Hoàn [Lẩu Thập Cẩm][Hoàng Thiếu Thiên] Tiêu Dao Du

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#1
Sản phẩm thuộc project Lẩu Thập Cẩm

[Hoàng Thiếu Thiên] Tiêu Dao Du

Phần tiếp theo của [Hoàng Thiếu Thiên] Thiếu Niên Bất Tri Sầu

Edit: Vic
Beta: @Neko-chan
________________________________________________
"Đại thúc, đại thúc, người kể chuyện tiếp đi! Ta muốn nghe chuyện của cái vị Kiếm Thánh Lam Vũ Các Hoàng Thiếu Thiên kia!"

Hiện ra trong mắt nam tử chính là một bàn tay nhỏ trắng mịn mũm mĩm cẩn thận nhẹ nhàng bỏ đồng tiền vào trong cái nón tre đang đặt ngửa trên mặt đất, khiến nó chao đảo mấy cái.

"Cái đứa trẻ này, ta chỉ ngồi nghỉ ngơi một lát mà đã thành ăn mày sao, ta đâu phải người kể chuyện gì, nói cho mà nghe, lão đây..."

Một nam tử mặc trường bào màu xanh lam bẩn thỉu, ngồi khoanh chân trên mặt đất hùng hổ ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp một đứa bé gái trắng trẻo mập mạp mới năm, sáu tuổi lập tức ỉu xìu xuống, mấy lời tục tĩu đến miệng lại mạnh mẽ nuốt về, mắng thầm một tiếng 'Mẹ nó', rồi phủi phủi bụi đất trên tay, ngoài miệng thì ghét bỏ nhưng mắt vẫn đảo láo liên rồi mò vào đồng tiền trong nón tre sảng khoái nhét vào ống tay áo, đứng dậy nhìn tiểu cô nương còn đứng không đến eo hắn.

"Bé con, mau về nhà đi, ta kể cho mà nghe, kinh thành này tốt xấu lẫn lộn, đâu đâu cũng có hạng người toan tính xấu xa, một tiểu cô nương non mềm như ngươi cứ chạy loạn trên đường thế này sẽ bị yêu quái ăn thịt đấy."

Cái tên này còn cố tình nhe răng nhếch miệng, cúi đầu kéo râu mép làm mặt quỷ với tiểu nha đầu.

Tiểu cô nương này thấy mặt quỷ cũng chẳng sợ hãi, "Mẹ đã nói trên đời này không có quỷ!"

"Rồi rồi rồi, giỏi lắm giỏi lắm, không có quỷ thì không có quỷ, nên là mau mau về nhà đi đứa trẻ này!" Nam tử kia nhìn qua là biết chỉ đang qua loa lấy lệ, hắn liếc nhìn hầu bao trong ống tay áo, thầm nói chậc, vẫn thiếu vài đồng mới đru mua một cái bánh bao nhân thịt ở Lục Liễu Cư.

Trên đường phố hoàng thành nhộn nhịp tấp nập, không ai chú ý tới tổ hợp kì quái của một nam tử vẻ mặt tang thương và một tiểu cô nương răng còn chưa mọc đủ.

Cũng không hiểu sao tiểu cô nương hoàn toàn không sợ hắn, có lẽ trực giác của đứa nhỏ đã phát hiện đại thúc phong trần mệt mỏi này không hề hung ác như vẻ bề ngoài nên trực tiếp nắm chặt một góc lam bào không chịu thả, đôi chân ngắn cũn chạy theo phía sau.

"Kể chút chuyện của Hoàng Thiếu Thiên đi! Kể chút chuyện của Hoàng Thiếu Thiên đimà!"

Đại thúc tức đến cười lên, "Hoàng Thiếu Thiên là ai? Không quen! Sao nha đầu ngươi lại muốn nghe chuyện của hắn vậy hả!"

"Cha nói hắn là kiếm khách nổi danh nhất thiên hạ này! Là Kiếm Thánh đó!"

"À, hình như từng nghe qua." Đại thúc vừa ậm ừ vừa lén dùng lực, lại phát hiện lực tay của bé con rất lớn, sống chết giữ lấy lam bào của hắn không chịu thả, dùng mắt thường cũng có thể thấy được miếng vải kia đã bị vo thành một nắm.

"Kể chút chuyện của Hoàng Thiếu Thiên đi mà!"

"Ây da được rồi được rồi phục nha đầu ngươi rồi, đừng nắm nữa đừng nắm nữa nhăn hết cả đồ của ta rồi."

"Hoàng Thiếu Thiên ấy à... là một cô nhi."

"Cô nhi?"

"Vào cái lúc hắn tầm tuổi ngươi bây giờ, cha mẹ hắn bị người xấu sát hại."

"Trời ơi! Sao lại có người xấu như thế!"
________________________________________________

Đại thúc nói không sai, Hoàng Thiếu Thiên kia là một cô nhi.

Kiếm Thánh tiếng tăm lẫy lừng hiện giờ, vào mười mấy năm trước được các chủ tiền nhiệm Ngụy Sâm của Lam Vũ Các gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ đưa về Lam Vũ Các.

Ngày đó thiếu niên thở ra một hơi dài nhặt thanh kiếm còn quá nặng so với tuổi tác của hắn, không hề e ngại vung tay vẽ một đóa hoa kiếm với đám người áo đen vây đầy ngóc ngách sân nhà mình, phản ứng đầu tiên sau đó của hắn là cười phụt ra.

"Hahahahaha, ta nói này, chẳng nhẽ các người đối diện một đứa trẻ như ta còn không dám tiến lên hả?"

Là một tiếng cười nhuốm đầy tuyết và máu, sảng khoái lạ kì. Sự kiên cường bất khuất cuối cùng ngập ngừng tản đi trong tiếng mưa rơi lộp độp.

Hắn quay lưng về phía thi thể người nhà nhuốm đầy máu đen còn vương hơi ấm, cầm kiếm bước tới lải nhải khiêu khích.

"Đến đây đến đây đến đây đám quỷ nhát gan chỉ dám cùng nhau tiến lên này! Có giỏi thì đơn đấu đi!"

" Hoàng Thiếu Thiên ta hôm nay dù có chết cũng phải báo thù cho cha mẹ ta!"

"Haha, ngươi cho rằng chỉ có vậy cũng đánh bại được ta sao? Ngươi dám đơn đấu không? Đơn đấu đơn đấu đơn đấu!"

Nếu không phải là Ngụy các chủ mang theo hàn kiếm "Lời Nguyền" tiếng tăm lẫy lừng đi ngang qua ra tay cứu giúp ngăn cản bọn thích khách không biết tới từ đâu kia, thì hiện giờ sẽ không phải là Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên của Lam Vũ Các nữa mà là Kiếm Thánh Lưu Tiểu Biệt của Vi Thảo Đường.

"Đứa nhỏ, tên ngươi là gì?"

"Ta tên Hoàng Thiếu Thiên. Vừa rồi cảm ơn ông."

"Ây, lão phu tính rồi, đây là một cái tên rất hay. Thiếu niên nhiệt huyết, chống trời mà lên. Không tệ không tệ."

"Này, lão quỷ, ông muốn nói gì?"

"Ha, mồm miệng tên nhóc này... Lão phu thấy ngươi xương cốt nhẹ hiếm thấy, hay là đến Lam Vũ Các đi?"

"Vì sao ta phải đồng ý với lão quỷ ông?"

"Ha, cái tên nhóc vong ân phụ nghĩa này, đến Lam Vũ Các lão phu sẽ giúp ngươi tìm những người kia, để ngươi báo thù."

Vì thế Hoàng Thiếu Thiên vào cái đêm mưa ấy, ôm theo thanh kiếm của cha, bị Ngụy Sâm ra vẻ đạo mạo dắt lấy tay, ngơ ngác đội cơn mưa trắng trời tìm được nhà.
________________________________________________

"Vậy về sau Ngụy thúc thúc có giúp Hoàng Thiếu Thiên ca ca tìm đám người xấu kia báo thù không vậy?"

Có vẻ tiểu cô nương rất quan tâm vấn đề này, trong lúc nghe chuyện nhập tâm đã buông tay đang giữ chặt lam bào của nam nhân, ngược lại đại thúc kia còn lo nàng bị đoàn người chen chúc nên dắt tay chậm rãi đi cùng nàng.

"Người xấu thì đã tìm được, nhưng không phải Ngụy Sâm tìm." Nam nhân suy tư một hồi.

"Vậy là ai tìm?"

"Là các chủ đương nhiệm của Lam Vũ Các, Dụ Văn Châu."

"Ơ, sao lại từ Ngụy các chủ thành Dụ các chủ rồi?"

"Chuyện này hơi phức tạp, bọn họ chiến một trận, ai thắng làm các chủ."
_____

Khi Dụ Văn Châu mới tới Lam Vũ Các, không ai có thể tưởng tượng được sau này hắn sẽ trở thành một trong những trụ cột của Lam Vũ Các.

Những người từng được chứng kiến Dụ Văn Châu trên võ đài đều than thở với nhau, chân thành lĩnh hội... Dụ Văn Châu khoác lên bộ lam bào của Lam Vũ Các tạo cảm giác như một vị công tử ôn tồn lễ độ, cầm một thanh kiếm chậm rì rì ra chiêu phòng thủ khiến người xem sợ đến mất mật, chỉ sợ hắn một giây sau đã bị đối thủ đánh cho nằm ra đất.

Nhưng điều kì lạ mà không ai để ý chính là, khi mà ai ai cũng cho rằng ngay giây sau hắn sẽ bị đánh bại, Dụ Văn Châu dường như bằng cách nào đó lại trụ được, hết lần này đến lần khác, lảo đảo sắp ngã nhưng đến cùng lại chưa từng sai sót.

Đến cái ngày Ngụy các chủ đích thân chạm trán hắn trên võ đài đó, thiếu niên xưa nay chưa từng thể hiện gì lại đánh bại Ngụy Sâm liên tục ba lần.

Hắn vẫn chậm rãi thu kiếm vào vỏ rồi từ từ quỳ xuống, ngoan ngoãn nhu thuận vái lạy Ngụy Sâm, cúi thấp đầu nhìn đất mãi khiến không ai thấy rõ vẻ mặt hắn.

Bốn phía lặng ngắt như tờ.

Ngụy Sâm đột nhiên cười rộ lên, đưa tay thu lại thanh kiếm cầm trên tay đã lâu về vỏ phá vỡ sự trầm mặc, dùng chuôi kiếm chống cả người đi tới.

Bốn bề yên tĩnh.

Dụ Văn Châu vẫn quỳ một gối, đầu cúi thấp.

"Này, tiểu tử, đứng lên đi, run rẩy lẩy bẩy như thế là sao." Ngụy Sâm hừ một tiếng với Dụ Văn Châu.

Hắn ném kiếm vào ngực Dụ Văn Châu, trông cực kì phóng khoáng tiêu sái. Dụ Văn Châu sửng sốt, theo bản năng đỡ lấy thanh kiếm rồi nhìn theo mới ánh mắt không thể tin được, hệt như một giọng nói đột nhiên gào lên từ dưới lôi đài.

"Ngụy lão đại ông có ý gì!!!!"

"Haha, Thiếu Thiên, Văn Châu, lão phu đi đây, Phương Thế Kính sẽ dẫn dắt các ngươi."

Ngụy Sâm đưa tay nhéo mũi Hoàng Thiếu Thiên, "Khóc cái gì mà khóc, lớn như thế rồi còn không biết xấu hổ. Phải hòa thuận với Văn Châu đó. Nghe lời Phương tiền bối của ngươi đừng có gây sự nữa."

"Lão phu đi đây..."

Ngụy Sâm mặc lam bào thắt eo, chắp tay sau lưng dậm bước mà đi trong sự trầm mặc của quần chúng, vạt trường bào từng lớp theo bước chân bị hất tung như những đóa hoa, tựa như thiếu niên lang ghi dang bảng vàng đường làm quan rộng mở năm ấy.

Hắn cũng từng có một thời tiên y nộ mã.
_____

"Sau đó thì sao? Sau đó thì sao sau đó thì sao? Có tìm được người xấu không?"

"Cứ cho là tìm được đi."

"Vậy có báo được thù không?"

"Cái đấy thì chưa chắc."
_____

Vào đêm trước ngày Lam Vũ Các và Vi Thảo Đường quyết đấu lôi đài, thám tử của Lam Vũ Các đội sương phi thật nhanh báo về, rằng sau mười mấy năm cuối cùng cũng lần nữa tìm được tổ chức năm xưa sát hại Hoàng gia.

"Dụ Văn Châu ta nói cho ngươi biết, ta phải đi, lần này lại không đi thì không biết khi nào mới có thể tìm được manh mối của bọn chúng nữa. Lần trước tìm được ta vì trận quyết đấu nên muộn một ngày rồi không tìm được mấy tên trời đánh này nữa!!! Ta phải đi phải đi phải đi ta nói cho ngươi biết nếu ngươi không cho ta đi, ta ta ta ta chúng ta liền cắt đứt quan hệ! Tuyệt giao! Dụ Văn Châu ngươi nghe không!"

Hoàng Thiếu Thiên vừa nghe được tin này liền vội đến ngồi không yên, đi qua đi lại múa máy trước mặt Dụ các chủ rồi dọa dẫm Dụ các chủ bằng mấy câu chẳng có tính uy hiếp gì. Dụ các chủ nở nụ cười cam chịu, nhẹ nhàng lên tiếng ngắt lời hắn, "Lúc ra tay cẩn thận một chút, đối phương nhiều người."

"Dụ Văn Châu ta nói cho ngươi biết ta phải đi ngươi đừng tưởng... Hả? Ngươi đồng ý hả?" Hoàng Thiếu Thiên sửng sốt, trợn mắt há miệng nhìn Dụ Văn Châu vẫn đang chậm rãi thưởng trà, có vẻ là không ngờ đến việc mình không hề bị can ngăn.

"Còn lo lắng làm gì, cần ta đi cùng nữa sao?" Dụ Văn Châu cười ha hả híp mắt nhìn hắn.

"Như thế sao mà được, chỉ là một ổ cỏ dại mà còn muốn để Kiếm và Lời nguyền của Lam Vũ Các cùng ra tay sao? Nói đùa! Bản Kiếm Thánh đi chút rồi về." Hoàng Thiếu Thiên để lại một tràng cười sang sảng, rút Băng Vũ ra khỏi vỏ vẽ nên một đóa hoa kiếm rồi thu về như đang chơi đùa, nghiêng đầu, giống như một đêm mưa rất lâu về trước.

Vội vàng rời đi nhưng một giây cuối cùng vẫn quay lại nhìn Dụ Văn Châu một cái, nở một nụ cười tự tin, "Đa tạ các chủ."

Dụ Văn Châu đứng dậy chắp tay sau lưng nhìn hắn, "Không cần đâu."

"Đâu còn gì quan trọng hơn đòi lại công đạo."
________________________________________________

"Vậy, vậy hắn có thành công không?"

"Đương nhiên rồi, bằng không thì Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên hiện giờ từ đâu ra chứ?"

"Vậy trận tỉ thí ngày hôm sau với Vi Thảo Đường phải tính sao?"

"Chuyện này không thể không chịu một chút ảnh hưởng rồi."

"A, vậy Hoàng Thiếu Thiên ca ca thua sao?"

"Lam Vũ Các thua."
________________________________________________

Lam Vũ Các thua.

Đêm hôm trước Hoàng Thiếu Thiên chém giết quá độ, hung ác bứng luôn hang ổ kẻ thù cũ. Dụ Văn Châu ngoài miệng nói không lo nhưng vẫn bưng một chén trà đi qua đi lại trong sảnh lớn, đến tận hừng đông khi Hoàng Thiếu Thiên người đầy vết máu trở về mới yên tâm lại.

Kiếm và Lời nguyền trải qua một đêm không ngủ cảm xúc thay đổi thất thường cuối cùng bụi trần lắng xuống kết thúc mối thù mười năm, không kể đến một thở dài thả lỏng kia, chỉ một đêm vừa lo âu vừa hưng phấn chiến đấu đã khiến hai người kiệt sức.

Hai người thua trận như dự liệu, song song bị đánh bại.

Hai người cũng không có quá nhiều điều tiếc nuối, ngược lại, Hoàng Thiếu Thiên vẫn đang chìm đắm trong niềm vui báo được thù lớn, thậm chí còn thấy tinh thần sảng khoái nữa kia.

Nhưng quần chúng vây xem và một và các trưởng lão trụ cột của Lam Vũ Các thì không hài lòng, lấy gậy phong tỏa hiện trường lại không cho ai rời đi, cậy già lên mặt sai khiến mấy tiểu bối bê ghế dựa ra ngồi trước đám đông, cánh tay gầy đét như móng gà chỉ thẳng vào Hoàng Thiếu Thiên đang hí hửng cười đùa mà chửi, nói là muốn đòi một lời giải thích cho quần chúng đang xem trò vui.

"Nghiệt đồ! Nghiệt đồ!"

"Còn không biết ngại mà cười, mất hết mặt mũi rồi!"

"Mặt mũi của Lam Vũ Các đều bị các ngươi làm mất hết rồi!"

"Buông thả không quản giáo các ngươi quả thật chính là tâm bệnh của đám người già chúng ta, chúng ta vô cùng ân hận vì đã nuông chiều đám nghịch tử các ngươi thành bộ dạng này."

"Nếu hôm nay hai người các ngươi không thể đưa ra lời giải thích thì đừng hòng bước một bước nào vào cửa Lam Vũ Các nữa!"

Nụ cười trên mặt Hoàng Thiếu Thiên dần tắt. Dụ Văn Châu vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng nho nhã, lặng lẽ đưa bên tay đang không cầm kiếm lên nhéo vào bàn tay đang buông thõng của Hoàng Thiếu Thiên cảnh cáo hắn không được kích động.

Hoàng Thiếu Thiên hừ một tiếng ngẩng cao đầu đứng cạnh Dụ Văn Châu. Hai người bọn họ cùng đứng trên võ đài cao cao nhìn xuống quần chúng đang ồn ào bên dưới. Những khuôn mặt la ó, chửi bới, chỉ trích, hóng hớt, ném đá bọn họ, tất cả đều bộc lộ ác ý tự nhiên nhất trong sâu thẳm bản chất con người, đó là ác ý không hề che giấu, như vạn kiếm xuyên tim.

... Nếu ngươi giải thích, vậy là ngươi đang ba hoa để trốn tránh.

... Nếu ngươi im lặng, vậy là ngươi đang khuất phục, ngầm thừa nhận.

... Ngươi xem ngươi có làm gì cũng không tránh nổi. Đáng đời ngươi. Chính bởi các ngươi là người của Lam Vũ Các, là Kiếm và Lời nguyền tiếng tăm lừng lẫy, bởi vì các ngươi thua trận quyết đấu.

... Đáng đời các ngươi.

... Đáng!!!

Các trưởng lão đắc ý nhìn nhau, cảm thấy dùng khí thế của mình dọa hai thằng nhóc kia kinh sợ quả là dễ như trở bàn tay.

Dụ Văn Châu đột nhiên vung tay, hơi hắng giọng, nở nụ cười nhẹ, "Chư vị có bằng lòng nghe ta nói vài lời hay không."

Huyên náo ồn ào đột nhiên im bặt, là bới tiểu kiếm khách Lư Hãn Văn hằm hằm tức giận đứng sau Kiếm và Lời nguyền soạt một tiếng rút "Diễm Ảnh" ra khỏi vỏ, là bởi Trịnh Hiên tính tình hiền lành đột nhiên mặt lạnh như tiền, bởi Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên lặng lẽ nở nụ cười, để lộ một cái răng nanh nhỏ.

"Đối với việc Lam Vũ Các bại dưới tay Vi Thảo Đường hôm nay ta cảm thấy rất có lỗi."

"Nhưng ta nghĩ Thiếu Thiên ắt sẽ không ngại nói rõ nguyên nhân."

"Không ít người ở đây cũng đã biết khi Thiếu Thiên còn nhỏ, Hoàng gia bất ngờ gặp họa diệt môn. Nhờ có Ngụy tiền các chủ ra tay giúp đỡ mới có Thiếu Thiên của ngày hôm nay."

"Phi, lại còn kể khổ chứ, bọn ta cần nghe ngươi kể chuyện này sao? Không rảnh!" Đột nhiên một giọng nói lanh lảnh cất lên giữa đám đông khiến không ít người hùa theo.

"Im lặng..." Kiếm của Lư Hãn Văn đột nhiên quét một đường trên mặt đất, tiếng động khiến người nọ im bặt trong chớp mắt, Hoàng Thiếu Thiên không ngại ngùng cười ha hả một tiếng.

Dụ Văn Châu lại tiếp tục như không bị quấy rầy, tiếp tục nhẹ nhàng kể chuyện, "Thiếu Thiên từ nhỏ đã thề bằng cả mạng sống của mình, rằng một ngày nào đó hắn muốn diệt sạch đám giặc này. Nhưng đáng tiếc, mười mấy năm trôi qua, bọn ta tốn bao công sức tìm kiếm nhưng đều không có thu hoạch gì."

"Nói vậy vẫn chưa chính xác lắm, bởi vì đã có một lần bọn ta tìm được chúng. Nhưng trùng hợp lần đó cũng là đêm trước ngày quyết đấu, Thiếu Thiên vì nghĩ cho Lam Vũ Các nên cắn răng chờ hôm sau so tài xong mới mang kiếm chạy tới. Kết quả đám người kia rất xảo quyệt nên đã trốn trước."

"Đến đêm hôm qua, thám tử mới báo lại cho rằng đã tìm được, nên ta đã cho phép Thiếu Thiên đi báo thù."

"Ta, Dụ Văn Châu, các chủ đương nhiệm của Lam Vũ Các, đích thân cho phép Hoàng Thiếu Thiên."

"Thiếu Thiên đã trải qua một đêm ác chiến đương nhiên giờ thể lực chưa kịp hồi phục. Hôm nay so tài thua, ta thay hắn nhận lỗi."

"Nhưng ta vẫn luôn cảm thấy chuyện này đáng."

"Cảm ơn mọi người đã quan tâm Lam Vũ Các, nhưng chúng ta sẽ không nhận sai."

"Bởi vì chúng ta không sai."

Trưởng lão dưới lôi đài càng nghe càng tức đến nổi gân xanh, mặt đỏ bừng lên, "Dụ Văn Châu! Ngươi to gan! Ngươi có tin chúng ta sẽ thu hồi danh hiệu các chủ của ngươi hay không!"

Dụ Văn Châu khẽ vuốt hàn kiếm "Lời nguyền" Ngụy Sâm để lại cho hắn, cười híp mắt ngắt lời lải nhải của trưởng lão, "Nhắc đến to gan, ta có một chuyện muốn hỏi thử các vị... trưởng lão."

"Văn Châu hơi tò mò, hai lần liên tiếp thám tử của ta đều báo lại vào đêm trước những trận trạm chán quan trọng. Lần đầu là tỷ võ hoàng thượng tổ chức, khen thưởng phong phú. Chúng ta thắng, các trưởng lão không hề trách cứ chúng ta. Lần này đối mặt Vi Thảo Đường, không biết vì sao trên giang hồ đồn đại hết sức quá quắt, nói chúng ta với Vi Thảo Đường là đối thủ một mất một còn không độ trời chung. Các trưởng lão dường như rất coi trọng cuộc tranh tài này."

Một trưởng lão không khỏi chen lời, "Đừng có phí lời..."

Dụ Văn Châu không nể tình ngắt lời hắn tiếp tục nói, "Ta liền thấy rất kì lạ. Các trưởng lão rõ ràng biết mấy người bọn ta có quan hệ rất tốt với đám Vương đường chủ, Lưu Tiểu Biệt của Vi Thảo Đường, nhưng lại ngầm đồng ý với mấy lời nói nhảm của đám người rảnh rang trong giang hồ, khiến người ta cảm giác... như đang đổ thêm dầu vào lửa."

"Chuyện này khiến ta không khỏi liên tưởng đến tin tức mà đêm qua thám tử của ta khoai thai đến muộn rồi báo lại."

"Hắn nói hắn phát hiện những tên giặc này những năm gần đây không hề cố ý trốn tránh."

"Này khiến ta không thể không nghĩ nhiều, nếu đã không cố ý trốn, vậy sao thám tử Lam Vũ Các chúng ta liên tục phái đi đều không có thu hoạch gì?"

"Nói cách khác, những thám tử này đều khẳng định mình không phát hiện được gì? Vậy tại sao cứ vào đêm trước những sự kiện quan trọng trong mắt các trưởng lão mới đột nhiên có tin tức?"

"Vài thám tử không đưa tin gì kia đều sợ cái gì?"

"Thiếu Thiên sáng nay quay về có nói với ta, hắn thấy hơi khó hiểu, những tên giặc kia nhìn thấy hắn mặc áo bào xanh phản ứng đầu tiên bất lại không phải là sợ hãi, mà là theo phản xạ làu bàu 'Ây, sao lần này lại đến sớm vậy, không phải hai tuần trước mới đưa tới xong hả?' Đến tận khi Thiếu Thiên nhấc kiếm dứt khoát giết luôn con sâu rượu kia, mấy tên vô lại say đến túy lúy mới miễn cưỡng nhận ra có điều không ổn."

"Ta hơi tò mò, theo những tin tức đã có thì ai là người chăm phương ngàn kế nuôi đám thổ phỉ này, ai là người để khiến cho tin tức đến tận đêm trước ngày so đấu mới được báo về?"

"Ta nghĩ những người này nhất định rất thông minh. Nếu Thiêu Thiên không đi báo thù mà thi đấu bình thường thì Lam Vũ Các sẽ càng nổi danh hơn, còn nếu Thiếu Thiên chọn báo thù, khiến trận thi đấu hôm sau bị ảnh hưởng thì có thể mượn cớ để xóa bỏ danh hiệu của ta."

"Ai là người mà bất kể Thiếu Thiên chọn có đi hay không đều có thể trở thành ngư ông đắc lợi?"

"Nhưng ta lại nghĩ tiếp, chẳng nhẽ đám giặc này lại cứ tình nguyện bị người phía sau điều khiển thế này sao? Có lẽ nào có người ngay từ đầu đã bày ra một cái bố cục kinh thiên, bắt đầu từ trước cả khi Thiếu Thiên gia nhập Lam Vũ Các sao?"

"Ta lại nghiêng về phương án rằng có lẽ đám giặc này đã được nuôi từ lâu, nhưng mười mấy năm trước đã không thể nhổ cỏ tận gốc nên mới từng bước từng bước tính kế liền kế."

"Các người thấy sao, các trưởng lão Lam Vũ Các?"

Tay Dụ Văn Châu đã lên chuôi kiếm.

Sự xao động vừa mới dấy lên trong đoàn người đã bị dập tắt dần, đến khi Dụ Văn Châu nói xong thì đã trở thành sự yên tĩnh chết chóc.

"Hahahahahahahahahaha...!!"

Tiếng cười suồng sã chớp mắt vang khắp chốn. Là Hoàng Thiếu Thiên, làm ra một hành động y như khi Ngụy Sâm thua liên tục năm đó.

Nhưng vẫn có điểm khác biệt, điệu cười của Hoàng Thiếu Thiên giờ hung hăng hơn nhiều.

Hắn cười lớn, cười không hề kiêng nể gì, cười đến không thở ra hơi, cười đến mức cổ họng nghẹn lại, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống rồi lại khô.

Quần chúng không dám thở mạnh, chỉ còn tiếng cười của Hoàng Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, chĩa kiếm lên trời. Khán giả dưới đài ồ lên giật mình, có người còn bị bầu không khí đè nén đến cực điểm này dọa đến thét ra tiếng.

Nhưng Hoàng Thiếu Thiên chỉ dùng kiếm chống đất, dùng chuôi kiếm chống lấy cả thân thể đã cười đến nghiêng trái nghiêng phải, hệt như Ngụy Sâm năm xưa, chỉ khác là kiếm của hắn đã ra khỏi vỏ.

Hắn vẫn đang cười, cười đến chảy cả nước mắt.

Cười một tiếng, các trưởng lão sắc mặt tái nhợt, quần chúng kinh ngạc không ngớt.

Cười hai tiếng, các trưởng lão ngồi không yên, lục tục đứng dậy, quần chúng kinh sợ.

Cười ba tiếng, các trưởng lão vội vàng bỏ đi, quần chúng chạy thoát thân tỏa ra tán loạn khắp hướng.

Ngày trước luôn có người rảnh rang bàn luận, nói Hoàng Thiếu Thiên quá lắm lời, không xứng với khí chất Kiếm Thánh.

Hiện giờ lời đàm tiếu bị tiếng cười của hắn xé thành mảnh vụn như hoa tuyết bay bay, rồi lại bị kiếm khí cuốn lên cuồn cuộn.

Không còn ai dám nghi ngờ danh hiệu Kiếm Thánh của Hoàng Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên vẫn đang chống kiếm cười, lại cắt cả ánh chiều tà. Mọi người Lam Vũ Các im lặng vây quanh.

Hoàng Thiếu Thiên của thường ngày đều luôn cười đùa cợt nhả với mọi người, là một thiếu niên tỏa nắng chính hiệu. Riêng Dụ Văn Châu và Trịnh Hiên cũng từng tò mò, khi Hoàng Thiếu Thiên tức giận thì sẽ im lặng không nói gì hay chửi ầm lên.

Bọn họ đều sai rồi, Hoàng Thiếu Thiên tức giận thì sẽ giận quá hóa cười.

Hắn xem thường so đo toan tính. Hắn chỉ cần dùng tiếng cười ngông cuồng cho đối phương biết, ngươi chỉ là một trò đùa khôi hài.

Tuổi trẻ một thân, dùng khí phách sắc bén mở ra một vùng trời cho mình.

Quang minh lỗi lạc, dám làm dám chịu.

Hắn chính là Kiếm Thánh.
________________________________________________

Chuyện cũ kể xong, đại thúc cũng dắt tiểu cô nương về tới nhà.

Một người phụ nữ đang đứng ở cửa nhìn thấy tiểu cô nương liền vui mừng gọi liên hồi "nha đầu nha đầu", vừa mở rộng vòng tay ôm lấy tiểu cô nương cũng đang gọi mẹ,vừa cảm kích nhìn đại thúc, "Cảm ơn ngài, vất vả cho ngài rồi."

Tiểu cô nương vô cùng đắc ý, "Hôm nay ta được nghe tiên sinh kể chuyện của Kiếm Thánh Hoàng Thiếu Thiên của Lam Vũ Các đó!"

Người phụ nữ vừa dở khóc dở cười vừa quay qua cảm ơn đại thúc thêm một lần, "Thật sự rất cảm tạ ngài, tiên sinh kể chuyện!"

"Không có gì không có gì. Này nha đầu, đỡ lấy!" Đại thúc đột nhiên ném thứ gì đó cho cô bé, nhìn xuống hóa ra là một đồng tiền.

"Đã bảo rồi, lão phu đâu phải người kể chuyện gì!"

Đại thúc mặc lam bào dậm bước mà đi, vạt trường bào từng lớp theo bước chân bị hất tung như những đóa hoa, tựa như thiếu niên lang tiên y nộ mã một thời.

-END-

Hỏi:

Sau khi đánh bại Ngụy Sâm ba trận, Dụ Văn Châu đã làm gì? (3 hành động, mỗi hành động viết 1 từ)
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#2
Dụ Văn Châu thu kiếm, quỳ xuống, vái lạy (Ủa đúng hong ta? Hay phải viết 1 chữ :hmm)
 

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#3
Dụ Văn Châu thu kiếm, quỳ xuống, vái lạy (Ủa đúng hong ta? Hay phải viết 1 chữ :hmm)
chuẩn rồi ạ :xu @Phong1947 hốt ơi +1 đáp đúng cho chị Nguỵt ạ :xu:xu:xu
 

Bình luận bằng Facebook