Hoàn [Mừng sinh nhật Phương Sĩ Khiêm 2023] [Phương Vương] Muốn nghe giọng của người

NuanYang

Farm exp kiếm sống
Bình luận
50
Số lượt thích
153
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hy Vương Papa
#1
--- MUỐN NGHE GIỌNG CỦA NGƯỜI ---

Chúc mừng sinh nhật Phương Thần!



Kiêm gia thương thương,
Bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân,

Tại thuỷ nhất phương

***********
Tên gốc: 想听听你的声音
Convert: Lá
Edit + Beta: NuanYang
Dài 1,6k


***********

Nhạc chờ cài cho Phương Sĩ Khiêm không giống với những người khác, vậy nên Vương Kiệt Hi chỉ cần nghe âm thanh đã biết là ai gọi tới.

Trên thực tế bài nhạc này là tự bản thân Phương Sĩ Khiêm đổi, vừa đổi xong đã hớn hở khoe với anh, nạn nhân bị thay đổi thiết lập loạn tùng phèo nhìn chằm chằm màn hình là tấm ảnh chụp chung của hai người họ và không nói gì. Mấy ngày sau Phương Sĩ Khiêm tình cờ phát hiện báo thức của mình từ một bài balad nhẹ nhàng biến thành một bản còn hot hit hơn - “Quả táo nhỏ”.

…. Có dù sao cũng hơn không…. Phương Sĩ Khiêm uất ức nghĩ thầm.


Không bàn đến quá trình ở giữa ba lượn bảy quẹo thế nào, kết quả cuối cùng là điện thoại của Vương Kiệt Hi cài nhạc chờ dành riêng cho Phương Sĩ Khiêm. Vào lúc bản nhạc này vang lên, hiếm có khi Vương Kiệt Hi đang ở một mình, không cần chịu những ánh mắt kỳ quái của người khác, anh lạnh nhạt ấn nút nhận cuộc gọi. Bản tình ca quả táo bị cắt ngang, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của người ấy.

Điều duy nhất mà anh không ngờ tới là, chất giọng kia dường như mang theo đôi phần giọng mũi, cho dù đối phương đã cố gắng che giấu vẫn dễ dàng nhận ra sự khác biệt. Vương Kiệt Hy trực tiếp ngắt lời: “Tiền bối, anh bị cảm rồi à?”

“….Lỗ tai thính như vậy để làm gì…” Phương Sĩ Khiêm không hề phủ nhận, giọng mũi đậm đặc pha thêm ý cười, vừa nói xong đã khụt khịt hai tiếng, khiến đuôi mày Vương Kiệt Hi vô thức cau lại, “Yên tâm, chỉ là ốm vặt thôi, không sao đâu.”

Vương Kiệt Hi nhíu mi, “Bị cảm không nghỉ ngơi cho khỏe, gọi cho em có ích gì không?”

Câu trả lời của Phương Sĩ Khiêm rất đáng đánh đòn: “Anh muốn gọi thì gọi thôi!”

“….” May cho hắn là Vương Kiệt Hi đang không bên ở cạnh, “Lớn rồi mà còn bát nháo!”

Dường như cảm thấy người kia đang tức giận, Phương Sĩ Khiêm khàn khàn giọng cười hai tiếng, thu lại thái độ đùa cợt của mình. Tay giữ chặt điện thoại lại sụt sịt một lúc, cầm ly nước lên uống một ngụm, lúc này mới thốt được nên lời: “Thật sự là ốm vặt thôi mà…. E hèm… có lẽ không vặt vãnh cho lắm, nhưng chỉ là bị cảm thôi, em đừng lo lắng quá.”

Vương Kiệt Hi nghẹn một bụng tức giận mà không thể xả, bởi vì nghe được sự mệt mỏi trong giọng nói ấy, cuối cùng vẫn là không nhẫn tâm buông lời mắng mỏ. Bất đắc dĩ thở một hơi thật dài, vuốt mặt dựa vào ghế xoay mềm mại, anh tùy ý nhìn xuống dưới chân, chỉ có thể vô lực nhắc nhở: “Bị cảm thông thường cũng không được coi khinh, bên chỗ anh hiện giờ không phải càng ngày càng lạnh sao, không trị dứt điểm đến lúc bệnh chuyển nặng lại đỡ không được. Uống thuốc xong uống nước ấm rồi lên giường ngủ đi, nhớ đắp kín chăn, cửa sổ cũng đừng để gió lùa.”

“Dạ dạ dạ, anh biết rồi.” Phương Sĩ Khiêm bật cười, giọng nói trầm thấp, “Còn gì nữa không?”

“Còn gì nữa?” Vương Kiệt Hi nhíu mày khó hiểu, vẫn là cố gắng nghĩ thêm một vài lời khuyên, “Chú ý nhiệt độ cơ thể, sốt cao quá thì xin nghỉ đi, nếu có ra khỏi nhà chú ý đừng cậy mạnh, thật sự không ổn có thể nhờ Ngô ca giúp đỡ.”

Phương Sĩ Khiêm ừ một tiếng, “Ừm, biết rồi. Gì nữa không?”

Vương Kiệt Hi hỏi lại: “Anh còn muốn nghe chuyện gì?”

“Cũng không có gì…..” Phương Sĩ Khiêm hơi ấp úng, “Chỉ là…. ừm…. muốn nghe giọng của em thôi.”

Vương Kiệt Hi ngẩn người.

Phương Sĩ Khiêm ở đầu dây bên kia tám phần mười là cảm thấy hơi sến, im lặng không biết nên nói tiếp thế nào. Vương Kiệt Hi nhất thời cũng không biết trả lời ra sao, cuộc nói chuyện rơi một khoảng lặng vi diệu.

Cuối cùng vẫn là anh ra tay đánh vỡ trầm mặc: “Anh…. Dạo này thế nào?”

“….Chắc là cảm hơi nặng, lời nói không qua não rồi….” Phương Sĩ Khiêm dùng chất giọng khàn khàn cười nhẹ, “Anh không sao, em đừng nghĩ nhiều.”

“Có gì mà nghĩ nhiều với chẳng nghĩ không nhiều.” Vương Kiệt Hi không khỏi cười rộ lên, ở nơi mà Phương Sĩ Khiêm không thể nhìn thấy, đôi mắt kia dường như đang ôm trọn bầu trời đầy sao, “Ừm, vậy bây giờ…. Anh đang ở trong phòng đúng không? Uống thuốc chưa?”

Ước chừng là đoán được đối phương muốn làm cái gì, ý cười trong giọng nói Phương Sĩ Khiêm càng nhiều hơn trước, “Vẫn chưa.”

“Vậy uống đi, hiện tại, nhanh, ngay lập tức.” Vương Kiệt Hi dùng cách này nói với hắn: “Pha nhiều nước ấm một chút, tỷ lệ nóng lạnh chia 8:2 hoặc 7:3 đều được, anh đang bị cảm, uống nhiều nước nóng sẽ tốt hơn.”

“Chà, tiểu đội trưởng từ bao giờ để ý tiểu tiết như vầy, lại còn 8-2 7-3 nữa chứ?”

“Từ lúc một tên ngốc nào đó bị cảm nặng còn không chịu nghỉ ngơi đấy.” Vương Kiệt Hi nói xong cũng tự bật cười, “Uống chưa?”

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng ừ, một loạt tiếng động liên tiếp vang lên, lát sau mới tiếp tục giọng nói của hắn: “Uống rồi.”

“Vậy anh thu dọn đồ vật trên bàn đi, tắt điện bút ghi nhớ, đèn bàn cũng đừng bỏ quên.” Rõ ràng đều là những việc vặt không cần nhắc nhở cũng tự biết, Vương Kiệt Hi lại nói như thể đang hướng dẫn trẻ nhỏ, “Uống thuốc rồi thì mau đi ngủ, tiện thể ghé xem cửa sổ đóng kín hay chưa, đầu tóc chưa khô thì sấy khô đi đã. Xong tắt đèn phòng rồi lên giường…..”

Những lời dặn dò nhỏ nhặt của anh, người bình thường nghe hai câu đã thấy phiền, Phương Sĩ Khiêm lại cảm thấy nghe chưa đã, khóe môi không tự chủ cong cong. Hắn dựa theo lời tiểu đội trưởng kiêm người yêu bảo bối hoàn thành xong tất cả mọi việc, cho đến lúc ngoan ngoãn ngả đầu xuống gối, người kia vẫn chưa cúp điện thoại. Giọng nói êm tai chỉ thỉnh thoảng vì suy nghĩ mà đứt quãng, chất giọng ôn nhu thấm đẫm vào ruột gan, Phương Sĩ Khiêm có thể xuyên qua đó mà tưởng tượng hành động và nét mặt của người kia hiện giờ.

Nhớ người đó rất nhiều, rất rất nhiều, nhiều đến nỗi ngực trái thoáng quặn đau.

Đến khi đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng hô hấp vững vàng, Vương Kiệt Hi mới ấn dừng cuộc gọi. Nói chuyện liên tục trong một khoảng thời gian dài, miệng khô lưỡi khô, tai cũng đau nhức, anh tự rót cho mình một ly nước ấm đồng thời bấm số điện thoại viễn dương còn lại trong danh bạ, âm báo chờ rất dài, liên tục gọi hai ba cuộc mới kết nối được.

“Kiệt Hi cậu gọi tôi à?”

Ngô Tuyết Phong mở màn bằng giọng ngái ngủ, cũng không biết tại sao giờ này hắn lại đang ngủ.

Vương Kiệt Hy ừ một tiếng, vô thức xin lỗi sau đó giải thích tình hình của Phương Sĩ Khiêm. Hai người bọn hắn là hàng xóm của nhau, trong tình huống không biết rõ Phương Sĩ Khiêm hiện tại như nào, người duy nhất giúp được anh cũng chỉ có vị cựu đội phó của Gia Thế này.

Kể xong ngọn nguồn, cơn buồn ngủ của Ngô Tuyết Phong cũng nhanh chóng bay biến, nhưng không biết là đang nhất thời kinh ngạc vì hàng xóm nhà mình bị cảm, hay là bởi người thứ nhất phát hiện còn là Vương Kiệt Hi cách xa nửa cái địa cầu, tóm lại có một khoảng lặng tương đối dài... Nếu không vì đã từng quen biết, hắn thật sự sẽ nghi ngờ người kia đang lo cho Phương Sĩ Khiêm thật hay là đang troll hắn cơ đấy.

Cuối cùng chỉ có thể trả lời, bản thân sẽ chú ý.

“…..Vậy làm phiền tiền bối rồi.”

“Không có gì không có gì, đừng khách sáo.” Giọng nói của Ngô Tuyết Phong có đôi phần nhạt nhẽo, “Ờm thì, tôi cúp máy nhé?”

“Ừ.”

Cuộc trò chuyện không bao lâu đã kết thúc, Vương Kiệt Hi nhìn tấm ảnh hai người họ chụp chung đang hiển thị trên màn hình điện thoại, vô thức cảm thán một hơi. Xoa xoa lỗ tai bị ép đến sắp biến dạng, không cần soi gương cũng biết chắc chắn đang sung huyết đỏ chót, bỗng dưng lại nhớ đến lời Phương Sĩ Khiêm vừa nói.

Vương Kiệt Hi nhắm mắt lại.

Hiện tại, không chỉ là nhớ giọng của hắn, anh càng nhớ hắn hơn.
 
Số lượt thích: Ka_

Bình luận bằng Facebook