Hoàn [Nhiều CP] Ai bảo tửu lượng của tuyển thủ chuyên nghiệm kém?

Tát Nhật Lãng

Máy cày level
Hội Tự Sát
Bình luận
57
Số lượt thích
676
#1
Ai bảo tửu lượng của tuyển thủ chuyên nghiệm kém?
Tác giả: 白薠
Edit: Lãng siêu cấp đẹp trai

1.

Có lẽ là vụ một ly quật ngã Diệp Tu và ba ly quật ngã Tôn Triết Bình đã để lại cho mọi người một ấn tượng khó phai.

Thế nên không ai ngờ rằng tuyển thủ chuyên nghiệp cũng uống được.

"Này không phải tại gen di truyền sao?"

Phương Duệ mở lon kêu cái cạch.

"Gia đình lão Lâm cũng không uống được."

"Tửu lượng trung bình cũng cỡ nửa ly, năm đó tui cầm chai hoa tuyết đi một vòng, gần như không còn ai trụ được.”

2.

"Cậu đi gặp người lớn đấy à?"

Diệp Tu hiển nhiên rất biết để ý đến trọng điểm.

"Chuốc cả nhà người ta say quắc, phụ huynh nhà cậu chắc thấy mất mặt lắm."

"Cút cút cút, anh thì biết cái gì."

Phương Duệ trợn mắt, trên mặt mang nét kiêu ngạo.

"Trong nhà phải có một người biết uống, đây là thiết lập cơ bản."

"Mẹ của Lão Lâm hơi bị thích tui đó nhá."

3.

"Cái này là thật, trong đội phải có một người uống được."

Trương Giai Lạc xen vào chủ đề đang nói.

"Hồi còn ở Bách Hoa, thuộc tính ba ly của Đại Tôn khiến tui không bao giờ dám cho ổng uống rượu."

"Uống xong tui còn phải khiêng về ký túc xá, nặng muốn chết."

Trương Giai Lạc cảm thán, cũng thuận tay bật nắp một lon, cụng với Phương Duệ.

"Tui cản thay ổng không biết bao nhiêu là rượu, nếu không phải Lạc gia đây có gen tốt, Bách Hoa đã toang."

4.

"Bớt dát vàng lên mặt dữ đi, Đường Hạo không được?"

Tuy Diệp Tu không giỏi uống rượu, nhưng lại rất giỏi gây sự.

Không ngờ Đường Hạo lại lắc đầu.

"Tôi…"

Đường Hạo đắn đo xem nên nói thế nào, nhưng dưới ánh mắt khiêu khích của Tôn Tường, câu nói hắn không biết uống rượu bị nuốt xuống rồi đổi thành

"Không uống giỏi bằng tiền bối Trương Giai Lạc."

Trương Giai Lạc đầy thâm sâu nhìn Đường Hạo đang phô trương, xem như nể một tiếng tiền bối này mà khônglật tẩy.

Đùa à, một mình Lạc gia đây, có thể uống mười tên Đường Hạo cộng thêm mười tên Tôn Triết Bình.

Chân đi còn vững được.

5.

Hoàng Thiếu Thiên cầm lon bia trên tay đi tới.

"Xem ra mấy người đều gặp kiểu đội trưởng không uống được giọt rượu nên phải để đội phó lên thay sao, đúng là số khổ, cơ mà tui cũng là một thành viên trong nhóm mấy người nè, tui thấy chúng ta có thể cùng lập một tổ hợp, nhóm đội phó chặn rượu, đàn ông nhất trong Liên minh, nghe là thấy uy vũ bá khí, mấy người thấy sao?"

“Thấy chả ra gì."

Phương Duệ ném lon rỗng ra phía sau, một đường parapol hoàn hảo, vào thùng rác.

Hắn cầm lon bia trong tay Hoàng Thiếu Thiên, vô cảm không có lấy chút ý tứ cảm ơn.

"Cũng không phải đội phó nào cũng uống rượu được, Trương phó ấy."

Phương Duệ hất cằm chỉ đứng Trương Tân Kiệt đang đứng gọi điện thoại ở cách đó không xa.

"Kiểu người như Trương phó, tám phần mười là lúc uống rượu sẽ nghiêm túc từ chối nói không tốt cho sức khỏe nên kiên quyết không uống, nếu thật sự không khước từ được liền để Hàn đội uống thay."

6.

Hoàng Thiếu Thiên không dám gật bừa.

Buổi tụ hội mùa bốn, cậu là người gục trước mặt Trương Tân Kiệt.

Trương Giai Lạc lập tức bật cười.

Văng cả ngụm bia vào ống tay áo của Phương Duệ.

"Ha ha ha ha ha ha Phương Duệ cậu toang ha ha ha ha ha cậu dám nói Tân Kiệt không biết uống rượu, lão Lâm không nói gì với cậu sao?"

Trương Giai Lạc nhớ ra, Lâm Kính Ngôn vẫn luôn là người gục trong vòng năm phút.

"Nói ra sợ hù chết cậu, " Trương Giai Lạc lắc ngón tay một cách khoa trương, "Cái lần Bá Đồ dẫn đầu vòng đấu bảng, tui thấy ai đến kính rượu Tân Kiệt cũng nhận, Thanh Đảo một hơi cạn sạch, mỗi người phải uống được nửa thùng."

"Vậy cũng... Không nhiều mà."

Phương Duệ nhìn với cặp mắt khác xưa, cũng cỡ mình, nhưng đâu được tính là nhiều lắm đâu.

"Đó là tại tới mười một giờ rồi, cậu ấy phải đi ngủ!"

Trương Giai Lạc bĩu môi.

"Một trong những bát quái ít ỏi tui hóng được khi mới tới Bá Đồ chính là, Trương Tân Kiệt —— "

Hoàng Thiếu Thiên cùng Phương Duệ vểnh tai nghe, Diệp Tu bên cạnh vểnh tai nghe, đám dự thính cũng đều vểnh tai nghe.

"Đêm Bá Đồ đoạt quán quân, Trương Tân Kiệt cùng Hàn đội uống hai thùng Thanh Đảo, sau đó Hàn đội uống nhiều quá, Tân Kiệt phải dìu hắn về."

"Nghe nói lúc đó Tân Kiệt vẫn còn rất tỉnh."

7.

Tiếng hít khí liên tiếp xuất hiện.

Lý Hiên và Tiêu Thời Khâm cùng thuộc Thế hệ Hoàng kim mùa bốn dường như đã biết, là ai dìu mình về sau khi kết thúc buổi tụ hội.



"Nhưng tôi nhớ, người dìu tôi đâu có đeo kính."

Tiêu Thời Khâm nhíu mày.

"Khi đó tôi còn để ý một phen, định hôm sau nói cảm ơn."

"Vậy giờ cậu cảm ơn cũng không muộn, "

Người nói câu này không biết đã tới từ lúc nào.

"Là tôi dìu, không cần khách sáo."

8.

Lúc Dụ Văn Châu ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên, thuận theo đó mà uống lon bia trên tay cậu.

Phần lớn mọi người đều thấy hơi hoang mang.

Không phải ban nãy Hoàng Thiếu Thiên nói mình trong nhóm đội phó chặn rượu hả?

Chẳng lẽ Dụ Văn Châu không phải kiểu đội trưởng uống chưa được một chai đã gục bất tỉnh nhân sự như người khác?

Đừng bảo hai người là người miền nam giả đó nhé?

Ai nói với chú là người miền nam không biết uống rượu?

"Vẻ mặt gì đấy, đừng bảo mấy người tưởng rằng đội trưởng không thể uống rượu nhé? Mấy người bị ngố à tui có bao giờ nói đội trưởng không biết uống đâu, tui chặn rượu cho đội trưởng là vì đội trưởng không thích uống thôi, đội trưởng hơi bị nặng đô đó có biết hay không.”

Qua ví dụ của Trương Tân Kiệt, mọi người đều thấy không có gì là không thể, có lẽ Dụ đội cũng thâm tàng bất lộ giống như Trương phó.

"Vậy cuối cùng là uống được bao nhiêu?"

Lý Hiên thấy hơi ngạc nhiên.

9.

Dụ Văn Châu nở nụ cười áy náy.

"Tôi cũng không biết."

Hắn nói cực kỳ thành khẩn.

"Bình thường tôi uống sắp say sẽ chờ để đưa người say về."

"Cũng chưa từng uống nhiều hơn không biết rốt cuộc có thể uống được bao nhiêu."

"Vậy hai người, chưa từng quá chén?"

Ngón tay Trương Giai Lạc chỉ vào Hoàng Thiếu Thiên trước sau đó lại chỉ Dụ Văn Châu, trong mắt ngập tràn tò mò.

Dụ Văn Châu lại cười.

10.

Hoàng Thiếu Thiên bùng nổ.

"Đội trưởng đội trưởng đội trưởng cậu đừng cười vẻ mặt đó của cậu là có ý gì, mau nói đi, không phải chứ cậu đừng có nhìn tui, đừng có nhìn tui mà! Đội trưởng cậu có còn là đội trưởng tốt của tui không sao lại đi cười nhạo tui chứ, cậu là đang cười nhạo tui đó chính là cái ánh mắt kia của cậu, đội trưởng mà còn như vậy nữa thì tình cảm giữa chúng ta sẽ tới hồi kết, lật thuyền đó cậu có hiểu không, chìm thuyền rồi!"

Dụ Văn Châu dở khóc dở cười, vươn tay sờ tóc đối phương nhằm xoa dịu tâm trạng.

"Nên là... Hoàng Thiếu Thiên thua đô hả?"

Trương Giai Lạc cố chấp với tửu lượng của Dụ Văn Châu.

"Phải nói sao ta, " Hoàng Thiếu Thiên nhìn chung quanh một chút "Lão Vương không có đây nhỉ, vậy tui nói luôn."

Dụ Văn Châu giúp cậu xác nhận một phen, Vương Kiệt Hi thật sự không có ở đây.

Mấy người khác kỳ quái nhìn hai người họ, không nói gì.

"Lần đó tui cùng đội trưởng đến nhà Lão Vương dịp nghỉ hè, trúng hôm tâm trạng Lão Vương đang suy sụp —— Phương Sĩ Khiêm không biết đang trốn ở đâu mà mất liên lạc một thời gian dài, cộng thêm chuyện đội bóng yêu thích của lão Vương bất ngờ thua trận, sau đó lão Vương liền mua một thùng Yến kinh ở dưới lầu, tuyên bố phải say khướt mới thôi, tui cùng đội trưởng muốn an ủi an ủi ổng nên cũng uống theo."

"Kết quả là mấy người không biết đâu, tửu lượng của Lão Vương, phải nói là kém! Uống có nửa chai đã bắt đầu ăn nói linh tinh, bình thường là một người cao ngạo lạnh lùng, hình tượng vỡ nát như vậy mà để đám nhỏ nhà thuốc của ổng thấy thì sẽ nghĩ thế nào, tui và đội trưởng hoặc là không làm hoặc là làm cho tới chót, chuốc luôn cho say, ngủ phát là hết quậy nữa, tui và đội trưởng còn vẽ hai chòm râu lên mặt ổng."

Các thính giả bên dưới phân tích, nhất định là Vương Kiệt Hi uống nhiều rồi mắng cả Phương Sĩ Khiêm lẫn Lam Vũ.

Vả lại chắc chắn xả vào Lam Vũ là chính.

"Tui và đội trưởng nhìn Lão Vương gục, căn bản chưa đụng giọt rượu nào, mà cũng đâu thể trả lại hàng, tính cho ổng xong thì cũng là rảnh rang, sau đó đội trưởng nói cậu ấy không muốn uống bia, tui cũng biết cậu ấy không thích uống nên bảo cứ để tui uống còn cậu đi tìm đồ uống khác đi, sau đó tui còn chưa uống hết nửa chai, đội trưởng đã quay lại với chai mao đài của Lão Vương."

"Lão Vương giàu thật đấy, đội trưởng nói anh ta có cả một tủ rượu mao đài, rượu ngữ lương, rượu dương hà men."

Dụ Văn Châu gật đầu.

"Mấy người… Sẽ không đưa hết cho người ta uống đâu nhỉ?"

Tiêu Thời Khâm thấy mừng vì hai tên này chưa từng tới chỗ mình.

"Không không không sao mà làm thế được."

Hoàng Thiếu Thiên xua tay.

"Tui và đội trưởng cũng uống một chai, là cái chai mao đài loại lớn, sau đó muốn mang đi mấy chai, nhưng kiểm tra an ninh ngăn lại nên bọn tui trả về."

"Tui nói với mấy người ấy, hôm đó tui với đội trưởng cùng uống rượu, tui uống nửa chai, đội trưởng uống một ly, sau đó tui thấy hơi gãy gãy, còn uống thêm nữa là say, còn đội trưởng mặt không đỏ thở không loạn, nhìn cứ như người không liên quan, sau đó đội trưởng không để tui uống nữa, sợ tui khó chịu, bọn tui thấy Lão Vương đang say như chết liền để ổng ở nhà còn mình thì ra ngoài ăn xiên nướng."

"Bọn tui còn đặt điện thoại của anh ta ở bên cạnh, sợ anh ta tỉnh lại mà không thấy bọn tui."

11.

Bầu không khí nhất thời yên tĩnh.

Vương Kiệt Hi đứng sau lưng Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên nghe hết toàn bộ quá trình.

Bản mặt đen như đáy nồi.

Cái đồ Đậu Nhĩ Đôn mặt xanh trộm xe ngựa*, Vương Kiệt Hi đen mặt nhưng không nói năng gì.

[“Đạo ngự mã” là một vở kinh kịch năm một 1980 kể về lục lâm hào kiệt Đậu Nhĩ Đôn (nhân vật dũng cảm, mạnh mẽ và mưu lược được gắn với mặt nạ màu xanh biển) vì trả mối thù một phi tiêu mà đi trộm xe ngựa, vu oan cho Hoàng Tam Thái.]

Vương Kiệt Hi không hề muốn nhớ lại cái ngày mà mình nửa tỉnh nửa say muốn vào nhà vệ sinh rửa mặt, mới vừa đứng dậy, đã nghe thấy tiếng vang lanh lảnh

Tiếng vỡ kính.

Vương Kiệt Hi nhìn chiếc điện thoại thê thảm bị nát màn hình..

Vương Kiệt Hi nhìn thông báo cuộc gọi từ Phương Sĩ Khiêm đang chớp lóe.

Vương Kiệt Hi tỉnh táo cầm chai bia, có hơi nặng.

Vương Kiệt Hi vung tay đập chai bia lên bàn.

Đờ mờ.

Vương Kiệt Hi nhìn chằm chằm bọt bia chảy đầy bàn còn đang chảy xuôi xuống.

Hoàng Thiếu Thiên cậu uống bia thì cứ uống, chừa lại nửa chai cho tôi là có ý gì?

Uống chưa hết một chai thì nghỉ uống à?

Hèn gì cứ thấy nó nặng nặng.

Vương Kiệt Hi về lại xì tai lạnh lùng.

Hoàng Thiếu Thiên, đờ cờ mờ.

Vương Kiệt Hi gần như tỉnh rượu, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một chai mao đài gần cạn trên bàn.

Của quý giấu kỹ của mình không chạy.

Trước giờ Hoàng Thiếu Thiên không uống rượu đế.

Dụ Văn Châu, đờ cờ mờ.

Hai tên chó chết kia đi đâu mất rồi?

Vương Kiệt Hi lại nhìn điện thoại của mình.

Lại nằm xuống sàn ngủ tiếp.

12.

Vương Kiệt Hi là một người rất kiên nhẫn.

Anh muốn chờ tới một ngày, hai người kia đều uống say.

Anh sẽ ném bọn họ xuống sông Kim Thủy.

Vương Kiệt Hi vẫn đang chờ.

Có lẽ hắn không thể chờ được đến một ngày đó.

Bởi vì Vi Thảo đi theo anh, không một ai biết uống.

Muốn chuốc say Lam Vũ có lẽ khá khó.

Mãi cho đến một ngày, Lưu Tiểu Biệt nói với anh, mình lỡ chuốc say tương lai của Lam Vũ, hỏi hắn phải giải quyết làm sao.

Vương Kiệt Hi lập tức nhắn tin cho Dụ Văn Châu, bảo hắn tự mà xuống sông kim thủy mò tương lai nhà mình đi.

Không được báo cảnh sát, chỉ có thể mang theo Hoàng Thiếu Thiên, nếu không sẽ giết con tin.

Hiếm khi thấy bên phía Lam Vũ không gửi lại tin nhắn rác rưởi.

Chắc là chết đuối dưới sông kim thủy rồi.

Vương Kiệt Hi cảm thấy viên mãn.

Vương Kiệt Hi đã quên một chuyện.

"Tiểu đội trưởng, anh cũng uống được mà."

Phương Sĩ Khiêm ở đầu kia điện thoại làm bản mặt em không yêu tui, em không hề nhớ tui, em không phải là tiểu đội tưởng iu dấu của tui.

Vương Kiệt Hi suy nghĩ, mình say như thế nào vậy.

13.

"Thế cuối cùng là hôm đó Dụ Văn Châu uống bao nhiêu?"

Diệp Tu hỏi.

"Chắc là chưa tới nửa lít."

Dụ Văn Châu ngẫm nghĩ.

"Được khoảng nửa đô gì đó, Thiếu Thiên không thể uống thêm."

Dụ Văn Châu thấy hơi tiếc nuối.

"Rượu của Vương Kiệt Hi uống khá là ngon."

"Chứ còn gì nữa, rượu cất ba mươi năm trong hầm, không ngon được sao?"

Cách Vương Kiệt Hi cười, giống như Vương Bất Lưu Hành đã tiến hóa thành hoa ăn thịt người.

14.

Vương Kiệt Hi như này dọa cho Hoàng Thiếu Thiên bay sạch hứng uống rượu.

Phương Duệ thì lại không chịu buông tha cho cơ hội hiếm có này.

Tuy không có quy định rõ rằng tuyển thủ chuyên nghiệp không được uống rượu, nhưng trong lòng họ biết rõ uống rượu sẽ gây ra hậu quả như thế nào với mình.

Nếu không phải tại hôm nay đã nắm chặt chiến thắng trong tay.

Thùng Budweiser mua được từ một cửa hàng Trung Quốc vào ngày đầu tiên đến Zurich này, chẳng biết khi nào mới được mở ra nữa.



Dĩ nhiên phải uống cho đã.

Phương Duệ nghĩ, ngẩng đầu nhìn một vòng.

"Chu Trạch Khải, cậu không đến uống chút sao?"

15.

Tôn Tường không biết mình có nên ngăn cản hay không.

Có một câu nói gì ấy nhỉ, Chu Trạch Khải không gì không làm được.

Đáng tiếc chỉ có một thùng bia.

May sao chỉ có một thùng bia.

Tôn Tường nhớ đến màn tỏ tình năm đó của Chu Trạch Khải mà mình được nghe kể.

Khi đó Luân Hồi giành được quán quân, toàn bộ chiến đội Luân Hồi uống rượu cả đêm trong phòng hát karaoke.

Đến phiên Giang Ba Đào cùng Chu Trạch Khải chọn Dare, Đỗ Minh ồn ào đòi Giang Ba Đào đoán thử người yêu của Chu Trạch Khải là ai.

Đoán không được thì Chu Trạch Khải phải uống rượu.

Nghe quá là vô lý, nhưng Chu Trạch Khải đồng ý.

Phạm vi là toàn bộ Liên minh, xem như đội viên Luân Hồi biết điều.

Cũng không muốn làm khó hai người bọn họ, gộp toàn bộ nữ tuyển thủ trong Liên Minh lại đủ cho Chu Trạch Khải uống nửa thùng.

Chu Trạch Khải đã nói tửu lượng của mình cũng không tệ lắm.

Sau đó thêm một thùng.

Hai thùng...

Luân Hồi trầm mặc, trong Liên minh có hơn 100 người, cũng chỉ còn sót vài người trong đám bọn họ là chưa nói.

Mặt của Chu Trạch Khải có chút đỏ, không biết là tại vì sao.

Tuyệt đối không chỉ do uống nhiều.

Nhưng Chu Trạch Khải không hề say, khi Giang Ba Đào nói ra mình, cánh tay của hắn mới không cử động nữa.

Động tác giơ tay uống rượu lặp lại hơn 100 lần, cuối cùng cũng dừng.

Không biết là ai nhìn xuống đất, phát hiện sau khi Chu Trạch Khải uống rượu xong, còn xếp mấy chai rỗng thành hình trái tim.

Lúc Tôn Tường nghe xong cảm thấy trong lòng có trái tim thiếu nữ đang dồn dập.

16.

Tôn Tường ngửa đầu uống cạn ngụm cuối cùng, chùi miệng nhìn Đường Hạo.

Giỏi ghê, ban nãy uống được một ngụm.

Giờ ngủ tít thò lò.

Chưa từng trông đợi.

Tôn Tường cảm thấy có người còn hợp với sản phẩm mang tên sáu hạt hạch đào hơn cả mình.

Sau đó hắn loạng choạng bước tới, đầu lệch qua một bên, nằm thẳng cẳng ngay cạnh Đường Hạo.

17.

Lý Hiên mừng trong cái khổ vì biết được tửu lượng của Ngô Vũ Sách chỉ được một chai so với Phương Duệ, cảm giác không hề ổn chút nào.

Sau đó Phương Duệ nói với hắn, Ngô Vũ Sách là người không uống được nhất trong đám mùa năm.

Chắc chắn nửa thùng là gục.

Phương Duệ thề son thề sắt.

Mắt Lý Hiên tối sầm.

18.

Khi Trương Tân Kiệt kết thúc cuộc gọi rồi quay về, trước mắt là thế trận chia ra làm hai cực.

Diệp Tu, Vương Kiệt Hi, Tiêu Thời Khâm, Lý Hiên, Đường Hạo, Tôn Tường.

Nằm.

Dụ Văn Châu, Hoàng Thiếu Thiên, Trương Giai Lạc, Phương Duệ, Chu Trạch Khải.

Ngồi.

Đám người ngồi kia còn đang đánh bài, nhìn không giống như vừa mới uống xong.

Thùng bia đã rỗng không.

Trương Tân Kiệt tính toán thử, nếu không có hai em gái ở đây, chắc là có thể chia đều số người biết uống và số người không biết uống.

19.

Tiếc là không có rượu.

Trương Tân Kiệt có chút tiếc nuối.

Khó lắm mới có hôm bỏ thói quen ngủ đúng mười một giờ của mình, nhưng lại vì chia sẻ niềm vui với Hàn đội mà lỡ dịp uống rượu.



Buổi tối mới trôi qua có hơn phân nửa, thật khó chịu mà.

20.

Trương Tân Kiệt nghĩ nhiều rồi.

Giây tiếp theo, Sở Vân Tú cùng Tô Mộc Tranh cầm theo rượu vang Thụy sĩ có lẽ là được mua từ siêu thị và rượu Hành Thủy Lão Bạch không biết kiếm được từ đâu mà đi vào.

Màn đêm chỉ vừa mới bắt đầu.

“Ế, là lão Hàn hả? Tôi là Sở Vân Tú, Trương Tân Kiệt uống nhiều rồi, anh có tới đón cậu ấy không?"

"Tôn Triết Bình hả? Trương Giai Lạc say rồi, anh đến đón anh ta về đi."

"Lão Lâm à, Phương Duệ đại đại nhà các anh gãy rồi, không tới đón là tui kệ ổng say rượu quậy đó nha."

"Tiểu Giang à, ngại quá, ý là, chị chuốc Tiểu Chu hơi nhiều, em tới đón cậu ta được không?”

"Trịnh Hiên? Đội trưởng đội phó nhà các cậu uống hơi nhiều, đang ngủ ở đây nè, cậu tới đón đi."

Sở Vân Tú cúp máy, nhếch môi.

"Mình thật sự không uống thêm được nữa đâu, đã uống nhiều lắm rồi."

"Chán."

Sở Vân Tú rót cho mình ly rượu trắng, cụng với ly nước cam của Tô Mộc Tranh.

“Gửi Vinh Quang."

"Cụng ly."
 

DarkraiMew

Lure like như hack
Bình luận
1,159
Số lượt thích
2,614
Team
Hưng Hân
#2
Hóa ra boss ẩn là Sở Vân Tú à? :V
 

Bình luận bằng Facebook