- Bình luận
- 640
- Số lượt thích
- 3,906
- Fan não tàn của
- Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
Sản phẩm thuộc project Lẩu thập cẩm - Lẩu nào cũng ngon, bún nào cũng hoàn
🌃 ĐÊM GHÉ THĂM MINH PHỦ 🌃
🌃 ĐÊM GHÉ THĂM MINH PHỦ 🌃
Tác giả: 修月
Link gốc: 【七月志怪谭】冥府夜游
Edit: Nguyệt
-
CP: Cao Anh Kiệt x Kiều Nhất Phàm; các CP khác tùy tâm ship
Thiết lập hai bạn Cao, Kiều học cùng lớp, chuẩn bị tốt nghiệp Cấp 3
Có thần quái, có hài nhảm, HE, cố gắng không OOC
Sử dụng địa điểm có thật làm bối cảnh nhưng nội dung câu chuyện là hư cấu
-
Tháng Bảy Âm lịch, thành cổ Phong Đô, người hay quỷ khó bề phân biệt.
Cứ đến tháng Bảy Âm lịch, cuộc sống lại được phủ lên một lớp sắc thái âm u, ma quái. Các chương trình truyền hình, những bộ phim, tựa game online, truyện tranh, tiểu thuyết, thậm chí ngay đến những nhà hàng quán ăn cũng câu khách bằng những chuyện thần bí. Tất cả những gì có liên quan đến thế giới tâm linh nhan nhản khắp mọi nơi, dù bạn muốn xem thể loại gì, chỉ cần là "quỷ" thì chắc chắn sẽ tìm được thứ hợp sở thích trong tháng Bảy này.
Mà trong số ấy, nổi tiếng nhất chắc chắn là thành cổ Phong Đô tọa lạc ở thành phố Trùng Khánh, nơi lưu giữ lịch sử hàng ngàn năm và được tô vẽ bởi vô số thần thoại, truyền thuyết rằng đây chính là giao điểm có thể kết nối dương thế và âm giới.
Giữa thành cổ Phong Đô tấp nập người qua lại, một nữ hướng dẫn viên du lịch trẻ trung, xinh xắn giơ lá cờ đỏ nho nhỏ vừa bước lùi vừa giới thiệu về điểm tham quan. Mười mấy học sinh trung học xếp thành hàng đôi. Đứng cuối hàng là một người đàn ông khá cứng tuổi có diện mạo ưa nhìn đang cẩn thận quan sát các bạn nhỏ đứng trong hàng. Mỗi khi thấy có học sinh nào đó lệch khỏi hàng, anh sẽ lên tiếng nhắc nhở, hoặc thấy có bạn chậm lại so với cả đoàn, anh sẽ kéo bạn đó đi theo.
"Các em ơi, hôm nay chị Lý sẽ dẫn các em tham quan Phong Đô." Nữ hướng dẫn viên du lịch đeo một chiếc loa cỡ nhỏ bên hông, cổ áo kẹp một chiếc mic. Giọng nói trong trẻo, bắt tai truyền đi qua thiết bị điện tử, âm lượng không quá lớn cũng không quá nhỏ, vừa đủ để tất cả các bạn học sinh đều nghe được mà không gây ồn tới những người khác. "Thành cổ Phong Đô tọa lạc tại thành phố Trùng Khánh, còn được gọi là U Đô, nổi tiếng với những kiến trúc và tạo hình thuộc về Địa phủ."
"Các em cùng ngẩng đầu nhìn về phía trước nào." Lá cờ đỏ chỉ về phía chiếc cổng chào sơn màu đen tuyền đằng trước, trên tấm bảng màu đen là ba chữ "Quỷ Môn Quan" sơn vàng. "Đây chính là Quỷ Môn Quan nổi tiếng gần xa. Trong các câu chuyện truyền thuyết, người chết muốn vào được Minh phủ, hay chính là Âm phủ, phải xuất trình lộ dẫn. Lộ dẫn tương đương với giấy thông hành ở Âm phủ. Người không có lộ dẫn sẽ không được quỷ sai gác cổng cho đi qua mà phải trở thành vong hồn vất vưởng, không thể đi đầu thai."
Các học sinh vừa đi theo hướng dẫn viên, vừa ngẩng đầu quan sát kiến trúc lịch sử nổi tiếng này.
"Nhất Phàm, cậu đoán Quỷ Môn Quan này có từ năm nào?" Một nam sinh đẹp trai với mái tóc hơi xoăn màu hạt dẻ dùng khuỷu tay huých nam sinh bên cạnh.
Nam sinh được gọi là Nhất Phàm có vẻ ngoài bình thường hơn nhiều so với cậu bạn cùng lớp kia nhưng đôi mắt đen láy, to tròn khiến cậu thoạt trông rất lanh lợi, gò má hơi phúng phính trông cũng ngây ngô, đáng yêu hơn. Khi cậu cười, đôi mắt cong lên như hai mảnh trăng lưỡi liềm, gò má có lúm đồng tiền nho nhỏ, mái tóc vừa đen vừa mềm ôm lấy khuôn mặt, trông cậu vừa dịu dàng lại vừa nho nhã.
Khoảnh khắc đi qua cánh cổng ấy, đôi mắt đen láy của nam sinh nhìn quanh một lượt, cẩn thận đánh giá, sau đó cân nhắc rồi chầm chậm lên tiếng: "Niên đại cụ thể thì không đoán được, nhưng nhìn vết nứt và vân gỗ thì chắc hẳn chưa đến một nghìn nhưng cũng phải hơn ba trăm năm."
"Tớ cũng nghĩ thế."
Đi qua Quỷ Môn Quan, đoàn người bước trên một con đường nhỏ lát đá phiến. Giọng nói của nữ hướng dẫn viên du lịch tiếp tục vang lên, "Bước qua Quỷ Môn Quan, hiện giờ chúng ta đang đi trên đường Hoàng Tuyền. Trong truyền thuyết, đường Hoàng Tuyền chính là một con đường rất dài bắt đầu từ Quỷ Môn Quan nối đến tận điện Diêm Vương do Hắc Bạch Vô Thường dẫn âm hồn đi nhận phán quyết của Diêm Vương. Đường Hoàng Tuyền mà chúng ta đang đi ngắn hơn truyền thuyết rất nhiều, vả lại, người đang dẫn các em đi là chị Lý dễ thương chứ không phải Hắc Bạch Vô Thường, các em có thấy cực kỳ hạnh phúc không nào ~"
"Ha ha ha ~~" Trước câu pha trò của chị hướng dẫn viên, các bạn học sinh đều bật cười. Dù sao ra ngoài du lịch thì cứ tạm gác vấn đề logic lại, cứ chơi thật đã mới vui.
Nam sinh đẹp trai tóc xoăn nghe vậy bèn giơ cao tay lên, khoe bộ đồ đang mặc cho cậu bạn thân bên cạnh. "Nhìn này! Trùng hợp chưa, hôm nay tớ mặc đồ trắng, cậu mặc đồ đen, trông hai đứa mình giống Hắc Bạch Vô Thường không nè."
"Anh Kiệt..." Nam sinh cười đầy bất đắc dĩ sau đó lè lưỡi ra, vừa chỉ vào vừa nhướng mày với đối phương: "Nghe nói lưỡi Bạch Vô Thường dài lắm, mau lè lưỡi ra mình xem có đủ độ dài không?"
"Vậy cậu để tớ xem trước xem nào!" Đối phương không làm theo lời cậu mà vươn tay ra, kéo đầu cậu lại gần ngắm nghía.
"Cao Anh Kiệt, Kiều Nhất Phàm, đừng có tách đoàn!"
Mới đi lệch có mấy bước thôi, người đàn ông ở cuối hàng đang trừng đôi mắt sắc bén bên to bên nhỏ nhìn hai cậu. Cao Anh Kiệt nhìn vị trí của mình và Kiều Nhất Phàm, đúng là tách đoàn thật, tuy không xa mấy nhưng ở Phong Đô tấp nập du khách cũng rất dễ bị lạc.
"Xin lỗi thầy ạ, bọn em về hàng ngay đây." Thầy chủ nhiệm rất có uy, đối diện với đôi mắt bên to bên nhỏ của anh, hai nam sinh đều sợ một phép.
Anh Kiệt kéo tay Nhất Phàm quay lại hàng, tiếp tục bước theo mọi người.
Trong sự giới thiệu của chị hướng dẫn viên, tốp học sinh bước qua cầu Nại Hà, tiến vào thành Uổng Mạng, leo lên đài Vọng Hương, tiếp tục bước trên con đường lát đá phiến, đi qua cây cầu đá cuối cùng và đến một ngã tư.
"Các em ơi, vừa rồi chúng ta đã tham quan hết các kiến trúc nổi bật của Âm phủ. Hiện giờ là thời gian tự do, các em nhớ kỹ điểm mốc này nhé." Nữ hướng dẫn viên du lịch chỉ vào tấm bia đá dựng trên đất có hàng chữ "Địa giới Minh phủ". Xung quanh bia đá là rất nhiều cây liễu; phía sau là một con đường nhỏ men theo dòng sông dài uốn lượn. Hai bên đường cũng là rất nhiều cây liễu, lá liễu phất phơ trong gió như từng tấm rèm ngọc bích xanh rì che hai bên đường, từng lớp từng lớp đan vào nhau, che khuất con đường phía sau, kéo dài đến tận khúc ngoặt tít đằng xa, ngút tầm mắt là một mảng lục biếc tươi xanh.
"Điểm mốc này là điểm tập hợp của chúng ta nhé. Bên phải là đường đoàn mình đã đi qua, nếu em nào hứng thú có thể quay lại tham quan thêm lần nữa. Bên trái là các cửa hàng bán đồ lưu niệm, đồ ăn, đầy đủ tất tần tật mọi thứ và cuối đường là khách sạn đoàn mình sẽ nghỉ lại đêm nay. Thẳng phía trước là khu dân cư, các em có thể chụp hình ở ngoài cửa, nhưng nếu muốn vào trong thì phải xin phép chủ nhà trước nhé, còn nếu cửa đã khóa rồi thì đừng quấy rầy họ. Con đường phía sau bia đá này là đường dẫn ra khu vực chưa quy hoạch, các em không nên ra đó chơi vì rất nguy hiểm nhé. Cuối cùng, thời gian tham quan tự do của đoàn mình là một tiếng, các em nhớ quay lại đây tập hợp đúng giờ để chị Lý dẫn cả đoàn đi ăn nhé. Chú ý đừng về trễ, quá giờ phục vụ của nhà hàng thì các em sẽ bị đói bụng đó ~"
Kết thúc phần giới thiệu của nữ hướng dẫn viên du lịch, các bạn học sinh chia thành từng tốp đi riêng mới nhau. Có hẳn một đám vây quanh nam sinh đẹp trai tên Cao Anh Kiệt, khiến Kiều Nhất Phàm vốn đứng cạnh cậu từ đầu bị đẩy ra ngoài. Cả đám theo Cao Anh Kiệt đi vào con đường trước bia đá, Kiều Nhất Phàm bị đẩy ra không chen vào được, đành phải đi theo phía sau.
"Anh Kiệt, nghe nói cậu giành được suất tuyển thẳng của đại học B hả, có thật không?"
"May mắn thôi mà."
"Cậu định học ngành gì? Học ngành y rồi làm bác sĩ giống bố hay học ngành luật ra làm luật sư giống mẹ?"
"Tớ định vào ngành kinh doanh."
"Ồ! Suýt nữa quên mất ông nội cậu là chủ tịch tập đoàn họ Cao. Cậu học ngành kinh doanh để tương lai thừa kế tập đoàn hả?"
Nhìn Cao Anh Kiệt bị các bạn học vây kín, Kiều Nhất Phàm chỉ nghe thấy mỗi người tranh nhau nói một câu. Câu đáp của Cao Anh Kiệt vang lên giữa tràng ồn ào, không thể thấy được cậu ấy đang ở chỗ nào.
Như nội dung cuộc đối thoại ấy, bạn thân của cậu ngoài ngoại hình đẹp trai, thành tích xuất sắc, gia đình khá giả đúng chuẩn hình tượng vừa giàu vừa giỏi vừa ưa nhìn, còn có tính cách dễ gần, đạo đức tốt, không có sở thích xấu xa nào. Có vô số người muốn kết thân với cậu, dù là muốn bấu víu cành cao hay trải đường cho tương lai về sau, cậu trai nhà giàu này chắc chắn là một mục tiêu cực kỳ lý tưởng.
So sánh với người xuất sắc như thế, Kiều Nhất Phàm lập tức trở nên mờ nhạt hẳn, chẳng mấy chốc đã bị đẩy khỏi đám người. Kiều Nhất Phàm vốn đang đi ở bên cạnh chẳng biết bị ai đẩy một cái, loạng choạng quay mấy vòng rồi lại bị một toán khách khác chen qua, nhoáng cái đã không thấy các bạn cùng lớp đâu nữa.
Nhìn đám học sinh càng lúc càng hỗn loạn, thầy chủ nhiệm nheo đôi mắt bên to bên nhỏ, vừa vỗ tay lôi kéo sự chú ý, vừa cất tiếng nói lạnh lùng, "Các em không nên chen chúc cả đám giữa đường như vậy, sẽ cản lối người khác đấy."
"Tản ra hết đi, đã đi du lịch thì nên thăm thú chứ đừng tranh thủ làm mấy trò mèo." Thầy chủ nhiệm nói rồi bước tới xua đám học sinh tản ra, lại chắn đằng trước Cao Anh Kiệt. Anh thừa hiểu đám nhóc con này toan tính điều gì trong bụng, bình thường bạn học giao lưu với nhau cũng không vấn đề gì, nhưng đi du lịch còn muốn ton hót làm thân thì thật không còn gì để nói.
Anh không thích những người thực dụng như vậy, tư tưởng của anh khá bảo thủ, cảm thấy học sinh thì nên có dáng vẻ của học sinh, tiếp thu những tri thức mới quan trọng hơn nhiều so với móc nối quan hệ.
Đám học sinh tuy tiếc cơ hội tốt này nhưng cũng không dám cãi lời thầy chủ nhiệm. Dù gì chủ nhiệm Vương Kiệt Hi cũng rất có uy, không phải là đối tượng cho các cậu muốn đành hanh thế nào cũng được.
Cuối cùng, đám học sinh vẫn phải tách nhau ra dù không tình nguyện. Thế nhưng Cao Anh Kiệt cứ đứng đó mãi, thậm chí còn kiễng chân nhìn xung quanh.
Thấy hành động khác thường của học sinh, Vương Kiệt Hi lên tiếng: "Anh Kiệt, có chuyện gì à?"
"Thầy ơi, không thấy Nhất Phàm đâu cả." Cao Anh Kiệt không dừng động tác tìm kiếm, vừa nhìn khắp nơi vừa trả lời thầy.
"Đang là thời gian tham quan tự do, liệu có phải em đấy ra chỗ khác rồi không?"
Anh Kiệt ngoảnh lại nhìn Vương Kiệt Hi, cậu hiểu tính Nhất Phàm, dù cậu không biết cậu bạn thân đang ở đây nhưng cậu vẫn rất tin tưởng đối phương. "Không đâu, vừa rồi Nhất Phàm còn đứng cạnh em mà. Cậu ấy sẽ không vô duyên vô cớ bỏ đi chỗ khác đâu, chắc chắn cậu ấy cũng đang tìm em."
Sự chắc chắn của Cao Anh Kiệt khiến Vương Kiệt Hi tin theo điều cậu nói, cũng đảo mắt nhìn quanh rồi nhanh chóng đưa ra nhận định: "... Ở đây đông người lắm, thầy với em đi qua một bên trước rồi lại tìm."
"Vâng." Đúng như lời Vương Kiệt Hi nói, ở đây quá đông người, thật sự rất khó tìm.
Vương Kiệt Hi và Cao Anh Kiệt len qua dòng du khách đông nghịt, đi sang bãi cỏ bên đường. Sau khi đứng lại đó, Cao Anh Kiệt tiếp tục tìm xung quanh, tiếc là tầm nhìn ở đây cũng không được xa, vẫn chỉ thấy toàn người là người. Thấy đứng tìm tại chỗ không hiệu quả, thiếu niên lập tức trèo lên một phiến đá lớn gần đó để quan sát được xa hơn. Thế là một thiếu niên bất chợt xuất hiện sừng sững giữa dòng người tấp nập. Rất nhiều người quay sang nhìn ngó, mọi người nhìn cậu, cậu cũng nhìn mọi người. Nhưng càng nhìn, sắc mặt thiếu niên càng tái, biểu cảm càng thêm lo lắng.
"Vẫn không tìm thấy à?"
"Toàn người là người thôi ạ, nhìn chẳng rõ ai vào với ai." Thiếu niên đưa tay che bớt ánh nắng chói chang trên đầu, tiếp tục dõi mắt tìm xung quanh. "Em đứng cao thế này, nếu Nhất Phàm ở gần chắc chắn đã thấy em rồi. Giờ chỉ sợ cậu ấy bị chen đi tận đâu không biết."
"..." Vương Kiệt Hi nhíu mày, suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra, "Em đứng trên đó chú ý xem có nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Nhất Phàm không, giờ thầy sẽ gọi cho em ấy."
"Vâng." Cao Anh Kiệt gật đầu, chăm chú phân biệt từng loại âm thanh.
Vương Kiệt Hi cầm điện thoại, nghe bên tai mấy phút nhưng hoàn toàn không mở miệng nói chuyện.
Lát sau, thấy Vương Kiệt Hi bỏ điện thoại xuống, Cao Anh Kiệt bèn hỏi: "Sao vậy ạ?"
Vương Kiệt Hi không trả lời ngay mà nhanh tay gõ chữ gửi tin nhắn, xong lại vẫy tay ý bảo Cao Anh Kiệt xuống trước đã. "Chắc đông người quá không nghe được, thầy gửi tin nhắn cho em ấy rồi, nếu em ấy thấy sẽ trả lời."
"Em thì sao, có nghe thấy chuông điện thoại của Nhất Phàm không?"
Nghe thế, Cao Anh Kiệt lắc đầu rồi leo xuống khỏi tảng đá, chạy về bên cạnh thầy chủ nhiệm. "Không nghe thấy gì hết, chắc Nhất Phàm không ở khu vực bên này."
"Vậy chúng ta về điểm tập hợp trước, có khi Nhất Phàm đang chờ ở đó cũng nên."
Vương Kiệt Hi đi trước, Cao Anh Kiệt theo sát phía sau. Mới đi chưa được bao lâu, đám đông bỗng náo đâu
Dù ở bất kỳ đâu, con người luôn luôn tò mò, thấy có chuyện hay, không ít người bắt đầu ngó ngang ngó dọc tìm ngọn nguồn. Dòng người vốn đang di chuyển bất chợt dừng hết lại.
Một giọng trẻ con non nớt vang lên, nghe tiếng ấy chắc hẳn còn chưa đến mười tuổi, lời nói tuy nghe rất hoang đường nhưng lại có phần chắc chắn khó tả. "Thật đấy mẹ! Con không nói dối đâu, vừa nãy con trông thấy Hắc Bạch Vô Thường thật mà."
Người phụ nữ nói bằng chất giọng địa phương khá vang, trong sự bực mình còn có chút nôn nóng, hốt hoảng. "Đừng nói vớ vẩn, mặt trời sắp lặn rồi, mời quỷ sai tới nhà là chúng ta gánh không nổi đâu."
Trái ngược với người mẹ chỉ muốn phiên phiến cho xong chuyện, cậu con trai lại ngây ngô đến mức bướng bỉnh. Trẻ con hễ đã nhận định chuyện gì là không dễ gì lay chuyển, một hai phải khiến người khác tin mình mới thôi. "Con không nói dối đâu. Con thấy rõ lắm luôn ấy. Bọn họ kéo một anh trai có nốt ruồi bên khóe mắt trái đi sang phía bên kia tấm bia đá."
Khóe mắt trái có nốt ruồi!?
Cao Anh Kiệt nhanh chóng nắm bắt được những từ mấu chốt trong câu nói kia, cậu vội vàng chen về phía cậu bé. Thấy Cao Anh Kiệt chen vào giữa đám đông, Vương Kiệt Hi vươn tay giữ cậu lại: "Anh Kiệt, em đi đâu?"
"Là Nhất Phàm!" Cao Anh Kiệt nhìn Vương Kiệt Hi với vẻ nôn nóng bất an, lại gấp gáp muốn chen tới tiếp.
"Em nhìn thấy Nhất Phàm?"
"Không phải." Lần này Cao Anh Kiệt không quay đầu lại mà kiên quyết chen vào đám đông cho bằng được. "Khóe mắt trái của Nhất Phàm có nốt ruồi, có khi cậu bé ấy đã gặp Nhất Phàm."
"..." Vương Kiệt Hi thật sự không biết đáp gì lúc này. Phụ trách lớp đã một năm, anh hoàn toàn không hề chú ý thấy rằng khóe mắt trái của Kiều Nhất Phàm có nốt ruồi lệ.
Không thể phủ nhận rằng anh làm chủ nhiệm lớp không thực sự tốt, tầm mắt anh gần như chỉ tập trung vào những học sinh có tư chất chất cao nhằm hy vọng có thể hỗ trợ những đối tượng này thi đỗ đại học tốt nhất để rồi vô tình bỏ qua những bạn mờ nhạt hơn trong lớp này. Chưa nói đến chuyện khóe mắt cậu có nốt ruồi hay không, khi nãy rõ ràng anh có để ý quan sát đám học sinh đi cùng Cao Anh Kiệt, cũng nhìn thấy Kiều Nhất Phàm bị chen ra tít vòng ngoài nhưng hoàn toàn không biết cậu học sinh này mất tích từ khi nào.
Vương Kiệt Hi là một người rất nghiêm túc, chỉ cần nhận thấy sự thiếu sót của bản thân, trong đầu anh sẽ ngay lập tức xuất hiện suy nghĩ phải thay đổi.
Nếu trước đó làm chưa tốt thì phải thay đổi ngay từ bây giờ!
Vương Kiệt Hi bước nhanh tới, chủ động đi đằng trước Cao Anh Kiệt, "Để thầy mở đường, em theo thầy."
Vương Kiệt Hi chủ động ra tay hiệu suất cao hơn hẳn cậu. Dựa vào ưu thế chiều cao, chẳng mấy chốc đã chen tới trung tâm náo nhiệt khi nãy, thế nhưng đã không thấy hai mẹ con kia đâu nữa. Vừa rồi bị đám đông chắn tầm nhìn nên cũng không thấy rõ dáng vẻ họ trông ra sao.
Suy nghĩ nhanh về tình huống hiện tại, Vương Kiệt Hi kéo Cao Anh Kiệt đi sang hướng khác. "Về chỗ bia đá."
Cao Anh Kiệt hiểu ngay, bước theo Vương Kiệt Hi. "Thầy ơi, Hắc Bạch Vô Thường mà cậu bé kia nhắc tới rốt cuộc là sao?"
"Thầy không biết." Vương Kiệt Hi tiếp tục đi trước mở đường, với chiều cao 1m81, anh không quên vừa đi vừa tìm kiếm bóng dáng Kiều Nhất Phàm. "Giả dụ người đó đúng là Kiều Nhất Phàm, không loại trừ trường hợp em ấy bị bắt cóc giữa lúc đông người nhốn nháo."
"Vậy chẳng phải Nhất Phàm sẽ gặp nguy hiểm ạ?" Nghe vậy, bước chân Cao Anh Kiệt càng thêm gấp gáp, cậu đi sát sau lưng Vương Kiệt Hi, nắm chặt lấy ống tay áo khoác của đối phương để tránh bị lạc.
"Dù người cậu bé kia nhắc tới là ai đi nữa, việc cấp bách bây giờ là mau chóng tìm được Nhất Phàm. Tình huống lý tưởng nhất là em ấy không sao, nếu không may, chúng ta cũng phải tìm được người về."
"Thời gian càng kéo dài, muốn tìm được người sẽ càng khó hơn."
Tiếp đó, không ai nói gì nữa. Vương Kiệt Hi tiếp tục đi trước ở đường, Cao Anh Kiệt một tay nắm lấy tay áo thầy chủ nhiệm, một tay liên tục bấm gọi điện cho Kiều Nhất Phàm.
Chen chúc qua dòng du khách, rốt cuộc hai người cũng về tới ngã tư đường. Bởi vì đây là nút giao lộ, người càng đông đúc hơn, càng về gần bia đá, đường càng khó len chân.
Kéo theo Cao Anh Kiệt, Vương Kiệt Hi vượt qua tấm bia đá, bước vào con đường nhỏ rợp bóng liễu.
Ở đây chẳng có gì ngoài cây, chỉ có lác đác vài du khách qua đây check-in, nghỉ ngơi. Lượng người rõ ràng ít hơn hẳn ba con đường còn lại.
Cao Anh Kiệt tiếp tục gọi cho Kiều Nhất Phàm. Lúc này, tiếng nhạc vang lên giữa rặng liễu ven sông. Tuy âm thanh nghe không được thật cho lắm vì từ xa vọng lại nhưng Cao Anh Kiệt nhanh chóng nhận ra đây chính là bài Sekai De Ichiban Koishiteru - nhạc nền của một bộ hoạt hình rất hot mấy năm trước. Ngoại trừ Kiều Nhất Phàm, giờ chẳng chẳng còn ai dùng nó làm nhạc chuông điện thoại. May mà cậu ấy ít thay đổi, chứ cậu ấy mà cài nhạc chuông bằng bài Gurenge đang nổi đến mức có thể nghe thấy ở bất kỳ đâu thì cậu cũng không tài nào tìm nổi.
Cao Anh Kiệt điên cuồng chạy đuổi theo tiếng chuông, Vương Kiệt Hi cũng bám sát cậu. Theo từng bước chạy, tiếng nhạc nhẹ nhàng càng lúc càng rõ hơn, chẳng mấy chốc, hai người đã thấy cậu học sinh ngất trên bãi cỏ.
"Nhất Phàm!"
Kiều Nhất Phàm lập tức được đưa tới bệnh viện gần đó. Được bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ, ngoại trừ chấn động não rất nhẹ nghi ngờ do va đập khi ngã xuống đất và vết trầy da trên trán, tình hình sức khỏe của cậu hoàn toàn bình thường nhưng chẳng biết tại sao thân nhiệt lại lạnh toát, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Căn cứ theo những bằng chứng cảnh sát tìm được, đồ đạc có giá trị trên người Kiều Nhất Phàm như ví tiền, điện thoại đều còn nguyên. Điểm đáng ngờ duy nhất là trên đất đê xung quanh, ngoại trừ dấu giày của ba người Kiều Nhất Phàm, Vương Kiệt Hi và Cao Anh Kiệt, còn có dấu giày của người khác gần đó. Nơi này có rất nhiều du khách qua lại, muốn thu thập mẫu dấu giày sẽ cực kỳ mất thời gian và phiền phức.
Hơn nữa, dấu giày lạ kia cũng cách vị trí Kiều Nhất Phàm tương đối xa, cảnh sát nhanh chóng kết luận vụ việc chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, suy luận rằng Kiều Nhất Phàm tự đi đến bên bờ đê rồi trượt chân ngã bất tỉnh, giờ chỉ còn chờ nộp báo cáo lên cấp trên là xong.
"Xin các chú điều tra lại đi ạ. Có người nhìn thấy Nhất Phàm bị đưa tới đó chứ không phải tự nguyện." Chẳng biết thiếu niên trông có vẻ mảnh khảnh ấy lấy dũng khí từ đâu, sau khi nghe cảnh sát xác định rằng đây chỉ là tai nạn và chuẩn bị rời đi, cậu lập tức vọt đến trước cửa phòng bệnh, giang tay cản hai cảnh sát kia lại.
"Gì vậy! Cháu đang nghi ngờ năng lực của các chú đấy à? Cháu thì biết quái gì về điều tra hả, về bú sữa mẹ đi!" Dù ở trường học Cao Anh Kiệt có xuất sắc đến đâu đi nữa thì trước mặt những người trưởng thành đã lăn lộn nhiều năm ngoài xã hội, cậu vẫn chỉ là một thằng nhãi con miệng còn hôi sữa.
Đối diện với trẻ con, người lớn lúc nào cũng rất sĩ diện, nguyên nhân cũng chẳng có gì ngoài cách biệt tuổi tác. Trước sự nghi ngờ của một đứa nhóc, người lớn nào cũng sẽ khó chịu, đặc biệt là với những cảnh sát đã quen nói gì người khác cũng phải nghe. Bình thường chỉ có họ được nói chứ không ai dám ho he cãi lại, bị một cậu nhóc như Cao Anh Kiệt nghi ngờ, sự chuyên quyền đến mức vô lý đều thể hiện ra hết. "Cảnh sát các chú điều tra không việc gì phải báo cáo với các cháu. Đã bảo tai nạn thì là tai nạn, giỏi thì tự đi mà điều tra, đừng có ngáng đường chú về cục thay ca!"
Nói rồi liền hất tay Cao Anh Kiệt sang một bên. Thiếu niên mảnh khảnh hoàn toàn không chống nổi trước lực tay của cảnh sát đã qua rèn luyện. Cậu loạng choạng suýt ngã, may mà thầy chủ nhiệm bên cạnh cũng không nhắm mắt làm ngơ vươn tay đỡ kịp, Cao Anh Kiệt mới không ngã đập đầu chảy máu. Vương Kiệt Hi im lặng dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn hai gã cảnh sát, mặc kệ bọn họ nghênh ngang rời khỏi phòng bệnh.
"Thầy ơi!" Thiếu niên nắm lấy tia hy vọng duy nhất hiện giờ, khẩn khoản nhìn Vương Kiệt Hi.
Vương Kiệt Hi giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, nói bằng tông giọng trầm rất lạnh lùng: "Tuy qua gần mười năm đã cải thiện khá nhiều nhưng những thói xấu ở đơn vị địa phương vẫn tồn tại. Mấy tay tại chức lâu năm chuyên bắt ne bắt nẹt người dân này còn ác ôn hơn cả bọn giang hồ. Nhất Phàm vẫn đang nằm kia, đối đầu với bọn họ bây giờ chỉ có chúng ta chịu thiệt thôi."
"Chẳng lẽ chúng ta cứ phải chịu như thế ạ?" Cao Anh Kiệt nhìn thầy chủ nhiệm bằng ánh mắt khó tin. Người đàn ông dù gặp phải chuyện gì cũng có cách giải quyết ấy giờ cũng hết cách hay sao? Cứ mặc kệ như vậy hay sao?
"Bọn họ không điều tra thì thầy tự có cách khác." Vương Kiệt Hi nở một nụ cười thâm sâu khó dò, nhìn chằm chằm theo hai bóng người vừa biến mất ở khúc rẽ của hành lang bằng ánh mắt cao ngạo, khinh bỉ. "Giờ chúng ta phải bảo đảm an toàn cho Nhất Phàm và tất cả các học sinh khác đã. Còn những kẻ không làm tròn chức trách, chuyên ăn không rồi rồi này phải được dạy cho một bài học."
Dứt lời, Vương Kiệt Hi quay đầu nhìn Cao Anh Kiệt, cầm điện thoại quơ quơ trước mặt cậu.
"Chuyện của người trưởng thành ắt có cách xử lý của người trưởng thành."
"Anh Kiệt, thế giới của người trưởng thành có rất nhiều điều phải học, rất nhiều chuyện phải cân nhắc. Thầy biết em rất quan tâm Nhất Phàm. Nhưng chính vì quan tâm, em càng nên suy nghĩ kỹ cho sự an toàn của em ấy, không phải chuyện gì cũng can thiệp được đâu." Bàn tay to lớn, ấm áp của thầy chủ nhiệm xoa đầu Cao Anh Kiệt, mái tóc vốn đã xoăn nhẹ giờ càng rối hơn.
"Thầy ạ..."
Quả nhiên, Vương Kiệt Hi vẫn là "người cha" vừa đáng tin cậy vừa sẵn sàng bao bọc người nhà. Tuy anh không thể quan tâm tất cả mọi người, nhưng nếu trong tầm khả năng, anh sẽ để ý từng học sinh anh phụ trách.
"Thầy đã báo tình hình với hướng dẫn viên Lý, cô ấy đã dẫn các học sinh khác đi ăn. Em cũng nên về khách sạn tập trung cùng mọi người đi."
"Nhưng em muốn ở lại chờ Nhất Phàm." Nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Kiều Nhất Phàm, một cảm xúc hối hận và bất lực xâm chiếm trái tim cậu. Cao Anh Kiệt rất hiểu Nhất Phàm, tuy cậu không tin Hắc Bạch Vô Thường thực sự tồn tại trên thế giới này nhưng Nhất Phàm là một người rất ngoan ngoãn, quy củ. Nếu hướng dẫn viên du lịch đã nói không nên đi đường đó, chắc chắn Nhất Phàm sẽ không lại gần chứ đừng nói là đi tận xa như thế.
Cao Anh Kiệt đưa tay nắm lấy tay Kiều Nhất Phàm, bàn tay ấy vừa trắng vừa mềm, ngón tay thon dài, đẹp mắt. Cứ mùa đông đến, cậu lại thích mê đôi tay của Kiều Nhất Phàm, thường bảo rằng tay cậu vừa ấm vừa mềm, sờ thích hơn cả máy sưởi cầm tay. Hiện giờ một lần nữa nắm lấy, bàn tay ấn vẫn đẹp như thế nhưng đã không còn nhiệt độ ấm áp như thấm vào tận tim và cũng không nắm lại tay cậu.
Nếu lúc ấy cậu không tách khỏi Nhất Phàm, nếu cậu có thể nắm chặt tay Nhất Phàm thì cậu ấy đã không gặp phải tai nạn ngoài ý muốn này.
Nhìn khuôn mặt tái chẳng kém Kiều Nhất Phàm là bao của Cao Anh Kiệt, Vương Kiệt Hi biết cậu nhóc này lại suy nghĩ lung tung, tự trách bản thân rồi.
"Anh Kiệt, khi nãy thầy đã nói rồi, nếu em quan tâm đến Nhất Phàm thì em càng cần suy nghĩ cho em ấy. Giờ cả em và thầy đều ở đây, em và thầy không cần ăn uống, nghỉ ngơi sao? Đến lúc em và thầy đều đi nghỉ thì ai chăm sóc cho Nhất Phàm?"
"..." Cao Anh Kiệt nắm chặt tay Cao Anh Kiệt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từng ngón tay đối phương.
"Thầy còn có chuyện cần giải quyết ở bệnh viện, em về ăn cơm trước đi. Em là lớp trưởng, phải thay thầy sắp xếp cho các bạn nghỉ ở khách sạn đây. Xong xuôi, tám giờ lại tới đổi ca với thầy, hiểu chưa? Hiện giờ tình huống của Kiều Nhất Phàm còn chưa rõ, thầy với em nhất định phải có một người ở lại trông."
"Em hiểu rồi ạ, do em suy nghĩ không thấu đáo." Nâng niu bàn tay ấy, vuốt ve đến mức da thịt bắt đầu ấm lên, lúc lâu sau Cao Anh Kiệt mới lưu luyến buông ra, kéo chăn đắp kín lên.
"Em là quan tâm quá nên mới rối." Yên lặng chú ý nhất cử nhất động của đối phương, Vương Kiệt Hi không vạch trần thẳng. "Em càng quan tâm người ta lại càng phải bình tĩnh. Chỉ khi bình tĩnh thì mới đưa ra phán đoán chính xác được."
Cao Anh Kiệt vừa đi vừa đưa tay lên xem đồng hồ. Bảy giờ ba mươi phút tối, tuy sớm hơn thời gian đã hẹn nửa tiếng nhưng Cao Anh Kiệt đã sắp xếp chỗ nghỉ cho các bạn xong xuôi liền chạy đến bệnh viện ngay lập tức, không muốn chậm trễ thêm một giây một phút nào.
Bệnh viện nằm ở rìa khu dân cư. Bắt đầu từ khách sạn đi bộ về phía tấm bia đá, khi đến ngã tư thì rẽ phải vào khu dân cư, đi đến cuối đường chính là bệnh viện duy nhất trong ngôi thành cổ này.
Mùa hè, trời lâu tắt nắng, đến tận giờ này rồi mà mặt trời vẫn chưa hoàn toàn xuống núi. Ánh tà dương vàng cam chiếu rọi trên đường, kéo những chiếc bóng dài lê thê. Những cửa hàng hai bên đường đã đóng cửa, cư dân trong thành cổ đã quen nếp sống ngủ sớm dậy sớm, sáu giờ ăn cơm, bảy giờ nghỉ, rất khác với nhịp sinh hoạt của người thành phố lớn.
Thực chất, tòa thành cổ Phong Đô này được chia làm hai phần, một phần là toàn bộ quần thể di tích kiến trúc danh thắng được xây dựng trên một ngọn núi, phần còn lại là khu dân cư mới xây dựng nằm ở phía nam ngã tư đường tính từ tấm bia đá. Tuy tòa thành cổ này có diện tích rất lớn nhưng vì đại bộ phận đều thuộc khu vực di tích danh thắng, chỉ có duy nhất một khách sạn mà đoàn cậu ở nên khi mọi người đều đã nghỉ ngơi, phố xá lập tức vắng vẻ hẳn. Thậm chí trong vùng bán kính hai mươi mét lấy tấm bia đá làm tâm, chỉ có độc một người đàn ông ngồi xếp bằng tựa lưng lên tấm bia không biết đang chờ điều gì.
Cao Anh Kiệt tò mò liếc nhìn một cái, chân vẫn không ngừng đi về phía bệnh viện.
"Đợi chút."
Giọng người nọ bỗng vang lên. Tuy không thấy rõ mặt nhưng chất giọng bình thản và ngữ điệu phóng khoáng, bất kham ấy nghe như của một người trưởng thành chừng hai mươi mấy tuổi.
Cao Anh Kiệt khựng lại, ngoảnh đầu nhìn đối phương. Người đàn ông nọ đứng dậy, từ tốn bước ra khỏi tán liễu. Nói thật, khuôn mặt hắn không quá ưa nhìn, ít nhất là kém xa so với Vương Kiệt Hi. Nhưng đôi mắt đen láy của hắn như ẩn chứa cả biển rộng mênh mông vô bờ, khi bị hắn chăm chú quan sát, lòng cậu bất chợt xuất hiện ảo giác như mình đang đứng bên bờ biển nhìn cơn sóng thần ập tới. Cảm giác... thật chấn động.
Mình không quen người nọ.
Cao Anh Kiệt rất chắc chắn rằng cậu không nhận ra đối phương là ai. Dù khuôn mặt hắn rất phổ thông nhưng đôi mắt kia chắc chắn khiến người khác đã thấy là khó lòng quên được. Nếu cậu từng gặp đối phương, chắc chắn cậu sẽ nhớ rõ.
"Cậu bạn trẻ, trông cậu sắc diện u ám, mây đen giăng kín đầu."
Lời hắn nói ra hoàn toàn khác với ấn tượng mà hắn đem lại. Cảm giác ấy giống như một pho tượng đá kiên cố, khổng lồ đang nhảy theo nhạc đệm của phim hoạt hình Chú heo Peppa: quái đản và kệch cỡm. Cao Anh Kiệt cau mày, tầm nhìn bỗng tối hẳn đi. Cậu ngẩng đầu, bất chợt đụng phải đôi mắt thâm trầm kia, bây giờ cậu mới phát hiện đối phương đã di chuyển tới trước mặt cậu từ khi nào không biết.
Ở khoảng cách quá gần như hiện tai, dường như sóng dữ trong đôi mắt kia có thể cắn nuốt linh hồn cậu. Chuông báo động điên cuồng reo trong lòng, trực giác mách bảo cậu rằng đây không phải một người bình thường. Thân thể cậu phản xạ với nguy hiểm còn nhanh hơn cả đại não. Khi tư duy còn bị vây trong hỗn loạn, hai chân cậu đã vô thức loạng choạng lùi lại mấy bước. Cao Anh Kiệt vừa lùi vừa cẩn thận quan sát đối phương. Tuy khi nãy cậu có xao nhãng khi nhìn vào mắt đối phương nhưng vẫn chưa đến mức hoàn toàn thất thần. Người nọ... bước đi mà không hề phát ra tiếng động.
"Đừng sợ, cậu bạn trẻ. Tôi không phải người xấu."
Người đàn ông thấy Cao Anh Kiệt lom lom quan sát mình bằng vẻ cảnh giác bèn nở một nụ cười bất cần đời. Cả người hắn vẹo xuống như không có xương sống, sau khi xắn ống tay áo lên xòe hai tay ra như thể muốn nói rằng hắn chẳng hề cầm theo món vũ khí nào.
"Khi nãy tôi thấy trên trán cậu có bóng đen, muốn hỏi có phải cậu đã đi qua rừng liễu phía sau tấm bia đá không. Tôi nghi ngờ cậu đã gặp phải quỷ sai trên đường Hoàng Tuyền rồi."
Đúng là Cao Anh Kiệt từng đi qua rừng liễu nhưng cậu không ngốc đến mức sẽ buông lỏng cảnh giác trước đối phương chỉ vì câu nói này. Đặc biệt là khi đối phương còn nhắc tới ma quỷ, nghe sao cũng thấy giống lừa đảo. "Hầu như ai đến Phong Đô chẳng đi qua đường Hoàng Tuyền. Bao nhiêu người vậy, sao chỉ có mỗi mình tôi gặp phải?"
"Chậc chậc chậc." Người đàn ông đưa ngón tay qua lại tỏ ý phủ định với vẻ bí hiểm. "Tôi đang nói về đường Hoàng Tuyền dẫn tới Minh phủ phía sau tấm bia đá cơ, không phải con đường mô phỏng cậu nhìn thấy kia."
"... Đường nhỏ sau tấm bia đá làm gì có tên. Hơn nữa thành Phong Đô này chỉ có một đường Hoàng Tuyền thôi."
"Cậu bạn trẻ, chắc hẳn hướng dẫn viên du lịch có dặn cậu đường đi ra con đường nhỏ phía sau tấm bia đá nhỉ, cậu biết lý do không?" Người nọ liếc nhìn cậu, đôi mắt ấy giờ trông càng giống một xoáy nước vô tận sâu không lường thấu hơn là sóng biển trào dâng. Điều duy nhất không thay đổi là ánh mắt hắn như vẫn mang sức mạnh của biển khơi, chực chờ kéo tuột cậu xuống vực thẳm, nghiền ép cho cậu nát bấy.
Cao Anh Kiệt căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt. Tuy cậu không tin vào ma quỷ nhưng không biết là do bầu không khí xung quanh ảnh hưởng hay vì đối phương có tài dẫn dắt mà lại có thể khiến cậu bị cuốn theo.
"Cậu nhìn bóng dưới đất mà xem."
Nét mặt người kia bỗng nghiêm túc hẳn. Hắn đứng thẳng người dậy, khóe miệng cũng thôi mỉm cười. Hắn không đưa ra đáp án luôn mà lại dẫn dắt vòng vo, bảo đối phương nhìn xuống đất. Nghe thế, Cao Anh Kiệt cúi đầu nhìn khoảng đất trước mặt mình...
Hiện tại cậu đang quay lưng về phía khu dân cư, bóng của cậu nằm ở phía sau vậy nên cậu không thấy được bóng của mình. Chỉ có bóng của người đàn ông kia in trên mặt đất, nhìn tiếp về phía trước thì chính là bản thân người nọ. Lại nhìn về phía sau tấm bia đá và con đường nhỏ men theo dòng sông, tất cả những cái bóng đều rất bình thường, không có gì khác.
"Hiểu chưa?"
Cao Anh Kiệt lắc đầu.
"Mặt trời lặn đằng Tây. Trước mặt cậu đang là tấm bia đá, bóng cậu ở phía sau lưng, vậy cậu nói xem, con đường nhỏ sau tấm bia ấy dẫn về hướng nào?"
"Tây."
Thấy Cao Anh Kiệt không quá ngốc, người đàn ông tiếp tục nói đâu vào đấy.
"Truyền thuyết về thành Phong Đô không phải tin đồn vô căn cứ. Xưa kia, nơi này chính là giao điểm giữa hai thế giới âm và dương. Các kiến trúc địa phủ đều được xây trên núi là vì ma quỷ không thích leo treo, xây trên đó để khách tham quan không gặp phải bọn chúng. Đường Hoàng Tuyền trên núi chỉ là bản mô phỏng thôi, còn đường Hoàng Tuyền thật chắc chắn phải dẫn về phía mặt trời lặn. Cây liễu hút âm khí, nước sông tương thông với sông ở Địa phủ, tấm bia đá ghi "Địa giới Minh phủ" kia mới thực sự là di tích từ xa xưa nhất còn lại của thành cổ Phong Đô. Mỗi con đường tỏa ra từ ngã tư này đều những trình độ phát triển khác nhau, chỉ riêng hướng này lại không có bất kỳ thứ gì. Dân cư chấp nhận chen chúc nhau sống trong một khu vực thay vì tới vùng đất trống xây nhà dựng cửa không phải bởi họ không muốn mà do họ không dám."
"Vậy... Anh này, nếu tôi thực sự đụng phải quỷ sai như lời anh nói, đường nhỏ ven sông sau tấm bia đá cũng là đường Hoàng Tuyền thực sự nhưng hiện tại tôi vẫn rất ổn và không hề có ý định dại dột nào, vậy cho hỏi tôi sẽ gặp phải chuyện gì?" Thiếu niên nheo mắt, quan sát sự thay đổi biểu cảm của người kia, cẩn thận thăm dò.
Người nọ lắc đầu, thản nhiên đáp: "Đúng là không xảy ra gì thật. Người đắc tội quỷ sai bị bắt mất sinh hồn nếu không phải hôn mê bất tỉnh không rõ nguyên do thì cũng trở nên ngây ngây dại dại. Nhưng cậu chỉ có ấn đường chuyển màu đen, thần trí vẫn rất tỉnh táo, hẳn là chỉ vô tình va phải họ khi đi ngang qua rồi bị răn một chút thôi. Cậu sẽ dễ mất sức, toàn thân rệu rã, đốt nhiều tiền giấy hơn chút, vào miếu bái lạy là hóa giải được."
Người khác nghe đến đó sẽ yên tâm thở phào một hơi, nhưng Cao Anh Kiệt thì ngược lại. Cậu đột ngột nhào tới trước mặt người kia, nắm chặt hai tay hắn như đang tóm lấy cọng rơm cứu mạng.
"Người bị bắt mất sinh hồn sẽ hôn mê bất tỉnh?! Vậy làm sao mới khiến người đó tỉnh lại được?"
"!?" Người đàn ông giật mình trước hành động đột ngột của cậu. Hắn ngẩn ra mất vài giây. "Cậu quen người bị bắt hồn?"
"Thật ngại quá, bất lịch sự rồi." Nhận thức bản thân thất lễ, Cao Anh Kiệt ngại ngùng cúi đầu, buông bàn tay đang nắm chặt tay người kia ra. "Tôi không chắc lắm, nhưng bạn tôi thật sự bất tỉnh không rõ nguyên do, khi tìm thấy thì đang gục giữa rừng liễu ven sông."
"Chà, bạn cậu gan thật đấy. Giờ đang là tháng Bảy âm lịch cửa quỷ mở rộng mà cậu ta dám chạy qua đó chơi!" Người kia trợn tròn mắt, cảm thán cậu bạn trẻ quá liều lĩnh.
"Nhất Phàm còn lâu mới chủ động ra bờ sông!"
Cậu tin tưởng Nhất Phàm.
Dù nói ra câu ấy chỉ bởi sự tin tưởng tuyệt đối cậu dành cho Nhất Phàm, nhưng vừa dứt câu, Cao Anh Kiệt bỗng nhớ tới cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con nọ.
"Hôm nay tôi nghe thấy có cậu bé du khách nói đã trông thấy Hắc Bạch Vô Thường dẫn một người rất giống bạn tôi đi nên tôi mới ra bờ sông."
Cao Anh Kiệt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt người kia. Lời tiếp sau không cần cậu nói, hắn cũng tự hiểu được.
"Lúc đó khoảng mấy giờ?"
"Khoảng 5 giờ chiều."
"Chậc... 5 giờ là thời điểm chuyển tiếp giữa ngày và đêm, hai giới âm - dương giao nhau. Chắc hẳn bạn cậu xui xẻo đụng phải quỷ sai rồi bị bắt mất hồn. Hy vọng cậu ấy chưa đi qua cầu Nại Hà và cũng chưa ăn thứ gì của Minh Giới! Bằng không cậu ấy chỉ có thể nằm liệt giường cả đời đến khi cạn dương thọ."
"Vậy phải làm sao đây, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu ấy như thế cả đời được." Thiếu niên cuống quýt kéo tay người đàn ông kia, ánh mắt đầy vẻ lo lắng và cầu khẩn.
"Hiện tại đã qua hai tiếng rồi. Theo lý thuyết, hẳn lúc này bạn cậu đã tiến vào quỷ quốc, nhưng vì mới bị bắt hồn và trên người vẫn còn dương khí nên chỉ cần chưa ăn đồ nhiễm âm khí của Minh Giới thì quỷ quốc cũng không giam chân được. Nếu có thể tìm thấy hồn phách, thức tỉnh ký ức của cậu ấy trước khi mặt trời mọc, bạn cậu sẽ phá bỏ được xiềng xích của quỷ quốc để trở về thân xác." Người đàn ông cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, gõ nhẹ lên lớp kính bên ngoài, tạo thành tiếng lạch cạch rất nhỏ. "Vấn đề là ai chịu mạo điểm đi cứu cậu ấy như vậy? Bất cẩn là mất mạng như chơi."
"Tôi." Cao Anh Kiệt cũng không rõ đây là cảm giác ra sao. Ngay khoảnh khắc bật ra câu nói kia, trong đầu cậu chỉ tồn tại duy nhất một ý nghĩ: Phải cứu Nhất Phàm. Cậu mặc kệ tất cả, thậm chí là bất chấp. Cậu chỉ biết mình phải nắm chắc cơ hội này kể cả có chết đi chăng nữa.
"Ha ha, cậu bạn trẻ khá đấy." Hắn thôi nghiêm túc, trở lại với dáng vẻ ngả ngớn, thiếu đứng đắn ban đầu. Hắn gãi đầu, lấy hai lá bùa màu vàng trong ngực áo ra đưa sang phía Cao Anh Kiệt.
Cao Anh Kiệt nhận lấy lá bùa, thế nhưng... "Bùa hồi hồn do cao tăng miếu Diêm Vương khai quang 300, bùa nhập xác 300, cả thảy 600."
"... Phải trả tiền sao?" Nhìn bàn tay người kia đang xòe trước mặt, Cao Anh Kiệt không tài nào tin nổi. Quả nhiên là cậu vẫn quá ngây thơ, thế giới này làm gì có người tốt bụng chủ động tìm tới. "Giá này đắt quá. Tôi không có nhiều tiền đến thế."
"Cậu bạn trẻ, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả. Vả lại số tiền này cũng không phải cho tôi mà dùng để tu sửa miếu Diêm Vương, cậu đang giúp bạn cậu tích công quả đó! Hơn nữa, cậu muốn tới địa giới của Diêm Vương, sao có thể không chuẩn bị chút gì cho người ta?"
Nghe một hồi, tuy vẫn thấy vớ vẩn nhưng lại khá thuyết phục. Dù sao cậu cũng chưa chết lần nào, lại không hiểu biết về âm giới nên chung quy cũng không rõ những điều người đàn ông kia nói là thật hay giả.
"Anh không lừa tôi đấy chứ?" Cao Anh Kiệt cầm ví, đấu tranh nốt lần cuối cùng.
"Đương nhiên không lừa cậu rồi." Người kia cúi sát rạt vào Cao Anh Kiệt, một tay khoác lên vai cậu, một tay chỉ vào đôi mắt mình. "Chân thành lắm lắm luôn, cậu nhìn vào mắt tôi này, thấy không? Cậu đã tin là tôi không lừa cậu chưa?"
Trong mắt người đàn ông ấy, những cơn sóng vô tận vẫn cuộn trào, gầm thét, đánh úp lại. Đôi mắt hắn mãi mãi chứa đựng một đại dương mênh mông vô bờ, khiến người khác vô thức tin theo điều hắn nói.
Cao Anh Kiệt mở ví, chìa mấy tờ tiền giấy ít ỏi trong đó ra. "Tôi chỉ có 500 tệ tiền mặt thôi, phần còn lại trả bằng Alipay được không?"
"Rồi, 500 thì 500! Miếu chỉ nhận tiền mặt thôi."
Cao Anh Kiệt ngoan ngoãn đưa tiền, người đàn ông kia hướng dẫn cậu cách dùng mấy lá bùa. Sau khi hắn nhắc đi nhắc lại vài vấn đề nhất thiết phải chú ý, Cao Anh Kiệt rảo bước đi về phía bệnh viện.
Lúc Cao Anh Kiệt tới cũng vừa đến giờ đã hẹn với Vương Kiệt Hi. Vương Kiệt Hi để một chiếc túi nhỏ bên cạnh người, anh rót cho Cao Anh Kiệt một cốc nước.
"Không cần vội, cứ đi từ từ."
Cao Anh Kiệt nhận lấy cốc nước, cảm ơn rồi mới hỏi: "Tình hình Nhất Phàm sao rồi ạ? Có tiến triển gì không?"
Vương Kiệt Hi lắc đầu. "Không, lúc nãy bác sĩ đến kiểm tra lần hai, cơ thể vẫn bình thường nhưng lại không tìm ra nguyên nhân hôn mê. Thầy đã nói chuyện với bác sĩ rồi, nếu đến chiều mai vẫn không có tiến triển gì thì sẽ chuyển tuyến cho Nhất Phàm lên bệnh viện tỉnh."
"Vâng." Cao Anh Kiệt gật đầu. Cậu trộm liếc Vương Kiệt Hi, bàn tay nhét trong túi áo siết chặt lại.
Lá bùa giấy thô ráp này chính là hy vọng cuối cùng của cậu.
Vươn tay vò mái tóc xoăn mềm mại màu hạt dẻ của đối phương, Vương Kiệt Hi xách túi lên, "Phiền em ở lại trông Nhất Phàm nhé, thầy đi ăn cơm, tiện thể mang quần áo bẩn của em ấy đi giặt luôn, có chuyện gì thì gọi cho thầy."
"Vâng." Cao Anh Kiệt đáp. Cậu cầm cốc nước đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, nhìn Vương Kiệt Hi rời đi.
Khi tiếng bước chân càng lúc càng xa, Cao Anh Kiệt rón ra rón rén nấp sau cánh cửa, lén lút hé ra một cái khe nhỏ quan sát tình hình ngoài hành lang. Chắc chắn rằng Vương Kiệt Hi đã đi xa rồi, thiếu niên mới lấy hai lá bùa ra khỏi túi, dán một lá ra ngoài ngoài cửa, một lá còn lại thì cầm đến bên giường dán lên trán cậu bạn thân.
"Nhất Phàm, tớ tới tìm cậu đây..." Cao Anh Kiệt nắm chặt tay Kiều Nhất Phàm, lẩm bẩm trong miệng.
Mười lăm phút...
Nửa tiếng...
Chờ đợi mãi mà lá bùa vẫn chẳng có động tĩnh gì, không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Quả nhiên... Toàn lừa đảo...
Trên đời này làm quái gì có ma quỷ, toàn do con người hư cấu mà thành...
Lừa tiền thì thôi, sao lại lừa hy vọng của cậu?
Cậu rất hối hận tại sao lúc ấy lại buông tay Nhất Phàm, để cậu ấy lạc mất rồi giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ấy nằm đây trong khi cậu chẳng thể làm được gì...
Chất lỏng ấm nóng tràn khỏi khóe mi, trượt dọc theo sườn mặt thiếu niên...
Con người, thật sự rất nhỏ nhoi, yếu ớt...
Một tiếng "soạt" cắt ngang không gian yên tĩnh, một bóng người lờ mờ in trên tấm kính cách đó vài bước chân. Bóng người chợt đứng lại, tiếng gõ cửa vang lên, cánh cửa chầm chậm mở ra.
Cánh cửa dần hé để người ta trông thấy một bà cụ tóc bạc trắng xuất hiện bên ngoài. Bà cụ kia trông rất già, những vết đồi mồi rải rác trên làn da, thân hình gầy đét, bước đi run rẩy, một tay bà ta cầm gậy chống, một tay cầm lá bùa màu vàng.
Bà cụ cứ dò dẫm bước từng bước một, thấy bà đi đường khó khăn như thế, Cao Anh Kiệt đưa ống tay áo lên dụi mắt rồi chủ động tiến tới dìu bà cụ. "Bà ơi, mời bà ngồi bên này."
Dìu bà cụ ngồi xuống ghế xong, Cao Anh Kiệt lại gác cây gậy chống vào cái tủ thấp bên cạnh.
"Cháu trai, của cháu à?" Cánh tay gầy guộc như cành khô giơ một lá bùa màu vàng lên, chính là thứ Cao Anh Kiệt mới dán ngoài cửa khi nãy. "Vâng, của cháu, cảm ơn bà."
Thiếu niên nhận lại lá bùa từ tay bà cụ, bà cũ bỗng chỉ tay về phía thiếu niên đang nằm trên giường. "Cháu dán sau rồi, bùa hồi hồn dán ở ngực, không phải ở trán." Sau đó lại chọc vào lá bùa Cao Anh Kiệt đang cầm, "Bùa nhập xác chỉ người sống mới dùng được thôi, dán trên ván cửa thì vô dụng."
Cao Anh Kiệt tròn mắt nhìn bà cụ trước mặt, bàn tay đang cầm lá bùa vô thức run rẩy. "Bà ơi... Bà biết thứ này ạ?"
"Bùa hồi hồn và bùa nhập xác của điện Diêm Vương, ai ở thành Phong Đô chẳng biết?" Bà cụ vừa nói vừa mân mê chiếc nhẫn phỉ thúy trên ngón tay. "Xưa giờ có nhiều người đi nhầm xuống Minh phủ vào tháng cô hồn lắm, nhưng chẳng mấy người về được."
"Chuyện này có thật ạ?" Tưởng chừng đã hết hy vọng lại bất ngờ trông thấy tia sáng, Cao Anh Kiệt nhìn bà cụ bằng ánh mắt vừa mừng vừa lo.
"Ý cháu là chuyện gì?" Bà cụ nhìn thiếu niên trên giường rồi lại ngoảnh sang nhìn Cao Anh Kiệt.
"Tất cả ạ." Cao Anh Kiệt nắm chặt lá bùa, hy vọng được thắp lên trong lòng. Cậu biết bản thân lúc này rất ngớ ngẩn, nhưng trong tình huống cực kỳ bất lực, con người sẵn sàng làm tất cả dù là ngu ngốc nhất.
Kể cả là bị lừa hay lại trở thành kẻ ngốc thêm một lần nữa, cậu sẵn sàng bị lừa, chấp nhận phí công nhưng không bao giờ muốn bản thân chỉ trơ mắt nhìn. Chỉ cần có 0,0001% cơ hội, cậu vẫn muốn tin, muốn thử.
TBC
-----------------------Câu hỏi:
1. Nhóm học sinh đã đi qua lần lượt những điểm tham quan nào được nêu tên của thành cổ Phong Đô?
2. Đặc điểm giúp Cao Anh Kiệt tìm ra manh mối về Kiều Nhất Phàm là gì?
Last edited: