Hoàn [Lẩu thập cẩm] [Cao Kiều] Tuyết lớn phủ non cao

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Tác giả: 凉词子苏

Link gốc: 【高乔】大雪封山

Edit: Nguyệt

-

Ngày tuyết lớn, Cao Anh Kiệt lạc đường trong núi sâu, gặp được Kiều Nhất Phàm tự nhận là thỏ tinh.

Về sau, Cao Anh Kiệt thường xuyên tới gặp cậu, lại phát hiện...

-

1.

"Phù phù..."

Cao Anh Kiệt nắm chặt bàn tay kề trước miệng, luồng khí nóng vừa thở ra hóa thành sương trắng tan theo gió chỉ trong tích tắc.

Từng bông tuyết to như chiếc lông ngỗng lả tả rơi xuống, đọng đầy trên mái tóc đen và che khuất tầm nhìn của cậu. Trước mắt là núi rừng trắng xóa, không phân rõ được đâu vào với đâu.

Cao Anh Kiệt xốc lại chiếc sọt trúc đeo trên vai, thầm ảo não: "Hôm qua không lên núi thì tốt rồi, ai ngờ hôm nay tuyết lớn giăng khắp núi thế này. Chưa nói đến chuyện không xuống núi ngay được, giờ đến chỗ đặt chân còn chẳng có."

Thời tiết càng ngày càng lạnh, củi trong nhà đã đốt gần hết mà tuyết ngày nào cũng rơi, nếu không đi kiếm thêm củi, sợ rằng cả nhà sẽ chết cóng mất. Hết cách, Cao Anh Kiệt đành mạo hiểm lên núi gom củi, mới nhặt được ít củi mà trời đã tối lúc nào không hay. Ban đêm xuống núi khá nguy hiểm, nhỡ chẳng may ngã giữa sườn núi là đi đời ngay. Cao Anh Kiệt tìm một cái hang trú tạm một đêm định trời vừa sáng sẽ xuống núi về nhà ngay. Ai ngờ chỉ một đêm ngắn ngủi, tuyết lớn đã phủ trắng núi.

Cậu đi lòng vòng xung quanh, cuối cùng quyết định tìm đường trở lại cái hang nhỏ từng trú chân, tuy hơi chật chội nhưng cũng tạm thời tránh được gió lạnh.

Rừng núi bình thường đã đủ khiến con người không phân biệt được phương hướng, ai không quen chắc chắn sẽ bị lạc. Nhưng hôm nay khắp tầm mắt chỉ toàn tuyết trắng, dù là người lớn lên trong núi từ nhỏ như Cao Anh Kiệt cũng không tránh được chuyện đi lạc.

Bì bõm lội bước thấp bước cao trong tuyết, bên tai chỉ có tiếng gió và tiếng bước chân của chính mình.

Cao Anh Kiệt bỗng vội vàng quay người lại, bóng dáng phía sau giật mình chạy biến, chỉ để lại một vệt tím nhạt xẹt qua khóe mắt.

Người nọ chạy trốn quá nhanh, Cao Anh Kiệt không kịp thấy rõ mặt, chỉ nhìn thấy dây tua rua màu tím nhạt của món trang sức đeo bên hông.

Nhưng mà...

Giữa rừng sâu núi thẳm tuyết phủ trắng xóa này sao lại có người lui tới?

Nếu là người đi lạc... Thì cớ gì phải chạy trốn?

Cao Anh Kiệt lạnh cả người, cái lạnh còn ghê gớm hơn cả cái rét thấu xương ngày đông bò dọc theo sống lưng. Cậu gần như không kịp suy nghĩ gì mà chân đã guồng chạy, nhanh chóng quay người lao về hướng ngược lại. Vòng mấy vòng, cuối cùng chính cậu lại lạc đường trước. Khi nãy cậu rất sợ, chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy đến mức mệt lả.

Cao Anh Kiệt vịn vào thân cây thở hổn hển, cuối cùng kiệt sức nằm vật ra nền đất, mặc cho tuyết rơi trên mặt mình.

Bầu trời thật là trong... Cao Anh Kiệt nghĩ, cứ thế này chắc cậu chẳng về nổi mất, không biết ba mẹ giờ ra sao? Liệu có phải đang sốt ruột lắm không? Chỉ sợ hai người lo lắng lên núi tìm lại thấy cậu chết thế này sẽ không chịu nổi. Nhưng may mà dưới cậu còn có em trai, dù có chết ở đây thì vẫn còn người chăm lo cho cha mẹ già, chỉ có điều...

Cậu nhắm mắt lại, thật không cam lòng mà...

Cao Anh Kiệt lẳng lặng nằm trong tuyết, chờ đợi sinh mệnh trôi đi.

... Sột soạt.

Một âm thanh rất khẽ vang lên.

Có người đạp tuyết bước tới, đứng cách cậu chừng một bước chân.

Cao Anh Kiệt tự tìm vui trong cái khổ: Ngày tuyết lớn thế này chắc vị mới tới cũng đói lắm nhỉ. Nếu cậu bị ăn thịt thì có được tính một lần công quả không?!

Rồi lại nghĩ: Yêu quái trong truyền thuyết, hoặc là xinh đẹp mê người, hoặc là hung thần ác sát, không biết dáng vẻ vị này ra sao?

Nghĩ thế, cậu gắng gượng hé mắt, cố nhìn người nọ một lần rồi ngất lịm.

Ký ức cậu dừng lại ở ánh mắt hốt hoảng của đối phương.

Đôi mắt thật đẹp... Cậu nghĩ.

2.

Cao Anh Kiệt ngủ ngon lành trong cảm giác ấm áp, cậu mơ màng trở mình, cảm tưởng như bản thân đang nằm giữa mây, mông lung không nhận thức rõ được điều gì.

Giữa cảm giác bồng bềnh, cậu chợt nhớ đến những chuyện đã xảy ra. Cậu giật mình ngồi dậy, quan sát tình huống xung quanh mình: Một hang núi nhỏ hẹp, cậu đang nằm ở tít sâu bên trong, có thể thấy được ánh sáng trắng mờ mờ ở cửa hang phía xa, trước mặt là một đống lửa, toàn thân không sứt sẹo gì, áo khoác đang treo bên cạnh đống lửa để hong khô.

Mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa hang, Cao Anh Kiệt vội vàng nằm xuống vờ như vẫn đang ngủ. Nghe tiếng bước chân kia ngày càng gần, lòng cậu cũng theo đó mà thấp thỏm, lo lắng.

Sau một khoảng yên lặng, đối phương bỗng hỏi cậu khe khẽ: "Cậu tỉnh rồi à?"

Cao Anh Kiệt đứng phắt dậy, cảnh giác nhìn lom lom. Đối phương trông không hung dữ, ác ôn như Cao Anh Kiệt tưởng tượng, thay vào đó, vẻ mặt người đó rụt rè như chú thỏ con nhút nhát, mặc trên người bộ đồ màu tím, hông đeo trang sức có sợi tua rua trông như công tử nhỏ của gia đình phú quý.

Cao Anh Kiệt không nhịn được, bèn hỏi: "Cậu... Cậu là ai?"

"Tôi... Tôi tên Kiều Nhất Phàm, tôi không có ác ý đâu! Cậu đừng sợ..."

Cao Anh Kiệt vẫn lui vào trong góc hang, không hề buông lỏng cảnh giác vì những lời đó.

Cậu thầm nghĩ, giữa thời tiết này mà ở trong rừng sâu núi thẳm thì lấy đâu ra người tốt, chẳng qua là ra vẻ thiện lương vô hại để lừa gạt cậu thôi. Xuất phát từ sự cảnh giác, cậu không nói những điều ấy ra, thay vào đó, cậu ngượng ngùng cười cười với Kiều Nhất Phàm.

Kiều Nhất Phàm cũng biết cậu ấy không tin lời cậu nói nên không nói thêm nữa mà chỉ im lặng nướng khoai lang. Chẳng mấy chốc, mùi khoai chín thơm lừng đã lan khắp hang núi khiến Cao Anh Kiệt bứt rứt len lén nhích người lại gần. Cậu vốn chẳng mang đồ ăn gì khi xuất phát, đã vậy còn chật vật một đêm trên núi, giờ đã đói đến mức bụng dán vào lưng nhưng lại ngại không dám xin đối phương.

Ngược lại, Kiều Nhất Phàm nướng chín khoai xong liền đưa cho cậu. Cao Anh Kiệt cầm củ khoai nướng, giật mình: Đồ ăn đâu ra giữa ngày đông lạnh thế này? Nỗi nghi ngờ càng bành trướng trong lòng, Cao Anh Kiệt cầm củ khoai lang trên tay, ăn không được mà không ăn cũng không xong.

Đến lúc này, có vẻ Kiều Nhất Phàm đã quen với thái độ đó nên thoải mái hơn một chút, cậu vân vê củ khoai trong tay, bẻ từng miếng cho vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Tôi vẫn luôn sống trên núi này, là một thỏ tinh, vậy nên cậu không cần lo lắng tôi sẽ làm gì cậu, dù gì thì thỏ cũng ăn chay mà."

Cao Anh Kiệt không đáp, chỉ nhếch môi, cuối cùng vẫn nuốt đồ ăn vào bụng.

Cậu nhanh chóng không nghĩ gì nữa, cậu thật sự rất đói, khoai lang nướng vừa bùi vừa ngọt, vậy nên cậu không thèm để ý thỏ tinh trước mặt có nguy hiểm hay không. Nhưng mà ăn đồ ăn của người ta rồi, Cao Anh Kiệt cũng thấy hơi ngại khi cứ ngó lơ người ta mãi.

Cao Anh Kiệt bèn hỏi: "Sao cậu lại cứu tôi?"

Kiều Nhất Phàm ngừng động tác, ngoảnh sang nói với cậu: "Dẫu sao cũng là một mạng người, tôi đâu thể thấy chết mà không cứu, dù gì tôi cũng..." Lời chưa nói hết đã biến mất giữa môi lưỡi.

Cao Anh Kiệt thấy hơi tò mò, cậu muốn hỏi lại nhưng nhìn vẻ cô đơn của Kiều Nhất Phàm lại nuốt những lời định nói vào bụng. Lời này không nói được thì cậu phải nói gì đó khác.

Cao Anh Kiệt ngẫm nghĩ rồi cất tiếng: "Cậu đã cứu tôi một mạng, trên người tôi cũng không có gì có thể báo đáp cậu. Cậu cần gì thì cứ nói với tôi, nếu làm được chắc chắn tôi sẽ giúp cậu."

Kiều Nhất Phàm hoàn hồn, quay sang mỉm cười ngại ngùng với Cao Anh Kiệt: "Tôi không cần cậu báo đáp gì, chỉ hy vọng sau này cậu lên núi có thể trò chuyện cùng tôi. Dù sao tôi cũng là yêu tinh yêu quái, con người đều sợ tôi, một mình tôi sống giữa núi rừng cơ đơn lắm."

Cao Anh Kiệt cảm thấy đây cũng chẳng phải việc gì ghê gớm lắm nên nhận lời ngay, coi như báo đáp một mối ân tình.

Tuyết ngừng rơi, Kiều Nhất Phàm tiễn Cao Anh Kiệt xuống núi. Cao Anh Kiệt vẫy tay tạm biệt cậu, Kiều Nhất Phàm cũng mỉm cười từ biệt. Nhưng trông thấy nét cô đơn trên khuôn mặt cậu, Cao Anh Kiệt hơi đau lòng, quyết định về sau nhất định phải tới thăm cậu nhiều hơn.

3.

"Nhất Phàm!"

Cao Anh Kiệt ôm chiếc sọt tre, gấp gáp chạy vào trong hang núi.

Từ sau lần được Kiều Nhất Phàm cứu, cậu thường xuyên tìm tới hang núi này thăm cậu ấy. Bên dưới chiếc sọt tre đầy ắp củi cậu đeo trên lưng còn có thêm vài món đồ nho nhỏ, có khi là vài món ăn vặt, có khi lại là mấy con thú nhỏ đan bằng mây tre hoặc lá. Vốn dĩ cậu thường phải vào núi, mang thêm vài món hay ho cho Kiều Nhất Phàm cũng không phải việc gì khó.

Kiều Nhất Phàm cũng rất vui vẻ. Cậu không quan tâm Cao Anh Kiệt mang gì đến cho mình, chỉ cần Cao Anh Kiệt tới, cậu đã thấy mỹ mãn rồi. Đến khi Cao Anh Kiệt xuống núi, Kiều Nhất Phàm cũng sẽ giúp cậu gom thêm củi. Cao Anh Kiệt vốn không muốn nhận nhưng khi Kiều Nhất Phàm vừa vuốt ve sợi tua rua bên hông, vừa cười hì hì nói "có qua có lại" bằng chất giọng đầy nhịp điệu, Cao Anh Kiệt lại gật đầu như ma xui quỷ khiến. Sinh ra trong một gia đình nghèo, Cao Anh Kiệt ngưỡng mộ nhất là những thư sinh biết đọc biết viết. Dáng vẻ hơi nghiêng đầu và thần thái tự tin kia của Kiều Nhất Phàm lập tức khiến cậu say mê.

Lần này, Cao Anh Kiệt vẫn mang theo vài món đồ tới, Kiều Nhất Phàm gom toàn bộ củi cậu đã nhặt vào góc hang rồi hào hứng chào đón Cao Anh Kiệt.

Cao Anh Kiệt mang vài món điểm tâm đến cho Kiều Nhất Phàm. Nói là điểm tâm thì cũng hơi quá, chẳng qua là vài món ăn nhà làm thôi. Kiều Nhất Phàm nhận lấy, không hề ghét bỏ, cậu đưa lên sát mũi ngửi thử, nét cười lập tức rạng rỡ trên gương mặt: "Lâu lắm rồi tôi không ăn món này đó."

Cao Anh Kiệt xếp lại đồ trong sọt tre, thuận miệng hỏi: "Hồi trước cậu từng ăn rồi à?"

Kiều Nhất Phàm tạm ngừng động tác xé lớp giấy dầu, khẽ đáp: "Ừ, rất lâu về trước..."

Kiều Nhất Phàm chia một nửa cho cậu rồi ăn phần của mình: "Từ lâu lắm luôn rồi, khi đó đi ngang qua một hộ nhà nông, tôi từng ăn ở nhà họ. Nhưng mà... Chắc họ đều đã qua đời rồi."

Cao Anh Kiệt há hốc miệng kinh ngạc: "Oa... Cậu... Sống bao nhiêu lâu rồi?"

Bởi vì thoạt trông Kiều Nhất Phàm còn nhỏ hơn cậu nên dù Cao Anh Kiệt biết đối phương là thỏ tinh nhưng cũng thường xem nhẹ chuyện ấy khi nhìn vào vẻ ngoài của cậu, còn chăm sóc cậu giống như em trai. Nhưng chợt nghe câu nói kia, cậu bỗng không kịp phản ứng.

Kiều Nhất Phàm nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cậu, không khỏi bật cười: "Vậy cậu đoán tôi sống bao nhiêu lâu rồi? Nói đại khái thì tôi cũng phải già hơn ông nội của bà nội cậu đó!"

Cậu cố tình cường điệu khiến Cao Anh Kiệt cũng bật cười theo.

"Vậy, cậu sống lâu thế rồi đã từng gặp ai khiến cậu nhớ mãi chưa?"

Cao Anh Kiệt chống má, nhìn cái cây bên ngoài cửa hang, tuyết đọng đầy, nặng trĩu trên cây đó.

Kiều Nhất Phàm mỉm cười, cúi đầu nhìn cành khô bị giẫm dưới chân: "Chưa, chưa hề. Tôi chưa bao giờ rời khỏi nơi này."

Nụ cười trên khuôn mặt cậu biến mất.

4.

Cao Anh Kiệt đeo chiếc sọt tre đầy ắp củi lên lưng, hết nhìn bên này lại ngó bên kia. Kiều Nhất Phàm đi phía trước, thỉnh thoảng lại ngoảnh lại nhìn cậu, nếu thấy Cao Anh Kiệt đang dừng bước, cậu cũng sẽ đứng lại chờ.

Trên núi rất dễ đi lạc, nếu chỉ có một mình, dù rất quen với ngọn núi này nhưng Cao Anh Kiệt cũng không dám lơ đễnh đến mức không nhìn đường. Nhưng có Kiều Nhất Phàm đi cùng coi như có trong tay một tấm bản đồ sống, Cao Anh Kiệt hoàn toàn không phải lo lắng gì mới dám vừa đi vừa nhìn lung tung như vậy.

Kiều Nhất Phàm dẫn cậu đi trong núi, vừa đi vừa nghe Cao Anh Kiệt lẩm bẩm, thỉnh thoảng cũng đáp lại vài tiếng. Nội dung chủ yếu chỉ có chuyện trong thôn dưới núi, chuyện nhà ông này nhà bà nọ.

Kiều Nhất Phàm ngẩn người nhìn về phía xa.

Cao Anh Kiệt nhìn theo ảnh mắt cậu: "Sao vậy?"

Kiều Nhất Phàm hoàn hồn, cười cười: "Cậu có biết... Bên kia núi là gì không?"

"Ừm... Không biết." Cao Anh Kiệt lắc đầu, "Nghe nói bên đó có sói hoang, còn có cả gấu dữ. Thôn dân không dám đi xa vượt núi, ai cũng chỉ đi ở mấy con đường mòn quen thuộc thôi."

Kiều Nhất Phàm không nói, Cao Anh Kiệt lại bị cậu khơi lên trí tò mò, hào hứng hỏi cậu có biết không: "Dù gì cậu cũng không giống người thường bọn tôi. Với bọn tôi, dã thú trên núi rất đáng sợ nhưng với cậu chắc không nhằm nhò gì đâu nhỉ."

Kiều Nhất Phàm im lặng một hồi mới chầm chậm nói: "Bên kia núi... Cũng không có gì cả, chỉ là một con đường nhỏ hẻo lánh thôi."

Cao Anh Kiệt mơ hồ cảm thấy tâm trạng đối phương rất tệ.

5.

Trở về sau khi ra bờ sông gánh nước, cả người Cao Anh Kiệt đẫm mồ hôi như vừa ngoi từ dưới nước lên.

Cậu quệt mồ hôi trên trán bằng ống tay áo. Trời đã vào hè nhưng ký ức bị kẹt trên núi hồi đông vẫn in rõ trong đầu cậu. Uống xong một gáo nước mát, mới thấy bớt khô nóng đôi chút. Cậu cân nhắc ít hôm nữa nên đi thăm Kiều Nhất Phàm, tiện thể săn vài con thú nhỏ mang về. Nhưng cậu vẫn khá ngại để Kiều Nhất Phàm biết chuyện ấy, dù gì đối phương cũng là thỏ tinh, sợ rằng cảnh tượng hung tàn như thế sẽ khiến cậu ấy sợ.

Đứng trong sân một lát mà người lại đổ đầy mồ hôi, Cao Anh Kiệt ngẩng đầu nhìn trời, trông âm u đến khó chịu, chắc sắp đổ mưa rồi, Cao Anh Kiệt quyết định chờ tạnh sẽ lên núi sau.

Từng tầng mây dày chồng lên nhau trong buổi chạng vạng, che lấp không trung vốn đã mờ mịt. Tiếng sấm rung trời vang lên, thôn dân vội vã chạy về nhà, những con thú nuôi thường ngày nghịch ngợm nhảy nhót cũng ngoan ngoãn cuộn mình trong ổ.

Mưa rào ngày hạ thường tới rất nhanh.

Cao Anh Kiệt ghé người bên bậu cửa sổ, nhìn về ngọn núi gần đó qua màn mưa mông lung. Tòa núi đồ sộ ẩn mình sau màn nước, Cao Anh Kiệt nhớ Kiều Nhất Phàm trên núi, ngóng trông mưa sẽ sớm tạnh.

Ánh chớp trong đêm sáng lòa, chói mắt. Cao Anh Kiệt không khỏi nhắm chặt mắt, nằm trên giường cố dỗ giấc.

Bên tai là tiếng la hét đinh tai nhức óc từ xa truyền đến, âm thanh ồn ào ấy lúc nhỏ lúc to, còn có thêm cảm tiếng đồ đạc va vào nhau và tiếng chó sủa. Cao Anh Kiệt bật dậy, ngơ ngác nhìn ra ngoài.

Lọt vào tầm mắt là ánh lửa đỏ rực.

6.

Hầu như tất cả thôn dân đều túa ra, nếu cứ để lửa cháy lan ra theo gió thì còn chạy đâu, trốn đâu cho được. Ai còn có thể chạy được đều cầm đủ thứ đồ đạc với đủ loại hình thù khác nhau mà đựng nước, hy vọng có thể dùng chúng dập tắt lửa cháy trên núi, nhưng sao có thể chứ?

Người to gan cũng không dám tiến vào quá gần mà chỉ dám loanh quanh vòng ngoài. Gió vừa nổi, lửa lại lan qua, cắn nuốt sự sống.

Có thể làm gì đây...

Thú hoang, chim rừng trong núi lũ lượt chạy trốn.

Lòng Cao Anh Kiệt rối như tơ vò. Nhân lúc hỗn loạn, cậu lẻn vào trong núi, liền thấy Kiều Nhất Phàm đứng ngay đó.

Cao Anh Kiệt nhào lên kéo cậu: "Sao cậu không chạy?"

"Vô ích thôi." Cậu chầm chậm lắc đầu, "Hóa quỷ rồi là như vậy đấy, không bao giờ có thể... Rời khỏi nơi mình chết."

Cao Anh Kiệt sững sờ buông tay ra: "Gì... Gì cơ?"

Kiều Nhất Phàm quay sang nhìn cậu, khuôn mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì: "Tôi chết ở đây, năm đó tôi chạy trốn đến kiệt sức nhưng vẫn bị cướp sạch tiền bạc, rồi ngã chết ở đây máu me be bét. Về sau cũng chẳng có gì lạ, chỉ là mãi mãi không thể rời khỏi ngọn núi này thôi..."

Cậu nhìn ngọn núi cháy đỏ lửa hệt như năm nào.

"Thế này cũng tốt, tôi đã chán bị giam chân ở đây rồi. Anh Kiệt, mau đi đi!"

"Thế... Thế còn cậu.

Kiều Nhất Phàm chợt phát hiện hóa ra mình có thể thản nhiên đến thế, cậu phẩy tay, "Núi tiêu tôi vong, cũng xem như được tự do."

"Không!"

Cao Anh Kiệt gấp gáp lao tới nắm chặt tay cậu kéo đi: "Chúng ta cùng đi, ở đây nguy hiểm lắm, mau đi thôi!"

Lảo đảo chạy mấy bước, cậu chợt thấy Kiều Nhất Phàm giơ tay lên, một ngón tay nhẹ nhàng ấn vào giữa trán cậu.

Cao Anh Kiệt lập tức mất đi tri giác.



Một cảm giác lạnh lẽo chợt xuất hiện trên trán, Cao Anh Kiệt mơ màng mở mắt, trông thấy em trai đang lau mặt cho mình. Cậu cố gắng nhớ xem đã xảy ra chuyện gì, nhớ tới Kiều Nhất Phàm, cậu ngồi bật dậy, hỏi em trai:

"Núi? Núi thế nào?!"

"Núi?"

Em trai bị cậu hỏi mà không kịp phản ứng, giây lát sau mới buồn rười rượi: "Núi cháy rụi rồi, cha mẹ nói chúng ta phải chuyển đi."

Cao Anh Kiệt tung chăn chạy đi, chỉ thấy trên núi là một mớ hỗn độn, không còn cây cối sum suê như trước.

Cao Anh Kiệt đấm ngực bật khóc, lại bất chợt chạm vào một món đồ cứng cứng.

Là một miếng ngọc quý, bên dưới treo một sợi tua rua màu tím.

END

---------------------------------------

Câu hỏi:

1. Ấn tượng đầu tiên của Cao Anh Kiệt dành cho Kiều Nhất Phàm là về bộ phận nào trên cơ thể?

2. Kiều Nhất Phàm thực chất là gì?
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook