Hoàn [Trương Giai Lạc] Vuốt mèo một cái, chụp quảng cáo một phát

Duẫn Thiên

Trùm đầu Bông đi buôn, loại phi pháp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
194
Số lượt thích
1,532
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Phồn Hoa Huyết Cảnh
#1
Vuốt mèo một cái, chụp quảng cáo một phát
Tác giả: 慕玄
Edit: Thin chứ ai

Trương Giai Lạc là một thiếu niên tràn đầy năng lượng, có sự bền bỉ kiên cường không lẫn tạp chất. Khí chất này của cậu rất dễ được người ta yêu thích, nhất là chó mèo, cụ ông cụ bà và các bé nhỏ.

Gần Bách Hoa có rất nhiều động vật, chó mèo hoang tranh giành địa bàn đặc biệt hung dữ, sứt tai chảy máu là chuyện bình thường.

Nhưng chỉ cần có Trương Giai Lạc ở đó, chúng nó có thể cùng nhau thân thiết tỏ vẻ đáng yêu, ngay cả con mèo tam thể béo hung hăn nhất còn muốn đưa bụng cho cậu sờ.

Tôn Triết Bình không phục chuyện một chút nào, bởi vì mấy thứ đồ ăn và đồ chơi mà Trương Giai Lạc cầm đi dụ mèo chơi chó toàn là tiền hắn bỏ ra.

Tôn Triết Bình rất thích mèo, nhất là con Dragon Li gầy gầy nhỏ nhỏ, nhưng nó lại rất nhát gan và chỉ cho mỗi Trương Giai Lạc sờ.

Có một lần Trương Giai Lạc đang gãi tai gãi cằm cho Dragon Li, nó thoải mái tới mức kêu gừ gừ. Tôn Triết Bình vừa tới gần, nó đã lật người chạy xuống sàn, còn trốn sau chân Trương Giai Lạc mà càu nhàu với hắn.

Tôn Triết Bình liền tức lên: “Đám nhóc này đều ăn của tôi, chơi của tôi, dù không cho sờ thì cũng không nên không cho tôi nhìn chứ?!”

Trương Giai Lạc bật cười ha ha: “Chỉ trách tại ông nhìn đáng sợ quá thôi!”

Tôn Triết Bình bật camera trước, lại lướt album ảnh: “Đâu thể nào đáng sợ bằng Hàn Văn Thanh được? Tại sao con mèo trong ảnh Bá Đồ lại không né hắn??”

Trương Giai Lạc cười tít mắt, phất tay đuổi Dragon Li: “Mèo cũng có trí thông minh, tùy người mà đối xử. Hàn Văn Thanh chỉ là trông hung, đâu như ông, ông là hung ác từ trong xương rồi, đừng nói mèo, tới người còn sợ.”

“…” Tôn Triết Bình sầu não, chẳng phải chỉ là từng đi lăn lộn một thời gian thôi sao? Người khác có thành kiến với hắn thì thôi không nói, sao tới cả mèo cũng có thành kiến nữa?

“Ha ha ông cứ nhìn mà ghen tị đi, tui đây trời sinh có duyên với động vật, chịu thôi~”

“Tôi đánh cậu đó Trương Giai Lạc!”

Thành phố K cũng xem như gần thành phố L, mà thành phố L lại là thành phố du lịch có tiếng, thậm chí từng có thời gian được tôn làm thánh địa của thanh niên văn nghệ. Tuy Trương Giai Lạc không thấy mình văn nghệ ở chỗ nào, nhưng một khi có kỳ nghỉ cũng thích tìm khánh sạn trong cổ trấn, xách xe chạy đến ở mấy ngày.

Quốc khánh năm đó, cậu không về nhà mà lại chạy tới khách sạn tận hưởng thời gian rảnh. Lướt app lên lên xuống xuống cả buổi, cuối cùng đặt trước một khách sạn mới mở, nguyên nhân rất lớn là vì chủ khách sạn này có nuôi ba con mèo.

Lúc Trương Giai Lạc ăn cơm, mèo sẽ quấn quýt bên chân cậu, ăn xong thì ngay cả con mèo mướp vàng béo ở khách sạn kế bên cũng tới đòi sờ.

Một lát sau, Trương Giai Lạc ngồi lười trên ghế sofa trong sân để tắm nắng, vây quanh là một đám chó mèo. Cậu thản nhiên lật tạp chí, uống trà sữa, vươn tay một phát là có chó mèo tranh nhau tới cọ.

Có một vài em gái ở cạnh nhìn phát hâm mộ, trên tay cầm cá khô nhỏ.

Một con mèo Ba Tư nhỏ chạy tới tha cá đi, các cô ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ nên muốn sờ thử. Kết quả là nó cắn lấy con cá, chạy đi thả lên bàn Trương Giai Lạc, kêu meo meo mấy tiếng rồi đẩy qua cho cậu ăn.

Trương Giai Lạc bị tiếng kêu thu hút, nhìn thấy cá nhỏ thì bật cười ra tiếng.

Các em gái đút cá: giận ghê nơi, nhưng vẫn phải giữ vững nụ cười.

Cậu vươn tay ôm bé Ba Tư vào lòng mà xoa, lại đút cá nhỏ cho nó ăn: “Mày làm như vậy không tốt đâu, các chị giận rồi đó, mau đi xin lỗi đi.”

Bé Ba Tư cọ cọ tay cậu, chạy tới chỗ các cô gái rồi chắp tay.

“Thông minh quá đi!” Dưới sự bất ngờ, ánh mắt nhìn Trương Giai Lạc của các cô càng thêm phần ước ao ghen tị.

Sau mấy lần hòng vuốt mèo nhưng không được, các cô liền đi dạo phố, Trương Giai Lạc thì vẫn ngồi tự tại phơi nắng.

“Xin chào cậu Trương, tôi họ Dư, là chủ của khách sạn này.”

Trương Giai Lạc ngồi thẳng dậy, gật đầu nói: “Chào anh.”

Thật ra cậu đã sớm nhận ra, người này vừa rồi vẫn luôn chụp lén mình, chỉ là cậu cho rằng hắn là fan nên mới không quan tâm, không ngờ lại là chủ khách sạn.

Ông chủ Dư đưa danh thiếp: “Tôi vốn đang trong kỳ nghỉ, nhưng ban nãy công ty có một kế hoạch quảng cáo, mà tôi thấy hình tượng của cậu lại rất hợp nên đánh bạo tới làm phiền.”

Trương Giai Lạc cúi đầu nhìn xem, cổ đông bánh hoa tươi Gia Hoa…

Cậu khách khí đưa danh thiếp của mình: “Việc này tôi không thể làm chủ, anh phải liên lạc với chiến đội. Ừm… Tôi là đội phó của chiến đội Bách Hoa, anh có thể tìm hiểu trước một chút.”

Ông chủ Dư cười xấu hổ, dường như không ngờ rằng mình chỉ tùy tiện tìm một người ngẫu nghiên thôi mà cũng không phải là dân tự do, hắn từng nghe nói đến chiến đội Bách Hoa này, nhưng không biết rõ.

“Vậy tôi sẽ liên hệ trực tiếp với chiến đội của cậu, rất mong sẽ được hợp tác chung.”

Trương Giai Lạc bắt tay hắn, gật đầu: “Ừ ừ, mong vậy, mong vậy.”

Đợi đến khi ông chủ Dư kia đi, Trương Giai Lạc mới thở phào, tiếp tục ôm mèo đọc tạp chí, hoàn toàn không biết có thứ gì đang chờ mình.

Dù sao sau khi làm đại diện đủ loại kẹo mật ong, một cái bánh hoa tươi cũng chẳng đáng là gì.

Thời gian thoải mái ngây ngẩn luôn trôi qua rất nhanh, sau khi kết thúc kỳ nghỉ, cậu cũng trở về chiến đội.

“Trương Giai Lạc!” Tôn Triết Bình vẫy tay với cậu, “Ghê đấy, đi chơi một vòng thôi cũng kéo được hợp đồng đại diện.”

“Tới bàn bạc thật luôn?” Trương Giai Lạc chạy bước nhỏ qua, đập nhẹ cái túi vào tay Tôn Triết Bình, “Tui còn tưởng người kia chỉ tùy tiện nói vài câu chứ!”

“Tôi có thấy một ít kế hoạch của họ rồi, chỉ định chụp mỗi mình cậu.” Tôn Triết Bình hất cái túi trên vai kia ra, choàng tay ôm vai cậu.

“Chẳng phải là quảng cáo bánh hoa tươi hả, ông như vậy làm tui hơi sợ à nha?”

Tôn Triết Bình nhịn cười, vỗ mạnh bả vai cậu: “Ngày mai chụp ảnh, cậu sẽ biết ngay thôi!”

“Này! Tôn Tử đừng chạy!”

Trương Giai Lạc nhanh chóng nhận được kịch bản của mình, động tác rất đơn giản, lời thoại cũng rất đơn giản, cái gì cũng không khó, nhưng…

Nhưng! Lời thoại này nghe cũng thấy xấu hổ quá đi!
Hương vị của hoa, hương vị của ta… Cái quỷ gì đây?!!

Nghe nói quảng cáo ban đầu là: vị hoa, vị Vân Nam. Nhưng sau khi nhà thiết kế nhìn thấy ảnh cậu thì sửa lời lại…

Nhìn tui rất có hương vị của hoa á hả??? Trương Giai Lạc điên cuồng nghĩ.

Tuy lời thoại rất xấu hổ, nhưng quảng cảo này một là sẽ không gây hại đến hình tượng của cậu, hai là đây không phải xưởng nhỏ, trả tiền cũng nhiều. Cuối cùng, Trương Giai Lạc vẫn nể mặt của quản lý và tiền mà nhận quay chụp quảng cáo.



Không sao cả không sao cả, bánh hoa tươi cũng là thứ đắt hàng ở Vân Nam, nhiều nhất chỉ bị người trong đội cười nhạo một phen, không sao cả--- Sau khi chụp quảng cáo xong, Trương Giai Lạc tự an ủi như vậy.

Nhưng không ngờ, thành phố L là thành phố du lịch nổi tiếng, nhân dân cả nước đều bằng long đến tỉnh Y tránh nóng. Hơn nữa công ty này còn trả giá cao để mua đề cử trên weibo, thế là fan của Trương Giai Lạc lập tức phát hiện.

[Ha ha ha hóa ra hương vị của Lạc Lạc là hương vị của hoa a ha ha ha]

[Bộ mấy người không thấy hả, cái khúc Lạc Lạc lên giường trái lại hơi bị quyến rũ à nha (¯﹃¯) Lộ eo luôn ớ, thiệt là muốn nhào vô liếm liếm liếm]

[Lầu trên +1 eo thiệt trắng thiệt nhỏ (¯﹃¯) cả xương quai xanh cũng dị luôn]

[Lầu trên thật đáng sợ, cơ mà tui thấy quảng cáo này đẹp thật sự, không ngờ Lạc Lạc còn nằm trên giường cắn bánh hoa tươi, nổi bật nhất là vụn bánh còn dính trên khóe miệng… Xí khoan! Tui bị lầu trên truyền nhiệm rồi, tui cũng siêu muốn liếm a a a!]

[Sao tự nhiên tui thấy đại thần Trương Giai Lạc rất đẹp…?]

[Lầu trên toang rồi, sắp cong rồi…]

[Hương vị của hoa, hương vị của ta, ư ư ư tui đã cắt đoạn đó ra làm chuông báo thức rồi! Với cả lúc Lạc Lạc ăn bánh, ngay khúc 3:12 đó có tiếng cười khẽ, siêu ảo!]

[Mấy đại thần nhà khác toàn đại diện chuột, bàn phím, màn hình, còn không thì là kem dưỡng tay hay tai nghe gì đó, có Bách Hoa đi lối đi riêng…]

[Ha ha ha tại vì Lạc Lạc có hương vị của hoa hở! Kẹo mật ong chắc chắn cũng tìm ổng luôn~]

Quảng cáo này hot khắp mạng xã hội, đâu đâu cũng bàn tán, còn có nhiều người dùng meme cắt ra từ quảng cáo.

“A a a a a!” Trương Giai Lạc lăn lộn trên sofe trong phòng nghỉ ngơi, các đội viên khác đều cười nhìn đội phó của mình phát điên.

Tôn Triết Bình vỗ vai an ủi cậu: “Yên tâm, hot một hồi rồi thôi à. Tới khi hết, cậu có muốn cũng không được.”

Trương Giai Lạc nhìn hắn đầy tuyệt vọng: “Sao mà so quảng cáo giống như meme được? A? Meme của Lão Hàn tới giờ vẫn còn được xài kìa! Một hồi? Tui thấy có giải nghệ cũng không hết đâu hu hu hu…”

“Cậu cứ nghĩ như này,” Tôn Triết Bình cười một tiếng, “Đến lúc đó sẽ là: Anh đây không còn trong giang hồ, nhưng giang hồ vẫn sẽ còn meme của anh.”

“Tôn Triết Bình! Tui đánh chết ông!”

Vất vả lắm mới ngăn được Trương Giai Lạc phun lửa, các đội viên Bách Hoa khiển trách đội trưởng của mình, vào thời điểm như này đừng gây thêm rắc rối nữa!

“Tui ngu, thật sự…” Trương Giai Lạc thê thảm ôm con tam thể béo, “Tui chỉ biết sẽ quảng cáo ở Vân Nam, nhưng không biết anh ta còn muốn quảng cáo trên mạng…”

Cậu chôn mặt trong bộ lông mềm ấm của mèo tam thể: “Trong thế giới lạnh giá này, chỉ có lông mèo là còn có chút nhiệt độ.”



Fin.
 

Bình luận bằng Facebook