Hoàn [Lẩu thập cẩm] [Phương Vương] Trên phố bar Hậu Hải

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1

Tác giả: 五点零

Link gốc: 【方王】在后海那条酒吧街上

Edit: Nguyệt

-

Cảnh báo: Từ bạn tình thành người yêu

-

Lần đầu tiên Vương Kiệt Hi gặp Phương Sĩ Khiêm là trong quán bar nọ trên phố Hậu Hải.

Hôm đó, một hạng mục công việc của nhóm vừa kết thúc, cả đám người rốt cuộc cũng tạm thoát kiếp phải vẽ tranh đến tận rạng sáng. Mấy người trẻ tuổi mới gia nhập hàng ngũ nô lệ tư bản ồn ào hô hào nhau đi chơi giải khuây, miệng thì ngáp ngắn ngáp dài nhưng đôi mắt lại sáng bừng lên, tay vẫn cầm ly trông không giống cà phê mà giống thuốc cấm hơn. Đến khi Vương Kiệt Hi kịp phản ứng, anh thấy mình đã đứng trên con đường bên ngoài Địa An Môn.

Vương Kiệt Hi quay người định rời đi.

Lưu Tiểu Biệt nhanh tay nhanh chân níu anh lại: "Ấy dà, trưởng nhóm định đi đâu đấy?"

Vương Kiệt Hi bình tĩnh đáp: "Về nhà."

Từ đây vòng ra ga tàu điện ngầm lên tuyến số 8 rồi chuyển sang tuyến số 2 là có thể trở về căn nhà nhỏ ấm áp, thoải mái của anh chỉ sau mười phút. Việc gì anh phải run rẩy trong gió lạnh một khoảng thời gian tương đương rồi tới chỗ bay lắc điên cuồng của ánh đèn laser và bia rượu. Lúc này, trong đầu Vương Kiệt Hi chỉ toàn là "Tôi già rồi, các bạn trẻ các bạn cứ vui vẻ".

Suy nghĩ thì rất đúng đắn nhưng thể lực lại không cho phép anh phản kháng.

Cuối cùng anh vẫn bị ép ngồi xuống tận trong cùng của băng ghế dài, cái chén trước mắt chứa chất lỏng màu gì đó không rõ. Anh không biết Lưu Tiểu Biệt gọi gì cho mình, cũng không biết ca sĩ của quán bar này đang hát gì. Hệ thống sưởi của quán bar hoạt động rất tốt, Liễu Phi cùng nhóm đã cởi áo phao, không ngờ bên trong là một chiếc hoodie đầy khoen và ruy băng, phong cách vừa ăn chơi vừa hoạt bát, khác hẳn cô nàng ngủ gục trên bàn vào ban ngày.

Vương Kiệt Hi cảm thấy có lẽ mình đã bỏ lỡ mất một khoảng thời gian thanh xuân. Hồi anh bằng tuổi Liễu Phi, mỗi khi hoàn thành công việc, cùng lắm anh cũng chỉ chạy vào siêu thị mua mớ rau tươi rồi về úp mì trên sô pha cho hết mấy ngày nghỉ.

Tăng ca liên tục thật sự rất bào sức khỏe, Vương Kiệt Hi chỉ muốn chui vào góc ngủ. Đến lúc tỉnh dậy, anh lại cảm thấy mình đã bỏ lỡ mất một thế giới: Quán bar đã đóng cửa, những vị khách khác đã rời đi hết, trên bàn, trên sàn lăn lóc những chai thủy tinh rỗng không, bàn của họ chỉ còn vài người đang nằm úp sấp, không phải vì say thì cũng là vì ngủ li bì. Một thanh niên trông khá điển trai đứng trước bàn, giơ tờ hóa đơn lên hỏi: "Bàn này ai thanh toán đây?"

Nếu chịu nhìn lên sân khấu nhiều thêm vài lần trước khi ngủ, có lẽ Vương Kiệt Hi sẽ nhớ được thanh niên đi chốt bill này chính là ca sĩ chính của ban nhạc. Tiếc là lúc đó anh quá buồn ngủ, hoàn toàn không nhận ra được ai với ai.

Lưu Tiểu Biệt, Cao Anh Kiệt và Viên Bách Thanh vẫn đang nằm úp sấp, chẳng rõ là chưa tỉnh thật hay muốn trốn trả tiền. Cô nàng Liễu Phi chơi được về được, đã rời đi rất kịp thời, giờ chắc đã đắp mặt nạ nằm trên giường luôn rồi. Vương Kiệt Hi vừa rút ví ra vừa hỏi: "Quẹt thẻ được không?"

"Ngại quá." Thanh niên kia cười tủm tỉm, "Máy POS chỗ tôi hỏng rồi, cậu trả qua Wechat được không?"

Vương Kiệt Hi quét mã trả tiền rất nhanh nhẹn, lại vật vã lôi mấy cậu trai nhóm mình dậy. Ra ngoài, gió lạnh thổi qua khiến người ta tỉnh táo hơn khá nhiều. Vương Kiệt Hi đi về phía ga tàu điện ngầm nhưng khi còn chưa đi hết con phố nhỏ, anh bỗng nhận thấy tay mình trống trơn.

Đương nhiên là trống trơn rồi, anh bỏ quên cặp laptop trong quán bar mà.

Vương Kiệt Hi dặn mấy cậu trai kia đi về trước còn bản thân thì quay lại lấy đồ. Cũng may, bàn anh là bàn khách cuối cùng rời đi, chắc không xui đến mức bị ai tiện tay nẫng mất đâu.

Sau khi anh quay trở lại, thanh niên lúc nãy chốt bill đang đứng sau quầy bar với vẻ mặt tươi cười, không có vẻ gì là lo lắng. Hắn lấy chiếc cặp laptop từ dưới quầy ra, đưa cho Vương Kiệt Hi: "Đây đúng không."

Vương Kiệt Hi vừa cảm ơn vừa vươn tay tới đón lấy. Lúc nhận lại đồ, người kia tình cờ chạm vào đầu ngón tay anh, Vương Kiệt Hi vẫn đang tỏ ra rất bình tĩnh thì chợt nghe hắn hỏi nhỏ: "Muộn thế này rồi, hay để tôi đưa cậu về nhé?"

Không biết vì bị dày vò nhiều ngày khiến đầu óc trở nên trì trệ hay vì bản tính no cơm ấm cật, Vương Kiệt Hi bỗng trả lời một câu: "Được."



Lần đầu tiên Phương Sĩ Khiêm gặp Vương Kiệt Hi là trong quán bar nọ trên phố Hậu Hải.

Hắn mở cửa, lên sân khấu như thường lệ. Hắn có một gương mặt điển trai và một chất giọng cuốn hút nên từ ngày bước lên sân khấu, hắn đã thu hút kha khá người hâm mộ. Tuy các quán bar trên phố Hậu Hải đều không thác loạn nhưng điều đó vẫn không cản được Phương Sĩ Khiêm tìm cho mình một đối tượng yêu đương chớp nhoáng với hạn sử dụng tám tiếng đồng hồ. Dù sao cũng là người trưởng thành cả rồi, trước thì giao kèo với nhau đôi ba điều đơn giản, sau lại thành người lạ qua đường, đôi bên đều thoải mái, tự do.

Hôm nay Phương Sĩ Khiêm nhắm trúng... À không, phải là tình cờ trông thấy một thanh niên mệt mỏi ngủ trên ghế dài trong góc phòng.

Diện mạo ưa nhìn, phong cách độc đáo, rất hợp tiêu chuẩn của hắn. Về chuyện vì sao dám chắc rằng đối phương sẽ chấp nhận người đồng giới, có lẽ là sức hút thần bí đến từ đồng loại và sự tự tin rất kỳ diệu của Phương Sĩ Khiêm.

Tuy vậy, mấy thứ kể trên cũng có thể coi như vô nghĩa. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Phương Sĩ Khiêm vốn không phải bình phẩm tổng thể về ngoại hình của Vương Kiệt Hi. Cảm nhận đầu tiên trong hắn hắn là dáng vẻ chống cằm mơ màng ngủ của anh bạn này gợi cảm ghê. Đến khi Vương Kiệt Hi nằm ngả ra ghế, vở kịch trong đầu Phương Sĩ Khiêm đã diễn biến đến đoạn đánh thức người này từ khỏi giấc mơ. Dĩ nhiên, đánh thức ở đây không phải đánh thức bình thường trên mặt chữ.

Chung quy thì trước khi tiếp cận ai đó, hắn không bao giờ lưu số điện thoại của đối phương. Dẫu sao thì khi bình minh lên, mỗi người sẽ lại đi một ngả. Nhưng khi đánh thức Vương Kiệt Hi, Phương Sĩ Khiêm bỗng muốn bắt đầu một mối quan hệ lâu dài, bền chặt. Tất nhiên, chuyện này cũng không mâu thuẫn với chuyện hắn kéo người ta lên giường trước.

Vậy nên Phương Sĩ Khiêm thoải mái ra tay. Trong thế giới của người trưởng thành, đặc biệt là nơi quán bar giữa đêm hôm khuya khoắt, việc "đưa về nhà" sẽ không đơn thuần dừng lại ngoài cửa nhà. Phương Sĩ Khiêm vốn tưởng Vương Kiệt Hi sẽ phải cân nhắc chút đỉnh, dù gì người này cũng có một gương mặt không dính líu gì đến trăng hoa thác loạn. Nhưng Vương Kiệt Hi lại nói ra chữ "Được" cực kỳ bình thản.

Motor được khóa ở ngay sau cửa, luôn sẵn sàng cho Phương Sĩ Khiêm làm màu bất cứ lúc nào. Suốt quãng đường chạy trên đường vành đai 2 từ Hậu Hải đến Tây Hải, gió đêm thổi phần phật không ngừng. Thành phố lớn không có sao sáng, ánh đèn đường rọi xuống bị bánh xe nghiền nát. Thậm chí Phương Sĩ Khiêm còn cảm nhận được niềm vui cưỡi xe đạp chở đối tượng thầm mến của tuổi dậy thì, cảm tưởng như những lần trái tim trật nhịp và niềm vui mà thời gian nợ hắn đều được trả lại đủ trong đêm nay.

Hắn dừng lại trước cửa một khách sạn, đang chuẩn bị xuống xe lại chợt nghe Vương Kiệt Hi nói: "Tôi không mang căn cước."

Có lẽ cảm thấy bản thân đang khiến bầu không khí trở nên lúng túng, Vương Kiệt Hi cởi mũ bảo hiểm định rời đi nhưng Phương Sĩ Khiêm lại bước tới, một tay giữ mũ, một tay nâng cằm anh: "... Thế, về nhà cậu hay nhà tôi?"



Lần thứ hai Vương Kiệt Hi gặp Phương Sĩ Khiêm vẫn là trong quán bar nọ trên phố Hậu Hải.

Nói thật, có đánh chết anh cũng không muốn quay lại đây, dù sao thì cái đêm ngả ngớn kia cũng quá xấu hổ - Ít nhất là anh cảm thấy thế.

Đêm đó, hai người về nhà Phương Sĩ Khiêm. Tắm rửa xong, cả hai đè nhau trên giường. Giữa lúc môi lưỡi đang quấn quýt, Phương Sĩ Khiêm vươn tay ra chỗ ngăn kéo tủ đầu giường, mò mẫm một hồi lâu rồi đột ngột dừng khựng lại.

Hắn lộ rõ vẻ hoảng hốt như thể tốn ba ngày ba đêm làm phao rồi đến lúc vào phòng thi mới phát hiện quên mang.

"À thì... Cậu có phiền không nếu tôi..."

Được rồi, chính Phương Sĩ Khiêm cũng không hỏi nổi câu này ra miệng.

Nơi hắn sống không phải một tòa chung cư mà là trong một khu liền kề phải mất năm phút đi từ cổng lớn mới đến được cửa hàng tạp hóa gần nhất. Đại thần Phương phong lưu nhiều năm không ngờ lần đầu té xe lại xấu hổ đến mức này.

Vương Kiệt Hi im lặng một lúc lâu, cuối cùng quyết định đứng dậy mặc quần áo.

Thấy người kia sắp chạy mất, Phương Sĩ Khiêm cái khó ló cái khôn: "Thôi thì đã rạng sáng luôn rồi, đừng đi nữa. Anh ở lại chỗ tôi một buổi coi như ở khách sạn đi."

"Tôi..."

"Cậu đói bụng không?" Phương Sĩ Khiêm hỏi. "Tôi thấy lúc trong bar cậu cũng chưa ăn gì. Để tôi làm ít đồ ăn đêm cho nhé."

Nói xong, Phương Sĩ Khiêm lập tức xuống giường, tròng bộ quần áo ở nhà lên người rồi vào thẳng phòng bếp. Vương Kiệt Hi đứng sững tại chỗ, vừa băn khoăn chẳng lẽ 419 đều thế này, ăn nhau không được lại chuyển sang ăn cơm, vừa nghe tiếng bếp ga đánh lửa vang lên trong phòng bếp.

Chừng năm, sáu phút sau, Phương Sĩ Khiêm bưng hai bát mì ăn liền ra. Chính ra trông cũng khá ngon miệng, hai quả trứng chần xinh xinh nằm chính giữa, xung quanh xếp một vòng rau xanh.

"Ngại quá."

Vương Kiệt Hi cũng không ý kiến gì với hắn vì anh thật sự đói lắm rối. Đến giờ này, chút cơm của bữa tối hôm trước đã tiêu hóa hết sạch, lúc bận rộn không để ý thì không sao, rảnh rang rồi lại ngửi thấy mùi đồ ăn đúng là tra tấn dạ dày.

Ăn xong, trời đã sáng hẳn, Vương Kiệt Hi không chịu nán lại thêm nữa. Phương Sĩ Khiêm không ép, chỉ tiễn người ra đến tận cửa thang máy.

"Vậy chào nhé?"

Câu nói của Vương Kiệt Hi tỏ rõ ý từ biệt và phân định giới hạn, dù sau này có tình cờ gặp nhau cũng coi như xa lạ. Tuy trong lòng Phương Sĩ Khiêm không chịu nhưng ngoài miệng vẫn giả lả chiều ý: "Bye bye."

Hắn nhìn cửa thang máy chầm chậm đóng lại mà bất chợt có cảm giác như vợ tiễn chồng đi làm.

Quay người trở về nhà, lúc nằm vật ra giường lại đè phải thứ gì đó. Duỗi tay cầm lên, hóa ra là một cái USB bé xíu.

"Chậc." Phương Sĩ Khiêm nghĩ, "Đúng là ông trời cũng giúp mình."

Thế nên mới có lần gặp lại của hắn và Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi tới quán bar lúc chạng vạng, không biết có phải vì muốn tránh né cuộc sống về đêm hay không. Quán bar vẫn đang đóng cửa, bên trong tối om, chỉ có một góc chỗ sân khấu là có ánh đèn vàng ấm áp.

Anh thử gõ cửa: "Có ai không?"

Không ngờ thật sự có người bước ra từ trong bóng tối.

Là Phương Sĩ Khiêm.

"Chào cậu." Phương Sĩ Khiêm mở cửa cho anh bước vào, "Chúng tôi vẫn chưa mở cửa, xin hỏi có chuyện gì không?"

Kiểu nói chuyện này hệt như người dưng nước lã thật vậy.

"Khụ..." Vương Kiệt Hi hắng giọng, "Hôm đó tôi đánh rơi USB ở nhà anh."

"Thế à?" Phương Sĩ Khiêm vờ vịt, "Dạo này tôi không dọn dẹp phòng ốc, không để ý thấy. Cậu chắc chắn là ở chỗ tôi sao?"

Vương Kiệt Hi thầm nghĩ nếu anh không chắc chắn thì sao có thể lại đi tìm gặp cái con người này. "Tìm hết những nơi khác rồi, nên chắc hẳn là ở nhà anh."

"Ra là vậy." Phương Sĩ Khiêm đáp, "Vậy lúc nào cậu đến tìm xem."

Vương Kiệt Hi cứ thấy có gì đó sai sai.

"À, vâng, thật sự làm phiền anh quá. Lúc nào thì anh tiện?"



Lần thứ hai Phương Sĩ Khiêm gặp Vương Kiệt Hi vẫn là trong quán bar nọ trên phố Hậu Hải.

Hắn thường tới quán bar vào lúc chạng vạng, vừa để tút tát lại bản thân, đồng thời chuẩn bị mở cửa đón khách. Bên cạnh sân khấu đã có người ngồi sẵn, liên tục gào nhặng xị: "Phương Sĩ Khiêm! Anh nhanh lên! Đừng có dán mắt vào điện thoại nữa!"

Phương Sĩ Khiêm liếc nhìn giao diện Wechat chẳng có tin nhắn nào mới lần cuối rồi đành tắt đi, thở dài, ôm đàn guitar ngồi xuống cạnh thanh niên đang thúc giục không ngừng.

"Yêu đương rồi?"

"Muốn lắm đây này." Phương Sĩ Khiêm chỉnh dây đàn, "Được rồi, đừng có loạn lên nữa. Chẳng phải nãy cậu vừa gọi như gọi hồn à?"

Vừa nói xong, hắn chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Phần lớn các quán bar ở Hậu Hải đều có cửa kính. Ngồi trong góc khuất, Phương Sĩ Khiêm có thể nhìn thấy rõ mồn một dáng vẻ cẩn thận ngó vào quan sát của Vương Kiệt Hi.

Hắn lập tức thả đàn guitar xuống, khiến cậu bạn sau lưng rít lên một tiếng "Hey" cực kỳ bất mãn.

Hắn tưởng Vương Kiệt Hi không liên lạc lại với mình là vì không cần cái USB kia nữa, còn đang đau đầu nghĩ xem làm sao để gặp lại được đối tượng 419 quy củ đến mức lạnh lùng kia. Không ngờ người ta lại chủ động tìm tới tận cửa.

"Lúc nào thì anh tiện?"

Hắn muốn đè thấp giọng, thì thầm bên tai người kia một câu "Lúc nào cũng được" nhưng cuối cùng vẫn kìm hãm bản tính lưu manh của mình lại. Hắn đưa tay cào tóc, trầm ngâm giây lát rồi mới trả lời: "Ngày mai nhé, cuối tuần. Tôi rảnh buổi trưa."

"Được." Vương Kiệt Hi gật đầu. "Vậy mai tôi tới."

Hắn muốn giữ Vương Kiệt Hi lại uống vài ly nhưng người kia lại cười, xua tay: "Tối nay tôi còn có việc, không uống rượu được."

Phương Sĩ Khiêm không cố giữ, nhìn người kia rơi đi xong liền trở lại quán bar. Cậu bạn nhìn hắn bằng khuôn mặt đầy ý xấu: "Ông chủ Phương, khi nào thì anh tiện, để tôi tới nhà anh nè ~"

Phương Sĩ Khiêm vươn tay đẩy đầu cậu ta ra: "Về nhà con mẹ cậu ý chứ về!"



Lần thứ ba Vương Kiệt Hi gặp Phương Sĩ Khiêm rốt cuộc đã không còn là ở phố bar nữa.

Phương Sĩ Khiêm ở nhà chờ anh. Vương Kiệt Hi vừa vào cửa liền trông thấy một bàn đầy ắp thức ăn: "Hôm nay anh có khách à?"

Phương Sĩ Khiêm gật đầu: "Ừ. Là cậu đó."

Vương Kiệt Hi sững người.

Kết quả, anh tìm thấy chiếc USB đã mất của mình ở một nơi vô cùng xấu hổ: Gầm giường của Phương Sĩ Khiêm. Lúc nhặt lại được món đồ nho nhỏ lưu trữ vô số bản thảo và kế hoạch của mình, Vương Kiệt Hi cực kỳ muốn tham gia một khóa học mang tên "Làm sao để ở cạnh bạn tình từng lên giường hụt".

Phương Sĩ Khiêm thoạt trông rất thoải mái. Hắn không đùa bỡn gì, chỉ nói đúng một câu "Chà, tìm được thì tốt rồi".

Sau đó hai người bắt đầu ăn những món trông có vẻ rất ngon trên bàn. Không ngờ một ông chủ quán bar như Phương Sĩ Khiêm lại nấu ăn ngon đến thế. Vương Kiệt Hi thật sự phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác.

Phương Sĩ Khiêm khoát tay: "Quá khen quá khen, thực ra ca sĩ hát ở quán bar cũng là tôi đấy."

Vương Kiệt Hi lại càng phải nhìn bằng cặp mắt khác hơn nữa.

Cho đến khi anh nhìn thấy một sợi tóc dài trong đĩa thức ăn.

Phương Sĩ Khiêm: ...

Vương Kiệt Hi: ...

Phương Sĩ Khiêm: "... Tôi sẽ không bao giờ gọi đồ của tiệm này nữa."

Vương Kiệt Hi chợt phì cười, cười đến mức tự sặc nước bọt. Phương Sĩ Khiêm vừa băn khoăn về điểm cười của anh, vừa đưa giấy cho anh.

Vương Kiệt Hi ho nốt mấy tiếng rồi nói chuyện: "... Anh... Đưa giấy làm gì?"

Tay Phương Sĩ Khiêm đơ ra giữa không trung nhưng hắn vẫn nói với vẻ bình tĩnh: "Để giúp tôi bớt xấu hổ."

Vương Kiệt Hi càng cười dữ dội hơn.

Chờ đến khi cười đủ rồi, Vương Kiệt Hi đột nhiên ngồi thẳng dậy. Anh thẳng lưng, đặt đũa ngay ngắn trên bát: "Tôi tên Vương Kiệt Hi, là một nhà thiết kế kiến trúc."

Tuy rất kinh ngạc với màn tự giới thiệu trong thời điểm vô cùng kỳ lạ này nhưng Phương Sĩ Khiêm cũng ngồi thẳng dậy giống anh: "Phương Sĩ Khiêm. Ông chủ kiêm ca sĩ hát quán bar. Rất vui được làm quen với cậu." Được rồi, đối tượng mập mờ của hắn không chỉ có tính cách kỳ lạ, mạch não kỳ lạ mà điểm cười cũng vô cùng kỳ lạ. Phương Sĩ Khiêm mừng thầm trong bụng: Mắt nhìn của mình đúng là đỉnh.



Lần thứ tư Phương Sĩ Khiêm gặp Vương Kiệt Hi là tại một công ty thiết kế nội thất tại Trung Quan Thôn.

Hắn đã có dự định sửa sang lại quán bar từ lâu rồi. Gần đây, khi tiền nong cũng gom được hòm hòm, hắn quyết định tranh thủ trang hoàng cho xong trước Noel. Thằng bạn trong ban nhạc quán bar đề nghị hắn đến công ty bạn trai cậu ta làm: "Đến chỗ Dụ Văn Châu ấy, nhớ đọc đầy đủ họ tên Hoàng Thiếu Thiên của tôi nhé!"

Tòa nhà cao hai mươi mấy tầng, trong lúc chờ thang máy, Phương Sĩ Khiêm tình cờ liếc thấy người đang cúi đầu bấm điện thoại bên cạnh trông quen quen.

"Vương Kiệt Hi?!"

"Hở?" Vương Kiệt Hi ngẩng đầu lên, cũng rất kinh ngạc khi thấy hắn, "Sao anh lại ở đây?"

"Tôi tới đây tìm người thiết kế nội thất. Cậu..." Phương Sĩ Khiêm nhìn bộ đồ Âu trông khá thoải mái trên người Vương Kiệt Hi, "Cậu làm việc ở đây hả?"

"Ừ. Công ty thiết kế kiến trúc tầng 24, nếu cần rất hoan nghênh anh ghé tới."

"Ha ha ha. Thôi, tôi làm gì có tiền xây nhà."

Hôm đó, Phương Sĩ Khiêm trao đổi ý tưởng thiết kế với Dụ Văn Châu đến tận giữa trưa. Không biết Vương Kiệt Hi nghĩ gì mà lại xuống khỏi tầng 24, dẫn Phương Sĩ Khiêm đến nhà hàng gần đó ăn cơm, nói là trả lại bữa lần trước.

Trên đường, Phương Sĩ Khiêm vẫn lẳng lặng tính toán, thầm nhủ trong bụng sao có thể cho người kia cơ hội thanh toán hết nợ nần được.

Hiệu suất làm việc của Dụ Văn Châu rất cao, Phương Sĩ Khiêm chỉ cần tới công ty hai lần là đã cơ bản xác định xong phương án. Sau đó, quán bar của hắn tạm thời đóng cửa, vụn gỗ bay mù mịt thay cho ánh đèn lấp loáng. "Sếp" Phương ngày nào cũng về nhà với cái đầu đầy bụi bặm, hoàn toàn tin vào câu nói "trang hoàng khiến người ta điên cuồng".

Phương Sĩ Khiêm ngày thường tươm tất điển trai đột ngột ngã khỏi đám mây, rơi trở lại củi gạo dầu muối nhân gian, cảm thấy cực kỳ không ổn. Hắn bỗng muốn làm một chuyện gì đó vừa điên cuồng, vừa lãng mạn đến ngớ ngẩn, ví dụ như chạy tới nhà Vương Kiệt Hi ngay và luôn, gửi một tin "Tôi nhớ cậu" trên Wechat rồi trao cho đối phương còn đang kinh ngạc khi vừa mở cửa ra một cái ôm chặt.

Nhưng hắn không có tư cách làm trò dở hơi đó, cũng không biết Vương Kiệt Hi sống ở đâu.

Mình đang theo đuổi cậu ta à? Phương Sĩ Khiêm băn khoăn nghĩ.

Hắn bất giác nghĩ lại khi chuyện mới bắt đầu. Đêm đầu đông, Hậu Hải gió lạnh, quán bar ấm áp náo nhiệt, ánh đèn lờ mờ trên sân khấu, hắn hát một bài tình ca da diết. Khi hắn cố tình kéo dài những nốt cuối nhằm vờ như chính mình đang chìm đắm trong tình yêu, hắn trông thấy Vương Kiệt Hi.

Thế là Phương Sĩ Khiêm hoàn lương.



Sau khi biết về mối quan hệ bạn bè kỳ quặc giữa hắn và Vương Kiệt Hi, Hoàng Thiếu Thiên nhăn mặt: "Gì cơ, hai anh như nào cơ? Ngủ không được thành anh em tốt? Người trong giới các anh ai cũng thoải mái thế hả?"

"Này nhá, đừng có nói như kiểu cậu không phải người trong giới thế."

"Thích thì tỏ tình đi, không được thì cưa. Anh năm nay 17 tuổi chắc? Chút chuyện cỏn con đó còn phải để tôi dạy? Ra ngoài đừng rêu rao mình là ông chủ quán bar nữa, anh còn gà hơn mấy đứa học sinh mới biết yêu đương."

Phương Sĩ Khiêm bị cậu ta mắng cho đơ cả người: "Ê ê, tôi hơi thất thần một tí thôi mà sao cậu nói lắm quá vậy. Nhìn cậu cứ bla bla không ngừng thế này, có phải thành kiến với tôi từ lâu rồi không?"



Ngày quán bar mở cửa lại, Phương Sĩ Khiêm chuẩn bị rất ra trò.

Hắn hát một bài hát mới, trong ca từ có đêm đông Hậu Hải, có tiếng động cơ motor gầm rú, có có tấm rèm lụa trắng buông triền miên bên cửa sổ. Hắn hát một bài tình ca có lẽ chỉ học sinh trung học mới thấy cảm động tại nơi chơi bời, thác loạn và không đáng tin nhất, trong giai điệu nhẹ nhàng không có làn nước trong veo dưới cầu An Hà, chỉ có Hậu Hải sâu không thấy đáy giữa đêm đen mịt mùng.

Sau đó hắn nói: "Vương Kiệt Hi, cậu nguyện đồng hành với tôi không?"

Khi bài hát kia vừa bắt đầu, Vương Kiệt Hi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Anh biết Phương Sĩ Khiêm liên tục tiếp cận mình chắc chắn không có ý tốt. Chẳng qua chuyện lãng tử quay đầu quá ảo diệu lại còn hiếm hoi, Vương Kiệt Hi vẫn còn do dự nhưng Phương Sĩ Khiêm đã không chờ đợi được thêm nữa.

Anh biết khi hát xong, chắc chắn Phương Sĩ Khiêm sẽ làm gì đó nhưng không ngờ hắn lại hỏi một câu sến rện từ thập niên chín mươi của thế kỷ trước.

Vương Kiệt Hi thản nhiên nhấp một ngụm rượu. Phương Sĩ Khiêm chờ mãi không nhận được câu trả lời bèn nhảy xuống khỏi sân khấu, bước thẳng đến trước mặt Vương Kiệt Hi trong tiếng hò hét "Yêu nhau đi! Yêu nhau đi!": "Đêm nay tôi có thể đưa cậu về nhà không?"

Tiếng hô hào của quần chúng ngày càng to hơn, Vương Kiệt Hi chỉ có hai lựa chọn cho cửa ải này: Một là lạnh lùng từ chối, Phương Sĩ Khiêm sẽ mất sạch thể diện. Hai là vờ vịt đáp ứng tìm cách thoát thân trước rồi tình sau như một người dưng nước lã thực sự.

Thế nên Vương Kiệt Hi dứt khoát buông chén xuống, để mặc cho Phương Sĩ Khiêm kéo mình rời khỏi quán bar.

Ngay khi ra khỏi cửa, Vương Kiệt Hi tình nguyện trở về mười giây trước để lạnh lùng từ chối Phương Sĩ Khiêm.

Bởi vì ngoài này lạnh quá đi mất!!!

Thôi được rồi, thời gian cũng không quay ngược được. Có lẽ Phương Sĩ Khiêm vẫn chưa thoát khỏi trạng thái hưng phấn, trong đầu toàn là "Mình có bạn trai rồi", tự động bật trạng thái lì lợm tạm thời. Hoặc thực chất nhiệt huyết trong hắn vẫn chưa tan hết nên hắn cũng chẳng cảm thấy lạnh là bao.

Đúng là hắn nóng đầu lên nên mới dẫn người kia ra khỏi cửa nhưng vẫn chưa nghĩ xem sẽ đi đâu. Tóm lại, cứ nắm tay Vương Kiệt Hi đi dạo bên bờ Hậu Hải trước đã, dù sao ánh đèn suốt đoạn đường từ Hậu Hải đến Tây Hải rất lờ mờ, vô cùng thích hợp cho tình nhân dạo bước.

Đi được một nửa, rốt cuộc hắn cũng phát hiện sai sai.

Quái nào lại lạnh thế này.

Cuối cùng, Phương Sĩ Khiêm quyết định cởi áo khoác choàng thêm cho Vương Kiệt Hi. Người kia vứt cho hắn một ánh mắt "Anh điên à, muốn tự sát à".

Phương Sĩ Khiêm đề nghị chi bằng trở về.

Được vài bước, hai người gặp một đôi tình nhân khác cũng đang đi dạo, giọng của một người đang liến thoắng nghe quen quen. Phương Sĩ Khiêm nhìn sự phong phanh bên mình và kiểu ăn mặc kín mít như bưng bên kia, hiểu ra sự khác biệt giữa nổi hứng tức thời và có sự chuẩn bị trước.

"Hoàng Thiếu, trông cậu ấm áp quá nhỉ."

"Đù má, Phương Sĩ Khiêm, anh định ăn cướp đúng không? Đừng có vội vàng để lộ bản chất không bằng cầm thú của mình ra như thế chứ? Văn Châu, chúng ta đi thôi, đừng quan tâm tên điên này, chuồn mau chuồn mau."

Thế là người duy nhất liên mồm nói chuyện kéo bạn trai chạy mất, trước khi chạy đi còn vứt cho Phương Sĩ Khiêm một ánh mắt "Anh không phải bạn trai xịn xò".

Xung quanh lập tức yên tĩnh hẳn, thỉnh thoảng lại có cụ ông đi bộ bước ngang qua hai người.

Vương Kiệt Hi bỗng nói: "Anh hay đi bộ trên đường này lắm à?"

Phương Sĩ Khiêm lắc đầu: "Tôi hay đi bên chỗ Địa An Môn hơn. Bên này tối quá, không hợp đi một mình."

Đúng là tối thật, lại còn là một con đường vắng, thỉnh thoảng mới có một tòa nhà sừng sững không có đèn. Lại thêm mặt nước đen ngòm giữa đêm của Hậu Hải thậm chí khiến người ta không dám ghé mình vào lan can, sợ rằng dưới đáy nước có sinh vật nào đó nằm ngoài phạm vi nhận thức.

Ấy thế mà một trong những phố bar náo nhiệt nhất của Thủ đô lại nằm ngay phía trước. Tiếng nhạc từ xa vọng lại nghe hơi méo tiếng, đằng sau bóng đêm tù mù tĩnh lặng lại là những âm thanh vô cùng ồn ào, huyên náo.

Ngày nào Vương Kiệt Hi cũng vẽ thiết kế trong tòa nhà văn phòng tại Trung Quan Thôn, cùng các thành viên trong nhóm tranh luận qua lại cùng khách hàng, trên bàn luôn có cà phê đen hoặc trà đặc để duy trì sự sống, cổ tay áo luôn dính bụi chì.

Ngày nào Phương Sĩ Khiêm cũng hát hò trong quán bar, dẫn đầu các thành viên trong ban nhạc đón nhận những ánh mắt chăm chú và những tràng pháo tay của khán giả, ngủ quên trong hơi men khi trời tảng sáng và chẳng bao giờ nhớ lấy mật ong trong tủ lạnh ra uống cho giã rượu.

"Thực ra từ hồi lâu lắm rồi, tôi đã từng đi bộ ở đây."

Phương Sĩ Khiêm ngoảnh sang nhìn anh với vẻ kinh ngạc.

Hầu hết đều là những đêm hè, khi anh băn khoăn về hình dáng của một ô cửa sổ hoặc vị trí của một cây cột trụ, ánh đèn bàn nóng lên, gió đêm từ Hậu Hải thổi vào man mát.

"Nhưng mà..." Vương Kiệt Hi chầm chậm nói, "Sau đó tôi nhận thấy nơi này thật sự không hợp để đi một mình."

Không chỉ tối, không chỉ im ắng, sau nhiều lần, anh sẽ giật mình nhận ra lúc nào cũng chỉ có mình anh ở đó.

"Nhưng giờ em có người đồng hành rồi."

Phương Sĩ Khiêm nắm tay Vương Kiệt Hi thật chặt: "Để tôi kể em nghe một câu chuyện lãng tử quay đầu nhé."

"Được."

Dù có thể câu chuyện ấy rất dài dòng mà em lại chẳng thích nghe, nhưng may mà nó có thể vắn tắt bằng một câu:

"Vương Kiệt Hi, tôi thích em."

END

----------------------------

Câu hỏi:

1. Vương Kiệt Hi đã để quên gì ở chỗ Phương Sĩ Khiêm?
2. Trên bàn làm việc của Vương Kiệt Hi luôn có gì?
 
Last edited:

auroradream

Thập niên nhất giác nan trường mộng
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
316
Số lượt thích
1,514
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Diệp Bất Tu
#2
1. USB
2. Cà phê đen hoặc trà đặc
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#3
Câu 1 có nhiều hơn 1 món trong đáp án cơ :tee
 

NuanYang

Farm exp kiếm sống
Bình luận
50
Số lượt thích
153
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hy Vương Papa
#4

Tác giả: 五点零

Link gốc: 【方王】在后海那条酒吧街上

Edit: Nguyệt

-

Cảnh báo: Từ bạn tình thành người yêu

-

Lần đầu tiên Vương Kiệt Hi gặp Phương Sĩ Khiêm là trong quán bar nọ trên phố Hậu Hải.

Hôm đó, một hạng mục công việc của nhóm vừa kết thúc, cả đám người rốt cuộc cũng tạm thoát kiếp phải vẽ tranh đến tận rạng sáng. Mấy người trẻ tuổi mới gia nhập hàng ngũ nô lệ tư bản ồn ào hô hào nhau đi chơi giải khuây, miệng thì ngáp ngắn ngáp dài nhưng đôi mắt lại sáng bừng lên, tay vẫn cầm ly trông không giống cà phê mà giống thuốc cấm hơn. Đến khi Vương Kiệt Hi kịp phản ứng, anh thấy mình đã đứng trên con đường bên ngoài Địa An Môn.

Vương Kiệt Hi quay người định rời đi.

Lưu Tiểu Biệt nhanh tay nhanh chân níu anh lại: "Ấy dà, trưởng nhóm định đi đâu đấy?"

Vương Kiệt Hi bình tĩnh đáp: "Về nhà."

Từ đây vòng ra ga tàu điện ngầm lên tuyến số 8 rồi chuyển sang tuyến số 2 là có thể trở về căn nhà nhỏ ấm áp, thoải mái của anh chỉ sau mười phút. Việc gì anh phải run rẩy trong gió lạnh một khoảng thời gian tương đương rồi tới chỗ bay lắc điên cuồng của ánh đèn laser và bia rượu. Lúc này, trong đầu Vương Kiệt Hi chỉ toàn là "Tôi già rồi, các bạn trẻ các bạn cứ vui vẻ".

Suy nghĩ thì rất đúng đắn nhưng thể lực lại không cho phép anh phản kháng.

Cuối cùng anh vẫn bị ép ngồi xuống tận trong cùng của bằng ghế dài, cái chén trước mắt chứa chất lỏng màu gì đó không rõ. Anh không biết Lưu Tiểu Biệt gọi gì cho mình, cũng không biết ca sĩ của quán bar này đang hát gì. Hệ thống sưởi của quán bar hoạt động rất tốt, Liễu Phi cùng nhóm đã cởi áo phao, không ngờ bên trong là một chiếc hoodie đầy khoen và ruy băng, phong cách vừa ăn chơi vừa hoạt bát, khác hẳn cô nàng ngủ gục trên bàn vào ban ngày.

Vương Kiệt Hi cảm thấy có lẽ mình đã bỏ lỡ mất một khoảng thời gian thanh xuân. Hồi anh bằng tuổi Liễu Phi, mỗi khi hoàn thành công việc, cùng lắm anh cũng chỉ chạy vào siêu thị mua mớ rau tươi rồi về úp mì trên sô pha cho hết mấy ngày nghỉ.

Tăng ca liên tục thật sự rất bào sức khỏe, Vương Kiệt Hi chỉ muốn chui vào góc ngủ. Đến lúc tỉnh dậy, anh lại cảm thấy mình đã bỏ lỡ mất một thế giới: Quán bar đã đóng cửa, những vị khách khác đã rời đi hết, trên bàn, trên sàn lăn lóc những chai thủy tinh rỗng không, bàn của họ chỉ còn vài người đang nằm úp sấp, không phải vì say thì cũng là vì ngủ li bì. Một thanh niên trông khá điển trai đứng trước bàn, giơ tờ hóa đơn lên hỏi: "Bàn này ai thanh toán đây?"

Nếu chịu nhìn lên sân khấu nhiều thêm vài lần trước khi ngủ, có lẽ Vương Kiệt Hi sẽ nhớ được thanh niên đi chốt bill này chính là ca sĩ chính của ban nhạc. Tiếc là lúc đó anh quá buồn ngủ, hoàn toàn không nhận ra được ai với ai.

Lưu Tiểu Biệt, Cao Anh Kiệt và Viên Bách Thanh vẫn đang nằm úp sấp, chẳng rõ là chưa tỉnh thật hay muốn trốn trả tiền. Cô nàng Liễu Phi chơi được về được, đã rời đi rất kịp thời, giờ chắc đã đắp mặt nạ nằm trên giường luôn rồi. Vương Kiệt Hi vừa rút ví ra vừa hỏi: "Quẹt thẻ được không?"

"Ngại quá." Thanh niên kia cười tủm tỉm, "Máy POS chỗ tôi hỏng rồi, cậu trả qua Wechat được không?"

Vương Kiệt Hi quét mã trả tiền rất nhanh nhẹn, lại vật vã lôi mấy cậu trai nhóm mình dậy. Ra ngoài, gió lạnh thổi qua khiến người ta tỉnh táo hơn khá nhiều. Vương Kiệt Hi đi về phía ga tàu điện ngầm nhưng khi còn chưa đi hết con phố nhỏ, anh bỗng nhận thấy tay mình trống trơn.

Đương nhiên là trống trơn rồi, anh bỏ quên cặp laptop trong quán bar mà.

Vương Kiệt Hi dặn mấy cậu trai kia đi về trước còn bản thân thì quay lại lấy đồ. Cũng may, bàn anh là bàn khách cuối cùng rời đi, chắc không xui đến mức bị ai tiện tay nẫng mất đâu.

Sau khi anh quay trở lại, thanh niên lúc nãy chốt bill đang đứng sau quầy bar với vẻ mặt tươi cười, không có vẻ gì là lo lắng. Hắn lấy chiếc cặp laptop từ dưới quầy ra, đưa cho Vương Kiệt Hi: "Đây đúng không."

Vương Kiệt Hi vừa cảm ơn vừa vươn tay tới đón lấy. Lúc nhận lại đồ, người kia tình cờ chạm vào đầu ngón tay anh, Vương Kiệt Hi vẫn đang tỏ ra rất bình tĩnh thì chợt nghe hắn hỏi nhỏ: "Muộn thế này rồi, hay để tôi đưa cậu về nhé?"

Không biết vì bị dày vò nhiều ngày khiến đầu óc trở nên trì trệ hay vì bản tính no cơm ấm cật, Vương Kiệt Hi bỗng trả lời một câu: "Được."



Lần đầu tiên Phương Sĩ Khiêm gặp Vương Kiệt Hi là trong quán bar nọ trên phố Hậu Hải.

Hắn mở cửa, lên sân khấu như thường lệ. Hắn có một gương mặt điển trai và một chất giọng cuốn hút nên từ ngày bước lên sân khấu, hắn đã thu hút kha khá người hâm mộ. Tuy các quán bar trên phố Hậu Hải đều không thác loạn nhưng điều đó vẫn không cản được Phương Sĩ Khiêm tìm cho mình một đối tượng yêu đương chớp nhoáng với hạn sử dụng tám tiếng đồng hồ. Dù sao cũng là người trưởng thành cả rồi, trước thì giao kèo với nhau đôi ba điều đơn giản, sau lại thành người lạ qua đường, đôi bên đều thoải mái, tự do.

Hôm nay Phương Sĩ Khiêm nhắm trúng... À không, phải là tình cờ trông thấy một thanh niên mệt mỏi ngủ trên ghế dài trong góc phòng.

Diện mạo ưa nhìn, phong cách độc đáo, rất hợp tiêu chuẩn của hắn. Về chuyện vì sao dám chắc rằng đối phương sẽ chấp nhận người đồng giới, có lẽ là sức hút thần bí đến từ đồng loại và sự tự tin rất kỳ diệu của Phương Sĩ Khiêm.

Tuy vậy, mấy thứ kể trên cũng có thể coi như vô nghĩa. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Phương Sĩ Khiêm vốn không phải bình phẩm tổng thể về ngoại hình của Vương Kiệt Hi. Cảm nhận đầu tiên trong hắn hắn là dáng vẻ chống cằm mơ màng ngủ của anh bạn này gợi cảm ghê. Đến khi Vương Kiệt Hi nằm ngả ra ghế, vở kịch trong đầu Phương Sĩ Khiêm đã diễn biến đến đoạn đánh thức người này từ khỏi giấc mơ. Dĩ nhiên, đánh thức ở đây không phải đánh thức bình thường trên mặt chữ.

Chung quy thì trước khi tiếp cận ai đó, hắn không bao giờ lưu số điện thoại của đối phương. Dẫu sao thì khi bình minh lên, mỗi người sẽ lại đi một ngả. Nhưng khi đánh thức Vương Kiệt Hi, Phương Sĩ Khiêm bỗng muốn bắt đầu một mối quan hệ lâu dài, bền chặt. Tất nhiên, chuyện này cũng không mâu thuẫn với chuyện hắn kéo người ta lên giường trước.

Vậy nên Phương Sĩ Khiêm thoải mái ra tay. Trong thế giới của người trưởng thành, đặc biệt là nơi quán bar giữa đêm hôm khuya khoắt, việc "đưa về nhà" sẽ không đơn thuần dừng lại ngoài cửa nhà. Phương Sĩ Khiêm vốn tưởng Vương Kiệt Hi sẽ phải cân nhắc chút đỉnh, dù gì người này cũng có một gương mặt không dính líu gì đến trăng hoa thác loạn. Nhưng Vương Kiệt Hi lại nói ra chữ "Được" cực kỳ bình thản.

Motor được khóa ở ngay sau cửa, luôn sẵn sàng cho Phương Sĩ Khiêm làm màu bất cứ lúc nào. Suốt quãng đường chạy trên đường vành đai 2 từ Hậu Hải đến Tây Hải, gió đêm thổi phần phật không ngừng. Thành phố lớn không có sao sáng, ánh đèn đường rọi xuống bị bánh xe nghiền nát. Thậm chí Phương Sĩ Khiêm còn cảm nhận được niềm vui cưỡi xe đạp chở đối tượng thầm mến của tuổi dậy thì, cảm tưởng như những lần trái tim trật nhịp và niềm vui mà thời gian nợ hắn đều được trả lại đủ trong đêm nay.

Hắn dừng lại trước cửa một khách sạn, đang chuẩn bị xuống xe lại chợt nghe Vương Kiệt Hi nói: "Tôi không mang căn cước."

Có lẽ cảm thấy bản thân đang khiến bầu không khí trở nên lúng túng, Vương Kiệt Hi cởi mũ bảo hiểm định rời đi nhưng Phương Sĩ Khiêm lại bước tới, một tay giữ mũ, một tay nâng cằm anh: "... Thế, về nhà cậu hay nhà tôi?"



Lần thứ hai Vương Kiệt Hi gặp Phương Sĩ Khiêm vẫn là trong quán bar nọ trên phố Hậu Hải.

Nói thật, có đánh chết anh cũng không muốn quay lại đây, dù sao thì cái đêm ngả ngớn kia cũng quá xấu hổ - Ít nhất là anh cảm thấy thế.

Đêm đó, hai người về nhà Phương Sĩ Khiêm. Tắm rửa xong, cả hai đè nhau trên giường. Giữa lúc môi lưỡi đang quấn quýt, Phương Sĩ Khiêm vươn tay ra chỗ ngăn kéo tủ đầu giường, mò mẫm một hồi lâu rồi đột ngột dừng khựng lại.

Hắn lộ rõ vẻ hoảng hốt như thể tốn ba ngày ba đêm làm phao rồi đến lúc vào phòng thi mới phát hiện quên mang.

"À thì... Cậu có phiền không nếu tôi..."

Được rồi, chính Phương Sĩ Khiêm cũng không hỏi nổi câu này ra miệng.

Nơi hắn sống không phải một tòa chung cư mà là trong một khu liền kề phải mất năm phút đi từ cổng lớn mới đến được cửa hàng tạp hóa gần nhất. Đại thần Phương phong lưu nhiều năm không ngờ lần đầu té xe lại xấu hổ đến mức này.

Vương Kiệt Hi im lặng một lúc lâu, cuối cùng quyết định đứng dậy mặc quần áo.

Thấy người kia sắp chạy mất, Phương Sĩ Khiêm cái khó ló cái khôn: "Thôi thì đã rạng sáng luôn rồi, đừng đi nữa. Anh ở lại chỗ tôi một buổi coi như ở khách sạn đi."

"Tôi..."

"Cậu đói bụng không?" Phương Sĩ Khiêm hỏi. "Tôi thấy lúc trong bar cậu cũng chưa ăn gì. Để tôi làm ít đồ ăn đêm cho nhé."

Nói xong, Phương Sĩ Khiêm lập tức xuống giường, tròng bộ quần áo ở nhà lên người rồi vào thẳng phòng bếp. Vương Kiệt Hi đứng sững tại chỗ, vừa băn khoăn chẳng lẽ 419 đều thế này, ăn nhau không được lại chuyển sang ăn cơm, vừa nghe tiếng bếp ga đánh lửa vang lên trong phòng bếp.

Chừng năm, sáu phút sau, Phương Sĩ Khiêm bưng hai bát mì ăn liền ra. Chính ra trông cũng khá ngon miệng, hai quả trứng chần xinh xinh nằm chính giữa, xung quanh xếp một vòng rau xanh.

"Ngại quá."

Vương Kiệt Hi cũng không ý kiến gì với hắn vì anh thật sự đói lắm rối. Đến giờ này, chút cơm của bữa tối hôm trước đã tiêu hóa hết sạch, lúc bận rộn không để ý thì không sao, rảnh rang rồi lại ngửi thấy mùi đồ ăn đúng là tra tấn dạ dày.

Ăn xong, trời đã sáng hẳn, Vương Kiệt Hi không chịu nán lại thêm nữa. Phương Sĩ Khiêm không ép, chỉ tiễn người ra đến tận cửa thang máy.

"Vậy chào nhé?"

Câu nói của Vương Kiệt Hi tỏ rõ ý từ biệt và phân định giới hạn, dù sau này có tình cờ gặp nhau cũng coi như xa lạ. Tuy trong lòng Phương Sĩ Khiêm không chịu nhưng ngoài miệng vẫn giả lả chiều ý: "Bye bye."

Hắn nhìn cửa thang máy chầm chậm đóng lại mà bất chợt có cảm giác như vợ tiễn chồng đi làm.

Quay người trở về nhà, lúc nằm vật ra giường lại đè phải thứ gì đó. Duỗi tay cầm lên, hóa ra là một cái USB bé xíu.

"Chậc." Phương Sĩ Khiêm nghĩ, "Đúng là ông trời cũng giúp mình."

Thế nên mới có lần gặp lại của hắn và Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi tới quán bar lúc chạng vạng, không biết có phải vì muốn tránh né cuộc sống về đêm hay không. Quán bar vẫn đang đóng cửa, bên trong tối om, chỉ có một góc chỗ sân khấu là có ánh đèn vàng ấm áp.

Anh thử gõ cửa: "Có ai không?"

Không ngờ thật sự có người bước ra từ trong bóng tối.

Là Phương Sĩ Khiêm.

"Chào cậu." Phương Sĩ Khiêm mở cửa cho anh bước vào, "Chúng tôi vẫn chưa mở cửa, xin hỏi có chuyện gì không?"

Kiểu nói chuyện này hệt như người dưng nước lã thật vậy.

"Khụ..." Vương Kiệt Hi hắng giọng, "Hôm đó tôi đánh rơi USB ở nhà anh."

"Thế à?" Phương Sĩ Khiêm vờ vịt, "Dạo này tôi không dọn dẹp phòng ốc, không để ý thấy. Cậu chắc chắn là ở chỗ tôi sao?"

Vương Kiệt Hi thầm nghĩ nếu anh không chắc chắn thì sao có thể lại đi tìm gặp cái con người này. "Tìm hết những nơi khác rồi, nên chắc hẳn là ở nhà anh."

"Ra là vậy." Phương Sĩ Khiêm đáp, "Vậy lúc nào cậu đến tìm xem."

Vương Kiệt Hi cứ thấy có gì đó sai sai.

"À, vâng, thật sự làm phiền anh quá. Lúc nào thì anh tiện?"



Lần thứ hai Phương Sĩ Khiêm gặp Vương Kiệt Hi vẫn là trong quán bar nọ trên phố Hậu Hải.

Hắn thường tới quán bar vào lúc chạng vạng, vừa để tút tát lại bản thân, đồng thời chuẩn bị mở cửa đón khách. Bên cạnh sân khấu đã có người ngồi sẵn, liên tục gào nhặng xị: "Phương Sĩ Khiêm! Anh nhanh lên! Đừng có dán mắt vào điện thoại nữa!"

Phương Sĩ Khiêm liếc nhìn giao diện Wechat chẳng có tin nhắn nào mới lần cuối rồi đành tắt đi, thở dài, ôm đàn guitar ngồi xuống cạnh thanh niên đang thúc giục không ngừng.

"Yêu đương rồi?"

"Muốn lắm đây này." Phương Sĩ Khiêm chỉnh dây đàn, "Được rồi, đừng có loạn lên nữa. Chẳng phải nãy cậu vừa gọi như gọi hồn à?"

Vừa nói xong, hắn chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Phần lớn các quán bar ở Hậu Hải đều có cửa kính. Ngồi trong góc khuất, Phương Sĩ Khiêm có thể nhìn thấy rõ mồn một dáng vẻ cẩn thận ngó vào quan sát của Vương Kiệt Hi.

Hắn lập tức thả đàn guitar xuống, khiến cậu bạn sau lưng rít lên một tiếng "Hey" cực kỳ bất mãn.

Hắn tưởng Vương Kiệt Hi không liên lạc lại với mình là vì không cần cái USB kia nữa, còn đang đau đầu nghĩ xem làm sao để gặp lại được đối tượng 419 quy củ đến mức lạnh lùng kia. Không ngờ người ta lại chủ động tìm tới tận cửa.

"Lúc nào thì anh tiện?"

Hắn muốn đè thấp giọng, thì thầm bên tai người kia một câu "Lúc nào cũng được" nhưng cuối cùng vẫn kìm hãm bản tính lưu manh của mình lại. Hắn đưa tay cào tóc, trầm ngâm giây lát rồi mới trả lời: "Ngày mai nhé, cuối tuần. Tôi rảnh buổi trưa."

"Được." Vương Kiệt Hi gật đầu. "Vậy mai tôi tới."

Hắn muốn giữ Vương Kiệt Hi lại uống vài ly nhưng người kia lại cười, xua tay: "Tối nay tôi còn có việc, không uống rượu được."

Phương Sĩ Khiêm không cố giữ, nhìn người kia rơi đi xong liền trở lại quán bar. Cậu bạn nhìn hắn bằng khuôn mặt đầy ý xấu: "Ông chủ Phương, khi nào thì anh tiện, để tôi tới nhà anh nè ~"

Phương Sĩ Khiêm vươn tay đẩy đầu cậu ta ra: "Về nhà con mẹ cậu ý chứ về!"



Lần thứ ba Vương Kiệt Hi gặp Phương Sĩ Khiêm rốt cuộc đã không còn là ở phố bar nữa.

Phương Sĩ Khiêm ở nhà chờ anh. Vương Kiệt Hi vừa vào cửa liền trông thấy một bàn đầy ắp thức ăn: "Hôm nay anh có khách à?"

Phương Sĩ Khiêm gật đầu: "Ừ. Là cậu đó."

Vương Kiệt Hi sững người.

Kết quả, anh tìm thấy chiếc USB đã mất của mình ở một nơi vô cùng xấu hổ: Gầm giường của Phương Sĩ Khiêm. Lúc nhặt lại được món đồ nho nhỏ lưu trữ vô số bản thảo và kế hoạch của mình, Vương Kiệt Hi cực kỳ muốn tham gia một khóa học mang tên "Làm sao để ở cạnh bạn tình từng lên giường hụt".

Phương Sĩ Khiêm thoạt trông rất thoải mái. Hắn không đùa bỡn gì, chỉ nói đúng một câu "Chà, tìm được thì tốt rồi".

Sau đó hai người bắt đầu ăn những món trông có vẻ rất ngon trên bàn. Không ngờ một ông chủ quán bar như Phương Sĩ Khiêm lại nấu ăn ngon đến thế. Vương Kiệt Hi thật sự phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác.

Phương Sĩ Khiêm khoát tay: "Quá khen quá khen, thực ra ca sĩ hát ở quán bar cũng là tôi đấy."

Vương Kiệt Hi lại càng phải nhìn bằng cặp mắt khác hơn nữa.

Cho đến khi anh nhìn thấy một sợi tóc dài trong đĩa thức ăn.

Phương Sĩ Khiêm: ...

Vương Kiệt Hi: ...

Phương Sĩ Khiêm: "... Tôi sẽ không bao giờ gọi đồ của tiệm này nữa."

Vương Kiệt Hi chợt phì cười, cười đến mức tự sặc nước bọt. Phương Sĩ Khiêm vừa băn khoăn về điểm cười của anh, vừa đưa giấy cho anh.

Vương Kiệt Hi ho nốt mấy tiếng rồi nói chuyện: "... Anh... Đưa giấy làm gì?"

Tay Phương Sĩ Khiêm đơ ra giữa không trung nhưng hắn vẫn nói với vẻ bình tĩnh: "Để giúp tôi bớt xấu hổ."

Vương Kiệt Hi càng cười dữ dội hơn.

Chờ đến khi cười đủ rồi, Vương Kiệt Hi đột nhiên ngồi thẳng dậy. Anh thẳng lưng, đặt đũa ngay ngắn trên bát: "Tôi tên Vương Kiệt Hi, là một nhà thiết kế kiến trúc."

Tuy rất kinh ngạc với màn tự giới thiệu trong thời điểm vô cùng kỳ lạ này nhưng Phương Sĩ Khiêm cũng ngồi thẳng dậy giống anh: "Phương Sĩ Khiêm. Ông chủ kiêm ca sĩ hát quán bar. Rất vui được làm quen với cậu." Được rồi, đối tượng mập mờ của hắn không chỉ có tính cách kỳ lạ, mạch não kỳ lạ mà điểm cười cũng vô cùng kỳ lạ. Phương Sĩ Khiêm mừng thầm trong bụng: Mắt nhìn của mình đúng là đỉnh.



Lần thứ tư Phương Sĩ Khiêm gặp Vương Kiệt Hi là tại một công ty thiết kế nội thất tại Trung Quan Thôn.

Hắn đã có dự định sửa sang lại quán bar từ lâu rồi. Gần đây, khi tiền nong cũng gom được hòm hòm, hắn quyết định tranh thủ trang hoàng cho xong trước Noel. Thằng bạn trong ban nhạc quán bar đề nghị hắn đến công ty bạn trai cậu ta làm: "Đến chỗ Dụ Văn Châu ấy, nhớ đọc đầy đủ họ tên Hoàng Thiếu Thiên của tôi nhé!"

Tòa nhà cao hai mươi mấy tầng, trong lúc chờ thang máy, Phương Sĩ Khiêm tình cờ liếc thấy người đang cúi đầu bấm điện thoại bên cạnh trông quen quen.

"Vương Kiệt Hi?!"

"Hở?" Vương Kiệt Hi ngẩng đầu lên, cũng rất kinh ngạc khi thấy hắn, "Sao anh lại ở đây?"

"Tôi tới đây tìm người thiết kế nội thất. Cậu..." Phương Sĩ Khiêm nhìn bộ đồ Âu trông khá thoải mái trên người Vương Kiệt Hi, "Cậu làm việc ở đây hả?"

"Ừ. Công ty thiết kế kiến trúc tầng 24, nếu cần rất hoan nghênh anh ghé tới."

"Ha ha ha. Thôi, tôi làm gì có tiền xây nhà."

Hôm đó, Phương Sĩ Khiêm trao đổi ý tưởng thiết kế với Dụ Văn Châu đến tận giữa trưa. Không biết Vương Kiệt Hi nghĩ gì mà lại xuống khỏi tầng 24, dẫn Phương Sĩ Khiêm đến nhà hàng gần đó ăn cơm, nói là trả lại bữa lần trước.

Trên đường, Phương Sĩ Khiêm vẫn lẳng lặng tính toán, thầm nhủ trong bụng sao có thể cho người kia cơ hội thanh toán hết nợ nần được.

Hiệu suất làm việc của Dụ Văn Châu rất cao, Phương Sĩ Khiêm chỉ cần tới công ty hai lần là đã cơ bản xác định xong phương án. Sau đó, quán bar của hắn tạm thời đóng cửa, vụn gỗ bay mù mịt thay cho ánh đèn lấp loáng. "Sếp" Phương ngày nào cũng về nhà với cái đầu đầy bụi bặm, hoàn toàn tin vào câu nói "trang hoàng khiến người ta điên cuồng".

Phương Sĩ Khiêm ngày thường tươm tất điển trai đột ngột ngã khỏi đám mây, rơi trở lại củi gạo dầu muối nhân gian, cảm thấy cực kỳ không ổn. Hắn bỗng muốn làm một chuyện gì đó vừa điên cuồng, vừa lãng mạn đến ngớ ngẩn, ví dụ như chạy tới nhà Vương Kiệt Hi ngay và luôn, gửi một tin "Tôi nhớ cậu" trên Wechat rồi trao cho đối phương còn đang kinh ngạc khi vừa mở cửa ra một cái ôm chặt.

Nhưng hắn không có tư cách làm trò dở hơi đó, cũng không biết Vương Kiệt Hi sống ở đâu.

Mình đang theo đuổi cậu ta à? Phương Sĩ Khiêm băn khoăn nghĩ.

Hắn bất giác nghĩ lại khi chuyện mới bắt đầu. Đêm đầu đông, Hậu Hải gió lạnh, quán bar ấm áp náo nhiệt, ánh đèn lờ mờ trên sân khấu, hắn hát một bài tình ca da diết. Khi hắn cố tình kéo dài những nốt cuối nhằm vờ như chính mình đang chìm đắm trong tình yêu, hắn trông thấy Vương Kiệt Hi.

Thế là Phương Sĩ Khiêm hoàn lương.



Sau khi biết về mối quan hệ bạn bè kỳ quặc giữa hắn và Vương Kiệt Hi, Hoàng Thiếu Thiên nhăn mặt: "Gì cơ, hai anh như nào cơ? Ngủ không được thành anh em tốt? Người trong giới các anh ai cũng thoải mái thế hả?"

"Này nhá, đừng có nói như kiểu cậu không phải người trong giới thế."

"Thích thì tỏ tình đi, không được thì cưa. Anh năm nay 17 tuổi chắc? Chút chuyện cỏn con đó còn phải để tôi dạy? Ra ngoài đừng rêu rao mình là ông chủ quán bar nữa, anh còn gà hơn mấy đứa học sinh mới biết yêu đương."

Phương Sĩ Khiêm bị cậu ta mắng cho đơ cả người: "Ê ê, tôi hơi thất thần một tí thôi mà sao cậu nói lắm quá vậy. Nhìn cậu cứ bla bla không ngừng thế này, có phải thành kiến với tôi từ lâu rồi không?"



Ngày quán bar mở cửa lại, Phương Sĩ Khiêm chuẩn bị rất ra trò.

Hắn hát một bài hát mới, trong ca từ có đêm đông Hậu Hải, có tiếng động cơ motor gầm rú, có có tấm rèm lụa trắng buông triền miên bên cửa sổ. Hắn hát một bài tình ca có lẽ chỉ học sinh trung học mới thấy cảm động tại nơi chơi bời, thác loạn và không đáng tin nhất, trong giai điệu nhẹ nhàng không có làn nước trong veo dưới cầu An Hà, chỉ có Hậu Hải sâu không thấy đáy giữa đêm đen mịt mùng.

Sau đó hắn nói: "Vương Kiệt Hi, cậu nguyện đồng hành với tôi không?"

Khi bài hát kia vừa bắt đầu, Vương Kiệt Hi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Anh biết Phương Sĩ Khiêm liên tục tiếp cận mình chắc chắn không có ý tốt. Chẳng qua chuyện lãng tử quay đầu quá ảo diệu lại còn hiếm hoi, Vương Kiệt Hi vẫn còn do dự nhưng Phương Sĩ Khiêm đã không chờ đợi được thêm nữa.

Anh biết khi hát xong, chắc chắn Phương Sĩ Khiêm sẽ làm gì đó nhưng không ngờ hắn lại hỏi một câu sến rện từ thập niên chín mươi của thế kỷ trước.

Vương Kiệt Hi thản nhiên nhấp một ngụm rượu. Phương Sĩ Khiêm chờ mãi không nhận được câu trả lời bèn nhảy xuống khỏi sân khấu, bước thẳng đến trước mặt Vương Kiệt Hi trong tiếng hò hét "Yêu nhau đi! Yêu nhau đi!": "Đêm nay tôi có thể đưa cậu về nhà không?"

Tiếng hô hào của quần chúng ngày càng to hơn, Vương Kiệt Hi chỉ có hai lựa chọn cho cửa ải này: Một là lạnh lùng từ chối, Phương Sĩ Khiêm sẽ mất sạch thể diện. Hai là vờ vịt đáp ứng tìm cách thoát thân trước rồi tình sau như một người dưng nước lã thực sự.

Thế nên Vương Kiệt Hi dứt khoát buông chén xuống, để mặc cho Phương Sĩ Khiêm kéo mình rời khỏi quán bar.

Ngay khi ra khỏi cửa, Vương Kiệt Hi tình nguyện trở về mười giây trước để lạnh lùng từ chối Phương Sĩ Khiêm.

Bởi vì ngoài này lạnh quá đi mất!!!

Thôi được rồi, thời gian cũng không quay ngược được. Có lẽ Phương Sĩ Khiêm vẫn chưa thoát khỏi trạng thái hưng phấn, trong đầu toàn là "Mình có bạn trai rồi", tự động bật trạng thái lì lợm tạm thời. Hoặc thực chất nhiệt huyết trong hắn vẫn chưa tan hết nên hắn cũng chẳng cảm thấy lạnh là bao.

Đúng là hắn nóng đầu lên nên mới dẫn người kia ra khỏi cửa nhưng vẫn chưa nghĩ xem sẽ đi đâu. Tóm lại, cứ nắm tay Vương Kiệt Hi đi dạo bên bờ Hậu Hải trước đã, dù sao ánh đèn suốt đoạn đường từ Hậu Hải đến Tây Hải rất lờ mờ, vô cùng thích hợp cho tình nhân dạo bước.

Đi được một nửa, rốt cuộc hắn cũng phát hiện sai sai.

Quái nào lại lạnh thế này.

Cuối cùng, Phương Sĩ Khiêm quyết định cởi áo khoác choàng thêm cho Vương Kiệt Hi. Người kia vứt cho hắn một ánh mắt "Anh điên à, muốn tự sát à".

Phương Sĩ Khiêm đề nghị chi bằng trở về.

Được vài bước, hai người gặp một đôi tình nhân khác cũng đang đi dạo, giọng của một người đang liến thoắng nghe quen quen. Phương Sĩ Khiêm nhìn sự phong phanh bên mình và kiểu ăn mặc kín mít như bưng bên kia, hiểu ra sự khác biệt giữa nổi hứng tức thời và có sự chuẩn bị trước.

"Hoàng Thiếu, trông cậu ấm áp quá nhỉ."

"Đù má, Phương Sĩ Khiêm, anh định ăn cướp đúng không? Đừng có vội vàng để lộ bản chất không bằng cầm thú của mình ra như thế chứ? Văn Châu, chúng ta đi thôi, đừng quan tâm tên điên này, chuồn mau chuồn mau."

Thế là người duy nhất liên mồm nói chuyện kéo bạn trai chạy mất, trước khi chạy đi còn vứt cho Phương Sĩ Khiêm một ánh mắt "Anh không phải bạn trai xịn xò".

Xung quanh lập tức yên tĩnh hẳn, thỉnh thoảng lại có cụ ông đi bộ bước ngang qua hai người.

Vương Kiệt Hi bỗng nói: "Anh hay đi bộ trên đường này lắm à?"

Phương Sĩ Khiêm lắc đầu: "Tôi hay đi bên chỗ Địa An Môn hơn. Bên này tối quá, không hợp đi một mình."

Đúng là tối thật, lại còn là một con đường vắng, thỉnh thoảng mới có một tòa nhà sừng sững không có đèn. Lại thêm mặt nước đen ngòm giữa đêm của Hậu Hải thậm chí khiến người ta không dám ghé mình vào lan can, sợ rằng dưới đáy nước có sinh vật nào đó nằm ngoài phạm vi nhận thức.

Ấy thế mà một trong những phố bar náo nhiệt nhất của Thủ đô lại nằm ngay phía trước. Tiếng nhạc từ xa vọng lại nghe hơi méo tiếng, đằng sau bóng đêm tù mù tĩnh lặng lại là những âm thanh vô cùng ồn ào, huyên náo.

Ngày nào Vương Kiệt Hi cũng vẽ thiết kế trong tòa nhà văn phòng tại Trung Quan Thôn, cùng các thành viên trong nhóm tranh luận qua lại cùng khách hàng, trên bàn luôn có cà phê đen hoặc trà đặc để duy trì sự sống, cổ tay áo luôn dính bụi chì.

Ngày nào Phương Sĩ Khiêm cũng hát hò trong quán bar, dẫn đầu các thành viên trong ban nhạc đón nhận những ánh mắt chăm chú và những tràng pháo tay của khán giả, ngủ quên trong hơi men khi trời tảng sáng và chẳng bao giờ nhớ lấy mật ong trong tủ lạnh ra uống cho giã rượu.

"Thực ra từ hồi lâu lắm rồi, tôi đã từng đi bộ ở đây."

Phương Sĩ Khiêm ngoảnh sang nhìn anh với vẻ kinh ngạc.

Hầu hết đều là những đêm hè, khi anh băn khoăn về hình dáng của một ô cửa sổ hoặc vị trí của một cây cột trụ, ánh đèn bàn nóng lên, gió đêm từ Hậu Hải thổi vào man mát.

"Nhưng mà..." Vương Kiệt Hi chầm chậm nói, "Sau đó tôi nhận thấy nơi này thật sự không hợp để đi một mình."

Không chỉ tối, không chỉ im ắng, sau nhiều lần, anh sẽ giật mình nhận ra lúc nào cũng chỉ có mình anh ở đó.

"Nhưng giờ em có người đồng hành rồi."

Phương Sĩ Khiêm nắm tay Vương Kiệt Hi thật chặt: "Để tôi kể em nghe một câu chuyện lãng tử quay đầu nhé."

"Được."

Dù có thể câu chuyện ấy rất dài dòng mà em lại chẳng thích nghe, nhưng may mà nó có thể vắn tắt bằng một câu:

"Vương Kiệt Hi, tôi thích em."

END

----------------------------

Câu hỏi:

1. Vương Kiệt Hi đã để quên gì ở chỗ Phương Sĩ Khiêm?
2. Trên bàn làm việc của Vương Kiệt Hi luôn có gì?
UwU lâu lắm mới có đường của Papa Mama 🥺🥺🥺 Vi Thảo vạn tuế, Phương Vương mãi đỉnhhhhh ♥️♥️♥️
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#5
1. Vương Kiệt Hi đã để quên gì ở chỗ Phương Sĩ Khiêm?
Bỏ quên cặp laptop ở quán bar và usb ở nhà của Phương Sĩ Khiêm
2. Trên bàn làm việc của Vương Kiệt Hi luôn có gì?
Cà phê đen hoặc trà đặc
 

Bình luận bằng Facebook