Dụ Văn Châu - Vẻ đẹp của người đứng một mình

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,029
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Dụ Văn Châu - Vẻ đẹp của người đứng một mình

Có hai ngôi sao sáng bảo vệ nên một bầu trời luôn xanh trong của Lam Vũ. Một ngôi sao luôn sáng bừng hoàn mỹ, phong mang lợi kiếm, chiếm khí thế ngạo nghễ mà chễm chệ ngay trung tâm bầu trời. Lại có một ngôi sao khác tuy bị thiếu mất một góc, nhưng điều đó chưa bao giờ làm lu mờ đi ánh sáng của nó được, cũng chưa bao giờ ngăn nó ung dung sánh vai bên ngôi sao kia mà đồng thời ngự trị cả một bầu trời. Họ, là Kiếm và Lời Nguyền của Lam Vũ. Và anh ấy, là Lời Nguyền của tôi.

Tôi có một người bạn, bạn đó cũng mới đọc Toàn Chức thôi. Bạn ấy đọc tới chương Dụ Văn Châu bắt quả tang Hoàng Thiếu Thiên đi đêm về bằng những suy luận sắc bén của anh - một bậc thầy chiến thuật; sau đó tới trận solo giữa “tay tàn” và Diệp Tu mà kết quả đương nhiên là Dụ Văn Châu thua do tốc độ tay theo không kịp. Đọc xong bạn đó đã nói: “Tui cảm thấy Dụ Văn Châu thích hợp làm công tác quản lý hơn làm tuyển thủ.” Giây phút đó, tôi chợt sững lại...

Ấn tượng ban đầu về một người có quan trọng không nhỉ?

Ấn tượng ra sân của Dụ Văn Châu được gắn liền với hai cái mác, cái thứ nhất là bậc thầy chiến thuật, cái thứ hai là tay tàn, và hai cái mác ngay đầu truyện này cũng sẽ đồng hành với anh tới mãi tận về sau này. Nhưng câu chuyện về anh nào chỉ có hai cái mác như thế đâu chứ...

Ấn tượng ban đầu về một người quan trọng; nó phần nào giúp ta định hình nên nhận xét về người đó. Nhưng cũng giống như cái cách mà Dụ Văn Châu dùng tốc độ tay của mình phá vỡ quy tắc sinh tồn trong thế giới sống nhờ APM này, quy tắc về ấn tượng ban đầu áp dụng lên người anh là một thiếu sót lớn. Quá lớn!

Anh, là Dụ Văn Châu, và trước giờ anh chưa từng ngại đi ngược chiều gió, từng cái từng cái một đập tan mọi quy tắc của thế giới này!

Một chiến đội ông lớn tầm cỡ như Lam Vũ, một tuyển thủ át chủ bài tầm cỡ như Hoàng Thiếu Thiên, vậy chức vị đội trưởng đương nhiên phải thuận lý thành chương rơi vào túi... Dụ Văn Châu. Ồ, ngạc nhiên sao? Năm Dụ Văn Châu ra mắt, thái độ của nhiều người với anh ấy đã không thể dùng từ “ngạc nhiên” để miêu tả rồi, có nói phẫn nộ cũng không quá. Anh chàng đội trưởng trẻ tuổi này khi đó đứng trước áp lực dư luận mãnh liệt chống đối, thậm chí còn cả sóng ngầm cuồn cuộn từ bên trong nội bộ chiến đội nữa, Dụ Văn Châu vẫn gánh lên vai Lam Vũ vững bước tiến về phía trước. Anh dẫn dắt một Lam Vũ đã xuống dốc nhận hết bao khinh thường cùng chỉ trích từ khi Nguỵ đội giải nghệ, quật khởi hồi sinh nó từ vực thẳm. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Dụ Văn Châu mang về chiếc cúp vô địch đầu tiên của Lam Vũ, hoàn thành tâm nguyện dang dở mà Nguỵ Sâm thời kỳ đỉnh cao năm xưa cũng không làm được, chính thức ghi tên mình và các đồng đội vào trang sử của Liên minh, để Kiếm và Lời Nguyền vang danh thiên hạ. Để từ đó không còn một ai dám khinh thường Lam Vũ bao giờ nữa. Cũng không còn một ai dám khinh thường Dụ Văn Châu nữa.

Có một câu nói “Người biết rõ khuyết điểm của mình mới là đáng sợ nhất.” Dụ Văn Châu nhận thức rất rõ ràng khuyết điểm của mình, rõ ràng đến độ tàn nhẫn... Thậm chí, khuyết điểm của anh cả Liên minh đều biết. Nhưng có ai lợi dụng được nó chưa? Cũng có rồi đấy, dù sao trong một trận đấu, có một sự thật là có những lúc tốc độ tay Dụ Văn Châu không theo kịp. Nhưng cùng lúc đó, đối thủ cũng phải suy nghĩ cân nhắc thật kỹ, mình thật sự đã nắm thóp được anh chưa, hay đây chỉ là một cái bẫy tài tình Dụ Văn Châu giăng ra chỉ chờ con mồi vào lưới? Không ai thích điểm yếu của mình suốt ngày cứ bị lôi đầu ra “Mày rất dở chỗ này” mà bất lực không thể phản kháng, vậy mà quanh năm suốt tháng, ở mỗi một trận đấu, đều có người không ngừng nhắc nhở anh điều đó, họ nhắm vào Dụ Văn Châu mà xuống tay. Không thể thay đổi tốc độ tay của mình, vậy Dụ Văn Châu liền lợi dụng điều đó ra làm chiến thuật có lợi cho Lam Vũ. Anh lấy điểm yếu trí mạng của mình ra để thực sự đổi lấy mạng của đối thủ, mua bán lời đó chứ. Khó hơn tàn nhẫn với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân, anh lại dám đùa bỡn một vết thương lòng mãi không khép miệng đó của mình trong bàn tay, miễn chỉ cần có lợi thì anh đều làm. Dụ Văn Châu lý trí đến tàn nhẫn như thế đó...

Cái đáng sợ của Dụ Văn Châu không chỉ là tư duy, mà anh còn tự tập cho mình một kỷ luật thép. Đừng xem anh đối nhân xử thế ôn hoà nhã nhặn mà lầm, nhìn lại đoạn đường sau lưng anh, bất tri bất giác mới nhận ra rằng anh đã nghiêm khắc với bản thân mình lắm. Hẳn chúng ta ai cũng biết, tự thúc đẩy là một việc khó thế nào, có khả năng một là chúng ta sẽ dung túng quá mức cho chính mình, hai là sẽ dễ sa lầy vào chỉ trích phủ nhận bản thân. Để tự thúc đẩy một cách bản thân một cách hiệu quả không dễ, hai chữ “quyết tâm” này đến khi bắt tay vào làm mới thấy khó thế nào, cũng không phải tự nhiên mà trên đời này nhiều người thất hứa đến vậy. Nhưng, lừa được chính mình sao? Bởi thế từ thuở thiếu thời Dụ Văn Châu liền thẳng thắn đối mặt, chưa từng trốn tránh điểm yếu của mình. Từ nhỏ, anh đã mang theo bên mình một cuốn sổ chưa từng rời tay, nhân mọi cơ hội có thể để không ngừng học hỏi, không ngừng quan sát tích luỹ, không ngừng làm mạnh bản thân, hy vọng có thể luyện ra một cách để bù đắp tốc độ tay thiếu sót của mình. Chủ nghĩa cơ hội là đây chăng?! Cũng không hẳn với trường hợp của Dụ Văn Châu, khi thành công chỉ đến với những người đã chuẩn bị mà thôi. Và anh đã chuẩn bị cho ngày này lâu lắm rồi, con đường anh đi qua rất dài rất trắc trở, và con đường đó nào có được trải bằng hoa hồng đâu...

Ở trại huấn luyện Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên có Nguỵ Sâm tán thưởng, Phương Duệ có Tay phải hoàng kim. Tất cả bọn họ mỗi một người đều chói mắt hơn anh, anh cũng chỉ mỉm cười, cầm theo một cuốn sổ bất ly thân, anh vẫn cứ theo đuổi Vinh Quang của mình không ngừng nghỉ. Độ tuổi thiếu niên ai mà không dễ kích động, dễ yêu dễ ghét, dễ theo dễ bỏ, dễ nhấc dễ buông? Vì một lời động viên mà kiên trì tập luyện, vì một trận thua mà không gượng nổi mình. Không có một quy luật chung nào cho độ tuổi này cả, hành động của các thiếu niên đều tuỳ hứng và khó đoán như vậy đấy. Nhưng vẫn cố tình có một con người ngay từ những ngày đầu tiên, giữa vô vàn những hỗn loạn phóng túng của thiếu niên đó, đã như một ông cụ non tự rèn cho bản thân phải đi vào khuôn khổ như thế nào. Những bài tập khô khan nhất cậu cũng sẽ ngày đêm nghiêm túc tập luyện chưa từng than phiền, bởi cậu biết, mình còn kém nhiều lắm... Các thiếu niên khác sẽ nhìn vào tốc độ tay và kỹ thuật không ngừng tăng tiến của mình mà lấy đó là động lực, nhờ vào lời khen của tiền bối hay vui cười cùng đồng bạn làm niềm vui. Còn Dụ Văn Châu, những lúc anh nản lòng, một cậu bé mười mấy tuổi một thân một mình không ai an ủi, anh đã dựa vào cái gì? Người khác nhìn vào gương sẽ thấy bản thân lớn mạnh từng ngày, còn anh nhìn vào gương kiểu gì vẫn chỉ thấy mình dậm chân lót sổ... Có từng có một đêm không ngủ nào đó, anh ngồi co ro dưới bầu trời đêm mịt mờ, chỉ dựa vào ánh trăng yếu ớt soi chiếu, ngắm nhìn thật tỉ mỉ đôi tay của mình mà mất ngủ chưa anh...

“Dù cho bóng đêm kéo dài đằng đẵng.

Đã bủa vây toàn bộ phong cảnh trước mắt.

Ngẩng đầu lên liền sẽ thấy một biển sao sáng ngời.”

(Trích Young)

Anh đã bao lần như vậy? Tự co mình một mình trốn trong góc phòng tối đen đến ngạt thở mà nghẹn ngào khóc không thành tiếng, sau đó tự mình lau khô nước mắt, tự mình mỉm cười yếu ớt, ngửa đầu nuốt bi thương ngược vào trong, ngước nhìn lên bầu trời đêm tìm kiếm một biển sao hy vọng. Biển sao của anh là muốn anh phải tìm ở đâu đây, là gần ngay trước mắt hay xa tận chân trời? Thậm chí có khi nào một hôm bầu trời ảm đảm vô quang, không có chút ánh sao le lói nào, mịt mờ không một phương hướng. Khi đó, anh có từng thất vọng? Chúng ta không ai biết được, bởi trước giờ Dụ Văn Châu chỉ cho chúng ta thấy gương mặt mỉm cười của mình trên sàn đấu, còn quay đầu rồi đằng sau bóng lưng thẳng tắp đó là gì, không một ai ngoài anh biết hết. Yếu đuối của anh, trước giờ chỉ giữ riêng cho bản thân mình thôi. Dụ Văn Châu cũng có một mặt tự tôn như thế đấy...

Anh chưa bao giờ sợ một mình, bởi trước đó anh đã từng một mình quá nhiều lần. Một mình tập luyện, một mình động viên, một mình quan sát, một mình học tập nghiên cứu, một mình ăn cơm, một mình lẳng lặng ra về, một mình thao thức giữa đêm khuya, với hàng ngàn hàng vạn ý tưởng mới, đấu pháp mới, vụt qua trong đầu. Trong đêm tối đó, chỉ có anh và sự cô đơn. Trong đêm tối đó, người bạn duy nhất chịu nói chuyện với anh là Lý Tưởng. Nhắm mắt lại, bọn anh có từng thấy cả bầu trời chăng?

Nhưng là, đêm tối của những khả năng mà. Biết bao ý nghĩ ta không dám nghĩ vào ban ngày cứ thi nhau ùa về, sợ hãi, tự ti, hèn nhát, bất an, từ bỏ... ào ạt tới khiến người ta khủng hoảng đến suy sụp, gặm nhấm phá huỷ cả tâm trí của những người mạnh mẽ nhất, huống chi là các thiếu niên. Anh có từng như vậy? Không quan trọng, quan trọng là khi bình minh kéo đến, anh vẫn cắn răng kéo mình khỏi chăn ấm nệm êm để đi huấn luyện, gần mười năm đằng đẵng, chưa từng buông xuôi.

Trái tim ai mà không làm bằng thịt? Năm xưa chính miệng Nguỵ đội đã bao lần khuyên nhủ Dụ Văn Châu hãy từ bỏ đi, cậu không thích hợp làm tuyển thủ chuyên nghiệp đâu, Dụ Văn Châu cũng chỉ đạm nhiên mỉm cười rồi ngày ngày tới huấn luyện như thường. Nhưng anh không đau lòng sao? Đó là Nguỵ đội a, là sự tồn tại thần thánh trong mỗi trại viên Lam Vũ, dù nhìn bề ngoài Dụ Văn Châu bất động thanh sắc, nhưng ai biết nội tâm anh đang gào thét gì hay không? Bất giác thật muốn hỏi ra miệng, rốt cuộc là anh đã lấy một tâm thế ra sao để có thể tự thuyết phục bản thân mình rời giường mỗi ngày, để đúng giờ đều đặn có mặt ngồi vào huấn luyện, để mỉm cười nghe hết những lời phủ nhận đó vào tai? Rốt cuộc là dũng khí ở đâu ra vậy anh? Trái tim anh thực sự rộng lớn đến mức nào?

Tự mình cứ như thế mà... trưởng thành mất, chưa bao giờ để người khác phải lo lắng.

Mùa giải thứ tám, Lam Vũ gục ngã trước thềm quán quân bởi Luân Hồi, họp báo sau trận đấu, Dụ Văn Châu vẫn cười, trong khi Hoàng Thiếu lại “được quyền” bộc lộ cảm xúc của mình với câu nói trứ danh “Tôi không còn gì để nói”, Dụ Văn Châu cũng chỉ cười. Thậm chí sau đó anh còn tỉnh táo điềm tĩnh đối đáp an bài với phóng viên, một chút bất thường cũng không có. Thật ra tôi tò mò mong muốn biết bao nhiêu được nghe một câu trả lời từ anh, muốn biết anh sẽ nói gì sau trận đánh đó, với tư cách là một đội trưởng, là người sắp xếp chiến thuật cho đội, là người chịu trách nhiệm cuối cùng, là một thành viên chiến đội Lam Vũ, là một con người bình thường khi vừa vụt mất giấc mơ nỗ lực cả năm chỉ trong gang tấc, anh muốn nói gì... Gì cũng được... Nhưng đến cuối cùng, Dụ Văn Châu cũng chỉ cười...

Thật ra nụ cười ^^ của anh cũng rất trứ danh. Những người luôn luôn mỉm cười, tất nhiên có thể họ cũng rất tốt tính, nhưng đa số nụ cười đó đều vì đã nếm qua thương hải tang điền, đã kinh qua nhân tình ấm lạnh. Bởi vậy lần đầu tiên thấy Dụ Văn Châu được miêu tả luôn ôn hoà nhã nhặn, tôi đã nghĩ đội trưởng của một chiến đội lớn Lam Vũ sao có thể đơn giản như vậy. Sau đó quả nhiên Dụ Văn Châu đã được lột tả trước mắt tôi từng chút từng chút một, cứ như chậm rãi bóc vỏ một củ hành tây vậy, từng lớp từng lớp tôi càng đến gần với anh ấy hơn, hiểu rõ anh ấy hơn, thì từng tầng từng tầng một mắt tôi càng cay xè cảm động, và tôi càng yêu kính anh ấy hơn...

Có ai từng thấy Dụ Văn Châu giống như một vị thần thong dong lạc bước dạo thế gian, vạt áo ngăn cách khỏi thế tục hồng trần, nhàn nhã tiêu dao, chưa có gì có thể đả động tới tâm của anh, cho dù chuyện gì xảy ra thì nét cười ôn nhu vẫn luôn treo cửa miệng? Nào có như thế! Anh ấy không phải là một người lạnh lùng, và chưa bao giờ là một người lạnh lùng! Chẳng qua anh ấy đã học cách trưởng thành như thế, để tự bảo vệ bản thân mình mà thôi. Muốn nhìn thấy được dáng vẻ chân thật của anh ấy rất đơn giản, hãy nhìn anh ấy chơi Vinh Quang! Nhìn vào đôi mắt luôn ôn hoà như nước đó, bạn sẽ thấy rằng dòng nước lúc bấy giờ đang sôi trào mãnh liệt, sáng rỡ bừng bừng. Trong đôi mắt ấy có lửa! Đó có lẽ là thứ anh ấy không bao giờ nguỵ trang được, và cũng là thứ anh ấy chưa bao giờ muốn che dấu. Sơ tâm. Khát vọng quán quân. Chiến thắng.

Được làm điều mình thích thật tốt. Sau tất cả, quan trọng nhất, vẫn là được làm điều mình thích. Mỗi bước đi là một chặng hành trình, mỗi hơi thở hít vào đều mang ý nghĩa, bóng lưng cũng bất giác mà ưỡn thẳng, đến nước mắt cũng cảm thấy tự do. Cô độc cũng vậy, có đồng đội cùng nhau cũng thế, từng chặng từng chặng một anh cứ thế mà đi lên. Mỗi một trạm anh đều sẽ ghi nhớ lấy, không có một phút giây nào anh từng lơi lỏng bản thân. Dù là thành công đoạt quán hay là thất bại vụt qua kẽ tay, hẳn anh vẫn không ngừng truy cầu, không ngừng học hỏi, để mình có thể thành một bản thân tốt đẹp hơn, để Lam Vũ của chúng ta trở thành một Lam Vũ tốt đẹp hơn!

Kiếm quang Băng Vũ định thiên hạ, rực rỡ chói loá đoạt ánh mắt người! Vậy còn anh, anh ở đâu? Khi xưa, Dụ Văn Châu chỉ có thể nhìn Hoàng Thiếu Thiên oai phong một cõi từ đằng xa. Hôm nay, Lời Nguyền Diệt Thần đã cùng Băng Vũ kề vai chiến đấu. Chính là, có phải các bạn rất muốn kích động hét lên rằng, chỉ cần cho anh một vai chính, anh có thể lật cả thế giới này lên??? Haha, sai rồi. Vai chính của Dụ Văn Châu chính là anh tự tay mình giành ra được! Vinh Quang không có lối tắt nào ngoài thực lực, và Dụ Văn Châu chưa bao giờ là kẻ đi đường tắt. Anh tôi đang từng bước chinh phục đến đỉnh núi cao nhất sáng chói quang hoa, từng bước đặt xuống đều là vô số mồ hôi và nước mắt, mà nụ cười vân đạm phong khinh chưa từng rời bỏ. Một tôi nhỏ bé đứng ở nơi ngược ánh hào quang ngước nhìn lên anh, không thấy rõ biểu tình, nhưng tôi biết anh nhất định đang cười. Thật tốt... Anh xứng đáng nở một nụ cười xán lạn vô vàn ở trên một vũ đài rộng lớn hơn là nở nụ cười trong căn phòng bé nhỏ hắc ám vô biên nhiều lắm...

Nhân sinh khổ đoản cớ gì niệm niệm không quên. Tôi không biết người rộng lượng như Dụ Văn Châu có quên chưa, nhưng tôi vẫn còn canh cánh trong lòng một câu chuyện thưở thiếu thời đã bị thời gian bỏ lại...

Bởi tôi thương Dụ Văn Châu của năm 15 tuổi lắm. Độ tuổi đó chưa có phương hướng gì rõ ràng, đối với tương lai luôn không chắc chắn, hành trang cơ hồ chỉ có hai bàn tay trắng, là độ tuổi tràn ngập hiếu kỳ với thế giới, lại hay đối mặt trực diện với hiện thực tàn khốc nhất của cuộc đời. Anh có chăng đã từng sợ hãi quay đầu nhìn lại núi cao biển rộng tươi đẹp sau lưng mình bỏ lại mà do dự bước lên cầu độc mộc trong màn đêm mịt mờ phía trước? Ánh đèn đường le lói chiếu xuống bóng lưng anh thẳng tắp, bóng hình người đơn bạc kéo vali rời khỏi vòng tay bảo hộ của gia đình, để đi tìm cho mình một vùng đất hứa mơ hồ nào đó đặt chân? Mang một con tim căng tràn mộng tưởng và hy vọng tới Lam Vũ, để rồi câu trả lời anh nhận được chính là sự thiếu kém và khoảng cách của mình so với bè bạn xung quanh...

Không, lúc đó anh làm gì có bạn. Tứ cố vô thân, nhân sinh ý ngoại, Dụ Văn Châu năm 15 tuổi một mình một cõi, bước cô độc trên đường, không tìm thấy phương hướng. Trong khi mọi người quanh anh ai cũng vội vã có chốn về của riêng mình, anh lại không thể tăng tốc. Tốc độ chưa bao giờ là điểm mạnh của Dụ Văn Châu. Anh chỉ có thể từng bước từng bước tự mình lần mò một con đường khác, khai quang xuyên đất đá tối hù, vấp ngã trầy vi tróc vẩy, máu chảy đầm đìa, chỉ mong tìm thấy một tia ánh sáng yếu ớt cuối đường hầm mà thôi.

Khó nhất là đặt niềm tin của mình đi tìm kiếm một vùng đất hứa không tồn tại. Liều hết cả mạng chỉ để đổi lấy một kết cục không chắc chắn. Nhưng thiếu niên Dụ Văn Châu vẫn cứ đi về phía trước, có đi tiếp mới biết ước mơ dài bao nhiêu. Trường ca tuổi trẻ chính là dùng mồ hôi và nước mắt cất lên, cất đến khàn cả giọng, cất lên giữa sân khấu không một khán giả không một tiếng vỗ tay. Có lẽ thời gian đã bào mòn đi góc cạnh xốc nổi của anh, hoặc cũng chính anh lựa chọn để nó bào mòn đi gai nhọn của mình. Chúng ta đều thoả hiệp một chút, sắc nhọn đổi trưởng thành, như thế đôi bên đều có lợi đúng không?

Nhưng có một nơi thời gian không bao giờ có thể chạm tới được, Dụ Văn Châu không cho phép điều đó! Chính là tâm của anh. Dụ Văn Châu cũng có một mặt cố chấp ương bướng như thế đó, quyết không thoả hiệp!

Khi gặp khó khăn, anh luôn nhìn vào tâm mình trước, chính là cái mà người ta gọi là tự vấn lòng chăng. Bên ngoài không có bạn bè thân hữu gì để anh hỏi, vậy liền hỏi bên trong. Dù sao đó mới là nơi chân thật nhất trên cõi đời này mà. Mình còn thiếu sót những gì? Làm như thế nào mới đúng? Chỗ này phải thực hiện làm sao? Có cách nào khắc phục được lỗi này?.... Vô số lần tự học hỏi, lại vô số lần tự mình mày mò lời giải đáp. Sự độc lập phi thường trong thói quen và cách nghĩ đó, không chỉ giúp Dụ Văn Châu sống sót nơi nghịch cảnh để giành được khẳng định, mà đó còn là tố chất cần thiết của một người đội trưởng tương lai. Là người lãnh đạo tối cao của chiến đội, và với tư cách là một bậc thầy chiến thuật với sức nặng chiến thuật đều đặt trên vai Dụ Văn Châu, đưa ra các quyết định thế nào đều là tự anh một mình suy ngẫm nghiên cứu trước cả trăm vạn khả năng trong đầu rồi. Tự vấn lòng của anh xem ra thật lợi hại đó nhỉ!

Ai hiểu rõ lòng bạn hơn chính bạn chứ? Nếu bạn muốn tìm trên đời này một người hiểu rõ bạn nhất, vậy thật xin lỗi, không có đâu, bởi trên đời này chỉ có bạn mới nghe rõ thấy những âm thanh trong lòng mình. Huống chi thậm chí chưa từng có ai tình nguyện muốn nghe thử những tâm sự của Dụ Văn Châu, vậy anh chỉ đành tự lắng nghe lấy mà tự phác hoạ nên nội tâm của chính mình. Từng bút từng bút, viết xuống cuốn sổ nhỏ ấy, cũng là viết nên con đường số phận tương lai của mình, anh quyết không để người khác dùng những thứ luật lệ định kiến vô nghĩa đó cầm chân anh. Cần gì phải để ý đánh giá của người ngoài về một “Dụ Văn Châu” trong mắt họ chứ? Chỉ cần anh không tự trói buộc mình, thì trên đời này không ai có thể cả.

Dụ Văn Châu anh, là muốn tự tay viết lại quy tắc của thế giới này.

Biển sao của người khác tìm ở trên trời, còn chỉ đường anh, là biển sao ở trong tim!

Thật ra không hiểu sao vẫn cảm thấy Dụ Văn Châu của năm đó có một loại cảm giác đập nồi dìm thuyền, cùng đường mạt lộ ấy. Vinh quang đâu không thấy, hư không xa tắp lự chân trời. Giông tố lại gần ngay trước mắt, thời thời khắc khắc giáng xuống vai anh. Chính vì không thể quay đầu, nên mới bước tới trước. Chính vì không thể khóc, nên mới phải luôn mỉm cười. Dù cho anh có yếu đuối lùi bước, cũng sẽ không ai đồng tình thương hại làm gì. Thất bại và từ bỏ không phải là đáp án đúng, chúng thậm chí còn không được Dụ Văn Châu liệt vào danh sách lựa chọn. “You have nothing to lose, and everything to gain.” Chẳng bằng chấn chỉnh tác phong, treo lên mặt một nụ cười đã qua thiên truỳ bách luyện, cho dù phải bò cũng phải bò tới trước, đúng không?

Aizz 15 tuổi mà, những đứa trẻ trưởng thành sớm luôn khiến người ta đau lòng. Nhưng thiết nghĩ 15 tuổi thì nào biết “lòng tin không sờn sông núi, đến chết không phai mờ” bi tráng oai hùng kiểu vậy chứ. Chỉ là vừa sợ vừa đi, mang theo tâm thế nửa mơ hồ nửa bất chấp mà lần mò đặt xuống từng bước chân một. Trái tim của thiếu niên cũng thật kỳ lạ, không gì mịt mờ hơn nó, lại không gì sáng trong hơn nó, dễ vỡ dễ tổn thương, nhưng đôi khi lại cứng hơn sắt đá. Thật ra Dụ Văn Châu cũng là một kẻ cứng đầu lì lợm đấy nhỉ. Không biết đường ở đâu, chỉ biết mình cự tuyệt số phận bị chôn vùi trong bóng tối. Tôi muốn có một vũ đài thuộc về mình! Tôi muốn ánh sáng của mình soi sáng cả vùng trời! Tôi muốn cả thế giới phải lắng nghe ước vọng trong tim tôi!

Năm xưa Dụ Văn Châu tìm ánh sáng giữa tăm tối mịt mù. Còn bây giờ, chính bản thân anh đã phát ra ánh hào quang dẫn lối hy vọng cho biết bao con dân Lam Vũ. Nhìn lại chặng đường dài và vất vả anh nhỉ, những cũng thật xứng đáng. Khoan nói những năm tháng đó anh mất gì được gì. Nhưng ít ra Dụ Văn Châu chưa làm bản thân mình thất vọng. Cho dù thất bại đi nữa, ít nhất đó cũng là anh, là một anh chân thật nhất. Bởi nếu anh mà từ bỏ mà dối lòng, đi ngược với ước mơ của mình, thì cho dù thế giới có tha thứ cho anh thì bản thân anh cũng không cách nào tha thứ cho chính mình đâu nhỉ. Nơi chúng ta muốn đến đã có rất nhiều người đã gục giữa đoạn đường rồi anh ạ. Bước tiếp đi anh, anh của 15 tuổi không thể nào tưởng tượng được bầu trời phía trước trong xanh đến cỡ nào đâu. Bước tiếp đi anh, mới sẽ không cô phụ bản thân mình. Bước tiếp đi anh, và để Dụ đội của ngày hôm nay nói cho anh biết, nhìn lên bầu trời Lam Vũ của chúng ta mưa tạnh nắng lên là xinh đẹp thế nào.

Thật ra, 15 tuổi cũng có rất nhiều điểm khiến người ta lo lắng, đó là độ tuổi xốc nổi va chạm với những góc cạnh sắc nhọn nhất của thế gian. Thiếu niên kiêu ngạo. Nhưng dễ vỡ. Người trẻ tuổi ai chẳng có một niềm kiêu hãnh riêng cho mình? Năm xưa Đường Hạo muốn “Lấy hạ khắc thượng”, còn Dụ Văn Châu năm 15 tuổi, chính là muốn lấy cứng chọi cứng! Khi tôi không giống với mọi người, vậy thì hãy cứ để tôi khác biệt đi. Lỗ Tấn từng nói “Trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi cũng thành đường thôi.” Không có đường dành cho anh, vậy anh tự mình đánh ra một con đường. Dụ Văn Châu cũng có một mặt ngoan liệt như thế đấy! Cứng quá dễ vỡ sao? Đúng thật là “dễ vỡ”, bởi nếu anh thất bại, chính là rơi xuống vực sâu vạn trượng thịt nát xương tan đến chết không thể trở mình. Triệt triệt để để mà “vỡ” rồi, vậy còn lý do gì để anh không cứng rắn đi tới trước sao?!

Tư duy là vũ khí lợi hại nhất của Dụ Văn Châu, nhưng còn có một thứ khác nữa cũng lợi hại không kém, đó chính là trái tim kiên cường của anh. Thiên sơn vạn thuỷ, để có thể kiên trì tới bước đường này đã không chỉ nhờ vào lý trí nữa rồi. Năm đó, anh ngoài dựa kiên trì nhẫn nại, dựa đầu óc dựa tư duy, anh còn dựa vào sự điên cuồng theo cách riêng của mình để cố chấp bảo vệ lấy ước mơ trong tim. Thậm chí có khi lý trí của Dụ Văn Châu đã nhiều lần bảo anh buông tay rồi đúng không, khi mọi thứ cứ đỗi... khó khăn như thế, khi hiện thực trần trụi cứ bày ra trước mắt mỗi ngày. Thế nên có lẽ năm ấy, Dụ Văn Châu anh minh một đời đã đưa ra một quyết định không sáng suốt duy nhất của cuộc đời mình, khi anh lựa chọn quay lưng không nghe theo “lý trí” đã bảo mình hãy từ bỏ đi mà tiếp tục cắn răng đâm đầu vào ngõ cụt... Hay là sáng suốt nhất nhỉ? Anh đã lắng nghe trái tim mình mà! Uớc mơ đẹp nhất chính là ước mơ điên cuồng nhất. Còn điên cuồng của anh, chính là muốn đối đấu với cả thế giới này!

“Mong manh dễ vỡ, cao ngạo cố chấp.

Đã từng một thời tôi cũng như thế.

Tôi đã từng rơi vào hố đen vô tận.

Muốn vẫy vùng nhưng không sao thoát khỏi.

Có tuyệt vọng, có khát vọng.

Có khóc có cười, bình phàm là thế.”

(Con đường bình phàm - Phác Thụ)

Có một Dụ Văn Châu đời thường như thế, khiến anh thật gần gũi đối với tôi. Một thiếu niên, mang một giấc mộng, như hàng tỉ tỉ người trên đời này. Nhưng câu chuyện bắt đầu từ một Dụ Văn Châu bình phàm như vậy lại vượt khỏi sự bình phàm, mà hoá thành một truyền thuyết về một Dụ Văn Châu bất phàm đến thế! Kẻ thù lớn nhất của bản thân ta là chính mình. Thử hỏi trong cuộc sống này, ai là người chịu trách nhiệm cho hoàn cảnh của bạn hiện nay? Lại ai là người chính tay đưa ra lựa chọn đó? Ai ngăn bạn chạm tới thành công? Tôi sợ cho Dụ Văn Châu vạn người ngăn cản, lại càng sợ anh tự mình bỏ cuộc. Bởi nói thật, bỏ cuộc dễ lắm, ít nhất cuộc sống không còn dày vò nữa sẽ dễ dàng thanh thản hơn nhiều. Nhưng dễ dàng để làm gì? Và có thật sự là thanh thản chăng? Những vĩ nhân luôn phải đối mặt với muôn ngàn sóng to gió lớn, để chúng càng làm giá trị lên thành tựu to lớn phi thường của họ. Và anh đã chứng minh cho tôi và cả thế giới thấy anh, Dụ Văn Châu, chính là người làm nên những điều phi thường! Tưởng chừng như mỗi người đều có thể tìm thấy bóng hình thân thuộc của chính mình trên người anh, nhưng Dụ Văn Châu lại còn làm được cả những việc người thường không thể, dũng khí đó của anh là thứ tôi vẫn luôn thiếu khuyết và kiếm tìm bao lâu nay. Anh là ánh sao trên biển lớn, bảo tôi không tâm động sao được?

Có từng vùi mình trong biển lửa, mới mong một ngày gặt hái được thành công. Là vàng sẽ tự sáng, là phượng sẽ hồi sinh. Càng là nơi ngược gió lồng lộng, càng thích hợp để sải cánh tung bay lượn khắp bầu trời, cất cao giọng hát vang khắp sơn hà. Dụ Văn Châu có sự cố chấp của mình, chỉ lần này thôi, hãy để anh điên cuồng vì chính bản thân mình. Anh là mầm non mới mọc, phong ba bão táp không từ, kiêu hãnh vươn mình hướng về phía ánh sáng, sau này sẽ trưởng thành đại thụ che chở cả một vùng trời. Phượng Hoàng Niết Bàn! Đã đến lúc thế giới được chứng kiến đôi cánh của mình rồi, thiếu niên Văn Châu a!

“With every step, you climb another mountain.

Every breath, it's harder to believe.

Just when you think the road is going nowhere,

Just when you almost gave up all your dreams,

They take you by the hand and show you that you can.”

(No Boundaries - Adam Lambert)

Tôi yêu anh không hề hối hận. Chẳng sợ anh không phải Ngũ Thánh, cũng chẳng sợ anh chỉ là một nhân vật trong truyện mà thôi. Tôi đã dám yêu anh, là dám yêu đến tan vỡ. Tôi cũng trót yêu luôn đôi tay tàn của anh. Yêu những thất bại bởi đôi tay đó, cũng yêu những thành công đánh ra bởi đôi tay đó. Bởi đôi tay đó, chưa từng buông ra.

“There are no boundaries”

Dụ Văn Châu - phá vỡ mọi giới hạn!!!

Chưa từng sợ cô đơn, chưa từng chìm đắm trong bi quan, nhưng... bảo không tiếc cho anh là giả. Tiếc cho Lam Vũ một, tiếc cho Dụ Văn Châu mười. Tốc độ tay hoàn mỹ, có ai mà không muốn chứ. Đó không phải là con đường duy nhất, nhưng đó là con đường nhanh nhất. Con đường anh tôi đi đã quá gian truân khúc khuỷu rồi. Diệp Tu từng trêu Dụ Văn Châu cố ý tay tàn để không bị trượt trạng thái về sau, nhưng không biết chừng nếu có thể, Dụ Văn Châu nguyện ý được trượt trạng thái không chừng, chỉ để Dụ Văn Châu lúc đỉnh cao phong độ có thể cống hiến hết những gì tốt đẹp nhất cho chiến đội. “Đôi khi cũng thật hâm mộ những tên điên có tốc độ tay mấy cậu.” Sâu thẳm trong đáy lòng anh, có phải cũng cất giấu khát vọng với một tốc độ tay hoàn mỹ? Mùa 10 tôi chưa đọc tới, nhưng nói tới chung kết mùa 8, chỉ xét về Dụ Văn Châu, nếu anh có thêm tốc độ tay, hẳn Lam Vũ có thể sẽ không thua. Nhưng đời làm gì có hai chữ “nếu như”, sự thật là sự thật, thắng bại rõ ràng, giấy trắng mực đen, không đường chối cãi, rành rành trước mắt:

Lam Vũ thua trận. Nhưng không thua người.

Rành rành trước mắt!

Không sao hết, đội trưởng của chúng ta rất kiên cường, chiến đội dẫn dắt theo cũng phải rất kiên cường. Năm sau quay lại, quán quân sẽ thuộc về Lam Vũ chúng ta!

Anh còn trẻ, vai chưa cong, đầu chưa ngã, chưa cùng trời xanh hoang tàng đoạt mệnh, thì đừng dừng lại nha anh. Năm xưa không gì có thể khiến anh lùi bước, vậy bây giờ càng không thể. Chúng ta hãy còn nợ thế giới này một trấn đánh thật vang dội đó anh!

Vốn định chúc ngôi sao sáng nhất trên bầu trời sẽ dẫn đường cho anh, nhưng bản thân anh đã chính là một ngôi sao sáng nhất rồi. Anh tự tìm quỹ đạo cho mình, anh tự tìm nhịp điệu cho mình, anh chính là vai nam chính cho cuộc đời mình, từ trước đến nay chưa bao giờ cần ai định hướng cho mình cả. Thật tốt quá nhỉ. Tôi thà anh mỗi lần chán nản hãy cúi đầu nhìn xuống dưới có hàng ngàn hàng vạn người yêu quý anh như chúng em đây, còn hơn hình ảnh một cậu bé đơn độc ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm không có ai bên cạnh. Hi, người ta thường bảo con người chỉ nên nhìn lên không nên nhìn xuống, để đừng mãi ngủ quên trong chiến thắng. Nhưng vì bọn em yêu anh, anh là đội trưởng lợi hại nhất của bọn em, nên đương nhiên thiên vị anh rồi a. Mỗi lần anh mệt mỏi, không cần phải tự mình nhìn lên đắn đo xem còn phải bay bao xa bao cao nữa thì mới tới đích; chỉ cần nhìn xuống thôi, và hãy để chúng em tiếp thêm động lực và tình yêu cho anh tiếp tục tự do sải cánh nhé? Anh biết không, từ năm 15 tuổi, tụi em đứng từ xa thôi cũng gần như có thể nhìn thấy đôi vai anh cứng còng mệt mỏi, lại chưa từng dám buông lơi dù chỉ một chút nào, bởi Dụ Văn Châu năm ấy đang nín thở mà đi trên lớp băng mỏng đúng không anh... Không thể rơi xuống... Ngàn vạn lần không thể rơi xuống đâu... Nhưng mà anh ơi, đôi vai anh hãy thả lỏng chút đi, ngắm nhìn phong cảnh xung quanh mình nào, anh xem, chúng đã vì ánh sáng anh toả ra mà trở nên mỹ lệ biết bao. Ấy da anh nói xem, có người hâm mộ nào “rảnh rỗi” như tụi em không, anh cứ luôn tự giác chu toàn mọi việc như thế, bọn em hết cái để lo cho anh rồi, lâu lâu lại chỉ đành nhắc anh nhớ thả lỏng, nhớ nhìn xuống dưới mà nhớ tới bọn em thôi...

Cơ mà hiện nay bọn em đã không cần quá lo bên cạnh anh không có ai nữa, xung quanh Dụ Văn Châu bây giờ chính là những người quan tâm anh nhất trên đời này mà. Một mái nhà thật ấm áp vui tươi đã tạo nên một Lam Vũ Dụ Văn Châu nổi tiếng chở che hiểu ý với người nhà chăng? Với đồng đội, anh luôn bao dung và tôn trọng mỗi một mảnh ghép một, dù họ có khuyết điểm to lớn nào đi nữa. Để Kiếm Thánh phải gọi anh bốn tiếng đầy tự hào và tôn trọng “đội trưởng nhà tui”, để Xuân Dịch Lão khi khu 10 có chuyện liền tìm tới anh trao đổi thẳng thắn. Ân uy có đủ, khiến người kính mà không e. Đã nói là Dụ Văn Châu chưa bao giờ là người lạnh lùng, trái tim anh trước giờ vẫn luôn dành những góc mềm mại nhất cho người trong nhà a. Như thế đã đủ xé cái mác “bẩn” đơn thuần khi nói về tâm của Dụ Văn Châu chưa? Mà cũng không cần thiết nữa, xé đi rồi liền không còn là anh nữa đâu. Bởi Dụ Văn Châu bị gọi là tâm bẩn với anh có quan trọng sao, anh đã dùng tim bẩn đó để bảo vệ người nhà của mình mà? Bao nhiêu “tâm bẩn” - hết thảy những tính toán cùng suy tư, đắn đo cân nhắc kỹ lưỡng từng chút một đó, đều là anh đổ tâm huyết vào ngôi nhà Lam Vũ của mình, tự tay trang hoành cho nó càng thêm tráng lệ thêm từng ngày. Tim anh càng bẩn, cho cúp quán quân của chúng ta càng sáng bóng! Dụ Văn Châu cứ như một người anh cả tinh tế hiểu ý vậy, luôn đứng ra cản hết mưa gió, bảo vệ cho con đường Lam Vũ đi thật êm xuôi. Anh yêu Lam Vũ lắm, nên anh không nỡ, bởi Dụ Văn Châu hơn ai hết hiểu rõ một con đường chông gai thì khó đi đến cỡ nào...

Những người kiên trì luôn đáng nhận được sự tán thưởng. Nhưng chỉ những kẻ mạnh mới đáng nhận được sự kính trọng. Và Dụ Văn Châu, anh đã kiên trì để trở thành một kẻ mạnh như thế đấy. Tinh thần kính nghiệp của anh đáng quý vô ngần. Cảm ơn Dụ đội đã không từ bỏ, để Lam Vũ có được ngày hôm nay. Sau cơn giông tố luôn xuất hiện cầu vồng. Cảm ơn anh, người mang cầu vồng tới.

Cho Lam Vũ, và cho cả bản thân mình.

“It’s all very well to read about sorrows and imagine yourself living through them heroically, but it’s not so nice when you really come to have them, is it?”

(Anne of Green Gables - Montgomery)

Thật ra nói nhiều như vậy cũng chỉ muốn chứng minh rằng Dụ Văn Châu không phải chưa từng yếu đuối qua; đã từng, rất nhiều. Nhưng sau đó anh ấy đã tự mình không ngừng nỗ lực để vượt qua sự yếu đuối đó của mình, trở thành một Dụ Văn Châu tốt đẹp và cường đại hơn của ngày hôm nay. A hero!

Tôi thật rất muốn nói với người bạn đó của tôi rằng, Không phải đâu bạn ơi, Dụ Văn Châu thực sự là một tuyển thủ, và anh ấy thích hợp là một tuyển thủ. Anh ấy có tố chất của một tuyển thủ chuyên nghiệp chân chính như bao tuyển thủ chuyên nghiệp khác, không ai có thể phủ nhận điều đó cả. Và không những thế, Dụ Văn Châu còn là một tuyển thủ hết sức tài năng, dẫn dắt một chiến đội siêu phàm nhất, làm nên những điều siêu phàm nhất!

Sau cơn mưa, trời lại sáng. Bầu trời xanh Lam Vũ ngày hôm nay nhờ công anh thật lớn, Dụ đội của chúng em. Từ đây anh sẽ không phải một mình đối mặt mọi thứ nữa. Biết là anh có bản lĩnh đó, nhưng sẽ rất vất vả đó, nhìn mà xót xa trong lòng. Cũng đến lúc mọi người làm gì đó cho anh chứ nhỉ.

Thế giới vốn không công bằng, sinh ra một Dụ Văn Châu tay tàn. Nhưng tay tàn thì đã sao? Tay tàn vẫn có thể chinh phục cả thế giới!

Sinh nhật vui vẻ, Dụ đội 02102019.

Một lời chúc đến trễ, nhưng hẹn ước vẫn vẹn nguyên: Cúp quán quân tiếp theo sẽ là của Lam Vũ chúng ta!

(Anh ơi, vô địch xong mang chức quán quân tới rước em về Lam Vũ điiiiiiiii anh!!!!!)

Tui không cố ý giành mặt bằng idol với chủ thớt đâu!! Cũng không biết tại sao tự dưng thấy đâu đâu cũng là sinh nhật Dụ toàn mấy hoạt động có tâm nên cũng muốn góp chút thành ý. T_T Cảm giác đang múa rìu qua mắt thợ ấy, nhưng vẫn muốn viết vài dòng cho Dụ nhân ngày sinh nhật đã qua của anh vào năm anh lần đầu diện kiến sàn đấu Liên minh rộng lớn thoả sức tung hoành. T_T Đọc (lại) bài của thớt viết thật hay thật kích động lòng người! Nhất là hai câu cuối, nên em đã lỡ tay hốt đi vài ý mà chưa xin phép ạ. Tất cả bản quyền ý trùng ý triển thêm đều là thuộc chủ thớt lầu trên cùng, lầu dưới tui chỉ là một đứa não tàn Dụ đội tăng động trích lại mà thôi T_T Em xin dẫn nguồn, cảm ơn rồi xin lỗi rồi cúng bái đại thần luôn. *bái* Hình như đọc thấy đây là bài cảm nhận cá nhân của thớt thôi, nhưng em không tìm thấy chỗ nào khác nữa ạ, đợi giải toả mặt bằng hay gì đó rồi em đem nó đi sau? Nếu có gì không ổn, thớt cứ nói để em gỡ nó xuống ạ. Dập đầu tạ tội một ngàn lần với thớt ạ.

Sẵn tiện chủ thớt ơi, fanclub Dụ đã có thớt chống, vậy fanclub của chủ thớt ở đâu để em tới đăng ký! (Thôi thôi em xuống bớt đây >.<, cảm giác nói câu này ra cứ như đang mạo phạm cao nhân đang bay trên trời vậy.)
 

Bình luận bằng Facebook