Mười bốn
Lửa lớn bừng lên nhanh chóng lan ra toàn bộ căn cứ Rồng Đỏ, tiếng nổ vang lên chợt xa chợt gần, lẫn trong đó là tiếng la hét thê lương thảm thiết đếm không xiết, những hòn đá to lớn cùng những cột trụ cao ngất gãy đổ văng tứ tán, các mảnh vỡ thi nhau ập xuống đầu, mặt đất làm bằng thạch thép rắn chắc giờ phút này đã bị thủng lỗ chỗ, dây điện lộ ra từ các khe nứt, nơi đầu dây đứt gãy xẹt ra các tia lửa điện, chạm nổ khắp nơi. Đại sảnh nghị sự vốn tráng lệ uy nghi, nhanh chóng biến thành một tòa phế tích hoang tàn sau trận nổ đột ngột.
Không biết từ đâu bỗng xuất hiện một đám người áo đen che mặt, tên nào cũng cầm súng hạt nhân M9. Ngay khi trận nổ vừa bắt đầu, bọn chúng liền xuất hiện giết tất cả nhân viên trong căn cứ, thỉnh thoảng cũng có âm thanh của sự kháng cự nhưng rất nhanh bị dập tắt. Loại súng liên xạ lực sát thương cao này có độ bật rất lớn, ngay cả Sentinel cấp A cầm cũng chưa chắc sử dụng thuận tiện, vậy mà bọn người tập kích này lại như không hề cảm thấy bất kỳ sự trở ngại nào, hành động vừa nhanh vừa chuẩn, sau một đợt xạ kích cũng không có vẻ gì là bị ảnh hưởng, nói tóm gọn... không giống con người.
"Thiếu... Thiếu tướng, chúng ta làm sao bây giờ, bọn họ... bọn họ tới kìa..."
Tề Lịch nấp sau cột đá đổ gãy, âm thanh hiu hắt như nến tàn trong gió. Nằm bên cạnh chính là vị Tổng Tư lệnh, sắc mặt trắng bệch hai mắt nhắm nghiền, máu nhuộm khắp người, quần áo bên hông bị thủng một lỗ lớn, lộ ra vết thương đỏ thẫm ghê rợn, máu tươi nhỏ giọt trên mặt đất, nhìn thôi cũng thấy sốc.
"Ngậm miệng."
Hàn Văn Thanh thấp giọng ngắt lời gã, đồng thời cẩn thận từ chỗ ẩn thân lộ ra nửa con mắt, cách đó không xa có ba tên áo đen vừa đi vừa lục soát, xem ra đang hướng đến chỗ ẩn thân của bọn hắn.
Mấy lần thu lại nắm đấm, bởi vì hệ thống khống chế toàn bộ căn cứ được bật lên, sự vận chuyển năng lực trong cơ thể bị trì trệ, sức mạnh của hắn vì thế mà giảm đi một nửa, đối phó một hai người áo đen còn có thể miễn cưỡng, nhưng bây giờ có đến ba tên.
Cúi đầu nhìn lại gã Tề Lịch đang run như cầy sấy, lại nhìn qua Tổng Tư lệnh đang nằm đấy chưa biết sống chết ra sao, hắn chần chừ một chút, rồi vươn tay thăm dò ngực Tổng Tư lệnh. Nhịp tim tuy yếu ớt, nhưng vẫn đập một cách ngoan cường.
Thở ra một hơi nhẹ nhõm, Hàn Văn Thanh rút tay về, lập tức quay sang gã Tề Lịch bên cạnh, ánh mắt lạnh như băng làm cho gã bất giác toàn thân cứng đờ, thậm chí ngừng cả việc run rẩy.
"Nghe kỹ." Hàn Văn Thanh hạ thấp giọng, "Chờ ta dụ bọn hắn đi, ngươi lập tức theo đường cũ trở về khu 12, bảo vệ Tổng Tư lệnh cho tốt, nếu như ngài chết ——"
Hàn Văn Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, một tia lãnh khốc khó nhận thấy tỏa ra từ người hắn: "Nếu như Tổng Tư lệnh có mệnh hệ nào, ngươi cũng không cần sống nữa, rõ chưa?"
Ngực Tề Lịch phập phồng gấp gáp, ngón tay nắm lấy tay áo Tổng Tư lệnh trở nên xanh trắng do dùng sức quá nhiều, câu nói của Hàn Văn Thanh giống như dao khắc vào đầu gã. Trực giác của một Guide nói cho gã biết, Hàn Văn Thanh hoàn toàn nghiêm túc. Hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào đối với mệnh lệnh hắn vừa đưa ra, nếu như Tổng Tư lệnh chết rồi, gã cũng không thể tiếp tục sống.
"Đã… Đã rõ."
Tề Lịch cứ như sợ Hàn Văn Thanh không tin mình, đáp xong còn ra sức gật đầu mấy cái.
Có được câu trả lời từ Tề Lịch, Hàn Văn Thanh dời mắt khỏi gã, chuẩn bị sẵn sàng công kích từ nơi ẩn nấp chật chội, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm ba tên áo đen đang càng lúc càng đến gần, ánh mắt hơi trầm xuống ——
Một thân ảnh lóe lên với khí thế như sấm sét như cuồng phong lao thẳng vào ba tên áo đen, tiếng va chạm nghe như tiếng gầm lớn, những mảnh vỡ tựa như những lưỡi dao sắc bén lướt qua lớp da lộ ra bên ngoài của Tề Lịch. Tiếp theo đó là hỗn tạp những tiếng súng, tiếng gầm, tiếng trầm đục của những đồ vật bị va chạm.
Chưa từng trải qua cảnh tượng như thế, Tề Lịch sợ đến hai tay ôm chặt lấy đầu cuộn thành một đoàn, nhắm tịt hai mắt, tựa hồ như chỉ cần làm vậy là có thể ngăn lại mọi âm thanh kinh khủng bên ngoài.
Dường như qua thật lâu, tiếng đánh nhau cuối cùng cũng rời xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Run run rẩy rẩy thả ra một tia tinh thần lực, xác định không tồn tại hơi thở của bất kỳ ai khác, Tề Lịch mới hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy Tổng Tư lệnh che ngực ho nhẹ vài tiếng, mắt tuy vẫn nhắm, nhưng có vẻ như đã tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đôi mắt màu nâu của Tề Lịch như bị nhuộm màu, từ từ trở nên tối đen, không có lấy một tia sáng.
Cặp mắt ấy nhìn Tổng Tư lệnh đang ho đến đuối sức, không hề có ý định giúp đỡ, ngược lại nét mặt nở ra nụ cười cứng ngắc kỳ quái, đầu hết nghiêng sang phải lại ngã sang trái, tay chầm chậm giơ lên, nặng nề mà đưa ra, động tác máy móc cứng ngắc, tựa như không thể linh hoạt điều khiển cơ thể.
Sau khi ổn định được cái đầu, gã đưa tay cầm lấy khối đá vỡ bên cạnh đập vào đầu Tổng Tư lệnh, khóe mắt bừng lên ý cười điên rồ, máu văng theo tay vung chẳng mấy chốc đã nhuộm đầy mặt gã, một bộ mặt đáng sợ, méo mó quỷ dị, không gian trống vắng lúc này lại chỉ còn tiếng gã cười the thé. Lúc gã giơ cao tay cầm khối đá định đập một phát trí mạng vào thân người nằm bên dưới, đột nhiên toàn thân co quắp lại, sau đó bất động ——
Màu đen như mực trong mắt Tề Lịch chậm rãi rút đi, gã giống như vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, nét mặt có mấy phần ngu ngơ mờ mịt, gã định giơ tay lên vò vò đầu, lại bị dọa đến đứng tim khi nhận ra bàn tay của mình đầy máu. Nỗi kinh hoàng càng dâng đến đỉnh điểm khi nhìn thấy Tổng Tư lệnh đầu bị đập chảy máu nằm dưới chân mình.
"Trời ạ..."
Tề Lịch cả kinh ngồi sụp xuống đất, rồi nhanh chóng lộn một vòng tránh xa Tổng Tư lệnh, mùi máu nồng đậm nơi mũi, và cảm giác dính dấp nơi da đang khiến gã nhận ra mình vừa làm cái gì.
"Trời ạ... Làm sao... Làm sao... Chuyện..."
Thanh âm của gã đã run rẩy đến ngay cả bản thân cũng không nghe rõ, những âm thanh xa xôi bên ngoài dường như đều tắt lịm, chỉ có tiếng trái tim gã gấp rút đập thình thịch, từng phút từng phút trôi qua, gương mặt lãnh khốc trước khi rời đi của Hàn Văn Thanh chậm rãi hiện lên...
Tề Lịch đột ngột bật dậy nhào về phía Tổng Tư lệnh, toàn bộ tinh thần lực từ trong thân thể gã tuôn ra, ngay cả những đau đớn kịch liệt do lá chắn tinh thần từng đợt từng đợt bắn ngược lại cũng không làm gã buông tay. Mãi cho đến khi trái tim dường như ngừng đập kia đột nhiên nhích động, dù với tần số nhẹ đến mức khó lòng nhận biết, gã mới chịu ngừng, thả người ngồi bệt xuống đất.
Đầu đau như búa bổ, đây là di chứng do bị lá chắn tinh thần bắn ngược lại. May mắn là tinh thần lực Guide của Tổng Tư lệnh và hắn chênh lệch không quá nhiều, nếu đổi lại là lá chắn tinh thần của những Guide đỉnh cấp trong Liên Bang thì... Tề Lịch thở phào một hơi, cố nén cơn đau đầu giãy dụa đứng lên, kéo Tổng Tư lệnh dùng sức vác lên lưng.
Chưa đi được bao xa, tiếng bước chân ồn ào liên tiếp từ phía trước truyền đến, Tề Lịch cảm thấy căng thẳng, cuống quít thả ra tinh thần lực, đồng thời xoay người chạy.
"Tề thiếu tá? Là Tề thiếu tá sao?"
Người sau lưng la lên khiến Tề Lịch lập tức dừng lại, gã quay đầu lại, phát hiện người tới là người quen.
"Lưu Hạo?"
"Không sai, là ta, tìm ra các ngươi rồi."
Lưu Hạo dẫn đầu chạy tới, theo sát phía sau hắn là một đội quân súng ống đầy đủ, trên tay mang huy hiệu hiến binh. Tề Lịch thả lỏng người, cẩn thận từng li từng tí đưa Tổng Tư lệnh trên lưng xuống giao cho bọn hắn, nhìn bọn hắn mang Tổng Tư lệnh cấp tốc rời đi, gã mới phục hồi tinh thần quay sang nói chuyện với Lưu Hạo.
"Vì sao ngươi lại đi cùng với đội hiến binh?"
Lưu Hạo đỡ Tề Lịch tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, rồi mới nói bằng giọng ấm áp: "Chúng tôi tình cờ ở cùng chỗ với Thượng tướng lúc xảy ra chuyện, cho nên đám người áo đen kia không làm gì được. Sau đó Thượng tướng lập tức điều động hiến binh, hiện tại cục diện miễn cưỡng xem như được kiểm soát." Hắn đưa mắt nhìn quanh một vòng, lại hỏi, "Đúng rồi, Hàn thiếu tướng sao không đi cùng với ngươi?"
"Ngài ấy..." Thanh âm Tề Lịch nghẹn một chút, "Vì giúp bọn ta thoát hiểm, ngài tự mình dụ ba kẻ tập kích đi chỗ khác."
Lưu Hạo vỗ vai an ủi gã: "Đừng lo lắng, Hàn Thiếu tướng là một trong những Sentinel lợi hại nhất Liên Bang, nhất định sẽ không có chuyện gì."
Tề Lịch miễn cưỡng cười cười, hỏi thăm ngược lại về tình trạng căn cứ, về tình trạng thương vong, về việc người của những tinh khu khác có bị tập kích hay không. Lưu Hạo cũng rất kiên nhẫn, nói hết hết những gì hắn biết, cứ như vậy ngồi nói chuyện với nhau một lúc, rồi Lưu Hạo đỡ Tề Lịch đứng lên: "Tề thiếu tá có thể đi được không? Thượng tướng đã bố trí khu mười làm khu tránh nạn, chúng ta qua đó an toàn hơn."
Tề Lịch không nhúc nhích, gã trầm ngâm một lát rồi bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Lưu Hạo, ta hỏi ngươi, vật ngươi cho ta có thật là không có bất kỳ tác dụng phụ nào không?"
Lưu Hạo sửng sốt một chút, rồi lập tức mỉm cười: "Tuyệt đối không có, vật đó khác với sản phẩm loại I chúng ta sắp phân phối mở rộng, số lượng vô cùng ít ỏi, trước mắt vẫn là cơ mật, chỉ phân phối trong phạm vi nhỏ, đến như Hàn Thiếu tướng vị trí quan trọng như vậy cũng không có tư cách được cấp. Nếu như không phải Tổng Tư lệnh đem phần của ngài tặng cho ngươi, ngươi cũng sẽ không tiến bộ thần tốc như thế, ngươi nói đúng không?"
"Nhưng gần đây ta luôn cảm giác mình có chút kỳ quái..."
Tề Lịch nhớ tới hành động mới vừa rồi của mình mém chút giết chết Tổng Tư lệnh, nhịn không được sợ run cả người, nếu gã thật sự... gã thật sự làm cho Tổng Tư lệnh ...
"Đây chẳng qua là ảo giác của ngươi, ngươi coi ta nè, ta dùng vật đó lâu rồi, một chút vấn đề cũng không có." Lưu Hạo dùng sức kéo Tề Lịch lên, vỗ vỗ lưng gã thân mật nói, "Ngươi đừng lo lắng, hiện tại trình độ này của ngươi còn chưa phát huy được một phần ba tác dụng của thuốc, chờ đến khi ngươi hấp thu toàn bộ lượng thuốc kia, lo gì không sánh bằng tên Diệp Thu đã chết. Chỉ khi ngươi mạnh lên, người ngươi muốn đoạt được mới có thể để mắt tới ngươi, hiểu chưa?"
Những lời sau cùng này, hắn hạ thấp giọng thì thầm vào tai Tề Lịch, Tề Lịch có chút phân vân, rốt cuộc vẫn gật đầu một cách nặng nề.
Khi thân ảnh của những người này khuất dạng, Hàn Văn Thanh chậm rãi đi ra từ sau đống đổ nát, mặt không biểu lộ cảm xúc, không rõ đang suy nghĩ gì.
Lửa lớn bừng lên nhanh chóng lan ra toàn bộ căn cứ Rồng Đỏ, tiếng nổ vang lên chợt xa chợt gần, lẫn trong đó là tiếng la hét thê lương thảm thiết đếm không xiết, những hòn đá to lớn cùng những cột trụ cao ngất gãy đổ văng tứ tán, các mảnh vỡ thi nhau ập xuống đầu, mặt đất làm bằng thạch thép rắn chắc giờ phút này đã bị thủng lỗ chỗ, dây điện lộ ra từ các khe nứt, nơi đầu dây đứt gãy xẹt ra các tia lửa điện, chạm nổ khắp nơi. Đại sảnh nghị sự vốn tráng lệ uy nghi, nhanh chóng biến thành một tòa phế tích hoang tàn sau trận nổ đột ngột.
Không biết từ đâu bỗng xuất hiện một đám người áo đen che mặt, tên nào cũng cầm súng hạt nhân M9. Ngay khi trận nổ vừa bắt đầu, bọn chúng liền xuất hiện giết tất cả nhân viên trong căn cứ, thỉnh thoảng cũng có âm thanh của sự kháng cự nhưng rất nhanh bị dập tắt. Loại súng liên xạ lực sát thương cao này có độ bật rất lớn, ngay cả Sentinel cấp A cầm cũng chưa chắc sử dụng thuận tiện, vậy mà bọn người tập kích này lại như không hề cảm thấy bất kỳ sự trở ngại nào, hành động vừa nhanh vừa chuẩn, sau một đợt xạ kích cũng không có vẻ gì là bị ảnh hưởng, nói tóm gọn... không giống con người.
"Thiếu... Thiếu tướng, chúng ta làm sao bây giờ, bọn họ... bọn họ tới kìa..."
Tề Lịch nấp sau cột đá đổ gãy, âm thanh hiu hắt như nến tàn trong gió. Nằm bên cạnh chính là vị Tổng Tư lệnh, sắc mặt trắng bệch hai mắt nhắm nghiền, máu nhuộm khắp người, quần áo bên hông bị thủng một lỗ lớn, lộ ra vết thương đỏ thẫm ghê rợn, máu tươi nhỏ giọt trên mặt đất, nhìn thôi cũng thấy sốc.
"Ngậm miệng."
Hàn Văn Thanh thấp giọng ngắt lời gã, đồng thời cẩn thận từ chỗ ẩn thân lộ ra nửa con mắt, cách đó không xa có ba tên áo đen vừa đi vừa lục soát, xem ra đang hướng đến chỗ ẩn thân của bọn hắn.
Mấy lần thu lại nắm đấm, bởi vì hệ thống khống chế toàn bộ căn cứ được bật lên, sự vận chuyển năng lực trong cơ thể bị trì trệ, sức mạnh của hắn vì thế mà giảm đi một nửa, đối phó một hai người áo đen còn có thể miễn cưỡng, nhưng bây giờ có đến ba tên.
Cúi đầu nhìn lại gã Tề Lịch đang run như cầy sấy, lại nhìn qua Tổng Tư lệnh đang nằm đấy chưa biết sống chết ra sao, hắn chần chừ một chút, rồi vươn tay thăm dò ngực Tổng Tư lệnh. Nhịp tim tuy yếu ớt, nhưng vẫn đập một cách ngoan cường.
Thở ra một hơi nhẹ nhõm, Hàn Văn Thanh rút tay về, lập tức quay sang gã Tề Lịch bên cạnh, ánh mắt lạnh như băng làm cho gã bất giác toàn thân cứng đờ, thậm chí ngừng cả việc run rẩy.
"Nghe kỹ." Hàn Văn Thanh hạ thấp giọng, "Chờ ta dụ bọn hắn đi, ngươi lập tức theo đường cũ trở về khu 12, bảo vệ Tổng Tư lệnh cho tốt, nếu như ngài chết ——"
Hàn Văn Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, một tia lãnh khốc khó nhận thấy tỏa ra từ người hắn: "Nếu như Tổng Tư lệnh có mệnh hệ nào, ngươi cũng không cần sống nữa, rõ chưa?"
Ngực Tề Lịch phập phồng gấp gáp, ngón tay nắm lấy tay áo Tổng Tư lệnh trở nên xanh trắng do dùng sức quá nhiều, câu nói của Hàn Văn Thanh giống như dao khắc vào đầu gã. Trực giác của một Guide nói cho gã biết, Hàn Văn Thanh hoàn toàn nghiêm túc. Hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ sự phản kháng nào đối với mệnh lệnh hắn vừa đưa ra, nếu như Tổng Tư lệnh chết rồi, gã cũng không thể tiếp tục sống.
"Đã… Đã rõ."
Tề Lịch cứ như sợ Hàn Văn Thanh không tin mình, đáp xong còn ra sức gật đầu mấy cái.
Có được câu trả lời từ Tề Lịch, Hàn Văn Thanh dời mắt khỏi gã, chuẩn bị sẵn sàng công kích từ nơi ẩn nấp chật chội, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm ba tên áo đen đang càng lúc càng đến gần, ánh mắt hơi trầm xuống ——
Một thân ảnh lóe lên với khí thế như sấm sét như cuồng phong lao thẳng vào ba tên áo đen, tiếng va chạm nghe như tiếng gầm lớn, những mảnh vỡ tựa như những lưỡi dao sắc bén lướt qua lớp da lộ ra bên ngoài của Tề Lịch. Tiếp theo đó là hỗn tạp những tiếng súng, tiếng gầm, tiếng trầm đục của những đồ vật bị va chạm.
Chưa từng trải qua cảnh tượng như thế, Tề Lịch sợ đến hai tay ôm chặt lấy đầu cuộn thành một đoàn, nhắm tịt hai mắt, tựa hồ như chỉ cần làm vậy là có thể ngăn lại mọi âm thanh kinh khủng bên ngoài.
Dường như qua thật lâu, tiếng đánh nhau cuối cùng cũng rời xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Run run rẩy rẩy thả ra một tia tinh thần lực, xác định không tồn tại hơi thở của bất kỳ ai khác, Tề Lịch mới hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy Tổng Tư lệnh che ngực ho nhẹ vài tiếng, mắt tuy vẫn nhắm, nhưng có vẻ như đã tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đôi mắt màu nâu của Tề Lịch như bị nhuộm màu, từ từ trở nên tối đen, không có lấy một tia sáng.
Cặp mắt ấy nhìn Tổng Tư lệnh đang ho đến đuối sức, không hề có ý định giúp đỡ, ngược lại nét mặt nở ra nụ cười cứng ngắc kỳ quái, đầu hết nghiêng sang phải lại ngã sang trái, tay chầm chậm giơ lên, nặng nề mà đưa ra, động tác máy móc cứng ngắc, tựa như không thể linh hoạt điều khiển cơ thể.
Sau khi ổn định được cái đầu, gã đưa tay cầm lấy khối đá vỡ bên cạnh đập vào đầu Tổng Tư lệnh, khóe mắt bừng lên ý cười điên rồ, máu văng theo tay vung chẳng mấy chốc đã nhuộm đầy mặt gã, một bộ mặt đáng sợ, méo mó quỷ dị, không gian trống vắng lúc này lại chỉ còn tiếng gã cười the thé. Lúc gã giơ cao tay cầm khối đá định đập một phát trí mạng vào thân người nằm bên dưới, đột nhiên toàn thân co quắp lại, sau đó bất động ——
Màu đen như mực trong mắt Tề Lịch chậm rãi rút đi, gã giống như vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, nét mặt có mấy phần ngu ngơ mờ mịt, gã định giơ tay lên vò vò đầu, lại bị dọa đến đứng tim khi nhận ra bàn tay của mình đầy máu. Nỗi kinh hoàng càng dâng đến đỉnh điểm khi nhìn thấy Tổng Tư lệnh đầu bị đập chảy máu nằm dưới chân mình.
"Trời ạ..."
Tề Lịch cả kinh ngồi sụp xuống đất, rồi nhanh chóng lộn một vòng tránh xa Tổng Tư lệnh, mùi máu nồng đậm nơi mũi, và cảm giác dính dấp nơi da đang khiến gã nhận ra mình vừa làm cái gì.
"Trời ạ... Làm sao... Làm sao... Chuyện..."
Thanh âm của gã đã run rẩy đến ngay cả bản thân cũng không nghe rõ, những âm thanh xa xôi bên ngoài dường như đều tắt lịm, chỉ có tiếng trái tim gã gấp rút đập thình thịch, từng phút từng phút trôi qua, gương mặt lãnh khốc trước khi rời đi của Hàn Văn Thanh chậm rãi hiện lên...
Tề Lịch đột ngột bật dậy nhào về phía Tổng Tư lệnh, toàn bộ tinh thần lực từ trong thân thể gã tuôn ra, ngay cả những đau đớn kịch liệt do lá chắn tinh thần từng đợt từng đợt bắn ngược lại cũng không làm gã buông tay. Mãi cho đến khi trái tim dường như ngừng đập kia đột nhiên nhích động, dù với tần số nhẹ đến mức khó lòng nhận biết, gã mới chịu ngừng, thả người ngồi bệt xuống đất.
Đầu đau như búa bổ, đây là di chứng do bị lá chắn tinh thần bắn ngược lại. May mắn là tinh thần lực Guide của Tổng Tư lệnh và hắn chênh lệch không quá nhiều, nếu đổi lại là lá chắn tinh thần của những Guide đỉnh cấp trong Liên Bang thì... Tề Lịch thở phào một hơi, cố nén cơn đau đầu giãy dụa đứng lên, kéo Tổng Tư lệnh dùng sức vác lên lưng.
Chưa đi được bao xa, tiếng bước chân ồn ào liên tiếp từ phía trước truyền đến, Tề Lịch cảm thấy căng thẳng, cuống quít thả ra tinh thần lực, đồng thời xoay người chạy.
"Tề thiếu tá? Là Tề thiếu tá sao?"
Người sau lưng la lên khiến Tề Lịch lập tức dừng lại, gã quay đầu lại, phát hiện người tới là người quen.
"Lưu Hạo?"
"Không sai, là ta, tìm ra các ngươi rồi."
Lưu Hạo dẫn đầu chạy tới, theo sát phía sau hắn là một đội quân súng ống đầy đủ, trên tay mang huy hiệu hiến binh. Tề Lịch thả lỏng người, cẩn thận từng li từng tí đưa Tổng Tư lệnh trên lưng xuống giao cho bọn hắn, nhìn bọn hắn mang Tổng Tư lệnh cấp tốc rời đi, gã mới phục hồi tinh thần quay sang nói chuyện với Lưu Hạo.
"Vì sao ngươi lại đi cùng với đội hiến binh?"
Lưu Hạo đỡ Tề Lịch tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, rồi mới nói bằng giọng ấm áp: "Chúng tôi tình cờ ở cùng chỗ với Thượng tướng lúc xảy ra chuyện, cho nên đám người áo đen kia không làm gì được. Sau đó Thượng tướng lập tức điều động hiến binh, hiện tại cục diện miễn cưỡng xem như được kiểm soát." Hắn đưa mắt nhìn quanh một vòng, lại hỏi, "Đúng rồi, Hàn thiếu tướng sao không đi cùng với ngươi?"
"Ngài ấy..." Thanh âm Tề Lịch nghẹn một chút, "Vì giúp bọn ta thoát hiểm, ngài tự mình dụ ba kẻ tập kích đi chỗ khác."
Lưu Hạo vỗ vai an ủi gã: "Đừng lo lắng, Hàn Thiếu tướng là một trong những Sentinel lợi hại nhất Liên Bang, nhất định sẽ không có chuyện gì."
Tề Lịch miễn cưỡng cười cười, hỏi thăm ngược lại về tình trạng căn cứ, về tình trạng thương vong, về việc người của những tinh khu khác có bị tập kích hay không. Lưu Hạo cũng rất kiên nhẫn, nói hết hết những gì hắn biết, cứ như vậy ngồi nói chuyện với nhau một lúc, rồi Lưu Hạo đỡ Tề Lịch đứng lên: "Tề thiếu tá có thể đi được không? Thượng tướng đã bố trí khu mười làm khu tránh nạn, chúng ta qua đó an toàn hơn."
Tề Lịch không nhúc nhích, gã trầm ngâm một lát rồi bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: "Lưu Hạo, ta hỏi ngươi, vật ngươi cho ta có thật là không có bất kỳ tác dụng phụ nào không?"
Lưu Hạo sửng sốt một chút, rồi lập tức mỉm cười: "Tuyệt đối không có, vật đó khác với sản phẩm loại I chúng ta sắp phân phối mở rộng, số lượng vô cùng ít ỏi, trước mắt vẫn là cơ mật, chỉ phân phối trong phạm vi nhỏ, đến như Hàn Thiếu tướng vị trí quan trọng như vậy cũng không có tư cách được cấp. Nếu như không phải Tổng Tư lệnh đem phần của ngài tặng cho ngươi, ngươi cũng sẽ không tiến bộ thần tốc như thế, ngươi nói đúng không?"
"Nhưng gần đây ta luôn cảm giác mình có chút kỳ quái..."
Tề Lịch nhớ tới hành động mới vừa rồi của mình mém chút giết chết Tổng Tư lệnh, nhịn không được sợ run cả người, nếu gã thật sự... gã thật sự làm cho Tổng Tư lệnh ...
"Đây chẳng qua là ảo giác của ngươi, ngươi coi ta nè, ta dùng vật đó lâu rồi, một chút vấn đề cũng không có." Lưu Hạo dùng sức kéo Tề Lịch lên, vỗ vỗ lưng gã thân mật nói, "Ngươi đừng lo lắng, hiện tại trình độ này của ngươi còn chưa phát huy được một phần ba tác dụng của thuốc, chờ đến khi ngươi hấp thu toàn bộ lượng thuốc kia, lo gì không sánh bằng tên Diệp Thu đã chết. Chỉ khi ngươi mạnh lên, người ngươi muốn đoạt được mới có thể để mắt tới ngươi, hiểu chưa?"
Những lời sau cùng này, hắn hạ thấp giọng thì thầm vào tai Tề Lịch, Tề Lịch có chút phân vân, rốt cuộc vẫn gật đầu một cách nặng nề.
Khi thân ảnh của những người này khuất dạng, Hàn Văn Thanh chậm rãi đi ra từ sau đống đổ nát, mặt không biểu lộ cảm xúc, không rõ đang suy nghĩ gì.