NHẶT ĐƯỢC MỘT MINH CHỦ VÕ LÂM
------------
Link raw: 《[全职高手同人][韩叶]捡到武林盟主》雨夫_晋江文学城_【衍生小说|纯爱小说】
Tác giả: Vũ Phu (雨夫)
CP: Hàn Diệp (chủ), Song Hoa.
Hàn – Vương tử dị tộc x Diệp – Cựu minh chủ võ lâm
Lời tự sự: Mình không biết tiếng Trung nên độ đúng ngữ nghĩa chỉ đạt 70%.
Tác giả: Vũ Phu (雨夫)
CP: Hàn Diệp (chủ), Song Hoa.
Hàn – Vương tử dị tộc x Diệp – Cựu minh chủ võ lâm
Lời tự sự: Mình không biết tiếng Trung nên độ đúng ngữ nghĩa chỉ đạt 70%.
Chương 1
Gió tuyết Đại Mạc xưa giờ vẫn luôn ập đến rất nhanh.
Rượu mạnh chỉ giúp chống chọi giá lạnh trong khoảnh khắc, Hàn Văn Thanh giắt túi rượu trở lại vai ngựa. Khi hắn đến nơi, gió tuyết đã sớm lấp vùi mọi vết tích, những thám mã được phái đi vẫn tuần tự truyền tin tức về, đội ngũ vẫn đang cố gắng dò tìm phương hướng.
Ngựa cất vó trong gian nan, chân trước rút lên, muốn đặt chân trở lại cũng khó tránh lảo đảo chật vật. Người ngồi trên ngựa, chỉ cố khép chặt cổ áo, trân mình trong gió lạnh, ngồi cũng khó khăn. Thế nhưng không có ai ngã. Bọn họ chính là sói trên lưng ngựa, người với ngựa vốn một thể nối liền.
Thám báo lần này trở về hơi chậm, Hàn Văn Thanh đang định phái thêm nhân mã đi tìm, chợt thấy xa xa một con ngựa cõng hai người đi tới.
Hắn nhíu mày, bất giác đặt tay lên chuôi đao bọc da rắn đeo bên hông.
Chờ đối phương đến gần, hắn nhận ra người cưỡi trên lưng ngưa chính là thám báo hắn phái đi, ngoài ra còn có thêm một người, tuy gió tuyết cản trở tầm nhìn, hắn vẫn nhận ra phục sức của đối phương không phải người trong tộc.
"Nhị vương tử," bên ngoài không tiện hành lễ, thám báo đành ở trên ngựa vái chào Hàn Văn Thanh, "Thuộc hạ bắt được một người ở phía trước. Hắn nói hắn là người quen cũ của ngài."
Hàn Văn Thanh nhấc dây cương, đến gần nhìn người ngoại tộc.
Chẳng đợi hắn tới gần, người kia bỗng ngọ nguậy vai, xem ra đã tỉnh. Tuy hắn mặc quần áo khá dầy, nhưng giữa trời gió tuyết thế này, vẫn chẳng thấm vào đâu. Áo bông kia làm sao đủ ngăn giá lạnh, tay hắn cóng đến tím tái.
Hắn giơ bàn tay xanh tím lên, giữa chừng hết lực đành thỏng xuống. Cố gắng rướng cổ, khó khăn nhấc đầu. Môi không còn chút huyết sắc, mặt cũng sắp rạn vì giá băng.
"Lão Hàn," hắn mấp máy môi, tuy thều thào, nhưng nghe ra được chút an tâm, "Đã lâu không gặp."
Hàn Văn Thanh sửng sốt. Sao hắn lại ở chỗ này? Hắn đến tìm mình? Hay đến vì gặp chuyện?
Không kịp nghĩ quá nhiều, bởi vừa thấy người lòng hắn đã đau như cắt. Chỉ thận trọng nhìn, còn chưa dám động vào đối phương.
"Nhị vương tử, đúng là người quen?" Cận vệ bên cạnh hắn nghiêng đầu hỏi dò.
"Phải." Hàn Văn Thanh đáp, kèm tiếng thở dài nhỏ đến mức khó lòng nghe thấy, "Một người quen cũ."
Hắn cởi áo choàng và ngoại bào, nhẹ nhàng nâng người từ lưng ngựa sang ngực mình, rồi đắp áo lông của hắn lên.
"Nhị vương tử, đưa lên xe ngựa không?" Hộ vệ đề nghị.
Hàn Văn Thanh lắc đầu, bọc áo choàng thật chặt, "Thế này tốt hơn." Dứt lời, một tay giữ người, một tay nhấc cương, bỏ mặc đám hộ vệ sau lưng, giục ngựa như bay về doanh trướng.
Chương 2
Hàn Văn Thanh phóng ngựa thẳng vào tổng hành dinh.
Dừng trước lều lớn, hắn ôm người vào ngực, nhún thân nhảy khỏi lưng ngựa.
"Mang nước nóng đến." Quẳng lại một câu với quân hầu đang đứng canh ngoài cửa, hắn đi thẳng vào trong. Một tay giở chăn trải giường, đặt người lên trên, bắt đầu cởi y phục.
"Đừng giở trò hạ lưu, lão Hàn." Người nọ tuy kiệt sức, nhưng khi nãy ở trong ngực Hàn Văn Thanh đã thả lỏng một hồi, nên dần dần hồi phục. Lúc này thấy Hàn Văn Thanh định cởi đồ mình, lên tiếng cản, giọng tuy yếu ớt vẫn đậm ý bỡn cợt.
"Diệp Tu ngươi câm miệng." Hàn Văn Thanh không ngừng tay, "Không thoát y làm sao ngươi ấm lên được."
"Là kẻ nào?" Hàn Văn Thanh nhìn vết thương trên ngực Diệp Tu, hỗn tạp tức giận xen lẫn đau lòng, vứt y phục hắn sang bên, "Chính vì nó mà ngươi không cho ta cởi áo?"
"Đừng nóng đừng nóng, bổn ca ca đau đến thế còn chưa tức giận kia mà." Diệp Tu cười, cứ như người bị thương không phải là hắn. "Gặp phải kẻ thù, ta xử rồi."
Hàn Văn Thanh biết Diệp Tu không nói thật, cũng không chất vấn, hắn đắp chăn cho Diệp Tu, chèn đến kín kẽ mọi khe hở. Còn chưa kịp nguôi cảm giác đau lòng, hắn chợt nghĩ tới một chuyện khiến hắn không dằn nổi cơn thịnh nộ.
"Sao ngươi lại chạy tới đây? Ngươi biết hay là không biết, lỡ như ta không gặp được ngươi, chắn chắn ngươi sẽ phơi thây trong Đại Mạc?!" Nếu Diệp Tu mà không nằm ườn ra đấy dở sống dở chết, hắn đã đấm vào mặt hắn mấy quyền. "Diệp Tu, ngươi có thể tự chăm sóc mình tốt hơn một chút hay không…" Hàn Văn Thanh xòe tay úp mặt, vẻ bất lực của hắn thật khiến người khác khóc thét.
"Thì rốt cuộc cũng gặp được rồi mà, không phải sao?" Diệp Tu chống chế.
"Ngươi nói cái gì?" Hàn Văn Thanh trực trào sôi lửa giận.
"Không có gì." Diệp Tu thức thời im tiếng, trầm mặc một chốc, lại không khỏi nhiều lời, "Coi như ca đây bôn tẩu đường xa, mời ca ngụm nước được không?"
Hàn Văn Thanh nén giận, đùng đùng đứng dậy, định rót cho Diệp Tu ly nước, nhưng khi sờ tới ấm trà trên bàn, thật lạnh, vì thế cầm lấy cái ly sứ tinh tế đi tìm nước nóng. Hắn đi tới cửa, lại nghe Diệp Tu lẩm bẩm sau lưng: "Ta chỉ còn một con đường sống này thôi." Bước chân Hàn Văn Thanh thoáng chùng, rồi tiếp tục bước ra ngoài.
Diệp Tu nằm trên giường run rẩy, đắp kín chăn mà vẫn lạnh, tuy trong lều có lò than cháy đượm, nhưng cơ thể hắn để trần, nhất thời nửa khắc chưa thể ấm ngay lên được. Hắn đau đầu thầm nghĩ sao Hàn Văn Thanh còn chưa quay lại, có biết ca đây sắp chết khát rồi không. Bỗng nghe tiếng vén cửa lều, lập tức nghiêng đầu, trách cứ: "Sao mà chậm... Ủa?"
Người vén mành che không phải Hàn Văn Thanh, hắn ta nhìn trẻ hơn Hàn Văn Thanh vài tuổi, khoác một chiếc áo lông chồn màu đen, mặc giáp trụ, bên hông lủng lẳng một thanh kiếm cũ kỹ hơi quá khổ so với thân hình, trên chuôi khắc hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Táng Hoa". Mi mục khá giống Hàn Văn Thanh, nhưng vẻ bá đạo thì khác hẳn, toàn thân toát lên ngạo khí bức người. Nếu người khác không dám đối địch với Hàn Văn Thanh vì sự cường bá, thì chắc chắn cũng sẽ run sợ trước người này, bởi vì khí chất ngang tàng, bất chấp và cuồng dã. Hắn bước vào phòng, tay đặt hờ lên chuôi kiếm khắc chữ, ngó trái ngó phải.
"Lão Tôn?" Hóa ra cũng là người Diệp Tu quen.
"Rắm thối…" Trái ngược với vẻ háo hức khi xông vào phòng, Tôn Triết Bình vừa nhìn thấy người nằm trên giường lập tức sầm mặt, giọng đầy ghét bỏ. "Nghe nói biểu ca ôm về một mỹ nhân, ta bèn tới xem, sao lại là ngươi chứ?"
"Thì ca là mỹ nhân đây." Diệp Tu trân tráo. "Biết vậy ngươi còn xông vào không chào hỏi trước? Không sợ thấy cảnh không nên nhìn hay sao?"
"Sợ gì chứ? Cơ thể biểu ca chỗ nào nên nhìn chỗ nào không nên chẳng lẽ ta còn chưa thấy." Tôn Triết Bình không hề nao núng. Hắn đi đến bàn ngồi xuống, rót chén nước, không nói gì.
Diệp Tu nhìn Tôn Triết Bình uống nước, mắt lòi ra đến nơi. "Không phải có sẵn nước đấy sao? Mau mau cho ca một ngụm, chết khát ta rồi."
"Lạnh." Tôn Triết Bình giơ cái ly trong tay, giải thích.
"Lạnh thì liên quan gì, miễn nước là được." Diệp Tu lúc này đâu còn chọn lựa nhiều đến vậy, "Mau lên."
Tôn Triết Bình hết cách, đành lấy một cái ly khác, rót đầy nước lạnh, đưa cho Diệp Tu. Diệp Tu thò một cánh tay ra khỏi chăn, cầm lấy, đưa lên miệng. Tôn Triết Bình nhìn cánh tay trần trụi, biết hắn không mặc gì, ngoảnh đầu sang hướng khác.
"Bỏ xuống!" Vừa mới đưa lên miệng, một giọng ra lệnh đột ngột vang lên nơi cửa, Diệp Tu giật mình hạ ly xuống, nhìn ra thấy Hàn Văn Thanh tay mang bình nước, theo sau hắn còn có hai người hầu khệ nệ khiêng bồn tắm.
"Ta vẫn chưa uống đâu." Diệp Tu cũng không hiểu mình chột dạ cái gì, hắn chỉ vì đang khát ghê gớm, nên nhân lúc Hàn Văn Thanh quay đi sai bảo bọn người hầu đặt bồn tắm xuống rồi cho lui, hắn len lén hớp một hớp nước lạnh. Lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện Hàn Văn Thanh đang trừng trừng nhìn mình. Đối diện ánh mắt Hàn Văn Thanh, Diệp Tu lặng lẽ ngó lơ sang hướng khác, rụt rè dấu ly nước đi, không may bất cẩn, run tay, làm nước đổ tràn.
Hàn Văn Thanh bước hai bước lớn, vươn tay, lôi Diệp Tu ra khỏi chăn.
"Ấy, đừng!" Diệp Tu nhìn hành động của hắn, biết hắn định làm gì, vội vàng kéo chăn bọc kín mình lại, "Có người! Ca vẫn còn để trần!"
Hàn Văn Thanh lúc này mới nhận ra trong phòng có thêm một người cao lớn nãy giờ vẫn đứng sờ sờ. "Triết Bình? Ngươi làm gì ở đây?"
"Đến hắn cũng ở đây được, vì sao ta không thể?" Tôn Triết Bình chỉ vào Diệp Tu.
"Ý ta hỏi, lúc này không phải ngươi nên ở thao trường luyện binh hay sao?" Hàn Văn Thanh nói cứng rắn.
"Đúng ra ta đến thao trường, nhưng nghe nói ngươi đưa mỹ nhân về, nên ta tới xem." Tôn Triết Bình coi thường Diệp Tu đang liếc xéo mình, "Ai ngờ lại gặp kẻ không muốn gặp."
"Không muốn gặp thì mau đi ra ngoài, ca còn phải tắm rửa!" Diệp Tu đuổi hắn.
"Ngươi nghe hắn nói rồi đó." Hàn Văn Thanh tự giác bè theo lời của Diệp Tu.
"Hàn Văn Thanh! Ngươi bênh hắn?" Tôn Triết Bình không phục, lập tức vỗ bàn, chực mắng.
"Gọi ca ca, không biết lớn nhỏ." Diệp Tu ở bên cạnh tưới dầu vào lửa. Hàn Văn Thanh liếc hắn, sửa lại: "Phải gọi Vương huynh."
"Diệp Tu ngươi im miệng, lo mà tắm rửa, tắm sạch rồi đắp thuốc, y phục của ta để ở ngăn kéo đầu giường, tự mình tìm lấy. Triết Bình, theo ta." Hàn Văn Thanh đặt mấy bình thuốc lên bàn, quay ra nhấc mành. Tôn Triết Bình giận đùng đùng đi theo.
Hai người đi khuất từ lâu, Diệp Tu vẫn ngồi ngây ra trên giường.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Tôn Triết Bình hỏi trong lúc đi theo Hàn Văn Thanh đến thao trường.
"Ta không biết." Hàn Văn Thanh đương nhiên hiểu hắn thắc mắc điều gì, "Hắn nói bị kẻ thù đả thương. Cụ thể ra sao ta không hỏi."
"Hàn Văn Thanh," Tôn Triết Bình bước nhanh một bước, đứng chắn trước mặt Hàn Văn Thanh, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói chân thành, "Lẽ ra ngươi phải hỏi rõ ràng."
"Ta không muốn ép hắn." Hàn Văn Thanh lách qua một bên tiếp tục đi về phía trước, "Hắn muốn nói tự nhiên sẽ nói."
"Hàn Văn Thanh, ngươi cứ dung túng cho hắn." Tôn Triết Bình ở phía sau lườm qua.
"Đổi là ngươi, ngươi cũng làm vậy." Hàn Văn Thanh không hề chậm bước, vừa đi vừa ném trả một câu.
Tôn Triết Bình mân mê mấy chữ khắc trên chuôi kiếm, cúi đầu, thoáng nghĩ, ánh mắt trở nên phức tạp, tự lẩm bẩm với mình: "Có lẽ."
Khi hắn ngẩng lên, Hàn Văn Thanh đã đi khá xa. Hắn nhìn theo bóng lưng người phía trước, nghi ngờ, trái tim người này rốt cuộc cứng đến mức nào? Tình cảm đơn phương, đến tận bây giờ vẫn nhiệt thành như lửa, đáng tiếc tim nung hoài không chảy, mà lửa cháy mãi cũng không tàn?
Hắn chạy mấy bước, đuổi kịp Hàn Văn Thanh, cùng bước ngang hàng.
Chương 3
"Lão Hàn, ta cảnh cáo ngươi, chớ có ép ta." Diệp Tu giãy dụa, nép vào thành giường.
Hàn Văn Thanh đứng bên giường, một chân quỳ trên chăn đệm, cau mày kéo tay Diệp Tu.
"Qua đây!"
"Không qua!"
"Qua đây thuốc uống cho ta." Hàn Văn Thanh tay bưng chén thuốc, tay còn lại lôi Diệp Tu. "Ai biểu ngươi không lo tắm rửa, ngâm nước giữa chừng lại ngủ thiếp đi, tự mình làm mình cảm lạnh còn trách ai?"
"Ta không uống." Diệp Tu ghì lại, "Ta cho ngươi biết, Hàn Văn Thanh, ca làm người có nguyên tắc, nói không uống là không uống. Đau đau đau, ngươi kéo vết thương ta."
Hàn Văn Thanh nới lỏng. Diệp Tu thừa cơ giật tay về.
"Ngươi có uống không?" Hàn Văn Thanh đứng thẳng người, "Còn không chịu uống ta đổ vào miệng."
"Nói gì thì nói ngươi vẫn không đánh lại ta." Diệp Tu nhỏ giọng lầm bầm.
"Ngươi muốn thử không?" Hàn Văn Thanh gằn giọng, uy hiếp. Hai người giằng co một hồi, rốt cuộc Hàn Văn Thanh thở dài, quay lại bàn, đặt chén thuốc xuống, nói: "Mặc kệ ngươi, ta biết ngươi có nội công, loại bệnh vặt này uống thuốc hay không đều như nhau cả, bất quá ta chỉ muốn tốt cho cơ thể hiện tại của ngươi, muốn thì uống, không cứ đổ đi. Hôm nay ngươi ở đây nghỉ ngơi cho tốt, ta ngủ bên kia."
Diệp Tu co chân ngồi thu lu, chẳng ừ hử tiếng nào, cũng không nhìn hắn.
Hàn Văn Thanh thấy hắn chẳng nói gì, siết chặt năm ngón, phất tay áo một cái, bước nhanh ra ngoài.
Đi thẳng vào lều của Tôn Triết Bình, Hàn Văn Thanh cởi ngoại bào, nói với vẻ không cho từ chối: "Hôm nay ta ngủ ở chỗ ngươi."
Tôn Triết Bình nhổm dậy khỏi giường, đi đến gần, giúp Hàn Văn Thanh cởi y phục. "Thế nào? Người ta không cần lòng tốt của ngươi đúng không? Ta đã nói mà, ngươi tốn công vô ích, bỏ ra hai ba canh giờ, cuối cùng không phải để hắn đổ đi? Chi bằng bưng sang đây cho ta uống." Hắn vắt ngoại bào Hàn Văn Thanh lên giá, giọng đầy chế nhạo.
Hàn Văn Thanh gõ đầu hắn, "Uống cái đầu ngươi! Thuốc là loại có thể uống bừa hay sao?"
"Ta mới ủ nóng chăn xong, ngươi được lợi quá rồi." Hai người song song nằm xuống, Tôn Triết Bình đưa qua một cái gối.
"Hàn Văn Thanh, ngươi có nghĩ tới việc từ bỏ không?" Nằm một hồi, Tôn Triết Bình đột nhiên hỏi một câu bâng quơ.
"Không." Hàn Văn Thanh nhắm mắt, giật lại đuôi tóc Tôn Triết Bình đang nghịch trong tay, "Nghĩ hay không cũng vô ích, không bỏ được."
Hai người đang nói chuyện, bỗng nghe ngoài trướng thuộc hạ của Hàn Văn Thanh lớn tiếng bẩm báo, nói là có chuyện quan trọng cầu kiến. Hàn Văn Thanh thuận tay vơ đại áo choàng của Tôn Triết Bình khoác lên mình, đi ra.
"Chuyện gì?" Hàn Văn Thanh nhìn tên thị vệ đang quỳ gối trước mặt.
"Nhị vương tử, người ngài đưa về vừa mới bỏ trốn khỏi quân doanh, hắn nói với lính canh hắn có việc gấp, rồi đoạt lấy một con ngựa chạy mất. Mười mấy người chúng tôi cản hắn không được. Phó quan của ngài đã phái một đội đi theo. Ngài có lệnh nếu xảy ra bất kỳ chuyện gì với hắn phải bẩm báo ngay, cho nên… Xin nhị vương tử trách phạt."
"Bộp" Hàn Văn Thanh đập tay xuống bàn. Cái tên Diệp Tu này, trước giờ đều không để người ta bớt lo. "Chuẩn bị ngựa. Ta đích thân đuổi theo!" Nói xong, nhanh chóng quay vào nội thất.
"Lại chạy?" Tôn Triết Bình ngồi trên giường, nhìn Hàn Văn Thanh vội vội vàng vàng mặc quần áo, "Y phục của ngươi kể cả áo choàng đều để cả ở lều ngươi, mặc đồ của ta đi vậy."
Hàn Văn Thanh mở tủ đồ của Tôn Triết Bình, không quan tâm hình dạng, lấy được cái nào ướm đại lên người cái ấy.
"Ấy ấy! Không cho mặc cái đó! Đó là đồ từ Trung Nguyên, ta khó khăn lắm mới sai người tìm về! Cái này cũng không được!!" Tôn Triết Bình nhìn Hàn Văn Thanh thô bạo lôi kéo y phục của hắn, đau lòng la oai oái.
Hàn Văn Thanh đem hai món đồ gùi lại, quẳng vào Tôn Triết Bình, "Câm miệng! Thể diện hoàng huynh như ta bị ngươi làm cho mất hết rồi!"
"Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi sao?" Tôn Triết Bình kéo mớ y phục khỏi mặt, gấp kỹ.
"..." Hàn Văn Thanh im lặng. Phụ thân của biểu đệ hắn chính là Hàn Văn Diễn, cựu vương gia Hữu Đồ Kỳ, huynh đệ cùng cha khác mẹ với Thiền Vu, trưởng tử tộc Đại Yên trước đây, thúc thúc của hắn.
Khi đó đại ca của Hàn Văn Thanh tuổi nhỏ, còn chưa phong vương. Hàn Văn Diễn thừa lúc Thiền Vu đang giao chiến với Đại Hạ ở ngoại biên, đã ở phía sau suất lĩnh bộ hạ trong tay cùng quân binh của mẫu tộc hắn là tộc Tu Bặc chiếm lấy vương thành, dấy binh phản loạn, mưu sát thái tử, tự đưa mình lên ngôi Thiền Vu.
Hàn Văn Nô, Tả Cốc Lễ Vương, vì bảo vệ thái tử, đem binh trấn áp, trong lúc hai bên giằng co ở hoàng thành, giữa loạn quân trúng ám tiễn mà chết. Nhận được tin báo Thiền Vu một thân đẫm máu quay về, đánh giết hầu như không tha một phản quân nào, thu được thắng lợi nhưng không cứu kịp Hàn Văn Nô. Thiền Vu vì thương tâm quá độ mà nổi trận lôi đình, ngay lập tức hạ lệnh đao trảm Hàn Văn Diễn cùng người tộc Đại Yên, tru diệt toàn gia. Triết Bình tuổi mới lên hai được một thị nữ giúp đỡ chạy trốn. Không may trong lúc tháo chạy người thị nữ bị trúng tên của truy binh, mang thương mà chạy, chẳng bao lâu thì chết dọc đường. Hàn Triết Bình được một nhân sỹ Trung Nguyên cứu về, bèn lấy theo họ người đó, vì thế mới có họ Tôn.
Tôn Triết Bình từ nhỏ lang bạc kỳ hồ ở Trung Nguyên, trải không ít khổ nạn, đến mười lăm tuổi mới được vương thất nhận về, Hàn Văn Thanh vì tuổi tác gần hắn nhất nên làm hết sức để đền bù cho hắn. Chỉ là, Thiền Vu vẫn để tâm nghi kỵ, vì thế mới bảo trưởng công chúa nhận hắn làm nghĩa tử, Tôn Triết Bình vốn là đường đệ sau việc ấy trở thành biểu đệ. Mỗi lần đả động đến chuyện cũ, bầu không khí giữa hai người không hề thoải mái. Nói gì thì nói vẫn bị ngăn cách bởi mối thù giết cha, mối hận diệt tộc. Cho dù cố gắng hết sức để bồi đắp tình huynh đệ với Tôn Triết Bình, Hàn Văn Thanh vẫn không tin Tôn Triết Bình có thể buông xuống thù xưa.
"Ta đi tìm, ngươi ngủ trước. Khi trở về ta cũng không tới đây nữa." Hàn Văn Thanh mặc quần áo xong, khoác thêm áo choàng của Tôn Triết Bình, nhắn lại một câu.
Tôn Triết Bình ừ một tiếng, nằm trở về.
Hàn Văn Thanh lần theo vết chân ngựa còn chưa bị tuyết lấp, đuổi tới mới nhận ra con đường này dẫn đến nơi bọn hắn nhặt được Diệp Tu lúc ban ngày.
Bốn bề gió tuyết không ngừng, trên đầu mây đen trĩu nặng. Tuy ở bên ngoài không hề có lấy một ngọn đuốc hay một ánh sao, mặt đất phủ đầy tuyết vẫn phát ra ánh sáng bàng bạc. Hàn Văn Thanh đuổi theo không bao lâu thì gặp tiểu đội đi theo Diệp Tu. Hắn thúc bụng ngựa, chạy tới.
Vị phu trưởng trông chừng hắn từ rất xa, dặn dò quân mình cẩn thận, cho ngựa thả chậm, chia nhau đề phòng. Khi Hàn Văn Thanh đến nơi, hắn nhận ra chủ tướng, bấy giờ mới thả lỏng, trên ngựa hành lễ.
"Hắn đi hướng nào?" Hàn Văn Thanh hỏi phu trưởng.
Người nọ chỉ tay, Hàn Văn Thanh đứng thẳng trên bàn đạp, ngó về phía ấy, chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng, hạ lệnh: "Các ngươi chờ ở đây." Nói rồi rạp mình phóng ngựa chạy tới.
Đi chưa được nửa đường, đã thấy Diệp Tu cưỡi ngựa thong dong quay lại. Cầm trên tay một vũ khí cán dài, xa trông từa tựa trường mâu. Hàn Văn Thanh vẫn nhớ vũ khí Diệp Tu thường dùng chính là mâu, thanh mâu của hắn còn là tín vật đại diện cho Võ Lâm minh chủ, tên gọi Khước Tà. Chẳng lẽ hắn vội vàng đi ra ngoài lúc nửa đêm, là để tìm vật này?
Khi Diệp Tu đến gần, Hàn Văn Thanh mới nhận ra đồ vật trên tay hắn.
Hàn Văn Thanh hối hận rồi. Hắn thà rằng mình không nhận ra, thà rằng mình không biết gì cả, hắn hận vì đâu ký ức của mình lại rõ ràng đến thế, thậm chí hối hận vì sao mình lại đuổi theo Diệp Tu lúc này.
Tại sao cứ nhất định cho ta thấy ngươi lưu luyến đến mức ấy! Hàn Văn Thanh cắn chặt hàm răng, nghẹn uất yết hầu, lưỡi chợt bắt được vị máu, ngực đau như muốn moi quả tim ra mà bóp chết, thà vậy còn hơn bị hắn giày vò như từng đao từng đao cứa nát thế này.
Trong tay Diệp Tu chính là Ô Thiên Cơ của người đó.
Diệp Tu nhìn Hàn Văn Thanh đuổi đến, hài lòng mi mục giãn ra. Nhưng khi đối mặt, thấy rõ quần áo trên người Hàn Văn Thanh, vẻ mặt Diệp Tu lập tức khó coi đến không thể khó coi hơn. Giây phút ấy hắn chỉ muốn cầm ô đâm một nhát, kết liễu đối phương.
"Không thể chờ đến sáng mai hãy đi sao?" Giọng Hàn Văn Thanh cứ như vang lên từ đáy sâu địa ngục.
"Hàn Văn Thanh, ngươi bây giờ tốt nhất đừng có nói chuyện." Giọng của Diệp Tu cũng nguy hiểm không kém, "Ta sợ ta sẽ không khống chế nổi tay mình. Không muốn chết thì đừng tới."
"Ngươi muốn giết ta?" Hàn Văn Thanh cười lạnh, "Hiện tại ta chỉ muốn một đao xả thịt ngươi thôi. Ngươi lấy lý do gì mà đòi giết ta?"
"Lấy lý gì à?" Diệp Tu hoàn toàn nổi giận, dộng chiếc ô trên nền đất, mượn lực đá Hàn Văn Thanh, "Con mẹ nó, ta nửa đêm chạy đi vẫn không ngăn được ngươi làm bừa! Ngươi nói xem ta dựa vào lý gì!"
Hàn Văn Thanh bị mắng vẫn lơ ngơ, hắn né chân Diệp Tu, ra chiêu Ưng Đạp, nhảy xuống ngựa lập tức trổ quyền, "Khốn, ta có khi nào làm bừa? Còn ngươi thì sao, quá nửa đêm lẻn đi tìm tín vật tình nhân cũ!"
Diệp Tu nghe được mấy lời, cơn giận đang xì ra khắp tai, mắt, mũi, miệng chợt giảm ba phần, "Hàn Văn Thanh, mẹ kiếp, ngươi vẫn nguỵ biện!" Hắn xoay người tránh nắm đấm của Hàn Văn Thanh, trả lại một chiêu Giật Chỏ vào ngực hắn, "Vậy ngươi nói xem ngươi ở chỗ nào thay đổi y phục?!"
Hàn Văn Thanh nghe hắn nói, bước lùi một bước, uất ức trong ngực vơi đi quá nửa, thật sự hết cách: "Ngươi nói nhăng gì đấy?! Đây là y phục của Triết Bình."
"Ngươi cái thứ ăn vụng quên chùi... Của ai?" Diệp Tu chợt dừng cước bộ đang đá tới.
"Ta nói, đây là y phục của Triết Bình." Hàn Văn Thanh lặp lại.
Diệp Tu giận dỗi thu chân. Mắt không chớp, chỉ đảo đảo con ngươi, nhưng lại lập tức vung tay đánh tới, "Ai biết đâu được giữa ngươi và tên biểu đệ tốt rốt cuộc có chuyện gì!"
"Diệp Tu, đủ rồi nha!" Hàn Văn Thanh thừa cơ bắt lấy cổ tay của hắn, cuộn lại rồi bẻ ngoặt, khóa ra sau lưng. "Muốn tìm chỗ xả cũng đừng kéo Triết Bình vào."
"Hàn Văn Thanh, ngươi thừa cơ ca đây đang bị trọng thương, bằng không ca đánh đến mẹ ngươi cũng nhìn không ra."
"Mẹ ta vẫn thường không nhìn đến ta."
"Vậy thì mẹ ngươi quả thật tốt số, ta nếu có đứa con trai như ngươi vậy, cũng chẳng muốn nhìn."
Hàn Văn Thanh thả lỏng tay Diệp Tu, quay người hắn lại, nhìn xoáy vào mắt của hắn: "Diệp Tu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ khi đến đây, ngươi luôn náo loạn... Ngươi đang lo lắng."
Diệp Tu không hề trả lời. Vào lúc Hàn Văn Thanh cho rằng lần này cũng như bao lần, sẽ không có được đáp án, thì Diệp Tu lại ngần ngừ cất tiếng: "Lão Hàn, ca không còn làm Võ Lâm minh chủ nữa rồi."
"Không thì có sao đâu?" Hàn Văn Thanh vốn là nhị vương tử trời sinh cao quý, nên chẳng thể nào hiểu nổi.
"Ta bị người hãm hại." Diệp Tu nở nụ cười, "Sớm muộn cũng có một ngày quay lại báo thù."
"Im lặng!" Đột nhiên, Hàn Văn Thanh phát hiện nguy hiểm, ngăn Diệp Tu nói chuyện, đẩy hắn ra sau lưng, nghiêng tai nghe ngóng bốn phía.
Gió tuyết khuất lấp mọi âm thanh lạ, nhưng Hàn Văn Thanh từ nhỏ đến lớn sinh trưởng ở vùng Đại Mạc, có thừa trải nghiệm để nhận ra mối nguy hiểm lẩn khuất trong bầu không khí xung quanh. Hắn dùng tay phải từ từ đỡ lấy Diệp Tu.
"Lên ngựa." Hàn Văn Thanh nhỏ giọng ra lệnh.
Diệp Tu nhận ra hành động thận trọng của Hàn Văn Thanh, trụ chân cưỡi lên ngựa, tay thủ Ô Thiên Cơ. Hàn Văn Thanh quay đầu, vỗ mạnh mông ngựa, hắc mã bị đau, tung bốn vó chạy đi. Diệp Tu vội vàng nắm chặt dây cương, ngồi vững lưng ngựa, ngoái nhìn, lờ mờ nhận ra mười mấy cái bóng ẩn ẩn hiện hiện trong màn tuyết, xa xa nữa cũng có những cặp đốm sáng xanh lè tựa lân tinh lơ lửng giữa không trung. Hắn lập tức biến sắc, cố hết sức ghìm cương.
Sói.
------------
Last edited: