Hoàn [Kiều Nhất Phàm] Vịt con xấu xí

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Chúc mừng sinh nhật Kiều Nhất Phàm :xu

VỊT CON XẤU XÍ


Tác giả: 雁阵惊寒

Link gốc: 【乔一帆中心】The Ugly Duckling

Edit: Nguyệt



1.

Ngày Kiều Nhất Phàm đến Vi Thảo, thành phố B nóng như một cái lò lửa.

Ký túc xá trại huấn luyện Vi Thảo là kiểu phòng hai người ở chung, khi Kiều Nhất Phàm dọn đồ vào, trong phòng đã có một người. Cậu ấy ngồi trước bàn máy tính, vẻ mặt rất chăm chú, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ, in bóng cậu lên bức tường đối diện. Kiều Nhất Phàm khẽ khàng mở cửa, chần chừ giây lát rồi cất tiếng chào thiếu niên kia: “À thì… Chào cậu, mình tên Kiều Nhất Phàm. Về sau… mong sẽ được giúp đỡ.”

Thiếu niên kia ngoảnh lại, hơi bất ngờ khi trông thấy Kiều Nhất Phàm đứng bên cửa. Cậu lúng túng rời bàn máy, bước tới: “Chào cậu! Tớ tên Cao Anh Kiệt, ngại quá, ban nãy không nghe thấy tiếng cậu vào phòng, xin lỗi cậu nhiều…”

Nhìn khuôn mặt Cao Anh Kiệt hơi hồng lên vì xấu hổ và căng thẳng, trái tim đang căng thẳng của Kiều Nhất Phàm cũng bình tĩnh lại dần. Xem ra bạn cùng phòng mình là một người rất dễ ở chung, Kiều Nhất Phàm thầm nghĩ.

“Không sao đâu, mình cũng không nói gì đánh tiếng với cậu mà.” Kiều Nhất Phàm vừa kéo vali hành lý của mình vào phòng, vừa cười nói. “Tủ của mình ở bên kia phải không?”

Kiều Nhất Phàm không mang quá nhiều đồ, chỉ có vài bộ đồ để thay giặt, chẳng mấy chốc đã sắp xếp xong. Còn một lúc nữa mới đến giờ cơm chiều, Cao Anh Kiệt dẫn Kiều Nhất Phàm đi tham quan cấu trúc câu lạc bộ một chút. Suốt dọc đường đi, hai thiếu niên từ câu nệ hỏi câu nào đáp câu đó ban đầu dần chuyển thành thoải mái trò chuyện, cảm giác căng thẳng vơi đi không ít.

Đêm, Kiều Nhất Phàm nằm trên giường chuẩn bị ngủ, đột nhiên nghe bụng réo ọc ọc. Kể cũng lạ, dạo gần đây cậu luôn cảm thấy dạ dày mình cứ như không đáy, dù có ăn thế nào thì đến đêm vẫn cảm thấy đói. Biết thế đã mua thêm ít đồ ăn vặt trên đường đến đây, Kiều Nhất Phàm vừa nghĩ vừa trở mình.

Sau âm thanh “ọc ọc” bất chợt vang lên, giọng nói khe khẽ của Cao Anh Kiệt truyền đến theo: “Nhất Phàm sao vậy? Khó chịu à?”

“À, không phải đâu.” Kiều Nhất Phàm không ngờ Cao Anh Kiệt vẫn chưa ngủ, “Mình chỉ… hơi đói nên khó ngủ thôi. Nằm lát nữa là ổn, không sao đâu.”

Cao Anh Kiệt không đáp, cậu bật đèn bàn ở tủ đầu giường rồi bước xuống mở ngăn kéo. Chờ khi cậu quay người lại, Kiều Nhất Phàm liền thấy trong tay cậu là túi bánh cuộn đóng gói riêng từng cái.

Có lẽ vì cảm giác đói bụng quá mãnh liệt lại thêm ánh đèn mờ mờ, Kiều Nhất Phàm trước nay không thích làm phiền người khác lại không thấy xấu hổ như bình thường. Cậu nói tiếng cảm ơn rồi nhận lấy túi bánh, bóc ra. Cậu vừa ăn vừa đưa cho Cao Anh Kiệt một cái: “Cậu cùng ăn chứ?”

Cao Anh Kiệt do dự giây lát rồi cũng nhận lấy, bóc ăn.

Túi bánh cuộn giữa đêm khuya ấy trở thành khởi đầu cho tình bạn giữa hai cậu.

2.

Quả nhiên, mức độ nghiêm khắc trong huấn luyện của Vi Thảo không phải hư danh. Kết thúc ngày đầu tiên, Kiều Nhất Phàm đã cảm thấy mệt không chịu nổi, mắt cay xè, ngón tay và vai cũng nhức mỏi kinh khủng. Sau bữa cơm chiều, cậu và Cao Anh Kiệt cũng nhau ra ngoài mua ít đồ dùng hàng ngày, mua hẳn vài tuýp kem bôi tay và mấy lọ thuốc nhỏ mắt. Sau khi trở về, hai cậu lần lượt đi tắm rồi lên giường nằm.

Dù Kiều Nhất Phàm đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng cậu không ngờ huấn luyện chuyên nghiệp lại mệt đến mức đó. Cậu vừa xoay khớp vai, vừa giãn ngón tay, cảm thấy hồi trước cho rằng ngồi học tối rất mệt thật là sai lầm lớn nhất trần đời.

Thế rồi Kiều Nhất Phàm lặp đi lặp lại vòng sinh hoạt huấn luyện và nghỉ ngơi mỗi ngày. Dù hơi mệt, đôi lúc cũng cảm thấy rất áp lực nhưng chung quy vẫn ổn.

Một hôm tiến hành nội dung đối kháng 2v2, Kiều Nhất Phàm bắt cặp luyện lập với Cao Anh Kiệt. Hai người đang chăm chú đánh, đột nhiên nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng nói: “Ồ? Đánh khá đấy nhỉ.”

Kiều Nhất Phàm ngoảnh lại, trông thấy một người mặc đồng phục Vi Thảo đang chống tay bên cạnh bàn máy Cao Anh Kiệt ngồi, nhìn cậu đánh. Cao Anh Kiệt cũng ngoảnh lại, sau khi thấy người nọ liền vội chào: “Đội… Đội trưởng ạ.”

“Chào đội trưởng.” Kiều Nhất Phàm cũng nhanh nhẹn chào. Thành viên chính thức của chiến đội rất ít khi đến trại huấn luyện, cậu mới chỉ gặp Vương Kiệt Hi một lần trong buổi tiệc chào mừng thành viên đợt huấn luyện mới. Giờ trông thấy anh ở khoảng cách gần như vậy, lòng Kiều Nhất Phàm kích động lắm luôn.

“Ừ.” Vương Kiệt Hi gật đầu rồi quay sang phía Cao Anh Kiệt: “Em tên gì?”

“Em tên Cao Anh Kiệt.” Cao Anh Kiệt trả lời bằng âm lượng khá nhỏ.

“Cao Anh Kiệt.” Vương Kiệt Hi xoa cằm rồi bước đến phía sau Kiều Nhất Phàm: “Mượn máy tính em một chút được chứ?”

“Vâng.” Kiều Nhất Phàm vội vàng đứng dậy nhường chỗ. Tiếp đó, cậu nhìn Vương Kiệt Hi ngồi xuống chỗ mình, làm quen với cách cài phím tắt kỹ năng của cậu một chút, sau đó bảo Cao Anh Kiệt cùng đánh vài trận rồi lập tức điều khiển nhân vật lao lên trước.

Vương Kiệt Hi đánh cùng Cao Anh Kiệt tổng cộng ba trận. Đánh xong, Vương Kiệt Hi đứng dậy, vỗ vai Cao Anh Kiệt: “Đánh khá đấy, nhưng căng thẳng quá. Tự tin lên, tiếp tục cố gắng!” Sau đó, anh trả chỗ lại cho Kiều Nhất Phàm, cũng cổ vũ cậu tiếp tục cố lên rồi rời đi.

Kiều Nhất Phàm lần nữa ngồi xuống, cậu rà tay trên bàn phím, hồi tưởng ba ván đấu của Vương Kiệt Hi với Cao Anh Kiệt và động tác gõ phím cực nhanh của đôi tay linh hoạt kia.

Đỉnh thật đấy, Kiều Nhất Phàm nghĩ. Cậu hiểu rất rõ thiên phú và sự chăm chỉ của Cao Anh Kiệt, rốt cuộc đến hôm nay cậu ấy cũng được chiến đội chú ý tới. Bản thân cậu cũng phải cố gắng nhiều hơn nữa, cải thiện thực lực của mình.

3.

Kết quả đợt sát hạch đầu tiên của trại huấn luyện được công bố, tên của Cao Anh Kiệt nằm ngay đầu bảng. Kiều Nhất Phàm vừa chúc mừng cậu bạn thân vừa xem tiếp, cuối cùng tìm được tên mình ở khoảng giữa.

“Anh Kiệt giỏi thật đấy.” Kiều Nhất Phàm cảm thán. Nghe thấy thế, Cao Anh Kiệt hơi đỏ mặt, đáp: “Nhất Phàm cũng rất giỏi. Tiếp tục cố gắng, rồi cậu sẽ giỏi hơn cả tới.”

Kiều Nhất Phàm cười: “Cậu khiêm tốn quá rồi. Nhưng hy vọng sẽ được như lời chúc của cậu. Đi thôi, chúng ta đi huấn luyện nào.”

Ngày qua ngày, hai cậu kiên trì huấn luyện, chờ đón đợt sát hạch thứ hai rồi lại thứ ba. Cao Anh Kiệt luôn là người có thành tích cao nhất trong khi Kiều Nhất Phàm vẫn chấp chới ở khoảng giữa. Thỉnh thoảng Vương Kiệt Hi sẽ tới thị sát trại huấn luyện, đồng thời sẽ đấu ngẫu nhiên với thiếu niên nào đó, kiểm tra thành quả huấn luyện. Tất nhiên, mỗi lần như thế chắc chắn luôn có phần của Cao Anh Kiệt.

Mỗi lần thấy cậu bạn thân căng thẳng, Kiều Nhất Phàm đều lặng lẽ nắm tay cậu, ý bảo cậu cứ thoải mái chút. Nhìn vẻ mặt cậu thả lòng hơn một chút rồi mới tiếp tục nội dung huấn luyện hằng ngày của mình.

Cao Anh Kiệt được đại thần chỉ điểm ngay từ giai đoạn đầu, Kiều Nhất Phàm rất mừng cho cậu. Nhưng đâu phải không hâm mộ. Trong trại huấn luyện này, có ai không hy vọng được Ma Thuật Sư ưu ái chứ?

Nhưng Kiều Nhất Phàm hiểu rất rõ thành tích của bản thân còn chưa đến ngưỡng được chiến đội chú ý tới. Việc cậu phải làm lúc này chỉ là cố gắng khiến bản thân mạnh lên. Chỉ khi chính mình có tư cách đứng ở vị trí cao mới có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Thế nên Kiều Nhất Phàm càng nỗ lực tiến hành huấn luyện hàng ngày hơn nữa. Thành tích của cậu cải thiện từng chút một, tuy biên độ không lớn nhưng vẫn luôn tốt hơn.

Sau đợt sát hạch cuối cùng, Kiều Nhất Phàm và Cao Anh Kiệt cùng trở thành thành viên đội dự bị. Tối đó, hai cậu ra ngoài ăn mừng, Cao Anh Kiệt cụng cốc Sprite với Kiều Nhất Phàm, cười nói: “Tốt quá rồi, Nhất Phàm. Về sau chúng ta có thể kề vai chiến đấu.”

Kiều Nhất Phàm uống một hớp Coca, cũng cười nói: “Đúng vậy. Chúng ta gần ước mơ hơn một bước rồi.”

“Sau này cùng nhau cố gắng nhé.” Cao Anh Kiệt nói.

“Ừ, cùng nhau cố gắng.” Kiều Nhất Phàm lặp lại.

Về sau, bản thân cậu càng phải cố gắng nhiều hơn nữa.

4.

Lần đầu tiên mọi người trong đội, Kiều Nhất Phàm hơi căng thẳng. Từ trước đến nay, cậu là một người khá chậm nhiệt, khó hòa nhập nhanh với mọi người. Hơn nữa trong đội còn có cô nàng hoạt bát như Liễu Phi, Kiều Nhất Phàm lại càng căng thẳng hơn.

Giờ nghỉ, Kiều Nhất Phàm chủ động đưa nước tới cho mọi người. Lúc nhận chai Sprite từ tay cậu, Cao Anh Kiệt khẽ nói: “Lần đầu tiên ăn cơm chung, cậu cũng mua chai này cho tớ.”

Kiều Nhất Phàm gãi đầu, cười cười. Đưa nước cho người khác trong lần đầu tiên gặp mặt gần như đã trở thành thói quen của cậu. Cậu luôn cảm thấy lần đầu gặp nhau mà không làm gì thì ngượng nghịu quá.

“Quen dùng thích khách chưa? Trước đó cậu còn chưa chơi thích khách bao giờ.” Cao Anh Kiệt nói.

Kiều Nhất Phàm gật đầu: “Cũng hòm hòm rồi. Mình cũng không đặc biệt giỏi nghề nào, dùng gì cũng như nhau cả. Mấy hôm nữa là quen ấy mà, cậu đừng lo.”

Cao Anh Kiệt nhìn cậu mỉm cười, gật đầu rồi tập trung huấn luyện.

Kiều Nhất Phàm cũng chăm chú đọc thông số nhân vật của mình, vừa làm quen với cách cộng điểm kỹ năng và thuộc tính trang bị, vừa nhớ lại lời Vương Kiệt Hi nói khi giao thẻ tài khoản cho cậu: “Thích khách là kẻ chuyên đi ám sát. Kẻ ám sát đáng sợ nhất là người trông có vẻ bình thường nhất, bởi chẳng ai sẽ đề phòng hắn. Một vẻ ngoài bình thường không ai để mắt tới chính là thiên phú trời ban cho nghề thích khách này.”

Dường như hiện tại cậu chẳng hề có thiên phú ấy. Kiều Nhất Phàm thở dài. Nhưng nếu chiến đội đã giao thẻ tài khoản này cho cậu, vậy thì cậu phải luyện cho thật tốt, cố gắng trở thành một thích khách ưu tú.

Nhưng dường như Kiều Nhất Phàm mãi không lĩnh hội được. Dù là huấn luyện đấu đơn hay đấu đôi trong đội, cậu luôn luôn thắng ít thua nhiều. Cậu không có năng khiếu được như Cao Anh Kiệt, cũng cạnh tranh không lại những người vào đội từ năm ngoài; đồng thời cậu cũng không trau dồi được đặc điểm “tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy” của thích khách. Kiều Nhất Phàm rất buồn nhưng lại hoàn toàn không tìm được cách giải quyết, một tình huống hoàn toàn khác với khi ở trại huấn luyện. Mọi người đều cố gắng, cậu chỉ dựa vào mỗi cố gắng thôi thì sao có thể vượt trội được.

Cậu đột nhiên cảm nhận áp lực trước nay chưa từng có.

Một buổi sáng, cậu cùng Cao Anh Kiệt tới nhà ăn ăn sáng. Cao Anh Kiệt nhìn trán cậu, nói: “Nhất Phàm, trán cậu nổi nhiều mụn quá.”

Kiều Nhất Phàm đưa tay sờ lên đó một chút, đáp: “Mình cũng không biết tại sao nữa, dạo này cứ nổi mụn suốt. Chắc dậy thì mất cân bằng nội tiết.”

“Nói chung đừng sờ tay vào, nổi mụn nhiều hơn đấy.” Cao Anh Kiệt nói. “Cậu ăn gì?”

“Gì cũng được, sáng ra mình không muốn ăn lắm.” Kiều Nhất Phàm lấy khay ăn, dạo hết một vòng rồi chỉ lấy một cái bánh bao và một cốc sữa đậu nành.

Cao Anh Kiệt nhìn bữa sáng của cậu, hơi nhíu mày. Trong ấn tượng của Cao Anh Kiệt, buổi sáng Kiều Nhất Phàm sẽ không ăn ít cũng không uể oải như thế này.

Sau khi ngồi xuống, Cao Anh Kiệt hỏi: “Nhất Phàm, có phải dạo gần đây cậu gặp phải chuyện gì không?”

Kiều Nhất Phàm đang cắn bánh bao ngẩn ra giây lát rồi lắc đâu: “Đâu có. Sao cậu lại hỏi thế?”

“Mắt cậu có quầng thâm kìa, nhìn là biết ngủ không ngon rồi, lại còn bảo không. Với cả trước kia cậu đâu có ăn sáng ít như vậy.” Cao Anh Kiệt nói.

Kiều Nhất Phàm nhìn nét mặt nghiêm nghị của cậu bạn thân, thầm thở dài trong lòng. Cậu biết Cao Anh Kiệt rất chu đáo, nhưng không ngờ cậu ấy lại để ý kỹ đến vậy.

“Mình… Chỉ là gần đây vào đội xong thấy hơi áp lực.” Kiều Nhất Phàm đắn đo một lát, cuối cùng không giấu giếm với bạn thân. Ngay sau đó, cậu lại nói tiếp: “Nhưng chắc là mới đầu chưa quen thôi, qua ít lâu lại ổn ấy mà, không sao đâu.”

Cao Anh Kiệt biết áp lực của Kiều Nhất Phàm đến từ đâu, nhưng cậu cũng không giúp được gì nhiều. Cậu giống như một học sinh biết làm bài nhưng không biết giảng bài, khi người khác hỏi cậu cách giải, cậu sẽ diễn đạt một cách rối bòng bong, khiến cả người hỏi lẫn người được hỏi đều sốt ruột. Rất nhiều câu chữ luẩn quẩn trong miệng, cuối cùng chỉ có thể nói ra câu cổ vũ chung chung: “Nhất Phàm đừng lo, phải tin vào bản thân. Năng lực cậu hoàn toàn ổn, mấy người Tiêu Vân, Chu Diệp Bách đều vào đội trước cậu một năm, đương nhiên kinh nghiệm phải phong phú hơn. Cứ chăm chỉ luyện tập thêm, chắc chắn cậu cũng làm được.” Nghĩ rồi Cao Anh Kiệt lại nói tiếp: “Nếu huấn luyện xong cậu còn muốn luyện tiếp thì có thể tìm tớ, tớ luyện cùng cậu.”

Kiều Nhất Phàm nhìn vẻ nghiêm túc trên gương mặt cậu bạn thân, cảm thấy rất ấm lòng nhưng vẫn từ chối: “Không sao mà, thế lại phiền cậu. Cường độ huấn luyện hằng ngày đã khá cao rồi.”

“Không đâu. Nếu cần thì cứ tìm tớ, đừng băn khoăn quá.” Cao Anh Kiệt nhắc lại. Cậu hiểu Kiều Nhất Phàm, cậu ấy rất muốn được cùng người khác luyện tập để cải thiện thực lực bản thân nhưng lại sợ ảnh hưởng đến trạng thái huấn luyện của cậu nên không dám làm phiền.

Kiều Nhất Phàm nhìn Cao Anh Kiệt, từ tốn nở nụ cười tới, khẽ đáp: “Anh Kiệt, cảm ơn cậu.”

Cao Anh Kiệt cười, “Giữa hai đứa mình còn phải nói cảm ơn à.”

“Vậy thì không nói.” Kiều Nhất Phàm cười đáp. “Cậu ăn xong rồi nhỉ? Chúng ta đi huấn luyện nào.

“Đi thôi.” Cao Anh Kiệt đứng dậy, cả hai cùng nhau rời đi.

5.

Thế nên sau khi hoàn thành huấn luyện hằng ngày, hai cậu lại bí mật triển khai “công việc ngầm”. Chỉ cần Kiều Nhất Phàm chưa bảo dừng, Cao Anh Kiệt sẽ không đề nghị dừng trước. Nhưng cứ vậy thời gian dài vẫn khiến con người mệt mỏi, Cao Anh Kiệt bắt đầu xuất hiện vấn đề trượt trạng thái khi huấn luyện thông thường, dù biên độ rất nhỏ nhưng cũng không thoát được mắt của Vương Kiệt Hi. Thấy Cao Anh Kiệt bị Vương Kiệt Hi gọi ra nói chuyện riêng sau khi huấn luyện xong, Kiều Nhất Phàm sợ đến mức không dám tìm cậu luyện thêm nữa.

Một buổi tối nọ, kết thúc huấn luyện tăng cường, Kiều Nhất Phàm ngồi bên cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn ra phía ngoài. Gió đêm dìu dịu thổi tới, phả lên cánh tay trần của cậu, rất thoải mái nhưng không thể thổi bay được sự phiền muộn trong lòng.

Cậu nên làm gì đây? Cậu còn có thể làm gì đây?

Dù cố gắng thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn mãi là kẻ vô hình trong đội, một kẻ có cũng được không có cũng chẳng sao.

Cậu sống như một thích khách, không ai chú ý tới, bình thường đến không thể bình thường hơn. Không một ai đặt bất kỳ niềm hy vọng nào lên cậu.

Ngay đến chính Kiều Nhất Phàm cũng không trông đợi gì ở bản thân nữa.

Tối đó, cậu ngồi hứng gió bên cửa sổ rất lâu, đến tận khi đầu bắt đầu nhưng nhức.

Bố trí xong chiến thuật cho tuần kế tiếp, Vương Kiệt Hi ngẩng đầu, lật xem số liệu huấn luyện mới nhất của các đội viên trước khi đi nghỉ. Anh lướt mắt xem nhanh số liệu của các thành viên đội chủ lực, không thấy có gì bất thường liền lật tiếp sang phần sau rồi dừng lại ở thống kê về Cao Anh Kiệt, cẩn thận xem xét một hồi lâu, tiếp đó lại xem lướt thật nhanh và dừng lại một lát ở phần cuối cùng về Kiều Nhất Phàm.

Kiều Nhất Phàm… Vương Kiệt Hi hơi nhíu mày. Anh lật xem số liệu của Kiều Nhất Phàm rồi đặt xuống.

Nền tảng của Kiều Nhất Phàm rất vững, Vương Kiệt Hi không có ý kiến gì về điểm này, nhưng thích khách trong tay cậu thật sự quá tầm thường. Tuy khi trước giao thích khách cho cậu vì tạm thời không có tài khoản nào khác phù hợp thi đấu nhưng Vương Kiệt Hi thật lòng hy vọng cậu có thể phát triển thành một thích khách ưu tú. Tiếc là biểu hiện của Kiều Nhất Phàm lại kém kỳ vọng của anh rất xa.

Vi Thảo không cần một thích khách tầm thường. Hoặc là nói Vi Thảo không cần bất kỳ nhân vật tầm thường nào. Vi Thảo không ép buộc từng người đều phải ưu tú nhất nhưng chí ít cũng phải có điểm đặc sắc của riêng mình. Một đội ngũ như thế mới đủ thực lực nhắm đến quán quân.

Cửa phòng huấn luyện đột nhiên bị đẩy ra, Vương Kiệt Hi ngoảnh qua liền thấy Đặng Phục Thăng đứng đó, lên tiếng: “Đội trưởng, vẫn chưa ngủ sao? Đã muộn lắm rồi đấy.”

“Cũng sắp rồi. Vậy sao cậu vẫn chưa ngủ?” Vương Kiệt Hi hỏi. Đặng Phục Thăng luôn làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, đáng ra giờ này anh ta đã phải đi ngủ rồi.

“Mơ một giấc nên tỉnh.” Đặng Phục Thăng ngồi xuống đối diện Vương Kiệt Hi, vò đầu. “Mơ gì không mơ, thế mà lại mơ thấy trận chung kết tổng mùa giải thứ sáu, giờ tai tôi vẫn còn đang ong ong đây.”

Vương Kiệt Hi nghe vậy liền hiểu. Vuột mất ngôi vị quán quân mùa giải trước khiến mọi thành viên Vi Thảo đều nỗ lực gấp bội cho mùa giải này và thành tích bọn họ đạt được cũng thật sự đáng mừng. Chỉ có điều, Vương Kiệt Hi nhận thấy rất rõ ràng rằng càng đến gần vòng chung kết, mọi người lại càng căng thẳng.

Đặc biệt là khi đối thủ tiếp theo chính là Lam Vũ.

“Chỉ cần đánh bại bọn họ là được. Cuối tuần này chính là cơ hội tốt đấy thôi.” Vương Kiệt Hi nói với nét mặt thản nhiên. “Vậy nên giờ về ngủ đi, chuẩn bị thật tốt để cuối tuần đánh bại bọn họ.”

Mặt mày Đặng Phục Thăng giãn ra một chút, lẩm bẩm: “Đúng thế, đánh bại bọn họ là được rồi.” Sau đó mỉm cười, đứng dậy: “Đội trưởng nói đúng, tôi về trước đây, đội trưởng cũng ngủ ngon nhé.”

“Ừ, đi đi.” Vương Kiệt Hi gật đầu rồi lại tập trung xem tài liệu.

Nhưng nói thật lòng, Vương Kiệt Hi cũng căng thẳng. Trận đấu nào cũng ẩn chứa cực kỳ nhiều biến số, nói không căng thẳng chút nào là nói dối, chẳng qua khác nhau ở ít hay nhiều thôi.

Nhưng anh không thể để lộ sự căng thẳng của bản thân. Bởi vì anh là Vương Kiệt Hi, là đội trưởng chiến đội, là điểm tựa của Vi Thảo.

Vậy nên anh phải thật bình tĩnh, phải hòa hoãn cảm xúc của mọi người.

Rốt cuộc cũng định hình xong chiến thuật và nội dung huấn luyện cho ngày mai, Vương Kiệt Hi day huyệt Thái Dương, ngưng mắt trên bảng số liệu của Cao Anh Kiệt.

Anh Kiệt, hy vọng em có thể mau chóng trưởng thành.

6.

Mùa giải thứ tám bắt đầu, Kiều Nhất Phàm và Cao Anh Kiệt đều có tên trong danh sách tuyển thủ thi đấu. Nhưng có tên vậy thôi, được lên sân hay không vẫn phải nghe theo sắp xếp của chiến đội.

Cao Anh Kiệt phát hiện phong cách chiến đấu của cậu bạn thân đang dần thay đổi. Khi trước còn cảm nhận được chút bạo gan, phóng tay trong lúc PK nhưng phong cách hiện tại của Kiều Nhất Phàm có thể khái quát bằng mấy chữ: Không mong lập công, chỉ mong không phạm lỗi.

Nhưng Cao Anh Kiệt cũng không biết đấu pháp thận trọng như bây giờ rốt cuộc tốt hay tệ hơn trước kia. Cậu không có khả năng nhìn nhận sắc bén như đội trưởng, không biết phong cách chiến đấu nào mới thực sự phù hợp với tuyển thủ. Cao Anh Kiệt hy vọng chuyển biến của Kiều Nhất Phàm có thể mang đến cơ hội cho cậu ấy, để cậu ấy mạnh mẽ hơn, để thay đổi được tình cảnh éo le của cậu ấy trong chiến đội hiện giờ.

Hằng ngày, bọn họ tuần tự tiến hành các bài huấn luyện, mỗi thứ bảy lại xem tiếp sóng trận đấu, viết phân tích chiến thuật, mọi chuyện diễn ra lặp đi lặp lại như một thói quen. Kiều Nhất Phàm hoàn thành mọi nhiệm vụ một cách quy củ, cũng không trông mong rằng mình sẽ có cơ hội được lên sân đấu. Cậu đã cho rằng suốt mùa giải này bản thân sẽ cứ thế mãi.

Nhưng dường như cuộc sống rất thích đối nghịch con người. Bạn cho rằng cuộc sống sẽ phong phú, sôi động, nó sẽ thường thường ổn định; bạn tưởng cuộc sống sẽ bình thường, yên ổn, nó lại cho bạn khúc khuỷu, nhấp nhô.

Sau một lần tới bộ phận công hội, Vương Kiệt Hi dẫn các cậu vào máy chủ 10 đánh phó bản Mai Cốt Chi Địa. Cả đội đạt tiêu chuẩn chuyên nghiệp vậy mà lại không phá được top 3 kỷ lục trên bảng xếp hạng. Sau đó, Vương Kiệt Hi giao lại nhiệm vụ “Giết được Quân Mạc Tiếu một lần xong thì được nghỉ” rồi rời đi, để lại một đám đội viên khó hiểu nhìn nhau.

Dù có nhìn nhau và ngạc nhiên đến thế nào đi nữa thì vẫn phải chấp hành nhiệm vụ. Nhưng mọi người không ngờ rằng tình huống bắt nạt newbie không hề xuất hiện; ngược lại, bọn họ mới là đám bị đàn áp.

Ngày hôm sau, đôi mặt với câu hỏi của Vương Kiệt Hi, tất cả mọi người đều ấp úng. Đến khi biết Quân Mạc Tiếu có khả năng chính là Diệp Thu liền kinh ngạc. Chập chiều, Vương Kiệt Hi công hội dẫn đội vào máy chủ 10 tìm Diệp Thu hội đồng, cuối cùng đạt thành hiệp nghị mở phòng đấu trong đấu trường.

Kiều Nhất Phàm thấp thỏm kết thúc trận đấu với Đường Nhu dưới sự quan sát chăm chú của Vương Kiệt Hi, sau đó vội vàng vào phòng đấu với Quân Mạc Tiếu trong sự thúc giục của đồng đội. Cậu quệt mồ hôi trong lòng bàn tay, lại nghe âm thanh vang lên từ tai nghe: “Ồ, là em à.”

Kiều Nhất Phàm giật mình.

Một kẻ vô hình như cậu mà lại được đại thần Diệp Thu nhớ mặt sao? Cậu có cảm giác tồn tại đến vậy từ khi nào?

Trong lúc cậu còn ngây người, giọng Diệp Tu tiếp tục vang lên: “Trong đội em luôn dùng thích khách à?”

“Đã có ai đề nghị em đổi nghề chưa?”

“Nghề thích khách này không phát huy được tiềm năng của em.”

Tiềm năng? Kiều Nhất Phàm ngẩn ngơ. Trong một Vi Thảo coi trọng thực lực, dường như chưa một ai nói với cậu điều này.

“Thử quỷ kiếm sĩ xem, tập trung hỗ trợ đồng đội, chơi lối trận quỷ luyện quỷ trận là chủ yếu ấy.”

“Nhưng… Nhưng mà…” Kiều Nhất Phàm cúi đầu, ngón tay vô thức nắm chặt lại.

Một kẻ vô hình như cậu làm gì có tư cách ấy? Huống hồ trong đội đã có trận quỷ Chu Diệp Bách. Có một người xuất sắc hơn hẳn cậu, câu lạc bộ việc gì phải phí công bồi dưỡng một trận quỷ mới chỉ manh nha có tiềm năng?

Hơn nữa, mùa giải tới, liệu Vi Thảo còn ký hợp đồng với cậu tiếp không?

Đánh xong trận này với tâm trạng rối bời, Kiều Nhất Phàm chuẩn bị rời phòng đấu. Lúc này, Diệp Tu đột nhiên nói với cậu một câu: “Thử dũng cảm hơn chút xem.”

Dũng cảm… Hình như đã lâu lắm rồi cậu không có điều này. Kiều Nhất Phàm nhìn bóng dáng Cao Anh Kiệt gần đó, ngơ ngác nghĩ.

Có lẽ cậu thật sự cần thêm chút dũng cảm. Nhưng cậu có thể đánh cược một lần sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, Kiều Nhất Phàm vẫn thấy sợ. Cậu sợ chuyển nghề rồi cậu vẫn lót đáy như trước, cậu sợ sẽ bước đến tuyệt địa nhưng không có đường phùng sinh.

Hay cứ thử bỏ thích khách, thử trận quỷ chút, có lẽ cũng được chứ nhỉ? Có lẽ mọi chuyện sẽ thay đổi cũng nên? Nghĩ vậy, Kiều Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy khá hào hứng, còn không nhận ra mình đã nhoẻn miệng cười.

Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, cậu lén ra ngoài, mua một tấm thẻ tài khoản mới tinh rồi quay về phòng, quẹt thẻ vào game. Dù câu lạc bộ chắc chắn có tài khoản trận quỷ max level nhưng Kiều Nhất Phàm biết mình không xin được, đồng thời cậu cũng không muốn để ai biết việc cậu lén lút làm này.

Hơn nữa, nếu có thể kết bạn với đại thần Diệp Thu trong game, có lẽ cậu cũng sẽ được tiền bối chỉ điểm đôi điều nhỉ? Kiều Nhất Phàm vừa nghĩ thế, vừa làm nhiệm vụ tân thủ.

Tuy không biết có thành công hay không, nhưng mà… Cứ coi như đây là bước đầu tiên để dũng cảm hơn của bản thân đi. Kiều Nhất Phàm nghĩ vậy, cảm thấy phấn chấn hơn chút.

7.

Sau khi gửi lời mời kết bạn cho Quân Mạc Tiếu, Kiều Nhất Phàm vẫn hơi thấp thỏm. Cậu ngồi chờ một lúc, tay phải vô thức lăn con lăn chuột. Lại chờ thêm một lúc lâu nữa nhưng vẫn chưa thấy có động tĩnh gì, Kiều Nhất Phàm đang băn khoăn có nên gửi lời mời lại không, thông báo chợt xuất hiện: Người chơi Quân Mạc Tiếu đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn.

Kiều Nhất Phàm mừng quýnh, vội vàng mở cửa sổ chat riêng: “Chào tiền bối, em là Kiều Nhất Phàm, thích khách Tro Nguyệt của chiến đội Vi Thảo.”

“Sao em còn luyện acc mới?” Thấy câu hỏi của đại thần, một nụ cười khổ thoáng hiện trên mặt Kiều Nhất Phàm, cậu trả lời: “Hy vọng có thể được tiền bối chỉ điểm một chút.”

Sau đó, Diệp Tu trò chuyện vài câu với cậu, nói về phương thức luyện tập thông thường của trận quỷ, bảo cậu xem re-play trận đấu của chiến đội Hư Không trước. Kiều Nhất Phàm hơi hụt hẫng, nhưng cũng không cảm thấy quá khó chịu. Dù sao bản thân cũng chỉ là một kẻ vô hình, hơn nữa còn không thuộc chiến đội Gia Thế, đại thần Diệp Thu không muốn đích thân chỉ dạy cũng hợp tình hợp lý.

Cậu đang định trả lời “Cảm ơn tiền bối”, đối phương đã gửi đến một tin nhắn: “Tài khoản giao cho người khác cày, khi nào theo kịp cấp với anh thì có thể vào đội đánh thử tìm cảm giác.”

Tay Kiều Nhất Phàm hơi run lên, cảm tưởng như bản thân rốt cuộc tìm được tia sáng duy nhất giữa sương mù, cảm giác vui sướng dâng đầy cõi lòng.

Cao Anh Kiệt rất lo lắng, cậu thấy trạng thái mấy ngày gần đây của Kiều Nhất Phàm cứ khang khác: Quầng thâm mắt càng ngày càng rõ ràng nhưng trông lại vui vẻ hơn lúc trước, thỉnh thoảng lại cười ngô nghê, giờ ăn cơm cũng không đến nhà ăn… Cậu rất chắc chắn rằng Kiều Nhất Phàm có tâm sự, nhưng lần này hỏi Kiều Nhất Phàm lại không nói với cậu. Cao Anh Kiệt rất bất đắc dĩ, cậu lo nhưng lại không biết phải làm gì.

Trong khi đó, sau quẹt thẻ đăng nhập game liên lạc với Diệp Tu, Kiều Nhất Phàm biết hết sức kích động khi biết đêm nay có thể đánh phó bản cùng đại thần. Chỉ có điều, tin nhắn sau đó khiến cậu hơi chần chừ.

Phải phá kỷ lục trong vòng ba lượt, nhưng cậu vẫn chưa thành thạo trận quỷ… Kiều Nhất Phàm khá luống cuống. Cậu chưa tự tin đến chừng ấy.

“Có ba cơ hội, chừng ấy là đủ cho em quen trong phó bản này rồi. Đừng quên em cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp.” Một dòng chữ xuất hiện trong cửa sổ chat.

Kiều Nhất Phàm ngơ ngác nhìn, hốc mắt chợt ngân ngấn nước.

Em cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp.

Chưa một ai nói với cậu những lời này. Dần dà, chính cậu cũng bắt đầu hỏi nghi liệu bản thân có thật sự đủ tư cách hay không.

Nhưng đại thần Diệp Thu công nhận cậu, cổ vũ cậu.

Kiều Nhất Phàm hít một hơi thật sâu, trả lời: “Vâng, ba lượt, vậy là đủ rồi.”

Đúng thế, vậy là đủ rồi, mình làm được. Kiều Nhất Phàm vừa đọc hướng dẫn đánh phó bản Lưu Ly Chi Địa, vừa nghĩ.

Vì mình cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp mà.

8.

Vừa qua 0 giờ, Kiều Nhất Phàm điều khiển quỷ kiếm sĩ vào phó bản cùng các thành viên trong đội của Diệp Tu. cậu vừa làm quen với phó bản, vừa lắng nghe đại thần chỉ đạo, cảm giác xúc động bất chợt xuất hiện trong lòng. Cuối cùng cũng không cảm thấy bản thân là kẻ có cũng được, không có cũng không sao nữa, Kiều Nhất Phàm thật sự rất vui.

Kể từ đó, ban ngày Kiều Nhất Phàm vẫn tiến hành huấn luyện một cách nề nếp, tối đến lại thường xuyên đăng nhập Một Tấc Tro xin Diệp Tu chỉ dạy, mỗi ngày tuy bận rộn mà vui vẻ. Cậu cảm giác như mình đang trở về những ngày tháng còn ở trong trại huấn luyện, tất bật nhưng đầy hy vọng.

Gần tới Ngôi Sao Tụ Hội, các chiến đội bắt đầu tập hợp đăng ký khiêu chiến của tân binh. Kiều Nhất Phàm rất muốn đăng ký tân binh khiêu chiến, muốn cho thành viên chiến đội thấy được thành quả tự khổ luyện trận quỷ của mình, muốn họ biết cậu không phải một kẻ vô hình, nhỏ nhoi.

Cậu phải nắm chắc cơ hội này.

Cậu đứng trên sân khấu trước hàng vạn ánh mắt của mọi người khiêu chiến trận quỷ số 1 Liên minh. Cậu cố khiến bản thân bình tĩnh, dốc toàn lực mà đánh, cuối cùng nhận về thất bại thảm hại.

Kiều Nhất Phàm không biết mình đã rời khỏi vị trí thi đấu và xuống sân khấu ra sao. Cậu cúi gằm đầu, máy móc bước từng bước, trong đầu cậu bị lấp đầy bởi những suy nghĩ “Bôi tro trát trấu vào mặt Vi Thảo”, “Kiếp tuyển thủ chuyên nghiệp thế là hết rồi”. Ngay trước khi về đến khu ghế ngồi của chiến đội mình, Kiều Nhất Phàm ngơ ngác ngẩng đầu nhìn đồng đội.

Ánh mắt họ nhìn cậu thật xa lạ, như thể cậu chưa bao giờ thuộc về nơi đó.

Kiều Nhất Phàm dừng bước, sau đó cắn chặt răng, đi thẳng xuống theo lối cầu thang, cố chấp đi vào vùng tối tăm kia.

Rồi sau đó cậu lạc đường.

Vốn tưởng rằng mình đã tìm được phương hướng, vốn tưởng rằng mình sẽ làm được, nhưng hiện tại, cậu lại lần nữa lạc đường. Kiều Nhất Phàm cười gượng rồi lại thấy mắt cay sè, nước mắt cứ thế rơi xuống từng giọt từng giọt.

Cậu không ngừng quệt mạnh nước mắt, cảm giác không phục dâng lên trong lòng thôi thúc cậu bước nhanh về phía trước. Không tìm được lối đi cho kiếp sống tuyển thủ chuyên nghiệp thì thôi, giờ ngay đến một lối ra của nhà thi đấu cũng không tìm nổi hay sao?

Cậu mù mờ đi lung tung khắp nhà thi đấu, lại tình cờ gặp được đại thần Diệp Thu. Giọng nói có phần bất đắc dĩ của anh thức tỉnh cậu, khiến cậu hiểu bản thân đã nôn nóng, hấp tấp và bộp chộp cỡ nào.

“Đừng nghi ngờ khả năng của bản thân, nhưng cũng đừng nghĩ em bây giờ đã có thể khiến người ta chú ý, lập tức mời em về đội. Rất nhiều người có tiềm năng, nhưng nếu muốn được đội tuyển chuyên nghiệp nhìn trúng, ít ra em phải có chút bản lĩnh. Vinh Quang không đơn giản như em nghĩ đâu.” Đại thần Diệp Thu đã nói với cậu như vậy.

Kiều Nhất Phàm hơi xấu hổ nhưng đã hoàn toàn hiểu ra.

Rốt cuộc cậu cũng nhận thức được bản thân một cách chính xác nhất, hiểu rõ vị trí của mình đang ở đâu. Cơ hội và sân khấu còn quá sớm đối với cậu, việc cậu cần làm lúc này là chuyên tâm tôi luyện kỹ thuật. Chỉ khi trình độ bản thân nâng cao, cậu mới có tư cách được cơ hội nhắm đến.

Cậu tiếp tục cuộc sống giống như trước khi Ngôi Sao Tụ Hội diễn ra, chỉ là chuyển trọng tâm luyện tập thiên về trận quỷ hơn, tính cách cũng bình tĩnh hơn hẳn trước. Cậu không bận tâm đến những đánh giá của những người khác về mình nữa, trong mắt cậu giờ chỉ còn nỗ lực trui rèn bản thân.

Mùa giải thứ tám sắp kết thúc, Kiều Nhất Phàm liên hệ Diệp Tu, hỏi địa chỉ của anh. Kỳ nghỉ hè bắt đầu, cậu tạm biệt bạn thân Cao Anh Kiệt, một mình đi tới Hưng Hân.

Cậu kéo vali hành lý đi về phía trước, lúc ngoảnh lại lại thấy Cao Anh Kiệt vẫn đứng trước cổng Vi Thảo nhìn theo cậu. Thấy cậu ngoảnh lại, cậu ấy lập tức giơ tay vẫy chào cậu.

Cậu cũng giơ tay chào lại, nhìn đội huy treo cao trên tòa nhà Vi Thảo, sau đó đi thẳng về phía trước không ngoảnh lại nữa.

Cậu nói với Cao Anh Kiệt cậu sẽ trở lại sàn đấu này.

Chờ cậu hoàn toàn lột xác, chắc chắn cậu sẽ trở lại sàn đấu này.

9.

Sau cảm giác căng thẳng khi gặp mặt mọi người lần đầu tới Hưng Hân, Kiều Nhất Phàm nhanh chóng dung nhập vào nhịp sinh hoạt ở nơi này, thậm chí nhanh hơn cậu tưởng nhiều. Cảm giác Hưng Hân mang đến cho cậu không giống một chiến đội với hệ thống quy củ nghiêm ngặt mà giống như một đại gia đình hơn. Tiền bối Diệp Tu và Ngụy Sâm ngày nào cũng cà khịa nhau; chị chủ Trần Quả nhiệt tình giống như chủ gia đình; Bánh Bao thường xuyên bay ra tận sao Hỏa,… Mỗi người đều cho cậu cảm giác rất ấm áp, sống cùng nhau không hề xa cách, tuy cậu vẫn thích tụm vào với An Văn Dật và La Tập hơn hẳn.

Cùng với việc có thêm những người bạn mới, Kiều Nhất Phàm cũng không quên giữ liên lạc với Cao Anh Kiệt. Tuy vậy, ban đầu cậu không nói rõ cho Cao Anh Kiệt biết mình đi đâu, chỉ nói mình tìm một nơi dốc lòng luyện tập trận quỷ, nhưng từ sau lần Vi Thảo và Hưng Hân cùng đánh phó bản, chuyện này không còn là bí mật nữa. Vậy nên Kiều Nhất Phàm thẳng thắn thừa nhận, thậm chí còn nói đùa với Cao Anh Kiệt rằng có phải người thầy cậu tìm được rất đỉnh không.

Nhìn tin nhắn cậu bạn thân gửi tới, Cao Anh Kiệt cười, thấy vừa buồn vừa vui. Dù cách xa nhau, chỉ có thể trao đổi qua những con chữ, Cao Anh Kiệt vẫn cảm nhận được sự vui vẻ và thoải mái của Kiều Nhất Phàm; đó là những cảm xúc Kiều Nhất Phàm rất ít khi có hồi còn ở Vi Thảo. Nhưng đến cuối cùng, các cậu vẫn không có cơ hội sóng vai chiến đấu.

Nhìn nhân vật của mình mới kịp nói một câu với Nhất Phàm đã bị Quân Mạc Tiếu quẳng ra góc khác, Cao Anh Kiệt nhận thức rất rõ ràng sự thật ấy.

Cậu điều khiển tài khoản quay lại, tiếp tục tham gia cuộc chiến, không loanh quanh gần chỗ Kiều Nhất Phàm nữa.

Nhất Phàm, nếu không thể sóng vai, vậy thì hẹn gặp lại trên sân đấu.

10.

Đánh thắng giải khiêu chiến, Hưng Hân chính thức trở thành chiến đội chuyên nghiệp, bắt đầu chinh chiến tại đấu trường chuyên nghiệp. Một lần nữa trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, Kiều Nhất Phàm cảm thấy vô cùng may mắn, cũng càng thêm trân trọng thân phận này.

Nhưng hơn cả cảm giác may mắn, Kiều Nhất Phàm cảm thấy cực kỳ biết ơn. Cậu biết ơn những chỉ dạy và giúp đỡ, những đánh giá khách quan và sự tin tưởng, ủng hộ Diệp Tu dành cho mình. Tiền bối dạy cậu phải biết tự tin nhưng cũng phải biết khiêm tốn; sẽ vươn tay hỗ trợ vào thời điểm cậu cần nhất; đưa cậu trở lại sàn đấu chuyên nghiệp, nơi cậu không bao giờ muốn rời đi. Ngày qua ngày nỗ lực huấn luyện, không ngừng nghiên cứu, gây dựng nên phong cách trận quỷ của riêng mình không chỉ vì để bản thân không phải tiếc nuối. Cậu muốn giúp đỡ tiền bối chút gì đó càng nhiều càng tốt.

Tối thứ sáu là thời gian hoạt động tự do theo thông lệ, mọi người tự thả lỏng bằng những cách thức riêng, chuẩn bị trạng thái tốt nhất sẵn sàng cho trận đấu ngày hôm sau.

Kiều Nhất Phàm chầm chậm dạo bộ một mình trong Thượng Lâm Uyển, tâm trạng cũng không được bình tĩnh như mọi khi mà hơi thấp thỏm, hồi hộp.

Đối thủ ngày mai của đội cậu là Vi Thảo. Tuy đã rời khỏi đó một năm nhưng ảnh hưởng của Vi Thảo đối với Kiều Nhất Phàm vẫn còn. Hơn nữa, cùng với sự ảnh hưởng ấy còn có cả chút thiếu tự tin đã chôn sâu trong lòng từ lâu.

Giờ cậu sẽ đối mặt với những người từng xuất sắc hơn cậu rất nhiều, cậu thật sự có thể ư? Càng gần trận đấu, câu hỏi ấy càng xoáy sâu vào lòng Kiều Nhất Phàm, khuấy đảo khiến cậu thấp thỏm, bất an.

“Nhất Phàm, sao lại ra đây hứng gió?” Một giọng nói vang lên từ phía sau, Kiều Nhất Phàm ngoảnh lại, trông thấy Diệp Tu đang ngậm thuốc lá nhìn cậu.

“Tiền bối ạ.” Kiều Nhất Phàm cất tiếng chào và bước lại gần.

“Anh xuống lầu mua thuốc lá thì thấy em cứ đứng đây mãi. Đang nghĩ gì mà chăm chú thế?” Diệp Tu kẹp điếu thuốc vào ngón tay, nói chuyện với Kiều Nhất Phàm.

Kiều Nhất Phàm cười ngây ngô, gãi đầu: “Nghĩ vài điều về trận đấu ngày mai thôi ạ.”

Diệp Tu nhìn cậu: “Ngày mai đối mặt Vi Thảo, áp lực lớn lắm hả?”

Kiều Nhất Phàm giật mình rồi chầm chậm gần đầu. Xem ra mình chẳng giấu nổi tâm trạng trước mặt tiền bối.

Một tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh, Kiều Nhất Phàm cảm thấy vai mình bị vỗ nhẹ vài cái, quay sang liền thấy Diệp Tu bước tới.

Cậu nghe tiền bối nói: “Nhất Phàm, còn nhớ anh từng nói gì với em không? Đừng nghi ngờ khả năng của bản thân, em xuất sắc hơn những gì em nghĩ nhiều. Vả lại, Vi Thảo thì sao chứ? Cũng chỉ là đối thủ ngày mai sẽ gặp thôi. Chẳng phải một tuần qua em đã chuẩn bị rất kỹ càng rồi à?”

Mùi thuốc lá cay nồng phả vào mặt, Kiều Nhất Phàm chợt cảm thấy trái tim thấp thỏm cả tối nay của mình nhẹ nhõm hẳn.

Đúng vậy, không sao hết, chỉ là đối thủ ngày mai phải gặp thôi mà.

Bình tâm rồi, Kiều Nhất Phàm theo Diệp Tu quay về chỗ ở, vừa đến cửa đã nghe Trần Quả trách: “Nhất Phàm em xem giờ là mấy giờ rồi mới chịu về? Gọi điện thì tắt máy, người thì chẳng thấy đâu, làm mọi người lo lắm đấy!”

Kiều Nhất Phàm ngơ ngác, cậu vội lấy di động ra xem, không ngờ lại hết pin từ lúc nào. Quay lại nhìn đồng hồ treo tường, hóa ra cậu về muộn hơn mọi khi tận một tiếng, bảo sao Trần Quả lo lắng thế.

Vậy có thật là tiền bối ra ngoài mua thuốc lá không? Kiều Nhất Phàm nhìn Diệp Tu lần mò lấy một bao thuốc trên bàn rồi trở về phòng, một dòng nước ấm tuôn trào trong tim.

Trong trận đấu ngày kế, Kiều Nhất Phàm dẹp bỏ mọi cảm xúc bên lề, thoải mái ra trận rồi giành chiến thắng ván đấu một cách cực kỳ đẹp mắt. Lúc rời khỏi ghế thi đấu, Kiều Nhất Phàm nhìn sang phía Chu Diệp Bách và các thành viên chiến đội Vi Thảo, đột nhiên cảm thấy mọi băn khoăn trước đây của mình đều không còn quan trọng.

Điều quan trọng duy nhất hiện giờ là cố gắng thắng từng trận đấu, nâng cao thực lực bản thân.

Trong thời gian nghỉ sau phần đấu đơn, cả đội Hưng Hân đều hết sức kinh ngạc với sáng tạo mà quỷ kiếm trong tay Kiều Nhất Phàm vừa tạo ra. Có thể khiến Diệp Tu cũng phải kinh ngạc thừa nhận, Kiều Nhất Phàm rất vui vẻ. Năm sinh vỗ ghế, cảm thán: “Đám thanh niên bây giờ đúng là càng ngày càng lợi hại. Nhưng tiếc là còn hơi non, vẫn thật thà quá.”

Nghe thế, Kiều Nhất Phàm nhanh nhẹn quay sang hướng Ngụy Sâm, xin chỉ bảo xem mình còn non ở điểm nào.

Ngụy Sâm thấy Kiều Nhất Phàm quay sang bèn ngồi thẳng lưng lên rồi mới nói: “Như trận ban nãy của em ấy, nhắc nó trên chat làm gì, cứ hùa theo nó rồi bất chợt xuất hiện đánh cho nó không kịp trở tay! Nhất Phàm này, thật thà thế là không được đâu.” Ngụy sâm nói câu cuối bằng giọng điệu “Nhóc con, em too young too naive”.

Trần Quả đập bốp lên lưng Ngụy Sâm một phát: “Biến biến biến, ông đừng có dạy hư Nhất Phàm.” rồi lại quay sang nói với cậu: “Nhất Phàm, em đừng nghe cái tên vô liêm sỉ này.”

Kiều Nhất Phàm dở khóc dở cười nhìn Ngụy Sâm biện giải cho bản thân và vẻ mặt ghét bỏ của Trần Quả, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.

11.

Nhoáng cái đã tới tháng mười hai, đợt chuyển nhượng mùa đông bắt đầu, nhân sự các chiến đội trong Liên minh đều có những biến động dù ít hay nhiều.

Kết thúc nội dung huấn luyện trong ngày, Kiều Nhất Phàm về phòng, rửa mặt xong liền mở điện thoại. Lướt xem tin tức trên diễn đàn, Kiều Nhất Phàm trông thấy vài tin nhắn riêng xếp phía dưới. Cậu mỉm cười, từ chối một cách ngắn gọn rồi đóng cửa sổ chat, không để tâm tới nữa.

Khi đợt chuyển nhượng vừa bắt đầu, có vài chiến đội tìm tới cậu, hỏi cậu có ý định chuyển đội không, thể hiện thái độ rằng có thể thương lượng điều kiện và chắc chắn sẽ không bạc đãi.

Kiều Nhất Phàm chưa bao giờ bị lung lay. Không phải vì cậu kiêu ngạo mà bởi lẽ cậu vốn không có ý định rời đi.

Thời điểm Diệp Tu đưa tay giúp đỡ, Kiều Nhất Phàm đã tự hứa với bản thân rằng cho đến khi kết thúc quãng đời tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu sẽ chỉ mặc duy nhất bộ đồng phục của Hưng Hân này mà thôi.

Hy vọng và ước mơ của cậu đều nằm ở đây và cũng chỉ ở đây mà thôi.

12.

Từng lượt đấu tuần tự diễn ra, tâm lý và kỹ thuật của Kiều Nhất Phàm càng ngày càng ổn định. Thắng đương nhiên vui mừng, thua cũng không quá ảo não. Tìm ra nguyên nhân, cải thiện bản thân mới là chuyện quan trọng hơn.

Đội cậu tới thành phố B, khiêu chiến Vi Thảo trên sân khách. Diệp Tu là người đầu tiên lên sân như thường lệ, tiếp tục chuỗi thắng của anh. Ngay khi Kiều Nhất Phàm đứng dậy, chuẩn bị lên sân khấu, cái tên xuất hiện trên màn hình lớn khiến cậu khựng lại.

Hưng Hân: Kiều Nhất Phàm – Một Tấc Tro.

Vi Thảo: Cao Anh Kiệt – Mộc Ân.

Cậu quay đầu nhìn sang phía Vi Thảo, trông thấy Cao Anh Kiệt cũng đang nhìn cậu.

Đây là lần đầu tiên hai cậu cùng đứng trên sân đấu. Chỉ đáng tiếc, hai người mang thân phận đối thủ của nhau, Kiều Nhất Phàm nghĩ.

Nhưng vậy cũng không quan trọng.

Cậu khẽ mỉm cười với Cao Anh Kiệt, không bận tâm liệu cậu ấy có thấy được không, rồi kiên định bước lên vị trí thi đâu.

Quan trọng là cậu sẽ dốc hết sức mà chiến đấu.

Cậu muốn cho mọi người biết cậu làm được, Không mang bất kỳ tâm lý khoe khoang hay trả thù, Kiều Nhất Phàm chỉ muốn mọi người thấy thứ cậu từng muốn chứng minh.

Sau ván đấu, Kiều Nhất Phàm cuối cùng cũng có thể lại gần gặp Cao Anh Kiệt. Thấy giọt nước mắt trên khuôn mặt cậu bạn thân, cậu ân cần lấy khăn mùi soa trong ví ra đưa cho cậu ấy.

Cao Anh Kiệt nói với cậu rằng bây giờ cậu thật lợi hại.

Cậu ấy còn nói lần tới nhất định sẽ thắng lại.

Kiều Nhất Phàm mỉm cười với cậu. Một năm không gặp, cả hai đều đã trưởng thành rất nhiều. Cao Anh Kiệt không còn dáng vẻ hướng nội, rụt rè, nhút nhát như trước kia nữa.

Tuy có phần tiếc nuối khi không thể sóng vai, tuy rất nhiều thời điểm chúng ta không thể san sẻ niềm vui chung, nhưng chúng ta đều đã tốt lên như những gì từng chờ mong.

Về sau, chúng ta sẽ còn trở thành phiên bản tốt hơn nữa của bản thân, Kiều Nhất Phàm nghĩ.

13.

Khoảnh khắc trận đoàn đội kết thúc, Kiều Nhất Phàm chợt cảm thấy lòng mình vừa có chút gì mông lung khó tả, vừa có nỗi kích động trước nay chưa từng xuất hiện. Cậu muốn nhảy tưng tưng, muốn hét thật to nhưng dù là thế nào vẫn cảm thấy không thể diễn tả và xả hết cảm xúc trong lòng ra.

Cậu chợt nhớ đến lý tưởng trước kia của mình. Thời điểm ấy, cậu vừa cùng Hưng Hân quay về Liên minh, lý tưởng của cậu chỉ đơn giản làm tiếp tục làm một tuyển thủ thi đấu Vinh Quang chuyên nghiệp. Giành quán quân? Cậu luôn coi đó là những lời đùa vui cổ vũ của các tiền bối. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến và cũng không dám nghĩ đến.

Nhưng trải qua hết trận đấu này sang trận đấu khác, đội cậu đã loại đi từng đối thủ, tiến từng bước lên sân khấu chung kết. Bấy giờ Kiều Nhất Phàm mới dám tin rằng hóa ra đó không phải nói đùa, đội cậu thật sự làm được.

Ngay lúc này đây, đội cậu đã làm được, đội cậu là quán quân.

Kiều Nhất Phàm ra khỏi vị trí thi đấu, ôm chầm lấy đồng đội mình. Hình như có chút ươn ướt trên gò má, Kiều Nhất Phàm phát hiện thế mà mình lại khóc.

Cậu nhận chiếc nhẫn quán quân thuộc về mình từ Chủ tịch, nhìn nó tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn trong nhà thi đấu, đột nhiên nhớ lại vô số chuyện đã qua. Cậu giống như chú vịt con xấu xí trong câu chuyện cổ tích kia, sau vô số buồn tủi, đau khổ, hoang mang vẫn trưởng thành, tuy chậm rãi nhưng không bao giờ gián đoạn, để rồi cuối cùng chờ đón màn lột xác khó khăn nhất, chờ đón mùa xuân của riêng mình.

Kiều Nhất Phàm nhìn chiếc cúp được cả đội cùng nâng lên cao, một niềm tin kiên định bén rễ trong lòng.

Đây là đỉnh cao của Hưng Hân.

Nhưng đây cũng chỉ là một khởi đầu của Hưng Hân.

14.

Lúc nghe Diệp Tu nói sẽ giải nghệ, Kiều Nhất Phàm lại một lần nữa cảm thấy hoang mang. Tuy cậu biết chắc rằng Diệp Tu sẽ giải nghệ sớm thôi nhưng không ngờ lại đột ngột đến vậy.

Mọi người muốn tiễn Diệp Tu tới tận sân bay nhưng không được, cuối cùng cũng chỉ có thể làm một màn “Thượng Lâm Uyển biệt ly”, nhìn theo Tô Mộc Tranh và Diệp Tu kéo theo cái vali rỗng gần một nửa ngồi lên xe taxi. An Văn Dật quay lại, thấy Kiều Nhất Phàm vẫn đứng đó nhìn theo hướng Diệp Tu rời đi, bèn vỗ cậu một cái: “Đi xa lắm rồi, còn nhìn gì nữa.”

Kiều Nhất Phàm mỉm cười, quay người trở về cùng cậu.

“Kỳ nghỉ hè có dự định gì chưa?” An Văn Dật hỏi cậu.

“Về nhà thăm bố mẹ rồi lại quay lại huấn luyện tiếp. Anh thì sao?” Kiều Nhất Phàm đáp.

“Cũng thế. Mấy hôm nữa gặp lại.” An Văn Dật cười, chuyến bay cậu đặt vé sẽ khởi hành vào chiều nay.

“Vâng, mấy hôm nữa gặp.” Kiều Nhất Phàm gật đầu, cười.

Kỳ nghỉ hè ấy, không ai trong Hưng Hân nghỉ xả hơi. Đặc biệt là những người nhỏ tuổi, sự chăm chỉ của các cậu khiến người khác phải kinh ngạc nhưng các cậu đều rất vui vẻ.

Trước khi rời đi, Diệp Tu đã nói với các cậu: Tương lai Hưng Hân giao lại cho các em.

Vậy nên các cậu phải trưởng thành nhanh nhất có thể để không phụ sự kỳ vọng của tiền bối.

15.

Sau mùa giải thứ mười ba, Phương Duệ cũng quyết định giải nghệ. Kiều Nhất Phàm và An Văn Dật tiếp nhận vị trí đội trưởng đội phó, dẫn dắt Hưng Hân tiếp tục chinh chiến trên sàn đấu chuyên nghiệp.

Là một đội mạnh trong Liên minh, giới truyền thông rất quan tâm tới sự thay đổi nhân sự của Hưng Hân. Suốt một khoảng thời gian sau khi gia nhập Hưng Hân, Kiều Nhất Phàm vẫn luôn là một tuyển thủ được bàn luận rất nhiều. Hiện tại trở thành đội trưởng Hưng Hân, các phóng viên tiếp tục nhắc lại quá trình trưởng thành của cậu, còn gọi cậu là “Một màn lột xác gian nan nhưng hoàn mỹ”, “Thiếu niên trưởng thành trong cảnh khổ”.

Kiều Nhất Phàm không bận tâm về những đánh giá của giới truyền thông nhưng cậu vẫn có phần không đồng tình với họ. Đối với những khó khăn, mờ mịt trong quá khứ, Kiều Nhất Phàm chưa bao giờ oán hận dù một câu nhưng cũng chưa từng biết ơn những điều ấy. Cậu không tin có ai đó lại biết ơn sự gian khổ cả và cũng không tin vào lời an ủi “Gian khổ sẽ khiến con người ta trưởng thành”. Bởi lẽ ý chí của bản thân mới là thứ giúp con người trưởng thành chứ không phải gian khổ. Điều cậu thực sự biết ơn là sự cổ vũ khi cậu nghi ngờ chính mình, là trợ lực giúp cậu tiến lên khi cậu khó khăn nhất, là sự tin tưởng và ủng hộ cậu, là điều các tiền bối từng dạy cậu không bao giờ được coi nhẹ bản thân.

Cùng ngày sau khi buổi họp báo kết thúc, cuối cùng Kiều Nhất Phàm cũng xử lý xong hết công việc bận bịu để về phòng nghỉ ngơi. Cậu nhìn những dòng tin nhắn không ngừng xuất hiện trong nhóm chat tuyển thủ chuyên nghiệp, đột nhiên thấy điện thoại rung lên hai nhịp, một tin nhắn riêng hiện lên.

Là tin Diệp Tu gửi tới, trong đó chỉ có một câu: “Cố lên, em xuất sắc hơn em nghĩ nhiều, đội trưởng Kiều.”

Đó là câu nói tiền bối thường nói với cậu nhất trong mùa giải đầu tiên cậu ở Hưng Hân.

Hiện giờ Kiều Nhất Phàm đã không còn là thiếu niên vô cùng tự ti năm đó nữa, nhưng nhìn thấy dòng chữ này, cậu vẫn cảm thấy được cổ vũ, dường như không còn chút áp lực nào nữa.

Cậu cầm điện thoại, chậm rãi gõ chữ, nét mặt nghiêm túc như đang tuyên thệ vời từng con chữ.

Cậu nhắn: “Vâng, tiền bối.”

“Tương lai sẽ có nhiều quán quân thuộc về Hưng Hân hơn nữa.”

Kiều Nhất Phàm không hề cảm thấy mình quá tự cao.

Đây là sự thật mà cậu kiên định tin tưởng.

END
 

Bình luận bằng Facebook