Hoàn [Lẩu Thập Cẩm][Gia Thế] Tào Quảng Thành luôn muốn phỏng vấn Diệp Thu

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1
Tào Quảng Thành luôn muốn phỏng vấn Diệp Thu


Summary:
Thường quy, không cp. Tào Quảng Thành thực sự muốn phỏng vấn Diệp Thu.
Tạp chí Thể Thao Điện Tử thường tặng báo định kỳ đến các chiến đội.

Gia Thế bác bỏ tin đồn, người đi cùng Ngô Tuyết Phong ra ngoài không phải Diệp Thu, mà là em họ của Ngô phó.

1.

Toà soạn báo Thể Thao Điện Tử thành phố H.

Tào Quảng Thành mạnh tay dúi đầu thuốc lá vào gạt tàn, trừng đôi mắt thâm quầng nhìn bản thảo phỏng vấn trên màn hình máy tính.

Chiến đội Gia Thế, Tam Liên Quan, trụ sở chính toạ lạc ngay tại thành phố H.

Theo lý thuyết mà nói, được trở thành phóng viên theo đội của Gia Thế đúng là diễm phúc trời ban, cơ hội hiếm có. Nhưng nào có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như thế, phiền não đi kèm cũng đâu có ít, mà khó khăn lớn nhất là đội trưởng Diệp Thu chưa từng lộ mặt, luôn luôn từ chối phỏng vấn. Mỗi lần Tào Quảng Thành tới câu lạc bộ Gia Thế, quản lý Thôi Lập luôn tươi cười chào hỏi, mời hắn tới phòng họp phỏng vấn đội phó Ngô Tuyết Phong. Ngô phó là người hoà nhã, lần nào cũng trả lời phỏng vấn nghiêm túc, ngôn từ khéo léo, nhưng anh ấy không phải Đấu Thần Diệp Thu aaa!!!

Đến cả ông chủ Đào Hiên hắn cũng đã gặp, lần nào đối phương cũng bày tỏ rất bất đắc dĩ. Đợi đến khi Gia Thế đoạt cúp lần ba, Diệp Thu cuối cùng cũng đồng ý phỏng vấn, kết quả là chỉ chat vài câu qua QQ.

Tào Quảng Thành lại châm một điếu thuốc, cáu kỉnh hít một hơi dài. Lần này tổng bộ muốn hắn viết nội bộ Gia Thế có biến động, cần phải tới phỏng vấn trực tiếp nhiều lần, cho ra kết quả như ý để viết một bài thu hút dư luận. Đội phó mới là người trong đội cất nhắc lên, tất nhiên rất khách sáo, nói toàn lời hay ý đẹp thông thường, không thu hoạch được gì cả. Còn thành viên mới xuất đạo là một nữ tuyển thủ xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, trình độ Vinh Quang thì chưa rõ thế nào. Nhưng người hắn muốn phỏng vấn nhất là đội trưởng Diệp Thu thì vẫn mất tăm mất tích.

Thậm chí hiện tại hắn còn hoài niệm cái khung chat QQ kia. Hắn từng nhắn tin qua mấy lần nhưng không khác gì muối bỏ biển, không hề có hồi âm. Ảnh chân dung vẫn luôn là màu xám, theo tin tức đáng tin lộ ra thì Diệp Thu cài chế độ ẩn danh.

Phóng viên Tào luôn cho rằng Diệp Thu chấp nhận phỏng vấn QQ là khởi đầu tốt, không ngờ chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng vẫn thấy bức bối. Tắt máy tính đi, cầm thiết bị phỏng vấn chuyên dụng, quyết định ra ngoài thử thêm một lần. Hắn không tin Diệp Thu có thể cả đời không ra khỏi cửa lớn Gia Thế.

Hắn đứng trước cổng chần chừ một hồi, cũng may là bảo vệ Gia Thế đều biết hắn, còn trêu đùa hôm nay phóng viên Tào lại muốn phỏng vấn vị đại thần kia à. Hắn không có hơi sức đâu mà tán gẫu với đối phương, đưa thuốc lá ra mời, là một bao thuốc lá thơm hàng xịn. Bảo vệ nhìn gói thuốc, lập tức tươi cười đến khoé mắt cũng cong lên, ngoài miệng còn vờ vịt từ chối, “Anh Tào, cái này không được đâu, chúng tôi phải tuân thủ quy định. Diệp đội trưởng trông như thế nào chúng tôi cũng không biết.”

Tào Quảng Thành không kiên nhẫn nổi nữa, bóc gói thuốc lá ra, tự lấy một điếu, “Nếu anh mà biết thì tôi làm phóng viên theo đội nhiều năm như vậy cũng thành công cốc rồi. Tôi muốn hỏi một chút, bình thường anh cũng gặp mọi người ở đây nhiều, có quan hệ tốt với ai nhất?”

“Vậy thì nhiều lắm…” Bảo vệ nhíu mày, nhưng còn đang ngậm thuốc lá của phóng viên Tào mua cho, không thể không nói tiếp, “Trước đó tôi từng nói với anh Tào rồi mà, là mấy người trong công hội, ngoài ra thì có em họ của Ngô phó, bạn học cũ của anh Tiết, anh họ của chị Hạ… À, sau khi chị Hạ đi thì ông anh kia không đến nữa.”

“Mấy người họ có chơi Vinh Quang không?” Tào Quảng Thành hỏi.

Bảo vệ cười, “Người thường tới nơi này có ai mà không chơi Vinh Quang, ngay cả tôi cũng chơi mà. Anh Tào, có phải anh cũng nghi ngờ tôi là Diệp Thu không?”

“Thôi đi.” Tào Quảng Thành trợn mắt nhìn đối phương, hắn bị cận chứ không bị mù.

“Trừ khi Gia Thế xây mật đạo, nếu không người tới chỉ có những người này. Tôi thực sự chưa từng gặp đội trưởng.” Bảo vệ thở dài, “Nếu không tin thì anh hỏi những người khác đi.”

Phóng viên Tào xua tay, ngay cả chuyện mật đạo hoang đường như vậy cũng lôi ra nói được. Hắn cắn răng, hung ác hạ quyết tâm, “Tôi ngồi đây với anh, tôi không tin không chờ được Diệp Thu.”

Người đầu tiên mà Tào Quảng Thành nghi ngờ là Diệp Thu, chính là cậu em họ của Ngô phó.

“Trước kia người này đã bị cho vào vòng nghi vấn rồi, có tờ báo lá cải đăng bài nói mơ hồ có phải cậu ta chính là Diệp Thu không, nhưng câu lạc bộ chúng tôi đăng bài giải thích bác bỏ tin đồn, chứng thực cậu ta là em họ của Ngô phó.” Bảo vệ rảnh rỗi còn tán dóc chuyện bát quái với phóng viên Tào.

Tào Quảng Thành nhìn xa xa có người đang đi tới. Tuổi còn rất trẻ, chỉ tầm hai mươi, bị nghi ngờ là Diệp Thu quả thật cũng hợp lý. Trong miệng cậu ta còn ngậm thuốc lá, tay trái xách hai cái túi, bên trong đựng đồ nướng, nhìn số lượng thì hẳn là mua cho chiến đội hoặc công hội. Người cùng đi với hắn tới cửa lớn Gia Thế là mỹ nữ mới ra mắt Tô Mộc Tranh, hai người cười nói vui vẻ, có thể thấy quan hệ rất tốt.

“Tiểu tử này đúng là có phúc.” Bảo vệ cảm thán nói, “Hay là anh Tào viết tin đồn hẹn hò đi, có khi lại nổi đấy không chừng.”

Tào Quảng Thành thầm khinh bỉ trong lòng, hắn là phóng viên báo Thể Thao Điện Tử, có phải phóng viên giải trí đâu mà viết tin đồn hẹn hò. Hơn nữa cậu ta là em họ của Ngô Tuyết Phong, có quen biết đội viên mới cũng là bình thường. Nếu thực sự là Diệp Thu và mỹ nữ kia hẹn hò thì mới có tư cách để hắn viết.

“Không đúng, Ngô phó không phải đã giải nghệ rồi sao? Em họ của anh ấy sao lại còn ở đây?” Tào Quảng Thành tự nhủ, tim đập liên hồi, tu dưỡng nhiều năm của phóng viên cho hắn biết, tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này.

Phóng viên Tào vỗ vỗ mặt mình, nặn ra một nụ cười có vẻ ôn hoà gần gũi nhất có thể, cầm thiết bị phỏng vấn vọt tới trước mặt hai người. Cách đây không lâu hắn mới phỏng vấn Tô Mộc Tranh, cô gái nhỏ vừa nhìn đã nhận ra hắn, cười híp mắt chào hỏi, “Ồ, chào anh Tào, hôm nay anh muốn tới phỏng vấn sao?”

“Chào cô.” Tào Quảng Thành lau mồ hôi, hắn cũng là đàn ông mà, đứng trước mỹ nhân cười ngọt ngào rung động lòng người như vậy, khí thế cũng giảm đi ba phần, “Hôm nay tôi muốn tới gặp Diệp Thu đội trưởng, không biết có thể có được may mắn này hay không…” Lúc hắn nhắc tới bốn chữ “Diệp Thu đội trưởng”, cố ý nhìn biểu cảm của người được gọi là “em họ Ngô Tuyết Phong”.

Phóng viên Tào không dám nhìn quá lộ liễu, chỉ thấy người này thần sắc bình thường, mặc dù có đôi chút hứng thú đánh giá hắn vài lần, nhưng chỉ dừng lại ở như thế không hơn. Không có biểu cảm gì đặc sắc như mong đợi, tâm lý của Tào Quảng Thành có chút thất vọng, nhưng vẫn giữ vững tinh thần nói chuyện với Tô Mộc Tranh. Nói qua lại vài câu, đến lúc có vẻ thân thiết hơn rồi, hắn cảm thấy thời cơ chín muồi, bèn đưa ra câu hỏi mấu chốt, “Tô tiểu thư có thể giới thiệu chút không, vị này là…”

Hắn mỉm cười chân thành nhìn sang người bên cạnh Tô Mộc Tranh, trong lòng âm thầm tự tặng cho bản thân một sao, diễn xuất của mình xứng đáng được nhận một suất cơm hộp Hoành Điếm*.
(*) Làm diễn viên quần chúng ở phim trường Hoành Điếm.

Người bên cạnh Tô Mộc Tranh chẳng biết từ khi nào đã biến mất không tăm hơi, phóng viên Tào suýt nữa thổ huyết ngất xỉu, Tô nữ thần lại chỉ cười mà nhìn hắn. Hắn quay trái nhìn phải một hồi, không thấy vị “em họ” kia đâu.

“Ây dà, em không thể nói chuyện tiếp với anh Tào rồi, chiến đội sắp có cuộc họp. Xin lỗi anh nhé.”

Thấy Tô nữ thần muốn đi, Tào Quảng Thành không giữ phong độ nữa, vội vàng hỏi, “Có phải Diệp đội trưởng cũng tham gia họp không?”

Tô Mộc Tranh nhanh chóng rời đi, chỉ nói với lại một câu, “Đương nhiên là vậy rồi.”

Tào Quảng Thành cũng muốn đi vào, nhưng câu lạc bộ Gia Thế không phải nơi hắn có thể ra vào tuỳ ý. Mấy lần trước hắn cũng phải hẹn trước với quản lý Thôi Lập mới có thể bước vào toà trung tâm. Hắn ngơ ngác đứng ở mé cổng, dường như chỉ đứng ở đây cả ngày là có thể mai phục được tung tích của Diệp Thu.

“Sao nào, đã phục chưa?” Một âm thanh từ phía sau hắn truyền đến.

“Phục rồi phục rồi, đại ca chơi khí công sư đúng là xuất thần nhập hoá.”

Tào Quảng Thành xoay người, phát hiện ra là bảo vệ và em họ Ngô phó, cậu ta miệng ngậm thuốc lá, tay trái cầm thẻ tài khoản, vừa từ phòng bảo vệ đi ra.

Phóng viên Tào nhớ ra phòng bảo vệ đúng là có máy tính, sắc mặt tái xanh. Uổng công tôi đứng nắng nôi vất vả gác cổng, hai người còn vào phòng lén chơi game nữa chứ.

“Thuốc lá này thơm đấy.” Em họ Ngô phó nói, “Đãi ngộ của các anh không tệ ha.”

“Trời, tiền đâu mà mua được thuốc lá xịn thế này, là anh Tào mời tôi đấy.”

Hai người vừa đi vừa cười nói, bảo vệ còn chủ động giúp xách đồ nướng đi về hướng cửa chính toà trung tâm. Cũng may bảo vệ đi nhanh về nhanh, chỉ đưa túi xiên nướng đến cửa là quay về. Tào Quảng Thành kìm nén bực bội, vẻ mặt nhiệt tình thăm dò, “Vừa rồi cậu ta chơi Vinh Quang thế nào?”

“Căn bản là rắc hành cho tôi thôi.” Bảo vệ chơi game thua lại không tức giận, còn tỏ vẻ ngưỡng mộ, “Không hổ là em họ của đội phó, chơi khí công sư cực hay.”

Phóng viên Tào mừng thầm trong lòng, nghe nói Diệp Thu tinh thông hết tất cả các chức nghiệp, chơi khí công sư giỏi không tính là gì. Hắn lại vội hỏi, “Có chức nghiệp gì cố định không?”

“Thế thì không có.” Bảo vệ thề thốt phủ nhận, “Tốc độ tay của cậu ta tầm trên dưới một trăm, chơi game dựa vào đầu óc thôi. Ầy, nếu có tốc độ tay cao, nhất định sẽ vào trại huấn luyện, sao phải làm việc ở công hội?”

Tào Quảng Thành giữ bảo vệ lại hỏi hồi lâu mới có đáp án, vô cùng thất vọng. Em họ của Ngô Tuyết Phong chỉ là thư ký hậu cần ở công hội, mỗi ngày chạy vài việc vặt. Tên thì không hỏi được, nhưng nói chuyện trong game thì cái gì cũng biết, phân tích đầu đuôi. Diệp Thu đại thần thật tất nhiên là bận tối mắt, làm gì có thời gian rảnh quan tâm tới chuyện trong game. Hơn nữa nhìn dáng vẻ xách một bịch đồ nướng của cậu ta mà nói, đây rõ ràng là chân sai vặt. Chiến đội Gia Thế ai dám không có mắt đến mức bắt đại thần đi chạy việc như thế.

Tào Quảng Thành thở dài rời đi.

2.

Gia Thế tam liên quan, từ chiến đội đến fan đều khí thế ngút trời, đặc biệt là tuyển thủ mới gia nhập chơi bậc thầy pháo súng kia đúng là một mỹ nhân, hấp dẫn vô số ánh mắt. Mùa giải này Liên minh có rất nhiều tân binh có thiên phú, nhưng dường như không người nào sánh được với danh tiếng của Gia Thế đã đạt ba quán quân. Tào Quảng Thành là phóng viên theo đội của Gia Thế, tất nhiên được vinh dự. Chỉ là lần này chuyên đề mà hắn theo quả thực nan giải.

Toà soạn muốn xuất bản một tập san, gọi là “Thế hệ hoàng kim”. “Thế hệ hoàng kim” này là chỉ những tuyển thủ tân binh mới nổi đang bộc lộ tài năng ở các chiến đội trong mùa giải này. Tô Mộc Tranh của Gia Thế chắc suất một ghế, phỏng vấn cô cũng dễ thôi. Nhưng cái mục “lời bình của tiền bối” này, ai có đủ tư cách đây? Tào Quảng Thành vắt óc điểm danh một loạt đội viên Gia Thế, cảm thấy ai cũng không phù hợp. Đội phó mới nhậm chức, tuy địa vị cao nhưng tư lịch lại thiếu. Thành viên chủ lực ra mắt từ mùa một, tư lịch đủ nhưng đã bước vào năm cuối của kiếp sống chuyên nghiệp. Những người khác lại càng không được, có vài người danh tiếng thực lực còn không bằng Tô Mộc Tranh mới ra mắt, làm sao mà bình?

Trong thâm tâm phóng viên Tào đương nhiên biết người phù hợp nhất là ai, nhưng vừa nghĩ tới cái vị đó thì đau đầu không dứt. Lúc này hắn mới thấy hâm mộ chiến đội nhà người ta, ví dụ như Bá Đồ, có thể hỏi một câu là xin được lời bình của Hàn Văn Thanh và Trương Tân Kiệt. Vi Thảo có thể mời Phương Sĩ Khiêm và Lý Diệc Huy. Lam Vũ hơi phiền phức một chút, nhưng mời Phương Thế Kính đã giải nghệ đưa ra vài lời nhận xét về “Kiếm và Lời Nguyền” cũng chẳng khó khăn gì. Tào Quảng Thành tất nhiên đã nghĩ tới chuyện liên hệ Ngô Tuyết Phong, nhưng anh vừa giải nghệ đã thi IELTS, ra nước ngoài, không có địa chỉ và thông tin liên lạc, biết nơi nào mà tìm?

Thời gian nộp bản thảo đã cận kề, Tào Quảng Thành cắn răng làm liều, lại đi tìm Diệp Thu thử thời vận.

Hôm nay vừa khéo, đúng vào ngày theo đội xuất hành. Thi đấu vòng tròn Gia Thế giao đấu với Bách Hoa, quán quân và á quân mùa trước trực tiếp đối đầu, nhất định tràn ngập mùi khói súng, đài truyền hình không cần suy nghĩ, chọn phát trực tiếp trận này luôn.

Tào Quảng Thành và chiến đội Gia Thế cùng đi chung máy bay đi về thành phố K, còn không tiếc tiền nâng ghế thành hạng thương gia. Hắn cùng các đội viên Gia Thế trò chuyện hồi lâu, tròng mắt đã đảo quanh khoang tuyển thủ không biết bao nhiêu lần. Nhưng Diệp Thu không viết tên mình lên mặt, đội viên Gia Thế lại ngồi nghiêm chỉnh huấn luyện, hắn không thể đào ra được thân phận Diệp Thu.

Máy bay hạ cánh, Tào Quảng Thành lên xe buýt mà Gia Thế sắp xếp trước. Lần này hắn vừa lên xe đã biết, Diệp Thu không ở xe này, đây cũng không phải lần đầu hắn theo đội. Khách sạn thì không cần nói nữa, hắn đã hỏi cả quầy lễ tân, không có phòng nào là Diệp Thu đích thân đặt.

Tào Quảng Thành chỉ biết nhìn trời, khóc không ra nước mắt. Diệp Thu này nếu đi đóng phim chiến tranh tình báo, nhất định có thể sống đến tập cuối.

Sáu giờ tối, chiến đội Gia Thế cùng nhau tiến vào nhà thi đấu, chào hỏi với chiến đội Bách Hoa. Bọn họ chuẩn bị lên sàn đấu, còn Tào Quảng Thành chỉ có thể ôm hận ở lại khu truyền thông. Phóng viên ở khu truyền thông không ít, với thân phận phóng viên theo đội Gia Thế, Tào Quảng Thành có mặt mũi nhất nhì trong giới, không biết bao nhiêu người hâm mộ lẫn đố kị. Hắn hờ hững chào hỏi vài đồng nghiệp có tên tuổi khác, nhưng vừa nhìn thấy phóng viên theo đội Bách Hoa lập tức hai mắt phát sáng.

Phóng viên theo đội Bách Hoa họ Dương, tuổi cũng xấp xỉ hắn. Cậu ta và Tào Quảng Thành cùng đi theo cường đội, không cần vì mấy tin tức vặt vãnh mà cạnh tranh, do không có xung đột lợi ích gì nên quan hệ khá tốt. Tào Quảng Thành thử thăm dò nói ra ý đồ của mình.

“Lão Dương, tôi có thể nhờ cậu một chuyện không? Cậu có thể nhờ người ở chiến đội Bách Hoa giúp tôi chuyển lời đến Diệp Thu, hoặc là giúp tôi hỏi anh ấy chút chuyện được không? Tôi muốn biết Diệp Tu nghĩ như thế nào về tân binh Tô Mộc Tranh?”

“Không phải chứ, anh Tào này, đây là năm thứ tư anh theo đội Gia Thế rồi, còn lâu hơn cả em theo Bách Hoa. Ngay cả anh cũng chưa từng gặp Diệp đại thần sao?” Lão Dương kinh ngạc hỏi.

“Cậu cũng không phải không biết, toàn Liên minh chỉ có Diệp đại thần không thể phỏng vấn.” Tào Quảng Thành nghẹn đắng trong lòng, “Không giống cậu theo Bách Hoa, dễ dàng mời cả Tôn đội và Trương đội tham gia phỏng vấn, thuận miệng hỏi một câu là có tin bài hot đăng lên.”

Tào Quảng Thành không nói dối. Đội trưởng đội phó Bách Hoa đều không phải người cao ngạo xa cách gì. Tôn Triết Bình ngẫu nhiên nói vài lời sắc bén, Trương Giai Lạc thì thường nói đùa mấy câu, mặc dù gây tranh luận nhưng không ảnh hưởng tới toàn cục. Trong lĩnh vực e-sport này chung quy vẫn dựa vào thực lực nói chuyện, cách tạo dư luận của hai vị này lại càng kéo thêm nhiều nhiệt độ cho Bách Hoa. Lại thêm đấu pháp bắt mắt, ngoại hình nổi trội, giá trị thương mại trong Liên minh tuyệt đối là hạng nhất nhì.

Hoàn toàn trái ngược với bọn họ, chiến đội quán quân Gia Thế lại có giá trị thương mại thấp vô cùng, các nhà tài trợ rất lạnh nhạt. Nhiều quán quân hơn nữa thì làm sao, đại thần Diệp Thu không lộ diện, làm sao để ưu ái? Gần đây khi Tô Mộc Tranh ra mắt, các nhà tài trợ mới quay xe, vô cùng nhiệt tình săn đón đội viên xinh đẹp này của Gia Thế. Theo như thông tin phóng viên Tào nắm được thì còn chưa qua nửa mùa giải, Tô nữ thần đã nhận được mấy lời mời quảng cáo, mắt thường cũng thấy là cơ hội nổi tiếng tuyệt vời.

Nghĩ tới đây Tào Quảng Thành thật sự không hiểu, lợi ích của Diệp Thu gắn liền với lợi ích của Gia Thế, vì sao anh ta nhất định không lộ diện?

Trận đấu kết thúc, lão Dương thực sự liên hệ được với đội viên Bách Hoa, nhưng quả thật là vừa ra tay đã phi thường, Tào Quảng Thành nhìn hai “đội viên” được mời tới mà tưởng như đang mơ, sợ hết hồn.

“Lão Dương nói với tôi anh muốn tìm Diệp Thu, tôi còn không tin đấy.” Trương Giai Lạc vừa thổi phù phù vào bát bún cho bớt nóng vừa cắn một miếng, “Sao ngay cả anh cũng không gặp được Diệp Thu vậy, haha!”

Tôn Triết Bình ngồi đối diện, vừa cầm thìa húp một ngụm canh vừa nhắc nhở, “Không phải cậu cũng lùng sục khắp khu vực tuyển thủ để tìm Diệp Thu sao?”

“Nhưng tôi gặp được, anh ta thì không. Diệp Thu đúng là xuất quỷ nhập thần, ngay cả phóng viên theo đội cũng có thể giấu diếm được.”

Tào Quảng Thành nhìn hai vị đại thần Bách Hoa vừa nói chuyện châm chọc vừa cười đùa, lại nhìn lão Dương với ánh mắt cảm kích, trong bụng vô cùng ước ao.

Nhìn đội trưởng nhà người ta xem, là người sống. Có thể nhìn mặt. Còn có thể nói chuyện.

“Tôn đội, Trương đội, vậy việc tôi phỏng vấn Diệp Thu đại thần…” Tào Quảng Thành vội vàng chớp thời cơ xen vào.

“Tôi không đi tìm Diệp Thu.” Tôn Triết Bình nghiến răng nghiến lợi nói. Mùa giải trước Bách Hoa bại bởi Gia Thế trong trận chung kết, khiến Gia Thế xây nên Vương Triều. Đêm nay tranh tài, Bách Hoa 4:6 lại thua trong tay Gia Thế, thù cũ chưa báo lại chồng thêm thù mới.

“Hiện tại tìm tên khốn kia nhất định sẽ bị anh ta cười nhạo.” Trương Giai Lạc hừ một tiếng, lại suy nghĩ rồi nói, “Không đúng! Anh ta nghe tới phỏng vấn sẽ giả chết không xuất hiện đâu.”

Tào Quảng Thành nhức đầu, hắn biết mình sai rồi, sao lại hỏi sau trận đấu cơ chứ. Hôm nay cứ nghĩ mình vận khí tốt, gặp được Song Hoa đại thần, không ngờ lại đụng phải họng súng.

“Nhưng nếu lão Dương đã dẫn anh tới đây rồi, để anh về tay trắng như vậy cũng không hay.” Trương Giai Lạc chuyển chủ đề rất khéo, “Em gái Tô là bậc thầy pháo súng phải không? Không bằng anh phỏng vấn tôi đi. Dù sao tôi cũng là cao thủ đệ nhất Thương hệ, đủ tư cách viết lời bình chứ?”

Cmn!

Tào Quảng Thành choáng váng trước phần “đại lễ” hiếm có này, trong lòng mắng bản thân là đồ óc heo mười lần. Sao hắn lại bị ma quỷ ám, nhất định phải tìm Diệp Thu cơ chứ? Hắn bắt đầu hoài nghi, có phải mấy năm nay không phỏng vấn được Diệp Thu nên anh ta đã biến thành tâm ma của hắn?

Tào Quảng Thành vội vã gật đầu liên tục, lấy giấy bút và máy ghi âm ra. Lão Dương nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, dường như hắn là kẻ lòng dạ khó lường lắm vậy.

Nhìn hai vị phóng viên nổi tiếng trêu chọc lẫn nhau, Trương Giai Lạc bật cười.

Tào Quảng Thành nộp bản thảo. Chủ biên nghe hắn khí thế bừng bừng báo tin qua điện thoại, còn hỏi đùa một câu, “Sao nghe giọng cậu vui thế? Phỏng vấn được Diệp Thu rồi cơ à?”

“Không, không phải. Nhờ phúc của lão Dương, phỏng vấn được Trương Giai Lạc đại thần.” Tào Quảng Thành vội giải thích rõ đầu đuôi.

“Ừ.” Chủ biên chỉ cảm thán một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Trong lòng phóng viên Tào lại bắt đầu thấp thỏm không yên, rốt cuộc việc mình làm là tốt hay không tốt đây?

3.

Tập san “Thế Hệ Hoàng Kim” bán chạy bất ngờ, tâm lý căng thẳng của Tào Quảng Thành cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút, nhưng hắn vẫn lo lắng không thôi. Hắn có thể trở thành phóng viên theo đội của Gia Thế, không chỉ bởi nghiệp vụ năng lực tốt, mà còn bởi ý đồ của chủ biên. Chủ biên chỉ trả lời một chữ, hắn tự nhận đã thẩm ra được ẩn ý bên trong.

Ý của chủ biên nhất định là, “Ừ vậy hả, tiểu tử Tào Quảng Thành, cậu cũng chỉ được đến như thế. Cho cậu làm phóng viên theo đội ba năm, ngay cả Diệp Thu cũng không phỏng vấn được, còn được tích sự gì chứ.”

Tào Quảng Thành nghĩ tới đây, sống lưng lạnh toát. Hắn ở toà soạn thành phố H có thể hô mưa gọi gió, quyền lực trong tay, là vì cái gì? Vì hắn có quan hệ tốt đẹp với chiến đội Gia Thế. Hắn có thể cùng ông chủ Đào nâng ly chúc mừng quán quân, có thể cùng đội viên Gia Thế vui vẻ nói cười (trừ Diệp Thu). Nhưng nếu chủ biên nhìn hắn không thuận mắt, cách chức hắn khỏi vị trí phóng viên theo đội, nhiều năm cố gắng như vậy sẽ biến thành dã tràng xe cát.

Phóng viên Tào nghĩ ngợi một đêm, rút kinh nghiệm xương máu, hắn không thể từ bỏ đại nghiệp phỏng vấn Diệp Thu. Hắn lại chạy tới cổng lớn Gia Thế đứng canh me.

Lần này bảo vệ không nhận thuốc lá thơm của hắn nữa, cười khổ nói, “Lần trước sau khi anh tới, đội trưởng của chúng tôi đã đưa ra quy định mới. Nếu tôi nhận thuốc lá của anh, tôi sẽ bị cho thôi việc.”

Tào Quảng Thành hối hận, lần trước hắn vô cớ chặn đường Tô Mộc Tranh dò la tung tích của Diệp Thu, nhất định đã chọc giận vị đại thần kia rồi. Coi như không đề cập đến thân phận thật của Diệp Thu, Tô nữ thần bây giờ đã là cây hái tiền của Gia Thế, làm sao có thể tuỳ tiện phỏng vấn như trước.

Cuối cùng hắn chọn biện pháp cực đoan nhất, không có việc gì thì sẽ đến cổng lớn câu lạc bộ ngồi chờ. Chờ một thời gian dài, đúng là hắn có chút thành tựu, loại bỏ được mấy người có khả năng là Diệp Thu.

Tuyển thủ Tiết Minh Khải, nghề nghiệp ma kiếm sĩ, là trại sinh của trại huấn luyện, nhưng thực lực không đủ để ra mắt, hiện tại đang là nhân viên của Phòng Kỹ thuật. Anh họ của Hạ Trà đã rời khỏi thành phố H từ lâu. Hội trưởng công hội thỉnh thoảng dẫn cả đám thiếu niên trẻ tuổi ra ngoài, nghe nói mấy cậu ấy có khả năng lớn sẽ trở thành đội viên chủ lực tương lai. Tào Quảng Thành có chút tư tâm, sớm đã trò chuyện giữ gìn mối quan hệ với những người này. Nhưng bọn họ đều không phải Diệp Thu.

Phóng viên Tào loại trừ hết các đối tượng khả nghi, lại nhìn chằm chằm vào vị “em họ Ngô Tuyết Phong”.

Cậu ta ra ngoài mua thuốc lá, nghe nói Diệp Thu thích hút thuốc lá. Quan hệ tốt với Tô Mộc Tranh, không phải mùa giải này Diệp Thu và Tô Mộc Tranh đã đạt giải “Cặp đôi hợp tác tốt nhất” đó sao? Cả đội bảo vệ đều từng đánh Vinh Quang với cậu “em họ” này, tuy mỗi lần cậu ta lại dùng một thẻ tài khoản khác nhau, nhưng thực tế chưa một lần thua.

Tào Quảng Thành càng nghĩ càng thấy bản thân đã đoán đúng, nhưng hắn cần bằng chứng xác thực. Chỉ cần cho hắn một cơ hội nhìn thấy “em họ” đứng chung với các tuyển thủ chuyên nghiệp khác, hắn có thể khẳng định, người này chính là Diệp Thu.

All-Star năm nay thiết kế sân đấu hoành tráng hơn năm ngoái nhiều, vé vào cửa cũng cháy hàng nhanh như chớp. Chỉ sau ba giây mở bán đã hết sạch, vé chợ đen nâng khống giá lên tận trời. Mấy người quen của Tào Quảng Thành đều nhắn tin cho hắn xin tuồn vé, hắn thẳng thắn từ chối, ngay cả bản thân cũng chỉ có vé ưu tiên dành cho phóng viên theo đội.

Cơ hội tốt của hắn chính là All-Star lần này. Năm nay Diệp Thu ôm theo Tam Liên Quan, không có gì tranh cãi, ngồi lên bảo toạ tuyển thủ có danh vọng cao nhất. Cho dù anh ta không muốn lộ mặt, nhưng cũng không thể từ chối tất cả hoạt động do Liên minh sắp xếp. Tào Quảng Thành đã nghĩ kỹ, trong hậu trường người đến người đi, hắn muốn trà trộn vào trong không khó.

Đối với người thường mà nói, tìm ra Diệp Thu giữa đám đông nhốn nháo này là chuyện mò kim đáy bể, nhưng đối với Tào Quảng Thành mà nói, người hắn cần tìm chỉ có duy nhất “em họ Ngô Tuyết Phong”.

Sau nghi thức khai mạc, phóng viên Tào không lập tức chạy từ chỗ ngồi vào hậu trường, mà tập trung quan sát mấy trận tân binh khiêu chiến. Dù sao hắn vẫn có công việc chính đáng cần làm, không ít tân binh lựa chọn khiêu chiến Diệp Thu, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, mấy tin bài nóng bỏng tay này hắn không đăng thì còn nhường cho ai?

Tân binh quỷ kiếm sĩ của Hư Không khiêu chiến thua Diệp Thu, dù rất tiếc nuối nhưng không mất phong độ dưới sân. Người kế tiếp là một tân binh đến từ Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên. Vị kiếm khách này chỉ mới ra mắt được nửa mùa giải đã nhanh chóng thành danh, không chỉ bởi vì thực lực, mà còn vì nói quá nhiều.

Lần đầu tiên Liên minh vì một tuyển thủ mà phải sửa đổi quy chế.

“Anh cảm thấy tôi sẽ chọn ai nhỉ?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi ngược bất ngờ khiến MC trở tay không kịp, “Anh cảm thấy tôi sẽ chọn Diệp Thu sao? Anh nghĩ như vậy thật hả? Haha anh đoán sai rồi, người tôi muốn khiêu chiến không phải Diệp Thu đâu.”

Tuyển thủ họ Hoàng này líu lo nói không ngừng, MC bất đắc dĩ cắt ngang lời hắn, hỏi hắn chọn ai.

“Người tôi muốn khiêu chiến chính là đội trưởng Bách Hoa, Tôn Triết Bình.”

Khán giả xôn xao cả lên, Tào Quảng Thành lắc đầu, lại là hệ Kiếm so tài. Hắn đứng dậy, không xem tiếp trận đánh không liên quan đến Gia Thế này nữa, phải nhân dịp chạy vào hậu trường để nhìn xem, nhất định Diệp Thu chưa kịp chạy mất đâu.

Hắn vừa nói xin lỗi không ngừng với các phóng viên cùng hàng vừa len qua lối đi nhỏ giữa hai hàng ghế, không ngờ lại có một người từ đâu chui ra, đầu Tào Quảng Thành đập vào vai đối phương.

Người kia “Ây” một tiếng, lấy tay che bả vai, giọng nói cũng vì đau mà xuýt xoa, “Xin lỗi anh.”

Người kia đã xin lỗi, phóng viên Tào cũng không rảnh so đo. Hắn giơ tay lên xoa xoa chỗ trán bị va, cũng giải thích là mình không cố ý.

“Anh không sao chứ?” Đối phương lễ phép hỏi. Vì xung quanh có nhiều người ngồi, người nọ còn hạ thấp âm lượng xuống.

“Không sao không sao.” Tào Quảng Thành đi chậm lại, ngẩng đầu nhìn người đã đụng vào hắn. Không nhìn thì không sao, vừa nhìn thì giật nảy mình. Đây không phải là người hắn muốn tìm, cậu “em họ Ngô Tuyết Phong” đó sao?

“Là cậu!” Tào Quảng Thành kêu lên.

“Anh biết tôi sao?” Biểu cảm của đối phương rất vi diệu, dường như trong sự hoang mang còn xen lẫn mấy phần… tức giận?

Biểu cảm kia biến mất rất nhanh, Tào Quảng Thành tưởng như chỉ là ảo giác. Vị “em họ” này dường như hôm nay đã tỉ mỉ chỉnh trang hơn ngày thường nhiều, quần áo cũng là một phong cách khác, riêng cái áo khoác lông lạc đà kia có thể bằng mấy tháng lương của hắn.

“Có thể cậu không nhớ ra tôi, tôi là phóng viên báo Thể Thao Điện Tử, Tào Quảng Thành, trước đây từng gặp cậu một lần ở cổng lớn Gia Thế.” Hắn lựa từ ngữ giải thích, chỉ nói mình từng gặp “một lần”, chứ không lẽ lại nói là ngày nào tôi cũng ngồi ghế đá ở cổng nhìn chằm chằm cậu bấy lâu nay? Trong lòng hắn lại lần nữa thất vọng não nề, không cần phải lẻn vào hậu trường nữa.

Người đang đánh trên sân đấu là Tôn Triết Bình và Hoàng Thiếu Thiên, Diệp Thu vừa xong trận, không thể chạy xuống khán đài nhanh như vậy được.

Phóng viên Tào thở dài, hoá ra cậu em họ này thực sự không phải Diệp Thu.

“Là anh phóng viên đó à.” Người kia gật đầu, nụ cười ấm áp, biểu cảm ôn hoà, nhìn qua rất có giáo dưỡng, khiến người ta không tự chủ được sinh ra hảo cảm.

Tào Quảng Thành nhớ bảo vệ mà hắn quen từng khen người này có hiểu biết sâu rộng về Vinh Quang, tranh thủ cơ hội phỏng vấn về trận đấu vừa rồi cũng được vậy.

Bây giờ cơ hội đào ra được thân phận thật của Diệp Thu đã tan tành mây khói, không bằng bỏ chút công sức viết một bài Tân binh khiêu chiến thật hay để đưa tin, “Mấy trận tranh tài vừa rồi cậu có cảm nghĩ gì không? Cậu có thể chia sẻ một chút không?” Trước mặt người này, tự dưng hắn cũng ăn nói nghiêm túc hẳn lên.

Người kia trầm ngâm một lát, chậm rãi đáp, “Hai bên đều đánh không tệ. Cá nhân tôi thấy, nếu tân binh Hư Không có thể đánh bại đối phương thì tốt.”

“Hả? Đánh bại Diệp Thu đại thần?” Tào Quảng Thành giật nảy mình. Quả thật Lý Hiên là một tân binh có năng lực, Hư Không từ khi đánh khiêu chiến đã chú trọng thiếu niên này, hiện tại xem ra là đang mài giũa ngọc quý. Nhưng trận quỷ là chức nghiệp phụ trợ, nếu đánh đơn mà thắng được Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu, vậy không phải là có phần tự tin quá mức?

“Diệp Thu tất nhiên sẽ không thua.” Người kia đáp lại, nhấn mạnh hai chữ “Diệp Thu”.

Tào Quảng Thành bối rối. Người nọ nói như vậy xem ra là fan cứng của Diệp Thu? Dù sao cậu ta cũng là em họ của Ngô phó, là fan Diệp Thu không phải chuyện đương nhiên sao? Nghĩ vậy, phóng viên Tào cười ha ha nói, “Cậu thật biết nói đùa.”

“Tôi rất nghiêm túc.” Đối phương nói xong câu này thì rất phong độ nhẹ gật đầu chào hắn, rời khỏi khán đài. Tào Quảng Thành bị khí chất của người này thuyết phục, quên luôn việc hỏi họ tên của người ta.

Sau khi All-Star kết thúc, phóng viên Tào vẫn giậm chân tại chỗ trên con đường truy tìm tung tích Diệp Thu. Hắn không biết Diệp Thu là ai, lúc nộp bản thảo cho chủ biên ruột gan nóng như lửa, hồi hộp không thôi.

“Tiểu Tào, cậu viết tốt lắm.” Chủ biên khen ngợi hắn.

“Ngài quá khen rồi, quá khen rồi. Tôi không phỏng vấn được Diệp đội trưởng.” Phóng viên Tào dè dặt tự hạ thấp.

“Cậu nói vậy thì quá khiêm tốn rồi.” Chủ biên bật cười, “Ngay cả tôi còn chưa từng gặp Diệp đội trưởng. Nghe nói cậu làm việc rất tốt ở toà soạn thành phố H, bài phân tích Tân binh khiêu chiến này viết cũng sắc sảo lắm.”

Tào Quảng Thành thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới ý thức được mình nghĩ nhiều rồi.

Chủ biên mở bản thảo ra nhìn lại lần nữa, lại hơi nhíu mày, “Cậu xoá câu “Lý Hiên có thể đánh bại Diệp Thu đại thần” đi là được. Không ngờ cậu là fan của Lý Hiên đấy, hay tháng sau tôi điều cậu sang thành phố X theo đội Hư Không nhé?” Câu cuối cùng tất nhiên là nói đùa.

Tào Quảng Thành vội vàng từ chối.

4.

Diệp Thu đã giải nghệ. Một thời đại kết thúc.

Tào Quảng Thành cảm thấy, cuối cùng hắn cũng không cần nghĩ ngợi ngày đêm tìm cách phỏng vấn Diệp Thu nữa rồi.

Không ai ngờ đến, mùa giải này vừa kết thúc, Gia Thế hào môn bị loại, rơi xuống thi đấu khiêu chiến.

Một đội “rễ cỏ” là Hưng Hân lại mạnh mẽ vươn lên, khiêu chiến Gia Thế.

Trên mạng đầy rẫy bài báo đưa tin, đội trưởng của chiến đội mới nổi này tên là Diệp Tu. Nửa năm này Tào Quảng Thành trải qua vô cùng khó khăn, cũng không dư hơi quan tâm đến đội mới, thẳng tay đẩy nhiệm vụ phỏng vấn cho phóng viên mới đến của toà soạn, Thường Tiên.

Thường Tiên vừa tới thành phố H đã nói chưa từng được gặp Diệp Thu đại thần, rất mong mỏi có thể gặp một lần. Tào Quảng Thành cười lạnh trong lòng, anh đây từng quanh năm suốt tháng bất chấp gió mưa ngồi canh ở cổng lớn Gia Thế còn không gặp được Diệp Thu, nữa là tiểu tử nhà mày.

Cho đến một ngày, hắn theo Gia Thế trong trận thi đấu khiêu chiến offline, nhìn thấy vị “Diệp Tu” ở đội bên kia. Phóng viên Tào càng nhìn càng thấy quen mắt, chợt nhớ tới người mình ngẫu nhiên gặp tại All-Star nhiều năm trước.

Cmn, đây không phải là em họ của Ngô Tuyết Phong sao?

Tào Quảng Thành không biết nên nói như thế nào, chỉ cảm thán Trái Đất thật tròn. Em họ của Ngô phó họ Diệp, chuyện này nếu tung tin ra vào năm sáu năm trước sẽ hot vô cùng. Chỉ nhìn tên cũng đoán được Diệp Tu có quan hệ thân thích gì đó với đội trưởng Diệp Thu, bốn bỏ lên năm chính là Diệp Thu và Ngô Tuyết Phong là họ hàng.

Hắn suy nghĩ linh tinh một hồi, lại buồn bực tự hỏi rốt cuộc chính chủ Diệp Thu đang ở đâu rồi. Đêm đó Gia Thế tung ra tin tức bất ngờ, nói Diệp Thu và Diệp Tu là cùng một người.

Tào Quảng Thành lần đầu mới biết, hắn nỗ lực nhiều năm như vậy, quả thực từng phỏng vấn Diệp Thu.

5.

“Anh Tào, em đi Hưng Hân đây.” Thường Tiên đeo túi xách vắt ngang người, chạy đến bên bàn hắn thông báo.

“Hôm nay phỏng vấn ai vậy?” Hắn vừa vùi đầu viết bản thảo vừa thuận miệng hỏi.

“Đi phỏng vấn Diệp Tu đại thần đó.” Thường Tiên vừa nói xong thì đã chạy ra xe đạp điện đi mất.

Tào Quảng Thành vừa nghe cái tên này thì dừng tay, không tự chủ nhìn theo bóng lưng Thường Tiên rất lâu, nhìn đến xuất thần.

Diệp Tu, Diệp Thu…

Hắn công tác ở toà soạn thành phố H mười năm, thành tựu đỉnh cao nhất là một lần phỏng vấn Diệp Thu qua QQ.

Tiểu tử Thường Tiên này vừa mới đến, đã năm lần bảy lượt phỏng vấn người thật thành công.

Tào Quảng Thành không muốn nghĩ đến chuyện năm đó nữa, rốt cuộc Diệp Thu đã dùng cách gì mà từ hậu trường chạy xuống khán đài trong chớp mắt như thế.

Có lẽ thật sự có mật đạo nhỉ.

Hắn lắc đầu, không nghĩ tới chuyện này nữa.

Tháng sau hắn sẽ rời khỏi toà soạn thành phố H.

Sau này sẽ không cần phỏng vấn Diệp Thu nữa rồi…


...
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#2
Câu hỏi:

1. Tào Quảng Thành bị ám ảnh phải phỏng vấn ai trong suốt sự nghiệp của mình?

2. Phóng viên Tào cuối cùng đã nhờ ai viết “Lời bình của tiền bối” cho Tô Mộc Tranh?

3. Tào Quảng Thành từng phỏng vấn “Diệp Thu” qua mạng xã hội nào?
 
Last edited:

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#3
1. Diệp Tu (thực ra rất băn khoăn không biết nên gõ Tu hay Thu vào đây :yao)
2. Trương Giai Lạc
3. QQ
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#4
Nội chuyện đang Thu chuyển sang Tu đã khiến Liên minh nhốn nháo rồi, fic này lại thêm danh xưng "em họ Ngô Tuyết Phong" nữa =)))) Lão Diệp đúng là làm phóng viên đau đầu
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#5
Nội chuyện đang Thu chuyển sang Tu đã khiến Liên minh nhốn nháo rồi, fic này lại thêm danh xưng "em họ Ngô Tuyết Phong" nữa =)))) Lão Diệp đúng là làm phóng viên đau đầu
Diệp đội trưởng che giấu danh tính tài tình như phim tình báo này đúng là ác mộng của phóng viên theo đội =))) Riêng vụ đổi tên là bao nhiêu cơ quan báo chí truyền thông tốn giấy mực và vô số "người quen" (bao gồm đồng nghiệp, đồng đội, đối thủ, fan/anti-fan....) phải tập thích ứng =))) Người người nhà nhà xưa giờ réo "Diệp Thu" nay đổi sang "Diệp Tu" chắc cũng lâu lâu mới quen :)))
 

Bình luận bằng Facebook