Hoàn [Vương Dụ] Nếu chỉ xoay người lùi lại có thể trở lại ngày hè ấy

Phong1947

Cống hiến cấp cao
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
214
Số lượt thích
1,219
Location
TP.HCM
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Tất cả đội trưởng (◕‿◕) Đặc biệt là Dụ đội (⌒‿⌒)
#1
Nếu chỉ xoay người lùi lại có thể trở lại ngày hè ấy
[Unending Love 03:00]

Tác giả: xiaofengcanyue878
Edit: Phong​

Cánh cửa lớn sau lưng nặng nề đóng lại, ngăn chặn làn sóng nhiệt cùng tiếng ve kêu bên ngoài. Vali hành lý cứ theo quán tính chẳng mang mục đích gì lướt vào phòng trong, lại vì góc bàn xoay một vòng mà dừng lại. Vương Kiệt Hi thuận tay ném ba lô sang một bên, đi thẳng vào phòng bếp, mồ hôi chảy xuống lưu lại mấy dấu chân mờ nhạt trên sàn gỗ, một dấu tiếp một dấu. Anh nhìn về hướng chiếc tủ lạnh rỗng tuếch, im lặng thở dài. Rõ ràng lần này trước khi ra ngoài anh nhớ là trong tủ lạnh vẫn còn chút thức ăn mà, bây giờ xem ra là do anh váng đầu, nhớ nhầm. Hộp khử mùi hình cá voi nhỏ lẳng lặng đứng yên tại góc trong cùng của tủ lạnh, cười với anh, khuôn mặt tươi cười ấy khiến Vương Kiệt Hi bất giác nhớ đến một người.​

Lần này Vương Kiệt Hi đi đến một quốc gia nằm ở nửa bán cầu khác, quần áo trái mùa khiến hành lý đợt này của anh nặng nề hơn bao giờ hết, chưa kể dọc đường anh còn nổi cơn hào hứng mua đồ lưu niệm, xong thì cũng chỉ có tự mình chịu khổ. Dù mấy năm nay sau khi giải nghệ anh đã đi du lịch rất nhiều nơi, cơ thể vốn hao gầy vì theo nghề cũng đã được rèn luyện khỏe hơn rất nhiều, nhưng đối diện với cái vali siêu nặng cùng chiếc ba lô phồng lên như vậy vẫn khiến anh có hơi ăn không nổi.​

Tẩy rửa hết bụi bặm trong chuyến du lịch rồi, Vương Kiệt Hi bắt đầu sắp xếp lại hành lý chuyến đi, mấy món đồ nhỏ lẻ tẻ rơi xuống theo khe hở của vali. Thật ra anh không rành việc sắp xếp đồ đạc cho lắm, dù có thể tận dụng không gian theo cách tối ưu nhất nhưng lại không thể nào sắp chúng cho ngay ngắn có trật tự được. Bàn về việc sắp dọn này, vẫn là… Nghĩ đến đây, ánh mắt Vương Kiệt Hi dừng lại trên một vật trang sức bằng gỗ nằm trên đất. Miếng gỗ màu nâu sậm được điêu khắc thành hình cá cùng sóng biển, lót màu xanh nhạt, lại dùng màu xanh đậm vẽ thêm một ngôi sao năm cánh không quá cân đối. Món đồ nhỏ trông thô ráp, như là hàng được một đứa trẻ mua về từ trên chợ. Lúc đó chẳng biết sao anh lại thuận tay mua nó, lại thuận tay nhét vào vali, mãi đến giờ nó mới nhảy ra đâm vào anh. Vương Kiệt Hi do dự một lúc, cầm con cá con ấy, treo lên cửa sổ phòng ăn. Vốn dĩ ở đó treo một chiếc chuông gió màu xanh lam, ánh nắng mùa hè xuyên qua ô cửa sổ cùng lớp màn mỏng, chiếu vào lớp lưu ly trên chuông gió, kéo ra một ánh cầu vồng màu nước. Vương Kiệt Hi như mơ hồ nghe được tiếng chuông thanh thúy cùng tiếng cười xa xôi.​

Đây là ảo giác kiểu gì thế.​

Vương Kiệt Hi đột nhiên bắt đầu nhìn quanh căn phòng này, từ phòng bếp đến phòng khách, từ bàn ăn đến ghế sô pha, hẳn là mọi đồ nội thất đều rất đầy đủ, thế nhưng rốt cuộc anh vẫn cứ cảm thấy kỳ quái, cứ như mất một thứ gì đó vậy. Anh lấy hai chiếc ly cối từ trong tủ bát ra, đặt lên bàn cơm, bỗng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều. Có lẽ là do liên tục di chuyển khiến anh càng ngày càng ít ở lại căn nhà này, nên mới cảm thấy nó xa lạ, lạnh nhạt, hoặc là… Vương Kiệt Hi rất rõ thứ biến mất ở đây là gì, nhưng anh không muốn suy nghĩ lắm. Chắc chắn bữa tối hôm nay không thể giải quyết trong căn nhà này được rồi, anh thu dọn một chút, đột nhiên nảy hứng, muốn đến nhà hàng Quảng Đông mà đã lâu mình chưa ghé.​

Trước năm 25 tuổi, rất hiếm khi Vương Kiệt Hi ăn món Quảng Đông, anh thích mấy món ăn đậm vị của Bắc Kinh hơn Quảng Đông nhiều. Người phục vụ đứng trước cửa tiếp khách vừa vặn là người quen, nhìn thấy anh thì cực kỳ nhiệt tình bắt đầu chào hỏi: "Anh Vương, đã lâu không gặp, anh vẫn ngồi chỗ cũ ạ?" Vương Kiệt Hi gật gật đầu, theo người phục vụ tiến vào nhà hàng đi vào trong.​

"Hôm nay khéo ghê, nghe chị Lệ nói anh Dụ cũng tới đấy, nhưng không biết anh ấy ngồi đâu, anh có muốn tôi đi hỏi thăm thử không ạ?"​

Vương Kiệt Hi ngây ngẩn cả người, não đột nhiên trống rỗng, cái tên đã ở trong tâm trí anh kể từ khi anh bước vào nhà hàng bấy giờ lại một lần nữa chiếm giữ tâm trí anh.​

Dụ Văn Châu.​

Anh nhìn thấy cậu. Dù tiết trời nóng bức nhưng Dụ Văn Châu vẫn cứ quy củ mặc áo sơ mi như cũ, áo vest thì vắt lên trên ghế bên cạnh, khuy măng sét bảo thạch màu xanh còn đang chiếu lấp lánh, xem ra là vừa tan tầm đã đến đây. Dụ Văn Châu chẳng hề thay đổi chút nào, chải ngôi giữa đầy cẩn thận, còn có dáng vẻ híp mắt hưởng thụ thả lỏng khi uống trà kia nữa, chẳng khác một li so với trong trí nhớ Vương Kiệt Hi. Một lần nữa, trực giác của anh lại mau hơn suy nghĩ của đại não, Vương Kiệt Hi bỏ mặc trực giác hành động, thế là anh bước nhanh đến bàn chỗ Dụ Văn Châu ngồi, chào hỏi đầy cứng ngắc: "Đội trưởng Dụ, khéo thật, tôi có thể ngồi chung bàn được không?"​

Rõ ràng Dụ Văn Châu bị giật nảy mình. Cậu chần chừ chăm chú nhìn Vương Kiệt Hi, như đang do dự nên làm thế nào mới phải. Dù sao từ sau khi chia tay lần trước cho đến giờ, đã hơn một năm, bọn họ chẳng gặp nhau lần nào, thậm chí còn không liên hệ nhau, cũng ngầm hiểu cố ý tránh việc nhấn like trên vòng bạn bè. Đối diện với người ngoài, họ còn nói không sao sau này vẫn là bạn bè được, nhưng thực tế ra sao, trong lòng cả hai đều rất rõ ràng. Tuy nhiên rốt cuộc thì cũng là chủ tịch Liên minh hôm nay, Dụ Văn Châu lấy lại dáng vẻ tươi cười đặc trưng mọi khi rất nhanh: "Đúng là khéo thật, ngồi đi, bây giờ đội trưởng Vương cũng thích món Quảng Đông rồi à?" Hỏi xong mới thấy không đúng, Dụ Văn Châu rất khó có thể không nghĩ tới phải chăng đằng sau đó có ẩn ý gì mà mình không biết, chỉ đành kiên trì tiếp tục cười.​

Rõ ràng có vẻ như Vương Kiệt Hi đã nghe ra chút gì đó, hai tay nắm ly trà của anh không ngừng vuốt nhẹ, qua hồi lâu mới trả lời: "Đã lâu không ăn, tình cờ thèm thôi." Câu này lại mang ẩn ý gì đây? Cả hai cũng không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa. Họ đang trốn tránh, đang né nó, cũng đang sợ hãi. Bọn họ đều đã qua cái tuổi quyết chí tiến lên và chỉ cần cứ tiếp tục tiến về phía trước kia, sự im lặng lúc này càng như một khoảng trầm ổn không hợp thời, khiến họ cùng nhìn nhau không nói gì.​

Người phục vụ đưa món ăn lên phá vỡ bầu không khí có thể gọi tên là lúng túng ấy. Từng dĩa thức ăn tinh xảo được bày ra, thịt gà luộc, chim bồ câu nướng, cải ngọt hấp… Những món ăn quen thuộc bày đầy bàn, khiến cả hai đều có chút sững sờ. Đó là những món bọn họ thường hay gọi nhất khi đến đây lúc trước, thậm chí ngay cả vị trí từng món trên bàn cũng không mấy khác biệt. Hơi nóng bốc lên từ món canh gà làm mờ tầm mắt, có thứ gì đó đang không ngừng giao nhau, chất chồng.​

"Văn Châu, gà luộc em thích ăn này."​

Nếu chỉ xoay người lùi lại có thể trở lại ngày hè ấy​

Ghi nhớ từng sắc màu một có thể tái hiện lại cảnh tượng khi đó​

Vô tình ngoái nhìn lại va vào ống kính người​

Cười ảo não sắp xếp lời nói​

Thế rồi mọi hình ảnh đều dừng lại bao gồm cả ánh sáng​

Ngày mùa hè mùa thi đấu thứ năm đó, đã định sẵn là một ngày nhiều màu khó quên. Thân là đội trưởng của chiến đội quán quân mới, số chương trình quảng bá nhất thời gia tăng mãnh liệt khiến Vương Kiệt Hi có chút không kịp ứng phó. Trong thế giới vốn chỉ thuộc về Vinh Quang nay lại bị vô vàn sự vật không liên quan đâm vào, dù không thẳng thắn bộc phát hùng hùng hổ hổ như Phương Sĩ Khiêm, trong lòng anh cũng cảm thấy vô cùng mất kiên nhẫn. Niềm hưng phấn do đoạt giải quán quân vẫn còn kêu gào trong anh, khát vọng vinh quang lại càng lớn hơn lúc trước. Anh muốn huấn luyện, muốn thi đấu, muốn Vinh Quang. Nhưng dù sao đó cũng là công việc do câu lạc bộ sắp xếp, Vương Kiệt Hi không thể không theo. Gió nóng mùa hè bị cản lại ngoài cửa sổ xe, bóng cây đong đưa bên ngoài ngay khúc rẽ, cảnh đường phố quen thuộc nhanh chóng lướt qua, dừng lại, rồi lướt qua. Hôm nay Liên minh có một buổi chụp ảnh chính thức, nghe nói là vì lịch trình anh bận rộn nên đã trì hoãn việc này lâu lắm rồi, bây giờ thật sự không thể nào trì hoãn nữa, vì thế chỉ có thể hấp tấp kéo anh ra ngoài trong thời gian huấn luyện, cũng hứa hẹn nhất định sẽ xong buổi chụp trong vòng hai tiếng.​

Ngày hè xao động.​

Liên minh chuyển sang địa điểm mới, tòa cao ốc mặt ngoài trắng bạc trông vô cùng ấn tượng, Vương Kiệt Hi vừa xuống xe liền tiến vào trong, không hề chú ý đến một bóng người quen thuộc bên trong sảnh chính. Tới phòng thay đổ rồi, Vương Kiệt Hi mới phát hiện, hôm nay không chỉ có mình anh đến đây chụp hình.​

Đội trưởng đội Lam Vũ, Dụ Văn Châu cũng ở đây.​

Trong mùa thi đấu vừa rồi biểu hiện của Lam Vũ cũng khá chói lóa, trải qua một mùa thi đấu, song hạch càng thêm gắn bó khó thể tách rời hơn, thiên phú trên phương diện chiến thuật của Dụ Văn Châu cũng dần dần bao trùm thiếu hụt trên tốc độ tay của cậu, phối với dáng vẻ lịch sự tao nhã cùng nụ cười ấy, khiến độ nổi tiếng của cậu bay cao vun vút, phỏng chừng cũng chẳng dễ gì mới trích ra được thời gian bay đến Bắc Kinh.​

"Đội trưởng Vương, khéo thật."​

Dụ Văn Châu ngồi trước gương trang điểm đã bắt đầu vào đoạn làm tóc, đường kẻ mắt hơi dài và hốc mắt được tạo hình có chủ ý khiến đường nét khuôn mặt cậu trông qua càng thâm thúy hơn. Lúc nghiêng đầu nhìn về phía anh, ánh mắt cậu khẽ lay động, trông có đẹp hay không. Vương Kiệt Hi gật đầu, có chút sợ hãi than thầm. Dù họ đã giao phong nhiều lần trên sân đấu, thậm chí từ mùa giải thứ hai cả hai đã gặp nhau mặt đối mặt trên khán đài rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh được thấy Dụ Văn Châu như này. Rất nhanh mặt của Dụ Văn Châu đã bị thợ trang điểm xoay trở về, cùng lúc đó Vương Kiệt Hi cũng được một người thợ trang điểm khác chỉ dẫn ngồi vào bên đối diện, nghe tiếng thợ trang điểm phía sau nhắc không nên lộn xộn và Dụ Văn Châu nhận lỗi, tâm trạng Vương Kiệt Hi đột nhiên khá lên rất nhiều.​

Ngày hè bình tĩnh.​

Hiệu suất của nhiếp ảnh gia Liên minh rất cao, chờ Vương Kiệt Hi xong ra cũng chỉ mới tốn nửa tiếng, bất ngờ là thế mà Dụ Văn Châu lại chờ anh bên ngoài phòng chụp ảnh.​

"Không biết đội trưởng Vương có rảnh không, đây là lần đầu tiên tôi với Thiếu Thiên đến Bắc Kinh không phải vì thi đấu, đội trưởng Vương có thể cho bọn tôi chút đề cử không nhỉ." Vừa nói, vừa xuống lầu. Hai người vừa ra đến sảnh chính đã lập tức thấy một cái đầu màu vàng lao đến: "Đội trưởng cậu ra rồi Vương Kiệt Hi sao anh ở đây vậy đúng rồi mới nãy không phải anh đã nhìn thấy tôi rồi sao sao lại không tới bắt chuyện với tôi một phát đi nhanh như vậy có là quán quân cũng chớ đắc ý chứ nhất định mùa giải tiếp theo quán quân sẽ là Lam Vũ ai da đội trưởng tiếp theo chúng ta đi đâu đây?" Vương Kiệt Hi không am hiểu cách đối phó với dạng như Hoàng Thiếu Thiên lắm, cũng chẳng biết Dụ Văn Châu dùng cách gì để quản thúc đóa hoa kỳ dị như này. Ngẫm nghĩ một hồi, chỉ nghe thấy Dụ Văn Châu dùng giọng thoáng chứa ý cười đáp lời: "A… Không biết, đội trưởng Vương sẽ đưa chúng ta đi nha."​

Ánh nắng buổi chiều đã không còn chói mắt, xuyên qua tầng mây, vẽ nên một nụ cười vàng kim trên khuôn mặt Dụ Văn Châu. Vương Kiệt Hi có thể nghe thấy rõ nhịp tim đang đập của chính mình, thình, thình thịch, mạnh mẽ lại gấp gáp. Và rồi như thể vì nhịp tim tăng nhanh mà chợt có một loại tình cảm ấm áp chợt nở rộ trong lòng anh. Xế chiều hôm ấy, Vương Kiệt Hi không quay về câu lạc bộ mà đưa đội trưởng đội phó Lam Vũ đi dạo vô vàn những con hẻm nhỏ không ai biết ở Bắc Kinh, mặt trời chiếu khiến bóng cả ba đổ dài xuống ngõ hẻm. Đó là một ngày hè sáng rỡ, lần đầu tiên Vương Kiệt Hi cảm thấy cái miệng của Hoàng Thiếu Thiên cũng chẳng đến nỗi đáng ghét lắm.​

Lúc ba người nhận ra đã đến giờ ăn tối thì trời đã tối, ngay khi Vương Kiệt Hi đang tính hỏi hai người nọ có kiến nghị gì không thì Dụ Văn Châu chợt mở điện thoại di động lên, chọn ra tên một nhà hàng trong danh sách đã lưu: "Đội trưởng Vương, anh biết nhà hàng này nằm ở đâu không?"​

Đấy là một nhà hàng Quảng Đông, Vương Kiệt Hi rất hiếm khi ăn món Quảng Đông, cũng không mấy quan tâm đến hay hiểu biết về những nhà hàng như vậy lắm, cũng không hiểu vì sao trước khi ăn cơm phải uống trà, chỉ uống thôi. Như nhận thấy Vương Kiệt Hi mờ mịt, Dụ Văn Châu đưa menu vừa nhận cho anh: "Đội trưởng Vương, anh gọi món trước đi, xem có món gì anh muốn ăn không, bữa này để tôi mời, xem như cảm ơn hôm nay đội trưởng Vương đã dẫn bọn tôi du ngoạn Bắc Kinh." Vương Kiệt Hi tiếp lấy menu, ánh mắt dừng trên hàng chiêu bài, bút trong tay anh lướt lên xuống trên không trung, một lát sau, anh đánh dấu một món rồi trả menu lại cho Dụ Văn Châu. Dụ Văn Châu có chút kinh ngạc nhìn món được anh chấm kia, lại nhìn sang Vương Kiệt Hi đối diện.​

"Đội trưởng Dụ, tôi nhớ cậu thích ăn gà luộc nhỉ?"​

Nếu chỉ xoay người lùi lại có thể trở lại ngày hè ấy​

Ghi nhớ từng động tác một có thể tái hiện lại cảnh tượng khi đó​

Vô tình duỗi tay chạm phải ngón tay người​

Đột nhiên quên đi lời định nói​

Thế rồi quay đầu vờ không hài lòng tự ngẫm​

Dụ Văn Châu nhìn Vương Kiệt Hi gắp một chiếc đùi gà vào bát mình theo thói quen, không nói gì nữa. Sau một hồi tỉ mỉ quan sát Vương Kiệt Hi, cậu mở miệng hỏi: "Đội trưởng Vương vừa trở về sao?" Vương Kiệt Hi không ngờ rằng Dụ Văn Châu sẽ chủ động hỏi mình, rất nhanh "Ừ" một tiếng, lại cảm giác thế quá có lệ, liền bắt đầu miêu tả tất cả những gì mình đã được nhìn thấy trong chuyến đi vừa rồi. Giữa chừng Dụ Văn Châu sẽ nhân cơ hội thích hợp xen vào vài câu hỏi, trò chuyện cả buổi cũng xem như khá vui vẻ, bầu không khí lúng túng lúc trước cũng đã tiêu tan đi nhiều. Vương Kiệt Hi cũng hỏi lại chút sự kiện gần đây của Liên minh, dù sao anh cũng toàn đi du lịch dài ngày, đã có hơi không theo kịp bước phát triển nhanh chóng của Liên minh rồi. Dụ Văn Châu vẫn tỉ mỉ trong những việc nhỏ như vậy, từ việc lựa chọn từ ngữ, câu văn cho đến việc giải thích mấy danh từ mới nổi, mọi thứ cậu đều chọn đứng từ một góc độ mà Vương Kiệt Hi có thể hiểu được.​

Cảnh trước mắt đã thay đổi, trước kia là một bàn ăn màu trắng, trên bàn có những chùm ánh sáng phản chiếu bởi chuông gió, hai người ngồi trước bàn mỗi người một chiếc ly cối, một ly cà phê và một ly sữa đậu nành. Đôi lúc trong phòng sẽ có những cuộc trò chuyện nghiêm túc với nhau, đôi lúc lại có những câu đùa trêu vui vẻ khiến thời gian ngưng đọng, như thể đã là cả đời trước.​

Trời mưa. Rốt cuộc thì cơn mưa mùa hè vẫn luôn vô lý thế đấy, cơn mưa kéo ập xuống như trút nước, như một nhạc cụ dây phức tạp đang tấu lên bài ca ly biệt. Dụ Văn Châu đứng song song bên Vương Kiệt Hi, giữa hai người vừa vặn cách nhau nửa cái cánh tay, lễ phép lại thân mật. Bọn họ cứ đứng nhìn mưa to trút xuống như thế, bọt nước tràn ra trên mặt đất, rồi lại tĩnh lặng, dù sao cũng luôn có lúc ta sẽ có hàng nghìn điều muốn nói nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.​

"Đội trưởng Vương, tôi không lái xe đến."​

Vương Kiệt Hi nhìn về phía người bên cạnh, cậu vẫn đang nhìn thẳng về phía trước, nghiêm túc cứ như đang đếm xem có mấy hạt mưa vậy. Ánh đèn neon chiếu lên gương mặt cậu, tạo thành một vòng đỏ nhạt. Và rồi anh bước nửa bước lên hướng về phía người bên cạnh, mở chiếc dù trong tay ra, nói: "Vậy tôi đưa cậu trở về nhé."​

Bãi đậu xe ngay sau nhà hàng, tuy nói khoảng cách tới đó không xa lắm, nhưng vì cơn mưa bất thình lình nên cũng khó thể tiến lên. Dù của Vương Kiệt Hi không lớn, khó khăn lắm mới đủ che khuất hơn nửa người của cả hai, để tránh bị mưa to xối ướt, hai người dựa cực kỳ gần vào nhau, Vương Kiệt Hi còn mơ hồ hướng dù qua phía Dụ Văn Châu nhiều hơn một chút, lại bị cậu giữ chặt lại.​

"Kiệt Hi, không cần phải thế." Giọng cậu rất nhỏ, chỉ một khắc đã bị tiếng mưa rơi giòn giã đánh tan, nhưng Vương Kiệt Hi lại nghe rõ từng chữ vang vọng trong đầu mình, tim mình. Vương Kiệt Hi không nhúc nhích, sức của Dụ Văn Châu không lớn bằng anh, nhưng cậu cũng không buông tay, hai người cứ thế vai kề vai, tay nắm tay, tiếp tục đi vào trong làn mưa. Chờ lên xe rồi, cả nửa người Vương Kiệt Hi đã ướt đẫm, Dụ Văn Châu rút khăn giấy từ dưới nắm cửa tay lái phụ ra đưa cho anh, nhìn thấy anh tự nhiên nhận lấy bắt đầu lau, mới như che giấu gì đó hỏi: "Sao vẫn đặt khăn giấy ở đây à?" Vương Kiệt Hi bận lau nước mưa, cũng không ngẩng đầu lên đáp: "Ừm, đó giờ không ai ngồi ghế lái phụ nữa." Lời này như chạm vào vùng cấm hai người mãi vẫn không muốn đối mặt, lại như một viên đá phá tan mặt hồ yên ả, Dụ Văn Châu là người mất kiểm soát đầu tiên, cậu giựt mạnh áo Vương Kiệt Hi, xách anh quay qua đối diện với mặt mình: "Vương Kiệt Hi, rốt cuộc anh có ý gì?"​

Rực rỡ như một lời nói dối​

Và sáng trong như màu của bầu trời

Liệu phải chăng chúng cũng sẽ xoa dịu nỗi đau?​

Ướt dầm dề cầu xin cho thời gian ngừng lại​
-- Xin hãy để cho hè này dừng bước​

Chính hè ấy, ngày cuồng hoan của chúng ta.​

Bọn họ thắng, đội Trung Quốc thắng, giấy kim tuyến vàng thuộc về thế giới rơi xuống trên vai mỗi người bọn họ. Hưng phấn, cảm động, tự hào, đủ loại cảm xúc điên cuồng nảy nở, tràn ra, lây nhiễm khắp bọn họ. Vương Kiệt Hi cảm giác buồng tim của mình chưa bao giờ hoạt động năng suất như thế, anh quay đầu nhìn về phía đội ngũ trước mắt, Dụ Văn Châu làm đội trưởng đang nhận giải từ chủ tịch. Anh nhìn thấy đôi tay Dụ Văn Châu khẽ run lên vì dùng lực quá độ đang bắt đầu nâng cao cúp vinh quang, nhìn thấy cổ Dụ Văn Châu hơi phiếm hồng vì hưng phấn, nhìn thấy cặp mắt Dụ Văn Châu lấp lánh như mang nước mắt, bất tri bất giác, mê mẩn. Như phát hiện thấy ánh mắt anh, Dụ Văn Châu cũng quay đầu nhìn lại anh, bốn mắt nhìn nhau, Vương Kiệt Hi thấy Dụ Văn Châu nở một nụ cười với anh, dùng khẩu hình miệng nói với anh rằng: "Chúng ta thắng." Trong khoảnh khắc ấy, một loại cảm giác kỳ diệu chợt sinh sôi nảy nở từ tận đáy lòng anh, hóa thành dây leo, trói chặt lấy tim anh, nó muốn đập mạnh hơn nữa, nhưng lại bị một thứ vô hình kéo lấy. Vương Kiệt Hi dùng tay nắm lấy vạt áo ngay trái tim mình, muốn làm loại cảm giác ngọt ngào mà thống khổ ấy chậm lại, nhưng lại không có bất kỳ tác dụng nào, anh chỉ có thể nhìn chằm chằm nơi khơi nên nó, không hề dời mắt.​

Sau khi trở lại Bắc Kinh, Liên minh lại tổ chức tiệc chúc mừng bọn họ, còn hỗ trợ đặt phòng karaoke cho họ, nói là bọn họ vào đó thả lỏng chút đi. Dù tuyển thủ chuyên nghiệp không thể uống rượu, nhưng Tôn Tường và Đường Hạo vẫn xách một két rượu trái cây nồng độ thấp đến, người khác cũng chẳng cản, xem như một đợt lễ hội chè chén say sưa cuối cùng. Hai hôm sau họ đã phải trở về câu lạc bộ của chính mình, bắt đầu chuẩn bị cho mùa giải tiếp theo rồi. Nhất thời, trong phòng bao tràn đầy tiếng quỷ khóc sói tru, dù rượu ấy không làm say người, nhưng người muốn say thì cũng chẳng ngăn được. Vương Kiệt Hi không biết cách tham gia vào cục diện như này cho lắm, chỉ có thể đứng một mình trong góc. Nhưng sẽ luôn có người đầu têu gây chuyện, Phương Duệ đề nghị không thể bỏ qua mấy người đứng yên một góc được, ai ai cũng phải lên hát một bài. Đề nghị lập tức được vài người lên tiếng ủng hộ, nhao nhao kéo bọn họ qua hát. Vương Kiệt Hi đón lấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bước lên sân khấu, chọn một bài hát tiếng Quảng Đông.​

"Anh quen em trong một cuộc trò chuyện tình cờ, lãng mạn che giấu tất cả mọi khuyết điểm, cả hai đều mong chờ…" Tiếng Quảng của Vương Kiệt Hi vô cùng cứng nhắc, thậm chí có mấy chỗ còn chọc cho Hoàng Thiếu Thiên và Phương Duệ cười ra tiếng, nhưng Dụ Văn Châu vẫn cứ chăm chú nhìn thẳng vào Vương Kiệt Hi trên sân khấu, anh rất rõ, Vương Kiệt Hi cũng đang nhìn anh, bọn họ cứ thế đứng trong phòng bao mờ tối lặng lẽ trao đổi suy nghĩ với nhau, mãi đến lúc khúc ca kết thúc, hai người mới ăn ý dời mắt đi. Dụ Văn Châu nghe Hoàng Thiếu Thiên bên cạnh mình chế giễu Vương Kiệt Hi, Vương Kiệt Hi nâng ly mình lên ngồi trở lại góc, như vừa rồi chưa từng có chuyện gì xảy ra.​

Đến khi bọn họ quậy xong một trận ra trò trong karaoke rồi mới phát hiện không ổn, trời mưa. Khách sạn cách chỗ họ không xa, thế nhưng không phải gần đến mức có thể đi đội mưa cả đường. 14 người chắp vá, cuối cùng cũng chỉ lấy ra được 6 cây dù, phần lớn còn là dù nhỏ dùng che nắng. Dụ Văn Châu đưa dù của mình cho hai bạn nữ, dù của cậu to nhất. Cậu vừa tính tìm ai đó liều che chung một dù thì đỉnh đầu đã xuất hiện một bóng râm —— Vương Kiệt Hi mở dù anh ra: "Đội trưởng Dụ, đi thôi."​

Bọn họ đứng dưới dù dựa rất gần vào nhau, gần đến độ Dụ Văn Châu có thể cảm nhận rõ hơi thở của Vương Kiệt Hi. Cậu nghe thấy nhịp tim của Vương Kiệt Hi, cũng có thể là nhịp tim của chính cậu đập. Mưa càng lúc càng lớn, vô vàn giọt mưa nhỏ xuống mặt đất, xuống dù, rồi lại bắn tung tóe lên. Cái dù nhỏ này chỉ có thể miễn cưỡng che khuất đầu bọn họ, bả vai hướng ra ngoài đều đã ướt đẫm rồi, cả hai đều chỉ có thể cúi đầu xuống một chút khi bước tới để tránh mưa tạt vào mặt nhiều hơn. Đột nhiên, Dụ Văn Châu cảm giác mưa nơi bả vai mình nhỏ lại, sau đó một cái tay nhẹ nhàng vươn tới, cậu ngẩng phắt đầu lên, liền thấy chiếc dù nghiêng về phía cậu. Cậu không biết hiện tại mình đang mang tâm trạng, mang cảm giác gì nữa, cậu muốn nói gì đó nhưng mưa lại lấn át cắn nuốt hết giọng cậu. Cậu dùng tay giữ lấy tay cầm dù của Vương Kiệt Hi, cuối cùng hỏi ra câu kia: "Vương Kiệt Hi, rốt cuộc anh có ý gì?"​

Một tiếng cười khẽ truyền đến từ bên cạnh, Vương Kiệt Hi quay đầu, nước mưa chảy xuống má anh, cặp mắt nhìn qua có chút kỳ dị lóe sáng trong đêm tối. Anh không trả lời thẳng câu hỏi của Dụ Văn Châu, chỉ đơn giản siết chặt bàn tay trên vai cậu, kéo cậu vào trong, sau đó cứ mỉm cười như thể không thể dừng lại, thêm một hợp âm mới vào chương nhạc mùa hè này. Hai người cứ kéo nhau như thế, gần kề, tựa sát, trong cơn mưa to tầm tã của mùa hè, chạy như điên về cùng một mục đích.​

Nếu chỉ xoay người lùi lại có thể trở lại ngày hè ấy​

Ghi nhớ từng câu thoại một có thể tái hiện lại cảnh tượng khi đó​

Không dám mơ tưởng đến ngày mai ngày mai nữa​

Bàn giao cho mùa hè kéo dài đi​

Thế là một nửa trong tôi bị mắc kẹt trong một ngày nắng bất tận​

Vương Kiệt Hi nhìn chằm chằm người trước mắt, nước mưa khiến mái tóc vốn chỉnh tề của cậu trở nên lộn xộn, phần tóc mái cắt ngang trước trán che khuất một nửa ánh mắt cậu, lại không che được vẻ bướng bỉnh và cay đắng trong đấy lúc này đây. Vương Kiệt Hi không chút do dự, thuận thế vịn lấy bả vai Dụ Văn Châu lập tức hôn lên. Dụ Văn Châu muốn giãy dụa, lại bị đè chặt tại chỗ, không thể động đậy, nơi bờ môi cọ xát truyền đến cảm giác như bị rách. Vương Kiệt Hi không tiến thêm một bước, anh chỉ không ngừng áp tới như đang trả thù, trằn trọc trăn trở. Bả vai bị nhéo đến phát đau nhưng lại có một loại cảm giác sảng khoái dần trỗi lên từ đáy lòng. Dụ Văn Châu buông tay đang nắm lấy cổ áo Vương Kiệt Hi ra, chuyển sang cổ anh, dùng sức đè đầu anh lại. Đèn cảm ứng bên trong xe đã sớm yên lặng vụt tắt, đèn đường xa xôi mơ hồ soi sáng ra hai bóng người dây dưa dính nhau, diễn vở kịch nóng bỏng nhất mùa hè trong bản diễn tấu mãnh liệt nhất mùa hè. Chẳng biết bao lâu sau, cả hai mới chậm rãi tách ra, trong bóng tối, họ chỉ có thể nghe rõ tiếng thở dốc của nhau. Vương Kiệt Hi thuận tay kéo dây an toàn ra mang lên cho Dụ Văn Châu, cho xe chạy, giọng anh có chút khàn nói: "Anh đưa em về." Dụ Văn Châu nghiêng đầu đi, báo một địa điểm. Đấy là nhà của Vương Kiệt Hi, cũng là ngôi nhà bọn họ từng chung sống.​

Trên đường ai cũng không nói gì, có lẽ là đêm đã khuya, hoặc do mưa to, dọc đường đi cực kỳ thông thuận, chỉ có mấy cái đèn đỏ khiến Vương Kiệt Hi có thể thoáng thở ra. Dụ Văn Châu vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường Bắc Kinh rất sáng, khắc họa khuôn mặt quen thuộc không gì sánh được kia cực kỳ rõ ràng. Vương Kiệt Hi không rõ những gì Dụ Văn Châu đang nghĩ cho lắm, nhưng anh rõ, rất có thể đây là cơ hội cuối cùng của anh rồi. Anh lại đạp ga lần nữa, muốn trở lại ngôi nhà vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia nhanh hơn một chút.​

Trong phòng khách, mớ vali hành lý Vương Kiệt Hi vẫn chưa thu dọn xong khi ra khỏi nhà cứ bày đầy ra đấy, anh có chút bối rối dời mấy thứ sang một bên, lại lấy một đôi dép bông màu xanh lam ra từ trong tủ giày. Cơ thể Dụ Văn Châu không khỏe lắm, dù là ngày hè thì gót chân cậu vẫn luôn rất lạnh, đây là đặc biệt mua cho cậu lúc trước. Vương Kiệt Hi tính lấy món gì từ phòng bếp ra chiêu đãi, nhưng bấy giờ nhớ tới cái tủ lạnh rỗng tuếch kia, anh chỉ đành móc ra chút lá trà từ trên tủ bát, lại đi đun nước. Khi anh đang tính cầm cái ly cối trên bàn cơm lên, liền thấy Dụ Văn Châu đang dõi theo con cá con màu xanh trước cửa sổ. Chẳng biết tại sao, Vương Kiệt Hi có chút chột dạ: "Này là đồ lưu niệm anh mang về trong chuyến đi lần này, thấy đẹp nên mua, vừa hay treo ở đó." Nói xong, anh định với tay lấy chiếc cốc, nhưng Dụ Văn Châu lại kéo tay anh.​

"Anh thà tiêu tiền vào những thứ như này còn hơn liên lạc với em một lần sao?" Vương Kiệt Hi im lặng, anh quay người lại tiến vào nhà bếp, chỉ chốc lát sau đã bưng hai ly trà ra, đặt lên bàn, hồi lâu sau mới đáp lại ánh mắt của Dụ Văn Châu, mở miệng: "Nhưng này Văn Châu, chúng ta không thể từ bỏ chính mình, đúng không?"​

Không biết đấy đã là lần thứ bao nhiêu Vương Kiệt Hi chờ Dụ Văn Châu về lúc nửa đêm. Từ khi tiếp nhận vị trí chủ tịch, chung quy Dụ Văn Châu sẽ luôn có đủ loại việc không thể nào làm xong, tăng ca không ngừng nghỉ, chẳng dễ gì thoát thân khỏi công việc Dụ Văn Châu về nhà cũng toàn ngả đầu nằm ngủ, dù là một người giỏi việc nhìn sắc mặt như Dụ Văn Châu cũng không có thời gian và sức lực quan tâm chăm sóc cho tâm trạng của người yêu mình. Ngày nghỉ Dụ Văn Châu cũng ngủ thẳng đến buổi trưa, có lúc thậm chí còn tăng ca làm việc ngay trong chính nhà mình. Vương Kiệt Hi phát hiện, anh dần nghe không hiểu những câu Dụ Văn Châu hỏi nữa, dù nó là câu hỏi về Vinh Quang. Mấy năm nay nhằm tăng tính thưởng thức, quy tắc của giải đấu đã bị thay đổi rất nhiều, dù không rời Vinh Quang, nhưng cũng đã rời Liên minh rồi, hơn nữa từ khi những thế hệ sau khi trước anh quen bắt đầu dần giải nghệ, những khuôn mặt cùng những cái tên không quen thuộc cũng ngày càng nhiều lên. Dụ Văn Châu cũng như phát hiện ra gì đó, dần dần bắt đầu không còn trò chuyện về Vinh Quang với anh nữa, nội dung trò chuyện mỗi ngày của bọn họ đã trở thành sáng nay ăn gì, trưa ăn gì, tối ăn gì. Vương Kiệt Hi thấy thế chợt có chút sợ hãi, nếu anh và Dụ Văn Châu đã mất đi đề tài chung là Vinh Quang rồi, vậy bọn họ còn sót lại gì đây. Bọn họ đều đã không còn là thanh niên với một bầu máu nóng như trước nữa, anh nghĩ mình nên ra ngoài giải sầu. Vương Kiệt Hi nói suy nghĩ của mình ra cho Dụ Văn Châu, Dụ Văn Châu chỉ gật đầu, dặn anh khi đến thì nhớ báo bình an với mình, xong cũng thu dọn hành lý cùng với anh.​

Du lịch có thể khiến người bị nghiện, Vương Kiệt Hi bắt đầu yêu nó. Không cần kế hoạch gì cả, cứ tùy tâm thôi, trải nghiệm đẹp hay tệ đều là bất ngờ, anh tìm được loại cảm giác tự do bay lượn hệt như khi điều khiển ma đạo học giả trong đấy. Mỗi lần du lịch Vương Kiệt Hi đều mang quà lưu niệm trở về, kể lại với Dụ Văn Châu tất cả những gì mình đã được gặp qua trong chuyến đi ấy. Dụ Văn Châu cũng sẽ tạm thời đặt công việc trong tay xuống, cùng nhau hồi tưởng với anh, cuối cùng còn không quên tỏ vẻ mình cũng rất ao ước được thế. Vương Kiệt Hi cho là mình đã tìm được phương pháp có thể giúp bọn họ sóng vai lần nữa, nhưng có vẻ anh đã sai rồi.​

Thật ra Dụ Văn Châu rất ghét những ngày Vương Kiệt Hi không ở nhà. Căn nhà lạnh như băng với chiếc giường vĩnh viễn không có độ ấm, còn có ngọn đèn luôn bật sáng cho anh dù có muộn thế nào giờ đây cũng sẽ không bao giờ sáng nữa. Cậu hiểu rất rõ những nỗi lo cũng như nỗi sợ hãi trong lòng Vương Kiệt Hi, cậu tin rằng chính việc theo đuổi công việc của mình đã dẫn đến kết quả hiện tại nên cậu chỉ đơn giản dứt khoát đồng ý với yêu cầu đi du lịch của Vương Kiệt Hi, đồng thời thuyết phục bản thân phải chịu đựng từng giây phút Vương Kiệt Hi vắng mặt. Vậy nên khi Vương Kiệt Hi đề nghị đến hè công việc không bận rộn nữa hai người cùng đi du lịch với nhau, cậu đã thực sự vô cùng vui vẻ. Họ cùng nhau quyết định điểm đến, cùng nhau lên kế hoạch hành trình, còn chừa không gian cho Vương Kiệt Hi tự do phát huy đưa cậu đi. Đoạn thời gian ấy, mỗi ngày họ đều tra cứu thông tin, suy nghĩ về tương lai, thậm chí Dụ Văn Châu còn cân nhắc đến việc từ bỏ công việc của mình, nhưng cậu là Dụ Văn Châu. Cậu rất rõ những gì mình muốn, thế nên khi Liên minh từ chối đơn xin nghỉ đông hằng năm cậu đã nộp, cậu không hề do dự chọn công việc. Khi ban lãnh đạo hàng đầu Liên minh muốn tổ chức các giải đấu Vinh Quang nghiệp dư trong kỳ nghỉ hè để thu hút nhiều người tham gia hơn, thân là chủ tịch cậu không thể không có mặt.​

Đấy là lần đầu tiên Vương Kiệt Hi và Dụ Văn Châu cãi nhau, sau đó buồn bã chia tay. Trong lúc cãi vã, chiếc chuông gió trước cửa sổ nhà hàng đã bị Dụ Văn Châu vung tay đánh đổ, vỡ tan tành trên mặt đất. Vương Kiệt Hi kéo vali hành lý bọn họ đã chuẩn bị xong một mình bắt đầu bước lên cuộc hành trình, trong khi Dụ Văn Châu lại thu dọn đồ đạc của mình, tiến vào căn chung cư Liên minh sắp xếp cho nhân viên. Không một ai trong bọn họ nói lời chia tay, nhưng dường như họ đều đã chấp nhận chuyện này, giống như khi họ ở bên nhau cũng không nói rõ ràng. Vương Kiệt Hi là gió, anh sẽ không dừng lại cố định ở bất cứ nơi nào ngoại trừ Vinh Quang, vốn anh hẳn nên tự do bay bổng. Dụ Văn Châu là cây, cậu đã quen với việc cắm rễ vững chắc tại một chỗ, sau đó làm việc chăm chỉ để phát triển chính mục tiêu của mình. Hai người hoàn toàn khác biệt, đối diện với rào cản tình yêu, bị thế tục bào mòng, đã chọn cách từ bỏ. Bọn họ không cách nào buông bỏ bản thân, cũng chỉ có thể buông tha cho đối phương, dù rằng ra quyết định này là một việc đau khổ không gì sánh được, nhưng bọn họ chưa từng hối hận, mãi đến bây giờ.​

Dụ Văn Châu hai tay chống cằm, buồn bực nói: "Anh cũng đã hiểu, vậy sao còn…" "Nhưng anh không muốn từ bỏ em." Vương Kiệt Hi ngắt lời cậu: "Hẳn em phải biết, anh luôn tham lam, lúc trước đã có một cái quán quân còn muốn có thêm cái thứ hai, có chức quán quân trong nước rồi lại còn muốn vô địch thế giới. Anh muốn có tự do, nhưng cũng muốn có em. Đội trưởng Dụ, em đừng nói với anh là cả lòng tham này em cũng chẳng có đấy nhé?" Vương Kiệt Hi nói xong nhấp một ngụm trà, nhíu mày nhìn Dụ Văn Châu.​

Dụ Văn Châu cười, vẫn cao ngạo như lúc trước: "Đội trưởng Vương đừng quá xem thường người khác, anh đã muốn đâm đầu như vậy, thế để em theo anh phụng bồi tới cùng đi." Nói xong, cậu lập tức hung tợn nắm lấy vai Vương Kiệt Hi kéo xuống, cắn lên đó một cái: "Lần này em sẽ không để anh dễ dàng thoát khỏi như vậy đâu." Vương Kiệt Hi bị đau "A" một tiếng, cười nói: "Cầu còn không được."​

Bây giờ hồi tưởng lại ngày hè ấy em và anh đã từng tươi sáng biết bao​

Nuốt chửng hết những ký ức lấp đầy nhịp tim của thời gian đó​

Dù tương lai có hoang mang không thể nói​

Kêu khóc trì trệ không tiến​

Dù cuối cùng đối người không cần hồi đáp.​

---
Edit một mẩu truyện nhỏ tặng Dụ. Năm nay sinh nhật cá nhỏ đúng ngay mùng 1, lời chúc chắc rất linh, nên xin chúc cá nhỏ Dụ đội một đời hạnh phúc, bình an, như ý, có thể thoải mái theo đuổi ước mơ của chính mình :dudoi:xu
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook