Lời tác giả:
Hàn Trương lão phu lão phu khách mời, thuận tiện cho Mắt Bự tỏ tình một phát với Nhạc Nhạc.
Chương sau thả Đại Tôn.
8
Túc nguyện vi thương
Chờ Vương Kiệt Hi quay về Trung Thảo đường, Cao Anh Kiệt đã sắp kiệt lực. Tiểu đồ đệ mặt đầy sầu khổ, Vương Kiệt Hi còn chưa kịp hỏi, đã nhìn thấy trong sảnh quy củ ngồi một Trương Tân Kiệt, liền hiểu duyên cớ, nhịn không nổi muốn than một tiếng đầu năm xui xẻo.
Trương Tân Kiệt người thế nào có bản lĩnh thế ấy, động cũng không động ngồi suốt nửa canh giờ, không chỉ tư thế chưa từng thay đổi, nếp gấp trên y sam cũng không hề nhúc nhích. Chỉ nhìn hắn thôi, Cao Anh Kiệt đã cảm thấy không khí xung quanh như bị từng chút cô đặc lại, tâm thật quá mệt.
Đến khi Vương Kiệt Hi trở về, cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm, nối đuôi nhau tan tác như chim muông. Trương Tân Kiệt văn văn nhã nhã đứng dậy, "Mạo muội quấy nhiễu, tiền bối thứ lỗi."
"Ngươi tới đón hắn?" Vương Kiệt Hi tự rót chén trà cho mình, khi cầm lên chiếc chén lưu hà kia lại khó nhịn khựng một hồi, "Dường như chưa đến lúc."
Huống hồ, cũng không đến nỗi nhân vật tôn quý như ngươi đích thân đi.
Trương Tân Kiệt nửa buổi không lên tiếng, Vương Kiệt Hi ngoảnh đầu, thấy sắc mặt hắn có dị, qua một trận mới chậm rãi nói: "Sớm biết Vương tiền bối không tiện gặp khách, vô luận thế nào ta cũng không dám mạo muội thế này."
Vương Kiệt Hi có nghe không hiểu, chỉ thấy ánh mắt Trương Tân Kiệt rơi vào cổ áo mình —— hắn đột nhiên nhớ ra, một đường tiễn Diệp Tu là một đường nắng xuân đang vượng, đường về lại không người, hắn bèn thờ ơ cởi nút cổ áo. Lúc này bị Trương Tân Kiệt nhìn, hắn quả thật vô lực, cũng lười giải thích, chỉ phất phất tay, "Nghĩ nhiều rồi."
Trương Tân Kiệt bất kể ra sao đều không phải người dùng dằng, lập tức gác bỏ, hỏi vài câu bệnh huống của Trương Giai Lạc, Vương Kiệt Hi ừm ừ trả lời, thuận miệng nói: "Hắn mới uống thuốc, hiện có lẽ đang ngủ." Ngài có lời tranh thủ nói đi.
"Gần đây trong giang hồ mới nổi một phái tân tú, tên gọi Nghĩa Trảm Thiên Hạ, tiền bối có nghe qua?"
Thấy Vương Kiệt Hi gật đầu, hắn chậm rãi nói: "Tọa trấn sau màn Nghĩa Trảm có một vị đại thần, là bạn cũ của tệ môn chủ, cũng là bạn cũ của tiền bối."
"Ngươi rốt cục muốn nói cái gì?"
Trương Tân Kiệt quen phục trang như một thư sinh, phong thái thanh tú đến mức có chút khí chất người trong triều đình, Diệp Tu thường nói ai cũng không ngờ một người như thế lại thu phục được Hàn Văn Thanh, làm được Bá Đồ quân sư, Phương Duệ nghe thấy liền rầm rì cười nói ngươi nhìn Lam Vũ Dụ Văn Châu, trói gà không chặt, còn không phải chỉ cần nhíu mày Hoàng Thiếu Thiên liền sợ đến tự mình ngoan ngoãn vẽ vòng tròn ngồi xuống đất.
Ngụy Sâm vô cùng ưu thương cho bọn hắn mỗi người một cái liếc mắt.
Lúc Trương Tân Kiệt muốn thẳng thắn, đó là cực kỳ thẳng thắn, thẳng như cây gậy, "Tôn Triết Bình phục xuất, giang hồ tất nhiên sinh biến. Tiền bối đối Trương Giai Lạc, là tâm tư thế nào?"
Khéo thế đấy.
Diệp Tu hôm nay giành đến thăm Trương Giai Lạc trước khi Trương Tân Kiệt tới cửa du thuyết, Vương Kiệt Hi tuyệt không tin chỉ do trùng hợp. Nên nói không nên nói, Diệp Tu đã nói sạch với hắn, hắn lúc này dù không phải tâm như gương sáng, chí ít cũng không hề lay động, nghiêm mặt, "Bá Đồ đối Trương Giai Lạc, là tâm tư thế nào?"
Trương Tân Kiệt ngay thẳng vô bì, "Trương Giai Lạc đi ở tùy ý, Bá Đồ tuyệt không cưỡng cầu."
"Ngươi chắc chắn rằng hắn nhất định sẽ đi? Cũng không khỏi quá xem thường hắn."
"Cứ cho hắn không đi, các hạ liền không có bản lĩnh bắt hắn rời Bá Đồ?"
Đây đúng là tru tâm, Vương Kiệt Hi vừa đau vừa sướng nghĩ, cũng không biết ai cho hắn mượn lá gan, lão Hàn sao? Cái cớ này quá tốt.
Trương Tân Kiệt vẫn đang bổ đao, "Như các hạ thế này, gọi là lợi dụng người nguy."
Vương Kiệt Hi không lý đến hắn, lời như thế nhược đổi thành Diệp Tu, tất nhiên sẽ một câu có vạn câu chờ, nhược đổi thành Tôn Triết Bình, lại chỉ còn một câu, "Ta thích."
Trương Tân Kiệt tiếng trong như ngọc, không nửa điểm gợn sóng, "Năm đó Tôn Triết Bình bị thương, cuồng kiếm gãy đổ, Trương Giai Lạc đơn độc đối diện Diệp Tu, đại bại mà về, bệnh một trận không dậy nổi, Tôn tiền bối cũng từng tìm đến chỗ ta."
Bản thân hắn tay trái chạy chữa khó lành, Trương Giai Lạc lại chỉ là thua ở tâm bệnh. Bọn hắn đều trẻ tuổi, cũng đều bị vinh quang thiên hạ đệ nhất mê muội trong mắt, thanh xuân tuế nguyệt không dung thứ bất cứ khuyết điểm nào, huống chi là khoảng cách đến nửa bước xa. Đánh bại Diệp Tu, đoạt bia Vinh Quang, cơ hồ là mộng tưởng của mỗi một thiếu niên ở thời đại đó. Mà bọn hắn từng là một đôi người xuất sắc nhất.
"Nếu không thể giúp hắn, cũng không thể kéo chân hắn."
Cho nên hắn đơn giản thô bạo cầu trợ, "Làm hắn quên ta đi."
"Ta không làm được." Giờ này khắc này Trương Tân Kiệt xòe mở bàn tay với người trước mắt, lòng bàn tay trắng như ngọc chỉ tay cực loạn, Vương Kiệt Hi liếc qua liền nghĩ: Mệnh lao tâm khổ trí, bất quá gặp phải lão Hàn, hắn không lao tâm cũng không được.
"Ta nói với hắn, Vi Thảo Phương Sĩ Khiêm y thuật thông thần, nhược hắn cũng không làm được, đời này không ai làm được."
Lại không ngờ rằng, người lập ước với Tôn Triết Bình, không hề là y thần, mà là Vi Thảo chưởng môn trẻ tuổi.
"Ta thật tò mò, năm đó Tôn Triết Bình đáp ứng trả giá bậc nào cho Vi Thảo, có thể đổi được các hạ đích thân xuất thủ giúp Trương Giai Lạc trị liệu."
Vương Kiệt Hi trầm mặc, hắn biết Trương Tân Kiệt đoán cái gì —— hai con người đánh ra được Phồn Hoa Huyết Cảnh, là sự tồn tại gần với Đấu Thần nhất năm đó, cho dù tiếc bại, nhưng Khước Tà chỉ cần một tia sơ hở, e rằng chắc chắn chính là bọn họ. Về sau Vương Kiệt Hi sơ nhập luận kiếm liền hai lần đoạt vương tọa, Vi Thảo từ đó trùng hưng, Vinh Quang từ nơi nào đến?
Nhưng hắn chỉ là cười cười, "Ngươi sao không đi hỏi Tôn Triết Bình."
Trương Tân Kiệt lập tức đổi đề tài, "Các hạ nhược muốn giữ Trương Giai Lạc, Bá Đồ nguyện lùi một bước giúp người chuyện tốt."
"Hàn môn chủ từ khi nào dính dáng đến chữ lùi."
"Cho nên là ta tự tiện chủ trương," Hắn phi thường thẳng thắn, "Thiên hạ đệ nhất, đổi tới đổi lui, phiền phức quá nhiều, chi bằng dừng lại đi. Luận kiếm vương tọa, Vinh Quang phong thần, chung quy chỉ là mọi người tranh đua, giang hồ rối ren, hỗn loạn nổi dậy, bất quá chỉ do quần long thiếu đầu."
"Cho nên ngươi muốn thử cái đầu đó?"
Vân tay hỗn loạn mà sâu hoắm kia hơi chìa về phía hắn, "—— chưởng môn có nguyện đồng hành?"
Ngươi muốn Trương Giai Lạc, ta muốn bia Vinh Quang. Chúng ta kết minh, Vi Thảo Bá Đồ liên thủ, trước tru Luân Hồi, sau diệt Hưng Hân, Lam Vũ Hô Khiếu Lôi Đình Yên Vũ Bách Hoa Hoàng Phong có đáng là gì. Bia Vinh Quang rốt cục có bí ẩn thế nào, người biết rõ đang ở đó, hà tất mỗi năm mỗi năm đều cố suy đoán. Từ đây cũng không cần tranh chi thiên hạ đệ nhất, chỉ có nhất thống thiên hạ chi minh, mới là đúng đắn.
"Ngươi muốn bia Vinh Quang."
Thanh niên trường sam màu hoa lau trắng hơi ngẩn người, nhíu mắt, "Phải." Tuy miễn cưỡng cũng xem như một võ nhân, thị lực hắn lại không quá tốt, bất quá người người đều biết, trước nay chỗ đáng sợ của Bá Đồ Trương Tân Kiệt không ở thân thủ.
"Vậy Trương tiên sinh sao không vào Vi Thảo ta? Bá Đồ chi chủ cố nhiên uy thế vẫn còn, nói cho cùng đã là xế bóng, Vi Thảo ta hậu nhân tuấn kiệt, toàn là niên thiếu. Trương tiên sinh hùng tài đại lược, anh hùng nên thức thời vụ, không bằng —— bỏ tối theo sáng?"
"Ý của chưởng môn, ta đã hiểu."
Thanh niên hai mắt ngưng tĩnh như băng, Vương Kiệt Hi như cảm thấy hắn đã có chút sát khí, có thể khiến Trương Tân Kiệt nộ đến mức này, cũng coi như thành tựu lớn.
Hắn phất tay áo mà dậy, "Cáo từ tại đây." Cước bộ bước cực nhanh, thế nhưng sử khinh công trước mặt Vương Kiệt Hi, không mấy ai không tự rước lấy nhục, đi được mấy bước chỉ đành dừng lại, "Chưởng môn còn có gì dặn dò."
"Trương Giai Lạc nhập Bá Đồ, chẳng ngoài muốn đoạt một lần thiên hạ đệ nhất, cũng như Hàn Văn Thanh, đường đường chính chính thắng được Diệp Tu, mới là hắn một lòng khát cầu."
Ngươi giấu hắn đàm phán với ta, nhược bị hắn biết, sẽ nghĩ thế nào?
Trương Tân Kiệt mãnh nhiên quay đầu nhìn thẳng vào Vương Kiệt Hi, khóe môi không lộ vết tích thoáng cong một điểm chỉ trong nháy mắt, con ngươi rét buốt như có tuyết tan, "Chưởng môn đây là muốn uy hiếp ta?"
"Không dám," Thanh niên Vi Thảo chưởng môn khẽ cười lên, "Bất quá rốt cục có nên tính là uy hiếp không chứ."
Bị người áp chế, phản áp chế người, chung quy chỉ ở nhân tâm. Rộng lớn một giang hồ khó lường, ai dám nói âm mưu không phải cũng là một kiểu tranh đấu đường đường chính chính, đọ xem ai cao minh hơn ai. Người mắc câu là do bản thân không giỏi, ngươi một kẻ thông minh đến vậy, lại có thể vì một câu này của ta mà khoanh tay trói buộc, chỉ bởi sợ làm trái ý hắn?
Đại mạc cô yên khởi, bàn thạch vô chuyển di.
Ngoại hiệu Thạch Bất Chuyển của Bá Đồ Trương Tân Kiệt, khen chính là tâm cơ hắn, không phải võ công. Ai cũng nói trong bia Vinh Quang có lẽ cất giấu bí ẩn tuyệt thế, cho nên Diệp Tu mới có thể ba lần đoạt vương tọa, Đấu Thần uy danh mười năm không suy. Ngươi xem thiên hạ đệ nhất như không có, chỉ tâm tâm niệm niệm khối bia kia, ôm tia hy vọng gần như hoang đường này, chẳng lẽ không phải vì Quyền Hoàng nay đã dần mất uy phong?
"Lẽ nào năm đó..."
Trương Tân Kiệt vội ngắt lời hắn, đều là kẻ thông minh quá mức, nào cần hắn hỏi hết, "Năm đó Bá Đồ luận kiếm đắc thắng, môn chủ chưa bao giờ chuẩn cho ta giữ bia, chỉ nói, võ giả lấy võ làm chứng."
Dù có vụng trộm dập văn tự bia, ngày đêm nghiền ngẫm, cũng không thể mò ra chân ý trong đó. Triển mắt mười năm, hào quang thiên hạ đệ nhất vẫn là Vinh Quang người người thèm khát, hắn lại đã không còn là thanh niên Quyền Hoàng năm đó chiến ý thiêu thành.
Tháng năm thích giục người về chiều, trăng tròn nào chờ được đến sáng.
Mà nay Bá Đồ chiến đâu thắng đó, phần nhiều dựa vào điều khiển mưu hoạch của Trương Tân Kiệt.
Vương Kiệt Hi nửa đùa nửa thật nhíu mắt, "Cho nên Vi Thảo ta nếu muốn đoạt khôi, không bằng hôm nay bắt giữ Trương tiên sinh trước?"
Trương Tân Kiệt trừng trừng nhìn vào mắt hắn, hốt nhiên cũng cười, "Đều nói Vi Thảo chưởng môn không những văn võ song toàn linh tuệ vô song, còn có dị năng nhìn người."
Hắn khe khẽ nói, có thể giúp ta xem thử?
Nhìn phúc tướng của Trương tiên sinh, nhất định tử tôn hưng vượng ngũ thế kỳ xương.
Trương Tân Kiệt mặt không đổi sắc, "Tạ chưởng môn chúc lành."
Đáng tiếc, không phải thứ ta muốn.
Hắn thản nhiên vái chào, "Cáo từ."
Trước cửa mấy trận gió lên, thổi rơi hương nhụy như mưa, trong hoa như có mỹ nhân lất phất mỉm cười lướt đến trước mặt, Trương Tân Kiệt một bước liền lui về, Vương Kiệt Hi bước lên, tay áo khẽ chấn, ngăn cả hai ngay cửa, thuận thế bảo hộ Trương Tân Kiệt sau lưng.
"Xùy." Giữa đào hoa đầy đất nhạt hồng, hắn kẹp một nắm châm mảnh, cười đến tinh quái như một con hoa yêu, "Tân Kiệt tới đón ta sao? Này, tiểu Vương, thả người ta ra, lão Hàn sẽ ghen đó, ghen thành một quyền đến đấm ngươi."
Cười đến như thể người vừa nãy liều mạng một nắm tán hoa châm vẩy ra không phải là hắn.
Trương Tân Kiệt trơ mặt, "Trương tiền bối, môn chủ không hề là người càn quấy như thế."
Trương Giai Lạc ngạc nhiên, sau đó cười đến ngồi xổm xuống đất đứng dậy không nổi, đến tận khi bị Vương Kiệt Hi nhìn cho hắn trông trái ngó phải cười hết được, mới rụt rụt ngón chân càu nhàu, "Trời nóng thế này, lười xỏ giày."
Trương Tân Kiệt cạn lời tặng Vương Kiệt Hi một ánh mắt kính nể.
Tiễn đi Bá Đồ quân sư khó chơi, người bệnh còn khó chơi hơn đang dựa vào ngưỡng cửa từng ngụm từng ngụm khí đem hoa rơi thổi cho bay lên. Trên người hắn là sam tử vải sớ của Vương Kiệt Hi, đã vò đến nhăn, đuôi tóc loạn thành mũi xiên, lúc ngước đầu, tóc đen dưới ánh nắng xanh biếc rây bởi đầy sân cành thưa lá bóng lộ ra điểm điểm mông lung ánh vàng.
Vương Kiệt Hi bước đến cạnh hắn ngồi xuống, cũng không lên tiếng. Cảm giác này như bên người nằm một con sói ăn no ngủ đủ, Trương Giai Lạc hiện tại có tính sát thương rất lớn, nói cách khác, hắn đầu óc không quá bình thường. Dùng cách nói của Diệp Tu, hắn bệnh thần kinh.
Nhưng Vương Kiệt Hi mười phần rõ ràng, hắn chẳng qua cảm thấy nơi này có thể dung hắn làm gì thì làm.
Ra khỏi Trung Thảo đường, hắn lại sẽ là Trương Giai Lạc ưu nhã sâu lắng hoa lệ bất quần kia, Bách Hoa Liễu Loạn, cử thế vô song.
Lúc tiễn Trương Tân Kiệt đến cửa, hắn nhàn nhạt hỏi một câu.
"Năm đó là ngươi không làm được, hay Hàn Văn Thanh không chuẩn cho ngươi làm?"
Trương Tân Kiệt không hề trả lời, nhưng hắn đã biết đáp án. Trương Tân Kiệt lần này đến, nói bao nhiêu hắn kỳ thực một chữ cũng không tin, nhưng chỉ bằng vào việc người trẻ tuổi này dám nói ra, đã thật sự đáng phục.
Trương Giai Lạc vẫn đang lầm bầm lầu bầu, cũng không biết hắn từ chỗ ai lấy được giang hồ công báo, đọc đến hứng khởi thú vị, chuyên lật bát quái mà xem, nhìn thấy viết về mình còn không vui. Tỷ như trước đây Liệt Bình sơn nhất chiến, Hưng Hân Đường Nhu nhân hắn không đề phòng, một chuôi chiến mâu gạt hắn lảo đảo, Trương Giai Lạc nghiêm mặt nói sĩ khả sát bất khả nhục, bất khả nhục a! Nói xong ngước mặt nhìn Vương Kiệt Hi tìm tán đồng.
Vương Kiệt Hi nhịn cười, bất quá nếu là mỹ nhân, nhục một chút hẳn cũng không sao.
Mỹ nhân cũng không được!
"Còn cái này nữa," Hắn lải nhải, "Nói Giang Ba Đào chính là tiểu đáp ứng của Chu Trạch Khải, này không phải nói nhảm sao? Lão Lâm cùng ta đều nhất trí cho rằng, những kẻ bại bởi Luân Hồi, chính là không đánh giá đúng Giang Ba Đào, hoặc quá xem Chu Trạch Khải là một con người, hắn rõ ràng là con yêu quái xinh đẹp..."
"Trương Giai Lạc."
"Nghe nói Tôn Tường đến Luân Hồi rồi, nhà hắn lại nhiều thêm một con yêu quái..."
Vương Kiệt Hi hơi cất cao giọng, "Trương Giai Lạc."
Hắn không hề gọi hắn tiền bối.
Trương Giai Lạc ngạc nhiên ngậm miệng, một lúc sau bật cười, "Ha ha." Hắn tóm lấy vạt áo Vương Kiệt Hi, thuận thế tựa đầu lên gối hắn, ngửa mặt nhìn hắn, "Mắt Bự."
Mắt Bự, ta rốt cục là bệnh gì? Ta rốt cục đã quên cái gì, ta đánh rơi mất cái gì rồi? Tiếp tục thế này, ta có phải cái gì cũng sẽ không còn? Túi thêu kia một nắm châu ngọc đỏ như máu vĩnh viễn quen mắt đến khiến lòng đau phát loạn, nhưng ta cả đó là cái gì cũng không biết, chỉ biết nếu thiếu một viên liền hoảng hốt khó nhịn.
Ta rốt cục vì chuyện trọng yếu gì, mới đem vật trọng yếu nào làm mất rồi?
Hắn ngưỡng đầu, khi từ trên nhìn xuống sẽ chạm thấy nơi sâu nhất trong đôi mắt kia, hắn nói sợ nhưng ngữ khí không hề yếu ớt, chỉ là thanh thanh thản thản trần thuật một nỗi sợ, trong giọng điệu mang sát khí mỹ lệ mà sầu thảm, con ngươi linh lung chìm nổi xanh biêng biếc một hồ ánh sáng trong veo.
Ai nói uy phong của hắn đã bị kết thúc? Hắn căn bản chưa từng sợ qua cái gì đi. Bách Hoa Liễu Loạn bốn mùa nở rộ, hắn vẫn ngạo như thế, chỉ bất quá sẽ không còn cuồng như thế, cũng như một khắc đó hắn bị cả giang hồ phủ định, cơ hồ không ai nhớ rằng, Bách Hoa cốc chủ trẻ tuổi, kỳ thực vẫn tính thiếu niên.
Hồng trần thích cười thiếu niên cuồng, ai hiểu thiếu niên đã quen ngắm tà dương.
Mà tà dương Vi Thảo, lúc này đang ở sân sâu rợp bóng xanh rì.
Ngón tay thon dài thẳng tắp cài vào tóc hắn, Vương Kiệt Hi không phải cao thủ ám khí, nhưng là y giả, ngón tay biết kẹp cửu châm linh xảo mà ổn định, lòng bàn tay ấm nóng có lực, ấn lên huyệt vị trên đầu hắn. Trương Giai Lạc lại lộ ra biểu cảm kia, lười biếng cùng đắc ý như mèo, không buồn quan tâm nếu đầu ngón tay hắn đè xuống, thế gian này sẽ không còn người tên Trương Giai Lạc nữa.
"Ở lại Vi Thảo."
Hắn mở to mắt, mông lung cười, "Hở?"
Ở lại Vi Thảo, ta cùng ngươi đoạt thiên hạ đệ nhất.