Chương 3.
Diệp Tu kê tai mình vào điện thoại, cảm nhận được một sự đau đầu không tên. Gần như không có gì, nếu như anh không nghe được một giọng quen thuộc vẳng đến từ đầu dây bên kia, cách đây nửa vòng quả đất. Điện thoại di động của Diệp Tu đổ chuông ngay lúc cả bầy hè nhau ùa khỏi sân băng để chạy đến nhà ăn, còn chẳng buồn cởi giày, cứ thế đeo miếng bảo vệ lưỡi trượt lên và phi đi thôi, dộng ra những âm thanh lạch cạch lẫn lẹp bẹp trên sàn đá hoa cương. Những âm thanh ấy gợi cho anh nhớ về những đôi giày cao mà phi tần thời Thanh đi trong những bộ phim truyền hình cổ trang mà Mộc Tranh xem mỗi tối.
“Vậy là, Khưu Phi vẫn còn đang tập à?” Diệp Tu day thái dương, châm một điếu thuốc ở phòng hút riêng sát cạnh sân. Hầu như chẳng ai sử dụng phòng này, trừ anh, bởi chị Trần Quả rất ghét mùi thuốc lá. Anh có thể là huấn luyện viên thật, nhưng chị Trần lại là người biên đạo các bài diễn, chung quy người ta không thể cứ nhảy và nhảy như một cái máy suốt từ hai tới bốn phút được. “Bên đó hình như đang là mười giờ đêm.”
“Thằng bé có sự nhiệt huyết của cậu.” Âm thanh nửa ngái ngủ, nửa như bị kim chích truyền tới. Ngô Tuyết Phong ngáp một cái ngáp dài. “Mặc dù anh không mong nó nhảy 4A [1] lắm. Muộn chút nào hay chút đó.”
“Thằng nhóc không thấy đau à?”
Diệp Tu rít một hơi thuốc, bắt đầu nhớ lại quãng thời gian mình tập cú nhảy này trước đó, hồi còn chưa giải nghệ để rồi đảm nhận vị trí huấn luyện viên trưởng ở câu lạc bộ Hưng Hân. Có quỷ mới biết tại sao ngã xuống lại đau như thế, đau hơn tất cả những cú quad khác. Nói một cách nôm na thì cảm giác lúc ngã xuống cứ như vừa bị xe tải tông vào người vậy. Sẽ chẳng ai muốn bị xe tải ủi cho một phát, đúng không? Thực tế thì bên này cũng có kẻ đang tập nhảy quad điên cuồng, thế nên Diệp Tu cũng sẽ chẳng phê phán gì một người trẻ tuổi chống không lại sức cuốn hút đầy rồ dại của cú nhảy đế vương, nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Khưu Phi còn rất trẻ, thằng nhóc ấy không cần phải tự ép bản thân đến mức nào đó quá sức cho phép và để rồi sự kết thúc của tất cả mớ hầm bà làng này là một cái họp báo tuyên bố giải nghệ sớm. Gương tày liếp của một mớ người đã là ví dụ rất đỗi sống động cho điều đó rồi, anh tự nhủ rằng mình chẳng cần phải nhắc lại thêm. Mặc dù Diệp Tu chỉ còn là huấn luyện viên cũ, nhưng điều đó cũng không cản trở anh dành thêm sự quan tâm cho đứa học trò mà mình từng cưng nhất.
“Anh đã nói là nó có sự nhiệt huyết của cậu mà.” Giọng Ngô Tuyết Phong như thể đang cố nén một cái cười mũi. Chẳng có sự nỗ lực nào là đáng cười cả, bởi nó bất lịch sự lắm, song việc đang ngủ cùng vợ mà bị lôi đến sân thì chẳng vui vẻ một tí nào sất. Cái sân thì không có bị cháy hay gặp động đất, nhưng anh thì ngồi đây, mất ngủ mà chẳng được trả thêm một đồng lương nào.
Cách tốt nhất là bắt một kẻ nào đó phiền phức theo, mặc dù tiền phí gọi quốc tế không hề rẻ và cái kẻ bị quấy rầy luôn biết cách kết thúc câu chuyện theo cách không thể đáng bị đấm hơn. Thành thực thì Ngô Tuyết Phong cảm thấy hơi hối hận một tẹo vì ở Hàng Châu hiện giờ là bữa trưa, với một người luôn nhã nhặn như anh thì việc đâm ngang khi người ta đang nghỉ ngơi và dùng bữa này rất ư là thô lỗ. Nhưng rốt cuộc, Ngô Tuyết Phong quyết định chọn cách đổ lỗi cho tiết trời bắt đầu sắt lại trong gió se của Chicago và sự vô tâm của đứa học trò đã lôi cổ thầy nó đi giữa đêm mà không kèm theo một cốc giấy đầy ắp machiato rượi mát coi như phí hối lộ.
“Lão Ngô, nhắn với Khưu Phi là dừng mơ mộng 4A lại rồi tập trung vào 4Lz [2] đi. Nó nhảy sai cạnh suốt ở mùa giải trước đấy.”
“Anh xin lỗi, nhưng hình như Karen nhà chú cũng nhảy sai cạnh cú 4F [3] mà.” Karen Tang là cái tên dùng để thi đấu của Đường Nhu, một vận động viên người Mỹ gốc Hoa thi đấu ở hạng mục Đơn nữ. Cô bé này là tuyển thủ thuộc lớp đàn chị của Khưu Phi tại Liên đoàn Mỹ, song lại rất giống Diệp Tu ở vài khía cạnh nào đó. Ví dụ, kiểu như nếu có trượt dở cũng không sợ chết đói chẳng hạn, tuy thực tế chứng minh là Đường Nhu không hề trượt dở một tẹo nào. Căn bản vững chắc, kỹ thuật đa dạng, rất chịu khó, cũng như từng động tác khi lướt trên băng duyên dáng một cách đầy dứt khoát và tự tin, hệt như một ngọn lửa bùng cháy dữ dội, thu hút tất cả mọi ánh nhìn trong nhà thi đấu về phía mình, khiến người ta trong một chốc lại quên mất đi những khuyết điểm mà cô đang có.
“Tám lạng nửa cân cả thôi, con bé đâu có đấu Đơn nam, nhưng người thắng lại là Văn Châu mà.” Diệp Tu ho khùng khục sau khi sặc một ngụm khói. “Văn Châu đẹp lắm, nhỉ?”
“Ừ. Nghệ thuật.”
“Nhầm rồi. Nghệ thuật đâu có dựa vào trượt một chân hay hai chân, chuyển hướng dễ hay khó, hay nhảy nhẹ hay mạnh. Nó phụ thuộc vào...”
“...giám khảo có thích hay không, anh nhớ mà.”
Ngô Tuyết Phong đã từng tập luyện cùng Diệp Tu, dù hai người ở hai liên đoàn khác nhau, nhưng đủ lâu để anh hiểu nhiều chút về con người của gã đàn em. Nói một cách công bằng, Diệp Tu thật sự là một kỳ tài của trượt băng nghệ thuật châu Á cũng như thế giới, kẻ sẵn sàng thách thức tất cả các bộ luật cùng thang điểm dở hơi mà ISU đưa ra cũng như “Mặc kệ chúng nó!” – khi mà điểm TES [4] lẫn PCS [5] của mình bị underscored quá đà – như một cách hét vào mặt tất cả các vị giám khảo đầu hói, bụng bự và mũi tam giác rằng: thích thì chiến, cũng rất tỉnh ruồi mà thả lại một câu vào ống kính trước khi lên xe nhà đi mất hút, rằng cậu ta có thể chi tiền cho các vị giám khảo đi đo kính tập thể ở chỗ bác sĩ giỏi nhất, không phát sinh lãi suất và cũng không cần hoàn lại, tiền nhiều quá để lâu nó mốc mất thì phí lắm, xin trân trọng cảm ơn.
Và lúc này đây, họa chăng chỉ có kẻ ngốc mới không nghe ra dụng ý của Diệp Tu. Bất kể vị huấn luyện viên nào cũng hiểu, rằng các liên đoàn trượt băng khác chỉ đang là phe thứ ba trong trật tự hai cực Yalta đang được tái diễn trong thể thao mà thôi. Vì lý gì mà người ta lại phân ra hai kiểu trượt: trượt kiểu Nga và trượt kiểu Mỹ? Vì đó là hai cường quốc định hình cho phong cách của trượt băng nghệ thuật hiện đại thôi sao? Chẳng có đâu! Làm gì có chuyện đó. Và dù Ngô Tuyết Phong lẫn Diệp Tu có thừa nhận là tính nghệ thuật trong những bài diễn của Khưu Phi vẫn đang được nâng cao lên từng ngày thì chẳng có gì để bàn cãi về những lỗi được làm lơ và những chỗ overscored quá đà trong protocol của thằng nhỏ cả. Thắng thì tất nhiên là vui lắm đấy, nhưng cho việc điểm quá tay lại như một cái tát vào tất cả sự nỗ lực mà Khưu Phi đã bỏ ra.
Làm huấn luyện viên thì ai mà chẳng từng thi đấu, anh biết rõ điều đó mà.
Ngô Tuyết Phong đưa mắt nhìn lên đồng hồ đã nhích qua con số mười một, nói lời tạm biệt. Vào lúc này đây, anh lại mong Alyong điện cho mình một cú từ nhà.
Khưu Phi xoay bốn vòng trên không và té lăn ra mặt băng. Dù không buồn đếm nữa, song một con số cứ nhảy ra trong đầu cậu, chình ình ra và cứ tiếp tục làm tổ ở đó, xua mãi cũng không chịu trôi đi cho.
Hai mươi tám.
Khưu Phi viết nó vào trong cuốn sổ ghi chép trượt băng của mình. Té ngã hai mươi tám lần khi luyện tập đã không phải chuyện gì mới mẻ từ trước cả khi cậu chào đời, hầu như người ta ngã liên tùng tục trong vài tháng để có thể đáp hoàn hảo một cú nhảy, nhưng ngã khi cố gắng đáp cú 4A lại mang đến cảm giác đau đớn gấp nhiều lần những cú nhảy thông thường khác. Thứ đã lấn át cảm giác thất vọng khi bóng lưng của những vị tiền bối tài giỏi đã trở thành huyền thoại cứ trôi mỗi lúc một xa là cảm giác rệu rã và đau đớn lan tỏa trong từng xoang xương hệt như vừa bị xe tải tông cho một cú văng ra đường vậy. Làm gì có ai muốn bị xe tải ủi cho một phát chứ, nhưng sức hấp dẫn của cú nhảy 4A không phải là tầm thường. Vô số vận động viên, từ nổi danh đến vô danh đã nguyện ý lao vào bánh xe tải để nhảy được cú nhảy đế vương, kể từ khi huyền thoại Hanyu Yuzuru đáp thành công nó vào năm 202x.
Buồn ngủ rũ mắt.
Khưu Phi ném bút ở đó, cứ thế té thẳng lên giường. Mùi nước xả vải ngay lập tức ập vào chóp mũi, thảng trong tiếng mùa thu xào xạc trong tán cây dày lá bên cửa sổ. Chicago lạnh nhanh hơn, thuế cao hơn, thất nghiệp cũng nhiều hơn, nhưng cũng đẹp hơn, ít nhất là trong mắt Khưu Phi, dưới những chiều nhạt nắng đi tắt qua công viên để đến câu lạc bộ, lá vàng rực rơi đầy thảm cỏ dày và lũ sóc cùng thỏ chí chóe đầy công viên. Câu lạc bộ JIASHI ICE SKATING CLUB nằm trên đường Cornell, nơi trước đây là một loạt các khu nhà và các studio cũ, bên kia các bức tường thủy tinh là đoàn Metra nối liền hai hướng Bắc và Nam của thành phố, và rồi bên kia của đường tàu là đường 55 cũng khu siêu thị Treasure Island, to hơn rất nhiều so với dĩ vãng sau những cuộc trùng tu rồi mở rộng. Cách đây năm năm, đường Cornell chưa có sân băng JIASHI nào cả. JIASHI bây giờ thực chất cũng chỉ là JIASHI ngày trước, được vị đại gia Hoa kiều yêu mến nó mua lại từ phần cứng đến phần mềm sau khi giải thể, mang từ Hàng Châu vượt nửa vòng trái đất đến an vị tại Chicago. Với Khưu Phi thì chuyện cũng chỉ là một chuyến trở về nhà mà thôi, nhưng nhà cậu lại vốn ở bang khác. Trên suốt quãng đường lái xe từ bờ này sang bờ kia của nước Mỹ, việc của cậu chỉ đơn giản là đếm số trên các biển số xe đến từ hầu khắp các tiểu bang, trên đường quốc lộ I-90 West [6] dọc Idiana và Michigan, trong khi mẹ cậu chăm chú lái xe. Bà sẵn sàng đi theo con đến bất cứ nơi nào. Giả sử nếu có một ngày cậu nổi hứng muốn đến Nam Cực ngắm chim cánh cụt, hẳn bà cũng sẽ đi theo.
Eureka!
Ấy là khẩu hiệu của tiểu bang California, in trên những biển số xe di chuyển suốt quốc lộ, cũng là nơi Khưu Phi sinh ra – cụ thể là ở San José, đầy những căn nhà nhỏ theo lối kiến trúc Tây Ban Nha, trồng cam Cali trong vườn. Cụm từ ấy có nghĩa là Tìm ra rồi!, ừ, thật tuyệt làm sao nếu cậu cũng có thể tìm ra cách để đáp đủ sáu loại quad, giống như những vị tiền bối xuất chúng đi trước. Chẳng dễ dàng gì, một chút cũng không, cậu biết thế, nhưng sẽ không bỏ cuộc, cũng như không có ý định bỏ cuộc.
Khoảng 9 giờ sáng, điện thoại đổ chuông. Khưu Phi lơ mơ tỉnh dậy, hương gió se se mùa thu đã đem cậu về Chicago sau cả đêm mộng mơ ở bên thành phố thứ nhì.
“Fey à? Cô Alyong đây.” Chất giọng du dương cất lên từ đầu dây bên kia. “Cô đến đón em này. Em có định đến tập không thế?”
----
Chú thích:
[1] 4A: quad axel, tức cú nhảy axel 4 vòng trên không, còn được gọi là "Cú nhảy Đế vương". Tính đến hiện tại, chưa có ai đáp thành công và đưa nó vào trong thi đấu. Fic được đặt ở bối cảnh tương lai, tức là dựa trên giả thiết 4A đã được nhảy thành công, nhưng số lượng vđv có thể làm chủ nó thực sự rất hiếm.
Về cơ bản, Axel là cú nhảy dễ nhận biết nhất. Đây là cú nhảy DUY NHẤT vận động viên HƯỚNG VỀ PHÍA TRƯỚC chứ không quay lưng để nhảy như các cú nhảy còn lại. Axel là cú nhảy từ cạnh lưỡi trượt, tức là không dùng mũi lưỡi trượt để đập xuống mặt băng (như cú nhảy Toe Loop, Flip và Lutz).
[2] 4Lz: quad luzt, tức cú nhảy Luzt 4 vòng trên không, là cú nhảy từ mũi lưỡi trượt, tức là vận động viên phải dùng mũi lưỡi trượt để nâng cơ thể lên. Trong khi Toe Loop dùng mũi chân trái, thì Lutz dùng mũi chân phải đập mạnh xuống mặt băng. Với cú nhảy Lutz, đập MŨI CHÂN PHẢI phải xuống, thì CẠNH LƯỠI trượt chân TRÁI nghiêng ra MÁ NGOÀI, rồi từ đó cơ thể mới bật lên.
[3] 4F: quad flip, tức cú nhảy Flip 4 vòng trên không. Flip là kỹ thuật nhảy từ mũi lưỡi trượt (giống với cú nhảy Toe Loop), tức vận động viên phải dùng mũi lưỡi trượt để nâng cơ thể lên. Toe Loop dùng mũi chân trái, còn Flip dùng mũi chân phải đập mạnh xuống mặt băng. Hãy chú ý khi đập MŨI CHÂN PHẢI phải xuống, thì CẠNH LƯỠI trượt chân TRÁI nghiêng vào MÁ TRONG, rồi từ đó cơ thể mới bật lên.
Flip là cú nhảy rất dễ nhầm với Luzt, các vận động viên thường nhảy sai hai cú nhảy này.
[4] TES: điểm kỹ thuật.
[5] PCS: điểm trình diễn.
[6] I-90 West: tuyến đường quốc lộ nối liền hai bờ Đông - Tây của Hoa Kỳ.
Các thông tin về cú nhảy được lấy nguồn từ Hanyu Yuzuru VN Fanpage.