- Bình luận
- 640
- Số lượt thích
- 3,906
- Fan não tàn của
- Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
Tác giả: roaring thunder
Edit: Nguyệt
Dou dựa trên cốt truyện: Giấc mộng xưa
-
Viết đại khái một fic ABO cổ trang cực bung xõa
Máu chó, mìn, hủ tục phong kiến tùm lum, không chịu được chạy lẹ luôn đi
Tuyến thời gian trong fic không đi theo đường thẳng, kể chuyện đan xen cả quá khứ và hiện tại
-
01.
Làn khói uốn lượn bốc lên từ lò hương hình đầu thú Tử Kim, cả căn phòng yên ắng không một tiếng động.
Kiều Nhất Phàm bồn chồn không yên đứng ở sảnh dưới, cung kính cúi đầu, không một ai dám thở mạnh dù chỉ một hơi. Gia chủ Vương Kiệt Hi yên vị trên chiếc ghế gỗ đàn kê ngay giữa sảnh trên.
Đại Vinh truyền thừa trăm năm đến nay, bốn gia tộc lớn Diệp, Vương, Trương, Lý gốc rễ lâu đời nắm trong tay vô vàn quyền lực. Họ Vương là hào môn thế gia chỉ đứng sau họ Diệp ở kinh thành, Vương Kiệt Hi, gia chủ đời này, lại càng là kinh tài tuyệt diễm, thủ đoạn tài tình, tuổi mới ba mươi đã đứng đầu lục bộ. Kiều Nhất Phàm chỉ là thị tòng bên cạnh thiếu gia Cao Anh Kiệt của phủ họ Vương, bản thân lại còn là Khôn Trạch, tuy sống trong Vương gia từ nhỏ nhưng đối mặt với Vương Kiệt Hi vẫn không khỏi sợ hãi, bàn tay rịn đẫm mồ hôi, lòng bất giác lo âu thấp thỏm.
Không ai hiểu được tâm tư Vương Kiệt Hi.
Cũng không biết rốt cuộc tại sao gia chủ đại nhân lại gọi một tên thư đồng nhỏ nhoi như y tới nói chuyện.
Tiếng nói nhẹ tênh của Vương Kiệt Hi vang lên trên đầu y: "Ngẩng lên."
Kiều Nhất Phàm nghe lệnh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía gia chủ như thần tiên trên cao, mi mắt khe khẽ run vì lo sợ, trông vừa yếu ớt, vừa ngoan ngoãn. Vương Kiệt Hi tỉ mỉ quan sát khuôn mặt thanh tú của thiếu niên: Từ khi Kiều Nhất Phàm phân hóa thành Khôn Trạch hồi nửa năm trước đến nay, khuôn mặt y càng ngày càng lộ rõ nét nhu hòa của Khôn Trạch, chỉ riêng đôi mắt kia vẫn trong veo, sáng ngời như cặp mắt của con nai con trong rừng là không đổi. Đứa trẻ này lớn lên trong phù, dù không xuất chúng, thường e dè nhưng lại rất biết thân biết phận, tính tình mềm mỏng —— quan trọng nhất là y trung thành, tận tâm, một lòng một dạ với Anh Kiệt.
Ấy là tốt nhất.
Vương Kiệt Hi nhìn Kiều Nhất Phàm đứng ở sảnh dưới, khoan thai hỏi: "Ta nhớ người vào nhà họ Vương từ mười hai năm trước?"
"Dạ phải." Kiều Nhất Phàm cung kính, giọng y rất khẽ, "Nhất Phàm mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nếu không nhờ đại nhân tốt bụng thu nhận, chỉ sợ đã sớm phơi thây đầu đường."
Vương Kiệt Hi lại lắc đầu: "Phụ thân ngươi khi còn sống làm quan thanh liêm, hắn chịu tội chết oan là bất hạnh của nhà họ Kiều. Cũng may tân đế đã vì hắn sửa lại án xử sai để hắn được yên nghỉ. Mẫu thân người trước khi đi đã tới cầu xin lão thái thái, mặc dù nàng chỉ là chi thứ nhưng dù gì cũng là người họ Vương ta, chúng ta không lý gì lại bỏ mặc ngươi."
Bàn tay giấu trong tay áo của Kiều Nhất Phàm dần siết chặt, ướt đẫm mồ hôi. Y thầm cười khổ tự giễu.
Đúng vậy, họ Vương có quyền có thế, thanh danh cao quý như vàng ròng, dù chỉ là tỏ vẻ cũng phải trưng hết nhân từ ân đức lên mặt. Ăn nhờ ở đậu nhiều năm như vậy, Kiều Nhất Phàm đã sớm quen rồi. Thiếu niên mồ côi từ nhỏ, phụ thân lại đeo ô danh trên lưng, từ khi nhập phủ tới nay, Kiều Nhất Phàm đã chịu đủ khinh miệt, kỳ thị, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí, hạ mình nhún nhường. May được Cao Anh Kiệt che chở mới không đến mức bị những thiếu gia ngậm thì vàng kia đuổi khỏi cửa, cuối cùng cầu được một góc an yên.
Một năm trước, tân đế đăng cơ, rửa sạch oan khuất cho phụ thân, rốt cuộc Kiều Nhất Phàm cũng có thể đường đường chính chính đối diện với người khác —— chẳng ngờ không lâu sau, y lại phân hóa thành Khôn Trạch.
Lần đầu động tình, y vật vã trên giường, cả người khô nóng gần phát điên mà lòng lại lạnh lẽo cùng cực.
Khôn Trạch số lượng ít ỏi, hơn nữa đa phần thể chất yếu ớt, dễ thụ thai, thường xuyên bị Càn Nguyên coi như công cụ tiết dục, hoặc bị đánh dấu, bị chiếm thành của riêng. Tình huống tốt nhất là được gả cho một Càn Nguyên hoặc Trung Dung, được bảo vệ cẩn thận, nhưng kể cả như thế cũng bị tù cấm trong thâm trạch đại viện, khó ngày được tự do.
Ước định cộng tế thiên hạ trước thần linh y và Cao Anh Kiệt lập khi thiếu niên cũng không bao giờ thực hiện được nữa.
Kiều Nhất Phàm gắt gao đè nén dục hỏa đang quấy phá trong cơ thể, cắn chặt mép chăn, lặng lẽ rơi nước mắt.
Anh Kiệt, Anh Kiệt.
Kiều Nhất Phàm cúi người, bình tĩnh nói: "Nhất Phàm lớn lên trong phủ họ Vương từ nhỏ, đại ân đại đức của gia chủ, Nhất Phàm dù phải hóa thành tro cũng khó lòng báo đáp hết."
"Không cần phải thế." Vương Kiệt Hi thản nhiên phất tay, bảo y đứng thẳng dậy.
Từ nhỏ Kiều Nhất Phàm đã phải sống những ngày tháng như bước trên băng mỏng, khả năng nhìn sắc mặt, đoán lòng dạ người khác của y cực nhạy bén. Thấy tình huống hôm nay, đoán trước là muốn y báo ơn, khó lòng nào thoái thác, do dự một hồi, y chủ động lên tiếng: "Gia chủ có gì phân phó xin cứ nói, Nhất Phàm... Muôn lần chết cũng không từ."
Vương Kiệt Hi nói: "Ngươi không cần căng thẳng. Ta gọi ngươi tới là có chuyện muốn nhờ, việc này cũng không quá khó khăn, chỉ cần cẩn trọng là được... Không đến mức phải chết muôn lần."
Kiều Nhất Phàm ngẩn người.
Vương Kiệt Hi tìm riêng y nói chuyện nghiêm túc như vậy chắc chắn không phải việc nhỏ, nhưng "chỉ cần cẩn trọng là được" rốt cuộc ý làm sao?
Vương Kiệt Hi nói: "Tháng Sáu năm sau Anh Kiệt vừa tròn mười sáu, mấy ngày trước ngự y đã tới xem qua, kỳ phân hóa cũng sắp đến." Lòng Kiều Nhất Phàm chợt hoảng, lại nghe Vương Kiệt Hi tiếp tục, từng câu từng chữ rành mạch nện thẳng vào lòng y, "Ta muốn nhờ người ở bên cạnh nó, giúp nó yên ổn chu toàn vượt qua."
"Nếu Anh Kiệt phân hóa thành Khôn Trạch, có ngươi bên cạnh cũng được dễ chịu hơn. Nếu nó phân hóa thành Trung Dung hay Càn Nguyên... thì cũng vậy."
"Thì cũng vậy" —— Kiều Nhất Phàm căng thẳng, hoảng hốt.
Gia chủ có ý gì?
Tại sao lại để một Khôn Trạch như y ở cạnh Càn Nguyên? Chẳng lẽ không sợ y nhân cơ hội bò lên giường thiếu chủ, cố tình dụ dỗ hay sao?
Vương Kiệt Hi bình tĩnh: "Nếu ngươi có thể ở cạnh nó, kỳ thật với cả hai đều là chuyện tốt." Đôi mắt bên lớn bên nhỏ của hắn bình tĩnh nhìn Kiều Nhất Phàm, không một chút gợn sóng, không tài nào phỏng đoán được, "Những gì ta nói, ngươi hiểu chứ?"
Một suy nghĩ khó tin xuất hiện trong lòng Kiều Nhất Phàm, nhưng y thực sự không dám tin, đến cả đầu ngón tay cũng run rẩy: "Nhất Phàm... chưa hiểu."
Vương Kiệt Hi thở dài: "Ý ta là chỉ cần không hoài thai, các ngươi ra sao cũng được. Ta sẽ không can thiệp, càng không ngang ngược chia rẽ."
Kiều Nhất Phàm giật thót như tâm tư bị búa tạ nện trung. Y kinh hãi mở to mắt nhìn về phía Vương Kiệt Hi.
"Sao, ta nghĩ sai rồi?" Vương Kiệt Hi để lộ chút ôn hòa và ngạc nhiên, "Ngươi không thích Anh Kiệt?"
Kiều Nhất Phàm mấp máy môi, không biết phải đáp thế nào.
Thích.
Đương nhiên y thích chứ.
Thuở nhỏ bước chân vào phủ họ Vương, y đã nếm đủ ấm lạnh cuộc đời, chỉ có thanh mai trúc mã Cao Anh Kiệt không để tâm địa vị khác biệt, thật lòng đối đãi với y suốt mười năm nay.
Nhưng y chẳng qua chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu, là một thư đồng nhỏ nhoi bên cạnh Cao Anh Kiệt, lấy đâu ra tư cách thích Cao Anh Kiệt, cháu trai Vương Kiệt Hi, người thừa kế gia tộc họ Vương nơi kinh thành ngay dưới chân thiên tử này chứ?
Ánh mắt Kiều Nhất Phàm bối rối, tim đập như trống đánh, hai má đỏ bừng. Y im lặng hồi lâu mới dám cúi đầu, lí nhí "Vâng" một tiếng.
"Vậy thì được." Vương Kiệt Hi nói, "Ta nghĩ Anh Kiệt cũng thích ngươi."
Kiều Nhất Phàm ngẩng đầu, mắt mở to như con nai nhỏ trong rừng.
Nét vụng về, hồn nhiên đó khiến Vương Kiệt Hi không khỏi mềm lòng, ngữ điệu cũng nhẹ nhàng hơn: "Anh Kiệt thường xuyên nhắc về ngươi với ta. Tâm tính nó trẻ con lại chưa thấu tỏ sự đời, nhưng ta thì hiểu tâm tư nó dành cho ngươi."
Đúng là cái tuổi mới chớm mùi tình tự, ngọt ngào qua đi, trong lòng Kiều Nhất Phàm chỉ còn lại đau xót và rối bời.
Y thân phận hèn mọn, dù là tài hoa, học vấn, tu dưỡng hay địa vị đều không có lấy một phân đăng đối cùng Cao Anh Kiệt. Người kia là người thừa kế gia tộc họ Vương nơi kinh thành, chính thê tương lai chắc chắn không thể là một tên hầu cận xuất thân thấp hèn.
Nhưng nếu Cao Anh Kiệt thích, Vương Kiệt Hi cùng chiều ý, cho y ở lại bên cạnh Cao Anh Kiệt. Quả thật hắn cực kỳ dụng tâm với người kế vị tự tay tuyển chọn.
Kẻ có tiền tam thê tứ thiếp vốn là chuyện thường, huống hồ quý phủ quyền cao chức trọng như phủ họ Vương.
Đây đã là kết cục tốt nhất đối với Kiều Nhất Phàm rồi.
Lưỡng tình tương duyệt, gả vào hào môn, thân là một Khôn Trạch định sẵn yếu thế, y còn gì để bất mãn.
Y còn gì dám bất mãn?
Trong Vương phủ thâm trạch đại viện, y chưa bao giờ có quyền từ chối.
Kiều Nhất Phàm khép đôi mắt đã cay cay, ngoan ngoãn thi lễ: "Ý của gia chủ, Nhất Phàm đã hiểu. Xin đại nhân yên tâm, Nhất Phàm... Chắc chắn không phụ nhờ cậy."
Y muốn đường đường chính chính đứng sóng vai với Cao Anh Kiệt như thân cây thanh cao đĩnh bạt, cùng tắm ánh trăng trời, cùng đón sương mai gió thổi, cành lá tỏa rộng thoải mái, thân thiết đan vào nhau.
Nhưng y lại chỉ là một ngọn cỏ hèn kém trong bùn đất.
Một ngọn cỏ không xứng được nhắc tới.
Lúc Kiều Nhất Phàm rời khỏi thư phòng của Vương Kiệt Hi, mặt trời đã ngả về Tây. Hành lang gấp khúc chìm sâu trong bóng tối, cơn gió se se lạnh thổi qua, đóa hoa trắng như tuyết rơi xuống trong đình viện tựa như thiếu nữ u sầu đầy tâm sự, từng cánh từng cánh rời rạc rơi lẫn vào bụi đất.
Sân không vắng vẻ tàn xuân
Hoa lê đầy đất, cửa còn cài then.
Y cúi đầu nhìn chằm chằm mảnh hoa tàn, ngón tay run rẩy siết chặt lấy cổ tay áo.
Một giọt nước chợt rơi, ngấm vào đóa hoa trắng muốt rồi lặng lẽ biến mất.
Tất cả người trong phủ lớn họ Vương đều biết tiểu thiếu gia Cao Anh Kiệt mặt nào cũng tốt, chỉ mỗi một thói sửa mãi không xong là hồi lâu không trông thấy Kiều Nhất Phàm sẽ quýnh quáng hết lên.
Theo lý mà nói, Kiều Nhất Phàm chỉ là một kẻ hầu, dẫu có lớn lên bên nhau từ nhỏ cũng không đến mức phải bận lòng như thế. Từ nửa năm trước, khi Kiều Nhất Phàm phân hóa thành Khôn Trạch, những lời gièm pha càng lúc càng cay nghiệt, phần đa mọi người đều coi y là "thông phòng" của Cao Anh Kiệt —— nhìn tiểu thiếu gia sốt sắng quan tâm như thế, bảo chưa từng đụng chạm với nhau ai tin? Chưa biết chừng còn do y cậy bản thân là Khôn Trạch, dụ dỗ tiểu thiếu gia ngây thơ lên giường ấy chứ.
Tiểu thiếu gia chưa tròn mười sáu, còn chưa phân hóa kia kìa, chậc chậc...
Miệng lưỡi đám hạ nhân luôn đố kỵ, bẩn thỉu như vậy. Có lần Cao Anh Kiệt vô tình nghe thấy, nổi trận lôi đình ngàn năm hiếm gặp, đuổi thẳng tất cả những kẻ đó ra khỏi phủ.
Không biết đã bao nhiêu lần giải thích nhưng chẳng mấy ai tin hắn và Kiều Nhất Phàm chưa bao giờ phát sinh quan hệ kia. Quen nhau khi nhỏ, hiểu nhau khi lớn, trong lòng hắn, Kiều Nhất Phàm như đám mây trên trời, là nơi mềm mại, sạch sẽ nhất trên đời. Cao Anh Kiệt ước sao có thể ở bên y từng giây từng phút, thậm chí cả đời cả kiếp, ngày đêm bầu bạn, tuyệt không thấy chán.
Nhất Phàm tốt như vậy, sao hắn có thể để cho kẻ khác vấy bẩn dù chỉ nửa phần.
Về phần "ở bên cạnh", "ngày đêm bầu bạn" như thế nào, Cao Anh Kiệt tâm tính thuần khiết ngại ngùng, chỉ cần giống như khi còn bé đã đủ mỹ mãn rồi. Thỉnh thoảng trong đầu xuất hiện một tưởng tượng mờ ảo thoáng qua đã xấu hổ không chịu được, nào dám nghĩ những thứ "ướt át" hơn.
Hôm đó, Cao Anh Kiệt trở lại viện tử của mình sau buổi học, hỏi khắp một vòng vẫn không thấy Kiều Nhất Phàm. Ngày đã tàn, giờ cơm tối gần đến, hắn bèn tự đi tìm người. Lúc tìm thấy, Kiều Nhất Phàm đang ngồi trên lan can ở một góc sâu của hành lang, nhìn những đóa hoa trắng như tuyết rơi đầy đất, nét mặt chẳng biết là thẫn thờ hay hoang mang.
Đó giờ y vẫn luôn nhiều tâm sự như thế.
Cao Anh Kiệt khẽ cau mày.
Hắn bước tới, nhẹ nhàng vỗ vai Kiều Nhất Phàm từ sau lưng, mỉm cười ghé sát lại muốn đùa cho y vui: "Nhất Phàm, đang nghĩ gì đó?"
Kiều Nhất Phàm hoàn hồn, thấy rõ người tới liền mỉm cười theo phản xạ, gọi: "Anh Kiệt."
Nét cười ấy mỏng như sợi tơ, mong manh đến mức như thể sẽ đứt đoạn ngay giây tiếp theo. Cao Anh Kiệt nóng hết cả ruột: Y cười miễn cưỡng đến vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Gia chủ tìm ngươi có làm gì?" Cao Anh Kiệt nắm chặt tay Kiều Nhất Phàm, hỏi han thân thiết.
"Không có gì." Kiều Nhất Phàm lắc đầu, "Chỉ là nói chút chuyện với ta."
Cao Anh Kiệt chớp chớp mắt như con thú nhỏ tò mò: "Chuyện gì?"
Kiều Nhất Phàm chỉ cụp mắt, tránh ánh nhìn của hắn: "Anh Kiệt... Xin lỗi, ta... ta không thể nói cho thiếu gia biết."
Ngữ điệu của y rất do dự, cực kỳ không tình nguyện, Cao Anh Kiệt nghe mà đau lòng không thôi, vội nói: "Không sao, không sao. Nhất Phàm không muốn nói ta biết, vậy... vậy cũng được. Chỉ là ta không yên lòng... Chuyện đại nhân nói với ngươi là chuyện tốt hay chuyện xấu...?"
Kiều Nhất Phàm thở dài, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Cao Anh Kiệt, khẽ đáp: "Ta không biết." Thấy ánh mắt lo lắng của Cao Anh Kiệt, lòng y áy náy không thôi nhưng vẫn nở nụ cười ôn hòa, trấn an: "Được rồi, Anh Kiệt, thiếu gia đừng suy nghĩ nhiều quá. Kỳ thực có lẽ là chuyện tốt, ngặt nỗi ta vẫn chưa hiểu rõ vài chỗ thôi. Ừm... Thiếu gia không cần lo cho ta đâu."
Cao Anh Kiệt trông có vẻ vẫn chưa thực sự vừa lòng nhưng vẫn "À" một tiếng, giọng hơi buồn buồn: "Vậy... Nếu thật sự có chuyện gì, Nhất Phàm đừng gạt ta đó."
"Ừ." Kiều Nhất Phàm gật đầu.
Nét mặt Cao Anh Kiệt trông tươi tắn hơn chút, siết chặt lấy tay y, mỉm cười ngại ngùng: "Không nói chuyện này nữa, chúng ta đi ăn cơm chiều nhé? Nghe nói hôm nay nhà bếp nấu món canh sườn hầm măng xuân ngươi thích ăn nhất đó."
"Ừ." Kiều Nhất Phàm gật cười, mỉm cười hiền hòa.
Y để Cao Anh Kiệt tùy ý kéo mình đi xuyên qua hành lang gấp khúc vương đầy hoa lê rụng, vừa cam tâm tình nguyện, vừa tuyệt vọng trầm luân.
Anh Kiệt.
Anh Kiệt.
02.
Quả nhiên Vương Kiệt Hi liệu sự không sai chút nào.
Tháng Ba vừa hết, đào hồng liễu lục ngợp trời tháng Tư cũng qua nhanh. Đợi đến ngày xuân tàn cũng vừa lúc Cao Anh Kiệt phân hóa.
Đó là một đêm hết sức bình thường, gió cũng rất êm ả, dịu dàng. Kiều Nhất Phàm vừa rời khỏi chỗ quản gia, đang chầm chậm trở về theo con đường hành lang gấp khúc với đèn lồng treo cao thì chợt nghe tiếng huyên náo từ đằng xa. Tiếp đó, y bị người ta vội vã gọi tới: "Kiều công tử của ta ơi, lúc nào rồi mà ngươi vẫn còn ở chỗ này!"
"Làm sao vậy?" Kiều Nhất Phàm lo lắng. Y nhận ra cô nương này, đây là thị nữ Lục Tụ trong viện tử của Cao Anh Kiệt, "Lục Tụ, ngươi từ từ thôi."
"Từ cái gì mà từ nữa." Lục Tụ kéo y chạy vội đi, "Tiểu thiếu gia đang tìm ngươi gấp lắm rồi."
Chuyện Cao Anh Kiệt phân hóa xảy ra quá đột ngột, cả phủ đều xoay mòng mòng quanh vị tiểu thiếu gia được gia chủ nâng niu trong lòng bàn tay, người trên kẻ dưới không ai rảnh rỗi. Kiều Nhất Phàm vừa vào viện tử liền bị giao việc.
Thị nữ kéo thẳng y vào phòng Cao Anh Kiệt. Không biết liệu có ai căn dặn từ trước hay không, thị nữ, sai nha bên ngoài nhoáng cái đã lui sạch.
Cả căn phòng tĩnh lặng, màn giường buông xuống, chỉ có tiếng rên khe khẽ đè nén là âm thanh quen thuộc của thiếu niên kia nhưng lại bị lửa dục xa lạ đốt cho khàn đặc. Kiều Nhất Phàm lặng lẽ vén rèm che, bấy giờ mới thấy Cao Anh Kiệt nằm trên giường, áo ngủ bằng gấm bị vứt sang một bên, áo trong cũng xộc xệch, hiển nhiên là khô nóng khó chịu. Thấy y đến, Cao Anh Kiệt chợt tỉnh giây lát, nhìn y bằng ánh mắt tủi thân: "Nhất Phàm, sao giờ ngươi mới tới..."
Nhìn hắn khó chịu, Kiều Nhất Phàm cũng xót, áy náy trả lời: "Xin lỗi Anh Kiệt, quản gia giữ ta lại nói chuyện hơi lâu, vừa nãy mới biết chuyện của thiếu gia. Thiếu gia..."
"Ừ, phân hóa thành Càn Nguyên." Cao Anh Kiệt nói, nét mặt cũng không thực sự vui vẻ, "Thái y trong cung tới xem qua, đã nói với ta. Chuyện này chắc chắn khiến mọi người đều "vui mừng"."
Kiều Nhất Phàm biết kỳ vọng được đặt trên vai người kia không thể nói là không lớn, cũng không hề nhẹ nhàng. Y đau lòng không thể san sẻ với người kia, chỉ có thể nắm chặt tay Cao Anh Kiệt, khẽ khàng trấn an: "Anh Kiệt, ấy là chuyện tốt."
"Ta biết. Những kẻ nhàn rỗi gièm pha sẽ bớt đi rất nhiều, gia chủ cũng có thể yên tâm hơn không ít." Cao Anh Kiệt thấp giọng đáp. Hắn chỉ cảm thấy bàn tay bạn mình hôm nay vừa mềm mại, vừa mát mẻ, nắm lấy thấy thoải mái không tả xiết, khiến hắn không kìm được mà lưu luyến muốn nắm chặt tay Kiều Nhất Phàm mãi, giọng nói vừa rầu rĩ, vừa khó chịu: "Nhưng thật sự khó chịu lắm luôn, phân hóa Càn Khôn đều như vậy sao? Nhất Phàm... Lúc đó ngươi cũng thế này ư?"
Kiều Nhất Phàm nhớ lại lần động tình đầu tiên vừa hỗn loạn vừa rối ren của mình, y sượng người, mỉm cười bất đắc dĩ: "Ta là Khôn Trạch, sao giống thiếu gia được." Y sờ thử cái khăn đắp trên trán Cao Anh Kiệt, cảm thấy đã không còn mát nữa, toan đứng dậy thay khăn cho hắn.
Cao Anh Kiệt bỗng giữ chặt tay y, giọng tội nghiệp: "Nhất Phàm, đừng đi..."
Kiều Nhất Phàm rất khó xử: "Nhưng ta phải giúp thiếu gia..."
"... Mấy chuyện đó cứ để người khác làm là được, biết bao nhiêu người hầu thế kia cơ mà." Cao Anh Kiệt nằm bẹp trên giường, giọng rất yếu ớt như đang làm nũng, "Nhất Phàm, ngươi ở cạnh ta được không."
Từ nhỏ, Kiều Nhất Phàm đã không cách nào từ chối mỗi khi Cao Anh Kiệt trưng ra dáng vẻ này.
"Nhất Phàm." Cao Anh Kiệt lại gọi, "Ngươi đi đâu suốt mấy ngày nay, tan học ta tìm ngươi khắp nơi cũng không thấy, còn tưởng người ghét ta rồi."
"Thiếu gia nói gì vậy chứ." Kiều Nhất Phàm cười khổ.
Cao Anh Kiệt vội nói: "Vậy ngươi ở bên cạnh ta được không? Nhất Phàm, ta khó chịu lắm..."
Hắn đỏ mặt, giở hết những chiêu bài nhõng nhẽo ra, cương quyết kéo Kiều Nhất Phàm lên giường. Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, tuy mang danh phận chủ tớ nhưng thực chất lại càng giống huynh đệ hơn, không biết đã ngủ chung giường với nhau bao nhiêu lần, thật cũng không có gì kỳ lạ.
Kiều Nhất Phàm mất thăng bằng, ngã xuống đệm giường thơm ngát huân hương, nhào vào lòng Cao Anh Kiệt. Cao Anh Kiệt tâm tư đơn thuấn, vốn chỉ muốn nằm cạnh bạn thân như lúc nhỏ, nhưng khoảnh khắc thoáng đụng chạm da thịt với Kiều Nhất Phàm, lại ngửi được mùi hương tỏa ra từ tuyến thể nằm sau gáy Khôn Trạch, lòng hắn bỗng rục rịch, gần như bị kích thích ngay tắp lự.
Thân thể cả hai dán sát vào nhau, biến đổi dù chỉ một chút cũng cảm nhận được rất rõ ràng, chuyện thế này khiến đôi bên đều xấu hổ. Kiều Nhất Phàm hiểu chuyện từ sớm, vành tai, gò má lập tức đỏ bừng, chỉ cúi đầu không dám nhìn vào mắt Cao Anh Kiệt.
Nến đỏ cháy lách tách, Cao Anh Kiệt nhìn thấy vành tai hồng hồng vài cái cổ trắng ngần của y, tim đập càng lúc càng nhanh hơn.
Cao tiểu thiếu lớn lên trong danh gia vọng tộc, tuy nói tâm tính thuần lương nhưng thực chất cũng không phải hoàn toàn không hiểu sự đời. Tỳ nữ sai nha lén lút yêu đương là chuyện thường có, nhìn thấy nhiều, chuyện gì cũng không thấy lạ lẫm.
Tuy nói vậy nhưng chung quy vẫn là lần đầu, huống hồ còn là người trong lòng ngay bên cạnh. Cao Anh Kiệt chân tay luống cuống, hỏi: "À... À thì... Nhất Phàm... Chuyện này phải làm sao?"
Tim Kiều Nhất Phàm đập như trống dồn, y cúi đầu, vành tai đỏ như sắp nhỏ máu: "Đây là phản ứng bình thường."
Y nghĩ đến chuyện Vương Kiệt Hi đại nhân phân phó không lâu trước kia, nghĩ đến thân phận thấp kém nhỏ nhoi như hạt bụi của bản thân, nghĩ đến tình cảm vô vọng nơi đáy lòng mình. Trong khoảnh khắc đó, y nghĩ đến rất nhiều điều, cảnh ngộ mất thể diện, không có lấy một chút tự tôn và niềm ái mộ, ngượng ngùng cuối cùng chôn sâu trong tâm khảm.
Tuyệt vọng đến cùng cực lại biến thành những trằn trọc, triền miên không hồi kết.
Cuối cùng, y cố nặn ra một nụ cười trấn an, "Không sao đâu, Anh Kiệt, đừng sợ." Rốt cuộc cũng chuẩn bị tâm lý xong xuôi, ngần ngừ vươn tay, chạm lên phần thân thể nóng bừng của Cao Anh Kiệt qua lớp y phục.
Cao tiểu thiếu gia như ngừng thở.
Kiều Nhất Phàm cũng đã từng đọc về chuyện này. Kỳ nhạy cảm là lúc Càn Nguyên chìm sâu trong tình dục, bắt buộc phải dùng dược thạch ép lui hoặc tự giải quyết. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên y làm chuyện này với người khác, động tác không thể nào thuần thục, thậm chí còn có thể gọi là ngây ngô. Nhưng Cao Anh Kiệt cũng nào từng trải qua chuyện này? Huống hồ người trước mặt còn dịu dàng đến thế.
Đối với cả hai, những điều tiếp theo đều nằm ngoài sức tưởng tượng. Cả hai vốn là thanh mai trúc mã, hơn nữa còn là tri tâm tri kỷ, những chuyện phát sinh giờ phút này lại sớm vượt khỏi ranh giới bạn bè. Da thịt kề cận, hô hấp dồn dập, mùi hương quen thuộc nhất của Khôn Trạch và khoái cảm chưa từng có cả về thể xác lẫn tinh thần, tất cả đều khiến Cao Anh Kiệt ý loạn tình mê, đầu óc trống rỗng.
Dù gì cũng là lần đầu, chẳng mấy chốc hắn đã bắn trong tay Kiều Nhất Phàm. Phía sau màn trướng, hơi thở của Càn Nguyên và Khôn Trạch dây dưa, hương hoa mai thoang thoảng hòa lẫn vào với mùi lá trúc, tạo thành bầu không khí ướt át khó tả bằng lời. Nhận thấy nơi bí mật giữa hai chân bắt đầu ươn ướt, Kiều Nhất Phàm thầm biết không ổn, vội đứng dậy, chính lại y phục, né tránh ánh mắt Cao Anh Kiệt, giọng hơi bối rối, "Được rồi Anh Kiệt, ta giúp thiếu gia được chừng ấy thôi. Thiếu gia nghỉ ngơi sớm, ta về trước."
Bầu không khí đang dễ chịu, y lại vội vàng muốn tránh đi, Cao Anh Kiệt nắm chặt lấy cổ tay y mà không thèm suy nghĩ, hỏi gấp: "Sao vậy Nhất Phàm?"
Là do hắn quá đường đột sao? Đã khiến Nhất Phàm giận rồi sao?
"Anh... Anh Kiệt, thiếu gia xin buông tay." Kiều Nhất Phàm không kịp tránh, hai má đỏ bừng, giọng cũng hơi hổn hển, "Ta phải đi thôi, bằng không..."
Chợt ngừi thấy mùi hương khác hẳn Khôn Trạch bình thường khác, Cao Anh Kiệt hiểu ra, chớp chớp đôi mắt: "Kỳ chịu ơn?"
Thể chất Khôn Trạch nhạy cảm, bị Càn Nguyên dẫn dắt tiền vào kỳ động tình hay còn gọi là kỳ chịu ơn là chuyện thường thấy. Chịu ơn, ý nghĩa đúng như tên gọi, là Khôn Trạch tình nguyện phủ phục dưới thân Càn Nguyên.
Tình huống trước mắt quá rõ ràng, Cao Anh Kiệt đoán ngay được nguyên do nhưng cả hai đều dễ xấu hổ, nhất thời không biết phải mở miệng thế nào. Sóng tình chầm chậm cuốn tới, Kiều Nhất Phàm hoảng hốt, tuyệt không tình nguyện bại lộ dáng vẻ hèn kém trong kỳ động tình trước mặt người kia, chỉ cố dịu giọng hơn nữa, năn nỉ: "Anh Kiệt, thiếu gia để ta về phòng đi mà, còn chần chừ nữa sẽ muộn mất."
Cao Anh Kiệt không chịu buông tay. Hắn yên lặng nhìn Kiều Nhất Phàm, dường như đây là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ này ở người đối diện, trái tim thiếu niên đập thình thịch không ngừng. Hắn nắm lấy cổ tay Kiều Nhất Phàm, cố lấy dũng khí, nhẹ nhàng dỗ dành: "Nhất Phàm, để ta giúp ngươi được không? Ngươi... Ngươi cũng vừa giúp ta mà..."
Khôn Trạch ngoan ngoãn trước Càn Nguyên là bản năng đã khắc vào xương, nhưng Kiều Nhất Phàm nhất quyết không chịu như vậy. Huống hồ Cao Anh Kiệt là thế tử của phủ họ Vương, là thanh mai trúc mã, là bằng hữu tri kỷ, hơn hết còn là chủ nhân của y.
Y sao có thể như thế.
Sóng tình ập đến, Kiều Nhất Phàm cố gắng đè nén dục vọng đang rục rịch trong lòng, khép đôi mắt vừa nhiệt tình vừa tuyệt vọng: "Anh Kiệt, thiếu gia không biết giúp ta thế nào đâu."
Cao Anh Kiệt ôm lấy y từ phía sau, cởi bỏ đai áo trên người y, thì thầm bên tai y: "Nhất Phàm, ngươi dạy ta là được mà.
03.
Rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại trở thành như thế này?
Cao Anh Kiệt như chìm trong mây, cả người nóng rẫy, mọi thứ xung quanh cảm tưởng như ảo giác. Nhưng giờ khắc này, hắn đang nằm giữa giường gấm, không còn tâm trí đâu để suy nghĩ những điều khác, hình ảnh hiện hữu trước mắt đã chiếm trọn sự chú ý của hắn.
Kiều Nhất Phàm quỳ ngồi trên thân hắn, y phục trút xuống từng món một, để lộ vòng eo gầy và bắp đùi trắng mịn. Vì đang trong kỳ chịu ơn, gò má y đỏ lựng, ánh mắt lảng tránh nhìn đi hướng khác. Lần đầu tiên trong đời y bại lộ toàn bộ thân thể mình trước mặt người khác, xấu hổ đến mức không dám nhìn vào mắt Cao Anh Kiệt.
Người y như nhũn xuống, chỉ có thể chống tay bên hông Cao Anh Kiệt, miễn cưỡng giữ cho bản thân mình không ngã. Nhưng hạ thể hai người áp sát vào nhau, chỉ một chút cọ sát cũng khiến đôi bên run lên vì động tình. Còn thêm cả chất lỏng ẩm ướt, dinh dính khó lòng nào bỏ qua chảy ra từ cái miệng nhỏ phía dưới của Kiều Nhất Phàm, mang theo mùi hương ngọt thơm nồng nàn của Khôn Trạch.
Cao Anh Kiệt mê muội như bị y hớp mất hồn, không thể dời nổi ánh mắt. Kiều Nhất Phàm lại cứ cố gắng duy trì một chút lý trí cuối cùng, tận tình hướng dẫn. "Chỗ này." Ngón tay thon dài của y chậm rãi trượt xuống dưới, chạm đến tiểu huyệt của mình, tiếng nói khe khẽ run như đóa hoa e lệ không mang nổi những giọt sương sớm trĩu nặng, "Là chỗ Khôn Trạch thụ thai."
Cao Anh Kiệt bất giác vươn tay chạm tới nơi ướt át kia: "Chỗ này sao?" Ánh mắt hắn đơn thuần xen lẫn chút tò mò, sai mê, ngón tay chọc nhẹ vào vách thịt mềm mại kia liền cảm thấy như bị hút lấy. Đồng thời, Kiều Nhất Phàm cũng run người, bật ra một tiếng nức nở khó nhịn. Cao Anh Kiệt giật thót, phản ứng đầu tiên là hoảng hốt, luống cuống, "A, xin lỗi... Chỗ... chỗ này không thể chạm vào sao?"
"... Không... Không phải không thể chạm vào." Kiều Nhất Phàm do dự hồi lâu lại kéo tay hắn, dẫn dắt Càn Nguyên đụng chạm tới nơi riêng tư của mình. Y ghé sát bên tai Cao Anh Kiệt, ôm cổ người kia, "Chỉ là chạm vào rồi thì phải chịu trách nhiệm."
Ngón tay Cao Anh Kiệt duỗi vào tiểu huyệt của y, đỏ mặt, giọng lại rất kiên định: "Ta sẽ chịu trách nhiệm."
"... Ừ." Kiều Nhất Phàm ngửa cổ, khoái cảm chạy thẳng lên đầu dọc theo sống lưng.
Không phải y chưa từng thủ dâm, nhưng cảm giác khi tay người khác chạm vào hoàn toàn khác với khi bản thân tự đụng chạm, càng không phải nói người đang đùa bỡn nơi riêng tư của y lúc này chính là Cao Anh Kiệt.
Chủ nhân của y, bằng hữu của y, người y thầm ái mộ.
Chỉ suy nghĩ vậy thôi đã khiến y vừa kích động, vừa xấu hổ, lại vừa trầm luân.
Khi Cao Anh Kiệt duỗi ngón tay thứ ba vào, bắt đầu khuấy đảo bên trong, Kiều Nhất Phàm cảm giác bản thân như bị nhồi đầy. Y buông thả hết thảy, để mặc Cao Anh Kiệt làm những động tác có phần ngây ngô, vụng về nhưng lại khiến thân thể y nóng bừng, ướt át, nghe Cao Anh Kiệt kề cánh môi sát bên tai y, vừa hôn vừa hỏi: "Nhất Phàm, sau đó thì sao?"
"Sau đó... Anh... Anh Kiệt, thiếu gia rút tay ra trước đã."
Cao Anh Kiệt nghe lời, rút ngón tay ra. Chỉ mới thế thôi, bên dưới đã cảm thấy trống rỗng. Kiều Nhất Phàm căm ghét bản năng dâm đãng của Khôn Trạch trong người mình nhưng lúc này lại chẳng có sức đâu suy nghĩ việc khác. Cuối cùng, y cầm lấy hạ thân đã cương cứng của Cao Anh Kiệt trong sự do dự, đặt nó ngay trước miệng huyệt đang hé mở của mình, "Sau đó... Càn Khôn hoan ái... Chính là như vậy."
Y chống lên người Cao Anh Kiệt mượn lực, ngồi xuống từng chút, từng chút một.
Cảm giác đầu tiên là khó chịu. Quá to, lại còn vừa nóng vừa cứng, dù nơi đó đã trơn tuột cũng không tránh được đau đớn. Kiều Nhất Phàm cảm tưởng như cả người mình bị xuyên thủng, bị nhồi đầy căng, thịt mềm bên trong thân thể bị ép phẳng ra, không chừa lấy một khe hở.
Nhưng như vậy vẫn chưa hết. Thứ kia của Cao Anh Kiệt quá dài, lại vì y ngồi xuống khiến nó chọc thẳng tới lối vào khoảng sinh sản nhưng vẫn chưa vào hết toàn bộ. Đến hôm nay Kiều Nhất Phàm mới biết hóa ra bên trong cơ thể mình còn có một nơi vừa sâu, vừa mềm đến vậy, chỉ dùng ngón tay thì không tài nào chạm đến được.
Chỉ khi bị người khác xâm chiếm, nơi bí mật đó mới có thể bị tìm ra.
Khoảnh khắc suy nghĩ ấy lóe lên, Kiều Nhất Phàm xấu hổ không chịu nổi.
Y thật sự làm chuyện đó với Cao Anh Kiệt, với thanh mai trúc mã của y, với người bạn tâm giao của y, với chủ nhân của y. Những lời đồn đại vô căn cứ bên ngoài y đều đã nghe, bọn họ nói y trông thì ngây thơ nhưng thực chất lại dâm đãng, nói y quyến rũ tiểu thiếu gia, không biết đã mây mưa bao nhiêu bận. Quá khứ, y cảm thấy những lời ấy toàn là vô căn cứ, nhưng đến thời điểm hiện tại, y chợt nghĩ hình như mình quả đúng dâm đãng như những gì bọn họ nói. Bằng không, sao y có thể chủ động ngồi trên thân Càn Nguyên, chủ động mời gọi Càn Nguyên xâm phạm y, cảm thấy sung sướng đến mê mẩn trong đêm đầu bị phá thân như thế?
Cao Anh Kiệt tựa vào gối mềm, say mê, tham lam ngắm nhìn tất thảy trước mắt.
Cảm giác hạ thân được bao bọc thật chặt rất sung sướng, vách thịt mềm mại ướt át dán sát vào, gắt gao hút lấy, cơ hồ khiến da đầu y run lên, kìm không nổi muốn bắn. Kiều Nhất Phàm cưỡi trên người hắn, khe khẽ thở dốc, sắc ửng đỏ phiến tình lan từ hai gò má xuống tận xương quai xanh, từng giọt mồ hôi đọng trên da thịt trắng trẻo nhẵn nhụi, dưới ánh nến, trông sắc tình đến khó tả.
Hắn chưa bao giờ thấy cảnh nào đẹp hơn cảnh lúc này, cũng chưa bao giờ cảm nhận khoái cảm say mê lòng người hơn hiện tại. Rốt cuộc Cao Anh Kiệt hiểu được vì sao lại có nhiều người trầm mê trong hoan ái đến thế. Nếu mỗi bận mây mưa đều như lúc này, vậy hắn tình nguyện đêm đêm sênh ca cùng Nhất Phàm.
Nhất Phàm. Nhất Phàm. Đã quen biết nhau nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn Nhất Phàm bằng ánh mắt này. Lần đầu tiên Cao Anh Kiệt ý thức được Càn Nguyên và Khôn Trạch khác nhau đến nhường nào nhưng kỳ lạ là hắn không cảm thấy có gì không ổn, có gì không đúng. Dường như hai người vốn dĩ nên thân mật, khăng khít như thế, da thịt triền miên, không gì có thể tách rời.
Kiều Nhất Phàm quỳ ngồi trên người hắn, tự mình chuyển động chầm chậm. Cảm giác hạ thân được ra vào giữa huyệt thịt rất sung sướng, mỗi lần đâm sâu tới, Cao Anh Kiệt tưởng chừng như mình đang xuyên qua từng tầng thịt non vừa ngoan ngoãn lại vừa dính người, giống hệt bản thân Kiều Nhất Phàm dịu dàng mặc người phóng túng, khiến hắn hận không thể tiến vào nơi sâu hơn nữa, đùa bỡn Nhất Phàm quá đáng hơn nữa.
Dù gì cũng là thân thể Khôn Trạch, lại thêm ảnh hưởng của kỳ chịu ơn, Kiều Nhất Phàm tự mình chuyển động một hồi đã thở hổn hển, động tác chậm dần, tứ chi rệu rã, cánh tay không còn bao nhiêu sức lực cố chống trước ngực Cao Anh Kiệt. Y rũ hàng mi dài, xuân tình lấp loáng nơi đáy mắt, nhìn Cao Anh Kiệt, yếu ớt gọi: "Anh Kiệt..."
Cao Anh Kiệt ôm lấy vòng eo đã mỏi nhừ của y, nhẹ nhàng vén những sợi tóc dài rũ xuống che mất tầm nhìn, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác vừa muốn nâng niu trân trọng, vừa muốn bạo ngược dày vò.
"Nhất Phàm." Hắn như bị ma nhập mà siết lấy eo Kiều Nhất Phàm, hôn lên môi người kia, liếm láp cánh môi bị cắn đỏ hồng đó, "Mệt lắm à?"
"... Ừ." Kiều Nhất Phàm nằm trong lòng hắn, uể oải gật đầu, đầu lưỡi vươn ra đón lấy nụ hôn bất chợt này theo bản năng.
Thế rồi Cao tiểu thiếu gia vừa cuốn lấy đầu lưỡi y, vừa nâng eo y lên, đảo khách thành chủ đè y xuống mà làm. Chung quy Càn Nguyên thể lực tốt hơn Khôn Trạch nhiều, hắn thúc vừa nhanh, vừa sâu hơn hẳn lúc trước. Cao Anh Kiệt kịch liệt triền miên vẫn không quên ôm chặt lấy Kiều Nhất Phàm, rủ rỉ khen bên tai y một cách ngây ngô, thân thiết: "Nhất Phàm... Ư, bên trong ngươi thật mềm, thật thích..."
"Đừng... Đừng nói vậy mà... Anh Kiệt... Thiếu gia... A!" Kiều Nhất Phàm xấu hổ muốn chết, mới nói được một nửa lại bị thúc mạnh vào mà rên rỉ.
Cao Anh Kiệt còn tiếp tục hỏi trong tiếng thở dốc, giọng hắn vừa hưng phấn, vừa chu đáo hỏi han: "Nhất Phàm, thích không? Ừm... Đây là lần đầu của ta, không biết phải làm sao mới đúng."
"Ta cũng... Ta cũng là lần đầu." Kiều Nhất Phàm vùi mặt vào hõm cổ hắn, đáp từng tiếng bé xíu như muỗi kêu, "Cũng không biết."
Nói xong câu đó, y cảm thấy hình như thứ đang chôn trong người mình lại trướng lớn thêm một vòng, thúc mạnh tới khiến y vừa đau vừa thích. Chẳng biết sao Cao Anh Kiệt lại hưng phấn hơn, hắn cắn đầu vai trần của Kiều Nhất Phàm, lẳng lặng dốc sức ra vào hơn nữa.
"Đủ... Đủ rồi... Anh Kiệt... Ưm... Chậm... Chậm chút..."
"Là chỗ này sao?"
"Đừng... Anh Kiệt... Chỗ đó... Á!"
Đến lần cao trào cuối cùng, Kiều Nhất Phàm đã mệt không cựa quậy nổi nữa, chỉ có thể nằm trong lòng Cao Anh Kiệt, để mặc thứ kia muốn làm gì thì làm và rên rỉ trong vô thức. Những thứ bắn ra từ nãy đến giờ đều dính hết lên bụng Cao Anh Kiệt, phía sau cũng siết rất chặt, thịt mềm nóng rẫy ôm lấy như muốn hút hạ thân hắn vào trong. Cao Anh Kiệt không nhịn được, vừa hôn môi vừa bắn vào trong, khoan khoái đến độ da đầu cũng run lên.
Với đêm đầu tiên, hai người cũng đã làm đủ lâu. Lúc Cao Anh Kiệt rút ra, Kiều Nhất Phàm đã mệt gần như mê man. Cao Anh Kiệt không đành lòng, dịu dàng gỡ mái tóc dài rối tung của y, bấy giờ mới chợt hiểu thì ra hai người đã làm đến nước này rồi.
Vừa nghĩ vậy, Cao Anh Kiệt lập tức thẹn thùng, thầm cảm thấy thật may vì Nhất Phàm đã ngủ rồi, sẽ không trông thấy bộ dạng lúc này của hắn. Hoàn hồn, Cao tiểu thiếu gia bắt đầu ảo não, tự trách: Ôi... Nhất Phàm là lần đầu tiên, đáng ra mình nên dịu dàng hơn nữa mới phải. Không biết Nhất Phàm có thích không? Có thoải mái không? Chắc là... Chắc là mình không làm sai gì đâu nhỉ?
Hắn định kéo chiếc chăn gấm bị đẩy qua một bên tới đắp cho Kiều Nhất Phàm, tránh việc người kia bị cảm lạnh lại phát hiện giường đệm đã bừa bộn không chịu nổi, dính đầy bạch trọc và dâm dịch.
Phải rồi, phải tắm sạch sẽ đã...!
Cao Anh Kiệt đỏ mặt rung chiếc chuông vàng bên cạnh giường, gọi thị nữ chuẩn bị quần áo, khăn lau, chăn đệm sạch sẽ và nước tắm.
Kiều Nhất Phàm quỳ ngồi trên thân hắn, y phục trút xuống từng món một, để lộ vòng eo gầy và bắp đùi trắng mịn. Vì đang trong kỳ chịu ơn, gò má y đỏ lựng, ánh mắt lảng tránh nhìn đi hướng khác. Lần đầu tiên trong đời y bại lộ toàn bộ thân thể mình trước mặt người khác, xấu hổ đến mức không dám nhìn vào mắt Cao Anh Kiệt.
Người y như nhũn xuống, chỉ có thể chống tay bên hông Cao Anh Kiệt, miễn cưỡng giữ cho bản thân mình không ngã. Nhưng hạ thể hai người áp sát vào nhau, chỉ một chút cọ sát cũng khiến đôi bên run lên vì động tình. Còn thêm cả chất lỏng ẩm ướt, dinh dính khó lòng nào bỏ qua chảy ra từ cái miệng nhỏ phía dưới của Kiều Nhất Phàm, mang theo mùi hương ngọt thơm nồng nàn của Khôn Trạch.
Cao Anh Kiệt mê muội như bị y hớp mất hồn, không thể dời nổi ánh mắt. Kiều Nhất Phàm lại cứ cố gắng duy trì một chút lý trí cuối cùng, tận tình hướng dẫn. "Chỗ này." Ngón tay thon dài của y chậm rãi trượt xuống dưới, chạm đến tiểu huyệt của mình, tiếng nói khe khẽ run như đóa hoa e lệ không mang nổi những giọt sương sớm trĩu nặng, "Là chỗ Khôn Trạch thụ thai."
Cao Anh Kiệt bất giác vươn tay chạm tới nơi ướt át kia: "Chỗ này sao?" Ánh mắt hắn đơn thuần xen lẫn chút tò mò, sai mê, ngón tay chọc nhẹ vào vách thịt mềm mại kia liền cảm thấy như bị hút lấy. Đồng thời, Kiều Nhất Phàm cũng run người, bật ra một tiếng nức nở khó nhịn. Cao Anh Kiệt giật thót, phản ứng đầu tiên là hoảng hốt, luống cuống, "A, xin lỗi... Chỗ... chỗ này không thể chạm vào sao?"
"... Không... Không phải không thể chạm vào." Kiều Nhất Phàm do dự hồi lâu lại kéo tay hắn, dẫn dắt Càn Nguyên đụng chạm tới nơi riêng tư của mình. Y ghé sát bên tai Cao Anh Kiệt, ôm cổ người kia, "Chỉ là chạm vào rồi thì phải chịu trách nhiệm."
Ngón tay Cao Anh Kiệt duỗi vào tiểu huyệt của y, đỏ mặt, giọng lại rất kiên định: "Ta sẽ chịu trách nhiệm."
"... Ừ." Kiều Nhất Phàm ngửa cổ, khoái cảm chạy thẳng lên đầu dọc theo sống lưng.
Không phải y chưa từng thủ dâm, nhưng cảm giác khi tay người khác chạm vào hoàn toàn khác với khi bản thân tự đụng chạm, càng không phải nói người đang đùa bỡn nơi riêng tư của y lúc này chính là Cao Anh Kiệt.
Chủ nhân của y, bằng hữu của y, người y thầm ái mộ.
Chỉ suy nghĩ vậy thôi đã khiến y vừa kích động, vừa xấu hổ, lại vừa trầm luân.
Khi Cao Anh Kiệt duỗi ngón tay thứ ba vào, bắt đầu khuấy đảo bên trong, Kiều Nhất Phàm cảm giác bản thân như bị nhồi đầy. Y buông thả hết thảy, để mặc Cao Anh Kiệt làm những động tác có phần ngây ngô, vụng về nhưng lại khiến thân thể y nóng bừng, ướt át, nghe Cao Anh Kiệt kề cánh môi sát bên tai y, vừa hôn vừa hỏi: "Nhất Phàm, sau đó thì sao?"
"Sau đó... Anh... Anh Kiệt, thiếu gia rút tay ra trước đã."
Cao Anh Kiệt nghe lời, rút ngón tay ra. Chỉ mới thế thôi, bên dưới đã cảm thấy trống rỗng. Kiều Nhất Phàm căm ghét bản năng dâm đãng của Khôn Trạch trong người mình nhưng lúc này lại chẳng có sức đâu suy nghĩ việc khác. Cuối cùng, y cầm lấy hạ thân đã cương cứng của Cao Anh Kiệt trong sự do dự, đặt nó ngay trước miệng huyệt đang hé mở của mình, "Sau đó... Càn Khôn hoan ái... Chính là như vậy."
Y chống lên người Cao Anh Kiệt mượn lực, ngồi xuống từng chút, từng chút một.
Cảm giác đầu tiên là khó chịu. Quá to, lại còn vừa nóng vừa cứng, dù nơi đó đã trơn tuột cũng không tránh được đau đớn. Kiều Nhất Phàm cảm tưởng như cả người mình bị xuyên thủng, bị nhồi đầy căng, thịt mềm bên trong thân thể bị ép phẳng ra, không chừa lấy một khe hở.
Nhưng như vậy vẫn chưa hết. Thứ kia của Cao Anh Kiệt quá dài, lại vì y ngồi xuống khiến nó chọc thẳng tới lối vào khoảng sinh sản nhưng vẫn chưa vào hết toàn bộ. Đến hôm nay Kiều Nhất Phàm mới biết hóa ra bên trong cơ thể mình còn có một nơi vừa sâu, vừa mềm đến vậy, chỉ dùng ngón tay thì không tài nào chạm đến được.
Chỉ khi bị người khác xâm chiếm, nơi bí mật đó mới có thể bị tìm ra.
Khoảnh khắc suy nghĩ ấy lóe lên, Kiều Nhất Phàm xấu hổ không chịu nổi.
Y thật sự làm chuyện đó với Cao Anh Kiệt, với thanh mai trúc mã của y, với người bạn tâm giao của y, với chủ nhân của y. Những lời đồn đại vô căn cứ bên ngoài y đều đã nghe, bọn họ nói y trông thì ngây thơ nhưng thực chất lại dâm đãng, nói y quyến rũ tiểu thiếu gia, không biết đã mây mưa bao nhiêu bận. Quá khứ, y cảm thấy những lời ấy toàn là vô căn cứ, nhưng đến thời điểm hiện tại, y chợt nghĩ hình như mình quả đúng dâm đãng như những gì bọn họ nói. Bằng không, sao y có thể chủ động ngồi trên thân Càn Nguyên, chủ động mời gọi Càn Nguyên xâm phạm y, cảm thấy sung sướng đến mê mẩn trong đêm đầu bị phá thân như thế?
Cao Anh Kiệt tựa vào gối mềm, say mê, tham lam ngắm nhìn tất thảy trước mắt.
Cảm giác hạ thân được bao bọc thật chặt rất sung sướng, vách thịt mềm mại ướt át dán sát vào, gắt gao hút lấy, cơ hồ khiến da đầu y run lên, kìm không nổi muốn bắn. Kiều Nhất Phàm cưỡi trên người hắn, khe khẽ thở dốc, sắc ửng đỏ phiến tình lan từ hai gò má xuống tận xương quai xanh, từng giọt mồ hôi đọng trên da thịt trắng trẻo nhẵn nhụi, dưới ánh nến, trông sắc tình đến khó tả.
Hắn chưa bao giờ thấy cảnh nào đẹp hơn cảnh lúc này, cũng chưa bao giờ cảm nhận khoái cảm say mê lòng người hơn hiện tại. Rốt cuộc Cao Anh Kiệt hiểu được vì sao lại có nhiều người trầm mê trong hoan ái đến thế. Nếu mỗi bận mây mưa đều như lúc này, vậy hắn tình nguyện đêm đêm sênh ca cùng Nhất Phàm.
Nhất Phàm. Nhất Phàm. Đã quen biết nhau nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn Nhất Phàm bằng ánh mắt này. Lần đầu tiên Cao Anh Kiệt ý thức được Càn Nguyên và Khôn Trạch khác nhau đến nhường nào nhưng kỳ lạ là hắn không cảm thấy có gì không ổn, có gì không đúng. Dường như hai người vốn dĩ nên thân mật, khăng khít như thế, da thịt triền miên, không gì có thể tách rời.
Kiều Nhất Phàm quỳ ngồi trên người hắn, tự mình chuyển động chầm chậm. Cảm giác hạ thân được ra vào giữa huyệt thịt rất sung sướng, mỗi lần đâm sâu tới, Cao Anh Kiệt tưởng chừng như mình đang xuyên qua từng tầng thịt non vừa ngoan ngoãn lại vừa dính người, giống hệt bản thân Kiều Nhất Phàm dịu dàng mặc người phóng túng, khiến hắn hận không thể tiến vào nơi sâu hơn nữa, đùa bỡn Nhất Phàm quá đáng hơn nữa.
Dù gì cũng là thân thể Khôn Trạch, lại thêm ảnh hưởng của kỳ chịu ơn, Kiều Nhất Phàm tự mình chuyển động một hồi đã thở hổn hển, động tác chậm dần, tứ chi rệu rã, cánh tay không còn bao nhiêu sức lực cố chống trước ngực Cao Anh Kiệt. Y rũ hàng mi dài, xuân tình lấp loáng nơi đáy mắt, nhìn Cao Anh Kiệt, yếu ớt gọi: "Anh Kiệt..."
Cao Anh Kiệt ôm lấy vòng eo đã mỏi nhừ của y, nhẹ nhàng vén những sợi tóc dài rũ xuống che mất tầm nhìn, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác vừa muốn nâng niu trân trọng, vừa muốn bạo ngược dày vò.
"Nhất Phàm." Hắn như bị ma nhập mà siết lấy eo Kiều Nhất Phàm, hôn lên môi người kia, liếm láp cánh môi bị cắn đỏ hồng đó, "Mệt lắm à?"
"... Ừ." Kiều Nhất Phàm nằm trong lòng hắn, uể oải gật đầu, đầu lưỡi vươn ra đón lấy nụ hôn bất chợt này theo bản năng.
Thế rồi Cao tiểu thiếu gia vừa cuốn lấy đầu lưỡi y, vừa nâng eo y lên, đảo khách thành chủ đè y xuống mà làm. Chung quy Càn Nguyên thể lực tốt hơn Khôn Trạch nhiều, hắn thúc vừa nhanh, vừa sâu hơn hẳn lúc trước. Cao Anh Kiệt kịch liệt triền miên vẫn không quên ôm chặt lấy Kiều Nhất Phàm, rủ rỉ khen bên tai y một cách ngây ngô, thân thiết: "Nhất Phàm... Ư, bên trong ngươi thật mềm, thật thích..."
"Đừng... Đừng nói vậy mà... Anh Kiệt... Thiếu gia... A!" Kiều Nhất Phàm xấu hổ muốn chết, mới nói được một nửa lại bị thúc mạnh vào mà rên rỉ.
Cao Anh Kiệt còn tiếp tục hỏi trong tiếng thở dốc, giọng hắn vừa hưng phấn, vừa chu đáo hỏi han: "Nhất Phàm, thích không? Ừm... Đây là lần đầu của ta, không biết phải làm sao mới đúng."
"Ta cũng... Ta cũng là lần đầu." Kiều Nhất Phàm vùi mặt vào hõm cổ hắn, đáp từng tiếng bé xíu như muỗi kêu, "Cũng không biết."
Nói xong câu đó, y cảm thấy hình như thứ đang chôn trong người mình lại trướng lớn thêm một vòng, thúc mạnh tới khiến y vừa đau vừa thích. Chẳng biết sao Cao Anh Kiệt lại hưng phấn hơn, hắn cắn đầu vai trần của Kiều Nhất Phàm, lẳng lặng dốc sức ra vào hơn nữa.
"Đủ... Đủ rồi... Anh Kiệt... Ưm... Chậm... Chậm chút..."
"Là chỗ này sao?"
"Đừng... Anh Kiệt... Chỗ đó... Á!"
Đến lần cao trào cuối cùng, Kiều Nhất Phàm đã mệt không cựa quậy nổi nữa, chỉ có thể nằm trong lòng Cao Anh Kiệt, để mặc thứ kia muốn làm gì thì làm và rên rỉ trong vô thức. Những thứ bắn ra từ nãy đến giờ đều dính hết lên bụng Cao Anh Kiệt, phía sau cũng siết rất chặt, thịt mềm nóng rẫy ôm lấy như muốn hút hạ thân hắn vào trong. Cao Anh Kiệt không nhịn được, vừa hôn môi vừa bắn vào trong, khoan khoái đến độ da đầu cũng run lên.
Với đêm đầu tiên, hai người cũng đã làm đủ lâu. Lúc Cao Anh Kiệt rút ra, Kiều Nhất Phàm đã mệt gần như mê man. Cao Anh Kiệt không đành lòng, dịu dàng gỡ mái tóc dài rối tung của y, bấy giờ mới chợt hiểu thì ra hai người đã làm đến nước này rồi.
Vừa nghĩ vậy, Cao Anh Kiệt lập tức thẹn thùng, thầm cảm thấy thật may vì Nhất Phàm đã ngủ rồi, sẽ không trông thấy bộ dạng lúc này của hắn. Hoàn hồn, Cao tiểu thiếu gia bắt đầu ảo não, tự trách: Ôi... Nhất Phàm là lần đầu tiên, đáng ra mình nên dịu dàng hơn nữa mới phải. Không biết Nhất Phàm có thích không? Có thoải mái không? Chắc là... Chắc là mình không làm sai gì đâu nhỉ?
Hắn định kéo chiếc chăn gấm bị đẩy qua một bên tới đắp cho Kiều Nhất Phàm, tránh việc người kia bị cảm lạnh lại phát hiện giường đệm đã bừa bộn không chịu nổi, dính đầy bạch trọc và dâm dịch.
Phải rồi, phải tắm sạch sẽ đã...!
Cao Anh Kiệt đỏ mặt rung chiếc chuông vàng bên cạnh giường, gọi thị nữ chuẩn bị quần áo, khăn lau, chăn đệm sạch sẽ và nước tắm.
Lúc Lục Tụ bưng nước và khăn lau bước vào, căn phòng hoàn toàn tĩnh lặng. Nến đã cháy gần hết, ánh lửa cũng tàn dần, màn trướng trước chiếc giường gỗ khắc hoa đàn buông xuống, che kín mọi thứ phía sau. Sau bức màn màu nước là hai dáng người như ẩn như hiện.
Từng món y phục bị vứt bừa bãi bên chân giường, hương hoa mai và lá trúc phiêu tán trong không khí đêm xuân, vấn vít vào nhau từng chút một, là thứ mùi ngọt nị sau cuộc hoan ái.
Nàng nhất thời không dám nghĩ tiếp, chỉ cung kính thi lễ: "Thiếu gia, khăn mặt và nước đây ạ. Nước tắm cũng được chuẩn bị xong, có đem vào luôn không ạ?"
"Ừ, đem vào đi." Một cánh tay duỗi ra khỏi màn trướng, Cao Anh Kiệt nhấc một góc màn, nhận lấy khăn mặt đã thấm nước ấm, thấp giọng phân phó: "Các ngươi cứ để đó rồi ra ngoài là được, đêm nay không cần trở vào."
Chỉ một thoáng lướt mắt qua góc màn, Lục Tụ thấy một bên vai mảnh khảnh trắng ngần, bên lên loang lổ những dấu hôn hồng rực, mái tóc đen nhánh, mềm mượt như dòng suối xõa tung trên gối, trông kiều diễm động lòng người.
Lục Tụ giật thót, không dám nhìn kỹ hơn, im lặng cung kính lui ra ngoài. Khi khép cánh cửa gỗ nặng nề chạm trổ đầy hoa văn, cây cối, nàng lại nghe được tiếng nước vang lên trong phòng, sau đó là từng tiếng thật khẽ của Cao Anh Kiệt giống như cơn gió nhẹ quẩn quanh trong đêm xuân: "Nhất Phàm? Tắm sạch rồi ngủ tiếp nhé?"