Luân Hồi - Kẻ tầm thường phi thường

Đỗ Tiểu Bạch

Lure like như hack
Bình luận
1,028
Số lượt thích
3,996
Location
Nằm vùng ở Luân Hồi
Team
Lam Vũ
#1
Trước khi Chu Trạch Khải gia nhập, Luân Hồi được xem là một chiến đội tầm thường. Chính tiền truyện về họ còn có tên “Niềm mong mỏi của kẻ tầm thường” để nói về đội trưởng Trương Ích Vỹ và các thành viên Luân Hồi thuở đó. Họ đều có kỹ thuật cá nhân khá bình thường, nếu không phải nói là xoàng xĩnh, so với thời đại titan và thế hệ hoàng kim trăm hoa đua sắc.

Trương Ích Vỹ kế thừa chức đội trưởng đời thứ hai từ Đông Lâm đời đầu. Định hình được nghề thiện xạ sẽ là trái tim của chiến thuật từ nay về sau, cả Luân Hồi và hắn đều ôm hy vọng tràn trề với tương lai phía trước.

Trương Ích Vỹ là một tuyển thủ bình thường. Bởi bình thường, nên hắn sẽ có những hoài bão bình thường và nỗi sợ bình thường.

Hắn mơ về ngày Luân Hồi sánh vai cùng với các ông lớn khác, tranh bá thiên hạ.

Hắn tự biết kỹ thuật của mình không đủ xuất sắc, và khi nghe Phương Minh Hoa đề cử một tay thiện xạ giỏi trong game, Trương Ích Vỹ cũng từng rất bất cam và sợ hãi bị thay thế.

Khi gặp Trương Ích Vỹ làm huấn luyện viên ở giải khiêu chiến chỉ thấy Trương Ích Vỹ khá cay đắng về việc Chu Trạch Khải thay thế vị trí đội trưởng của mình. Song ở tiền truyện chúng ta mới thấy rõ hơn chi tiết sự giãy dụa và thoái nhượng của Trương Ích Vỹ.

Trương Ích Vỹ không phải là một người cao cả hay phóng khoáng như Vi Thảo Lâm Kiệt, thậm chí Trương Ích Vỹ còn không phải một đội trưởng tốt: chiếm lấy ngày nghỉ của đội viên để họp “động viên”, chối bỏ tài năng của Chu Trạch Khải và trì hoãn mời Chu Trạch Khải đến vì ích kỷ, trút giận lên Phương Minh Hoa... Song Trương Ích Vỹ cũng biết tự ái về trình độ của mình, cộng thêm áp lực nội bộ này nọ, nên Trương Ích Vỹ nhường chức đội trưởng cho Chu Trạch Khải.

Trương Ích Vỹ sợ bị thay thế bởi hiểu mình là một kẻ tầm thường, song hắn càng sợ hơn Luân Hồi mãi là một chiến đội bình thường bởi vì mình. Màn Tôn Triết Bình chê hắn kém trình thẳng thừng trước mặt các tuyển thủ khác đã cảnh tỉnh và làm hắn thay đổi ý định muốn gặp cậu thiếu niên Phương Minh Hoa đề cử. Đó chính là sự thoả hiệp hết đỗi bình thường của một tuyển thủ và đội trưởng hết đỗi bình thường.

Sau khi Chu Trạch Khải gia nhập, trùng hợp thay, Luân Hồi dần thay máu. Từ tuyển thủ bé nhất đội, Chu Trạch Khải trở thành gương mặt lão làng thứ nhì chỉ sau Phương Minh Hoa. Tất cả những thành viên sau Chu Trạch Khải, đều có thực lực rất cao, chẳng ai dám nói tài năng của họ là “tầm thường” cả.

Mặc dù như vậy, Luân Hồi vẫn được xưng là “chiến đội một người”. Xuất xứ của nó bắt đầu từ thời điểm Chu Trạch Khải là người trẻ nhất gia nhập, dẫn dắt các tiền bối tầm thường lọt vào tứ kết mùa 5 ra mắt. Cho tới khi chiến đội đa số đều là những người trẻ và tài hơn, cái mác này vẫn dính liền với Luân Hồi bởi hào quang của Chu Trạch Khải quá lớn. Cái bóng đó lớn khi ở chung với một đội tầm thường trước kia, và nó vẫn lớn khi ở chung với đội không tầm thường về sau.

Biết sao được, đừng nói Giang Ba Đào, Lữ Bạc Viễn, Ngô Khải, Đỗ Minh ở Luân Hồi hàng ngày. Khi đứng chung sàn đấu với Chu Trạch Khải trong All-Stars “bốn tuyển thủ đội 2 gần như bị mình cậu ta làm cho rối loạn. Vương Kiệt Hi, Đặng Phục Thăng, Ngô Vũ Sách, Trương Tân Kiệt đều là những nhân vật nổi danh, giờ lại như kẻ ất ơ A, B, C, D nào vậy”.

Song ngẫm lại, xuất thân của Chu Trạch Khải vốn rất bình thường. Chu Trạch Khải chỉ là một cậu bé 17 tuổi, chơi game trong thời gian rảnh bên ngoài thời gian cắp sách tới trường. Một cậu bé lén một mình tự đi đến xem Luân Hồi thi đấu chỉ vì “có bạn” trong Luân Hồi, thậm chí còn gia nhập Luân Hồi chỉ vì bạn rủ, chứ không gia nhập chiến đội danh tiếng hơn dù cậu thừa thực lực làm thế.

Một cậu bé ngại ngùng, ít nói, và ngây thơ, hết lòng vì bạn bè, cực kỳ lễ phép và khiêm tốn khi được hỏi về tài năng của mình. Nhưng điều đó không ngăn cản cậu bé xuất thân giản dị trở thành cao thủ đứng đầu Liên minh.

Lam Vũ mùa 2-3 đã bắt đầu tập trung vào phòng kỹ thuật nghiên cứu chế tạo vũ khí, Luân Hồi bị chậm hơn đến mùa 4 mới chập choạng cất bước. Huống hồ, Hoang Hoả Toái Sương do một tay Đông Lâm thiết kế, chứng tỏ mùa 4 họ vẫn còn rất thiếu thốn tài nguyên cho mảng này so với các chiến đội lâu đời khác.

Càng đọc về thời kỳ đầu của Luân Hồi, ta mới càng thấy chiến đội này quá kỳ diệu. Tất cả mọi mảnh ghép “tầm thường” về chung một nhà, mọi thứ dần vào quỹ đạo, biến Luân Hồi là chốn anh tài tụ họp và đạt được những thành tựu phi thường sau này.
 

Bình luận bằng Facebook