗ với Liễu Phi, để cô gái kia qua viết bài truyền thông cho hạng mục này, chí ít cô ấy biết tới đâu để tìm cảm hứng nhanh nhất khi bí ý tưởng.

Nghĩ tới ánh mắt dò xét, soi mói của giám đốc dự án trong buổi họp sáng, Kiều Nhất Phàm rùng mình. Không cần ai nói cậu cũng tự hiểu nếu còn không viết được bài nào ra hồn, cậu có thể thu dọn đồ đạc rồi cuốn gói khỏi đây.

Khoa học kỹ thuật Vinh Quang chưa bao giờ là nơi dễ bám trụ. Kiều Nhất Phàm nhớ tới lời đồn vô tình nghe được, vốn dĩ cậu chỉ muốn nghe ngóng tin tức liên quan đến việc sửa sang lại ký túc xá cũ nhưng lại hết hồn vì chuyện ban giám đốc và quản lý nhóm dự án Gia Thế trở mặt nhau. Việc này cậu cũng đã nghe phong thanh từ khi Diệp Tu còn chưa kéo người từ các nhóm dự án khác đi khởi nghiệp cùng anh ấy.

Kiều Nhất Phàm bước ra khỏi văn phòng quản lý, ngồi thấp thỏm tại vị trí làm việc của mình. Nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, cuối tuần cậu sẽ đi theo Diệp Tu sang nhóm dự án mang tên Hưng Hân kia. Trước mắt vẫn còn công việc cần làm nhưng cậu lại ngẩn người trong lúc gõ tên nhân vật nam chính vào bản thảo.

Qua thêm vài phút, cậu sực tỉnh, tên nhân vật nam chính gì chứ, ba chữ lù lù trên màn hình kia rõ ràng là Cao Anh Kiệt mà.

Chết mất thôi.

Cậu biết mỗi người sẽ có một vị trí phù hợp, không ai có thể bên cạnh ai mãi. Cậu cũng biết bản thân thật sự không phù hợp làm một copywriter và đây là cơ hội chuyển việc tốt nhất. Cậu còn biết quyết định rời khỏi Vi Thảo không nhất thiết phải báo với Cao Anh Kiệt, nhưng tự cậu lại muốn cho cậu ấy biết.

Vừa khéo, hôm nay Cao Anh Kiệt nghỉ xoay ca, vị trí đối diện cùng ăn mì với cậu đang bỏ trống. Thế nên Kiều Nhất Phàm cầm điện thoại, bắt đầu lướt lịch sử trò chuyện trên Wechat.

Lần đầu tiên trò chuyện, cậu rất khách khí gọi người kia là tiền bối Cao rồi bị Cao Anh Kiệt nhận xét là đọc thấy gai cả người. Kế tiếp là khoảng hai ngày hai cậu gọi nhau bằng họ, mà trong hai ngày này, Kiều Nhất Phàm cũng tìm ra cách thức xưng hô tiếp theo. Vì hai cậu học cùng khóa đại học nhưng Kiều Nhất Phàm phải tạm nghỉ nên tốt nghiệp muộn một năm, cậu tinh nghịch gọi đùa Cao Anh Kiệt là đàn anh, đến giờ ghi chú tên trên Wechat vẫn là cách gọi này.

Hình nền điện thoại do chính Kiều Nhất Phàm tự vẽ, thể hiện rõ rằng năng lực thiết kế của cậu không hề kém. Thậm chí cậu còn nhận thiết kế thuê trong lúc nằm viện để kiếm chút tiền. Hình nền đó có chủ đề genius, Kiều Nhất Phàm nhớ mang máng lúc đăng nó lên mạng xã hội còn kèm theo dòng trạng thái rất màu mè: Thiên phú hay tài hoa trời cao ban cho một người chưa bao giờ là thứ mà người đó đem ra khoe khoang.

Cậu cảm thấy những lời này mô tả rất đúng về Cao Anh Kiệt.

Cậu lại nghĩ, trước khi vào vấn đề chính thì nên làm một vài bước đệm, vừa có thể chuẩn bị tâm lý, vừa có thể che giấu cảm xúc.



05

Công việc ở Hưng Hân còn bận rộn hơn cả ở Vi Thảo, nhóm dự án khởi nghiệp này thật sự rất thiếu thốn, vươn lên với hai bàn tay trắng trong văn phòng ở tầng trệt không ai thèm thuê. Thời gian trở về ký túc xá của Kiều Nhất Phàm từ mười hai giờ rưỡi đêm vọt thẳng đến hai giờ rưỡi sáng.

Nhưng hôm nay lại rất khác. Cậu đẩy cửa ra, ánh đèn ấm áp chiếu thẳng lên người, Cao Anh Kiệt đang ngồi xếp bằng ngủ gật trên chiếc giường đối diện mà không cần biết chủ nhân của nó là ai.

"Tôi nói này." Kiều Nhất Phàm khóa cửa, nắm tay kề bên môi, nghiêm nghị hắng giọng một tiếng, "Đàn anh họ Cao kia ơi, anh muốn làm gì vậy? Đột nhập vào nhà dân mà còn kiêu ngạo thế à?"

Cao Anh Kiệt nghe được tiếng nói mới rề rà nhấc mí mắt chậm như con lười, trông thì rõ kèm nhèm ngái ngủ mà giọng lại lên bổng xuống trầm như đang đọc một bản thông báo đã được chuẩn bị tươm tất, "Tôi nộp tiền trọ và ở đây bằng tên chính chủ của mình. Hiện tại là hai giờ bốn mươi tám phút sáng theo giờ Bắc Kinh, tin nhắn Wechat của cùng cậu gửi cho tôi là vào lúc mười một giờ ba mươi chín phút đêm qua, nói rằng cậu chuẩn bị tan làm. Cậu Kiều này, cậu đi từ văn phòng về ký túc xá mất tận ba tiếng cơ à?"

Kiều Nhất Phàm chợt hơi xấu hổ khi bị vạch trần, đồng thời hối hận vì mình đã làm chuyện thừa thãi. Với cậu, Cao Anh Kiệt chẳng qua chỉ là một người bạn khá thân thiết mà thôi, quản được cậu tăng ca đến mấy giờ chắc? Chẳng hiểu tại sao lại phải nói dối.

"Vậy sao cậu bỗng nhiên về đây ngủ?"

"Hm... Tăng ca muộn quá, mệt."

Cậu coi mình là tên ngốc chắc, Kiều Nhất Phàm vừa nghĩ vừa ngồi xuống giường thay đồ, "Nghe nói Vi Thảo vừa hoàn thành một hạng mục, tổ chức tiệc chúc mừng cả tối, cậu tăng ca gì?" Vả lại hồi trước ngày nào cũng tăng ca đến nửa đêm sao chưa bao giờ thấy cậu về ký túc xá ngủ.

"Phơi chăn, thay ga giường, quét rác, lau sàn." Cao Anh Kiệt vỗ vỗ giường, "Không phải hai hôm trước cậu kêu đến mùa mưa tầng hầm ẩm ướt khó chịu à, chăn của cậu càng ẩm hơn nữa, không sợ thành bệnh khớp à. Muốn ngủ cùng tớ không?"

À, được rồi, điều cậu vừa nhận định không được khách quan cho lắm. Kiều Nhất Phàm chui vào chăn đệm thơm mùi nắng, thầm nghĩ Cao Anh Kiệt ít nhất cũng phải là người bạn thân thiết có thể chung chăn chung gối của cậu.



06

Công việc làm game gây tổn thọ khá nhiều là một sự thật đã được công nhận. Cao Anh Kiệt còn trẻ đã được tiền bối truyền thụ tư tưởng phải chú trọng dưỡng sinh. Thức đêm tăng ca không thể tránh nên càng phải tỉ mỉ ở các phương diện khác, thậm chí cậu còn bị đùa rằng trông cậu chẳng khác gì nằm vùng do giám đốc Dụ bên kia phái tới.

Sáng sớm, Cao Anh Kiệt ngồi đánh răng cạnh giường, nhìn dáng vẻ Kiều Nhất Phàm ngủ ngon lành trên giường mình, thầm nghĩ nên cảm ơn giám đốc Dụ đã giới thiệu gối đầu hạt ba đậu. Cái chăn ẩm của Kiều Nhất Phàm vẫn bị bỏ trên giường bên kia, hai người không ai mang đi phơi nắng, hoặc chăng là không hẹn mà cùng vờ như không rảnh mang đi phơi, đêm đến lại tiếp tục chen chúc trên chiếc giường đơn nằm hai người là chẳng còn chỗ nhúc nhích.

Buổi tối, tăng ca mà không có Kiều Nhất Phàm bên cạnh khiến thời gian như dài hẳn. Cả văn phòng rộng thênh thang chỉ có âm thanh của một mình Cao Anh Kiệt. Cậu mở loa, bật một bộ phim Mỹ để làm việc, đổi sang chiếc bàn phím blue switch ồn ào, hút sồn sột ly trà sữa đã uống hết. Chờ đến khi cậu làm ồn mệt rồi, cả văn phòng chẳng còn chút sức sống nào nữa.

Cao Anh Kiệt gấp laptop nghe “bộp” một tiếng, đứng dậy khoác áo gió, tan làm.

Lúc này vẫn chưa đến chín giờ tối, còn khá sớm mới tới chuyến cuối của tàu điện ngầm, cậu cũng không định về nhà. Cao Anh Kiệt đứng trước cửa công ty nhìn quanh, tìm một chiếc xe đạp công cộng rồi đạp thẳng tới phố ăn vặt cách đó ba con đường. Tiệm đồ ăn ngon nhất ở chỗ ấy chỉ chịu ship hàng khi trời hoàn toàn tạnh ráo. Thế nên dưới đêm mưa thu thế này, cậu quyết định tự đạp xe đạp đi mua đồ ăn.

Cao Anh Kiệt đạp xe rất nhanh, quỹ đạo cũng rõ vẻ gắt gỏng, bánh xe cứ lao thẳng qua những vũng nước mà không thèm né tránh, bọt nước mưa không quá bẩn nhưng cũng chẳng lấy gì làm sạch té đầy lên áo gió. Gió đêm lạnh ẩm vừa khéo hòa hoãn cảm xúc nóng nảy khó hiểu đang ngập tràn trong cậu.

Cậu mang theo một hộp miến xào nghêu hoa cải thảo lớn, lén lút tránh né bảo vệ gác cổng lẻn vào ký túc xá như kẻ trộm, trước khi vào phòng còn đấu giao hữu một trận với con mèo hoang hay mò tới ăn chực. Cuối cùng vẫn là Kiều Nhất Phàm nghe thấy tiếng mèo kêu meo meo meo liên hồi ngoài cửa bèn ra cứu viện cậu.

Gần đây, thời gian kết thúc tăng ca của cả hai càng lúc càng sớm, không biết nguyên nhân bên Kiều Nhất Phàm có giống cậu không.

"Mua cho mình à?" Kiều Nhất Phàm hoảng hồn nhìn lớp ớt đỏ chót trong hộp đồ ăn. Tình hữu nghị ăn đêm đã giúp cậu phát hiện ra rằng Cao Anh Kiệt không hề ăn được cay mà cực mê ăn ngọt.

Cao Anh Kiệt tỏ vẻ sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế: "Cùng ăn đi, cậu nhẫn tâm để tớ ngồi nhìn à?"

Kiều Nhất Phàm cười cười, không đáp, săn sóc lấy sẵn hai chai nước khoáng cho cậu, "Mà nói chứ, cậu mê ăn uống thật đấy, còn món ngon nào gần công ty mà cậu không biết không?"

"Chắc không đâu nhỉ, quán nào mới mở tớ cũng đi ăn thử hết." Cao Anh Kiệt háo hức tách đôi đũa dùng một lần, "Hồi trước tớ cũng ăn hết các quán quanh trường, trừ đúng một quán."

"Sao vậy?"

"Nghe nói đấy là tiệm bán đồ ngọt nổi tiếng lắm, chỉ bán hai mươi túi bánh mỗi ngày. Tớ từng xếp hàng từ sáng sớm để mua."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó tớ cất trong một cái túi lớn, chính là cái túi trắng Học viện phát cho tân sinh viên ấy, rồi bị người khác cầm nhầm và không có sau đó nữa."

Kiều Nhất Phàm yên lặng ăn miến. Nhất thời, sự im lìm khó tả lan tỏa khắp căn phòng.

"Ừm..." Kiều Nhất Phàm buông đũa, nghiêm túc ngồi thẳng dậy, dáng vẻ vừa ngay ngắn vừa ngoan ngoãn, "Nếu mình nhớ không nhầm, món bánh đó ăn ngon lắm. Xin lỗi cậu nhiều, lúc phát hiện cầm nhầm túi thì đã quá hạn rồi vậy nên..."

Lúc này, Cao Anh Kiệt không nói gì, một hồi lâu sau cậu mới chần chừ hỏi: "Vậy nên quyển truyện tranh boylove kia là của cậu?"

Thật khó để liên hệ chuyện cầm nhầm đồ với nam thanh niên khéo léo mà dễ ngại ngùng như Kiều Nhất Phàm, nhưng cậu lại bỗng cảm thấy thú vị. Không ngờ ngọn nguồn đem đến phiền toái lớn hồi đi học của cậu luôn là Kiều Nhất Phàm, không ngờ cả hai đã có những dây dưa từ trước cả lần đầu tiên nói chuyện với nhau.

Kiều Nhất Phàm đáp: "Đúng vậy, hồi đó mình đang luyện anatomy, mình có nhiều truyện tranh kiểu đó lắm..." Nói xong, chợt nhớ đến những lời đồn về tính hướng của Cao Anh Kiệt hồi đại học, cậu trợn tròn mắt khó tin, "Chờ chút, chẳng lẽ là vì quyển truyện tranh đó..."

"Nên tớ bị hại thảm luôn." Cao Anh Kiệt tiếp lời. Thấy người đối diện lộ rõ vẻ hoảng hốt, cậu nhanh chóng trấn an, "Nhưng cậu không cần bận tâm đâu, tại vì tớ cong sẵn rồi."

Nói ra thành lời lại dễ dàng đến thế.

Cao Anh Kiệt chớp mắt, cậu bất ngờ phát hiện việc này không khó như khi cậu tự luyện tập trong đầu, đến đúng thời điểm, mọi thứ cứ diễn ra như một lẽ dĩ nhiên. Tính hướng là một phần con người cậu, cậu muốn để Kiều Nhất Phàm biết sớm, dù là chuyện này hay tình cảm tích lũy từng chút một trong cậu.

Dù có hậu quả gì đi chăng nữa.

"Nếu cậu ngại." Cao Anh Kiệt liếc mắt về phía chiếc áo gió treo trên móc ở cửa, "Giờ tớ bắt xe về nhà cũng nhanh thôi."

... Về nhà? Suýt nữa quên mất cậu còn có nhà, cậu không thể đầu xuôi rồi thì cho đuôi cũng lọt, không muốn mình vươn tay giữ cậu lại sao?

Kiều Nhất Phàm rũ mắt, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm lớp ớt trong hộp, ma xui quỷ khiến thốt ra "... Thích con trai là cảm giác thế nào?"

Dù đã quen với việc cân nhắc cẩn thận, suy nghĩ kỹ càng trước khi hành động, cậu vẫn phải đối mặt với những tình huống bắt buộc phải lựa chọn giống như lúc này. Chí ít, cậu cũng phải phản ứng lại một chút, dù là không bận tâm, không biết hay bất kỳ điều gì khác.

Kết quả, cậu lựa chọn một cách phản ứng cực kỳ cởi mở và đột ngột.

"Mình muốn xác nhận một số chuyện." Kiều Nhất Phàm thử ghé qua, động tác rất thong thả. Cao Anh Kiệt cũng không né tránh, cho cậu hôn khẽ lên môi mình.

"Vậy là đủ rồi à?" Cao Anh Kiệt thấp thỏm, "Thế nào?"

Kiều Nhất Phàm hoang mang nghiêng đầu, động tác dễ thương đầy xấu xa đó thật hợp với cậu. Cậu nhấc bàn tay đang đặt trên vai đối phương, ngón tay cẩn thận vuốt ve cánh môi, "Mình không biết."

Rung động cũng là một loại xúc động, mà xúc động thường khiến người ta làm ra một vài hành động khác thường. Đây là ám chỉ muốn nhường quyền chủ động lại.

Cao Anh Kiệt nắm lấy cổ tay Kiều Nhất Phàm, ôm chặt người kia vào lòng, trao cậu một nụ hôn sâu. Nhất Phàm nói mình không biết nhưng Cao Anh Kiệt biết, tự biết mà chẳng cần ai dạy. Hai cậu vốn nên như thế, cậu còn biết Nhất Phàm sẽ thích chuyện này. Khoảnh khắc chạm vào nhau, cậu vứt sạch phần ngại ngùng trong tính cách, triền miên dây dưa môi lưỡi cùng Kiều Nhất Phàm.

Cả hai đều mới biết yêu, vừa trúc trắc lại vừa ngốc nghếch nhưng cũng không nỡ khiến đối phương phải khó chịu. Nụ hôn ấy kết thúc rất nhanh, khoảng im lặng sau nó cũng kéo dài rất lâu.

Kiều Nhất Phàm cẩn thận lau sạch giọt nước nơi khóe mắt Cao Anh Kiệt: "Sao vậy?"

Cao Anh Kiệt cố gắng bỏ qua hương vị mới nếm được trong miệng Kiều Nhất Phàm, thứ chắc chắn không phải hương vị nên có của tình yêu, kết thúc nụ hôn trong sự thất bại, "... Cay chảy nước mắt."



07

Nếu phải nói rằng tình yêu đã mang đến thay đổi gì trong cuộc sống, có lẽ điều rõ ràng nhất là địa điểm tăng ca từ văn phòng chuyển thành ký túc xá. Vẽ ở đâu cũng đều là vẽ, giường trong ký túc thoải mái, hơn nữa còn có cả người bưng cơm rót nước, cùng đeo tai nghe bên cạnh.

Kiều Nhất Phàm bồn chồn đưa bản thảo tối qua mới vẽ được một nửa vào phòng máy tính, một tay mở album nhạc Pháp được Cao Anh Kiệt đề xuất - cậu ấy nói thể loại nhạc này có thể bình ổn tâm trạng. Đúng là nhẹ nhàng hơn hẳn những bài nhạc thịnh hành đau khổ giằng xé lúc trước cậu hay nghe.

Với Hưng Hân có thói quen ngày ngủ đêm bay, trước giờ cơm trưa vẫn được coi là sớm. Một mình Kiều Nhất Phàm chiếm trọn cả văn phòng, vừa cúi đầu can hình, vừa ngâm nga bài nhạc nào đó đến lạc cả tông. Cậu thật sự không giỏi hát hò, tối qua bị Cao Anh Kiệt ép phải hát mấy câu mà như bị đòi mạng, cái tiếng hát mèo rên của cậu nghe chẳng khác gì người bị bóp cổ. Nhưng càng khó chịu hơn vẫn là thắt lưng vừa đau vừa mỏi, thế nên hiện tại cậu vẫn chưa thể nào ngồi đúng tư thế được.

Giờ cao điểm buổi trưa, tốc độ ship đồ ăn rất thách thức sự kiên nhẫn của con người. Kiều Nhất Phàm chưa chờ được cuộc gọi của người giao hàng thì Cao Anh Kiệt đã đến trước. Bạn trai xin nghỉ nửa ngày của cậu tay trái cầm một hộp bánh ngọt nhỏ, tay phải ôm một chiếc gối dựa hình tam giác, đứng giữa văn phòng cũ kỹ nhưng vẫn tươm tất trông rất giống mạnh thường quân xuống vùng quê giúp đỡ người nghèo.

Kiều Nhất Phàm hỏi: "Xong việc rồi à? Nhanh vậy sao?"

Cao Anh Kiệt gật đầu: "Cậu sao rồi, lưng ổn không? Hay là vào viện khám xem, lúc sáng tớ thấy bầm xanh cả một mảng."

"Mình nghĩ không cần đâu. Với cả cậu không thấy sập giường như thế xấu hổ chết đi được à."

"Chắc cậu cũng đoán được. Lúc tớ đến bộ phận hậu cần điền phiếu báo sửa chữa, người bên đó đều cười như điên, còn truy hỏi tớ làm gì mà sập cả giường." Vẻ mặt Cao Anh Kiệt trông rất chán chường, "Bảo sao công ty cứ nói phải sửa ký túc xá, đồ đạc phần cứng quá tồi tàn rồi."

Kiều Nhất Phàm nhịn không cười thành tiếng, "Mình tin là ở trong nhà cậu sẽ thoải mái hơn ký túc xá nhiều."

Cao Anh Kiệt ngồi xuống bên cạnh cậu, "Phải rồi, tớ còn chưa kịp mua giường mới, không biết cậu thích kiểu gì, cuối tuần cũng đi chọn nhé."

"Được đó."

"..."

"... Ngồi thẳng dậy, đừng có dựa mình, mấy chị gái đến liền bây giờ."

Cao Anh Kiệt chẳng những không ngồi thẳng dậy mà còn ưỡn ẹo thêm chút nữa, dụi đầu bên cổ cậu, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai, hệt như một con mèo đang làm nũng, hơn nữa còn khó đối phó hơn con mèo ở ký túc xá kia nhiều.

"Nhất Phàm... Cậu còn nợ tớ một lần đó. Tạm bỏ qua chuyện không làm được, chí ít cho tớ dựa chút nào."

Kiều Nhất Phàm lẳng lặng liếc cậu một cái, cảm giác tim mình ấm sực lên như được hôn.

"Sớm muộn cũng sẽ cho cậu, vội gì chứ."

END
------------------------------------

Câu hỏi: Tiệm đồ ăn ngon nhất khu phố ăn vặt ship đồ vào lúc nào?
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#2
Câu hỏi: Tiệm đồ ăn ngon nhất khu phố ăn vặt ship đồ vào lúc nào?
Trả lời: Tiệm đồ ăn ngon nhất ở chỗ ấy chỉ chịu ship hàng khi trời hoàn toàn tạnh ráo.
 

Bình luận bằng Facebook