Hoàn [Lẩu thập cẩm][Tân Gia Thế] Tiền đồ như gấm

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1
Tiền đồ như gấm

Author: Chưa tìm lại được
Edit + beta: Băng Ly



Fic thuộc PJ Lẩu thập cẩm - Bốn mùa đỏ lửa, lẩu nóng ấm lòng!

Khưu đội, sinh nhật vui vẻ. Nguyện người một đời phúc trạch an khang, ý chí kiên cường, chân cứng đá mềm
đánh ra một khoảng trời của riêng mình. Chúc Gia Thế ta tiền đồ như gấm, Vương Triều vĩnh hằng, thiên thu vạn đại!


:gth:gth:gth


Cre: 221niniichi.

01.

Lúc Tân Gia Thế treo lại logo, Hạ Trọng Thiên và Khưu Phi đều ở đó.

Tận mắt nhìn thấy công nhân đóng chiếc ốc vít cuối cùng, Hạ Trọng Thiên vô cùng hào hứng. Hắn là fan Gia Thế lâu năm, mấy năm trước tài trợ ủng hộ đội ngũ, bây giờ lại trở thành ông chủ của câu lạc bộ này, chỉ có thể cảm thán duyên phận diệu kỳ.

Sau này chiến đội sẽ phát triển như thế nào, đạt được thành tựu gì đều gắn liền với hắn. Hắn miên man trong dòng suy nghĩ, vừa lo lắng vừa kích động.

Nếu có thể chia sẻ với người bên cạnh tâm trạng của mình hiện tại thì thật tốt. Hắn nhìn qua Khưu Phi, phát hiện thiếu niên cũng đang chăm chú nhìn logo lá phong đỏ, hơi nhíu mày.

Hắn thoáng nghĩ rồi hắng giọng hỏi, “Tiểu Khưu, em đang nghĩ gì thế?”

“Em đang nghĩ…” Khưu Phi ngập ngừng, rồi chậm rãi trả lời, “Hình như bên phải cao hơn bên trái một xíu thì phải?”

02.

Hạ Trọng Thiên thực ra không giỏi nhớ sinh nhật người khác, mãi sau này cũng mới biết Khưu Phi là cung Xử Nữ.

Có điều hắn cũng đã sớm cảm nhận được phần nào tính cách đặc trưng của cung này trên người tiểu đội trưởng.

03.

Bọn họ chỉ có chút thời gian rất ngắn để tận hưởng niềm vui chiến đội tiếp tục tồn tại, nhưng ngay sau đó là một đống chuyện lông gà vỏ tỏi cần giải quyết.

Xây dựng lại một câu lạc bộ cực kỳ phức tạp.

Tân Gia Thế có muốn thiết kế nhà ăn không, xây dựng như thế nào, đó là hai vấn đề lớn.

Nhưng câu trả lời cho vế đầu tiên là không, nên vế thứ hai cũng không tồn tại.

“Em thấy ăn McDonald tốt mà, vừa nhanh vừa tiện, ở ngay dưới lầu, tiết kiệm thời gian cho mọi người làm thêm vài bài huấn luyện cũng được nữa.”

Nghe Bạch Thắng Tiên nghiêm túc trình bày lợi ích của đồ ăn nhanh, Hạ Trọng Thiên rất cảm động. Nhìn xem, đội viên của chúng ta không phải là ngôi sao lấp lánh giá trị tự thân vượt qua trăm vạn, nhưng có suy nghĩ vì đại cục như thế này, tương lai nhất định không tầm thường.

Đề nghị của Tiểu Bạch được thông qua khiến cậu ta rất vui. Bạch – vui vẻ - Thắng Tiên thuận miệng hỏi mọi người, “Ây, mọi người thích ăn gì ở McDonald, em rất thích suất ăn trẻ em.”

Này thì có gì đáng tự hào vậy Tiểu Bạch?

04.

Thực ra còn một chuyện mà Tiểu Bạch giữ bí mật.

Từ lúc chưa vào tiểu học cậu ta đã thích sưu tầm đồ chơi tặng kèm suất ăn trẻ em của McDonald, đã qua cả chục năm rồi mà chưa mất món đồ chơi nào cả.

Quay lại câu chuyện, nếu ông chủ Hạ biết đội viên của mình chỉ muốn sưu tầm đồ chơi chứ không có ý chí kiên cường “vì đại cục” nào cả, tương lai có thể làm nên nghiệp lớn hay không… cũng khó nói.

05.

Thực ra mình thích ăn bánh khoai tây.

Văn Lý nghĩ vậy nhưng cũng không nói ra.

Văn Tử là đội phó của Tân Gia Thế. Tất nhiên, chức vị này được chọn vô cùng tuỳ ý.

Lần đầu mọi người cùng tụ họp ăn gà rán, Bạch Thắng Tiên nhanh tay lấy món đồ chơi trên suất ăn trẻ em cất kỹ trước, sau đó thuận miệng nói chúng ta còn chưa có đội phó đâu các anh em ạ.

Không ai nghĩ tới sao?

Vậy chọn một người đi.

Chọn bất kỳ à?

Em cảm thấy Văn Lý rất tốt.

Vậy thì chọn Văn Lý thôi!

6.

Văn Lý vừa ăn bánh khoai tây vừa nghĩ nếu có bát súp khoai tây ở đây thì ngon phải biết, lại cúi đầu xé một miếng bánh dứa nướng, lúc ngẩng đầu lên thì thấy cái ghế đội phó của mình đã được “toàn phiếu thông qua”.

Mấy đứa này đùa mình hay gì, Văn Tử vừa nghĩ vừa nhìn về phía người có vẻ đáng tin nhất, Khưu Phi.

Đội trưởng rất nghiêm túc, sẽ không đùa giỡn đâu.

Khưu Phi nhìn lại cậu ta, gật nhẹ đầu, nuốt miếng Hamburger xuống rồi nói, “Được.”

Cmn cậu cũng đùa tôi à, Văn Lý cạn lời.

07.

Tóm lại quyết định bổ nhiệm đội phó cứ thế mà thành.

Đừng mải mơ tưởng đến súp khoai tây nữa Văn Lý.

08.

Trời đất bao la, huấn luyện lớn nhất.

Những phòng ban khác có thể từ từ xây dựng sau, nhưng phòng huấn luyện đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm. Các bạn trẻ lần đầu vào phòng huấn luyện mới còn có chút bỡ ngỡ, nhưng thích ứng cũng rất nhanh, bật máy tính, đăng nhập phần mềm huấn luyện hàng ngày.

Trong mấy giây chờ đăng nhập thành công, Khưu Phi nhìn Cách Thức Chiến Đấu trên màn hình, nhỏ giọng nói một câu cố lên.

Thực ra chính hắn cũng cảm thấy như thế hơi ngốc, dù sao mọi người đều đeo tai nghe, đâu có ai nghe thấy.

09.

Khưu Phi cũng đeo tai nghe nên không chú ý tới sau lưng, Hạ Trọng Thiên đang đứng đó, không đeo tai nghe.

Ông chủ Hạ đâu có huấn luyện, cần gì tai nghe đâu đội trưởng.

10.

Vấn đề xuất hiện rất nhanh.

Tân Gia Thế không có mấy người có danh tiếng, Bạch Thắng Tiên thông qua khảo nghiệm vào được trại huấn luyện năm đó cũng được xem là “chính quy”, ghi rõ trong hồ sơ đội viên.

Tân Gia Thế kiên trì bước tiếp, chúng ta chính là trụ cột.

11.

Chuyện này không có gì đáng tự hào để ghi lại cả.

Tất nhiên là liên quan đến đồ ăn, có thực mới vực được đạo mà.

Ăn ở McDonald suốt thì cũng được, nhưng khi đến giờ cơm, tất cả phải đối mặt với một vấn đề nan giải.

Chính là, ai đi mua?

Lúc mới đầu ai cũng tươi cười hớn hở, còn tồn tại mấy phần khách sáo và thể diện, nên thay nhau xung phong đi mua cơm.

Có điều sau hai tuần thì không còn ai muốn đi nữa.

… Chuyện thành ra thế này không ai đoán trước được.

12.

Vấn đề đến rồi.

Vì không ai chủ động đi mua cơm trưa, mọi người chỉ có thể nhìn nhau trong cơn đói. Sau đó Văn đội phó nghĩ đến việc lên lịch phân công trực nhật và lấy cơm luân phiên, công bằng văn minh. Hắn đang sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, chuẩn bị đứng lên trình bày, lúc sắp mở miệng thì…

Khưu Phi đột nhiên đứng dậy.

Oa, đội trưởng muốn đi mua cơm cho mọi người hả? Thật không hổ là đội trưởng.

Văn Tử sinh lòng kính nể.

13.

Khưu Phi đứng dậy là để mở máy chiếu trong phòng huấn luyện, kết nối với máy tính của mình, sau đó hình ảnh cỡ lớn trên màn hình đập thẳng vào mắt mọi người.

“Đây là bảng thống kê thành tích huấn luyện trong tuần này, đã sắp xếp theo thứ hạng.”

Tầm mắt của mọi người nhanh chóng lướt từ dòng đầu tiên đến cái tên cuối cùng trong bảng.

Sau đó Khưu Phi đọc cái tên đó lên.

“Tuần này cậu mua cơm.” Tâm bình khí hoà, nhẹ nhàng quyết định.

……………

Thật không hổ là đội trưởng!

Văn Lý thực sự kính nể.

14.

Mấy thanh thiếu niên Tân Gia Thế trình độ kỹ thuật không chênh lệch nhau quá nhiều, dưới áp lực ai xếp chót bảng phải đi mua cơm, mọi người đều huấn luyện hết sức nghiêm túc, bảng thống kê thường biến động khôn lường. Sau này ngẫm lại, trừ Khưu Phi ra, hình như mọi người đều từng đi mua cơm rồi.

Nên là, có phải đội trưởng đề ra cách chọn người này chính là muốn trốn việc đi mua cơm?

Đây là câu hỏi lớn không lời giải đáp trong lòng đội viên Tân Gia Thế.

15.

Một trong những, chính là nói không chỉ có một.

Xét thấy con đường phía trước đã biết trước là gian nan, các đội viên đều chăm chỉ huấn luyện tới khuya, Khưu Phi càng liều mạng hơn bất kỳ ai. Bình thường hắn huấn luyện và thảo luận cùng mọi người, sau đó ngồi một mình nghiên cứu video, có khi trong phòng huấn luyện, có khi ở ký túc xá.

Nhưng đồng đội cũng sớm nhận ra, thỉnh thoảng hắn không xuất hiện ở cả ký túc xá lẫn phòng huấn luyện.

16.

Phòng huấn luyện và ký túc xá của Tân Gia Thế ở cùng một tầng, cách nhau một hành lang. Toà nhà này là cho thuê tổng hợp, có hộ gia đình, có người làm ăn, cũng có văn phòng, dưới tầng hầm còn có mật thất để thoát nạn khẩn cấp.

Khu này người ra người vào hỗn tạp, lúc các đội viên mới tới đều thường xuyên bị lạc đường. Anh Hạ vì tăng cường an ninh, phòng ngừa đám nhỏ liều lĩnh chạy loạn ban đêm, nên hai đầu của hành lang đều lắp khoá điện tử, ra vào phải quẹt thẻ, âm thanh rất lớn.

Mặc dù thiết kế của toà nhà phức tạp nhưng diện tích không lớn nên tìm người thực ra cũng không khó. Có lúc trời tối, một đội viên sau khi về ký túc xá thì phát hiện để quên ly uống nước trong phòng huấn luyện, cậu ta nghĩ có khi đội trưởng còn chưa đi đâu, nhưng sau khi quay lại phòng huấn luyện thì thấy cửa đã khoá.

Cả đội trưởng và đội phó đều có chìa khoá phòng huấn luyện, cậu ta tới ký túc xá của Khưu Phi, gõ cửa, không có ai. Đội viên không nghĩ nhiều, đi sang phòng Văn Lý nhờ mở cửa.

Chuyện này vốn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng một lần cậu ta vô tình kể lại, mọi người đều nói buổi tối hôm đó không nhìn thấy đội trưởng đâu.

Sáng hôm sau Khưu Phi vẫn an lành ngồi trong phòng huấn luyện chờ bọn họ, có thể thấy đội trưởng không hề biến mất. Vậy rốt cuộc đội trưởng đã đi đâu?

17.

Một buổi tối, Bạch Thắng Tiên có ý đi tìm Khưu Phi, lôi kéo mọi người đi cùng, thành lập tổ chuyên án truy tìm tung tích đội trưởng.

Cụ thể lộ trình bắt đầu từ gian phòng đầu hành lang trở đi, lần lượt tìm từng phòng một.

Không có.

Không có.

Không có.

Vẫn không có.

Đến căn phòng cuối cùng, Tiểu Bạch có phần hoang mang lo sợ, níu tay áo Văn Tử hỏi nếu đội trưởng thực sự biến mất thì phải làm sao…

Không thể nào.

Văn Lý nghe vậy cũng bắt đầu thấy lo lo, nhưng cậu vẫn khá bình tĩnh trấn an Tiểu Bạch, nói cậu ta thử nghĩ xem, đội trưởng đã “biến mất” nhiều lần như vậy, có bao giờ xảy ra chuyện gì đâu.

Nhưng trước đây chúng ta cũng chưa bao giờ tìm thấy đội trưởng mà. Bạch Thắng Tiên bắt đầu cuống, giọng cũng vô thức nâng cao lên, phải làm sao phải làm sao đây, có phải đội trưởng đã không may chạm phải lỗ hổng thời gian nên xuyên không rồi, nếu cậu ấy thực sự xuyên không rồi, ngày mai anh Hạ hỏi thì chúng ta phải giải thích như thế nào, đội trưởng sống phải thấy người…

Tiểu Bạch bỗng dưng im bặt.

Khưu Phi bình tĩnh bước ra từ nhà vệ sinh cuối hành lang.

18.

“Gì vậy?” Khưu Phi thắc mắc.

“Không sao không sao, không có việc gì đâu.” Văn Lý vội vàng đáp, nói Tiểu Bạch tự dưng muốn chơi trốn tìm ấy mà.

Khưu Phi dùng ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ, mấy cậu coi tôi là đứa ngốc phải không, tất cả đội viên đều biết điều mà im lặng.

Sau đó cậu ta nghĩ tới Tiểu Bạch đã sắp thành niên rồi mà đi McDonald vẫn chọn suất ăn trẻ em, nên chuyển ánh mắt “Cậu có bị ngốc không?” sang phía Bạch Thắng Tiên, ý tứ rõ ràng không thèm che giấu.

Các cậu đều về phòng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải huấn luyện. Hắn chỉ nói vậy rồi nhanh chóng rời đi, mọi người cũng giải tán theo.

19.

“Tớ không tin đội trưởng chỉ đi WC bình thường, làm sao cậu ấy có thể ngồi trong WC lâu như vậy được? Chúng ta ồn ào ở hành lang cả buổi tối, tiếng cười nói vang to như thế, sao có thể hoàn toàn không nghe thấy? Nên tớ đoán cậu ấy nhất định mới xuyên không từ nơi khác về.”

Câu cuối của Tiểu Bạch là nói hươu nói vượn, nhưng vế trước đúng là rất hợp lý, Văn Lý im lặng suy nghĩ.

Sau đó cậu chợt nhớ ra, cửa sổ nhà vệ sinh khá cao, cách một bức tường là cầu thang bên ngoài. Lúc mới tới bọn họ còn hùa nhau chê bai thiết kế quái đản này. Với độ cao của cửa sổ, đa số mọi người đều chỉ nhìn thấy nóc nhà, nhưng theo lý thuyết mà nói thì nếu leo qua cửa sổ có thể trèo ra cầu thang đi xuống.

Mặc dù suy đoán này cũng không có gì đáng tin, nhưng dù sao vẫn thực tế hơn so với tình tiết “xuyên không” viễn tưởng của Tiểu Bạch.

Văn Lý đột nhiên rất đau đầu.

Cậu ta quyết định không thể nói “suy luận” của mình cho Bạch Thắng Tiên được.

20.

Các đội viên khác đều đã về, Khưu Phi cũng viết xong tờ bút ký phục bàn video trận đấu. Hắn tắt máy, xoa xoa mặt mình.

… Ầy, đói bụng rồi.

Thiếu niên mười bảy bẻ gãy sừng trâu, tất nhiên dạ dày không đáy.

Hắn bình tĩnh thu dọn sạch sẽ chỗ ngồi của mình, khoá cửa phòng huấn luyện, sau đó đi vào WC cuối hành lang.

Cửa hàng tạp hoá giá rẻ dưới lầu tuần này có loại bánh bao nhân sữa trứng ngọt, mùi vị đúng là rất ngon, đã ăn liên tục hai ngày rồi nhưng nay vẫn muốn ăn tiếp.

Nghĩ vậy, hắn nhanh nhẹn leo qua cửa sổ lớn, nhảy ra bậc thang dẫn xuống dưới lầu.

21.

Khổng Tử dạy rồi, thực sắc tính dã, thích ăn ngon là bản tính của con người.

Nhưng xét thấy chúng ta là chiến đội chuyên nghiệp, tạm thời bỏ qua việc ăn uống, nói đến chuyện thi đấu khiêu chiến thôi.

22.

Năm nay hệ thống báo danh được nâng cấp, còn thêm mục tải ảnh chụp thành viên trong đội lên nữa. Chuyện này vốn rất đơn giản, ai mà không có một tấm ảnh lưu sẵn trong điện thoại cơ chứ. Nhưng có đội viên nói, thi đấu khiêu chiến là sự kiện trọng đại, ảnh chụp của chúng ta cũng phải mang ý nghĩa kỷ niệm chứ nhỉ.

Ý kiến hay, anh Hạ gật gù tán thành.

Thôi chụp nhanh cho xong, Khưu Phi nghĩ.

Bày vẽ làm gì, chụp đại đi, Văn Lý đồng tình.

“Em có ý kiến.” Bạch Thắng Tiên hăm hở đề xuất.

Thôi xong rồi, Văn Lý thở dài.

23.

Cuối cùng mọi người chụp ảnh trong phòng huấn luyện. Cái ga giường màu xanh đậm không biết lấy từ phòng đội viên nào, hai người đứng căng tấm ga lên làm phông nền cho đồng đội lần lượt chụp ảnh, vẫn rất có không khí chụp ảnh căn cước ở cục dân chính.

Thiết bị chụp ảnh là điện thoại đời mới của anh Hạ, độ phân giải cao, sắc nét tinh tế, còn có hiệu ứng.

Các đội viên đàng hoàng nghiêm túc nhìn vào ống kính, tay phải giơ hình chữ V.

Đó là biểu tượng của chiến thắng, Bạch Thắng Tiên nghiêm túc khẳng định.

24.

Năm nay cũng có khá nhiều đội đăng ký đấu khiêu chiến, nhưng kết quả rút thăm cho thấy Gia Thế vẫn còn khá may mắn. Mấy đối thủ của họ có tên chiến đội rất … đa dạng, từ “Lười câu cá”, “Thâu đêm không về” đến “Fanclub của Sayaka Ohara”, tóm lại là các đội ngũ có châm ngôn vui là chính.
*Sayaka Ohara: một nữ diễn viên lồng tiếng , phát thanh viên, DJ Nhật Bản.

Nói thật thì với mấy đội ngũ như này không cần phải nghiêm túc ứng phó, độ khó khi đấu với bọn họ còn không bằng huấn luyện cường độ cao. Trong trận đánh với “Fanclub của Sayaka Ohara”, mục sư của Gia Thế có lơ là cảnh giác, còn rảnh rỗi trò chuyện vài câu với đối thủ trên kênh chat. Dù cậu ta không mắc sai lầm gì, nhưng sau đó vẫn bị Khưu đội phạt phải mua cơm một tuần.

Cho đến vòng cuối cùng khi thi đấu khiêu chiến, đối thủ của bọn họ rốt cuộc cũng là một đội có chút danh tiếng.

Tất nhiên so về bề dày lịch sử và chiến tích, bọn họ không so được với Gia Thế, cho dù là Gia Thế hiện tại với các đội viên trẻ tuổi vừa bước từ trại huấn luyện ra. Nhưng đó là lần đầu tiên các thiếu niên Gia Thế dùng thái độ nghiêm túc đối đầu với một đối thủ chuyên nghiệp thực sự.

25.

Trước khi thi đấu cậu nên động viên sĩ khí đồng đội, Văn Lý nhỏ giọng khuyên đội trưởng.

Khưu Phi nghe vậy thì suy nghĩ một chút, cảm thấy không cần thiết lắm, nhưng thôi Văn Tử cậu cứ nói đại một câu cũng được.

“Nếu chúng ta thắng thì có thể đi du lịch thành phố B, anh Hạ sẽ bao ăn một bữa thịnh soạn.”

Sau một hồi suy ngẫm, cuối cùng lời vàng “khích lệ toàn quân” mà Văn đội phó nghĩ ra chính là như vậy.

26.

Sau đó bọn họ thực sự đã thắng.

Vốn là sẽ thắng, không phải vì “bữa ăn thịnh soạn” ở thành phố B nên mới nỗ lực hết mình như vậy đâu.

Nhà mình nghèo thì nghèo thật, nhưng cũng không thê thảm đến mức ấy, nghĩ gì vậy?

27.

Sau khi bước vào các vòng đấu offline, dưới yêu cầu của đội phó, Khưu Phi sẽ động viên các đồng đội vài câu trước khi lên đấu lôi đài.

Nhưng nội dung của những lời “khích lệ” đó thì cực kỳ “đe doạ tâm lý” mỗi đội viên.

“Hôm nay nếu cậu thua, khi về phải đi mua KFC suất bình thường cho cả đội.”

Ví dụ như hắn bình tĩnh nói với Bạch Thắng Tiên như thế.

28.

Lần đầu gặp phải uy hiếp trắng trợn như vậy, Tiểu Bạch bối rối nắm cổ tay Văn Lý, Văn đội phó đang ngồi cạnh đội trưởng vì được sắp xếp ra sân trước cậu ta, lựa lời nói khéo, “Văn đại ca, chúng ta là bạn bè tốt mà phải không?”



Văn Lý chậm rãi rút tay về, “… Ai muốn làm bạn bè của cậu, đường đến KFC ở hướng kia.”

29.

Thuận miệng nhắc tới, những lời động viên của Khưu đội trưởng dành cho đội phó của hắn cũng chẳng khá khẩm gì hơn, “Nếu cậu đánh không tốt, sau khi về đội tôi sẽ nói bí mật cậu lén ăn bữa khuya mỗi ngày cho mọi người biết.”

Trời xanh làm chứng, cậu đánh rất tốt, nhưng khi thi đấu khiêu chiến xong, bọn họ trở về thành phố H, chuyện Văn Lý lén ăn bữa khuya đều bị toàn đội biết được.

Chuyện này không trách Khưu Phi được, là do người bị Văn Tử từ chối làm bạn bè nên uất ức mà tiết lộ bí mật, Bạch Thắng Tiên.

30.

“Em muốn ăn sukiyaki thịt bò.” Bạch Thắng Tiên nói.

“Thả mấy miếng thịt bò vào nước dùng thanh ngọt, rồi thêm một ít nấm hương.” Nghe Văn Lý đang miêu tả cách ăn sukiyaki cho mọi người, Khưu Phi đi ngang qua cũng nói bổ sung.

“Anh nghe điện thoại đi, hai đứa em đi trước đây ạ.”

Văn Lý và Khưu Phi vừa rời khỏi văn phòng anh Hạ, điện thoại của anh ấy đã reo lên. Khưu Phi nhìn thấy dãy số trên màn hình điện thoại, chào một câu rồi rẽ vào hướng thang máy. Văn Lý do dự vài giây, vẫn đi sang phòng huấn luyện phía bên kia hành lang, muốn rủ đồng bọn cùng đi ăn. Giờ nghỉ trưa của Gia Thế là 11 rưỡi, bây giờ đã qua mấy phút rồi. Nói vậy thì nói chứ bình thường cả đám đều huấn luyện xong mới đi ăn, đâu có ai đúng 11 rưỡi là tắt máy bỏ đi?

Văn Lý đứng ở cửa phòng huấn luyện ngây ra một lúc, cậu nghi ngờ trong mấy phút cậu và Khưu Phi rời đi vừa rồi, trong phòng đã xảy ra chuyện gì đó. Thiên sứ thủ hộ và khí công sư của Gia Thế gần đây say mê một bộ phim truyền hình rất hot, đã ba ngày liên tục không đi ăn cơm trưa mà cắm rễ ở phòng ký túc xá cày phim. Văn Lý hôm nay đột nhiên muốn quay lại phòng huấn luyện rủ mọi người đi ăn nên mới biết chuyện này… Bỏ qua hai người đó đi, tối qua Bạch Thắng Tiên còn kêu gào muốn quẹt thẻ ra ngoài mua đồ ăn khuya, sao hôm nay lại đột nhiên không đam mê ăn uống nữa?

Cả phòng huấn luyện vắng lặng, không có một ai. Văn Lý hoang mang quay người rời đi, cậu không phải cô gái nhỏ đi WC cũng muốn rủ bạn thân đi cùng, chỉ là không biết hôm nay đồng đội đều đi đâu hết vậy. Cậu nghĩ thôi thì đành tới nhà ăn một mình, nhưng chưa bước được vài bước thì cửa phòng họp đột ngột mở ra một khe hở nhỏ, Bạch Thắng Tiên ló đầu ra làm Văn Tử giật nảy mình.

“Nè nè, Văn đại ca, vào đây nào ~!”

Ngữ điệu dụ dỗ kia nghe kiểu gì cũng không đáng tin chút nào. Được rồi, nếu chần chừ không vào thì sẽ lộ chuyện mình lén núp ở cửa phòng họp nghe lén. Văn Lý có hơi hoang mang, nhưng vẫn lách người qua khe cửa hẹp để vào phòng họp. Tiểu Bạch sau lưng cậu lại thò đầu ra nhìn ngó hai bên, thấy không có ai mới cẩn thận từng li từng tí khép lại cánh cửa, rất giống tổ chức ngầm đang bày mưu làm chuyện xấu.

“Mấy cậu đang làm gì thế?”

Văn Lý vừa vào phòng đã hiểu vì sao phòng huấn luyện không có ai. Bàn họp đã dài đã đầy kín người ngồi hai bên, màn chiếu đã kéo ra, nhưng bây giờ trên đó chỉ có chùm sáng xanh lam nhạt. Quách Thiếu đang giẫm lên bàn, nhón chân lên, nhíu mày chăm chú bấm mấy cái nút trên máy chiếu, thấy Văn Lý đến thì rất vui vẻ, nhảy từ trên bàn xuống, động tác nhanh như chớp khiến Văn Lý toát mồ hôi, “Văn ca đến đúng lúc lắm, bật giúp em cái máy chiếu đi, em không biết làm.”

Trước khi Văn Lý kịp phản ứng đã bị đẩy lên bàn, cậu vô thức đứng dậy bật máy chiếu như thường lệ, việc này vốn chủ yếu là cậu làm. Màn hình chiếu nhấp nháy mấy lần, cuối cùng hiện lên hình nền laptop của Bạch Thắng Tiên, là cô bé Kangna đáng yêu.
*Nhân vật Kangna trong phim “Cô hầu gái rồng nhà Kobayashi”.

Đến khi cậu leo từ trên bàn xuống, lại tìm khăn lau sạch bàn, cuối cùng mới nhớ ra câu hỏi của mình chưa được giải thích.

“Các cậu đang làm gì thế?”

“Vâng, em biết ạ.” Khưu Phi đứng ở một góc thang bộ nghe điện thoại, giọng điệu nhẹ nhàng, ý cười không che giấu, “Anh Hạ có nói cho chúng em biết, còn dự định mở một cuộc họp để bàn chuyện này.”

“Còn mở họp vì chuyện này ấy hả?” Diệp Tu khá bất ngờ, “Anh có đọc kịch bản rồi, không liên quan nhiều lắm đến mấy đứa, không đến mức ảnh hưởng mấy đứa huấn luyện hay thi đấu đâu.”

“Cũng không phải.” Khưu Phi suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Bởi vì nó… dù sao cũng là Gia Thế, cho dù năm đó có khác nhiều so với ngày nay, nhưng vẫn là những bước đi đầu tiên của Gia Thế. Anh Hạ có ý để mọi người tụ họp lại cùng xem, hi vọng có thể từ đó mà học hỏi được nhiều thứ.”

“…”

Diệp Tu ở đầu dây bên kia bật cười, lâu rồi hắn không gặp Hạ Trọng Thiên, nghe Khưu Phi nói thì nhớ tới gương mặt khó ở của anh ta ngày đó, không biết khi nghiêm túc nói câu này vẻ mặt ra sao.

Sau khi cười xong hắn mới nói tiếp, “Thế cũng tốt, để đám nhóc mấy đứa nhìn xem những ngày đầu mới thành lập chiến đội tụi anh đã vất vả như thế nào…”

“Nhất định mấy đứa nó đang lén xem video trong phòng họp.” Khưu Phi rất chắc chắn chuyện này, “Em sẽ học hỏi nghiêm túc những video tư liệu đó.”

Thái độ kiên định này khiến Diệp Tu có chút xúc động, hắn ngừng lại một chút, lúc nói tiếp giọng điệu đã trầm hơn, “Em đã làm rất tốt, Gia Thế hiện tại có thể ổn định vào được thi đấu quý sau phải không? Mấy trận gần đây anh có xem, đánh không tệ. Nếu có điều cần cải thiện, đó là lúc đấu đoàn chiến, trị liệu của các em…”

Diệp Tu hiện tại là bình luận viên đắt giá nhất trong các trận đấu trực tiếp của Liên minh, thường xuyên phụ trách bình luận các trận đấu có Gia Thế. Từ khi Liên minh phát sóng trực tiếp nhiều trận trong các mùa giải, khán giả có nhiều lựa chọn để xem hơn. Tất nhiên thân phận của Diệp lĩnh đội đặc thù, nên các trận có hắn bình luận thì lượt người xem đều vô cùng cao.

Hắn có bình luận vài lượt trận Hưng Hân đấu với Gia Thế, khiến nhiều khán giả đùa là hắn đã bồi dưỡng ra hai “con trai kế nhiệm” lãnh đạo hai chiến đội này, thu hút được không ít lưu lượng.

Mấy năm trôi qua, nhiều người không nhớ rõ ân oán của Diệp Tu và Gia Thế, nhưng mối liên kết giữa hắn và hai đội trưởng thế hệ mới, Khưu Phi và Kiều Nhất Phàm, là quan hệ truyền thừa như thế nào, tất cả mọi người đều biết rõ.

Trước trận đấu, Khưu Phi gọi điện nói chuyện với Diệp Tu vài câu, cũng không nói được gì nhiều. Đột nhiên Khưu Phi im lặng, rồi bất ngờ hỏi, “Tiền bối, đến giờ phải đi rồi?”

“Còn năm phút nữa, có gì thì cứ nói đi, anh sắp vào phòng cách âm rồi.” Diệp Tu nói, lại nghe được Khưu Phi hắt xì một cái nên dặn dò, “Thành phố H đến mùa có tơ liễu rồi, ra ngoài nhớ phải đeo khẩu trang đấy.”
*Tơ liễu: hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió.

Khưu Phi đáp vâng rồi cúp điện thoại. Hắn xoa xoa mũi, nhanh tay đóng cửa sổ ngăn tơ liễu.

Mùa xuân ở thành phố H mặc dù có chút phiền phức nhỏ, nhưng thời tiết và cảnh sắc đều rất đẹp, khiến người ta cảm thấy thư thái.

Còn hai phút nữa là đến mười hai giờ.

Bạch Thắng Tiên tắt đèn phòng họp, click chuột mở video trên trang web ra, mọi người hồi hộp chờ load mấy giây, các đội viên ngồi quanh bàn trong điều kiện ánh sáng tối tăm, rì rầm bàn tán thảo luận trước khi video đi vào nội dung chính.

Khưu Phi đi cửa sau vào phòng họp, mọi người đều đang chăm chú nhìn màn chiếu, không ai biết có thêm một người vào phòng. Hắn đi tới bàn họp dài quen thuộc, ngồi xuống chiếc ghế đối diện màn hình lớn đang sáng lấp lánh. Một tay chống cằm, hồi hộp mong chờ video chuyện xưa được phát sóng.

Đó là những bước đầu tiên trên con đường Vinh Quang của Gia Thế chúng ta.

Trong đó có tiền bối, có đồng đội, cũng có chính mình.




*** HOÀN ***


Gia Thế như lửa, cháy thẳng tâm hồn. Nếu thân liệt hoả, thì sẽ cường áp thiêu cháy một đường phá bình minh.
Còn nếu phận vụn tro, thì sẽ là nơi dưỡng phượng dục hoả trùng sinh.

Đấu hồn vẫn còn, Vương Triều bất diệt!

:gth:gth:gth
 
Last edited:

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
214
Số lượt thích
1,219
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#2
“Đây là bảng thống kê thành tích huấn luyện trong tuần này, đã sắp xếp theo thứ hạng.”
Cách hay, xin phép học hỏi đội trưởng Khưu trong vụ này :tee
chạm phải lỗ hổng thời gian nên xuyên không rồi
:phut Thật bái phục bộ não này
Đó là những bước đầu tiên trên con đường Vinh Quang của Gia Thế chúng ta.
Trong đó có tiền bối, có đồng đội, cũng có chính mình.
Mừng mọi người bước những bước đầu tiên và rất trông chờ vào những bước đi tương lai của các cậu :vq Đấu hồn vẫn còn, Vương Triều bất diệt! :gth
 

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#3
Cách hay, xin phép học hỏi đội trưởng Khưu trong vụ này :tee
Eo ơi éc độk, tâm tư như này là biết ngay "truyền thừa" của ai rồi =)))

:phut Thật bái phục bộ não này
Người mà sắp thành niên vẫn ăn suất ăn trẻ em và sưu tầm đồ chơi mười mấy năm không mất món nào thì não bộ sao có thể cùng tần số với người thường được???

Mừng mọi người bước những bước đầu tiên và rất trông chờ vào những bước đi tương lai của các cậu :vq Đấu hồn vẫn còn, Vương Triều bất diệt! :gth
Từ một tiệm net nhỏ xíu đến Vương Triều hào môn, rồi lại quay về với hai bàn tay trắng dựng nghiệp từ đầu. Là tiền, là máu, là mồ hôi, là sơ tâm của những thanh niên trẻ tuổi, con đường Vinh Quang của chiến đội đó vốn cũng bắt đầu như vậy.... "Chỉ là làm lại từ đầu thôi mà", một lời như sấm truyền. :vq Đấu hồn vẫn còn, Vương Triều bất diệt! :gth
 

Bình luận bằng Facebook