- Bình luận
- 35
- Số lượt thích
- 173
Sản phẩm thuộc Project Lẩu thập cẩm
[Tôn Tiêu] Quan hệ thuần khiết
Tác giả: Không Sơn Tân Vũ
Edit: Pha
Beta: @nmnguyet
[Tôn Tiêu] Quan hệ thuần khiết
Tác giả: Không Sơn Tân Vũ
Edit: Pha
Beta: @nmnguyet
Tiêu Thời Khâm và Tôn Tường quen nhau do có người giới thiệu, là một hiểu nhầm.
Tiêu Thời Khâm là một luật sư. Lúc đó anh vừa nhận một án ly hôn, nghe đủ thứ chuyện, nào là nợ nần trong hôn nhân, nào là ngoại tình,... Đang gục người ngủ bù trên bàn làm việc vì chóng mặt choáng váng, anh nhận được một cuộc gọi gia đình còn khó giải quyết hơn cả vụ án kia.
Đầu bên kia điện thoại không phải ai khác mà chính là bà nội luôn lo lắng cho anh.
Tiêu Thời Khâm vừa nhận điện thoại đã cảm thấy hồi hộp, quả nhiên, bà cụ chỉ mới nói ba câu, vừa hỏi han xong đã vào thẳng chủ đề chính, không yên lòng hỏi anh: Có tin gì về cháu dâu bà chưa?
Nói chung, trong suy nghĩ của người thế hệ trước, kết hôn sinh con luôn là việc trọng đại nhất.
Trong mắt họ, những người độc thân là những chiếc ghế đẩu thiếu chân, dù có được phun sơn bóng bẩy, đẹp đẽ thì vẫn chỉ là sản phẩm lỗi.
Tiêu Thời Khâm định giải thích với bà rằng ghế ba chân cũng có thể đứng vững, nhưng bà cụ vẫn nhất quyết không nghe, dáng vẻ vững hơn bàn thạch, lặp lại như cái máy đọc, một ngày hỏi anh ba lần.
Có tin gì về cháu dâu bà chưa?
Tiêu Thời Khâm thở dài, thành thật đáp, dạ chưa.
Bình thường, lúc này bà cụ sẽ sốt ruột gõ cây gậy chống cồm cộp, giảng giải một hồi về tam cương ngũ thường, đạo lí làm người. Nhưng hôm nay, đầu bên kia điện thoại im lặng lạ thường, sau đó anh nghe thấy bà cụ bí hiểm nói.
Con không có, bà có.
Tiêu Thời Khâm sợ hãi đến mức thiếu chút nữa làm rớt ống nghe vào cốc cà phê pha từ đêm qua.
Anh đoán trước được mình sẽ có một ngày như vậy, chỉ là không ngờ mình còn chưa kịp kêu la thảm thiết cầu xin đường sống đã bị lôi ra xử trảm.
Xem mắt.
Thứ bảy tuần này, cũng chính là ngày mai.
Bà mình đã hạ thánh chỉ, anh không dám không tiếp. Lúc cúp điện thoại bàn, anh cầm di động liên lạc với bố mẹ, nhưng mẹ không nhận máy, bố thì phớt lờ. Đến lúc gọi cho dì, anh mới biết bố mẹ bỏ rơi mình ở nhà, còn cả hai đi nghỉ ở châu Âu ôn lại kỉ niệm thời thanh xuân.
... Đúng là một đôi vợ chồng tình cảm thắm thiết.
Sau khi đặt di động xuống, Tiêu Thời Khâm rúc tấm thân mệt lử vào sofa. Bên ngoài khung cửa sổ sát sàn, xe cộ qua lại nườm nượp. Anh nhìn ánh đèn chuyển từ xanh sang đỏ bên ngã tư đường, cảm nhận được một loại tuyệt vọng khó diễn tả thành lời trong một phút ba mươi lăm giây kia.
Ngoài cửa, cô gái trẻ mới đến văn phòng luật làm việc khảng khái tuyên bố, nếu điều luật thứ 24 không được bãi bỏ, cô nhất định sẽ không kết hôn.
Tiêu Thời Khâm nhìn danh sách công việc cần giải quyết dài đằng đẵng của mình, trầm ngâm hồi lâu rồi viết thêm một mục.
Thứ bảy, ba giờ chiều, quán cà phê đối diện đường cái.
Đi xem mắt.
Làm việc gì cũng nên chừa đường lui, dù sao cũng đã nhận bao nhiêu vụ kiện tụng ly hôn rồi, đi xem mắt thôi mà, không có gì phải sợ.
Trước khi đi ngủ, Tiêu Thời Khâm đã tự an ủi bản thân như vậy.
Trong mơ xuất hiện đủ loại yêu ma quỷ quái kỳ lạ. Xác ướp kéo một dải băng dài chạy tới nói mình muốn ly hôn với quỷ hút máu tiên sinh. Nguyên nhân là vì người vô hình và người sói nhà bên hợp tác bẫy họ một trăm nghìn điều yêu đương thắm thiết. Nhưng thực tế thì quỷ hút máu tiên sinh nhìn trúng một nữ quỷ tiểu thư ở chiều không gian khác, đang bàn bạc với người khác về việc mua giếng cổ để kim ốc tàng kiều.
Loạn hết cả lên.
Người ngủ đến một giờ chiều mới dậy dụi dụi quầng mắt thâm đen của mình, máy móc ngậm bàn chải đánh răng, tiện tay lấy bánh mì và sữa giải quyết qua loa bữa ăn thậm chí còn không được tính là brunch này. Lúc kim đồng hồ chỉ hạn chót hai giờ năm mươi chín phút, anh xuất hiện đúng hẹn ở quán cà phê với bộ dạng dặt dà dặt dẹo.
Nhưng rõ ràng đối phương không đúng giờ như anh.
Đây là chuyện rất bình thường.
Tiêu Thời Khâm lấy máy tính xách tay ra, xử lý nốt công việc chưa hoàn thành ngay trong quán. Theo lời giải thích của người xung quanh, đi xem mắt 10 người thì sẽ gặp 8 9 người không đúng hẹn, anh vốn chẳng mong chờ gì, cũng đã rèn được kỹ năng tập trung khi làm việc. Hơn nữa bây giờ anh chỉ hi vọng đối phương đừng tới, tất nhiên sẽ không sốt ruột.
Không ngờ Blue Mountain của quán này cũng khá ngon đó.
Anh rót một hũ kem sữa, vừa khuấy được hai vòng thì một hồi chuông gió chợt vang lên ở cửa quán vốn lặng ngắt từ lâu. Khách tới đứng ở cửa nhìn quanh một lượt, rốt cuộc bước về phía Tiêu Thời Khâm như vừa khẳng định điều gì.
Cho đến khi người nọ kéo ghế ngồi xuống phía đối diện mình, Tiêu Thời Khâm mới sực nhận ra.
Nhất định sai ở đâu rồi.
Nếu không sao đối tượng xem mắt của anh lại là một nam thanh niên cao hơn mét tám, mặc áo sơ mi kẻ ca rô, rồi còn nhuộm tóc vàng kim chói mắt? Dù bà mình nôn nóng thế nào thì cũng không cấp tiến đến độ này chứ?
Sự thật chứng minh đây là một hiểu lầm.
Người vừa tới tên Tôn Tường, sinh viên sắp tốt nghiệp năm cuối một trường đại học danh tiếng, mục đích đến đây rất đơn giản —— tìm người thuê nhà chung phù hợp.
“Hai phòng ngủ một phòng khách, giá thuê 3900 tệ một tháng, tôi với anh chia đôi, được không?”
Cậu ta gọi một ly Cappuccino đá, khi đồ uống vừa được bưng ra thì cầm ly tu ừng ực hết hơn nửa, môi trên còn dính nửa vòng bọt sữa, kết hợp với điệu bộ vung tay rất có khí phách khi thương lượng, nhìn vào thấy rất hài hước.
Tiêu Thời Khâm nghĩ nghĩ, không khỏi rút khăn giấy đưa cho cậu.
“Tôn Tường ... Phải không? Tôi nghĩ có chút hiểu lầm ở đây.”
“Gì cơ?”
“Tôi tới để xem mắt.”
Tiêu Thời Khâm nhìn vẻ mặt Tôn Tường chuyển từ ngỡ ngàng sang bối rối, bối rối sang phức tạp, phức tạp rồi như bừng tỉnh hiểu rõ. Im lặng suốt ba mươi giây, cậu ta mới mở miệng.
“... Ồ.”
Xem ra trúng phải thuật cấm nói rồi.
Tiêu Thời Khâm có chút thương hại cậu ta, thương hại như bất cứ người đi đường nào trông thấy một chú chó lông vàng đi lạc, dáng vẻ ủ rũ vậy. Một mặt cảm khái gặp gỡ là duyên, một mặt lại nghĩ có duyên không phận, chỉ có thể bỏ tiền mua vài món đồ ăn vặt ít muối từ thịt, giúp tạm một lần là được.
Anh đang nghĩ xem có nên mời cậu ta một bữa ăn nhẹ không.
Chó lông vàng ... À không, thanh niên tóc vàng cau mày giành phần nói trước anh: “Chuyện yêu đương để từ từ hẵng tính, trước tiên anh nói anh có thuê không đã.”
“...”
“Nếu anh thấy đắt thì tôi sáu anh bốn, không thể thấp hơn được nữa.”
“...”
“Nhà thuê là nhà mới, chưa từng có người ở, nằm trong khu vực khá sầm uất, ra ngoài muốn đi tàu điện ngầm hay xe buýt đều thuận tiện. Nếu anh chưa yên tâm, đây là thẻ căn cước và thẻ sinh viên của tôi.” Thanh niên tóc vàng vừa nói vừa mò trong túi lấy hai tấm thẻ ra, vỗ thẳng xuống mặt bàn, lực dùng lớn đến mức Tiêu Thời Khâm tưởng tên này đang tiến hành đàm phán sinh tử.
Phong cách dứt khoát kết hợp với khả năng quảng cáo thế này, đi chào mời bán nhà chắc doanh số cũng ổn áp lắm nhỉ?
Tiêu Thời Khâm suy nghĩ linh tinh một lúc, định bụng giúp cậu ta nhận ra trọng điểm: “Ý tôi là, tôi đến để xem mắt, cậu đến để tìm người thuê nhà chung, chắc có lẽ người giới thiệu của hai bên đã nhầm lẫn ...”
“Cho nên anh không định thuê?”
Tiêu Thời Khâm nghĩ đến thời hạn thuê nhà sắp hết của mình, rồi nghĩ đến cái giường cứng ngắc trong phòng làm việc, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi địa chỉ ngôi nhà kia.
Tôn Tường nhanh chóng trả lời tên đường và tòa nhà.
Nghe xong, Tiêu Thời Khâm thấy địa chỉ rất gần văn phòng luật của mình, suy nghĩ bắt đầu lung lay. Giá thuê một tháng là 3900 tệ, chia đôi tiền thuê thì một người phải chi chưa đến 2000 tệ. Anh có công việc, có thu nhập nên dù giá này không tính là bình dân nhưng vẫn gánh được. Chỉ là hình như cậu trai phía đối diện này kinh tế chưa vững, không biết có thể thuê chung với mình bao lâu.
Nếu ngắn hạn thì anh thà thuê tiếp nhà bây giờ còn tiện hơn.
Nghĩ đến đây, Tiêu Thời Khâm thuận miệng hỏi tiếp. Người đối diện lại gọi thêm một phần kem thuyền chuối, viên kem vị vani và chocolate loáng cái đã bị ăn hết veo.
Tôn Tường, sinh viên tốt nghiệp đúng hạn, vốn học khoa kỹ thuật, hiện đang thực tập ở vị trí Game Designer cho một công ty. Tiền lương của thực tập sinh không ít, đãi ngộ cũng khá, có điều dù không phải culi lập trình nhưng cậu ta bận rộn chẳng kém gì. Tăng ca trước chín giờ tối không được tính, về cơ bản cả ngày đều làm bạn với máy tính và đồ ăn sẵn, ngoại trừ chơi game kiếm được tiền thì không khác gì mấy phần tử nghiện game.
Lí do đích thân tìm người ở chung rất đơn giản. Sợ mình luôn về nhà lúc nửa đêm, người ở chung nào có trái tim mong manh và tố chất tâm lí kém sẽ không chịu nổi, lỡ đâu quấy rầy người đang ngủ, người ta cáu kỉnh bực bội ra tay đầu độc cậu thì chết.
Nghe đến đây, Tiêu Thời Khâm bật cười: “Vậy sao trước đó cậu không hỏi tôi có chịu đựng được giờ giấc sinh hoạt của cậu không?”
Tôn Tường ngừng múc kem, trợn mắt nhìn anh như thể vừa nghe được câu hỏi “Em hãy chứng minh tam giác vuông là tam giác vuông”, bĩu môi nói.
“Anh đến để xem mắt với tôi, tố chất tâm lý còn có thể kém được à?”
“...”
Tiêu Thời Khâm cảm thấy mình không hiểu nổi logic của đối phương.
Lúc này, người vừa múc chuối ra từ kem mới nhớ ra điều gì, cầm thìa kim loại chỉ sang: “À mà anh tên là gì?”
“... Tiêu Thời Khâm.”
Tiêu Thời Khâm không phải là người nói nhiều. Ngày thường, anh chủ yếu lắng nghe để giao tiếp với khách hàng, lúc này lại trò chuyện luyên thuyên trên trời dưới đất với Tôn Tường gần hai tiếng đồng hồ. Nghĩ thôi cũng thấy kì diệu.
Nhưng chính xác mà nói thì trong hai tiếng này không phải Tiêu Thời Khâm không có thu hoạch. Từ những lời kể đầu thừa đuôi thẹo của Tôn Tường, anh phần nào làm sáng tỏ bối cảnh phát triển của hiểu lầm này.
Ban đầu, chẳng qua là Tôn Tường muốn tìm người ở chung. Bạn tốt cùng khóa cơ bản có chỗ ở hết rồi, mấy đàn em từng gặp thì không ưng ý. Lúc chán nản quá, cậu ta liền mời một toán bạn xấu tham gia nhóm chat, nhờ họ giúp dò la, nhưng tụi này không chịu phối hợp. Bạn xấu chế giễu cậu kén cá chọn canh, chắc gì người ta đã thèm ở cùng cậu.
Lúc ấy Tôn Tường đảo mắt nói “Tao mày kiếm mắt sáng, vai rộng chân dài, sao có người không chịu ở cùng tao chứ?”
Vì vậy, bạn xấu thật sự bắt đầu tuyên truyền câu này của cậu, sau đó qua không biết bao nhiêu miệng người, lại thông qua mạng lưới xã hội thần kì nào đó, tóm lại là tình cờ truyền đến tai bà nội Tiêu Thời Khâm. Hơn nữa, khi đó cậu Tôn mày kiếm mắt sáng, vai rộng chân dài trong chớp mắt đã thần thánh biến thành cô Tôn da trắng xinh đẹp eo thon chân dài ... Còn đang đợi gả.
Chỉ có thể nói đồn đại hại người.
Cappuccino đá và kem thuyền chuối đã hết từ lâu, Tiêu Thời Khâm gọi thêm một phần khoai tây chiên. Tôn Tường cũng không khách khí với anh, vừa ăn vừa trò chuyện, thoáng chốc đã hết hơn nửa phần ăn. Mà cuối cùng chủ đề trò chuyện của hai người cũng từ vấn đề sinh vật bốn chiều có thể giao tiếp với sinh vật năm chiều hay không trở lại chuyện thuê phòng.
Tiêu Thời Khâm nghiêm túc ngẫm nghĩ, nói để tôi cân nhắc thêm đã.
Tôn Tường liếc nhìn giờ, nói, được rồi, tôi còn có lớp lúc sáu giờ, anh cho tôi số di động, trả lời tôi muộn nhất vào ngày 19 nhé?
Tiêu Thời Khâm tính thời gian, sau một tuần nữa mới đến ngày 19, hẳn còn kịp, vì vậy gật đầu đáp được.
Trao đổi số di động chỉ mất nửa phút, Tôn Tường vui vẻ dốc nốt chút khoai chiên cuối cùng vào miệng rồi nói hẹn gặp lại với Tiêu Thời Khâm. Còn 30 phút nữa là đến sáu giờ, Tôn Tường chào tạm biệt xong liền chạy tới quầy order mua sandwich cá ngừ, sau đó đẩy cửa vội vã bước ra ngoài.
Tiêu Thời Khâm nhìn bóng lưng Tôn Tường nhanh chóng hòa vào đám đông, thầm nghĩ lời đồn cũng không hoàn toàn sai, đôi chân kia quả thật rất dài.
Gặp lại nhau đã là chuyện của một tuần sau.
Án kiện ly hôn mà anh nhận trước đó sắp kết thúc, sau khi Tiêu Thời Khâm viết xong phần tư liệu cuối, rốt cuộc anh cũng có thời gian xử lý việc riêng. Chủ nhà bên kia gọi đến nói muốn tăng giá thuê, Tiêu Thời Khâm hệ thống lại giá cả và đường đi, quyết định từ chối gia hạn hợp đồng.
Cuối cùng số điện thoại lưu trong di động kia cũng được thấy ánh mặt trời.
Anh suy nghĩ một hồi rồi nhắn một tin nói mình định thuê chung, có thời gian thì trao đổi một chút. Không ngờ đối phương vô cùng chủ động, tin nhắn mới gửi đi chưa được một giây đã thấy có cuộc gọi đến, sóng điện từ truyền tới âm thanh có phần mệt mỏi nhưng tâm trạng lại rất phấn chấn.
“Lúc nào anh dọn đi, cần giúp một tay không?”
“Không cần phiền phức, đồ của tôi cũng không nhiều.”
“Hay ngày mai đi, mai tôi không có tiết.” Người ở đầu dây bên kia hãy còn nói tiếp. “Cho tôi địa chỉ, mai tám giờ gặp.”
“Tám giờ sớm quá thì phải?”
“Thế thì mười giờ, dọn xong tôi mời anh ăn cơm.”
...
Đến khi cúp điện thoại, Tiêu Thời Khâm mới nhận ra chuyện này vốn không phải vấn đề mấy giờ.
Nhưng tính anh vẫn có chút cam chịu số phận, có thể trong hai năm qua bị người này chuyện kia mài bớt năng lượng, hoặc có thể bản thân đã có phần thụ động và lười biếng sẵn rồi, nói chung là đã hẹn, anh cũng lười đổi. Tối đó anh lên tinh thần thu xếp đồ đạc, đi ngủ rất sớm, tỉnh lại trước mười giờ hôm sau.
Tiếng chuông cuộc gọi từ Tôn Tường gần như reo lên ngay sau chuông báo thức.
Tiêu Thời Khâm xoa mái tóc rối như ổ gà, mơ mơ màng màng báo tên đường, số nhà cho người kia, đặt điện thoại di động xuống mới tỉnh táo hoàn toàn, vội vàng rửa mặt thay quần áo. Còn chưa kịp súc sạch bọt kem đánh răng ở miệng đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Hiệu suất này cũng cao quá rồi.
Anh rút khăn giấy ra lau miệng qua loa, rời phòng vệ sinh, đi mở cửa. Đập vào mắt anh là chiếc áo sơ mi kẻ ca rô, chỉ khác chiếc áo lần trước ở màu sắc, phía trong là áo phông đen, phía trên có dòng chữ I AMYOUR FATHER xếp theo cấu trúc hình tháp, chữ I trên đỉnh còn được biến tấu thành hình kiếm ánh sáng, muốn người khác không để ý cũng khó.
Bên này anh còn chưa kịp nói chào buổi sáng, bên kia Tôn Tường đã xách balo vọt vào, tay chỉ chiếc vali nằm trơ trọi trên mặt đất, nhíu mày.
“Chỉ có từng này đồ?”
“Ừ.”
Tiêu Thời Khâm vừa gật đầu xong liền phát hiện ánh mắt Tôn Tường nhìn anh như nhìn người rừng. Một phần ghét bỏ, ba phần cạn lời, sáu phần không thể hiểu được.
Chàng thanh niên mặc chiếc áo phông in hình tự chế xách vali đồ lẻ loi lên, lắc đầu đi về phía cửa.
Theo trực giác, Tiêu Thời Khâm cảm thấy động tác này mang ý “Để sau này anh đây che chở cậu”, tâm tình lập tức phức tạp tột độ. Có điều người ta đã xách vali của mình vội vã xuống lầu, anh đứng đó làm gì cũng bất thường, đành lấy bàn chải đánh răng, khăn mặt và chùm chìa khóa bỏ vào túi ni lông chuẩn bị sẵn từ tối qua, sau đó đóng cửa đi xuống lầu cùng người kia.
Khi ra khỏi cửa, anh buồn bã quay đầu nhìn lại.
Xem như hoàn toàn chia tay với nơi đây.
Tiêu Thời Khâm chưa từng kể về việc này với ai, nhưng quả thật anh rất khó thích ứng với việc thay đổi môi trường sống. Có lẽ ứng với kiếp Cự Giải, anh thích nhốt mình trong cái ổ bản thân quen thuộc, ưa an nhàn, từ bé đã có nhược điểm ấm chỗ ngại dời.
Hồi nhỏ, ngay sau khi chuyển nhà thì anh bị ốm, mấy ngày liên tiếp đều sốt nhẹ không rõ nguyên nhân. Người lớn trong nhà lo lắng, cho rằng phong thủy nhà mới không tốt, suýt nữa định bỏ tiền mời thầy phong thủy cao tay về cúng. May thay căn bệnh này kéo dài một tháng rồi dứt, thấy con trai mình ăn uống chạy nhảy bình thường trở lại, hai vị phụ huynh cũng yên lòng —— sau đó để con trẻ cho bà nội trông, cả hai đi du lịch Maldives thư giãn năm ngày.
Lời kia nói thế nào nhỉ? Đúng là một đôi vợ chồng tình cảm thắm thiết.
Sau đấy là chuyện chuyển trường. Tiêu Thời Khâm không còn nhớ rõ nguyên nhân cụ thể, có thể do không khí lớp học không tốt, cũng có thể vấn đề ở giáo viên, anh bị bố mẹ buộc chuyển đến một trường học nổi tiếng ở nơi khác khi chỉ mới học nửa chừng lớp hai. Chuyển trường xong, mọi biểu hiện của anh đều như bình thường, chỉ có mình anh biết, hồi đó anh luôn thức trắng đêm, nửa năm sau tình trạng mới được cải thiện.
Mặt ngoài kết quả học tập vẫn tốt, không ngừng tiến bộ, nhiều lần giành được thành tích số một trong cả năm.
Khi tuổi càng lớn, những thay đổi về môi trường sống xảy ra càng nhiều, Tiêu Thời Khâm cho rằng biểu hiện “còn nhỏ nên yếu đuối” sẽ dần dần mất đi. Sau nhiều lần thử, qua một vài bài học, anh mới nhận ra vấn đề này không liên quan gì đến yếu đuối, chẳng qua do anh luôn dễ cảm thấy gắn bó với mọi thứ xung quanh.
Từng viên gạch, từng miếng ngói, cũng giống như những người bạn chân thực hiện lên trước mắt mình, thật khó để nói lời từ biệt.
Anh nhìn Tôn Tường xách vali lên xe taxi, sau khi xuống xe lại xách vào khu nhà thương mại mới tinh. Nơi có thang máy chỉ cho thuê với giá 3900 tệ, nghĩ đi nghĩ lại thì rõ là chiếm được món hời.
Tiêu Thời Khâm đứng ở phòng khách với tông màu trắng chiếm chủ đạo, đang cố gắng kết nối với hoàn cảnh mới. Bên kia Tôn Tường nhanh chóng chỉ cho anh phòng tắm, phòng bếp và ban công nhỏ tách biệt, sau đó lấy đồ ăn mua ngoài ra, gọi điện đặt thêm một chiếc bánh pizza 12 inch mix 2 vị và hai cặp cánh gà nướng.
Lúc đồ ăn được giao tới, Tôn Tường vừa mới mở game. Trên giao diện đăng nhập đã có tên người dùng, chỉ chưa nhập mật khẩu. Khi Tôn Tường cầm ví chạy ra ngoài, cậu đọc một chuỗi số, ý là nhờ Tiêu Thời Khâm đăng nhập hộ.
Trên thực tế, đăng nhập trước hay sau chỉ chênh lệch có năm giây.
Đến khi Tôn Tường quay lại với đồ ăn trên tay, trang đăng nhập đã được refresh, một Pháp sư chiến đấu oai phong lẫm liệt xuất hiện trong giao diện, có vài phần khí thế hùng dũng của một người đủ sức địch thiên binh vạn mã.
“Đây là game của công ty các cậu hả?” Tiêu Thời Khâm nhìn thấy giao diện quen thuộc liền hỏi.
“Làm sao có thể.” Tôn Tường mở hộp pizza, rút hai tờ giấy ướt diệt khuẩn từ dưới bàn trà lên lau tay rồi mới tách một miếng bánh đưa cho Tiêu Thời Khâm. “Bây giờ các công ty game đều chuộng làm game mobile, chi phí thấp, độ phổ biến cao, nếu mấy game PC client lỗi thời kiểu này không có danh tiếng tốt thì rất ít game có thể tồn tại lâu dài.”
“Cậu định chơi cái này để thu thập và đánh giá số liệu à?”
“Không ngờ anh cũng nghiên cứu đấy.” Tôn Tường lấy hai lon coca lạnh trong tủ lạnh ra, nhanh nhẹn mở nắp, cắm ống hút đặt lên bàn cafe, “Nhưng tôi chỉ chơi cho đỡ buồn chán thôi. Game này có tuổi đời gần mười năm rồi, tôi bắt đầu chơi từ hồi cấp ba, hệ thống với bối cảnh ổn cực kì, tên Vinh Quang đó, anh từng nghe đến tên này chưa?”
“Nghe rồi.” Tiêu Thời Khâm cầm lon coca, giọt nước lạnh buốt chảy dọc theo lòng bàn tay xuống phần khuỷu tay. Anh lại nhìn vào pháp sư chiến đấu trên màn hình, “Không chỉ từng nghe đến, tôi còn từng chơi.”
Nghe anh nói vậy, Tôn Tường lập tức thấy hứng thú, mắt sáng lên như chó nhìn thấy thịt xương, đang cầm hộp cánh nướng đi được vài ba bước liền chạy tới chỗ Tiêu Thời Khâm.
“Anh từng chơi hả? Nghề gì? Hay là chúng ta đấu một trận đi?”
“Kĩ sư máy móc.” Tiêu Thời Khâm mỉm cười ngượng ngùng. “Đã lâu lắm rồi không chơi, giờ bấm điều khiển WASD còn không ra hồn, đừng đấu thì hơn.”
“Hiếm lắm mới gặp được người chung sở thích, đừng làm mất vui mà.” Tôn Tường huých vai anh. “Đấu trường để sau, anh đăng nhập xong cho tôi ngó qua số liệu được không? Chơi nhiều năm vậy mà cực hiếm gặp Kĩ sư máy móc.”
Tiêu Thời Khâm không lay chuyển được cậu đành cầm chuột quơ quơ: "Mở hai acc trên này luôn à? Liệu có bị đứng máy không?"
Tôn Tường đáp “Đợi tôi một lát” rồi quay người chạy vào phòng ngủ, chỉ lát sau đã ôm máy tính xách tay chạy ra, thoăn thoắt cắm điện mở máy. Lúc màn hình sáng lên, Tiêu Thời Khâm mới nhận ra đây là chiếc Dell Alienware.
Tên này không phải cuồng game thì cũng là quá thừa tiền.
Trong nháy mắt, laptop đã khởi động xong. Tiêu Thời Khâm cầm chuột nhấp vào chế độ khách, đầu tiên là gõ ba chữ lớn Diệt Sinh Linh, sau đó gõ tiếp một dãy số. So với não bộ, sự thuần thục của các ngón tay chân thực hơn nhiều, cho dù lâu ngày không chơi, anh vẫn nhớ rất rõ acc này.
Trên giao diện chính, một Kĩ sư máy móc theo phong cách steampunk đang xoay tròn tại chỗ, kính monocle tinh xảo được đeo ở mắt trái, chỉ xét riêng về phong cách tạo hình thì chẳng thua gì mấy game đang thịnh hành.
Trong khi Tiêu Thời Khâm còn đang ngẩn ngơ nhìn nhân vật, mắt Tôn Tường đã mau lẹ quét qua số liệu bên cạnh, bất chợt thốt lên: “Đỉnh vê lờ vậy.”
“Thời gian sau, người thích chơi Pháp sư chiến đấu và Bậc thầy pháo súng tương đối nhiều, Kĩ sư máy móc lại hẻo ơi là hẻo trong hệ súng. Nói trắng ra thì các kĩ năng quá vụn vặt và hơi nhạt nhẽo, chơi không bằng Pháp sư chiến đấu, vừa đã vừa biến hóa khôn lường.” Tôn Tường nói tiếp. “Ngoài tuyển thủ chuyên nghiệp ra, tôi chưa thấy ai chơi Kĩ sư máy móc có chỉ số như anh cả.”
Nghe cậu tâng bốc mình như vậy, Tiêu Thời Khâm chỉ cười nhẹ.
Hồi trẻ, anh quả thật đã bỏ công bỏ sức vào trò chơi này. Điểm kĩ năng và trang bị đều phải nghiên cứu đi nghiên cứu lại mới làm, đôi khi để thăng cấp, anh gõ hẳn hai trang bản nháp rồi mới xác định phương án cuối cùng, còn tâm huyết hơn cả giải đề.
Lúc ấy đúng là từng mơ mộng trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp.
Nhưng tầng tầng lớp lớp sàng lọc của hiện thực đè xuống, anh không biết từ khi nào mình mất đi một phần dũng khí, cuối cùng vẫn chọn đi con đường theo lề lối là thi vào đại học.
Khi nghe Tôn Tường nhắc tới những điều này, anh không khỏi thở dài.
“Vậy còn cậu? Chơi Pháp sư chiến đấu bởi vì thấy đã tay à?” Tiêu Thời Khâm nhấp một hớp coca đổi đề tài.
“Bàn về độ đã thì sao Pháp sư chiến đấu sánh được với Cuồng kiếm sĩ chứ! Bán máu đúng là bất khả chiến bại mà, muốn giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.” Tôn Tường cắn cánh gà, nói tiếp, “Tôi chơi Pháp sư chiến đấu còn không phải vì…”
Giọng Tôn Tường nhỏ dần, vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên gượng gạo.
“Vì sao vậy?” Tiêu Thời Khâm hiếu kì, hỏi.
“Cũng không có gì.” Tôn Tường mất tự nhiên ho một tiếng, “Thì… Hồi đó có một Pháp sư chiến đấu tên Nhất Diệp Chi Thu, anh từng nghe chưa?”
Tiêu Thời Khâm gật đầu.
Anh từng nghe đến cái tên này, ấn tượng trong đầu là một nhân vật cực kì xuất chúng, một tay lão luyện trong việc phá kỷ lục, cướp lần giết đầu, việc được lên ti vi chỉ là chuyện dễ như ăn bánh.
Người như vậy, tất nhiên có không ít người hâm mộ.
“Cậu thích anh ta?”
“Ai nói?” Tôn Tường xù lông như bị dẫm vào đuôi. “Tôi đây có thù với hắn!”
“Bị hành trên đấu trường hả?”
“... Lần đó là tôi chưa chuẩn bị xong đấy chứ!” Tôn Tường không cam lòng hừ một tiếng, “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ban đầu tôi muốn luyện Pháp sư chiến đấu để công bằng giết hắn, dạy hắn làm người. Ai ngờ tên này lại thần không biết quỷ không hay giải nghệ, đệch! Quá lãng phí tâm huyết của tôi.”
“Không phải là cậu bị người ta cho ăn hành rồi dạy làm người sao?”
"Đù! Anh coi thường tôi ra mặt luôn!" Tôn Tường thở phì phò, “Anh không thể tin tưởng tôi một chút à? Chưa kể tôi còn là đối tượng xem mắt của anh, thế nào anh lại đi nói tốt cho kẻ khác!”
Nghe hết lời chống chế này, trong đầu Tiêu Thời Khâm hiện lên ba dấu chấm than, không kìm được sặc coca trong họng.
Tôn Tường hoảng hốt tới gần, hết xoa ngực đến vỗ lưng anh một lúc, lát sau anh mới mở miệng, nói đứt quãng: “Có thể đừng nhắc đến chuyện xem mắt được không?”
Kết quả Tôn Tường thản nhiên trả lời: “Xem mắt thì xem thôi có gì không dám nhận.”
Từng được thỉnh giáo logic của đối phương, Tiêu Thời Khâm không dám tranh luận với cậu, không thể làm gì khác ngoài đổi đề tài: “Nói thật, nếu như Nhất Diệp Chi Thu không giải nghệ mà cậu vẫn thua thì sao? Trên sân đấu luôn có vạn nhất.”
“Sợ cái gì?” Tôn Tường nói, “Chung quy sẽ có ngày tôi đánh cho hắn quỳ xuống gọi bố.”
Tiêu Thời Khâm có chút sững sờ, không biết từ đâu sinh ra xúc động, hạ giọng khẽ thở dài: “Đáng tiếc anh ta đã giải nghệ.”
“Đúng vậy.” Vẻ mặt Tôn Tường vẫn còn sự không cam lòng, cậu cắn một miếng cánh gà, bất đắc dĩ nói: “Tiếc là hắn giải nghệ rồi.”
Nói xong lại cảm thấy bầu không khí sai sai, lập tức tỏ ra dữ tợn bổ sung: “Rõ ràng là yêu chưa đủ sâu! So kè chân ái, tôi thắng hắn một đoạn dài! Gọi bố!”
Tiêu Thời Khâm bị cậu làm cho dở khóc dở cười, vô thức đưa tay ra xoa đầu cậu.
Tôn Tường rất phối hợp lầm bầm một hồi, giống như chó lớn hờn dỗi được chủ nhân dỗ dành. Hai người vừa bàn về đề tài Vinh Quang vừa ăn xong một bữa cơm, cũng không biết là ai bắt đầu, họ lập team random phá phó bản chơi một hồi.
Đến khi ý thức được thời gian, đã là bảy giờ tối.
Mắt thấy Tôn Tường lại định động vào đồ ăn sẵn, Tiêu Thời Khâm vội vàng ngăn cản. Vì vậy thanh-niên-đồ-ăn-sẵn cứ vậy mà nhìn người mới đến ở chung với mình lấy một túi rau tươi, hai cái chảo và một túi mì sợi ra khỏi vali, đi vào phòng bếp nấu nước dùng nóng hổi.
Lúc húp canh, Tôn Tường không khỏi giơ ngón cái tán thưởng anh, sau đó bày tỏ.
“Nếu có thêm một ít thịt thì còn ngon nữa.”
… Nhóc con đòi hỏi.
Bữa cơm kết thúc.
Tôn Tường lấy việc “Tôi rửa bát cho” để trao đổi, nhõng nhẽo kiên quyết đòi Tiêu Thời Khâm vào đấu trường bằng được, quyết tâm khiến Tiêu Thời Khâm lĩnh hội sự sợ hãi khi bị đại thần đánh cho không còn mảnh giáp. Kết quả, trận đầu cậu đã cà gần hết máu của đối phương, nhưng lại dính một combo vào phút cuối, chả hiểu chuyện gì đã bị một đám máy móc trợ thủ đưa tiễn.
Trận này đã thành công khơi dậy khát vọng chiến thắng của Tôn Tường.
Đến khi màn hình bên cạnh hiện lên hai chữ Vinh Quang, cậu nóng lòng gửi lời mời PK tiếp. Hai người chém chém giết giết đến tận mười hai giờ, tỷ số thắng gần như bằng nhau, bên sáu bên bốn, nhưng ngay cả khi Tôn Tường là bên sáu, cậu cũng không vui.
Cậu thấy Tiêu Thời Khâm rời đấu trường chuẩn bị offline, liền nhào đến, bày tỏ mình còn có thể đấu thêm hai trận nữa.
Tiêu Thời Khâm chỉnh lại mắt kính bị xô lệch, giải thích hợp lí rằng mình lớn tuổi rồi không thể thức khuya, hơn nữa vẫn còn một tá công việc chưa hoàn thành, mai phải dậy sớm phấn đấu.
Anh nói hết sức thành khẩn, Tôn Tường đành phải chấp nhận.
Vì vậy hai người cùng offline tắt máy, chuẩn bị đi ngủ. Tôn Tường giúp Tiêu Thời Khâm trải xong ga trải giường liền tìm chiếu mùa hè trong chiếc vali be bé, tìm mãi không thấy bèn ngồi sụp xuống hỏi anh.
“Anh đừng nói là mình cứ vậy mà ngủ nhé?”
“Ờm…” Tiêu Thời Khâm cảm thấy câu hỏi này thật khó trả lời. Tuy bây giờ đang là mùa hè nhưng ban đêm không quá nóng nực, anh vốn định ngủ tạm thế này hai ngày rồi sẽ đi mua chiếu. Chỉ là khi đối mặt với ánh mắt ngước lên như nhìn tên mất não của Tôn Tường, lòng anh không hiểu sao chột dạ, lí do và dự định quang minh chính đại đều không thể nói ra miệng.
Là một người dựa vào tài ăn nói để kiếm cơm, anh thật sự thấy xấu hổ.
Nhất là lúc sau ngơ ngơ ngác ngác bị Tôn Tường kéo đến giường cậu ta, hơn nữa lúc tắt đèn, bật điều hòa, rồi tự nhiên như không ngủ chung một giường với tên này, Tiêu Thời Khâm cảm thấy thật có lỗi với những lời ủy quyền tự tay mình viết ra.
Có điều chút hổ thẹn này mau chóng tiêu tan trong mộng.
Lần đầu trong đời, đêm đầu tiên thay đổi môi trường sống, Tiêu Thời Khâm không bị mất ngủ.
Last edited: