Hoàn [Lẩu thập cẩm][Gia Thế cũ] Ngày yên vui không trở lại

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
214
Số lượt thích
1,219
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#1
Sản phẩm thuộc PJ Lẩu thập cẩm
Fic được edit chúc mừng sinh nhật Khưu Phi

Ngày yên vui không trở lại

Tác giả: 枝无不言
Edit: Phong​

Tôn + Tiêu + Khưu hướng hữu nghị. Chuyện thường ngày mùa thi đấu thứ chín.

"Ngày mùng 1 tháng 4 cuối cùng của tôi."​

1​

Tôn Tường chậm rãi lắc lư xuống dưới lầu câu lạc bộ, vừa lúc nhìn thấy Tiêu Thời Khâm ôm một hộp bưu kiện chuyển vào thang máy.​

"Yo, Chuyện Nhỏ." Hắn chào hỏi một tiếng, nhìn Tiêu Thời Khâm đầu đầy mồ hôi: "Anh mua cái gì mà nặng như vậy?"​

Tiêu Thời Khâm ôm lấy thùng giấy đi hai bước lại buông xuống, dựa vào cạnh thang máy thở hồng hộc: "Là… Tủ lạnh…"​

"Anh mua tủ lạnh làm gì?" Tôn Tường xoay quanh anh một vòng, vô cùng khó hiểu: "Ra cửa quẹo phải là siêu thị rồi, cả hai bước này anh cũng không muốn đi sao? Khó trách tố chất thân thể kém tôi đến vậy."​

Tiêu Thời Khâm mới trở về từ bên ngoài, Tôn Tường lại cứ thích lắc lư trước mặt anh, khiến người xem choáng váng. Anh nhấn huyệt thái dương, không nhịn được tự biện hộ cho mình: "Bình thường ra cửa cưỡi xe đạp công cộng, tôi có thể đạp một tiếng không thở dốc."​

"Anh xem giờ còn đâu ra xe đạp công cộng nữa, đều chạy xe điện rồi." Tôn Tường nhấn mạnh: "Chuyện Nhỏ, Gia Thế có phòng tập thể hình, không thể đạp xe đạp công cộng thì vẫn có thể hít đất nâng tạ lên máy chạy bộ, cứ tiếp tục như vậy anh sẽ không cao thêm được đâu."​

Tiêu Thời Khâm bất thình lình bị câu nói cuối cùng của cậu làm nghẹn lại, suýt nữa thùng giấy đã trượt ra khỏi ngực. Anh ho một tiếng, nói trên tinh thần ủng hộ khoa học: "Bình thường thì kỳ phát dục ở độ tuổi trưởng thành kéo dài từ 12 đến 20 tuổi…"​

"Năm nay tôi vừa vặn 20 nè!" Tôn Tường chỉ vào ngực mình, bộ dạng rất đắc ý: "Cao hơn tháng trước nửa cm! Chiếu theo tốc độ này, chờ vòng khiêu chiến kết thúc tôi sẽ đạt 1m85!"​

Tiêu Thời Khâm cạn lời hồi lâu.​

Thang máy tới rồi. Tôn Tường đá đá thùng hàng: "Có cần giúp một tay không nào Chuyện Nhỏ?"​

Tiêu Thời Khâm âm thầm cân nhắc chênh lệch chiều cao giữa mình và Tôn Tường, không khỏi thừa nhận tuổi trẻ là vốn liếng đáng kiêu ngạo nhất. Anh không nhịn được nghĩ: Chẳng lẽ là mình rèn luyện chưa đủ thật sao? Nhưng trước đây khi ở Lôi Đình mỗi sáng anh đạp xe đạp cũng không mệt mỏi mà, trên đường còn có thể thuận tiện ăn bát mì khô nóng, cưỡi xe từ Đông Hồ đến Hán Khẩu cũng chỉ là chuyện nhỏ.​

"Có đi hay không?" Bên này Tôn Tường đã chờ đến mất kiên nhẫn. Tiêu Thời Khâm vội vàng gật đầu, đưa tay nhận lấy túi nilon trong tay Tôn Tường, đứng nép vào tận trong thang máy. Tôn Tường khom lưng, thế mà còn nâng lên xuống áng chừng thùng giấy hai phát: "Cái này cũng không nặng nha!"​

Tiêu Thời Khâm toát hai giọt mồ hôi: "Vừa rồi là do tôi nóng đến cuống…"​

Tôn Tường ôm thùng giấy chen vào thang máy, dùng khuỷu tay chọc vào nút tầng bên cạnh, nhưng mức độ linh hoạt của khuỷu tay hiển nhiên không bằng ngón tay, ấn một phát là ấn luôn cả tầng hai và tầng ba. Tôn Tường không tin tà, đặt thùng giấy xuống đất, cố gắng nhấn hủy, nhưng thang máy của Gia Thế là kiểu dáng bốn năm năm trước, làm gì có công năng cao cấp nào, chỉ thấy cửa thang chậm rãi đóng lại, con số nhúc nhích nhảy lên cao.​

"Đệt!" Tôn Tường căm giận đánh một quyền lên phím nhấn. Không đánh còn đỡ, thêm một quyền này, vừa lúc nhấn hết thảy lầu bốn năm sáu kế tiếp, nhìn lại chỉ thấy đỏ chót. Hắn chăm chú nhìn mấy phím thang máy một hồi, bỗng nhiên quay đầu hỏi Tiêu Thời Khâm: "Anh ở tầng nào thế?"​

Tiêu Thời Khâm chảy mồ hôi càng nhiều: "… 323."​

"Lầu ba à." Tôn Tường thì thầm một câu, ngón tay chọc chọc phím có chữ số 3. Rồi hắn như đột ngột phát hiện ra đại lục mới, hưng phấn quay đầu nói với Tiêu Thời Khâm: "Ra là anh ở cạnh tôi sao?"​

"Cậu mới biết chuyện này à…" Dù từng trải qua rất nhiều lần rồi, nhưng lần này Tiêu Thời Khâm thật sự có chút không còn gì để nói. Anh có thể hiểu được đôi chút về trình độ không đáng tin cậy của Tôn Tường, nhưng Tiêu Thời Khâm đã đến Gia Thế hơn nửa năm rồi, thế mà Tôn Tường lại không hề có ấn tượng gì về nơi anh ở. Nhớ lại ngày đầu tiên đến Gia Thế, ít nhiều gì Tiêu Thời Khâm cũng có chút cảm giác được yêu thương mà kinh sợ, nhưng lúc này đối diện với phản ứng rớt dây của Tôn Tường, anh đã rất tự nhiên tiếp nhận sự thật này.​

Cũng như trở về nhà sau một năm đi công tác, thấy đèn cảm ứng trong hành lang không tự bật lên, trên cả chụp đèn cũng phủ một tầng bụi dày, đều sẽ khiến mọi người không nhịn được phát ra một tiếng cảm khái quen thuộc.​

Thang máy ting một tiếng, thuận lợi lên lầu hai. Tôn Tường chẳng chờ cửa mở ra đã nhấn nút đóng lại, Tiêu Thời Khâm lại thoáng sửng sốt, ngoài thang máy là Tô Mộc Trang đang đứng, mặc áo khoác dày lại thêm kính râm, đầu đội mũ lưỡi trai, che nửa mặt lén lút nhìn vào trong, vừa lúc đối mặt với anh.​

Tiêu Thời Khâm thầm nghĩ không ổn, anh biết Tô Mộc Tranh không chào đó Tôn Tường, huống hồ trong máy có hai người đàn ông đang đứng cộng thêm một cái tủ lạnh, lại để con gái người ta chen vào cùng chỗ với bọn họ thì có vẻ không tốt cho lắm.​

Anh có chút lúng túng, ngay khi anh đang tìm từ trong lòng thì Tô Mộc Tranh bỗng nhiên chỉ vào thùng giấy hỏi: "Mua gì thế?"​

"Tủ lạnh." Tiêu Thời Khâm trả lời. Anh cảm thấy rất may là Tô Mộc Tranh không vừa thấy họ liền quay đầu rời đi.​

Tôn Tường nghe hai người họ trò chuyện, ngẩng đầu nhìn Tô Mộc Tranh: "Giữa trưa ra ngoài, không sợ phơi nắng à?"​

Trái tim vốn đã thả xuống của Tiêu Thời Khâm lại lập tức treo cao. Tên Tôn Tường này đúng là hết chuyện để nói, Tô Mộc Trang ăn mặt kiểu này hiển nhiên là để tránh tai mắt người khác, tránh người Gia Thế, mục đích của cô có dùng đầu gối nghĩ cũng biết là đến tiệm net đối diện kia.​

Tiêu Thời Khâm là người ngoài cuộc, vốn không có ý định can thiệp vào ân oán tình cừu giữa Gia Thế và Hưng Hân, kết quả lại gặp hai người Tôn Tường và Tô Mộc Tranh, còn phải bận trước bận sau điều tiết quan hệ giữa đồng đội, thay đội trưởng trù tính an bài chung cho chiến đội, một phần tiền lương làm việc thay ba người.​

Anh đang muốn bù hai câu đỡ cho Tôn Tường, vừa định há miệng thì cửa thang máy hai bên bỗng bắn ra.​

Tô Mộc Tranh giật nảy mình, vô thức lùi lại phía sau, cửa thang máy đóng lại trước mắt, tiếp tục đi lên tầng trên.​

Trong thang máy, Tiêu Thời Khâm nhìn thùng giấy, lại nhìn Tôn Tường đứng trước bảng phím bên cạnh, nhất thời không nói gì.​

Tôn Tường cũng nhìn anh: "Nhìn tôi làm gì? Tôi cũng có cố ý đâu."​

Tiêu Thời Khâm thở dài: "Thật sự không cố ý?"​

"Tôi tiện tay nhấn hai cái thôi." Tôn Tường lắc lắc tay: "Quen nhấn liên chiêu, Long Nha Thiên Kích Lạc Hoa Chưởng gì đó. Hôm nay lại không lạnh, cô ấy mặc nhiều lớp vậy cũng không thấy nóng à, chẳng hiểu ra sao nữa."​

"Hẳn là sợ bị fan phát hiện." Dù sao ba người bọn họ đều là tuyển thủ nổi tiếng một thời. Tiêu Thời Khâm tìm một lý do cho Tô Mộc Tranh, thuận tay xoa xoa mồ hôi trên trán. Không chừng ngày nào đó quan hệ giữa hai người này bụp một phát là sẽ đứt đoạn ngay, cả ngày anh cứ phải bưng nước chăm sóc hai đầu, đúng là lao tâm lao lực mà.​

Cũng may Tôn Tường không để việc này vào lòng, hắn lại bắt đầu gặng hỏi Tiêu Thời Khâm: "Anh nghĩ thế nào mà muốn mua tủ lạnh vậy?"​

Cửa thang máy bỗng nhiên mở ra.​

"Chắc do tâm huyết dâng trào." Tiêu Thời Khâm nói xong ngồi xổm người xuống, vừa tính ôm lầy thùng giấy, động tác Tôn Tường lại càng nhanh hơn anh, ôm lấy thùng giấy chạy ra ngoài trước một bước, hành lang vang vọng lại tiếng bước chân.​

Hắn vừa chạy vừa quay lại hô: "Chuyện Nhỏ! Anh không đuổi kịp thì thứ đồ chơi này thuộc về tôi nha!"​

Tiêu Thời Khâm thoáng sửng sốt, này thời đại gì rồi mà còn có người cướp đồ trước mặt người khác hả, nhưng hiển nhiên Tôn Tường đang rất hưng phấn, anh lại không tiện làm mất mặt đội trưởng đương nhiệm, đành phải phối hợp biểu diễn đuổi theo, lời hô to cũng rất chân thật: "Cẩn thận đừng làm rớt!"​

Thể lực của Tôn Tường quả thật khủng khiếp, tủ lạnh cao hơn nửa người nói gì cũng cỡ 20-30 kg, vậy mà hắn không chỉ có thể ôm lên chạy, còn chạy nhanh hơn cả Tiêu Thời Khâm tay không. Cũng không phải Tiêu Thời Khâm không muốn đuổi theo, nhưng thứ nhất là đuổi nhau trên hành lang không an toàn lắm, thứ hai là bọn họ một đội trưởng một đội phó, giờ nghỉ trưa lại chạy đua trên hành lang ký túc xá thì có hơi không còn gì để nói. Anh thấy Tôn Tường đặt thùng giấy xuống mặt đất, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đi qua.​

Tôn Tường cũng chơi đến mệt mỏi, bản thân hắn cũng không có cái giá đội trưởng gì, trực tiếp dựa vào tường ngồi trên thảm, nghiêng đầu nhìn Tiêu Thời Khâm tìm chìa khóa mở cửa. Hắn chỉ vào chùm dây chuyền chìa khóa của Tiêu Thời Khâm, hỏi: "Người khác tặng?"​

Không cần Tôn Tường cố ý hỏi, kỳ thật người sáng mắt đều có thể nhìn ra. Trên chùm chìa khóa của Tiêu Thời Khâm có treo một con Pikachu, sơn màu vàng ở đuôi nó đã bị mòn đi đôi chút, trông có vẻ đã dùng trong một khoảng thời gian dài.​

Tiêu Thời Khâm gật đầu, nhắc tới còn có chút buồn cười: "Năm ngoái vào Ngày của Cha…"​

Tôn Tường kinh hãi: "Anh có con trai?"​

"—— tuyệt đối không có." Tiêu Thời Khâm vội vàng giải thích, chỉ sợ Tôn Tường lại não bổ phóng câu kinh người: "Đồng đội tặng, mấy người bọn họ chỉ muốn đùa một chút, vừa vặn trùng với ngày đó."​

"Lôi Đình?"​

"Đúng."​

"Lôi Đình à." Tôn Tường lặp lại một lần, duỗi tay chọc con Pikachu trên chùm chìa khóa, nhìn cái đuôi hình tia chớp kia lắc lư giữa không trung.​

Hắn lẩm bẩm: "Mười vạn vôn, cũng rất xứng đáng."​

Tiêu Thời Khâm hiểu ý cười cười: "Tôi cũng cảm thấy vậy."​

Phải mất một chút thời gian để di chuyển tủ lạnh vào phòng, quyết định cuối cùng là Tôn Tường đi đầu, Tiêu Thời Khâm bọc hậu, hai người bốn tay bê thùng carton vào đặt ở góc phòng đối diện giường.​

Tôn Tường tự chủ trương bật điều hòa, nhưng điều hòa của Gia Thế cũng đã sớm vượt qua thời kỳ hoàng kim, kêu xoạt xoạt hai ba cái vẫn không phả ra được gió lạnh. Tiêu Thời Khâm khom lưng chui xuống gầm bàn, cuối cùng cũng tìm được ổ cắm ba lỗ. Anh cắm dây nguồn vào, lại không ngờ đèn xanh báo kết nối điện thành công chỉ bật lên một thoáng xong lại nhanh chóng tắt đi, đồng thời, toàn bộ thiết bị điện trong phòng ngừng hoạt động.​

"Á đù!" Tôn Tường duỗi đầu ra ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, quay đầu nói với Tiêu Thời Khâm: "Này mà cũng đứt cầu dao được!"​

Một khi người đã gặp xui thì uống nước lạnh cũng có thể ê răng. Tiêu Thời Khâm cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh ra ngoài phòng gạt công tắc nguồn điện. Tôn Tường chẳng chịu nóng nổi một giây, sải bước chạy ra hành lang, vội vàng vẫy tay quạt quạt: "Tủ lạnh của anh có dùng được không đấy?"​

"Hẳn là không thành vấn đề." Tiêu Thời Khâm mở nắp nhựa ra, tiện thể kiểm tra các công tắc lớn nhỏ của nguồn điện. Tôn Tường dựa vào tường, bỗng nhiên ồ một tiếng: "Đúng rồi, anh là kỹ sư máy móc, biết sửa mạch là chuyện bình thường."​

Mãi đến giờ Tiêu Thời Khâm vẫn không thể xác định được liệu Tôn Tường nói vậy là đang nghiêm túc hay đùa giỡn. Anh bước vào phòng, ba giây sau, tủ lạnh chạy ù ù.​

Tôn Tường vừa nghe thấy động tĩnh liền tiến lại gần, đưa tay gõ hai cái lên tủ lạnh, nghe tiếng vọng bên trong.​

"Giờ mới tháng ba, anh mua tủ lạnh làm gì, còn chưa tới mùa hè nữa."​

Tiêu Thời Khâm cười: "Vậy thì chờ mùa hè đến đi."​

Tôn Tường ngồi ở trên bệ cửa sổ, gió thổi phất tấm màn xanh biếc lên. Ánh nắng sau giờ ngọ cuối xuân đầy dịu dàng, phơi cả người ấm áp. Hắn híp mắt lại, nhìn người đến người đi bên quán net Hưng Hân đối diện, một bóng người quen thuộc đẩy cửa ra đi vào.​

Tôn Tường lười biếng ngáp một cái, ánh mắt lại trở nên sắc bén hơn trước một chút.​

Tiêu Thời Khâm còn ở kia nghịch tủ lạnh, bản hướng dẫn bày trên bàn, chữ nhỏ rậm rạp chằng chịt liếc qua là đã đau đầu. Tôn Tường chơi di động một chốc thì bỗng nói: "Hôm nay là ngày cá tháng tư à."​

Tiêu Thời Khâm ngẩng đầu suy nghĩ một chút, đúng rồi, ngày mùng 1 tháng 4. Ngày tháng vòng khiêu chiến trôi qua quá an dật, không có những trận đấu vòng bảng mỗi tuần một lần, cứ như bỗng nhiên không còn thước đo thời gian để xem xét nữa. Đến lúc này anh mới chợt phát giác, vòng đấu bảng đã qua được hai phần ba, tiếp theo rất nhanh sẽ đến vòng loại trực tiếp, tranh cướp top tám, bán kết, rồi đến trận quyết định tổng quán quân mùa thi đấu thứ chín.​

Mà tất cả những điều này lại chẳng liên quan gì đến Gia Thế.​

Tôn Tường lại không nghĩ nhiều như thế, hắn còn đang ngồi kia hứng khởi nhìn bảng điểm vòng bảng mới ra lò: "Thế mà Việt Vân còn đứng hạng mười một sao? Ba Lẻ Một với Bách Hoa không ổn rồi, Hứa Bân với Trương Giai Lạc rời đi xong giờ bị cả Chiêu Hoa sắp sửa đuổi kịp, để tôi nhìn qua Lôi Đình xem…"​

"Hạng mười hai nhỉ." Tiêu Thời Khâm tiếp lời.​

Tôn Tường chọt màn hình hai cái: "Đúng là vậy, trí nhớ của anh không tệ nha."​

Tiêu Thời Khâm cười cười, cúi đầu tiếp tục hí hoáy tủ lạnh trước mắt.​

Tôn Tường bỗng nhiên nói: "Xế chiều đi mua kem đi!"​

Tiêu Thời Khâm kinh ngạc: "Bây giờ còn chưa đến mùa hè mà?"​

"Ai nói tới hè mới được ăn kem!" Tôn Tường nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, đẩy Tiêu Thời Khâm ra ngoài phòng: "Anh yên tâm, muốn ăn gì tôi mời anh! Một cây không đủ hai cây cũng được!"​

2​

Khưu Phi đóng lại chương trình huấn luyện trên màn hình, đứng dậy khỏi máy tính.​

Hôm nay cũng không phải ngày huấn luyện.​

Ngày 1 tháng 4, Liên minh vừa kết thúc năm vòng đấu của tháng ba, các chiến đội lớn không chỉ bận rộn chuẩn bị cho vòng tứ kết tiếp theo, mà còn phải tính đến việc tranh giành BOSS hoang dã cấp 75 và vật liệu hiếm trong game, cộng thêm Hưng Hân và mấy công hội còn lại ở trong đó quấy đục nước, làm cho các câu lạc bộ lớn đều mang bộ dáng sứt đầu mẻ trán.​

Trong đó, Gia Thế lại là đối tượng được đặc biệt nhắm đến nhất, tuy câu lạc bộ đã tổ chức họp bàn giải pháp nhưng cuối cùng cũng chỉ quyết định "bình tĩnh xử lý như thường", về phần rốt cuộc trong lòng một số người có vượt qua được khe nứt này hay không, nói thẳng là ai cũng không biết.​

Thẻ tài khoản bật lên, bị Khưu Phi nắm trong lòng bàn tay.​

Vòng khiêu chiến online đã kết thúc, Gia Thế tiến vào vòng offline không chút hồi hộp nào, kết quả bốc thăm vòng bảng cũng đã được công bố từ ba tháng trước, nhưng lại không ai quan tâm đến các đội còn lại trong nhóm. Luyện tập thi đấu đoàn đội cũng vậy, huấn luyện cá nhân thường ngày cũng vậy, ngay cả lúc xem replay kiểm điểm trận đấu, cũng luôn không thoát khỏi cái tên Diệp Thu. Hắn vung tay áo đi tiêu sái, nhưng nơi hắn đi qua vẫn luôn để lại bóng dáng Đấu Thần ngày xưa, khiến mọi người trong Gia Thế đều sinh lòng kính sợ.​

Khưu Phi nghĩ, rốt cuộc cũng phải đến thời khắc này.​

Các đội ngũ người chơi trong vòng khiêu chiến quá yếu, căn bản không hề được Gia Thế đặt vào mắt, càng không có người đặc biệt hy sinh ngày nghỉ chạy tới đây huấn luyện. Khưu Phi xem như là một trường hợp đặc biệt trong đó, từ sau khi được đề bạt lên thành viên thường trú trong đội ngũ vòng khiêu chiến mùa này, cậu vẫn luôn duy trì thói quen huấn luyện trước kia, vì không để thao tác bị thui chột, cũng vì lần sau gặp lại Diệp Thu, cậu sẽ không tiếp tục trúng chiêu thức tương tự nữa.​

Phòng huấn luyện không còn ai khác, Khưu Phi huấn luyện xong thì lại nghiêm túc massage tay, thuận tiện tắt đèn.​

Cậu vừa đẩy cửa ra đã thấy Tôn Tường và Tiêu Thời Khâm. Hai người đang ôm một thùng giấy đi về phía thang máy. Tiêu Thời Khâm thấy Khưu Phi thì gật đầu với cậu một cái: "Hoàn thành?"​

Khưu Phi dạ một tiếng, nhét thẻ tài khoản vào trong túi, quay người dự định đi ra ngoài. Tôn Tường vốn không chú ý đến Khưu Phi sau cửa, nghe Tiêu Thời Khâm nói thế thì dùng đầu gối chống thùng giấy, thuận thế nhét que kem vào miệng, hô to: "Này! Quay lại đây!"​

Khưu Phi đi hai bước, quay đầu lại nhìn Tôn Tường.​

"Gọi cậu đấy." Tôn Tường phất phất tay: "Có ăn kem không?"​

Khưu Phi lắc đầu: "Em còn chưa ăn tối."​

Tiêu Thời Khâm khụ một tiếng: "Tiểu Khưu, em lấy một que đi."​

Tôn Tường tiếp lời: "Dù sao tủ lạnh cũng không nhét hết được."​

Khưu Phi ngờ vực hỏi: "Tủ lạnh?"​

"Cậu không biết? Chuyện Nhỏ mua cái tủ lạnh, buổi trưa mới mang lên đó." Tôn Tường lại dùng đầu gối đỡ lấy thùng giấy, tiện thể dành ra một cái tay khác khoa tay múa chân: "Kem mua sỉ mười cây tặng hai cây, có ăn không?"​

Tiêu Thời Khâm đứng một bên cười khổ. Buổi chiều Tô Mộc Tranh không có ở đây, anh vừa sắp xếp tủ lạnh ổn thỏa xong thì lập tức bị Tôn Tường nài ép lôi kéo đến tiệm quà vặt phụ cận, hai người giằng co hồi lâu, nhét đầy cả thùng giấy.​

Lúc moi tiền Tôn Tường rất sảng khoái, đi tới nửa đường liên bắt đầu la: "Tôi cảm giác nước đường dính lên ngón tay tôi!"​

"Nào có nhanh như vậy…" Tiêu Thời Khâm bất đắc dĩ nói, giờ điều anh lo lắng hơn cả là rốt cuộc có thể nhét hết nguyên thùng kem này vào tủ lạnh nhỏ kia không.​

Tôn Tường trực tiếp cầm một que kem xoài lên, mở túi gói ra ngậm vào miệng. Từ lúc bị fan vây chặt sau một lần sang quán net Hưng Hân, mỗi lần ra cửa Tiêu Thời Khâm đều vô cùng lo lắng, mũ khẩu trang kính râm, không mang là sẽ phản ứng thái quá, đi hai ba bước là phải quan sát xung quanh một lần. Tôn Tường thì lại chẳng hề muốn giấu, một mái tóc vàng óng tùy ý bay bay trong gió, dù có mặt đồng phục của đội ra, phỏng chừng người qua đường cũng sẽ chẳng thể nào liên hệ hai người bọn họ với tuyển thủ chuyên nghiệp Gia Thế được.​

Hắn cắn kem, giọng mơ hồ: "Chuyện Nhỏ anh không được thì để tôi làm cho, chẳng phải chỉ một thùng kem thôi sao, cần tới hai người khiêng lên hả?"​

Dĩ nhiên Tiêu Thời Khâm hiểu rõ, nhưng anh cũng không thể hất tay làm sếp đứng bên cạnh được, cứ như giám công ấy, không tốt cho lắm. Anh nhấc thùng giấy lên, kiên trì nói: "Tôi làm tôi làm."​

Thế là hai người cứ vậy một trước một sau tiến vào cửa lớn Gia Thế, vừa lúc gặp Khưu Phi mới đi từ phòng huấn luyện ra.​

Tôn Tường thúc giục: "Nhanh lên một chút, không tan thành nước."​

Khưu Phi liếc mắt nhìn Tiêu Thời Khâm, không nói thêm gì nữa, duỗi tay cầm một que vị vải. Cậu nhìn hai người khiêng thùng giấy tới thang máy, Tôn Tường đang định dùng bả vai nhấn nút lầu, Khưu Phi đi tới, trực tiếp nhấn sáng lầu ba.​

Cửa thang máy lại lần nữa đóng vào.​

Tiêu Thời Khâm hỏi: "Tiểu Khưu, em còn chưa ăn tối mà?"​

"Không gấp." Khưu Phi nói.​

"Cậu có muốn qua xem tủ lạnh của Chuyện Nhỏ không." Tôn Tường dựa vào cửa thang máy nói: "Sớm biết vậy tôi cũng mua một cái, nằm trên giường là có thể uống nước đá, sảng khoái chết được."​

Tiêu Thời Khâm chỉ đứng một bên cười, cũng không phủ nhận lời Tôn Tường.​

Bình thường Tôn Tường không mấy chú ý đến Khưu Phi, dù là tuyển thủ cùng nghề trong đội, nhưng dù sao Khưu Phi cũng chỉ xuất hiện trong đội hình đấu vòng khiêu chiến, vẫn còn cách đội viên chính thức một khoảng nhất định, trong mắt Tôn Tường chính là một đứa nhỏ mới chào đời. Cuối cùng hắn cũng gặp được một cơ hội có thể bày mặt mũi đàn anh, hắn liếc nhìn Khưu Phi, hất cằm lên hỏi: "Gần đây không phải không có trận đấu sao, vậy cậu còn luyện cái gì?"​

"Tháng này có, tháng sau cũng có." Khưu Phi nói là vòng đấu LAN.​

Tôn Tường khinh thường đáp: "Đều là mấy tên newbie không có trình độ gì, cậu mạnh hơn bọn họ nhiều, không đáng liều mạng như vậy."​

Khưu Phi không lên tiếng, chỉ gật đầu.​

Cửa thang máy vừa lúc mở ra, Tôn Tường ôm thùng giấy ra ngoài, chợt nhớ tới một chuyện: "Nghe nói lúc trước cậu đánh Trần Dạ Huy một quyền, việc này là thật hay giả? Là cậu làm sao?"​

"Vâng." Khưu Phi lời ít mà ý nhiều.​

"Không nhìn ra cậu mạnh như vậy nha!" Tôn Tường nặng nề vỗ bả vai Khưu Phi hai cái. Kỳ thật hắn cũng không ôm cảm xúc gì với đám người Trần Dạ Huy, chỉ thuần túy cảm thấy tên nhóc Khưu Phi này làm người rất độc không nhiều lời, khí chất rất hợp lòng hắn.​

Khưu Phi không có ý định biện giải gì về chuyện kia, cũng yên lặng tiếp nhận sự thưởng thức của Tôn Tường.​

Tiêu Thời Khâm lại biết rõ chuyện này. Tôn Tường là một người không quản sự vụ, công tác kết nối giữa chiến đội và câu lạc bộ phần lớn đều rơi xuống người Tiêu Thời Khâm. Khoảng thời gian đó từ trên cấp cao của câu lạc bộ, xuống đến học viên trại huấn luyện, hầu như ai cũng biết Trần Dạ Huy của bộ phận game online bị ai đánh một quyền, tuy rằng hắn chưa bao giờ thừa nhận chuyện này ngoài sáng, nhưng mọi người nhìn thấy cái miệng lạp xưởng kia thì khỏi nói cũng hiểu, trái lại bắt đầu chuyển sang âm thầm nghị luận ai có gan như vậy, có thể làm cho Trần Dạ Huy bụng dạ hẹp hòi có khổ khó nói.​

Hóa ra đúng là cậu ta.​

Tiêu Thời Khâm tâm tư linh hoạt, không bày suy nghĩ trong lòng ra. Trái lại Tôn Tường cảm thấy khá hứng thú, túm lấy Khưu Phi hỏi: "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Đã ở Gia Thế bao lâu rồi? Khi nào ra mắt?"​

Câu này đúng là vô tư va vào họng súng. Tiêu Thời Khâm vội vàng ra mặt đổi chủ đề: "Kem sắp tan rồi, có chuyện gì chút nữa hẵng nói.'​

Khưu Phi lại không hề có ý che giấu, chỉ đáp: "Chờ thông báo."​

Tôn Tường ngậm que kem nhỏ, lúc lắc lên xuống chơi: "Cậu muốn ra mắt cũng phải chờ vòng khiêu chiến chấm dứt nhỉ? Trông tuổi cậu cũng không nhỏ, Lam Vũ nhà bên đã có một nhóc quỷ 14 tuổi bay lên làm chủ lực luôn rồi, đám người bên trên kia còn chờ gì nữa chứ?"​

Tiêu Thời Khâm thầm quẹt mồ hôi. Tôn Tường làm đội trưởng Gia Thế đã gần hai năm, dù đường đường là ông chủ câu lạc bộ Đào Hiên cũng không dễ quét sạch sự hưng phấn của Tôn Tường trước mặt mọi người, cuối cùng đều nể hắn ba phần. Tôn Tường quen không giữ miệng, xưa nay lại không nhìn sắc mặt người khác, dù hắn có biết Khưu Phi xuất thân từ trại huấn luyện Gia Thế, acc cậu luyện là pháp sư chiến đấu, hắn cũng sẽ kiên quyết không liên tưởng đến khả năng chính hắn đã đoạn tuyệt con đường tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu của Khưu Phi.​

Nếu không phải quản lý vòng khiêu chiến lỏng lẻo, có lẽ Khưu Phi sẽ không bao giờ có cơ hội xuất hiện trên sân đấu nữa, cuối cùng chỉ có thể bị chôn vùi giữa những học viên trại huấn luyện vô danh, dần dần hao mòn hết khoảng thời gian quý báu.​

Nếu Khưu Phi ôm thù với Tôn Tường, Tiêu Thời Khâm hoàn toàn có thể hiểu được. Là người tiếp nhận dự bị của Nhất Diệp Chi Thu, lại được Diệp Tu đích thân chỉ điểm, cậu rất khó có cảm nhận gì tốt về một tân binh chiến pháp Tôn Tường đột ngột rơi từ trên trời xuống. Hai người bằng tuổi nhau, mà Tôn Tường lại đã nổi tiếng trong giới chuyên nghiệp, nếu Khưu Phi muốn ra mắt, vậy cậu sẽ không thể không đối mặt với đối thủ cạnh tranh lớn nhất trong sự nghiệp, đồng thời cũng là đội trưởng Gia Thế không ai lay động nổi, khó càng thêm khó.​

Mà ban nãy, Tôn Tường lại dửng dưng mở ra vết sẹo của người khác. Nếu không phải Tiêu Thời Khâm biết hắn không có ác ý, chỉ đơn thuần có tính thẳng thắn, e rằng ai có tâm nghe qua hai lần cũng nghe ra được ý trào phúng trong đó: Cậu cũng 17 tuổi rồi còn chưa ra mắt, xem ra cũng chỉ là thanh củi mục câu lạc bộ không cần thôi.​

Khưu Phi không tiếp lời, duỗi tay giúp Tôn Tường ôm lấy thùng giấy trong ngực hắn.​

Tiêu Thời Khâm thoáng ngơ ngác, vội vàng lấy chìa khóa ra mở cửa.​

Tôn Tường ôm cả một đường đã sớm tê cả tay, đi phía sau vừa vẩy tay vừa trách móc, oán điều hòa không khí thổi không ra hơi lạnh, oán đồ căn tin nhạt nhẽo không có mùi vị gì, cứ như trên trời dưới đất chẳng có chỗ nào cho hắn hài lòng vậy. Khưu Phi không vào, cậu chỉ ôm cánh tay canh giữ ở cửa phòng, nghe một câu thì gật đầu một câu, như một hòa thượng nhỏ gõ mõ.​

Tiêu Thời Khâm nhét kem vào tủ lạnh, lại kiểm tra qua hiệu quả làm lạnh của nó. Tôn Tường cũng ngồi chồm hổm ghé lại xem: "Cái đồ chơi nhỏ này cũng chứa ngon đấy chứ?"​

Tiêu Thời Khâm không khỏi đỡ trán. Thật đúng là người nói vô tình người nghe cố ý, thật đúng là lời của Tôn Tường quá dễ khiến người ta phải nghĩ nhiều. Nhìn không ra hắn cũng có tiềm năng của bậc thầy nói lời rác rưởi, xem ra ngày Gia Thế xưng bá kênh chat nằm ngay trong tầm tay rồi.​

"Khi nào lại đưa tin nhỉ?" Đề tài của Tôn Tường nhảy rất nhanh, chớp mắt đã chuyển từ tủ lạnh sang vòng khiêu chiến. Tiêu Thời Khâm nhớ lại thông báo nhận được từ phía Liên minh hôm nay: "Ngày 19, 20 tháng này, sẽ đi Bắc Kinh."​

"Bắc Kinh? Vậy hẳn trận chung kết sẽ diễn ra ở Lục Lý Tùng." Tôn Tường nghĩ đến tình hình sân nhà Vi Thảo: "Tiếc là vòng khiêu chiến không náo nhiệt như vậy, nhưng để ngồi đầy sân hẳn vẫn không thành vấn đề, chỉ là không biết Hưng Hân có thể lăn lộn đến cùng hay không!"​

Hắn đang tính thuận miệng trào phúng hai câu, không ngờ Khưu Phi lại lên tiếng hỏi trước: "Đội trưởng Tôn có hi vọng Hưng Hân có thể vào trận chung kết không?"​

"Này à, nếu thực lực bọn họ không đủ, tôi cũng không có cách." Tôn Tường nhíu mày: "Chỉ là, nếu có thể gặp Diệp Thu ở trận chung kết, tôi vẫn rất có hứng thú luận bàn với anh ta."​

"Em cũng thế." Khưu Phi nói xong nhìn ra ngoài cửa sổ, bảng hiệu quán net Hưng Hân dựng ngay phố đối diện: "Hi vọng có thể gặp lại tại trận chung kết."​

Tôn Tường nghe xong lời này lại càng thấy tán thưởng Khưu Phi: "Tên nhóc cậu hiểu đấy!" Nói xong duỗi tay xoa nhẹ đầu Khưu Phi hai cái.​

Tiêu Thời Khâm ở cạnh nhìn Tôn Tường rồi lại nhìn Khưu Phi, cảm giác, cảm giác dù hai người này nhanh chóng thành lập một mặt trận đối đầu với Diệp Thu, nhưng thật ra căn bản là đang ông nói gà bà nói vịt.​

"Này này." Tôn Tường gọi Tiêu Thời Khâm một tiếng, bấy giờ Tiêu Thời Khâm mới hồi phục tinh thần: "Chuyện gì?"​

"Phía sau có một quán xiên que mới mở, anh có muốn đi cùng bọn tôi không?"​

Chẳng biết từ lúc nào Tôn Tường đã ôm bả vai Khưu Phi, kéo người vào trong ngực. Khưu Phi cũng không còn phản đối, hai tay cắm vào túi áo nhìn Tiêu Thời Khâm, như đang chờ anh lên tiếng. Tiêu Thời Khâm rất muốn nhả một câu hai người thân thiết từ bao giờ vậy, nhưng tạm thời anh vẫn chuyển lực chú ý của mình lên chủ đề cơm tối đáng giá quan tâm hơn một chút, thì thầm một câu: "… Cũng không phải không được."​

Tôn Tường một phát bắt lấy vai hai người bọn họ đi ra ngoài cửa phòng. Tiêu Thời Khâm bị túm lảo đảo, phát hiện trong mắt tên nhóc Khưu Phi này lại sáng bóng lấp lánh bất ngờ, bộ dạng rất chờ mong, duy trì sự nhất quán kinh người với Tôn Tường ở điểm này. Cậu bước nhanh tới bên cạnh Tôn Tường: "Đội trưởng Tôn có biết Đâm Liên Tiếp gián đoạn rồi lại liên chiến pháp không?"​

Cậu một hơi đọc xong câu đến cả Tiêu Thời Khâm cũng cảm thấy khó đọc này, Tôn Tường lại rất nhanh chóng nghe hiểu cậu nói gì: "Cậu nói cái nào? Này có gì khó?"​

"Khi nào đội trưởng Tôn có thời gian, em muốn xin chỉ bảo một chút ạ."​

Tôn Tường gãi gãi ót, dễ dàng đáp ứng: "Chỉ có chuyện này thôi sao? Được chứ."​

"Cảm ơn." Khưu Phi rất nghiêm túc nói cảm ơn, dường như đây là lần đầu tiên cậu chủ động cúi đầu với Tôn Tường.​

Tâm tư Tôn Tường lại đã sớm bay ra ngoài cửa sổ rồi, hắn dùng sức giật giật chóp mũi: "Chuyện Nhỏ anh ngửi thấy không?"​

"Ngửi thấy cái gì?"​

"Mùi hương đó!" Tôn Tường đẩy hai người họ ra hàng lang, dùng một cước đá cửa đóng lại: "Mau mau, vừa lúc tôi đang đói!"​

Tiêu Thời Khâm đã lĩnh giáo quá nhiều phen Tôn Tường nghĩ phát nào làm ngay phát đấy rồi, anh biết làm thế nào được, chỉ nhún nhún vai.​

"Vậy thì." Anh nhìn Tôn Tường và Khưu Phi, ra quyết định như một đội trưởng: "Lên đường đi."​

End.​
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#2
Mãi đến giờ Tiêu Thời Khâm vẫn không thể xác định được liệu Tôn Tường nói vậy là đang nghiêm túc hay đùa giỡn. Anh bước vào phòng, ba giây sau, tủ lạnh chạy ù ù.
Mạch não của Tôn Tường người thường không hiểu được =)))
Tiêu Thời Khâm ở cạnh nhìn Tôn Tường rồi lại nhìn Khưu Phi, cảm giác, cảm giác dù hai người này nhanh chóng thành lập một mặt trận đối đầu với Diệp Thu, nhưng thật ra căn bản là đang ông nói gà bà nói vịt.
..........
Mạch não khác nhau nên nói chuyện mỗi người một kiểu, ủa sao vẫn nói chuyện được hay vậy???
Cậu một hơi đọc xong câu đến cả Tiêu Thời Khâm cũng cảm thấy khó đọc này, Tôn Tường lại rất nhanh chóng nghe hiểu cậu nói gì: "Cậu nói cái nào? Này có gì khó?"
À thì hoá ra đây chính là lý do hai bên vẫn giao tiếp được với nhau =)))

"Vậy thì." Anh nhìn Tôn Tường và Khưu Phi, ra quyết định như một đội trưởng: "Lên đường đi."
Lên đường thôi, bước tiếp con đường vươn tới đỉnh Vinh Quang.

Có lẽ nhiều người biết, Ai luôn cảm thấy bất an mỗi khi ở đâu đó xuất hiện người của BO vì "cảm nhận" được chúng bằng trực giác. Cũng khá tương đồng khi là fan đội nhà, mình thường xuyên cảm nhận được cái gọi là "khí chất Gia Thế" ở mỗi một nhân vật gắn liền với nơi này. Nhưng thành thật mà nói, cho dù là nguyên tác, fic hướng nguyên hay kể cả fic CP, Tôn và Tiêu chưa từng cho mình một cảm nhận liên quan đến "khí chất Gia Thế", dù họ có xuất sắc, kiêu ngạo hay điềm tĩnh, chín chắn, nhưng cảm giác họ thực sự không thuộc về nơi này. Như ngay trong fic này mình vẫn là cái cảm nhận đó, Khưu và Tôn-Tiêu gần như là hai thế giới riêng biệt, tách bạch rõ ràng, "người Gia Thế" và "không phải người Gia Thế". Mình không hề ghét nhân vật, tuyệt đối không có ý phân biệt đối xử, chỉ là cảm giác"không phải" mạnh đến khó phủ nhận được. Thực tế thì cuối cùng Tường đến Luân Hồi, Tiêu về Lôi Đình, quả là "đâu đã vào đấy", là sự lựa chọn hợp lý, sống và chiến đấu ở nơi họ thực sự thuộc về. Vinh Quang không phải trò chơi của một người, là cuộc chơi đồng đội, là tập thể gắn kết, là nỗ lực vươn tới mục tiêu cao nhất trên Đỉnh Vinh Quang của tất cả tuyển thủ chuyên nghiệp.

"Lên đường thôi".
Họ lựa chọn con đường khác nhau, nhưng đích đến luôn chỉ có một.
Vinh Quang!

Trên chiến trường không ai là vô tội. Nhưng có thể từ đáy vực bò lên, chính là vương giả!
 
Last edited:

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#3
một phần tiền lương làm việc thay ba người.
Ôi anh Tiêu bị tư bản bóc lột

"Cậu có muốn qua xem tủ lạnh của Chuyện Nhỏ không."
Nghe đần chết đi được, có cái tủ lạnh thôi mà bày đặt gọi người sang xem như kiểu cái gì lạ lắm =))))

Tôn Tường cũng ngồi chồm hổm ghé lại xem: "Cái đồ chơi nhỏ này cũng chứa ngon đấy chứ?"
Tiêu Thời Khâm không khỏi đỡ trán. Thật đúng là người nói vô tình người nghe cố ý, thật đúng là lời của Tôn Tường quá dễ khiến người ta phải nghĩ nhiều.​
Là tại Tường nói, tại Tiêu dẫn dắt hay là tại t nghĩ mà câu này đen thùi lùi luôn :thu

Đọc fic về Gia Thế ở giai đoạn này luôn cảm thấy một bầu không khí ngột ngạt bao trùm dù nội dung chẳng hề cố nhấn mạnh vào sự ngột ngạt ấy. Có thể vì tình hình chung là vậy, vì những mối quan hệ phức tạp trong nội bộ, vì một cái dớp càng mong mỏi quá nhiều càng khó đạt được, hoặc thậm chí là vì sự thoải mái đến mức vô tri của Tường.

Tuy con đường tới Vinh Quang này mọi người chỉ có thể bước cùng nhau một đoạn, còn là đoạn gập ghềnh trắc trở và bế tắc nhất, để rồi về sau mỗi người lại đi trên con đường riêng, phù hợp với bản thân hơn nhưng đích đến cuối cùng luôn chỉ có một. Mong rằng tất cả sẽ không bao giờ chùn bước dù là đi trên con đường nào.
 

Bình luận bằng Facebook