Ongoing [Tán Tu] Không phụ Vinh Quang không phụ người

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1

Không phụ Vinh Quang không phụ người


Author: Tử Trạch Lại Phế
Edit + beta: Băng Ly


Cre: 宇不清


Fic lên chúc mừng sinh nhật Tô đại đại 21/10/1996 - 21/10/2023

Chúc Người sinh thần khoái lạc, vạn phúc trường an.

You are our Glory!

Kiếp này nguyện không phụ Vinh Quang, không phụ người!

Gặp được người, là may mắn lớn nhất đời này của ta!

___________________________________________________________________

Mục lục

Chương 1 - Chương 2 - Chương 3 - Chương 4

Chương 5 - Chương 6 - Chương 7 - Chương 8

Chương 9 - Chương 10 - Chương 11 - Chương 12

Chương 13 - Chương 14 - Chương 15 - Chương 16

Phiên ngoại



:vq:vq:vq
 
Last edited:

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#2
Chương 1.


Cre: 青い鳥

Vinh Quang!

Diệp Tu nhìn hai chữ lấp lánh đột ngột bắn ra trên màn hình lớn, khẽ mỉm cười.

Vòng chung kết mùa giải thứ mười giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp, tổng quán quân, chiến đội Hưng Hân!

Kết thúc rồi, mọi chuyện đều kết thúc rồi!

Bảy năm trôi qua, rốt cuộc cũng nếm lại tư vị quán quân một lần nữa.

Nhẹ nhõm, vui vẻ, quan trọng nhất là thoả mãn!

Cực kỳ thoả mãn!

“Nhìn xem, anh đây nói được làm được, nói sẽ cùng cậu đoạt quán quân thì nhất định sẽ có quán quân, còn không mau sùng bái anh đi.” Diệp Tu vừa bạo phát tốc độ tay trong trận đoàn đội, hai tay phủ lên bàn phím gần như vô lực, ngay cả tiêu chuẩn giữ tay ổn định của tuyển thủ chuyên nghiệp lúc này cũng không duy trì được. Đôi tay run rẩy cầm lấy thẻ tài khoản Quân Mạc Tiếu, không hề thấy vẻ mặt trào phúng thông thường, chỉ có nụ cười dịu dàng dành cho một người duy nhất.

Tô Mộc Thu, thấy anh đây lợi hại không?

Diệp Tu hôn khẽ xuống thẻ tài khoản, sau đó mỉm cười, đứng dậy, đi ra ngoài phòng thi đấu, nghênh đón tiếng reo hò và vỗ tay vang trời dành cho đội quán quân.

Vài ngày sau, nghĩa trang Nam Sơn.

Họp báo được tổ chức vào bốn ngày sau khi Hưng Hân đoạt quán quân, tuyên bố đội trưởng Diệp Tu chính thức giải nghệ. Mà đối tượng chính trong tin tức bạo đỏ thẫm lúc này lại đang đứng trước mộ Tô Mộc Thu, bên cạnh là một chiếc va li nhỏ, miệng vẫn ngậm điếu thuốc như thường lệ. Hắn ngồi xuống, cầm chiếc xẻng nhỏ trong tay đào đào khoảnh đất trước mộ, người không biết còn tưởng hắn có thâm thù đại hận gì với chủ mộ nên mới làm phiền người ta an giấc ngàn thu như thế.

“Tô đại đại, chiếc nhẫn thứ tư rồi nhé.” Giọng của Diệp Tu vang lên, cùng với đó là tiếng kim loại leng keng rơi xuống chiếc hố nhỏ hắn vừa dùng xẻng đào ra. Nếu hiện tại ở đây có fan Vinh Quang, nhất định sẽ nhìn ra được trong chiếc hố nhỏ kia có không nhiều không ít, vừa vặn bốn chiếc nhẫn tổng quán quân, biểu tượng cho vinh dự cao nhất của giải đấu chuyên nghiệp.

Đối với đồ quan trọng như nhẫn tổng quán quân, nhất định sẽ được các chiến đội bảo quản kỹ lưỡng, thậm chí còn trưng tủ kính thắp hương cũng không đủ, nhưng Diệp đại thần một mình đi ngược với số đông, hoặc là nói trong lòng hắn, Vinh Quang này vốn nên có phần của Mộc Thu.

“Chậc chậc, anh đây cũng tặng cậu tận bốn chiếc nhẫn rồi, cũng phải có phản ứng đáp lễ gì đi chứ?” Diệp Tu lại xới đất lấp kỹ hố nhỏ, dùng tay đập đến bằng phẳng mới đứng lên, nhìn tấm ảnh khảm trên bia đá, thiếu niên trẻ tuổi, khuôn dung thanh tú, nụ cười tươi sáng ung dung, ánh mắt tràn ngập ấm áp, “Biết là cậu ngượng ngùng rồi, không nói chính là đồng ý nhé, dù sao cậu cũng sớm là người của anh rồi, anh nói có đúng không, phu nhân?”

Trong nghĩa trang không một bóng người, tất nhiên không ai trả lời hắn, nhưng một trận gió nhẹ thổi tới làm tóc Diệp Tu bay bay vắt ngang trán, loáng thoáng nghe trong tiếng gió có giọng điệu tức giận của thiếu niên, “Cậu mới là phu nhân.”

Diệp Tu cười, rút điếu thuốc hút dở xuống, cắm xuống một góc trên mộ phần của Mộc Thu.

“Mộc Thu, tôi phải về nhà rồi, bỏ nhà trốn đi mười năm, đến lúc tôi phải trở về. Nhưng cậu yên tâm, nhất định sẽ còn quay lại gặp cậu. Nếu cậu nhớ tôi thì báo mộng nhé, đừng ngại đừng ngại, tôi không chê cười cậu đâu.” Giọng điệu vẫn chọc giận người khác như cũ, chỉ là ánh mắt qua tôi luyện của thời gian lại toát lên vẻ cô đơn.

Mộc Thu, tôi biết cậu rất nhớ tôi. Vì tôi cũng vậy, tôi rất nhớ cậu.

“Mộc Thu, hẹn gặp lại.”

Nếu thật sự có gặp lại thì tốt biết bao!

Diệp Tu xoay người kéo va li đi, nên hắn không nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo đang thấp thoáng hiện lên trên mộ phần, dần dần rõ nét hơn.

A Tu…

______________________________________

Diệp Tu quê tại thành phố SY lớn thứ nhì Đông Bắc, vừa xuống sân bay đã nhìn thấy Diệp Thu đứng ở cửa ra chờ hắn.

“Em trai, kéo va li đi này…”

“Diệp Tu em gái anh…”

“Anh không có em gái, chỉ có một đứa em trai ngu xuẩn thôi…”

“Cút đi.”

“Anh vừa về đã bảo anh cút đi, không phải chú ngày đêm nhất quyết phải gọi anh về à, sao anh về rồi lại đuổi người?”

Trước giờ đấu võ mồm chưa bao giờ thắng được Diệp Tu, Diệp Thu tức giận trừng mắt với ông anh, nhưng tay lại ngoan ngoãn kéo va li, hai người đi sóng vai, chỉ vài phút đã ra tới xe Diệp Thu.

Diệp Tu ngồi ở vị trí phó lái, dựa đầu vào thành ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt rất hoài niệm, dù sao mười năm rồi mới ngắm lại cảnh sắc quê hương, ít nhiều cũng có chút cảm khái.

Không gian im lặng khiến Diệp Thu rất khó chịu, hắn vừa lái xe vừa thỉnh thoảng liếc nhìn sang người bên cạnh, một lúc sau mới lúng túng mở miệng, “Vậy… thân thể anh bây giờ thế nào?”

“Thân thể anh vẫn tốt, chú không cần lo lắng.” Diệp Tu dập thuốc lá, lười biếng đáp.

“Anh biết em muốn hỏi gì.” Diệp Tu thở dài, thấy anh trai lại lấy bật lửa ra định châm điếu mới thì lập tức ngăn cản, “Đừng hút nữa, sắp về nhà rồi, nếu để cha mẹ ngửi thấy mùi khói trên người anh thì sẽ bị ăn mắng đấy.”

“Dù anh không hút thuốc thì cũng vẫn bị mắng thôi.” Nói là nói vậy, nhưng Diệp Tu vẫn nghe theo lời em trai, cất bật lửa đi. Rất nhanh đã thấy toà nhà của Diệp gia xuất hiện trước mắt, Diệp Tu phả hết khói thuốc trong miệng đi, mở cửa xuống xe, tay đút túi quần nhìn ngắm ngôi nhà đã xa cách mười năm.

Đường Nhu và Trần Quả từng suy đoán gia thế của Diệp Tu không tầm thường, còn Diệp Tu từng nói nhà hắn coi thi đấu thể thao điện tử là nghề nghiệp không chính đáng. Mà lương của tuyển thủ hàng đầu một năm trên trăm vạn, gia đình nào có thể không để công việc này vào mắt, tất nhiên không phải nhà bình thường.

Chỉ cần nhìn toà Tứ Hợp Viện có lịch sử lâu đời trước mặt đã đủ hiểu, nhà có tiền bình thường không ở nổi, phải xem lai lịch có đủ tư cách không.

Đi qua hành lang, vừa vào đại sảnh đã nhìn thấy đôi vợ chồng trung niên ngồi trên chủ vị. Người đàn ông vóc dáng tráng kiện, khí thế kinh người, chỉ ngồi yên cũng không giận tự uy. Còn người phụ nữ bên cạnh ông thì đoan trang thanh nhã, khí chất dịu dàng, rõ ràng là phong thái của quý phụ hào môn. Bà mặc sườn xám nhung đen thêu trúc bằng chỉ bạc, từng cử chỉ đều ưu nhã quý khí, cao sang mà không xa cách, chính là chủ mẫu của toà nhà này, Diệp phu nhân.

“Cha, mẹ.” Diệp Tu bước tới, cất tiếng chào hỏi hai người.

“Nhị Diệp, ngày mai cùng anh con đi kiểm tra thân thể.” Cha Diệp nhìn con cả vài lần, uy nghiêm mở miệng ra lệnh.

“Cha, thân thể con không vấn đề gì, không cần kiểm tra.” Diệp Tu không đợi Diệp Thu trả lời đã vội vã từ chối, dáng vẻ lười biếng khiến cha Diệp giận mà không thể trút được.

“Sao lại không có vấn đề gì? Con còn nhớ rõ mình là Omega không vậy?”

“Nhưng hiện tại con là Alpha, mấy năm trước con có về qua nhà, cha dẫn con đi kiểm tra không phải đã biết rồi sao? Bác sĩ cũng nói con không sao, cha đừng lo suông nữa.”

“Vớ vẩn!”

“Lần nào cũng mắng mỗi câu này, cha có câu gì mới không?”

“Con…”

“Đại Diệp, không được vô lễ với cha như thế.” Mẹ Diệp nhìn con trai lớn trách cứ nhưng giọng điệu vẫn rất ôn hoà, “Kiểm tra qua một chút thôi, coi như là cho cha mẹ yên lòng, được không con?”

Ba nam nhân Diệp gia đều không thể phản kháng lại giọng nói dịu dàng của Diệp phu nhân, cuối cùng Diệp đại thiếu chỉ có thể gật đầu đồng ý.

“Đi mau đi mau, về phòng đi, đừng ở đây chướng mắt ta nữa.” Cha Diệp vô cùng ghét bỏ phất phất tay.

Mẹ Diệp kéo tay cha Diệp, ra hiệu ông đừng nghĩ một đằng nói một nẻo nữa, “Đại Diệp đi đường xa cũng mệt mỏi, nhanh đi nghỉ sớm đi con, khi nào có cơm tối mẹ sẽ cho người đi gọi con.”

“Cảm ơn mẹ.”



***​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook