Hoàn [Lẩu Thập Cẩm][Tán Tu] Diệp thái nữ

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1

Diệp Thái nữ

Author: wmllionqueen
(Tử Trạch Lại Phế)

Edit + beta: Băng Ly

Fic thuộc Project Lẩu Thập Cẩm - Nếm cả bốn mùa trong từng khay lẩu




Cre: 移山

01.

Diệp Tu xuyên không rồi, là thai xuyên.

Diệp lĩnh đội vừa cầm được cúp vô địch Thế giới bày tỏ đây là một sự việc khiến không ai nhịn được chửi tục.

Là thời cổ đại.

Tức là đi du lịch đến một nơi không có internet.

Cực kỳ bi thảm.

02.

Nhưng hiện thực vĩnh viễn chỉ có bi thảm hơn.

Đây là một thế giới cổ đại nữ tôn.

Cái gì gọi là nữ tôn?

Biết cái gì gọi là nam tôn không?

Biết, mọi người đều biết cả mà.

Ha ha, đúng vậy đó.

03.

Diệp Tu dù đọc ít sách, nhưng ít nhất cũng biết thế giới cổ đại trong lịch sử là một xã hội nam tôn nữ ti.

Nam tử có thể kiến công lập nghiệp, nữ tử chỉ có thể giúp chồng dạy con.

Nam tử có thể ra ngoài nhìn ngắm bốn phương, nữ tử chỉ có thể sống trong khuê phòng.

Nam tử có thể tam thê tứ thiếp, nữ tử chỉ có thể tam tòng tứ đức.

Tóm lại, nam tử cái gì cũng có thể làm, nữ tử cơ bản cái gì cũng không làm được.

Còn ở thế giới hiện tại này, quyền lợi của nam tử và nữ tử ngược lại.

Hắn cạn lời không thể nói gì.

04.

Thượng Đế đóng lại một cánh cửa của bạn, sẽ mở ra một cánh cửa khác.

Thân phận của cái thai mà hắn xuyên qua này, rất tôn quý.

Mẫu thân là Nữ hoàng bệ hạ, phụ thân là Phượng hậu điện hạ.

Phụ mẫu hắn thành thân nhiều năm mới sinh được hài nhi.

Hắn là, trưởng công chúa.

Đậu má trời xanh ơi! Hắn là hoàng tử hoàng tử hoàng tử đó!!! Công chúa là cái quỷ gì!!!

05.

Phượng hậu là gì?

Là nam hoàng hậu.

Cho nên Diệp Tu chính là trưởng tử. À không, là “trưởng nữ”.

Lại còn là “đích nữ”.

Thân phận tôn quý ai cũng biết.

Thế nhưng, hắn không thể vui vẻ nổi.

Ai có thể vui vẻ được với cảnh “nam giả nữ trang” hả?

06.

Vì sao đang yên lành làm trưởng tử lại biến thành trưởng nữ vậy?

Đó là một câu chuyện cẩu huyết.

Bởi vì mẫu thân hắn, Nữ hoàng bệ hạ là kẻ si tình, ba ngàn con sông chỉ múc một gáo nước, vượt qua áp lực hoàng tộc, chỉ có duy nhất phụ thân là nam nhân đời mình. Nhưng sau khi hai người nên duyên nhiều năm không có hài tử, cuối cùng, Nữ đế hoài thai.

Bi kịch là, khó sinh.

May mắn là, mẫu tử bình an.

Song sinh long tử, đều là nam hài.

Còn Nữ hoàng bệ hạ lại bị Thái y thông báo rằng, cơ thể tổn hại, không thể tiếp tục mang thai.

Chuyện phía sau, mọi người có thể đoán được.

Vì củng cố địa vị thống trị của hoàng thất, trưởng tử hắn, chỉ có thể biến thành “trưởng nữ.”

Đồng thời năm lên ba được phong làm “Thái nữ.”

“Thái nữ” là cái quái quỷ gì vậy.

Lập thành Thái tử, là một nam Hoàng đế không được sao?

Thiên triều có Võ Tắc Thiên đó.

Thế giới nữ tôn này, thật không có chút sáng tạo nào cả.

07.

Diệp Thái nữ mỗi ngày đến lúc mặc y phục đều rất buồn bực.

Mặc dù nước này phục sức cực kỳ đẹp đẽ, thân là hoàng… nữ, y trang của hắn đều đắt đỏ xa hoa.

Nhưng quần áo có đẹp đến đâu, cũng không thể che giấu một sự thật.

Cái kia, là váy.

Váy đó, mẹ nó.

Diệp Tu hôm nay vẫn luôn cảm nhận được ác ý đến từ thế giới.

08.

Đương nhiên, thỉnh thoảng thôi, hắn cũng cảm thấy may mắn vì mình bị coi là “hoàng nữ”.

Đặc biệt là khi thấy đệ đệ hắn bị buộc phải học thêu hoa, học đạo lý làm nam tử, tam tòng tứ đức xem vợ là trời.

Lại nói, dáng vẻ của hắn là nguyên vẹn xuyên qua.

Nói cách khác, đệ đệ hắn cũng là đệ đệ kiếp trước.

Cho nên lúc này, nội tâm hắn tràn ngập tiếng cười.

Ha ha ha ha ha ha ha.

09.

Làm “Thái nữ” cũng chẳng phải chuyện nhẹ nhàng gì.

So với thiên triều kiếp trước, chính là học làm Thái tử đó.

Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, mỗi ngày học đủ các loại bài tập.

Nói dễ hiểu là, ngược đãi trẻ em.

Đáng tiếc trước quyền thế mạnh, không thể không cúi đầu.

Diệp Thái nữ từ ba tuổi về sau, buộc phải chấp nhận chương trình giáo dục nghiêm khắc của trữ cơ* hoàng thất.
* Trữ cơ: Thái nữ, người được chọn kế vị.

Trữ cơ là cái quần què gì, nghe giống như gà con vậy, khó nghe chết mịa.

10.

Nơi Diệp Tu xuyên qua này là đại lục Vinh Quang.

Bản đồ đại lục bao la, giống như bản đồ Á Âu vậy.

Bảy nước cùng tồn tại, phân chia thiên hạ rộng lớn.

Giữa các nước có hợp tác và đối đầu lẫn nhau, duy trì tổng thể cân bằng.

Cho nên hoàn cảnh xã hội có thể coi là thái bình thịnh thế, không phải chịu chiến tranh liên miên.

Quốc gia mà Diệp Tu làm Thái nữ tên là Gia Thế, nằm trong đất liền, đất rộng người đông, là một trong những nước xếp hàng đầu trong bảy nước.

Không cần lo lắng bị đại quốc khác tùy ý ức hiếp.

Cũng rất tốt.

11.

Mẫu hoàng của Diệp Tu là một vị đế vương rất có trách nhiệm, đăng cơ nhiều năm, chăm lo quản lý đất nước, tấm lòng lương thiện, cần chính yêu dân, giúp cho đại quốc này phồn hoa thịnh thế.

Vì vậy Nữ hoàng bệ hạ dạy bảo “Thái nữ” cực kỳ nghiêm khắc, đương nhiên là không cho phép Gia Thế đến đời hắn lại bị tổn hại cơ nghiệp tổ tông.

Diệp Tu bày tỏ rất mệt mỏi.

Nhưng hắn cũng biết, trừ khi chết đi, nếu không cả đời này hắn đều phải chăm lo cho vận mệnh của hàng vạn bách tính ở quốc gia này, trọng trách đã định sẵn hắn chỉ có thể cắn răng tiếp tục gánh vác.

Có điều, nghĩ đến Hưng Hân năm đó, ca đây tay trắng dựng nghiệp cũng có thể chống lên được một mảnh trời, một đại quốc thịnh thế dưới tay ta sao có thể lụn bại?

Coi như quản lý một tòa thành lớn trong trò chơi thôi.

Ta là tuyển thủ chuyên nghiệp đó, ngươi nghĩ sao?

12.

Diệp Thái nữ năm mười lăm tuổi, làm lễ cập kê, có thể gả… A không, là bị Nữ hoàng bệ hạ mang vào chính điện nghị sự, bắt đầu chịu đựng những cuộc thượng triều thảo luận chính sự đau đầu nhức óc.

Bốn giờ rạng sáng, thượng triều cái gì, quá ép người rồi.

Triều đình chính là một đám người khua môi múa mép cãi nhau.

Quan lại toàn bộ đều là nữ nhân.

Thật là một cảnh tượng kinh hoàng.

Diệp Tu thở dài, cho dù là thế giới nữ tôn, lúc nữ nhân cãi nhau vẫn cực kỳ đáng sợ.

Hắn muốn xuyên về.

13.

Gia Thế ba năm tổ chức khoa thi một lần, Nữ hoàng bệ hạ ném nhiệm vụ này cho “Thái nữ”, lấy danh nghĩa là “bồi dưỡng năng lực.”

Sau đó Diệp Tu bắt đầu thời gian bận rộn đến chân không chạm đất.

Khoa thi phân ra làm thi văn và thi võ, thí sinh thi từ huyện, đến quận, rồi đến thành, từng bước một chém quan hạ tướng, cuối cùng chọn được một trăm thí sinh giỏi nhất, tụ họp ở kinh đô, tiến hành thi Đình.

Diệp Tu vì mệt nhọc quá độ, trước thi Đình hai ngày thì đổ bệnh nên ngày thi Đình không thể trực tiếp có mặt.

Chờ đến khi hắn khỏe lại, đã có kết quả chọn được Trạng nguyên năm nay.

Cho đến khi hạ nhân dâng lên tư liệu về tân khoa Trạng nguyên văn võ, Diệp Tu đang uống trà, vừa nhìn thấy danh tự liền phun trà ra.

14.

Văn Trạng nguyên, Tô Mộc Thu.

Võ Trạng nguyên, Tô Mộc Tranh.

Trạng nguyên Văn Võ của Gia Thế lần này là một đôi “tỷ muội”*, Văn Trạng nguyên anh tài ngút trời, trúng cả Tam nguyên, Võ Trạng nguyên trời sinh thần lực, uy vũ vô cùng, nhất thời là giai thoại lưu truyền trong nhân gian.
* Tán ca nam giả nữ trang.

Lúc nhìn thấy những tư liệu này, hắn không nhịn được cười.

Nhìn thấy hai cái tên quen thuộc này, hắn rất có hứng thú với hai vị tân khoa Trạng nguyên năm nay.

Nhưng để tránh hiềm nghi, trên yến tiệc khoản đãi tân khoa, hoàng nữ không thể trực tiếp gặp mặt tân khoa văn võ.

Cho nên hắn chỉ có thể nhẫn nhịn đến yến tiệc riêng của hoàng tộc mới có thể nhìn thấy dung mạo.

Cũng không biết bản thân mong chờ hay không mong chờ, hai vị trạng nguyên tương tự với hai vị cố nhân kiếp trước.

15.

Tiệc khoản đãi do triều đình tổ chức, chúc mừng các sĩ tử vinh danh bảng vàng.

Diệp Tu theo Nữ hoàng dự tiệc, vừa đi vào đã thấy hai gương mặt quen thuộc.

Ai bảo chỗ ngồi của Trạng nguyên được xếp đầu hàng gần với chủ vị chứ? Hắn không muốn nhìn cũng khó.

Tô gia huynh muội ở thế giới này cũng giống hệt trong trí nhớ của hắn.

Đúng vậy, huynh muội.

Tân khoa Văn Trạng nguyên, Tô Mộc Thu, người gần đây được lời đồn phố chợ ca ngợi dung nhan yêu kiều, thực ra là nam tử.

Không nên hỏi hắn làm sao lại biết.

Đây là trực giác của người nam giả nữ trang lâu dài.

Đậu mé! Cái loại trực giác này chả có gì đáng tự hào cả!

16.

Tô gia huynh muội dung mạo cực phẩm, huynh 15 tuổi, muội 13 tuổi, khuôn mặt dù còn nét ngây thơ nhưng đã xuất chúng khiến kẻ khác khó quên.

Nghi dung xinh đẹp là thiên phú, Nữ hoàng bệ hạ cũng không nhịn được khen một câu thiếu nữ anh hùng.

Diệp Tu suýt nữa vì câu khen ngợi này mà phun trà ra, lại sợ tội thất lễ trước mặt Quân vương.

Quả nhiên dù có sống ở nơi này bao lâu, hắn vẫn không thể tiếp nhận được việc “thay đổi giới tính” trong cụm từ thường dùng của kiếp trước.

Vị Văn trạng nguyên mười lăm tuổi kia, thanh tú dịu dàng, phong thái ung dung, mặc nữ trang quả thật diễm lệ.

Cho nên Diệp Thái nữ không tự chủ được nhìn chằm chằm Tô Mộc Thu, đôi mắt có chút sáng lên.

17.

Tiệc khoản đãi trừ ăn uống ra, đương nhiên cũng là cơ hội cho mọi thiếu nam thiếu nữ lấy lòng Thánh thượng, khiến Người yêu thích.

Tất nhiên là biểu diễn tài năng hoặc tổ chức mấy trò chơi nhỏ.

Văn khoa võ khoa, nam nữ đều có, biểu diễn hoặc chơi trò chơi cũng chia ra bên văn bên võ.

Văn khoa lên trước.

Không có gì mới mẻ, đánh trống truyền hoa, ai được hoa truyền đến phải đối một câu thơ người trước đưa ra, không đối được sẽ bị loại, mỗi lần chơi qua một vòng sẽ đổi một loại hoa.

Nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ.

Nhưng chơi rất đặc sắc, dễ dàng nhận ra được ai có tư duy nhanh nhạy và học thức uyên bác.

Văn trạng nguyên không làm xấu danh hiệu của y, đứng vững đến cuối không bị loại, giành được chiến thắng.

Sau đó là võ khoa.

Cái này càng chẳng có gì lạ, là đấu cử tạ.

Diệp Tu cuối cùng nhịn không nổi nữa phun trà ra, bị Nữ hoàng bệ hạ thấp giọng quát vài câu.

Hắn không thèm để ý những lời quở trách, lòng tràn đầy phấn khởi chú ý cuộc tranh tài.

Lần này có kinh nghiệm, hắn không uống trà nữa.

Cho nên khi nhìn thấy cô nương mười ba tuổi, vóc dáng thanh mảnh nhỏ nhắn Tô Mộc Tranh, hai tay dễ dàng nâng lên khối đá ba trăm cân, trừ khóe miệng có chút run rẩy, hắn không hề biểu lộ cảm xúc gì.

Thật giống Mộc Vũ Tranh Phong vác trọng pháo.

18.

Văn Võ trạng nguyên trong bữa tiệc khoản đãi danh tiếng vang dội, rất vừa mắt Nữ hoàng, nhưng cân nhắc đến tuổi tác hai người còn nhỏ, chưa phong tước phái đi các nơi ngay mà để sống trong kinh thành bồi dưỡng mấy năm.

Diệp Tu rất đồng ý với quyết định này.

Cho nên cuối cùng Tô Mộc Thu vào Hàn Lâm Viện, Tô Mộc Tranh đi Cấm Vệ Quân.

Hoàng nữ không thể có quan hệ quá thân với Cấm Vệ Quân, nhưng lại thường cùng Hàn Lâm Viện nghiên cứu thảo luận văn thơ sử sách, vì vậy Diệp Tu thường gặp mặt Tô Mộc Thu hơn.

19.

Hàn Lâm viện có danh xưng “Người của thiên tử.”

Hàn Lâm không nhập nội các, thanh quý yên bình, từ đó có thể biết.

Nhưng ở đâu có người ở đó có thị phi, người mới nhậm chức cũng phải thụ giáo “chỉ đạo” của tiền bối.

Tô Mộc Thu vì tuổi tác quá nhỏ, dù sống trong Hàn Lâm viện làm người làm việc đều nghiêm túc trầm ổn, vẫn phải chịu đựng vài hành vi gây khó dễ.

Diệp Tu ngầm phái người để ý Tô Trạng nguyên, đương nhiên hiểu rõ hoàn cảnh của y.

Nhưng Diệp Thái nữ cũng không có ý định ra tay giúp đỡ.

Bởi vì trong lòng hắn biết rõ, đối phương không cần.

20.

Tô Trạng nguyên tuy nhỏ tuổi, đối nhân xử thế vẫn rất chuẩn mực.

Cho nên chỉ hai tháng sau, các vị tiền bối trong Hàn Lâm Viện trừ người bụng dạ cực kỳ hẹp hòi, còn lại đều có chút tán thưởng y.

Bề trên tán thưởng, dĩ nhiên sẽ cho y cơ hội.

Cho nên đến lúc chọn người giảng quan, Tô Mộc Thu được đề cử.

Cái gọi là giảng quan, là giảng bài trước mặt Hoàng đế trong thư các.

Chuyện tốt như này, khó mà cầu được.

Bởi vậy vị trí giảng quan một tháng đổi một lần, bị các vị học sĩ trong Hàn Lâm viện tranh nhau bể đầu.

Tô Mộc Thu mới vào ba tháng đã chen được vào vị trí này, năng lực và thủ đoạn có thể thấy được.

Vốn Nữ hoàng có ấn tượng tốt với y, bây giờ lại làm giảng quan, Nữ hoàng mấy lần nghe y dạy học, lại nhìn khuôn mặt sáng sủa, trong lòng nảy ra một ý nghĩ.

21.

Lúc Diệp Tu biết Tô Mộc Thu trở thành giảng quan của Đông cung, mặc dù có chút bất ngờ, nhưng cũng cảm thấy hợp tình hợp lý.

Nhiệm vụ của Đông cung giảng quan là giảng bài cho Thái nữ, cũng kiêm chức thư đồng.

Nói chung người làm chức vị này, chỉ cần không tìm đường chết, cơ bản là thân tín dưới tay Hoàng đế.

Xem như là đặt được nửa chân vào trung tâm quyền lực.

Tô Mộc Thu rõ ràng được bồi dưỡng thành đại thần trụ cột trong tương lai, y lại còn trẻ như vậy, phò tá hai đời Hoàng đế cũng không có vấn đề gì.

Cho nên Diệp Tu rất vui vẻ tiếp nhận chuyện này.

Nhưng Thái nữ trẻ tuổi chỉ nghĩ đến Nữ hoàng bồi dưỡng nhân tài giúp hắn, không nghĩ tới một tầng ý tứ khác.

Hắn cũng đến tuổi để Nữ hoàng quan tâm tới hôn nhân đại sự cho huyết mạch của mình rồi.

Thái nữ thân phận đặc thù, Nữ hoàng đã suy nghĩ từ sớm, không nghĩ tới chuyện cho hắn cưới tiểu thư thế gia.

Bí mật của Thái nữ đương nhiên không thể nói ra ngoài, nếu thành hôn với ái nữ thế gia cũng đồng nghĩa với việc Thái nữ phi sẽ phải gánh cái danh “đoạn tụ”, ảnh hưởng sâu xa tới thân quyến gia tộc trong triều.

Cũng bởi vậy, Nữ hoàng đã sớm quyết định chọn một “con rể” xuất thân hàn vi.

Tô Mộc Thu có tài có mạo, xuất thân đơn giản, không liên quan gì đến thế gia.

Vì vậy là nhân tuyển thích hợp nhất.

Chỉ là trong lòng Nữ hoàng ít nhiều vẫn có chút trọng tài, một thiếu nữ như thế, rõ ràng có thể trở thành đệ nhất hiền thần, lại vì tư tâm của mình mà lưu lại ô danh trong lịch sử, thực sự không đành lòng.

Nhưng Thái nữ chung quy vẫn quan trọng hơn.

22.

Nữ hoàng đã quyết trong lòng, tự nhiên biến thành hành động.

Nhưng chính nàng cũng là người si tình, với Phượng hậu tỷ dực song phi, tình cảm sâu nặng, nên mặc dù đã chọn Tô Mộc Thu, cũng không định ép duyên đôi lứa.

Nàng chỉ cố gắng tạo cơ hội cho hai người trong cuộc có cơ hội ở bên nhau nhiều hơn.

Vì vậy mới phái Tô Mộc Thu qua Đông cung giảng bài.

Theo suy nghĩ của nàng, hài tử nhà nàng đến tuổi xuân tâm rung động, cùng một thiếu nữ mỹ mạo tài hoa tiếp xúc lâu ngày, sinh lòng mến mộ, không phải quá dễ hiểu sao?

Đáng tiếc Nữ hoàng bệ hạ vạn vạn không nghĩ tới, “thiếu nữ” mà nàng xem trọng, Tô Mộc Thu, là nam.

Tưởng tượng đẹp đẽ kia, chỉ là ước vọng xa vời.

23.

Suy tính trong lòng Nữ hoàng không ai hay biết.

Diệp Tu và Tô Mộc Thu lại thực sự tiếp xúc nhiều hơn.

Giảng quan Đông cung trừ giảng bài, còn giúp Thái nữ bổ sung kiến thức ngoài lề, bày mưu tính kế cho hắn.

Từ khi có Tô Mộc Thu, Diệp Tu cảm thấy cuộc sống của mình thoải mái hơn không ít.

Hắn đối với Tô Mộc Thu có một loại tin tưởng tự nhiên, rất nhiều chuyện đều nguyện ý giao phó cho đối phương.

Cho nên chẳng bao lâu sau, văn võ cả triều đều biết Diệp Thái nữ vô cùng nể trọng Tô Trạng nguyên.

24.

Lúc Tô Trạng nguyên gặp gỡ Diệp Tu đều nghiêm túc tuân thủ đạo quân thần.

Diệp Tu nhìn y như thế này cảm thấy vừa mới mẻ vừa thú vị.

Cho nên hắn luôn cố gắng dùng hết khả năng muốn đánh vỡ mặt nạ bình tĩnh của đối phương.

Diệp Thái nữ rất thích thú với việc chọc Tô Trạng nguyên xù lông lên.

Mặc dù thời đại đã khác, nhưng Tô Mộc Thu vẫn giống như trong trí nhớ của hắn.

Nhận ra điều này, hắn vô thức mỉm cười.

Thái nữ cũng không biết dáng vẻ mỉm cười khi nghĩ đến ai đó rất giống thiếu niên mới lớn vướng vào tơ tình.

Ít nhất trong mắt Nữ hoàng bệ hạ, nàng có thể nhìn ra điều này.

Hoặc có thể, không phải chỉ là “giống”.

25.

Nếu bảo Tô Mộc Thu miêu tả cách làm người của chủ quân nhà y, y sẽ mỉm cười nói với ngươi: Nếu “nàng” không phải là Thái nữ, y đã đánh chết đối phương mười vạn tám nghìn lần.

Có thể khiến Tô Trạng nguyên văn nhã nói ra lời ấy, Thái nữ quả thật là thần nhân.

Tô Mộc Thu chưa hề nghĩ tới, y sẽ biểu lộ cảm xúc chân thật trước mặt một người, nhất là đối phương chính là chủ quân sẽ quyết định tương lai của mình, người thừa kế đời tiếp theo của đế quốc.

Y xuất thân bần hàn, tuổi nhỏ phụ mẫu qua đời, năm đó lại đúng lúc có nạn đói, y dẫn theo muội muội chạy nạn, đoạn thời gian khốn khổ kia mỗi lần nghĩ lại vẫn không biết vì sao mình có thể sống qua.

Dung mạo y đẹp, vì sinh tồn, cũng vì có thể che chở muội muội, lúc chỉnh sửa lại hộ tịch sau năm mất mùa, y báo sai giới tính.

Trong lòng giấu bí mật này, như giẫm trên băng mỏng, hơn nữa vốn là kẻ thông minh, tự nhiên tâm tư kín kẽ.

Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Y chưa từng nghĩ tới sẽ có một người phá vỡ được sự tỉnh táo tự kìm chế của mình.

Cũng không biết là phúc hay họa.

26.

Nhiều khi Tô Mộc Thu không nhịn được lo lắng cho tương lai Gia Thế.

Có một người kế vị như Diệp Tu, không lo lắng mới là lạ đó.

Nhưng cũng có vài lúc, y nhìn thấy trên người đối phương những đặc tính có thể trở thành minh quân.

“Điện hạ, những chuyện này cần người quyết định.”

“Ai dà, Mộc Thu, ngươi cứ quyết định rồi báo ta kết quả là được.”

“Thần không dám vượt quyền.”

“Đây là ta ra lệnh cho ngươi.”

“….”

Quả nhiên cái gọi là “đặc tính minh quân” trên người đối phương đều là y mắt mù nhìn lầm.

27.

Bắc Cương* của Gia Thế không yên bình, luôn có dân du mục quấy nhiễu.
*Biên giới phía Bắc.

Mười mấy năm trước, Nữ hoàng dụng kế khơi mào nội chiến giữa các bộ lạc Bắc Cương, để họ tự lo không xong nhiều năm như vậy.

Hai năm gần đây lại xuất hiện một thủ lĩnh trẻ tuổi, thống nhất được các bộ.

Người trong triều đình đều cảm nhận được đối phương lòng lang dạ thú.

Nhất là khi nàng ta còn phái người sang cầu được thành thân với hoàng tử, kết lương duyên Tần Tấn.

Văn võ đại thần chia làm hai phe.

Một phe cho rằng để hoàng tử đi cầu thân, trước hòa hoãn với Bắc Cương, chậm rãi mưu tính sau.

Một phe cực lực phản đối, nói sớm muộn sẽ bình định Bắc Cương, sao phải để hoàng tử thiệt thòi.

Nhất là hoàng tử bản triều chỉ có một người, là đệ đệ song sinh của Thái nữ - Diệp Thu.

Tô Mộc Thu luôn nhìn thấy Diệp Tu cà lơ phất phơ, vô tâm vô phế.

Cho đến ngày hôm đó, khi nghe đến chuyện hòa thân, Diệp Tu tỏ thái độ rõ ràng, sắc bén ngang ngược, khiến nội tâm Tô Trạng nguyên chấn động mãnh liệt.

“Dùng một người để đổi lấy an nguy của biên cương, vậy văn võ cả triều dùng để làm gì? Binh tướng trấn thủ biên cương để làm gì? Thủ lĩnh Bắc Cương khẩu khí cũng thật lớn, nàng ta nói cưới là cưới được à, tự cho mình là thứ gì vậy? Nếu muốn chiến, thì ứng chiến đến cùng!”

Một khắc này, Tô Mộc Thu nhìn thấy Diệp Tu chỉnh người, uy vũ bá khí sắc sảo đều lộ ra rõ nét.

Dùng ngôn ngữ hiện đại để hình dung, chính là – soái bạo!

28.

Nữ hoàng cũng không nỡ đưa con mình đi hòa thân, cuối cùng cự tuyệt lời cầu thân của thủ lĩnh kia.

Đối phương thực ra cũng chẳng muốn cầu thân gì, chỉ là muốn tìm cớ khai chiến mà thôi.

Diệp Thái nữ rất chân thành nghiêm túc nói chuyện với Mẫu hoàng một đêm, ngày hôm sau nhận được thánh chỉ cho phép theo quân xuất chiến.

“Mộc Thu… Chiến trường nguy hiểm, lần này ta theo quân… Ngươi không cần đi theo…” Diệp Tu chần chừ mở miệng.

Tô Mộc Thu nở nụ cười dịu dàng nhưng ngữ khí vô cùng kiên định.

“Thần là mưu sĩ của điện hạ, dĩ nhiên điện hạ ở đâu, thần ở đó.”

Diệp Tu nhìn y, chậm rãi mỉm cười.

“Vậy chúng ta kề vai chiến đấu đi!”

29.

Diệp Tu theo quân xuất chiến không dùng thân phận Thái nữ, chỉ là một tiểu tướng chỉ huy một tiểu đội trăm người, Tô Mộc Thu làm mưu sĩ của hắn cũng không có quan tước.

Qua chức vị này có thể thấy được Nữ hoàng cố ý bồi dưỡng hắn.

Chiến trường hung hiểm, Tô Mộc Thu ở đây cảm nhận được một loại tình cảm trước nay chưa từng có.

Là sự ăn ý trời sinh với Diệp Tu, phối hợp chặt chẽ kề vai chiến đấu.

Y xưa nay không biết bọn họ lại tâm ý tương thông đến thế, không cần lời nói, chỉ cần một ánh mắt đã hiểu rõ ý đối phương.

Y xưa nay không biết bọn họ có thể hoàn toàn tin tưởng đối phương, không nghi ngờ gì giao phó toàn bộ phía sau lưng cho người còn lại.

Từ tận đáy lòng, Tô Mộc Thu cảm thấy, bọn họ dường như đã từng thật sự trải qua một đoạn thời gian như thế này.

Bọn họ là cộng tác tốt nhất, nhưng không chỉ là cộng tác.

Mỗi khi kết thúc một trận ác chiến, Diệp Tu sẽ không nhịn được ôm chặt Tô Mộc Thu một lúc.

Hắn chỉ có một suy nghĩ.

Mình thích người này.

30.

Tô Mộc Thu gần đây có chút kỳ lạ, Diệp Tu tưởng y mệt mỏi quá độ, khuyên y phải nghỉ ngơi nhiều.

Tô Mộc Thu quả thật mệt mỏi, nhưng là tâm mệt.

Sau khi ý thức được tình cảm của mình với Diệp Tu, y mất cả buổi tối để đấu tranh nội tâm.

Càng nghĩ càng tuyệt vọng.

Một, y nam giả nữ trang tham gia khoa thi, là tội khi quân.

Hai, y có tình cảm không an phận với chủ quân, là tội phạm thượng.

Khi quân phạm thượng, là tru di cửu tộc đó aaa!

Tình cảm này đã định trước là vô vọng, y hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Nhưng y cũng không có cách nào lừa dối nội tâm mình.

Điện hạ của ta, thần yêu người!

31.

Nhưng chiến trường khốc liệt, Tô Mộc Thu cũng không có thời gian thương xuân buồn thu.

Đánh lâu như vậy, Man tộc đã có dấu hiệu đuối sức, chính các nàng cũng hiểu rõ điều đó, nên phát động một cuộc tổng tấn công.

Trận chiến này đánh trọn ba ngày, máu chảy thành sông, núi thây biển máu.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu luôn sóng vai bên nhau.

Vô số lần đối mặt với Tử Thần.

Vô số lần cho rằng mình không chịu đựng nổi.

Nhưng mỗi lần quay đầu nhìn thấy đối phương, sẽ cảm thấy bản thân có thể tiếp tục kiên trì.

Tô Mộc Thu nghĩ, khi trận chiến này kết thúc, cho dù là trọng tội chém đầu, cũng phải nói cho Diệp Tu tâm ý của mình.

Nhưng y chưa từng nghĩ mình sẽ không có cơ hội nói ra miệng.

Y giúp hắn cản một đao, một đao xuyên ngực.

Máu của y văng lên mặt hắn, y ngã vào lồng ngực hắn.

Y nhìn thấy đôi mắt hắn tràn ngập kinh hoàng.

Y muốn nói chuyện, nhưng không còn sức.

“Đừng nói… đừng nói gì cả… sẽ không có chuyện gì, ngươi sẽ không có chuyện gì…”

“Mộc Thu… không được… không được rời bỏ ta…. Đừng lại rời bỏ ta…”

Lại? Y đã từng rời bỏ hắn lúc nào? Y làm sao có thể rời bỏ hắn được?

“Sao ngươi ngốc thế, ai muốn ngươi chắn đao cho ta? Ta không muốn! Ta không muốn… Ta chỉ cần ngươi còn sống…”

Điện hạ của ta, thần vì người, chết cũng cam lòng!

32.

Trận huyết chiến này là ác mộng cả đời của Diệp Tu, cũng khiến hắn trở nên tàn độc, nhiều lần chủ động xuất kích, gần như diệt sạch các tộc Bắc Cương.

Còn lúc này, toàn bộ tâm trí của hắn chỉ đặt trên thân Tô Mộc Thu đang được quân y cứu chữa.

Chỉ có thể bất lực chờ đợi một người gian nan vượt qua Quỷ Môn quan, cảm giác này rất nhiều năm hắn chưa từng có lại.

Năm đó Tô Mộc Thu xảy ra tai nạn xe, hắn nghe được tin tức hoảng sợ tột cùng, đưa Tô Mộc Tranh đang khóc đến không đi nổi tới bệnh viện, ngồi ngoài phòng cấp cứu một ngày dài như một năm chờ đợi, chờ được một tin dữ.

Ly biệt quá đột ngột, hắn cũng không biết di ngôn của Tô Mộc Thu vào những giây cuối cùng của sinh mệnh là gì.

Tô Mộc Tranh đứng ngoài phòng lạnh khóc như ngất đi, thực sự không thể đi vào nghiệm chứng thân phận thiếu niên ấy.

Chỉ có hắn đi vào.

Căn phòng đó lạnh lẽo như thế, Tô Mộc Thu mặt không huyết sắc nằm đó, thần sắc bình yên như chỉ đang ngủ thiếp đi.
Hắn muốn gọi cậu dậy đi, đừng lừa tôi nữa, đừng giả vờ ngủ mà, mau dậy đi…

Nhưng một chữ cũng không thể nói ra miệng.

Hắn chỉ có thể chăm chú nhìn cậu ấy như thế, cuối cùng ký tên lên sổ xác nhận thân phận.

Bây giờ, lại bắt hắn trải qua một lần nữa sao?

33.

Quân y sau khi từ trong lều đi ra, thần sắc do dự.

Sắc mặt Diệp Tu lập tức trắng bệch.

“Khởi bẩm điện hạ… Tô Trạng nguyên… Tô Trạng nguyên…đã không còn nguy hiểm tính mạng…”

Má nó! Nói chuyện không thể nhanh gọn hơn được à?

Tâm lý Diệp Tu thả lỏng, suýt nữa run chân ngã xuống.

“Quân y phải chăng có lời gì muốn nói?” Diệp Tu suy đoán, lệnh tả hữu hai bên lui xuống.

“Tô Trạng nguyên… là thân nam nhi…”

“Ta biết.”

Quân y nhìn ánh mắt bình tĩnh của hắn, cả gan suy đoán xem chừng Thái nữ đã sớm biết, mà nhìn vẻ mặt, sợ là sớm có tư tình.

Không thể không khen quân y thông minh.

“Việc này cứ giữ bí mật. Ta có thể tự chăm sóc Tô Trạng nguyên.”

Quả nhiên sớm có tư tình!

“Thần tuân chỉ.”

34.

Sau khi Tô Mộc Thu tỉnh lại phát hiện mình đang được Diệp Tu ôm, tròn mắt kinh ngạc, không nhịn được khẽ động, Diệp Tu tỉnh ngay lập tức.

“Điện hạ người…” Tô Mộc Thu còn chưa nói xong đã bị động tác của đối phương dọa sợ.

Diệp Tu dịu dàng hôn lên trán y một cái.

“Tạ ơn Trời Phật, cuối cùng ngươi đã tỉnh, nếu hôm nay ngươi không tỉnh, sợ rằng ta sẽ trị tội Quân y…”

Vết thương lần này của Tô Mộc Thu rất nặng, suýt nữa chạm đến tim, nên mặc dù đã cứu sống được, cũng hôn mê mất ba ngày.

Trong ba ngày này Diệp Tu tự mình chăm sóc, không ngủ không nghỉ, tối qua mệt không chịu nổi mới bò lên giường y, ôm y cùng ngủ.

Bởi vì hắn thực sự rất lo lắng, không dám rời y nửa bước.

Tô Mộc Thu bị cái hôn kia làm cho thất thần, sau khi bình tĩnh lại mặt lập tức đỏ lên.

Y vốn rất đẹp, bây giờ mang bệnh càng thêm thanh tú, hiện tại đỏ mặt ngượng ngùng, thật sự mê hồn người khác.

Diệp Tu không nhịn được, cúi đầu hôn xuống.

Không phải công thành đoạt đất, chỉ là ôn nhu dây dưa, tràn ngập trân quý.

Ta trân quý ngươi, đau lòng ngươi, cùng với – yêu ngươi.

Ngươi, cảm nhận được sao?

Tô Mộc Thu dĩ nhiên cảm nhận được.

Y đáp lại.

Cho đến khi…

“A… chờ chút… giống như có cái gì đỉnh vào bụng ta?”

Diệp Tu có chút xấu hổ, sau đó rất nhanh nở nụ cười xấu xa.

Nắm chặt tay Tô Mộc Thu, chậm rãi hướng xuống tìm kiếm.

Tô Mộc Thu mở to hai mắt.

“Tô Trạng nguyên, ngươi biết bí mật lớn nhất của “bản cung”, quãng đời còn lại phải phụng bồi bên cạnh...”

35.

Nhân sinh thay đổi quá nhanh, Tô Trạng nguyên vô cùng choáng váng.

Nhưng y cũng tiếp nhận sự thật rất nhanh.

Bởi vì không có gì quan trọng hơn lưỡng tình tương duyệt.

Chỉ là cùng giới mà thôi.

Hai người vừa xác định được tâm ý của nhau này bắt đầu dính lấy nhau, quả thực chói mù mắt quần chúng.

Nhưng muốn thực sự thành thân, còn một cửa ải cuối cùng cần vượt qua.

36.

Chuyện Tô Mộc Thu là nam nhi, chung quy vẫn không dối gạt mãi được.

Nữ hoàng tức giận, nhất là Diệp Tu còn nói hai người đã tư định chung thân.

Như suy nghĩ của tất cả các bậc phụ mẫu khác, người sai vĩnh viễn không phải con mình, chỉ có thể là người khác làm hư nó.

Tô Mộc Thu, đáng chết!

“Nếu y chết, nhi thần sẽ không đi theo y, vì trên vai nhi thần còn có Gia Thế, còn có trách nhiệm kế thừa hoàng vị.” Diệp Tu bình tĩnh nhìn Nữ hoàng, đưa tay nhẹ nhàng chỉ vào tim mình, “Chỉ là nơi này, sẽ không thể chấp nhận người khác.”

“Nhi thần sẽ không thành thân với bất kỳ ai khác nữa.”

“Nhi thần sẽ làm một hoàng đế tốt.”

“Chỉ là, không thể làm một người hạnh phúc được.”

Không có ngươi, ta làm sao có thể hạnh phúc?

37.

Lúc Diệp Tu nói chuyện với Nữ hoàng, Tô Mộc Thu bị trói ở phía sau nghe.

Vì vậy khi Nữ hoàng lệnh đem người ra, Diệp Tu kinh ngạc một chút, lập tức tiến đến giúp y cởi trói.

“Mẫu hoàng! Vết thương của y chưa lành, sao có thể trói như vậy?”

Nữ hoàng bực bội liếc mắt, thực sự là con lớn như bát nước đổ đi.

“Bệ hạ nói chỉ cần không ở bên điện hạ, ta có thể trở về làm Tô Trạng nguyên, nếu không sẽ phải chết.” Tô Mộc Thu chăm chú nhìn hắn, khàn giọng nói, “Ta đồng ý, không phải sợ chết, chỉ là sợ không thể nhìn thấy ngươi được nữa.”

“Không làm bạn lữ của ngươi, ta có thể làm cánh tay phải của ngươi, đại thần của ngươi, vì ngươi cúc cung tận tụy, phò tá ngươi thành minh quân.”

“Giữa ta và ngươi không chỉ có ái tình, chúng ta là tri kỷ, là chiến hữu.”

“Ta rất vui vì ngươi không nói đến cái gì mà tuẫn tình.”

“Ta yêu ngươi.”

Yêu hơn bất kỳ ai.

38.

Gần đây xảy ra chuyện lớn, Thái nữ muốn thành thân.

Đối tượng thành thân là Văn Trạng nguyên năm nay.

Đối phương hóa ra là nam giả nữ trang.

Trên chiến trường còn từng cứu Thái nữ.

Hai người lưỡng tình tương duyệt, bệ hạ không có cách nào, chỉ có thể gả.

Tin tức này thực sự quá chấn động, lưu truyền trong nhân gian, trở thành nguồn cảm hứng cho thoại bản, cũng xuất hiện rất nhiều tác phẩm ưu tú.

Cho dù mọi người bàn luận như thế nào, dù sao Diệp Tu cũng đạt được ước muốn.

Về phần nối dõi tông đường, trữ cơ tương lai, không phải còn có đệ đệ Diệp Thu sao?

Diệp Thu bực bội phàn nàn: Ta có ca ca để làm gì?

Quá trình đại hôn phức tạp, sau một ngày mệt mỏi, Tô Mộc Thu cảm thấy mình như sụp đổ vậy, may mắn y không cần đi chúc rượu, nên có thể yên ổn nghỉ ngơi trong tân phòng.

Y thậm chí còn ngủ thiếp đi.

Nên khi Diệp Tu trở lại tân phòng, nhìn thấy một mỹ nhân đang say ngủ.

Hắn suýt nữa cười phá lên, thô bạo đánh thức người kia dậy.

“Nương tử, ngươi không thể nhẹ nhàng một chút sao?” Tô Mộc Thu ngáp dài phàn nàn nói.

“Ngươi học qua tam tòng tứ đức chưa? Còn không mau hầu hạ!” Diệp Tu giả bộ ra vẻ ngang ngược nói.

Tô Mộc Thu nhướn mày mỉm cười, bỗng đưa tay kéo Diệp Tu xuống giường, xoay người đè lên.

“Điện hạ của ta, người muốn ta hầu hạ như thế nào?”

“Aa… Tô Mộc Thu… ngươi phạm thượng…”

“Đúng vậy, cho nên Điện hạ, người muốn trị tội ta như thế nào đây…”


—— HOÀN ——

***​
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#2
Câu hỏi:

1. Thân phận của Diệp Tu sau khi xuyên qua là gì?

2. Ai đã trúng bảng vàng Văn trạng nguyên?

3. Gia Thế có đồng ý lời cầu thân của Man tộc Bắc Cương không?
 

auroradream

Thập niên nhất giác nan trường mộng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
316
Số lượt thích
1,514
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Bất Tu
#3
1. Thân phận của Diệp Tu sau khi xuyên qua là Trưởng hoàng tử nhưng vì giả nữ nên thành Trưởng công chúa, xong lên làm Thái nữ luôn :))))).
2. Tô Mộc Thu trúng bảng vàng Văn trạng nguyên.
3. Gia Thế từ chối lời cầu thân của Man tộc Bắc Cương.
 

Bình luận bằng Facebook